Trùng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ
Chương 48: Khế ước là gì?
Kha Lam
10/06/2020
Tây La
vốn dĩ là một đất nước nhỏ, luôn luôn an phận và dùng mọi cách để được
hòa hoãn với Đại Hiên. Cũng vì như thế, mỗi đời vua Tây La luôn luôn gả
công chúa xinh đẹp nhất để hòa hoãn binh lực. Nhưng riêng năm nay, Tây
La lại tấn công đột ngột, không biết vì nguyên do gì, mà Tây La từ đất
nước nhỏ yếu thế trở nên hùng hậu như vậy.
Bây giờ không chỉ đơn giản là dẹp loạn nữa mà là chuẩn bị chiến tranh, mà nhắc đến chiến tranh thì một đất nước luôn luôn mưa thuận gió hòa như Đại Hiên lại là một điều bỡ ngỡ chưa từng có. Toàn nam nhân trong kinh thành phải tham gia vào buổi huấn luyện, chi phí và thuế đóng lên cho nhà vua cung tăng gấp đôi, và đặc biệt không hề cho nữ nhân tham gia vào chuyện chính sự.
Không biết cái cuối cùng là không cho nữ nhân tham gia vào chuyện chính sự là của ai đưa ra. Chỉ biết là chuyện này khiến nhiều nữ nhân thở phào nhẹ nhõm, còn riêng Song Phi Yến chẳng vui vẻ chút nào, cầm khế ước trên tay, nhìn ra ngoài trời, gần mưa rồi, không biết sẽ ra sao đây.
"Quận chúa, không ổn rồi, Hoàng thượng triệu người vào cung" - Hạ Nhi từ bên ngoài lo lắng chạy vào. Nhìn gấp gáp, hẳn là có chuyện gấp. Song Phi Yến không trả lời, nàng đứng dậy đến bên mồi lửa, thả khế ước vào trong đấy cho đến khi nó cháy gần hết.
Hạ Nhi không biết chủ tử của mình đang đốt cái gì, mở to mắt đứng nhìn, không hiểu sao nàng bỗng có cảm giác không ổn, chủ tử mình tâm tính bất định, lúc thì vui vẻ hoạt bát, lúc thì ngây thơ, lúc thì sắc sảo, còn lúc thì lạnh lùng. Nhưng đa số khi chủ tử lạnh lùng, chắc chắn là có vấn đề xảy ra.
Bởi vì khế ước làm bằng giấy da hạng nhất, nên khi đốt cũng không có khói mà càng làm cho lửa lớn hơn, hai mắt của Song Phi Yến tràn ngập ánh lửa cho đến khi cháy hết, nàng mới quay lại, nói:
"Thay y phục, vào cung"
"Tuân"
Việc bệ hạ triệu quận chúa vào cung làm nhiều người hoài nghi, nhưng cái mà người ta để ý nhất chính là không có ai được mời ngoài Thượng Quan Trọng Liên cùng hai gia tộc, Song Phi Yến, Đại công chúa Thất Thất và các vị hoàng tử.
Đại công chúa là người mà hoàng thượng yêu quý nhất thì không nói nhưng mà quận chúa vốn dĩ là người không thể tham gia vào chuyện chính sự, nhưng chẳng hiểu sao lại bị triệu vào, chuyện này gấp rút đến nối Hi vương gia cũng không có quyền tham dự.
Thất Thất đã ở trong hoàng cung từ sáng, nàng nghĩ có lẽ hắn vào trước để giải quyết cho nàng nhưng chỉ là việc này rất lớn, đến hắn cũng không thể bảo vệ được nàng, vì vậy nàng mới phải đích thân đi.
Lúc nàng trà trộn vào kĩ viện lúc đó có đeo mặt nạ, vì vậy lần này nàng cũng sẽ deo mặt nạ. Người ta đã nói chuyện này liên quan đến nàng thì tất nhiên nàng phải ra mặt để cho người ta biết nàng là ai, và đã xảy ra sơ hở ở chỗ nào. Liễu Thương Trượng, một con cáo già sẽ không bao giờ tha cho nàng, vì danh tiếng và sự hoàn mỹ của bản thân ông ta có thể hy sinh và bất chấp tất cả. Hay cho một người từng là phụ thân của nàng ở kiếp trước, nàng chết đi coi như là đã trả đủ ơn nghĩa, còn hiện tại nàng cần bảo vệ bản thân để trả từng người từng người một.
o0o
Bệ hạ ngồi trên ghế rồng vàng, ở dưới là chỉ vẻn vẹn sáu bảy người tham gia. Thần Vu Phong và Tam hoàng tử đã ra trấn giữ thành. Cung điện rộng lớn như vậy, không có tiệc, không có các quan đại thần cũng chẳng có người phục vụ, chỉ có những người thuộc hoàng thất ở đây. Đã như vậy ai ai cũng im lặng một cách kì lạ tạo nên một không khí rất rợn người.
Song Phi Yến đứng trước của, Hạ nhi đi theo sau bị một tên thị vệ cản lại, lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình,Phi Yến quay lại gật đầu, ý bảo không có gì phải lo lắng, rồi hướng tên lính kia nói:
"Mở cửa"
Lần này cũng như vao lần khác, nàng tự tin đi vào sảnh đường, không có một chút lo lắng, gương mặt vẫn tĩnh lặng như nước mang theo chút sự kiêu ngạo và khó hiểu, đôi mắt trong như nước, , gợn sóng,
Vừa mới thấy nàng đi bào, bệ hạ đã hạ lệnh ngay lập tức: "Người đâu, bắt Song Phi Yến lại"
Không để nàng đến gần, thanh kiếm đã đưa ra kề cận trước cổ nàng, lạnh lùng nhìn thanh kiếm rồi nhìn những người ở đây, lúc này nàng bình tĩnh hơn bao giờ hết.
"Hoàng Huynh"- Thất Thất lo lắng, hoảng hốt nói.
"Đại quận chúa, hạ thần biết người và quận chúa có tình cảm sâu nặng, nhưng đây là chuyện đại sự, mong ngài đừng xen vào" - Liễu Thương Trượng cung kính nói. Chỉ rõ việc tình cảm sao có thể so sánh với việc nước và việc nhà, Thần Vu Phong từ bỏ vợ mưới cưới để xuất binh đánh trận, thì tình tỷ muội của đại công chúa và quận chúa chẳng lẽ không bỏ được?
"Bệ ha, người như thế này rốt cuộc là có ý gì" - Song Phi Yến mặc kệ xung quanh, nàng nhìn thẳng vào hoàng đế và hour. Dù sao nàng vào đây, chưa rõ nguyên nhân đã bắt nàng lại, chuyện này cũng cần cho nàng lời giải thích đi.
"Phi Yến, nói cho ta biết, khé ước ngươi bỏ ở đâu?" - Bệ hạ lập tức hỏi thẳng vấn đề, không vòng vo, vởi vì càng nói vòng, càng kéo dài thời gian thì luôn không tốt.
"Khế ước, khế ước là cái gì?" -Không ngờ nàng sẽ giả ngu và hỏi như vậy, Thượng Quan Trọng Liên nhìn qua nàng, thây nàng che mặt nạ, cảm giác như giống nhưu hắn đã thấy nàng ở đâi rồi. Nghĩ một lát hắn bỗng nhớ ra nàng là người kĩ nữ đánh đàn hôm ấy, hèn gì thấy rất quen mắt lại không nhớ rõ là ai. Nhưng nàng đã mất công trà trộn vào thì bây giờ cố ý muốn bọn hắn biết để làm gì?
Hay cho câu khế ước là cái gì, trình độ giả ngu của nàng như múa rừu qua mắt thợ, có thể lừa tất cả mọi người nhưng không thể lừa được hắn. Nàng chính là người biết rõ nhất nên mới trà trộn vào, bây giờ chỉ một câu nói mà phủi sạch quan hệ đồng thời ra hiệu ngầm cho bọn hắn biết. Khong biết nàng rốt cuộc là cóa âm mưu gì?
Liễu Thương Trượng tức giận, ngắt lời nàng:
"Hồ đồ, rõ ràng là quận chúa biết, người còn cố ý vào Liễu Gia để an ủi Lam nhi, chính là cố ý lấy trộm khế ước"
À, thì ra là nàng vào Liễu gia ngày hôm aayus, liền quy cho là tội đồ. Cũng đúng thôi, khế ước bỗng dưng mất đi, nhưng không có ai khả nghi, chỉ có nàng vào Liễu gia ngày hôm đấy, liền bị quy cho tội trộm khế ước. Một con cáo già như Liễu Thương Trượng không lẽ là nàng dùng bốn mắt sáu tay phân thân ra để lấy ư?
"Liễu gia tưởng tượng xa vời qua đi, ta có lòng tốt thăm Liễu An Lam, người lại quy cho ta tội trộm đồ, thật bất công quá đi"
"Ngươi và Lam Nhi từ đầu đã có thù oán, hèn gì lúc đấy Thương Trượng ta ngu ngốc, cứ nghĩ là ngươi có lòng tốt thật"
"Đúng vậy, ta và cô ta vốn dĩ có thù oán, nhưng Song Phi Yến ta thù ai sẽ trả người đó, hà cớ gì kéo ngươi theo, với lại, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta...khế ước là gì?"
Hay, Thượng Quan Trọng Liên không quan trọng những gì viết trong giấy, giấy chỉ là một bằng chứng để chứng minh bởi vì gia tộc của hắn trước giờ làm ăn thanh minh, không có gì cần phải truy cứu, hắn chỉ quan trọng việc làm và những thứ thu lại được. Không hiểu sao hắn không thấy lo cho nàng mà ngược lại muốn cười. Hay cho câu không biết khế ước là gì, hỏi như vậy đã đủ chứng minh là nàng không liên quan rồi, không biết là nàng ngu ngốc thật hay là thông minh nữa.
"Ngươi đang giả ngu với ta" - Trong chính điện chỉ có Liễu Thương Trượng và Song Phi Yến nói qua lại với nhau, còn những người khác đứng nhìn. Ngay cả bệ hạ cũng thế, ông cũng không tin là Phi Yến làm, nhưng vì mối quan hệ với Liễu gia đồng thời là vật tín ước giúp Đại Hiên ngày càng lớn mạnh thì cái này không thể không có. Có ai khả nghi, liền bắt lại và tra khảo đến khi tìm ra mới thôi.
"Không, ngươi nói sai rồi. Bản quận chúa từ khi sinh ra đã thông minh, giả thì chỉ có giả vờ thông minh mà thôi."
Liễu Thương Trượng vì không nói lại được với nàng, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, hướng hoàng đế nói:
"Tâu bệ hạ, thần nghĩ áp giải quận chúa đi tra khảo thì sẽ rõ mọi việc"
"Không được, một quận chúa lá ngọc cành vàng sao có thể chịu được" - Thần Du Lãng giờ đây mới lên tiếng bảo vệ nàng. Song Phi Yến âm thầm lắc đầu, đâu không phải câu bảo vệ và nàng muốn.
"Thân là nữ nhi, không điều tra được liền dùng cực hình, Liễu Gia quả là khiến ta mở mang tầm mắt"- Thất Thất giờ đây mới lên tiếng. Bây giờ nàng mới gật đầu hài lòng. Đây chính là câu nói mà nàng muốn nghe.
Chỉ vì nàng từng tới Liễu Gia mà bị bắt như vậy, không phải nói là vô lý mà là cực kì vô lý, nhưng bằng tài ăn nói và hãm hại của Liễu Thương Trượng nàng đã chứng kiến qua, thì ngay lập tức bắt nàng đã là may mắn cho nàng rồi.
Bây giờ không chỉ đơn giản là dẹp loạn nữa mà là chuẩn bị chiến tranh, mà nhắc đến chiến tranh thì một đất nước luôn luôn mưa thuận gió hòa như Đại Hiên lại là một điều bỡ ngỡ chưa từng có. Toàn nam nhân trong kinh thành phải tham gia vào buổi huấn luyện, chi phí và thuế đóng lên cho nhà vua cung tăng gấp đôi, và đặc biệt không hề cho nữ nhân tham gia vào chuyện chính sự.
Không biết cái cuối cùng là không cho nữ nhân tham gia vào chuyện chính sự là của ai đưa ra. Chỉ biết là chuyện này khiến nhiều nữ nhân thở phào nhẹ nhõm, còn riêng Song Phi Yến chẳng vui vẻ chút nào, cầm khế ước trên tay, nhìn ra ngoài trời, gần mưa rồi, không biết sẽ ra sao đây.
"Quận chúa, không ổn rồi, Hoàng thượng triệu người vào cung" - Hạ Nhi từ bên ngoài lo lắng chạy vào. Nhìn gấp gáp, hẳn là có chuyện gấp. Song Phi Yến không trả lời, nàng đứng dậy đến bên mồi lửa, thả khế ước vào trong đấy cho đến khi nó cháy gần hết.
Hạ Nhi không biết chủ tử của mình đang đốt cái gì, mở to mắt đứng nhìn, không hiểu sao nàng bỗng có cảm giác không ổn, chủ tử mình tâm tính bất định, lúc thì vui vẻ hoạt bát, lúc thì ngây thơ, lúc thì sắc sảo, còn lúc thì lạnh lùng. Nhưng đa số khi chủ tử lạnh lùng, chắc chắn là có vấn đề xảy ra.
Bởi vì khế ước làm bằng giấy da hạng nhất, nên khi đốt cũng không có khói mà càng làm cho lửa lớn hơn, hai mắt của Song Phi Yến tràn ngập ánh lửa cho đến khi cháy hết, nàng mới quay lại, nói:
"Thay y phục, vào cung"
"Tuân"
Việc bệ hạ triệu quận chúa vào cung làm nhiều người hoài nghi, nhưng cái mà người ta để ý nhất chính là không có ai được mời ngoài Thượng Quan Trọng Liên cùng hai gia tộc, Song Phi Yến, Đại công chúa Thất Thất và các vị hoàng tử.
Đại công chúa là người mà hoàng thượng yêu quý nhất thì không nói nhưng mà quận chúa vốn dĩ là người không thể tham gia vào chuyện chính sự, nhưng chẳng hiểu sao lại bị triệu vào, chuyện này gấp rút đến nối Hi vương gia cũng không có quyền tham dự.
Thất Thất đã ở trong hoàng cung từ sáng, nàng nghĩ có lẽ hắn vào trước để giải quyết cho nàng nhưng chỉ là việc này rất lớn, đến hắn cũng không thể bảo vệ được nàng, vì vậy nàng mới phải đích thân đi.
Lúc nàng trà trộn vào kĩ viện lúc đó có đeo mặt nạ, vì vậy lần này nàng cũng sẽ deo mặt nạ. Người ta đã nói chuyện này liên quan đến nàng thì tất nhiên nàng phải ra mặt để cho người ta biết nàng là ai, và đã xảy ra sơ hở ở chỗ nào. Liễu Thương Trượng, một con cáo già sẽ không bao giờ tha cho nàng, vì danh tiếng và sự hoàn mỹ của bản thân ông ta có thể hy sinh và bất chấp tất cả. Hay cho một người từng là phụ thân của nàng ở kiếp trước, nàng chết đi coi như là đã trả đủ ơn nghĩa, còn hiện tại nàng cần bảo vệ bản thân để trả từng người từng người một.
o0o
Bệ hạ ngồi trên ghế rồng vàng, ở dưới là chỉ vẻn vẹn sáu bảy người tham gia. Thần Vu Phong và Tam hoàng tử đã ra trấn giữ thành. Cung điện rộng lớn như vậy, không có tiệc, không có các quan đại thần cũng chẳng có người phục vụ, chỉ có những người thuộc hoàng thất ở đây. Đã như vậy ai ai cũng im lặng một cách kì lạ tạo nên một không khí rất rợn người.
Song Phi Yến đứng trước của, Hạ nhi đi theo sau bị một tên thị vệ cản lại, lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình,Phi Yến quay lại gật đầu, ý bảo không có gì phải lo lắng, rồi hướng tên lính kia nói:
"Mở cửa"
Lần này cũng như vao lần khác, nàng tự tin đi vào sảnh đường, không có một chút lo lắng, gương mặt vẫn tĩnh lặng như nước mang theo chút sự kiêu ngạo và khó hiểu, đôi mắt trong như nước, , gợn sóng,
Vừa mới thấy nàng đi bào, bệ hạ đã hạ lệnh ngay lập tức: "Người đâu, bắt Song Phi Yến lại"
Không để nàng đến gần, thanh kiếm đã đưa ra kề cận trước cổ nàng, lạnh lùng nhìn thanh kiếm rồi nhìn những người ở đây, lúc này nàng bình tĩnh hơn bao giờ hết.
"Hoàng Huynh"- Thất Thất lo lắng, hoảng hốt nói.
"Đại quận chúa, hạ thần biết người và quận chúa có tình cảm sâu nặng, nhưng đây là chuyện đại sự, mong ngài đừng xen vào" - Liễu Thương Trượng cung kính nói. Chỉ rõ việc tình cảm sao có thể so sánh với việc nước và việc nhà, Thần Vu Phong từ bỏ vợ mưới cưới để xuất binh đánh trận, thì tình tỷ muội của đại công chúa và quận chúa chẳng lẽ không bỏ được?
"Bệ ha, người như thế này rốt cuộc là có ý gì" - Song Phi Yến mặc kệ xung quanh, nàng nhìn thẳng vào hoàng đế và hour. Dù sao nàng vào đây, chưa rõ nguyên nhân đã bắt nàng lại, chuyện này cũng cần cho nàng lời giải thích đi.
"Phi Yến, nói cho ta biết, khé ước ngươi bỏ ở đâu?" - Bệ hạ lập tức hỏi thẳng vấn đề, không vòng vo, vởi vì càng nói vòng, càng kéo dài thời gian thì luôn không tốt.
"Khế ước, khế ước là cái gì?" -Không ngờ nàng sẽ giả ngu và hỏi như vậy, Thượng Quan Trọng Liên nhìn qua nàng, thây nàng che mặt nạ, cảm giác như giống nhưu hắn đã thấy nàng ở đâi rồi. Nghĩ một lát hắn bỗng nhớ ra nàng là người kĩ nữ đánh đàn hôm ấy, hèn gì thấy rất quen mắt lại không nhớ rõ là ai. Nhưng nàng đã mất công trà trộn vào thì bây giờ cố ý muốn bọn hắn biết để làm gì?
Hay cho câu khế ước là cái gì, trình độ giả ngu của nàng như múa rừu qua mắt thợ, có thể lừa tất cả mọi người nhưng không thể lừa được hắn. Nàng chính là người biết rõ nhất nên mới trà trộn vào, bây giờ chỉ một câu nói mà phủi sạch quan hệ đồng thời ra hiệu ngầm cho bọn hắn biết. Khong biết nàng rốt cuộc là cóa âm mưu gì?
Liễu Thương Trượng tức giận, ngắt lời nàng:
"Hồ đồ, rõ ràng là quận chúa biết, người còn cố ý vào Liễu Gia để an ủi Lam nhi, chính là cố ý lấy trộm khế ước"
À, thì ra là nàng vào Liễu gia ngày hôm aayus, liền quy cho là tội đồ. Cũng đúng thôi, khế ước bỗng dưng mất đi, nhưng không có ai khả nghi, chỉ có nàng vào Liễu gia ngày hôm đấy, liền bị quy cho tội trộm khế ước. Một con cáo già như Liễu Thương Trượng không lẽ là nàng dùng bốn mắt sáu tay phân thân ra để lấy ư?
"Liễu gia tưởng tượng xa vời qua đi, ta có lòng tốt thăm Liễu An Lam, người lại quy cho ta tội trộm đồ, thật bất công quá đi"
"Ngươi và Lam Nhi từ đầu đã có thù oán, hèn gì lúc đấy Thương Trượng ta ngu ngốc, cứ nghĩ là ngươi có lòng tốt thật"
"Đúng vậy, ta và cô ta vốn dĩ có thù oán, nhưng Song Phi Yến ta thù ai sẽ trả người đó, hà cớ gì kéo ngươi theo, với lại, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta...khế ước là gì?"
Hay, Thượng Quan Trọng Liên không quan trọng những gì viết trong giấy, giấy chỉ là một bằng chứng để chứng minh bởi vì gia tộc của hắn trước giờ làm ăn thanh minh, không có gì cần phải truy cứu, hắn chỉ quan trọng việc làm và những thứ thu lại được. Không hiểu sao hắn không thấy lo cho nàng mà ngược lại muốn cười. Hay cho câu không biết khế ước là gì, hỏi như vậy đã đủ chứng minh là nàng không liên quan rồi, không biết là nàng ngu ngốc thật hay là thông minh nữa.
"Ngươi đang giả ngu với ta" - Trong chính điện chỉ có Liễu Thương Trượng và Song Phi Yến nói qua lại với nhau, còn những người khác đứng nhìn. Ngay cả bệ hạ cũng thế, ông cũng không tin là Phi Yến làm, nhưng vì mối quan hệ với Liễu gia đồng thời là vật tín ước giúp Đại Hiên ngày càng lớn mạnh thì cái này không thể không có. Có ai khả nghi, liền bắt lại và tra khảo đến khi tìm ra mới thôi.
"Không, ngươi nói sai rồi. Bản quận chúa từ khi sinh ra đã thông minh, giả thì chỉ có giả vờ thông minh mà thôi."
Liễu Thương Trượng vì không nói lại được với nàng, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, hướng hoàng đế nói:
"Tâu bệ hạ, thần nghĩ áp giải quận chúa đi tra khảo thì sẽ rõ mọi việc"
"Không được, một quận chúa lá ngọc cành vàng sao có thể chịu được" - Thần Du Lãng giờ đây mới lên tiếng bảo vệ nàng. Song Phi Yến âm thầm lắc đầu, đâu không phải câu bảo vệ và nàng muốn.
"Thân là nữ nhi, không điều tra được liền dùng cực hình, Liễu Gia quả là khiến ta mở mang tầm mắt"- Thất Thất giờ đây mới lên tiếng. Bây giờ nàng mới gật đầu hài lòng. Đây chính là câu nói mà nàng muốn nghe.
Chỉ vì nàng từng tới Liễu Gia mà bị bắt như vậy, không phải nói là vô lý mà là cực kì vô lý, nhưng bằng tài ăn nói và hãm hại của Liễu Thương Trượng nàng đã chứng kiến qua, thì ngay lập tức bắt nàng đã là may mắn cho nàng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.