Chương 9: Trương Bà Tử thương lượng ở riêng
Hoa Hòa Hoa Ảnh
25/05/2016
Trên đường, phụ nữ hai người lại nắm chặt thời gian đào một chút rau dại,
sau đó mới trở về nhà, mang củi để xuống, hai người một bên uống nước
một bên ngồi nghỉ ngơi, leo núi dốc lại đi đường thật là mệt mỏi.
Tuyết nương quan tâm hỏi Trương Thanh Thạch có mệt hay không.
"Không phiền lụy, nàng cũng đừng quá mệt nhọc." Trương Thanh Thạch nói với Tuyết nương, trong lòng nghĩ dù liều mạng cuối cùng tiền kiếm được cũng vào tay mẹ hắn, tại sao phải mệt mỏi như vậy? Thân thể Tuyết nương cũng không phải là đặc biệt tốt, về sau phân ra gia hắn sẽ không để cho lão bà, hài tử quá mệt mỏi. Hắn sớm nghĩ kỹ, đến lúc đó trong tay mặc kệ không có bao nhiêu đều để lại hết cho người khác, bọn họ chỉ cần ít khẩu phần lương thực là được, về phần chi tiêu khác, hắn biết một chút cách làm ăn, kiếm tiền, đất đai tuy là căn bản của người nông dân, nhưng chỉ dựa vào trồng trọt quanh năm suốt tháng cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, có thể ăn no đã là không tệ, còn việc buôn bán kiếm tiền, đời trước hắn ở bên ngoài lang bạt, đối với việc buôn bán hắn rất hiểu.
Tuyết nương sắc mặt trở nên hồng gật đầu, nói: "Ta không phiền lụy, chờ lần này có tiền ta nói với nương mua chút ít thịt để chàng bổ thân thể, ít nhất phải mua chút ít xương cốt, đến lúc đó ta ngày ngày làm canh để chàng uống, như vậy xương cốt của chàng sẽ rất nhanh tốt lên."
"Được, đến lúc đó nếu nàng cần ta giúp nàng."
"Để ta đi thôi, chàng đừng chọc nương tức giận."
Tuyết nương nghe Trương Thanh Thạch nguyện ý giúp nàng đi đòi tiền trong lòng có chút động tâm, nhưng vẫn cự tuyệt, không muốn để trượng phu đắc tội bà bà, dù sao nàng là nàng dâu, thì để nàng đi đắc tội đi, chỉ cần trượng phu biết rõ nàng tốt là được.
Nhị Hoa ở một bên nhìn cha mẹ nói chuyện, nghĩ thầm cha hiện tại đối với nương so với quá khứ tốt hơn, không phải nói trước kia không tốt, có điều cảm giác, cảm thấy hiện tại tốt hơn so với quá khứ, nàng cười hì hì, nghĩ cha mẹ tình cảm tốt như vậy, nói không chừng về sau còn có thể sinh đệ đệ cho nàng, nếu như có đệ đệ thì tốt rồi, vậy bọn họ thật sự là người một nhà hạnh phúc. Đương nhiên, hiện tại đã thật hạnh phúc, có điều nàng vẫn muốn có đệ đệ, nàng không muốn cha bị người mắng thành tuyệt hậu, cha nàng tốt như vậy, dựa vào cái gì bị người nói như thế?
Tuyết nương chú ý tới ánh mắt Nhị Hoa, giận Nhị Hoa một cái, nói: "Con nha đầu kia, trông cha con, nhớ đỡ ông ấy."
Nhị Hoa cười nói: "Con biết rồi, nương cứ yên tâm đi!"
Tiểu Hoa cũng giương cái miệng nhỏ nhắn nói: "Thả, yên tâm."
Trương Thanh Thạch ôm lấy Tiểu Hoa, hôn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nói: "Chờ cha hái rễ cỏ ngọt cho con."
Tiểu Hoa cười hôn mặt Trương Thanh Thạch, cười mặt mày cong cong.
"Nhị thúc, ngươi sắp đi chưa? Mang theo Đại Tráng cùng đi chứ." Đỗ Quyên Hồng ở ngoài cửa nói, bà ta đương nhiên không cam lòng cho hài tử đi làm việc, chỉ là nếu không cho hài tử đi sẽ chọc cho đại tẩu mất hứng, dù sao Trương Khởi còn làm việc trên chân núi. Lan Tâm nha đầu kia bị trẹo chân làm không được việc gì, Đại Tráng lại không đi làm việc, bà bà cũng sẽ tức giận. Cho nên bà ta phải biểu hiện tích cực một chút. Bà ta đứng ở cửa nghe đến tiếng cười trong nhà, nghĩ thầm vì sao cao hứng như vậy? Trong nhà nhị thúc vốn dĩ không có nhiều tiếng cười như thế.
Trương Thanh Thạch đem Tiểu Hoa để xuống, lại dẫn Nhị Hoa đi ra ngoài, đi theo còn có Trương Tráng.
Cứ như vậy qua vài ngày, Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa rốt cuộc tìm được cơ hội đóng kịch, bọn họ tìm được thính giả tốt là Đỗ Quyên Hồng, không có biện pháp, ai bảo Đỗ Quyên Hồng thích nghe lén nhất? Hơn nữa bà ta là người không chịu thiệt thòi nhất, nghe được lời của bọn họ nhất định sẽ đi nói cho Trương Bà Tử, còn giật dây Trương Bà Tử đuổi bọn họ ra ngoài. Sự thật đúng như vậy, Đỗ Quyên Hồng vừa nghe Trương Thanh Thạch cùng Nhị Hoa đối thoại sợ hãi kêu lên, nghĩ Trương Thanh Thạch đáng chết này, thế nhưng ở bên ngoài chọc đại họa, trở lại còn gạt, như thế nào không dứt khoát chết cho xong chuyện!
"Ngươi nói là sự thật? Không có gạt ta?" Trương Bà Tử nghe Đỗ Quyên Hồng mật báo cũng sợ hết hồn, bà ta không nghĩ tới Trương Thanh Thạch thế nhưng sẽ tính toán với bà ta, nên biết Trương Thanh Thạch ở trong lòng bà chính là một đứa con trai đỉnh đỉnh hiếu thuận, chuyện năm đó đè ở trong lòng Trương Thanh Thạch, hắn một lòng làm hảo nhi tử, muốn chuộc tội, vì sao lại đi chọc chuyện còn muốn để trong nhà giúp hắn gánh? Còn là một chuyện lớn như vậy. Bà ta thực có chút không dám tin tưởng.
Đỗ Quyên Hồng đỏ mặt tía tai nói: "Nương! Việc này là giả sao? Ta nói lời này đối với ta có cái gì tốt a? Ta thực nghe được. Nương, ta cũng như ngài đều không thể tin được, dù sao nhị thúc người này rất có đảm đương, thật không nghĩ tới hắn lại nghĩ chúng ta sẽ thay hắn gánh khoản nợ lớn như vậy! Có điều ta nghĩ tới có lẽ cũng bởi vì khoản nợ kia quá lớn, hắn sợ một người gánh không được, mới nghĩ tới để chúng ta cùng hỗ trợ? Hắn trước kia hiếu thuận, nhưng là chỉ ra lực, dù đem tiền cấp nương, kia cũng không có bao nhiêu a, hắn như cũ có ăn có uống không mắc nợ, nhưng là lần này không đồng dạng, lần này hắn gánh không được, cho nên chân nhân tính lộ ra. Nương, ngài nghĩ xem người như Nhị đệ cũng sẽ làm như vậy đi? Nhưng làm như vậy cũng quá không chân chính!"
Xác thực không chân chính!
Trương Bà Tử cảm thấy Đỗ Quyên Hồng nói có lý, cũng có tám phần tin Đỗ Quyên Hồng, có điều bà ta phải chính mình thăm dò một chút hàm ý của Trương Thanh Thạch. Về phần vì cái gì không trực tiếp hỏi? Đương nhiên không thể trực tiếp hỏi, nếu như trực tiếp hỏi, bà ta phải đem Trương Thanh Thạch đuổi ra ngoài, nhưng đến lúc đó con thứ hai của bà tức giận, sẽ có lời đồn, đối với danh tiếng nhà bọn họ sẽ không tốt, trước kia ép buộc một nhà lão Nhị là vì oán hắn năm đó hại chết Trương Hữu Lương, làm lạc muội muội, hơn nữa Trương Thanh Thạch giải thích với người trong thôn hắn là tự nguyện, để người trong thôn không thuyết tam đạo tứ bọn họ. Nhưng nếu như bọn họ bởi vì Trương Thanh Thạch có phiền toái mà đem Trương Thanh Thạch đuổi ra ngoài, người trong thôn nhất định sẽ nói nhà bọn họ không tốt. Trương Bà Tử mặc dù da mặt dày, nhưng còn chưa có dày đến mức có thể đối mặt chỉ trích của tất cả mọi người. Cho nên bà ta chỉ có thể dò ý, nếu như là thật sự, đến lúc đó tìm cách khác đem Trương Thanh Thạch từ trong nhà này đuổi ra ngoài.
Trương Thanh Thạch chờ Trương Bà Tử đến dò xét hắn, để đến lúc Trương Bà Tử thật sự tìm đến hắn, hắn tự nhiên sẽ biểu hiện theo kế hoạch của mình, thái độ mơ hồ không rõ để Trương Bà Tử cho là hắn thật sự là đang gạt bà. Trương Thanh Thạch thấy ánh mắt Trương Bà Tử thì đã rõ ràng mẹ hắn đang suy nghĩ gì, trong lòng thở dài, quả nhiên như hắn suy nghĩ, mẹ hắn thật sự không đau lòng hắn. Hắn cũng sẽ không bởi vì bà ta không đau lòng hắn, muốn đuổi hắn ra khỏi nhà mà oán bà ta, dù sao cũng là vì bản thân mình làm hại cha chết, muội muội bị lạc mất, là do mình chọc đại phiền toái, bà ta không thể chỉ vì một mình hắn để một nhà sa vào khốn cảnh. Hắn oán bà ta chỉ bởi vì bà ta chẳng những đối với hắn không tốt, ngay cả vợ và nữ nhi hắn cũng cùng chịu bạc đãi, các nàng cũng không thiếu bà ta, đời trước hắn thực xin lỗi Tuyết nương và mấy người Đại Hoa, đời này sẽ không còn có cơ hội này. Trương Thanh Thạch trong lòng nghĩ cứ như vậy đi, khoản nợ thiếu Trương Bà Tử hắn ở đời trước đã trả xong rồi, đời này hắn muốn hoàn trả cho thê tử và chúng nữ nhi.
"Cha, cha không phải thương tâm, cha còn có chúng ta." Nhị Hoa thấy Trương Thanh Thạch từ sau khi từ trong phòng Trương Bà Tử trở lại sắc mặt khó coi, nên an ủi ông.
"Cha không phải là thương tâm, cha chỉ là tự nhiên thấy nhẹ nhõm." Trương Thanh Thạch cười nói.
Trương Bà Tử quyết định muốn để một phòng Trương Thanh Thạch phân ra, tiểu nhi tử đã thông qua Đỗ Quyên Hồng biết rõ chuyện này, hắn đồng ý, Trương Thanh Ngọc không muốn Nhị ca có gánh nặng lớn như vậy trên lưng, nhưng hắn còn nghĩ muốn qua ngày tốt lành, không muốn qua những ngày nghèo khó. Trương Bà Tử chỉ còn phải nói lại cho một nhà con lớn nhất.
Vợ chồng Trương Thanh Mộc sau khi biết rõ chuyện này cũng đồng ý quyết định của Trương Bà Tử, Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô không phải người không có tình cảm như hai vợ chồng lão Tam, trong lòng cũng có chút bận tâm Trương Thanh Thạch cả nhà bọn họ bị phân ra, người một nhà sẽ đối mặt với khốn cảnh về sau như thế nào, nhưng bọn họ cũng không thể vì Trương Thanh Thạch mà hại nhà mình, lại nói dù bọn họ không đồng ý cũng không được, Trương Bà Tử đã quyết định. Tôn Xảo Cô trong lòng có chút đáng tiếc, nghĩ Trương Thanh Thạch là một lao động tốt, Tuyết nương cũng là người chịu khó, ba nữ nhi nhà hắn tướng mạo cũng không tệ lắm, nếu như gả cho người tốt cũng có thể vì cái nhà này kiếm được không ít chỗ tốt, cứ như vậy phân đi ra cũng rất đáng tiếc. Có điều nghĩ lại thì phân ra cũng không quan hệ nhiều lắm.
Trương Bà Tử bắt đầu thương lượng với bọn họ phân cho Trương Thanh Thạch bao nhiêu thứ, đây chính là quan hệ đến ích lợi tự thân, vài người cũng bắt đầu động não. Vừa không thể để cho Trương Thanh Thạch chiếm được quá nhiều chỗ tốt, lại không thể tỏ ra bọn họ quá keo kiệt khiến cho người trong thôn chế giễu, ở riêng thật đúng là cái chuyện hại não.
Nếu là lúc trước bọn họ đều nghĩ phân cho Trương Thanh Thạch một phần tốt, Trương Thanh Thạch sẽ nhún nhường, nhưng bọn họ bây giờ biết Trương Thanh Thạch rõ ràng chọc phiền toái lớn như vậy còn muốn để bọn họ hỗ trợ gánh vác, có thể thấy được lần này chuyện không nhỏ, cho hắn cái gì hắn sẽ lấy cái đấy, cho nên không thể vì thể hiện nhân nghĩa mà khách khí, nếu khách khí hắn thực mang hết những thứ đó đi thì bọn họ khóc chết.
Đỗ Quyên Hồng đột nhiên đề nghị nói không bằng đem ba phòng phân ra, kỳ thật bà ta sớm đã thương lượng với Trương Thanh Ngọc, chỉ là hiện tại mới nghĩ đến, miễn cho chọc Trương Bà Tử mất hứng.
Đỗ Quyên Hồng thấy Trương Bà Tử mặt dài ra vội vàng nói: "Nương, ngài nghĩ xem, nếu như chỉ đem một nhà nhị thúc phân ra, người khác nhất định sẽ hoài nghi, nhị thúc cũng sẽ đa tâm, không bằng ta đều phân ra, như vậy người khác sẽ không suy nghĩ nhiều. Nương ngài chỉ cần giả bộ bệnh, đến lúc đó làm bộ cần tiền, ta hoặc là đại tẩu mang tiền đến nói là mượn tiền từ nhà mẹ đẻ, đến lúc đó nương có thể chia ít đồ hơn cho nhà nhị thúc. Hơn nữa nương, ta nói ở riêng ngài cũng đừng mất hứng, dù ở riêng ta và Thanh Ngọc cũng sẽ hiếu thuận ngài."
Trương Bà Tử sắc mặt dễ nhìn chút ít, bà ta cảm thấy Đỗ Quyên Hồng chủ ý này cũng rất tốt.
Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô cũng cảm thấy chủ ý này có thể, nhất là Tôn Xảo Cô, nói thật bà ta cũng không muốn cùng Đỗ Quyên Hồng ở cùng một chỗ, Đỗ Quyên Hồng chính là một người vừa lười vừa tham ăn lại yêu tiền, trước kia có Tuyết nương ở đây, cùng nhau ăn cơm sống qua ngày hoàn hảo, không có Tuyết nương, chỉ còn hai người họ, Tôn Xảo Cô thật sợ mình sẽ cùng Đỗ Quyên Hồng ba ngày ầm ĩ nhỏ năm ngày ầm ĩ lớn, cho nên vẫn là tách ra mới tốt.
Bọn họ thương lượng trước ở riêng như thế nào, cuối cùng quyết định, chính phòng thuộc về Trương Thanh Mộc, bọn họ là con trai lớn, trong nhà còn có trưởng tôn cùng thứ tôn, còn phải ở cùng Trương Bà Tử, chính phòng đương nhiên thuộc về nhà hắn. Đông sương phòng thuộc về một nhà Trương Thanh Ngọc, tây sương phòng thuộc về Trương Thanh Thạch, bọn họ có thể ở, nhưng phải từ mặt sau phòng mở cửa, sở dĩ đề ra yêu cầu này là lo lắng về sau có người tìm phiền toái đến cửa lúc đó đi cửa chính. Trương Thanh Ngọc bọn họ cũng đồng ý, không đi chung một cửa mới tiện! Chờ bọn họ có tiền đi ở chính phòng, phòng nhỏ sẽ bán cho phòng lớn, không thể bán cho người khác. Đây là cách phân phòng ốc, lương thực công cụ trong nhà đến lúc đó chia đều, đầu heo thì thuộc về Trương Bà Tử, có điều Trương Bà Tử cho Trương Thanh Ngọc không ít tiền, cho nên Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng không có nháo. Sáu con gà phòng lớn muốn bốn con, còn dư lại hai con Trương Thanh Thạch và Trương Thanh Ngọc mỗi nhà một con (1 con thì làm gì a?!!!). Rau trong vườn thì không phân, mới vừa vào mùa xuân, để cho nhà trồng.
Trương Bà Tử cảm thấy phân như vậy ít nhất ngoài mặt vẫn tính là công bằng, Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc hai nhà cũng hài lòng, sau đó bọn họ liền bắt đầu để Trương Bà Tử ngã bệnh, chuẩn bị chờ khi Trương Bà Tử ốm xong trận bệnh này thì bắt đầu ở riêng.
Tuyết nương quan tâm hỏi Trương Thanh Thạch có mệt hay không.
"Không phiền lụy, nàng cũng đừng quá mệt nhọc." Trương Thanh Thạch nói với Tuyết nương, trong lòng nghĩ dù liều mạng cuối cùng tiền kiếm được cũng vào tay mẹ hắn, tại sao phải mệt mỏi như vậy? Thân thể Tuyết nương cũng không phải là đặc biệt tốt, về sau phân ra gia hắn sẽ không để cho lão bà, hài tử quá mệt mỏi. Hắn sớm nghĩ kỹ, đến lúc đó trong tay mặc kệ không có bao nhiêu đều để lại hết cho người khác, bọn họ chỉ cần ít khẩu phần lương thực là được, về phần chi tiêu khác, hắn biết một chút cách làm ăn, kiếm tiền, đất đai tuy là căn bản của người nông dân, nhưng chỉ dựa vào trồng trọt quanh năm suốt tháng cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, có thể ăn no đã là không tệ, còn việc buôn bán kiếm tiền, đời trước hắn ở bên ngoài lang bạt, đối với việc buôn bán hắn rất hiểu.
Tuyết nương sắc mặt trở nên hồng gật đầu, nói: "Ta không phiền lụy, chờ lần này có tiền ta nói với nương mua chút ít thịt để chàng bổ thân thể, ít nhất phải mua chút ít xương cốt, đến lúc đó ta ngày ngày làm canh để chàng uống, như vậy xương cốt của chàng sẽ rất nhanh tốt lên."
"Được, đến lúc đó nếu nàng cần ta giúp nàng."
"Để ta đi thôi, chàng đừng chọc nương tức giận."
Tuyết nương nghe Trương Thanh Thạch nguyện ý giúp nàng đi đòi tiền trong lòng có chút động tâm, nhưng vẫn cự tuyệt, không muốn để trượng phu đắc tội bà bà, dù sao nàng là nàng dâu, thì để nàng đi đắc tội đi, chỉ cần trượng phu biết rõ nàng tốt là được.
Nhị Hoa ở một bên nhìn cha mẹ nói chuyện, nghĩ thầm cha hiện tại đối với nương so với quá khứ tốt hơn, không phải nói trước kia không tốt, có điều cảm giác, cảm thấy hiện tại tốt hơn so với quá khứ, nàng cười hì hì, nghĩ cha mẹ tình cảm tốt như vậy, nói không chừng về sau còn có thể sinh đệ đệ cho nàng, nếu như có đệ đệ thì tốt rồi, vậy bọn họ thật sự là người một nhà hạnh phúc. Đương nhiên, hiện tại đã thật hạnh phúc, có điều nàng vẫn muốn có đệ đệ, nàng không muốn cha bị người mắng thành tuyệt hậu, cha nàng tốt như vậy, dựa vào cái gì bị người nói như thế?
Tuyết nương chú ý tới ánh mắt Nhị Hoa, giận Nhị Hoa một cái, nói: "Con nha đầu kia, trông cha con, nhớ đỡ ông ấy."
Nhị Hoa cười nói: "Con biết rồi, nương cứ yên tâm đi!"
Tiểu Hoa cũng giương cái miệng nhỏ nhắn nói: "Thả, yên tâm."
Trương Thanh Thạch ôm lấy Tiểu Hoa, hôn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nói: "Chờ cha hái rễ cỏ ngọt cho con."
Tiểu Hoa cười hôn mặt Trương Thanh Thạch, cười mặt mày cong cong.
"Nhị thúc, ngươi sắp đi chưa? Mang theo Đại Tráng cùng đi chứ." Đỗ Quyên Hồng ở ngoài cửa nói, bà ta đương nhiên không cam lòng cho hài tử đi làm việc, chỉ là nếu không cho hài tử đi sẽ chọc cho đại tẩu mất hứng, dù sao Trương Khởi còn làm việc trên chân núi. Lan Tâm nha đầu kia bị trẹo chân làm không được việc gì, Đại Tráng lại không đi làm việc, bà bà cũng sẽ tức giận. Cho nên bà ta phải biểu hiện tích cực một chút. Bà ta đứng ở cửa nghe đến tiếng cười trong nhà, nghĩ thầm vì sao cao hứng như vậy? Trong nhà nhị thúc vốn dĩ không có nhiều tiếng cười như thế.
Trương Thanh Thạch đem Tiểu Hoa để xuống, lại dẫn Nhị Hoa đi ra ngoài, đi theo còn có Trương Tráng.
Cứ như vậy qua vài ngày, Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa rốt cuộc tìm được cơ hội đóng kịch, bọn họ tìm được thính giả tốt là Đỗ Quyên Hồng, không có biện pháp, ai bảo Đỗ Quyên Hồng thích nghe lén nhất? Hơn nữa bà ta là người không chịu thiệt thòi nhất, nghe được lời của bọn họ nhất định sẽ đi nói cho Trương Bà Tử, còn giật dây Trương Bà Tử đuổi bọn họ ra ngoài. Sự thật đúng như vậy, Đỗ Quyên Hồng vừa nghe Trương Thanh Thạch cùng Nhị Hoa đối thoại sợ hãi kêu lên, nghĩ Trương Thanh Thạch đáng chết này, thế nhưng ở bên ngoài chọc đại họa, trở lại còn gạt, như thế nào không dứt khoát chết cho xong chuyện!
"Ngươi nói là sự thật? Không có gạt ta?" Trương Bà Tử nghe Đỗ Quyên Hồng mật báo cũng sợ hết hồn, bà ta không nghĩ tới Trương Thanh Thạch thế nhưng sẽ tính toán với bà ta, nên biết Trương Thanh Thạch ở trong lòng bà chính là một đứa con trai đỉnh đỉnh hiếu thuận, chuyện năm đó đè ở trong lòng Trương Thanh Thạch, hắn một lòng làm hảo nhi tử, muốn chuộc tội, vì sao lại đi chọc chuyện còn muốn để trong nhà giúp hắn gánh? Còn là một chuyện lớn như vậy. Bà ta thực có chút không dám tin tưởng.
Đỗ Quyên Hồng đỏ mặt tía tai nói: "Nương! Việc này là giả sao? Ta nói lời này đối với ta có cái gì tốt a? Ta thực nghe được. Nương, ta cũng như ngài đều không thể tin được, dù sao nhị thúc người này rất có đảm đương, thật không nghĩ tới hắn lại nghĩ chúng ta sẽ thay hắn gánh khoản nợ lớn như vậy! Có điều ta nghĩ tới có lẽ cũng bởi vì khoản nợ kia quá lớn, hắn sợ một người gánh không được, mới nghĩ tới để chúng ta cùng hỗ trợ? Hắn trước kia hiếu thuận, nhưng là chỉ ra lực, dù đem tiền cấp nương, kia cũng không có bao nhiêu a, hắn như cũ có ăn có uống không mắc nợ, nhưng là lần này không đồng dạng, lần này hắn gánh không được, cho nên chân nhân tính lộ ra. Nương, ngài nghĩ xem người như Nhị đệ cũng sẽ làm như vậy đi? Nhưng làm như vậy cũng quá không chân chính!"
Xác thực không chân chính!
Trương Bà Tử cảm thấy Đỗ Quyên Hồng nói có lý, cũng có tám phần tin Đỗ Quyên Hồng, có điều bà ta phải chính mình thăm dò một chút hàm ý của Trương Thanh Thạch. Về phần vì cái gì không trực tiếp hỏi? Đương nhiên không thể trực tiếp hỏi, nếu như trực tiếp hỏi, bà ta phải đem Trương Thanh Thạch đuổi ra ngoài, nhưng đến lúc đó con thứ hai của bà tức giận, sẽ có lời đồn, đối với danh tiếng nhà bọn họ sẽ không tốt, trước kia ép buộc một nhà lão Nhị là vì oán hắn năm đó hại chết Trương Hữu Lương, làm lạc muội muội, hơn nữa Trương Thanh Thạch giải thích với người trong thôn hắn là tự nguyện, để người trong thôn không thuyết tam đạo tứ bọn họ. Nhưng nếu như bọn họ bởi vì Trương Thanh Thạch có phiền toái mà đem Trương Thanh Thạch đuổi ra ngoài, người trong thôn nhất định sẽ nói nhà bọn họ không tốt. Trương Bà Tử mặc dù da mặt dày, nhưng còn chưa có dày đến mức có thể đối mặt chỉ trích của tất cả mọi người. Cho nên bà ta chỉ có thể dò ý, nếu như là thật sự, đến lúc đó tìm cách khác đem Trương Thanh Thạch từ trong nhà này đuổi ra ngoài.
Trương Thanh Thạch chờ Trương Bà Tử đến dò xét hắn, để đến lúc Trương Bà Tử thật sự tìm đến hắn, hắn tự nhiên sẽ biểu hiện theo kế hoạch của mình, thái độ mơ hồ không rõ để Trương Bà Tử cho là hắn thật sự là đang gạt bà. Trương Thanh Thạch thấy ánh mắt Trương Bà Tử thì đã rõ ràng mẹ hắn đang suy nghĩ gì, trong lòng thở dài, quả nhiên như hắn suy nghĩ, mẹ hắn thật sự không đau lòng hắn. Hắn cũng sẽ không bởi vì bà ta không đau lòng hắn, muốn đuổi hắn ra khỏi nhà mà oán bà ta, dù sao cũng là vì bản thân mình làm hại cha chết, muội muội bị lạc mất, là do mình chọc đại phiền toái, bà ta không thể chỉ vì một mình hắn để một nhà sa vào khốn cảnh. Hắn oán bà ta chỉ bởi vì bà ta chẳng những đối với hắn không tốt, ngay cả vợ và nữ nhi hắn cũng cùng chịu bạc đãi, các nàng cũng không thiếu bà ta, đời trước hắn thực xin lỗi Tuyết nương và mấy người Đại Hoa, đời này sẽ không còn có cơ hội này. Trương Thanh Thạch trong lòng nghĩ cứ như vậy đi, khoản nợ thiếu Trương Bà Tử hắn ở đời trước đã trả xong rồi, đời này hắn muốn hoàn trả cho thê tử và chúng nữ nhi.
"Cha, cha không phải thương tâm, cha còn có chúng ta." Nhị Hoa thấy Trương Thanh Thạch từ sau khi từ trong phòng Trương Bà Tử trở lại sắc mặt khó coi, nên an ủi ông.
"Cha không phải là thương tâm, cha chỉ là tự nhiên thấy nhẹ nhõm." Trương Thanh Thạch cười nói.
Trương Bà Tử quyết định muốn để một phòng Trương Thanh Thạch phân ra, tiểu nhi tử đã thông qua Đỗ Quyên Hồng biết rõ chuyện này, hắn đồng ý, Trương Thanh Ngọc không muốn Nhị ca có gánh nặng lớn như vậy trên lưng, nhưng hắn còn nghĩ muốn qua ngày tốt lành, không muốn qua những ngày nghèo khó. Trương Bà Tử chỉ còn phải nói lại cho một nhà con lớn nhất.
Vợ chồng Trương Thanh Mộc sau khi biết rõ chuyện này cũng đồng ý quyết định của Trương Bà Tử, Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô không phải người không có tình cảm như hai vợ chồng lão Tam, trong lòng cũng có chút bận tâm Trương Thanh Thạch cả nhà bọn họ bị phân ra, người một nhà sẽ đối mặt với khốn cảnh về sau như thế nào, nhưng bọn họ cũng không thể vì Trương Thanh Thạch mà hại nhà mình, lại nói dù bọn họ không đồng ý cũng không được, Trương Bà Tử đã quyết định. Tôn Xảo Cô trong lòng có chút đáng tiếc, nghĩ Trương Thanh Thạch là một lao động tốt, Tuyết nương cũng là người chịu khó, ba nữ nhi nhà hắn tướng mạo cũng không tệ lắm, nếu như gả cho người tốt cũng có thể vì cái nhà này kiếm được không ít chỗ tốt, cứ như vậy phân đi ra cũng rất đáng tiếc. Có điều nghĩ lại thì phân ra cũng không quan hệ nhiều lắm.
Trương Bà Tử bắt đầu thương lượng với bọn họ phân cho Trương Thanh Thạch bao nhiêu thứ, đây chính là quan hệ đến ích lợi tự thân, vài người cũng bắt đầu động não. Vừa không thể để cho Trương Thanh Thạch chiếm được quá nhiều chỗ tốt, lại không thể tỏ ra bọn họ quá keo kiệt khiến cho người trong thôn chế giễu, ở riêng thật đúng là cái chuyện hại não.
Nếu là lúc trước bọn họ đều nghĩ phân cho Trương Thanh Thạch một phần tốt, Trương Thanh Thạch sẽ nhún nhường, nhưng bọn họ bây giờ biết Trương Thanh Thạch rõ ràng chọc phiền toái lớn như vậy còn muốn để bọn họ hỗ trợ gánh vác, có thể thấy được lần này chuyện không nhỏ, cho hắn cái gì hắn sẽ lấy cái đấy, cho nên không thể vì thể hiện nhân nghĩa mà khách khí, nếu khách khí hắn thực mang hết những thứ đó đi thì bọn họ khóc chết.
Đỗ Quyên Hồng đột nhiên đề nghị nói không bằng đem ba phòng phân ra, kỳ thật bà ta sớm đã thương lượng với Trương Thanh Ngọc, chỉ là hiện tại mới nghĩ đến, miễn cho chọc Trương Bà Tử mất hứng.
Đỗ Quyên Hồng thấy Trương Bà Tử mặt dài ra vội vàng nói: "Nương, ngài nghĩ xem, nếu như chỉ đem một nhà nhị thúc phân ra, người khác nhất định sẽ hoài nghi, nhị thúc cũng sẽ đa tâm, không bằng ta đều phân ra, như vậy người khác sẽ không suy nghĩ nhiều. Nương ngài chỉ cần giả bộ bệnh, đến lúc đó làm bộ cần tiền, ta hoặc là đại tẩu mang tiền đến nói là mượn tiền từ nhà mẹ đẻ, đến lúc đó nương có thể chia ít đồ hơn cho nhà nhị thúc. Hơn nữa nương, ta nói ở riêng ngài cũng đừng mất hứng, dù ở riêng ta và Thanh Ngọc cũng sẽ hiếu thuận ngài."
Trương Bà Tử sắc mặt dễ nhìn chút ít, bà ta cảm thấy Đỗ Quyên Hồng chủ ý này cũng rất tốt.
Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô cũng cảm thấy chủ ý này có thể, nhất là Tôn Xảo Cô, nói thật bà ta cũng không muốn cùng Đỗ Quyên Hồng ở cùng một chỗ, Đỗ Quyên Hồng chính là một người vừa lười vừa tham ăn lại yêu tiền, trước kia có Tuyết nương ở đây, cùng nhau ăn cơm sống qua ngày hoàn hảo, không có Tuyết nương, chỉ còn hai người họ, Tôn Xảo Cô thật sợ mình sẽ cùng Đỗ Quyên Hồng ba ngày ầm ĩ nhỏ năm ngày ầm ĩ lớn, cho nên vẫn là tách ra mới tốt.
Bọn họ thương lượng trước ở riêng như thế nào, cuối cùng quyết định, chính phòng thuộc về Trương Thanh Mộc, bọn họ là con trai lớn, trong nhà còn có trưởng tôn cùng thứ tôn, còn phải ở cùng Trương Bà Tử, chính phòng đương nhiên thuộc về nhà hắn. Đông sương phòng thuộc về một nhà Trương Thanh Ngọc, tây sương phòng thuộc về Trương Thanh Thạch, bọn họ có thể ở, nhưng phải từ mặt sau phòng mở cửa, sở dĩ đề ra yêu cầu này là lo lắng về sau có người tìm phiền toái đến cửa lúc đó đi cửa chính. Trương Thanh Ngọc bọn họ cũng đồng ý, không đi chung một cửa mới tiện! Chờ bọn họ có tiền đi ở chính phòng, phòng nhỏ sẽ bán cho phòng lớn, không thể bán cho người khác. Đây là cách phân phòng ốc, lương thực công cụ trong nhà đến lúc đó chia đều, đầu heo thì thuộc về Trương Bà Tử, có điều Trương Bà Tử cho Trương Thanh Ngọc không ít tiền, cho nên Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng không có nháo. Sáu con gà phòng lớn muốn bốn con, còn dư lại hai con Trương Thanh Thạch và Trương Thanh Ngọc mỗi nhà một con (1 con thì làm gì a?!!!). Rau trong vườn thì không phân, mới vừa vào mùa xuân, để cho nhà trồng.
Trương Bà Tử cảm thấy phân như vậy ít nhất ngoài mặt vẫn tính là công bằng, Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc hai nhà cũng hài lòng, sau đó bọn họ liền bắt đầu để Trương Bà Tử ngã bệnh, chuẩn bị chờ khi Trương Bà Tử ốm xong trận bệnh này thì bắt đầu ở riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.