Chương 15
Trà Mii
28/06/2016
Hạ phu nhân đến đây
còn mang theo cháo bào ngư. Bà đương nhiên biết người của Hạ gia đều rất ghét bào ngư nên tiện thể ở đây cũng muốn xem sao.
Hạ Vũ Linh thấy mẹ đem cháo bào ngư nói:
“Mẹ, mẹ còn không tin chị Như Nguyệt sao?” Mẹ cô đúng thật là... Chuyện đã như thế mà còn không tin. Bà cũng mời thám tử để điều tra rồi. Sao lại còn không tin chứ?
“Mẹ biết nhưng vẫn nên kiểm tra cho chắc. Nào đi thôi, tài xế chờ khá lâu rồi.” Hạ phu nhân đi ra ngoài nói. Bà biết là Như Nguyệt không nói giối nhưng bà vẫn muốn điều tra thử xem.
.
.
.
“Dì, Vũ Linh. 2 cười đến rồi.” Như Nguyệt cười nói. Cô sợ Vương Tâm Khiết thấy 2 người đến sẽ nói cho ông ngoại nên cô đã cho đi mua đồ ăn rồi. Chắc hơn 1 tiếng nữa mới về.
“Nguyệt nhi, ta làm cháo bào ngư cho con đây.” Hạ phu nhân cười dịu dàng, thầm quan sát vẻ mặt của Như Nguyệt.
Như Nguyệt thấy thế cười nhạt nói:
“Con, con không ăn được bào ngư. Nhưng không sao đâu ạ, con sẽ cố gắng ăn hết.” Cô trước khi mang thai không thích bào ngư đến khi mang thai càng không thích, thậm chí là ghét.
Hạ phu nhân nghe thế lòng cũng yên tâm hơn, cười nói:
“Không sao, vậy chúng ta ngồi nói chuyện. Con dạo này sao rồi? Đứa bé có khỏe không?”
“Rất được ạ. Dì, cả 2 đứa bé tối qua đều đạp bụng con.” Như Nguyệt cười nói. Nét dịu dàng của một người mẹ hiện rõ trên mặt.
Hạ phu nhân gật đầu nói:
“Đúng thế, thường thường, thai nhi từ 5 tháng trở đi đều có thể máy thai. Con cũng đã hơn 5 tháng nên chuyện đó là bình thường.”
“Vâng.” Cô đương nhiên biết, từ ngày có thai cô ngày nào cũng đọc các loại sách, bài báo về thai phụ để lấy kiến thức và kinh nghiệm.
Hạ Vũ Linh cười, bỗng nhiên điện thoại rung. CÔ lấy ra xem là của anh hai.
Cô nhíu mày, anh hai bây giờ đang ở Rome, gọi cho cô làm gì
“Mẹ, chị Như Nguyệt, con ra ngoài nghe điện thoại 1 lát.”
“Ừ. Nhanh lên đấy.”
“Vâng.”
Hạ Vũ Linh liền chày ra ngoài nghe điện thoại:
“Anh gọi làm gì thế?” Hạ Vũ Linh nhỏ giọng hỏi. Cô chỉ đứng trước cửa cửa hàng nên phải nói nhỏ nhất có thể.
Hạ Vũ Kình cảm thấy lạ hỏi:
“Em đang lo lắng sao?”
“Không có, đang ở trong rạp chiếu phim anh gọi làm gì thế? Nếu không có gì thì em tắt đây. Mọi người đang nhìn.”
“Vậy em tắt đi, lát anh gọi lại sau.” Hạ Vũ Kình tiếc nuối nói. Hắn muốn nhờ Linh Linh xem Tiểu Như thế nào rồi. Không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy rất khó chịu, lo lắng.
“Vâng.”
Hạ Vũ Linh đi vào. Hạ phu nhân hỏi:
“Ai vậy con?”
“Không ạ, người bạn cùng kí túc xá con hồi đó nói muốn gặp lại ấy mà.” Hạ Vũ Linh bịa ra nói. Chuyện này để về nhà rồi nói chuyện riêng với mẹ.
Như Nguyệt thấy Hạ Vũ Linh chảy mồ hôi hỏi:
“Em sao vậy? Nóng quá sao? Nhiệt độ trong phòng đang là 16 mà. Em vẫn nóng sao?”
“Không có, chỉ là hơi mệt thôi.”
.
.
.
“Kình anh sao vậy?? Đi chơi với em mà không thèm để ý đến em.” Mộc Thiên Nhu tức giận nói. Cô càng ngày càng mất kiên nhẫn rồi. Cô dù gì cũng là Hạ thiếu phu nhân, là vợ của anh nhưng tại sao anh lại không để ý đến cô chứ?
Hạ Vũ Kình mệt mỏi nói:
“Anh dạo này luôn khó ngủ, em không thể thông cảm một chút được sao?” Anh mệt rồi, không hiểu sao anh có thể lấy cô gái này làm vợ được. Anh lấy điện thoại ra:
“Đặt cho tôi một vé về Bắc Kinh. Càng nhanh càng tốt.”
Mộc Thiên Nhu nghe thế tức giận hỏi:
“Đang trong kì nghỉ tuần trăng mật mà anh làm thế là có ý gì?”
“Anh mệt rồi, em nên biết ơn đứa bé đi, nếu không có nó em cũng không thể trở thành Hạ thiếu phu nhân đâu.”
“Ý anh nói là nếu em không có đứa bé thì ả mồ côi Hàn Như Nguyệt đó mới là Hạ phu nhân đúng không.”
‘Bốp’
“Anh đánh em?” Mộc Thiên Nhu ôm má nói.
“Đừng nói cô ấy như vậy.” Hạ Vũ Kình tức giận nói. Những ai nói xấu Tiểu Như anh đều sẽ không tha, đặc biệt nói cô ấy là trẻ mồ côi.
Nói xong anh tức giận bỏ ra ngoài, Mộc Thiên Nhu ngồi gục xuống khóc. Từ trước đến giờ cô đều là hòn ngọc quý của Mộc gia, ba mẹ, người hầu trong Biệt thự đều không hề mắng cô chứ đừng nói gì là đánh.
Trước giờ chỉ có cô đánh người khác chưa bao giờ có ai dám đánh cô, cô tức giận. Tất cả đều là ả tiện nhân Hàn Như Nguyệt kia. Cô ta chỉ là con bé mồ côi, mà dám so với Đại tiểu thư Mộc thi cô sao?
Cô nhất định phải giết chết cô ta!
Hạ Vũ Linh thấy mẹ đem cháo bào ngư nói:
“Mẹ, mẹ còn không tin chị Như Nguyệt sao?” Mẹ cô đúng thật là... Chuyện đã như thế mà còn không tin. Bà cũng mời thám tử để điều tra rồi. Sao lại còn không tin chứ?
“Mẹ biết nhưng vẫn nên kiểm tra cho chắc. Nào đi thôi, tài xế chờ khá lâu rồi.” Hạ phu nhân đi ra ngoài nói. Bà biết là Như Nguyệt không nói giối nhưng bà vẫn muốn điều tra thử xem.
.
.
.
“Dì, Vũ Linh. 2 cười đến rồi.” Như Nguyệt cười nói. Cô sợ Vương Tâm Khiết thấy 2 người đến sẽ nói cho ông ngoại nên cô đã cho đi mua đồ ăn rồi. Chắc hơn 1 tiếng nữa mới về.
“Nguyệt nhi, ta làm cháo bào ngư cho con đây.” Hạ phu nhân cười dịu dàng, thầm quan sát vẻ mặt của Như Nguyệt.
Như Nguyệt thấy thế cười nhạt nói:
“Con, con không ăn được bào ngư. Nhưng không sao đâu ạ, con sẽ cố gắng ăn hết.” Cô trước khi mang thai không thích bào ngư đến khi mang thai càng không thích, thậm chí là ghét.
Hạ phu nhân nghe thế lòng cũng yên tâm hơn, cười nói:
“Không sao, vậy chúng ta ngồi nói chuyện. Con dạo này sao rồi? Đứa bé có khỏe không?”
“Rất được ạ. Dì, cả 2 đứa bé tối qua đều đạp bụng con.” Như Nguyệt cười nói. Nét dịu dàng của một người mẹ hiện rõ trên mặt.
Hạ phu nhân gật đầu nói:
“Đúng thế, thường thường, thai nhi từ 5 tháng trở đi đều có thể máy thai. Con cũng đã hơn 5 tháng nên chuyện đó là bình thường.”
“Vâng.” Cô đương nhiên biết, từ ngày có thai cô ngày nào cũng đọc các loại sách, bài báo về thai phụ để lấy kiến thức và kinh nghiệm.
Hạ Vũ Linh cười, bỗng nhiên điện thoại rung. CÔ lấy ra xem là của anh hai.
Cô nhíu mày, anh hai bây giờ đang ở Rome, gọi cho cô làm gì
“Mẹ, chị Như Nguyệt, con ra ngoài nghe điện thoại 1 lát.”
“Ừ. Nhanh lên đấy.”
“Vâng.”
Hạ Vũ Linh liền chày ra ngoài nghe điện thoại:
“Anh gọi làm gì thế?” Hạ Vũ Linh nhỏ giọng hỏi. Cô chỉ đứng trước cửa cửa hàng nên phải nói nhỏ nhất có thể.
Hạ Vũ Kình cảm thấy lạ hỏi:
“Em đang lo lắng sao?”
“Không có, đang ở trong rạp chiếu phim anh gọi làm gì thế? Nếu không có gì thì em tắt đây. Mọi người đang nhìn.”
“Vậy em tắt đi, lát anh gọi lại sau.” Hạ Vũ Kình tiếc nuối nói. Hắn muốn nhờ Linh Linh xem Tiểu Như thế nào rồi. Không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy rất khó chịu, lo lắng.
“Vâng.”
Hạ Vũ Linh đi vào. Hạ phu nhân hỏi:
“Ai vậy con?”
“Không ạ, người bạn cùng kí túc xá con hồi đó nói muốn gặp lại ấy mà.” Hạ Vũ Linh bịa ra nói. Chuyện này để về nhà rồi nói chuyện riêng với mẹ.
Như Nguyệt thấy Hạ Vũ Linh chảy mồ hôi hỏi:
“Em sao vậy? Nóng quá sao? Nhiệt độ trong phòng đang là 16 mà. Em vẫn nóng sao?”
“Không có, chỉ là hơi mệt thôi.”
.
.
.
“Kình anh sao vậy?? Đi chơi với em mà không thèm để ý đến em.” Mộc Thiên Nhu tức giận nói. Cô càng ngày càng mất kiên nhẫn rồi. Cô dù gì cũng là Hạ thiếu phu nhân, là vợ của anh nhưng tại sao anh lại không để ý đến cô chứ?
Hạ Vũ Kình mệt mỏi nói:
“Anh dạo này luôn khó ngủ, em không thể thông cảm một chút được sao?” Anh mệt rồi, không hiểu sao anh có thể lấy cô gái này làm vợ được. Anh lấy điện thoại ra:
“Đặt cho tôi một vé về Bắc Kinh. Càng nhanh càng tốt.”
Mộc Thiên Nhu nghe thế tức giận hỏi:
“Đang trong kì nghỉ tuần trăng mật mà anh làm thế là có ý gì?”
“Anh mệt rồi, em nên biết ơn đứa bé đi, nếu không có nó em cũng không thể trở thành Hạ thiếu phu nhân đâu.”
“Ý anh nói là nếu em không có đứa bé thì ả mồ côi Hàn Như Nguyệt đó mới là Hạ phu nhân đúng không.”
‘Bốp’
“Anh đánh em?” Mộc Thiên Nhu ôm má nói.
“Đừng nói cô ấy như vậy.” Hạ Vũ Kình tức giận nói. Những ai nói xấu Tiểu Như anh đều sẽ không tha, đặc biệt nói cô ấy là trẻ mồ côi.
Nói xong anh tức giận bỏ ra ngoài, Mộc Thiên Nhu ngồi gục xuống khóc. Từ trước đến giờ cô đều là hòn ngọc quý của Mộc gia, ba mẹ, người hầu trong Biệt thự đều không hề mắng cô chứ đừng nói gì là đánh.
Trước giờ chỉ có cô đánh người khác chưa bao giờ có ai dám đánh cô, cô tức giận. Tất cả đều là ả tiện nhân Hàn Như Nguyệt kia. Cô ta chỉ là con bé mồ côi, mà dám so với Đại tiểu thư Mộc thi cô sao?
Cô nhất định phải giết chết cô ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.