Chương 3
Trà Mii
17/05/2016
Sau khi kí hợp đồng, Như Nguyệt vui vẻ đi chợ mua đồ. Áo quần cô đều đã bị vất, cô cũng nên mua váy bầu.
Sau khi mua được khá nhiều đồ, Như Nguyệt mới hài lòng đi về
Vì không có chỗ ở nên Như Nguyệt trực tiếp ở căn hộ đó. Cô vuốt bụng mình, nói nhỏ:
“ Con à, sau này đây sẽ là nhà của mẹ con chúng ta. Đây sẽ là nơi con lớn lên.”
Mễ Ly tắt điện rồi đi ngủ. Từ ngày mai, cuộc đời mới của cô sẽ bắt đầu.
--- ------ ---
“ Kình , em muốn ăn cháo bào ngư.” Mộc Thiên Nhu nũng nịu nói.
“ Được rồi, anh sẽ bảo đầu bếp làm, em còn muốn ăn gì nữa không?” Hạ Vũ Kình cưng chiều hỏi.
“ Không.”
“ Được rồi.”
Hạ Vũ Kình đi xuống bếp nói:
“ Thím Lam, thím nấu cháo bào ngư đi. Nhu Nhu muốn ăn.”
Thím Lam nghe thế nhíu mày nói:
“ Nhưng thiếu gia rất ghét bào ngư mà.”
“ Tôi cũng thấy lạ nhưng chắc đứa bé có khẩu vị giống mẹ nó.” Hạ Vũ Kình cười nói.
“ Vâng. Mà tiểu thư lúc nãy đã gọi cho bà chủ nói rằng còn 1 tháng nữa tiểu thư sẽ về.”
“ Con bé đó vẫn còn nhớ đến gia đình này sao?” Tuy rằng câu nói của Hạ Vũ Kình là trách cứ nhưng giọng điệu lại rất cưng chiều.
Hạ Vũ Kình vừa đi lên lầu Thím Lam đã đi vào phòng của Hạ phu nhân:
“ Bà chủ, việc thiếu gia ghét bào ngư là do di truyền từ ông chủ đúng không?”
“ Bà thật là, Kình nhi ghét cái gì mà cũng không biết sao? Nó cùng Linh nhi đều rất ghét bào ngư. Lúc tôi mang thai nó, ngửi mùi bào ngư là đã buồn nôn rồi, lúc đầu tôi cũng thấy lạ vì bình thường tôi rất thích bào ngư. Hỏi mẹ chồng mới biết, tất cả người nhà họ Hạ đều không thích bào ngư chút nào. Bà hỏi thế là có ý gì?” Hạ phu nhân hỏi.
“ Tại vì thiếu gia bảo tôi làm cháo bào ngư cho thiếu phu nhân ăn.” Thím Lam nói.
“ Không thể như thế được. Ba chồng, chồng tôi và Kình thậm chí cả Linh nhi đều rất ghét bào ngư.”
“ Bà chủ, không lẽ nào...?” Thím Lam nghi hoặc hỏi.
“ Bà cứ nấu cháo cho Thiên Nhu rồi tính sau.”
“ Vâng.”
Thím Lam tiếp tục làm việc, Hạ phu nhân nghi hoặc. Nếu bà nghĩ đúng, đứa bé trong bụng Mộc Thiên Nhu không phải là con của Kình, không phải là người Hạ gia.
Mộc Thiên Nhu đương nhiên không biết sở thích của Hạ Vũ Kình nên mới vô tư ăn uống như vậy.
--- ------ ------
“ Như Nguyệt, tôi đem thợ đến rồi này.” Bà Lạc mở cửa ra nói.
“ Cảm ơn bà Lạc.” Như Nguyệt đi xuống lầu nói.
“ Cô ăn sáng chưa?” Bà Lạc quan tâm hỏi.
“ Cháu vừa ăn xong. Cháu đi khám thai, bà trông nhà một lát nhé.” Như Nguyệt cười nói.
“ Được rồi, cô cứ đi đi. Để tôi bảo bọn họ sửa sang cho.” Bà Lạc hào phóng nói.
“ Vậy làm phiền bà.”
Như Nguyệt đi đến phòng khám của bác sĩ Trầm.
“ Xin chào. Cô đến khám thai ạ?” Y tá hỏi.
“ Vâng, đúng vậy.”
“ Cô đã có lịch hẹn trước chưa ạ?”
“ Phỉa có lịch hẹn trước sao?” Như Nguyệt hỏi.
“ Vâng, nếu cô không vội thì có thể đặt lịch trước, khoảng hơn 10 ngày nữa thì lịch của bác sĩ sẽ trống.” Y tá nói.
“ Vâng, như vậy cũng được.” Như Nguyệt gật đầu.
Như Nguyệt đi bộ về nhà, cô lâu rồi không hít thở không khí trong lành, đang đi gần công viên thì:
“ Ba, con muốn ăn kẹo bông.” Giọng nói ngọt ngào của 1 cô bé vang lên. Cô bé đang ngồ trên cổ của ba cô bé
“ Cục cưng muốn ăn bao nhiêu cái?” Người đàn ông đó cười hỏi.
“ Anh thật là, đừng chiều con như thế chứ.” Người phụ nữ đứng bên cạnh dịu dàng nói.
“ Không sao, nó là con gái anh. Không chiều nó thì chiều ai?”
Thấy cảnh đó, mũi của Như Nguyệt chua xót. Con cô sau này cũng sẽ giống như cô, là một đứa trẻ mồ côi.
“ Con đừng lo. Mẹ sẽ làm những thứ mà ba con không thể làm cho con. Mẹ sẽ cố gắng.” Như Nguyệt dụi mắt.
Đúng vậy, cô không thể khóc nữa, sau này cô sẽ là chỗ dựa cho con của mình. Cô không thể yếu đuối như thế được. Cô phải mạnh mẽ lên.
Như Nguyệt không nhìn cảnh gia đình 3 người hạnh phúc đó nữa, cô tiếp tục lặng lẽ bước đi.
--- ------ ------
“ Anh Phong, em đã thông báo với mẹ là tháng sau chúng ta sẽ về rồi.” Hạ Vũ Linh cười nói.
“ Vậy em còn điều gì chưa làm nữa không?” Trương Tuấn Phong hỏi.
“ Đương nhiên là có rồi, em phải liên hoan một bữa nữa. Em đi trước đây, tối nay không về nhé. Đừng nói với anh hai hay mẹ đấy.” Hạ Vũ Linh cười nói.
“ Thật là, được rồi. Dì với anh họ mà biết chắc cũng sẽ giết chết anh luôn mất.” Trương Tuấn Phong cười nói.
“ Em đi trước đây. Anh nhớ đấy.”
“ Được rồi.”
Trương Tuấn Phong nghe tiếng đóng cửa thì thầm thở dài. Linh nhi được dì chiều hư quá rồi, đã 22 rồi mà cứ như con nít vậy.
Anh lấy điện thoại ra rồi nói:
“ James, sắp tới tôi sẽ về trụ sở chính bên Trung Quốc, bên này giao cho cậu hết đấy.”
“ Vâng, giám đốc.”
--- ------ ----
Vì nhà đang sửa nên Như Nguyệt không có chỗ ngủ, bà Lạc tốt bụng liền mời cô về nhà mình ở lại qua đêm,
Như Nguyệt cũng không từ chối. Bà Lạc cho cô 1 phòng riêng, nói rằng đây là phòng dành cho khách nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Như Nguyệt đã thay chiếc điện thoại đời mới bằng 1 chiếc bình thường, danh bạ của cô vỏn vẹn có 2 người. 1 là bà Lạc và 2 là chủ thợ đang sửa nhà. Như Nguyệt nằm xuống, nhìn lên trần nhà, rồi từ từ nhắm mắt lại. Cô chỉ hi vọng đứa bé sinh ra bình an, chỉ cần như thế là đủ lắm rồi.
Sau khi mua được khá nhiều đồ, Như Nguyệt mới hài lòng đi về
Vì không có chỗ ở nên Như Nguyệt trực tiếp ở căn hộ đó. Cô vuốt bụng mình, nói nhỏ:
“ Con à, sau này đây sẽ là nhà của mẹ con chúng ta. Đây sẽ là nơi con lớn lên.”
Mễ Ly tắt điện rồi đi ngủ. Từ ngày mai, cuộc đời mới của cô sẽ bắt đầu.
--- ------ ---
“ Kình , em muốn ăn cháo bào ngư.” Mộc Thiên Nhu nũng nịu nói.
“ Được rồi, anh sẽ bảo đầu bếp làm, em còn muốn ăn gì nữa không?” Hạ Vũ Kình cưng chiều hỏi.
“ Không.”
“ Được rồi.”
Hạ Vũ Kình đi xuống bếp nói:
“ Thím Lam, thím nấu cháo bào ngư đi. Nhu Nhu muốn ăn.”
Thím Lam nghe thế nhíu mày nói:
“ Nhưng thiếu gia rất ghét bào ngư mà.”
“ Tôi cũng thấy lạ nhưng chắc đứa bé có khẩu vị giống mẹ nó.” Hạ Vũ Kình cười nói.
“ Vâng. Mà tiểu thư lúc nãy đã gọi cho bà chủ nói rằng còn 1 tháng nữa tiểu thư sẽ về.”
“ Con bé đó vẫn còn nhớ đến gia đình này sao?” Tuy rằng câu nói của Hạ Vũ Kình là trách cứ nhưng giọng điệu lại rất cưng chiều.
Hạ Vũ Kình vừa đi lên lầu Thím Lam đã đi vào phòng của Hạ phu nhân:
“ Bà chủ, việc thiếu gia ghét bào ngư là do di truyền từ ông chủ đúng không?”
“ Bà thật là, Kình nhi ghét cái gì mà cũng không biết sao? Nó cùng Linh nhi đều rất ghét bào ngư. Lúc tôi mang thai nó, ngửi mùi bào ngư là đã buồn nôn rồi, lúc đầu tôi cũng thấy lạ vì bình thường tôi rất thích bào ngư. Hỏi mẹ chồng mới biết, tất cả người nhà họ Hạ đều không thích bào ngư chút nào. Bà hỏi thế là có ý gì?” Hạ phu nhân hỏi.
“ Tại vì thiếu gia bảo tôi làm cháo bào ngư cho thiếu phu nhân ăn.” Thím Lam nói.
“ Không thể như thế được. Ba chồng, chồng tôi và Kình thậm chí cả Linh nhi đều rất ghét bào ngư.”
“ Bà chủ, không lẽ nào...?” Thím Lam nghi hoặc hỏi.
“ Bà cứ nấu cháo cho Thiên Nhu rồi tính sau.”
“ Vâng.”
Thím Lam tiếp tục làm việc, Hạ phu nhân nghi hoặc. Nếu bà nghĩ đúng, đứa bé trong bụng Mộc Thiên Nhu không phải là con của Kình, không phải là người Hạ gia.
Mộc Thiên Nhu đương nhiên không biết sở thích của Hạ Vũ Kình nên mới vô tư ăn uống như vậy.
--- ------ ------
“ Như Nguyệt, tôi đem thợ đến rồi này.” Bà Lạc mở cửa ra nói.
“ Cảm ơn bà Lạc.” Như Nguyệt đi xuống lầu nói.
“ Cô ăn sáng chưa?” Bà Lạc quan tâm hỏi.
“ Cháu vừa ăn xong. Cháu đi khám thai, bà trông nhà một lát nhé.” Như Nguyệt cười nói.
“ Được rồi, cô cứ đi đi. Để tôi bảo bọn họ sửa sang cho.” Bà Lạc hào phóng nói.
“ Vậy làm phiền bà.”
Như Nguyệt đi đến phòng khám của bác sĩ Trầm.
“ Xin chào. Cô đến khám thai ạ?” Y tá hỏi.
“ Vâng, đúng vậy.”
“ Cô đã có lịch hẹn trước chưa ạ?”
“ Phỉa có lịch hẹn trước sao?” Như Nguyệt hỏi.
“ Vâng, nếu cô không vội thì có thể đặt lịch trước, khoảng hơn 10 ngày nữa thì lịch của bác sĩ sẽ trống.” Y tá nói.
“ Vâng, như vậy cũng được.” Như Nguyệt gật đầu.
Như Nguyệt đi bộ về nhà, cô lâu rồi không hít thở không khí trong lành, đang đi gần công viên thì:
“ Ba, con muốn ăn kẹo bông.” Giọng nói ngọt ngào của 1 cô bé vang lên. Cô bé đang ngồ trên cổ của ba cô bé
“ Cục cưng muốn ăn bao nhiêu cái?” Người đàn ông đó cười hỏi.
“ Anh thật là, đừng chiều con như thế chứ.” Người phụ nữ đứng bên cạnh dịu dàng nói.
“ Không sao, nó là con gái anh. Không chiều nó thì chiều ai?”
Thấy cảnh đó, mũi của Như Nguyệt chua xót. Con cô sau này cũng sẽ giống như cô, là một đứa trẻ mồ côi.
“ Con đừng lo. Mẹ sẽ làm những thứ mà ba con không thể làm cho con. Mẹ sẽ cố gắng.” Như Nguyệt dụi mắt.
Đúng vậy, cô không thể khóc nữa, sau này cô sẽ là chỗ dựa cho con của mình. Cô không thể yếu đuối như thế được. Cô phải mạnh mẽ lên.
Như Nguyệt không nhìn cảnh gia đình 3 người hạnh phúc đó nữa, cô tiếp tục lặng lẽ bước đi.
--- ------ ------
“ Anh Phong, em đã thông báo với mẹ là tháng sau chúng ta sẽ về rồi.” Hạ Vũ Linh cười nói.
“ Vậy em còn điều gì chưa làm nữa không?” Trương Tuấn Phong hỏi.
“ Đương nhiên là có rồi, em phải liên hoan một bữa nữa. Em đi trước đây, tối nay không về nhé. Đừng nói với anh hai hay mẹ đấy.” Hạ Vũ Linh cười nói.
“ Thật là, được rồi. Dì với anh họ mà biết chắc cũng sẽ giết chết anh luôn mất.” Trương Tuấn Phong cười nói.
“ Em đi trước đây. Anh nhớ đấy.”
“ Được rồi.”
Trương Tuấn Phong nghe tiếng đóng cửa thì thầm thở dài. Linh nhi được dì chiều hư quá rồi, đã 22 rồi mà cứ như con nít vậy.
Anh lấy điện thoại ra rồi nói:
“ James, sắp tới tôi sẽ về trụ sở chính bên Trung Quốc, bên này giao cho cậu hết đấy.”
“ Vâng, giám đốc.”
--- ------ ----
Vì nhà đang sửa nên Như Nguyệt không có chỗ ngủ, bà Lạc tốt bụng liền mời cô về nhà mình ở lại qua đêm,
Như Nguyệt cũng không từ chối. Bà Lạc cho cô 1 phòng riêng, nói rằng đây là phòng dành cho khách nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Như Nguyệt đã thay chiếc điện thoại đời mới bằng 1 chiếc bình thường, danh bạ của cô vỏn vẹn có 2 người. 1 là bà Lạc và 2 là chủ thợ đang sửa nhà. Như Nguyệt nằm xuống, nhìn lên trần nhà, rồi từ từ nhắm mắt lại. Cô chỉ hi vọng đứa bé sinh ra bình an, chỉ cần như thế là đủ lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.