Chương 27
Trà Mii
07/09/2016
Chỉ còn đúng 3 ngày nữa là sinh nhật của Bối Bối và Đồng Đồng, đồng nghĩa với sinh nhật của Di Di.
‘Bộp.’ Tập tài liệu trên tay Hạ Vũ Kình rơi xuống. Thật không ngờ, Đồng Đồng và Bối Bối là con hắn. Hắn không ngờ cô có thể lừa hắn suốt mấy năm qua.
Nhưng điều hắn lo ngại là hắn đã có Nhu Nhu cùng Di Di, vậy Đồng Đồng cùng Bối Bối phải làm như thế nào? Hắn không thể họ làm tình nhân cùng con ngoài giá thú.
Chết tiệt! Phải làm gì đây?
.
.
.
“Đồng Đồng, Bối Bối, con gửi thiệp mời cho bạn chưa?” Như Nguyệt hỏi.
“Rồi ạ, nhưng có sẽ không có ai đến cả.” Bối Bối cúi mặt nói.
Như Nguyệt khó hiểu hỏi:
“Tại sao vậy?”
“Hôm đó cũng là sinh nhật 1 bạn khác nên mọi người sẽ đến bữa tiệc của bạn ấy. Nhưng không sao đâu ạ, có mẹ với ông cố là được rồi.” Bối Bối cười nói.
Đồng Đồng lắc đầu thở dài, rõ ràng là nói dối, hôm qua cô khóc cả đêm làm cậu không ngủ được.
Như Nguyệt đương nhiên biết bé nói dối cô nhưng vẫn xoa đầu Bối Bối nói:
“Vậy mẹ sẽ làm bánh đến lớp cho các bạn con ăn nhé.”
“Vâng.”
“Ngoan lắm, bây giờ cùng mẹ ra ngoài đi mua đồ nào. Đồng Đồng con có đi hay không?”
“Con không đi đâu, mẹ với Bối Bối đi đi.” Đồng Đồng đứng dậy, đi lên tầng.
Như Nguyệt lấy xe chở Bối Bối đến cửa hàng đồ làm bánh.
Sau khi thấy Như Nguyệt cùng Bối Bối ra khỏi nhà liền mở máy tính bảng lên, tìm với từ khóa: Hạ Vũ Kình.
Lập tức, có rất nhiều tin được đưa ra. Nhưng Đồng Đồng chỉ vào xem ảnh.
Quả thật... cậu rất giống với người này, đặc biệt là mũi và tai.
Bối Bối 90% là giống mẹ, còn lại 10% có tai và đôi mắt.
Đây là ba của cậu với Bối Bối sao? Là chồng của mẹ ư? Vậy tại sao lại có 1 đứa con gái bằng tuổi cậu?
Đồng Đồng đang lướt thì thấy có tin: Hạ phu nhân sinh sớm hơn 2 tháng. Cậu liền click để xem...
Vậy là mẹ cô bị tiểu tam cướp mất chồng mình, cô ta còn sinh cho ông ta 1 đứa con gái.
Được lắm, dám làm mẹ cậu khóc. Cho dù ông ta có quỳ xuống xin tha thứ, cậu nhất định sẽ không tha thứ. Vĩnh viễn không!
Cậu nhất định, nhất định sẽ khiến cho đám người đó quỳ xuống xin lỗi mẹ.
Đồng Đồng ném máy tính bảng xuống đất.
Người giúp việc nghe tiếng đổ vỡ liền hỏi:
“Thiếu gia, có chuyện gì sao ạ?”
“Không có gì.” Đồng Đồng lãnh khốc nói.
.
.
.
Sáng hôm sau.
Như Nguyệt đem 3 cái bánh sinh nhật đến lớp Bối Bối, cô định đúng ngày đã rồi đem đến nhưng sợ là ngày đó, gia đình cô bé ấy cũng sẽ mang đồ ăn đến nên mới đem bây giờ.
Vì sợ bọn trẻ kén ăn nên cô đã làm ba vị: Chocolate, Vani và Strawberry.
Hạ Vũ Kình đứng ở góc gần trường học. Đúng là cô rồi. Hắn không thể không nhận ra được. Cô vẫn còn khỏe, sống rất tốt, da dẻ mịn màng, không giống như sắp 30 chút nào.
Hắn rất muốn được ôm cô. Được ôm con của hắn và cô, nhưng không thể được... Hắn còn có Nhu Nhu, còn có Di Di.
Lỗi là tại hắn thôi, nhưng... nếu giành quyền nuôi con. Hắn có thể sẽ thắng, nhưng nếu làm vậy cô sẽ ghét hắn hơn. Aizz, phải làm sao đây chứ?
Kết thúc đấu tranh tư tưởng của Hạ Vũ Kình :3
“Nào các con, đây là mẹ của Đồng Đồng và Bối Bối. Hôm nay cô ấy đến đây để cho con bánh kem đấy. Các con có thích không nào?”
“Có ạ!”
Nhìn đám trẻ vui mừng như vậy Như Nguyệt cũng cảm thấy vui theo.
Một cậu bé chạy lại chỗ Như Nguyệt, thì thầm vào tai cô:
“Sau này cháu nhất định sẽ là con rể của cô. Nhất định là sẽ như vậy.” Trên gương mặt non nớt hiện lên vẻ kiên định. Cậu bé nói xong chạy đi, còn không quên nói:
“Cháu là Hoắc Tử Khiêm, cô nhớ nhé. Không được để vị trí con rể cho người khác. Nếu không cháu sẽ bắt Bối Bối đi.”
Như Nguyệt phì cười nói:
“Được rồi, cô hứa. Nhưng phải xem con gái cô thích cháu không đã chứ.”
“Cậu ấy nhất định sẽ thích cháu.” Cậu bé đó nghiêm túc nói.
“Được cô hứa.” Như Nguyệt cười nói.
Sau khi cậu bé đó chạy đi, Như Nguyệt cười nhẹ một cái. Thằng bé rất đáng yêu, tiếc là Đồng Đồng không như nó. Đồng Đồng quá nghiêm túc, ít khi cười. May mà cô còn có Bối Bối, trái với Đồng Đồng Bối Bối rất dễ gần, hay cười.
Nhưng cô biết, tính cách của Đồng Đồng là giống anh...
‘Bộp.’ Tập tài liệu trên tay Hạ Vũ Kình rơi xuống. Thật không ngờ, Đồng Đồng và Bối Bối là con hắn. Hắn không ngờ cô có thể lừa hắn suốt mấy năm qua.
Nhưng điều hắn lo ngại là hắn đã có Nhu Nhu cùng Di Di, vậy Đồng Đồng cùng Bối Bối phải làm như thế nào? Hắn không thể họ làm tình nhân cùng con ngoài giá thú.
Chết tiệt! Phải làm gì đây?
.
.
.
“Đồng Đồng, Bối Bối, con gửi thiệp mời cho bạn chưa?” Như Nguyệt hỏi.
“Rồi ạ, nhưng có sẽ không có ai đến cả.” Bối Bối cúi mặt nói.
Như Nguyệt khó hiểu hỏi:
“Tại sao vậy?”
“Hôm đó cũng là sinh nhật 1 bạn khác nên mọi người sẽ đến bữa tiệc của bạn ấy. Nhưng không sao đâu ạ, có mẹ với ông cố là được rồi.” Bối Bối cười nói.
Đồng Đồng lắc đầu thở dài, rõ ràng là nói dối, hôm qua cô khóc cả đêm làm cậu không ngủ được.
Như Nguyệt đương nhiên biết bé nói dối cô nhưng vẫn xoa đầu Bối Bối nói:
“Vậy mẹ sẽ làm bánh đến lớp cho các bạn con ăn nhé.”
“Vâng.”
“Ngoan lắm, bây giờ cùng mẹ ra ngoài đi mua đồ nào. Đồng Đồng con có đi hay không?”
“Con không đi đâu, mẹ với Bối Bối đi đi.” Đồng Đồng đứng dậy, đi lên tầng.
Như Nguyệt lấy xe chở Bối Bối đến cửa hàng đồ làm bánh.
Sau khi thấy Như Nguyệt cùng Bối Bối ra khỏi nhà liền mở máy tính bảng lên, tìm với từ khóa: Hạ Vũ Kình.
Lập tức, có rất nhiều tin được đưa ra. Nhưng Đồng Đồng chỉ vào xem ảnh.
Quả thật... cậu rất giống với người này, đặc biệt là mũi và tai.
Bối Bối 90% là giống mẹ, còn lại 10% có tai và đôi mắt.
Đây là ba của cậu với Bối Bối sao? Là chồng của mẹ ư? Vậy tại sao lại có 1 đứa con gái bằng tuổi cậu?
Đồng Đồng đang lướt thì thấy có tin: Hạ phu nhân sinh sớm hơn 2 tháng. Cậu liền click để xem...
Vậy là mẹ cô bị tiểu tam cướp mất chồng mình, cô ta còn sinh cho ông ta 1 đứa con gái.
Được lắm, dám làm mẹ cậu khóc. Cho dù ông ta có quỳ xuống xin tha thứ, cậu nhất định sẽ không tha thứ. Vĩnh viễn không!
Cậu nhất định, nhất định sẽ khiến cho đám người đó quỳ xuống xin lỗi mẹ.
Đồng Đồng ném máy tính bảng xuống đất.
Người giúp việc nghe tiếng đổ vỡ liền hỏi:
“Thiếu gia, có chuyện gì sao ạ?”
“Không có gì.” Đồng Đồng lãnh khốc nói.
.
.
.
Sáng hôm sau.
Như Nguyệt đem 3 cái bánh sinh nhật đến lớp Bối Bối, cô định đúng ngày đã rồi đem đến nhưng sợ là ngày đó, gia đình cô bé ấy cũng sẽ mang đồ ăn đến nên mới đem bây giờ.
Vì sợ bọn trẻ kén ăn nên cô đã làm ba vị: Chocolate, Vani và Strawberry.
Hạ Vũ Kình đứng ở góc gần trường học. Đúng là cô rồi. Hắn không thể không nhận ra được. Cô vẫn còn khỏe, sống rất tốt, da dẻ mịn màng, không giống như sắp 30 chút nào.
Hắn rất muốn được ôm cô. Được ôm con của hắn và cô, nhưng không thể được... Hắn còn có Nhu Nhu, còn có Di Di.
Lỗi là tại hắn thôi, nhưng... nếu giành quyền nuôi con. Hắn có thể sẽ thắng, nhưng nếu làm vậy cô sẽ ghét hắn hơn. Aizz, phải làm sao đây chứ?
Kết thúc đấu tranh tư tưởng của Hạ Vũ Kình :3
“Nào các con, đây là mẹ của Đồng Đồng và Bối Bối. Hôm nay cô ấy đến đây để cho con bánh kem đấy. Các con có thích không nào?”
“Có ạ!”
Nhìn đám trẻ vui mừng như vậy Như Nguyệt cũng cảm thấy vui theo.
Một cậu bé chạy lại chỗ Như Nguyệt, thì thầm vào tai cô:
“Sau này cháu nhất định sẽ là con rể của cô. Nhất định là sẽ như vậy.” Trên gương mặt non nớt hiện lên vẻ kiên định. Cậu bé nói xong chạy đi, còn không quên nói:
“Cháu là Hoắc Tử Khiêm, cô nhớ nhé. Không được để vị trí con rể cho người khác. Nếu không cháu sẽ bắt Bối Bối đi.”
Như Nguyệt phì cười nói:
“Được rồi, cô hứa. Nhưng phải xem con gái cô thích cháu không đã chứ.”
“Cậu ấy nhất định sẽ thích cháu.” Cậu bé đó nghiêm túc nói.
“Được cô hứa.” Như Nguyệt cười nói.
Sau khi cậu bé đó chạy đi, Như Nguyệt cười nhẹ một cái. Thằng bé rất đáng yêu, tiếc là Đồng Đồng không như nó. Đồng Đồng quá nghiêm túc, ít khi cười. May mà cô còn có Bối Bối, trái với Đồng Đồng Bối Bối rất dễ gần, hay cười.
Nhưng cô biết, tính cách của Đồng Đồng là giống anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.