Chương 8
Trà Mii
01/06/2016
Mộc Thiên Nhu đang ngủ thì chuông điện thoại vang lên. Cô không muốn làm phiền Hạ Vũ Kình nên ra ngoài ban công.
“Ai vậy?”
“Mộc Thiên Nhu~.” Giọng nói tà mị vang lên.
Mộc Thiên Nhu nghe giọng nói đó lập tức tắt máy. Sao lại là hắn? Không phải hắn đang ở trong tù sao?
Cô nhận được tin nhắn: “Mộc Thiên Nhu. Tôi rất nhớ cơ thể em.”
Mộc Thiên Nhu tức điên lên, ném điện thoại từ ban công xuống sân. Cô lo sợ, nếu hắn biết đứa bé là của hắn, hắn nhất định sẽ nói cho Hạ Vũ Kình biết. Không được, khó khăn lắm mới vào được Hạ gia, tuyệt đối không thể thất bại như thế được.
Hạ Vũ Kình mở mắt ra, không thấy Mộc Thiên Nhu bên cạnh. Hoảng hốt đứng dậy. Mộc Thiên Nhu nghe thấy tiếng động, liền biết Hạ Vũ Kình đã dậy vội đi vào.
Hạ Vũ Kình thấy Mộc Thiên Nhu từ ban công đi vào liền thở phào nhẹ nhõm:
“Sao nửa đêm rồi em còn ra ngoài đó làm gì?”
“Em ngủ không được nên muốn ra ngoài hít thở không khí ấy mà.”
“Được rồi. Em vào ngủ đi, mai chúng ta sẽ đi xem váy cưới.”
“Vâng.” Mộc Thiên Nhu nghe thế cũng vui mừng không nổi. Sao hắn lại ra tù sớm như vậy? Không phải là phải ở 3 năm sao? Sao bây giờ mới ở 2 tháng đã ra rồi.
Trái ngược với Mộc Thiên Nhu, Như Nguyệt lại ngủ rất ngon. Hôm nay cô rất vui vẻ, nhìn 2 đứa bé nằm gọn trong bức ảnh nước mắt cô như muốn tràn ra nhưng đây là nước mắt hạnh phúc của một người mẹ.
--- ------ ------ ---------
Nhìn Mộc Thiên Nhu nằm ngủ bên cạnh, Hạ Vũ Kình đi đến bàn làm việc thông với phòng ngủ. Hắn lấy thông tin điều tra của Như Nguyệt ra.
Đang định đọc thì:
“Đừng, đừng đụng vào tôi. Không!!!!!!!!!!!!”
Hắn lo lắng chạy vào xem, làm tập tài lệu rơi xuống đất.
--- ------ ------ --------
Như Nguyệt từ trên giường bước xuống, cô kéo rèm ra.
Hả?????? Mặt trời đã lên cao như vậy rồi sao?
Cô vội mở điện thoại của mình. Nhưng máy đã hết sạch pin rồi, hèn gì không báo thức. Như Nguyệt nhìn mặt trời, bây giờ chắc cũng đã 9 10h rồi. Như thế cũng tốt, lâu lắm rồi cô không có ngày nghỉ. Hôm nay nhân cơ hội đóng cửa để nghỉ ngơi cũng được.
Nghĩ thế, cô liền nằm xuống ngủ tiếp, thì:
“Chủ quán ơi.”
Như Nguyệt liền đứng dậy, đi xuống tầng.
“Thành thật xin lỗi quý khách nhưng hôm nay quán không mở cửa ạ.”
Hạ Vũ Linh nghe thế nói:
“Cô có thể cho tôi ở lại đến buổi tối được chứ. Tôi sẽ chi ngồi uống cà phê thôi.”
Như Nguyệt thấy cô cũng là người giàu có, đàng hoàng nên cho vào. Cô nói:
“Cô có muốn ăn gì không?”
“Không cần đâu, tôi vừa mới ăn sáng. Cho tôi 1 ly nước cam là được rồi.”
Như Nguyệt đem nước cam ra rồi mở TV xem. Liền:
“Hạ tổng dẫn Mộc tiểu thư đi xem váy cưới.”
1 phóng viên nói đùa:
“Nhìn sắc mặt Mộc tiểu thư như vậy chắc là đêm qua Hạ tổng kịch liệt lắm.”
Hạ Vũ Linh đang chơi máy tính nghe thế chán ghét nói:
“Không có ăn học.”
Như Nguyệt cười như không cười vuốt cái bụng hơn 4 tháng nhưng đã phình to ra.
Hạ Vũ Linh quan sát Như Nguyệt, thấy vậy hỏi:
“Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Như Nguyệt bị hỏi như thế thì hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời:
“Tôi 24 rồi.”
“Vậy là hơn em 1 tuổi rồi. Chị tên gi?”
“Chị là Hàn Như Nguyệt, còn em?” Như Nguyệt cười dịu dàng hỏi.
Hạ Vũ Linh cảm thán, cô gái này thực sự rất đẹp nha, cô cười nói:
“Em là Hạ Vũ Linh ạ.”
Như Nguyệt nghe thế sắc mặt tái nhợt. Đây là em gái của Kình? Hạ Vũ Linh thấy lạ, cô gộp lại những biểu hiện của Như Nguyệt lúc trước. Khi TV nhắc đến anh hai với cô ta, rồi cô ấy cười buồn bã vuốt bụng và giật mình khi nghe thấy tên cô.
Không lẽ, đây là...bạn gái cũ của anh hai? Hạ Vũ Linh nói:
“Chị là bạn gái cũ của Hạ Vũ Kình?”
Như Nguyệt nghe thế vội lắc đầu:
“Không, chị không quen Kình.”
Hạ Vũ Linh nghe thế càng nghi ngờ. Nếu không quen biết thì sao lại gọi bằng Kình cơ chứ?
“Chị nói dối, chị có quan hệ gì với anh hai em? Có phải đứa bé trong bụng chị là của anh trai em?”
Như Nguyệt chần chừ, chuyện đã đến nước này rồi, cô cũng không thể giấu mãi được...
“Ai vậy?”
“Mộc Thiên Nhu~.” Giọng nói tà mị vang lên.
Mộc Thiên Nhu nghe giọng nói đó lập tức tắt máy. Sao lại là hắn? Không phải hắn đang ở trong tù sao?
Cô nhận được tin nhắn: “Mộc Thiên Nhu. Tôi rất nhớ cơ thể em.”
Mộc Thiên Nhu tức điên lên, ném điện thoại từ ban công xuống sân. Cô lo sợ, nếu hắn biết đứa bé là của hắn, hắn nhất định sẽ nói cho Hạ Vũ Kình biết. Không được, khó khăn lắm mới vào được Hạ gia, tuyệt đối không thể thất bại như thế được.
Hạ Vũ Kình mở mắt ra, không thấy Mộc Thiên Nhu bên cạnh. Hoảng hốt đứng dậy. Mộc Thiên Nhu nghe thấy tiếng động, liền biết Hạ Vũ Kình đã dậy vội đi vào.
Hạ Vũ Kình thấy Mộc Thiên Nhu từ ban công đi vào liền thở phào nhẹ nhõm:
“Sao nửa đêm rồi em còn ra ngoài đó làm gì?”
“Em ngủ không được nên muốn ra ngoài hít thở không khí ấy mà.”
“Được rồi. Em vào ngủ đi, mai chúng ta sẽ đi xem váy cưới.”
“Vâng.” Mộc Thiên Nhu nghe thế cũng vui mừng không nổi. Sao hắn lại ra tù sớm như vậy? Không phải là phải ở 3 năm sao? Sao bây giờ mới ở 2 tháng đã ra rồi.
Trái ngược với Mộc Thiên Nhu, Như Nguyệt lại ngủ rất ngon. Hôm nay cô rất vui vẻ, nhìn 2 đứa bé nằm gọn trong bức ảnh nước mắt cô như muốn tràn ra nhưng đây là nước mắt hạnh phúc của một người mẹ.
--- ------ ------ ---------
Nhìn Mộc Thiên Nhu nằm ngủ bên cạnh, Hạ Vũ Kình đi đến bàn làm việc thông với phòng ngủ. Hắn lấy thông tin điều tra của Như Nguyệt ra.
Đang định đọc thì:
“Đừng, đừng đụng vào tôi. Không!!!!!!!!!!!!”
Hắn lo lắng chạy vào xem, làm tập tài lệu rơi xuống đất.
--- ------ ------ --------
Như Nguyệt từ trên giường bước xuống, cô kéo rèm ra.
Hả?????? Mặt trời đã lên cao như vậy rồi sao?
Cô vội mở điện thoại của mình. Nhưng máy đã hết sạch pin rồi, hèn gì không báo thức. Như Nguyệt nhìn mặt trời, bây giờ chắc cũng đã 9 10h rồi. Như thế cũng tốt, lâu lắm rồi cô không có ngày nghỉ. Hôm nay nhân cơ hội đóng cửa để nghỉ ngơi cũng được.
Nghĩ thế, cô liền nằm xuống ngủ tiếp, thì:
“Chủ quán ơi.”
Như Nguyệt liền đứng dậy, đi xuống tầng.
“Thành thật xin lỗi quý khách nhưng hôm nay quán không mở cửa ạ.”
Hạ Vũ Linh nghe thế nói:
“Cô có thể cho tôi ở lại đến buổi tối được chứ. Tôi sẽ chi ngồi uống cà phê thôi.”
Như Nguyệt thấy cô cũng là người giàu có, đàng hoàng nên cho vào. Cô nói:
“Cô có muốn ăn gì không?”
“Không cần đâu, tôi vừa mới ăn sáng. Cho tôi 1 ly nước cam là được rồi.”
Như Nguyệt đem nước cam ra rồi mở TV xem. Liền:
“Hạ tổng dẫn Mộc tiểu thư đi xem váy cưới.”
1 phóng viên nói đùa:
“Nhìn sắc mặt Mộc tiểu thư như vậy chắc là đêm qua Hạ tổng kịch liệt lắm.”
Hạ Vũ Linh đang chơi máy tính nghe thế chán ghét nói:
“Không có ăn học.”
Như Nguyệt cười như không cười vuốt cái bụng hơn 4 tháng nhưng đã phình to ra.
Hạ Vũ Linh quan sát Như Nguyệt, thấy vậy hỏi:
“Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Như Nguyệt bị hỏi như thế thì hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời:
“Tôi 24 rồi.”
“Vậy là hơn em 1 tuổi rồi. Chị tên gi?”
“Chị là Hàn Như Nguyệt, còn em?” Như Nguyệt cười dịu dàng hỏi.
Hạ Vũ Linh cảm thán, cô gái này thực sự rất đẹp nha, cô cười nói:
“Em là Hạ Vũ Linh ạ.”
Như Nguyệt nghe thế sắc mặt tái nhợt. Đây là em gái của Kình? Hạ Vũ Linh thấy lạ, cô gộp lại những biểu hiện của Như Nguyệt lúc trước. Khi TV nhắc đến anh hai với cô ta, rồi cô ấy cười buồn bã vuốt bụng và giật mình khi nghe thấy tên cô.
Không lẽ, đây là...bạn gái cũ của anh hai? Hạ Vũ Linh nói:
“Chị là bạn gái cũ của Hạ Vũ Kình?”
Như Nguyệt nghe thế vội lắc đầu:
“Không, chị không quen Kình.”
Hạ Vũ Linh nghe thế càng nghi ngờ. Nếu không quen biết thì sao lại gọi bằng Kình cơ chứ?
“Chị nói dối, chị có quan hệ gì với anh hai em? Có phải đứa bé trong bụng chị là của anh trai em?”
Như Nguyệt chần chừ, chuyện đã đến nước này rồi, cô cũng không thể giấu mãi được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.