Chương 7
T/H12
25/11/2024
Bạc Cửu, nếu đã khinh bạc tôi như vậy thì ngay từ đầu o ép đưa tôi về đây làm gì?
Một phút nông nổi có nguy cơ đổi lại vạn ngày thống khổ. Hại thân đã đành, bây giờ còn liên lụy đến cả ông nội. Khi biết đến hai tiếng 'hối hận' đúng là đã quá muộn rồi.
Đàm Tương Tư để mặc chiếc áo cưới rách nát trên thân. Cô ngồi yên lặng trong bóng đêm nghĩ kế vẹn toàn thoát khỏi Bạc Cửu.
Cốc..cốc...cốc...
Thím Trương kiên trì gõ cửa gọi lần thứ n: "Cửu phu nhân, đã đến giờ ăn!"
Người cô hận là Bạc Cửu, không liên quan gì đến người ăn kẻ ở trong nhà hắn, Đàm Tương Tư không nỡ để bà gọi mãi: "Cháu không đói, thím cứ mặc cháu!"
"Như thế sao được? Để Cửu gia biết tôi phận sự không thành, ngài ấy sẽ đuổi tôi mất!"
Nhìn bát cháo sườn heo đỗ đỏ, hạt sen nóng hổi, thơm phức, Tương Tư cảm động: "Cảm ơn thím Trương!" Cô múc một thìa đưa lên môi: "Lần sau, thím đừng gọi cháu là Cửu phu nhân nữa. Cháu tên Tư thím cứ gọi cháu là Tư ạ!"
Thím Trương bác bỏ ngay: "Cửu phu nhân, gọi thế sao được! Để Cửu gia biết được, ngài ấy tống cổ không còn một người!"
Quan trọng gì cái danh xưng rỗng tuếch! Nhưng hắn thâm, đạo đức giả, mượn danh 'Cửu phu nhân' làm bức bình phong che mắt người đời để giam cầm cô thì cô cũng thôi không làm khó dễ thím Trương.
Bạc Cửu, anh đã tồi thì đừng trách tôi tệ hen! Tôi phải ăn thật no lấy sức chơi với anh.
Lòng cô hậm hực hun đúc tà tâm. Còn Thím Trương vừa cười vừa khoe: "Mà phu nhân cảm ơn tôi làm gì? Cháo này là Cửu gia đặc biệt dặn tôi hầm cho cô!"
Miếng cháo nhuyễn bân trong miệng Đàm Tương Tư mắc nghẹn nuốt không trôi.
Thím Trương tưởng cô cảm động nên tranh thủ giúp ông chủ bồi tình cảm: "Cửu gia từ trước đến nay chẳng hề để ý đến ai. Đây là lần đầu tiên ngài ấy biết quan tâm một cô gái. Cửu phu nhân, cô thật có phúc!"
"Có phúc ư?"
Thím Trương gật đầu: "Ừ, Cửu gia thương cô lắm. Lúc biết Bạc phu nhân và cô Hạ Vy đến bắt nạt cô, Cửu gia đã bỏ dở việc kí hợp đồng vội vã chạy về bảo vệ cô liền đó. Tôi nghe lão Thập nói, Cửu gia vượt cả chục trạm đèn đỏ đóng phạt quá chừng chừng luôn!"
Chuyện thật đến khó tin!
Bar 23 giờ.
"Bạc Cửu, tôi nghe A Bát nói, cậu mới rước bà Cửu sáng nay, tân hôn chú rể không động phòng cớ gì gọi tôi tới bar mượn rượu giải sầu?"
Bạc Cửu liếc xéo thằng bạn thân: "Nguyễn Thâm, từ khi nào cậu biến thành bà tám?"
Người đàn ông vừa ngồi xuống cười ha hả, vỗ vai Bạc Cửu: "Nếu tôi nói, từ lúc tôi nhận được điện thoại của cậu, cậu có tin không?"
Bạc Cửu nhoài người gạt tàn điếu, hít một hơi, nhả vòng khói thuốc: "Ý cậu là gì? Quan tâm vợ bạn đòi công bằng cho cô ấy à?"
Câu hỏi của Bạc Cửu làm Nguyễn Thâm cụt hứng. Anh ấy tán ly whiskey vào ly Bạc Cửu, nửa thật nửa đùa: "Ý hay! Nếu cậu chán ghét thì trao cơ hội lại cho anh em. Một đám ế mốc ế meo thèm vợ để rơi vào tay người ngoài...phí!"
"Cúttt!" Bạn với chả bè, chưa gì đã tính đào tường nhà bạn.
Nguyễn Thâm cười to sảng khoái, giơ tay gọi cô gái vừa vào bar.
"Hạ Vy ở đây!"
Một thân hình bốc lửa, uốn éo sà vào lòng Bạc Cửu: "Cửu ca đi bar không gọi em tiếng. Có biết người ta nhớ anh lắm không?" Cô ta cố ý cạ cạ hai quả bưởi vào cánh tay Bạc Cửu câu dẫn con rùa vàng. Lần trước cô ta chủ quan để sổng, hôm nay cô ta thề bằng mọi giá phải trèo được lên người Bạc Cửu.
"Á...!"
Không động tác thừa, Bạc Cửu gạt bay cô ta qua bên. Cú gạt mạnh tay khiến cô ta đập đầu vào thành ghế sofa.
Sẵn ly whiskey cầm trên tay, Bạc Cửu bực mình tạt luôn vào người cô ta, gằn giọng: "Cô tưởng Bạc Cửu này đói khát vơ bừa ăn bậy hả? Ai cho cô lá gan trèo lên người tôi? Hạ Vy, tôi cảnh cáo cô: còn vô sỉ tôi lột sạch da!" Hắn đứng lên hờ hững nhắc nhở Nguyễn Thâm: "Bớt lo chuyện bao đồng."
Bạc Cửu đi rồi nhưng Nguyễn Thâm vẫn còn ngơ ngác trước thái độ hung dữ của thằng bạn thân.
Bạc Cửu, Nguyễn Thâm và Hạ Đình chơi thân với nhau từ nhỏ tình như thủ túc. Trong ba người chỉ có Hạ Đình là có em gái, ai không biết, em gái Hạ Đình là Hạ Vy yêu say đắm Bạc Cửu. Bấy lâu, hắn vẫn thương yêu em gái Hạ Đình đấy thôi. Đùng một phát lật mặt, vuốt mặt không nể mũi, chuyện này mà đến tai Hạ Đình, Nguyễn Thâm không biết thằng bạn mình sẽ nổi giận như thế nào?
"Mới cưới vợ đổi tính thay nết!" Nguyễn Thâm mắng trộm sau lưng bạn. Rồi lo đỡ cục kim cương nhà họ Hạ về nhà.
"Anh Nguyễn Thâm, anh phải giúp em!" Cô ta ôm lấy cánh tay Nguyễn Thâm khóc thảm thiết.
Thật làm người khác đau lòng.
"Được rồi, em đừng khóc nữa, để từ từ anh tính ha!"
Hứa suôn vậy thôi, chứ Nguyễn Thâm cũng chẳng biết tính cách nào?
Bạc Cửu là ai chứ? Tính khí nóng lạnh thất thường, ba phần lửa, bảy phần băng ai dại dột mới dây vào.
Đồng hồ điểm 0 giờ, A Bát nhìn qua kính chiếu hậu thấy Cửu gia vẫn nhắm nghiền đôi mắt, không biết Cửu gia ngủ hay chỉ nhắm mắt để đó nên A Bát không dám đánh động cũng không dám tự ý quay xe đưa Cửu gia về nhà. Anh ta im lặng ngồi canh sếp ngủ.
Người cứ ngỡ ngủ say chợt lên tiếng: "Về công ty!"
Hắn không biết tại sao mình phải khổ sở như thế này? Rõ ràng căn biệt thự xa hoa ấy là của hắn. Vậy mà, đến lúc cần nghỉ ngơi, hắn lại không dám về. Phải chăng hắn sợ miệng mình hỗn khẩu nghiệp nhiều có ngày nghiệp quật đỡ không nổi chăng?
Một phút nông nổi có nguy cơ đổi lại vạn ngày thống khổ. Hại thân đã đành, bây giờ còn liên lụy đến cả ông nội. Khi biết đến hai tiếng 'hối hận' đúng là đã quá muộn rồi.
Đàm Tương Tư để mặc chiếc áo cưới rách nát trên thân. Cô ngồi yên lặng trong bóng đêm nghĩ kế vẹn toàn thoát khỏi Bạc Cửu.
Cốc..cốc...cốc...
Thím Trương kiên trì gõ cửa gọi lần thứ n: "Cửu phu nhân, đã đến giờ ăn!"
Người cô hận là Bạc Cửu, không liên quan gì đến người ăn kẻ ở trong nhà hắn, Đàm Tương Tư không nỡ để bà gọi mãi: "Cháu không đói, thím cứ mặc cháu!"
"Như thế sao được? Để Cửu gia biết tôi phận sự không thành, ngài ấy sẽ đuổi tôi mất!"
Nhìn bát cháo sườn heo đỗ đỏ, hạt sen nóng hổi, thơm phức, Tương Tư cảm động: "Cảm ơn thím Trương!" Cô múc một thìa đưa lên môi: "Lần sau, thím đừng gọi cháu là Cửu phu nhân nữa. Cháu tên Tư thím cứ gọi cháu là Tư ạ!"
Thím Trương bác bỏ ngay: "Cửu phu nhân, gọi thế sao được! Để Cửu gia biết được, ngài ấy tống cổ không còn một người!"
Quan trọng gì cái danh xưng rỗng tuếch! Nhưng hắn thâm, đạo đức giả, mượn danh 'Cửu phu nhân' làm bức bình phong che mắt người đời để giam cầm cô thì cô cũng thôi không làm khó dễ thím Trương.
Bạc Cửu, anh đã tồi thì đừng trách tôi tệ hen! Tôi phải ăn thật no lấy sức chơi với anh.
Lòng cô hậm hực hun đúc tà tâm. Còn Thím Trương vừa cười vừa khoe: "Mà phu nhân cảm ơn tôi làm gì? Cháo này là Cửu gia đặc biệt dặn tôi hầm cho cô!"
Miếng cháo nhuyễn bân trong miệng Đàm Tương Tư mắc nghẹn nuốt không trôi.
Thím Trương tưởng cô cảm động nên tranh thủ giúp ông chủ bồi tình cảm: "Cửu gia từ trước đến nay chẳng hề để ý đến ai. Đây là lần đầu tiên ngài ấy biết quan tâm một cô gái. Cửu phu nhân, cô thật có phúc!"
"Có phúc ư?"
Thím Trương gật đầu: "Ừ, Cửu gia thương cô lắm. Lúc biết Bạc phu nhân và cô Hạ Vy đến bắt nạt cô, Cửu gia đã bỏ dở việc kí hợp đồng vội vã chạy về bảo vệ cô liền đó. Tôi nghe lão Thập nói, Cửu gia vượt cả chục trạm đèn đỏ đóng phạt quá chừng chừng luôn!"
Chuyện thật đến khó tin!
Bar 23 giờ.
"Bạc Cửu, tôi nghe A Bát nói, cậu mới rước bà Cửu sáng nay, tân hôn chú rể không động phòng cớ gì gọi tôi tới bar mượn rượu giải sầu?"
Bạc Cửu liếc xéo thằng bạn thân: "Nguyễn Thâm, từ khi nào cậu biến thành bà tám?"
Người đàn ông vừa ngồi xuống cười ha hả, vỗ vai Bạc Cửu: "Nếu tôi nói, từ lúc tôi nhận được điện thoại của cậu, cậu có tin không?"
Bạc Cửu nhoài người gạt tàn điếu, hít một hơi, nhả vòng khói thuốc: "Ý cậu là gì? Quan tâm vợ bạn đòi công bằng cho cô ấy à?"
Câu hỏi của Bạc Cửu làm Nguyễn Thâm cụt hứng. Anh ấy tán ly whiskey vào ly Bạc Cửu, nửa thật nửa đùa: "Ý hay! Nếu cậu chán ghét thì trao cơ hội lại cho anh em. Một đám ế mốc ế meo thèm vợ để rơi vào tay người ngoài...phí!"
"Cúttt!" Bạn với chả bè, chưa gì đã tính đào tường nhà bạn.
Nguyễn Thâm cười to sảng khoái, giơ tay gọi cô gái vừa vào bar.
"Hạ Vy ở đây!"
Một thân hình bốc lửa, uốn éo sà vào lòng Bạc Cửu: "Cửu ca đi bar không gọi em tiếng. Có biết người ta nhớ anh lắm không?" Cô ta cố ý cạ cạ hai quả bưởi vào cánh tay Bạc Cửu câu dẫn con rùa vàng. Lần trước cô ta chủ quan để sổng, hôm nay cô ta thề bằng mọi giá phải trèo được lên người Bạc Cửu.
"Á...!"
Không động tác thừa, Bạc Cửu gạt bay cô ta qua bên. Cú gạt mạnh tay khiến cô ta đập đầu vào thành ghế sofa.
Sẵn ly whiskey cầm trên tay, Bạc Cửu bực mình tạt luôn vào người cô ta, gằn giọng: "Cô tưởng Bạc Cửu này đói khát vơ bừa ăn bậy hả? Ai cho cô lá gan trèo lên người tôi? Hạ Vy, tôi cảnh cáo cô: còn vô sỉ tôi lột sạch da!" Hắn đứng lên hờ hững nhắc nhở Nguyễn Thâm: "Bớt lo chuyện bao đồng."
Bạc Cửu đi rồi nhưng Nguyễn Thâm vẫn còn ngơ ngác trước thái độ hung dữ của thằng bạn thân.
Bạc Cửu, Nguyễn Thâm và Hạ Đình chơi thân với nhau từ nhỏ tình như thủ túc. Trong ba người chỉ có Hạ Đình là có em gái, ai không biết, em gái Hạ Đình là Hạ Vy yêu say đắm Bạc Cửu. Bấy lâu, hắn vẫn thương yêu em gái Hạ Đình đấy thôi. Đùng một phát lật mặt, vuốt mặt không nể mũi, chuyện này mà đến tai Hạ Đình, Nguyễn Thâm không biết thằng bạn mình sẽ nổi giận như thế nào?
"Mới cưới vợ đổi tính thay nết!" Nguyễn Thâm mắng trộm sau lưng bạn. Rồi lo đỡ cục kim cương nhà họ Hạ về nhà.
"Anh Nguyễn Thâm, anh phải giúp em!" Cô ta ôm lấy cánh tay Nguyễn Thâm khóc thảm thiết.
Thật làm người khác đau lòng.
"Được rồi, em đừng khóc nữa, để từ từ anh tính ha!"
Hứa suôn vậy thôi, chứ Nguyễn Thâm cũng chẳng biết tính cách nào?
Bạc Cửu là ai chứ? Tính khí nóng lạnh thất thường, ba phần lửa, bảy phần băng ai dại dột mới dây vào.
Đồng hồ điểm 0 giờ, A Bát nhìn qua kính chiếu hậu thấy Cửu gia vẫn nhắm nghiền đôi mắt, không biết Cửu gia ngủ hay chỉ nhắm mắt để đó nên A Bát không dám đánh động cũng không dám tự ý quay xe đưa Cửu gia về nhà. Anh ta im lặng ngồi canh sếp ngủ.
Người cứ ngỡ ngủ say chợt lên tiếng: "Về công ty!"
Hắn không biết tại sao mình phải khổ sở như thế này? Rõ ràng căn biệt thự xa hoa ấy là của hắn. Vậy mà, đến lúc cần nghỉ ngơi, hắn lại không dám về. Phải chăng hắn sợ miệng mình hỗn khẩu nghiệp nhiều có ngày nghiệp quật đỡ không nổi chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.