Chương 2
T/H12
25/11/2024
"Thất, Bát đâu?"
"Dạ, Cửu gia!"
"Tiến hành đặt lễ rước dâu kẻo qua giờ lành!"
"Dạ!"
Hai tên đàn ông đứng đầu ngoắc tay. Cả đoàn sáu mươi người bê tráp đi thẳng vào nhà cụ Đàm.
Ông cụ từ nãy giờ vẫn nhìn chăm chăm mặt vị Cửu gia, ông bàng hoàng nhận ra: Đó là cháu trai kẻ hại chết con trai và con dâu ông. Ông chưa kịp phản đối, Bạc Cửu đã quỳ xuống chân ông: "Ông nội Đàm cháu xin được cưới Đàm.. Tương Tư. Mong ông hãy chấp thuận!"
Cụ Đàm kiềm cơn hận, chỉ gậy trúc thẳng ra cổng: "Cúttttt!"
Bạc Cửu chưng hửng: "Cút là cút thế nào ạ? Cháu gái ông đã cướp cạn đời trai cháu, cô ấy phải chịu trách nhiệm! Nhà họ Bạc cháu rất có quy tắc!"
Không để ông cụ nói thêm hai lời, dây dưa mất thời gian, Bạc Cửu đứng lên nắm hai vai ông: "Oan có đầu nợ có chủ, Bạc Cửu này đến là để trả nợ, ông nội Đàm hãy yên tâm!"
Hắn quay sang Đàm Tương Tư: "Một, vào trong khoác áo cô dâu ngoan ngoãn ra xe về làm vợ Cửu gia. Hai, hình ảnh phóng túng của em lập tức bay khắp cõi mạng. Để xem thằng đàn ông nào dám liếc mắt nhìn người phụ nữ của Cửu gia!"
Đàm Tương Tư chỉ tay vào mặt hắn: "Bạc Cửu, anh đừng tưởng cô gái nào cũng thích làm vợ anh. Trái Đất này dẫu hết đàn ông thì Đàm Tương Tư tôi cũng chê anh không thèm lấy!"
Xoảng!
Sắc mặt Bạc Cửu đanh lại, hắn đá bay chậu hoa ở bậc tam cấp. Nhìn chằm chằm vào mặt Đàm Tương Tư cảnh cáo: "Em tốt nhất đừng chạm vào giới hạn của Bạc Cửu tôi! Tôi cho em mặt mũi, em cứ ngẩng mặt mà đi!
Còn nếu chê mặt mình thúi không thể ngẩng, tôi chiều ý em: "Lục, mang iPad Pro M4 13 inch vào đây!
Ngũ, Tứ! Lùa hết bà con xóm này đến nhà cụ Đàm nhận quà Đàm gia!"
Dứt lời, hắn cố tình mở lớn âm lượng điện thoại cầm tay.
Âm thanh xì xào, tiếng cười hì hì say men của cô "Chị rất muốn cắn em một miếng to..."
Đàm Tương Tư hoảng hốt nhào vào Bạc Cửu. Màn giật điện thoại trở thành cảnh mĩ nhân nhào vào lòng Cửu gia. Tay trái Bạc Cửu ôm eo Đàm Tương Tư, tay phải giơ cao IPhone lên cao, cười điên đảo chúng sinh: "Cửu phu nhân, Cửu gia này là của em, muốn ôm nhiêu anh chiều cần gì phải gấp gáp!"
Tên đàn ông điên!
Đàm Tương Tư thật muốn điên theo hắn. Bị hắn siết chặt trong lòng, giờ cô muốn thoát cũng không còn cơ hội.
Ông cụ Đàm quất gậy trúc vào người Bạc Cửu: "Buông cháu gái ta ra!"
Chỉ một ánh mắt, ông cụ được hai tên đàn em lực lưỡng bế vào nhà. Ngoài cổng, bà con trong xóm lục đục kéo đến. Chiếc iPad lớn được bê lên bậc tam cấp.
Cửu gia, tay ôm mĩ nhân, nhìn bà con cô bác: "Hôm nay, Bạc Cửu dùng hình thức nguyên thủy nhất để công bố vợ yêu. Ai dám dùng con mắt nào nhìn người phụ nữ của Cửu gia, Cửu gia xin con mắt đó!"
Đúng là kiếp nạn!
Đàm Tương Tư hít sâu mười hơi trấn áp lòng tự tôn: "Thôi được, nếu anh đã thèm muốn tôi đến vậy, tôi gả cho anh!"
Bạc Cửu hôn luôn ba, bốn cái vào má Đàm Tương Tư trước hàng trăm đôi mắt già trẻ trai gái trong xóm, cười hà hà: "Đó, biết điều ngoan ngoãn vậy có tốt không!"
"Nhất, Nhị! Bày lễ đường!"
Năm mươi tên vest đen rào rào tiến lên, thoáng một lát, trên bậc tam cấp lễ đường đã sáng rực đèn hoa.
Bạc Cửu ôm eo cô dâu trong trang phục cưới truyền thống, thân áo dài đỏ, đầu đội khăn đóng đứng giữa bậc tam cấp dõng dạc tuyên bố: "Cảm ơn bà con đã đến dự ngày vui của Bạc Cửu và Đàm Tương Tư. Tại thời khắc này, ai chúc phúc to nhất sẽ được Cửu phu nhân tặng chiếc hầu bao mười triệu!"
Lập tức tiếng chúc phúc vợ chồng Cửu gia đầu bạc răng long vang lên như sấm. Bạc Cửu lấy làm hài lòng, khoát tay: "Thôi được rồi, ai có mặt hôm nay đều có hầu bao hết!"
Vì tuyên bố này của Cửu gia, cả xóm đều cho rằng: "Nhà họ Đàm ăn ở thật có đức! Đúng như câu: Có đức mặc sức mà ăn!"
Bạc Cửu giơ hai tay ngăn tiếng reo hò phấn khích của bà con. Ôm eo cô dâu tiến vào giữa lễ đường.
Cụ giáo Đàm bệ vệ ngồi ở giữa hai bên có hai tên theo hấu rất chu đáo.
Chú rể Bạc Cửu cùng cô dâu Đàm Tương Tư quỳ gối, tay dâng cao chung trà báo hiếu: "Đa tạ ông nội đã nuôi lớn vợ cháu, từ bây giờ, ông an nhiên hưởng tuổi già, Bạc Cửu cháu sẽ phụng dưỡng ông thật tốt."
Không đợi ông cụ uống hết chung trà hiếu, Bạc Cửu đã đứng lên ôm vợ đến thẳng Ủy ban Nhân dân phường.
Hai chữ kí đồng thời kí xuống, Đàm Tương Tư chính thức trở thành Cửu phu nhân trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của cô.
'Là phúc không phải họa. Là họa tránh chẳng qua'. Đàm Tương Tư theo chồng mà không biết đây là phúc khí hay kiếp nạn đời cô.
Ngồi trên chiếc siêu xe, tay và cổ đeo đầy vòng vàng và nhẫn vàng. Phải nói là, Bạc Cửu đã dát vàng cô từ đầu đến chân nhưng lòng cô rất đỗi lo âu.
Bước chân vào siêu biệt thự, Đàm Tương Tư càng thấy bơ vơ lạc lõng, vì bên cạnh cô không còn một Bạc Cửu kè kè ở bên.
"Dạ, Cửu gia!"
"Tiến hành đặt lễ rước dâu kẻo qua giờ lành!"
"Dạ!"
Hai tên đàn ông đứng đầu ngoắc tay. Cả đoàn sáu mươi người bê tráp đi thẳng vào nhà cụ Đàm.
Ông cụ từ nãy giờ vẫn nhìn chăm chăm mặt vị Cửu gia, ông bàng hoàng nhận ra: Đó là cháu trai kẻ hại chết con trai và con dâu ông. Ông chưa kịp phản đối, Bạc Cửu đã quỳ xuống chân ông: "Ông nội Đàm cháu xin được cưới Đàm.. Tương Tư. Mong ông hãy chấp thuận!"
Cụ Đàm kiềm cơn hận, chỉ gậy trúc thẳng ra cổng: "Cúttttt!"
Bạc Cửu chưng hửng: "Cút là cút thế nào ạ? Cháu gái ông đã cướp cạn đời trai cháu, cô ấy phải chịu trách nhiệm! Nhà họ Bạc cháu rất có quy tắc!"
Không để ông cụ nói thêm hai lời, dây dưa mất thời gian, Bạc Cửu đứng lên nắm hai vai ông: "Oan có đầu nợ có chủ, Bạc Cửu này đến là để trả nợ, ông nội Đàm hãy yên tâm!"
Hắn quay sang Đàm Tương Tư: "Một, vào trong khoác áo cô dâu ngoan ngoãn ra xe về làm vợ Cửu gia. Hai, hình ảnh phóng túng của em lập tức bay khắp cõi mạng. Để xem thằng đàn ông nào dám liếc mắt nhìn người phụ nữ của Cửu gia!"
Đàm Tương Tư chỉ tay vào mặt hắn: "Bạc Cửu, anh đừng tưởng cô gái nào cũng thích làm vợ anh. Trái Đất này dẫu hết đàn ông thì Đàm Tương Tư tôi cũng chê anh không thèm lấy!"
Xoảng!
Sắc mặt Bạc Cửu đanh lại, hắn đá bay chậu hoa ở bậc tam cấp. Nhìn chằm chằm vào mặt Đàm Tương Tư cảnh cáo: "Em tốt nhất đừng chạm vào giới hạn của Bạc Cửu tôi! Tôi cho em mặt mũi, em cứ ngẩng mặt mà đi!
Còn nếu chê mặt mình thúi không thể ngẩng, tôi chiều ý em: "Lục, mang iPad Pro M4 13 inch vào đây!
Ngũ, Tứ! Lùa hết bà con xóm này đến nhà cụ Đàm nhận quà Đàm gia!"
Dứt lời, hắn cố tình mở lớn âm lượng điện thoại cầm tay.
Âm thanh xì xào, tiếng cười hì hì say men của cô "Chị rất muốn cắn em một miếng to..."
Đàm Tương Tư hoảng hốt nhào vào Bạc Cửu. Màn giật điện thoại trở thành cảnh mĩ nhân nhào vào lòng Cửu gia. Tay trái Bạc Cửu ôm eo Đàm Tương Tư, tay phải giơ cao IPhone lên cao, cười điên đảo chúng sinh: "Cửu phu nhân, Cửu gia này là của em, muốn ôm nhiêu anh chiều cần gì phải gấp gáp!"
Tên đàn ông điên!
Đàm Tương Tư thật muốn điên theo hắn. Bị hắn siết chặt trong lòng, giờ cô muốn thoát cũng không còn cơ hội.
Ông cụ Đàm quất gậy trúc vào người Bạc Cửu: "Buông cháu gái ta ra!"
Chỉ một ánh mắt, ông cụ được hai tên đàn em lực lưỡng bế vào nhà. Ngoài cổng, bà con trong xóm lục đục kéo đến. Chiếc iPad lớn được bê lên bậc tam cấp.
Cửu gia, tay ôm mĩ nhân, nhìn bà con cô bác: "Hôm nay, Bạc Cửu dùng hình thức nguyên thủy nhất để công bố vợ yêu. Ai dám dùng con mắt nào nhìn người phụ nữ của Cửu gia, Cửu gia xin con mắt đó!"
Đúng là kiếp nạn!
Đàm Tương Tư hít sâu mười hơi trấn áp lòng tự tôn: "Thôi được, nếu anh đã thèm muốn tôi đến vậy, tôi gả cho anh!"
Bạc Cửu hôn luôn ba, bốn cái vào má Đàm Tương Tư trước hàng trăm đôi mắt già trẻ trai gái trong xóm, cười hà hà: "Đó, biết điều ngoan ngoãn vậy có tốt không!"
"Nhất, Nhị! Bày lễ đường!"
Năm mươi tên vest đen rào rào tiến lên, thoáng một lát, trên bậc tam cấp lễ đường đã sáng rực đèn hoa.
Bạc Cửu ôm eo cô dâu trong trang phục cưới truyền thống, thân áo dài đỏ, đầu đội khăn đóng đứng giữa bậc tam cấp dõng dạc tuyên bố: "Cảm ơn bà con đã đến dự ngày vui của Bạc Cửu và Đàm Tương Tư. Tại thời khắc này, ai chúc phúc to nhất sẽ được Cửu phu nhân tặng chiếc hầu bao mười triệu!"
Lập tức tiếng chúc phúc vợ chồng Cửu gia đầu bạc răng long vang lên như sấm. Bạc Cửu lấy làm hài lòng, khoát tay: "Thôi được rồi, ai có mặt hôm nay đều có hầu bao hết!"
Vì tuyên bố này của Cửu gia, cả xóm đều cho rằng: "Nhà họ Đàm ăn ở thật có đức! Đúng như câu: Có đức mặc sức mà ăn!"
Bạc Cửu giơ hai tay ngăn tiếng reo hò phấn khích của bà con. Ôm eo cô dâu tiến vào giữa lễ đường.
Cụ giáo Đàm bệ vệ ngồi ở giữa hai bên có hai tên theo hấu rất chu đáo.
Chú rể Bạc Cửu cùng cô dâu Đàm Tương Tư quỳ gối, tay dâng cao chung trà báo hiếu: "Đa tạ ông nội đã nuôi lớn vợ cháu, từ bây giờ, ông an nhiên hưởng tuổi già, Bạc Cửu cháu sẽ phụng dưỡng ông thật tốt."
Không đợi ông cụ uống hết chung trà hiếu, Bạc Cửu đã đứng lên ôm vợ đến thẳng Ủy ban Nhân dân phường.
Hai chữ kí đồng thời kí xuống, Đàm Tương Tư chính thức trở thành Cửu phu nhân trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của cô.
'Là phúc không phải họa. Là họa tránh chẳng qua'. Đàm Tương Tư theo chồng mà không biết đây là phúc khí hay kiếp nạn đời cô.
Ngồi trên chiếc siêu xe, tay và cổ đeo đầy vòng vàng và nhẫn vàng. Phải nói là, Bạc Cửu đã dát vàng cô từ đầu đến chân nhưng lòng cô rất đỗi lo âu.
Bước chân vào siêu biệt thự, Đàm Tương Tư càng thấy bơ vơ lạc lõng, vì bên cạnh cô không còn một Bạc Cửu kè kè ở bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.