Chương 10: Xinh Đẹp Thì Có Ích Gì
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
20/03/2023
Lúc này, phủ Thành Quốc công nằm ở nơi tập trung các hoàng thân và quý tộc đang rất náo nhiệt.
“Quốc công gia, hôm nay ông đánh Phùng Thượng thư à?” Phu nhân Thành Quốc công không tán thành nhìn Thành Quốc công đang tràn đầy tức giận.
Ông già họm hẹm này thực sự không để người ta bớt ta.
Bà ta đã từng gặp Phùng Thượng thư, ông là người có thân hình gầy nhỏ, chịu một chưởng của Thành Quốc công cũng chết khiếp rồi, đến lúc đó thì giải thích với Hoàng thượng thế nào?
Thành Quốc công nghe vậy thì còn tức giận hơn: "Rõ ràng là đánh nhau, phu nhân, bà nhìn đi!"
Thấy Thành Quốc công chỉ vào bộ râu của mình, phu nhân Thành Quốc công nhìn kỹ hơn nhưng vẫn không hiểu tại sao.
"Nhìn cái gì?"
“Râu!” Thành Quốc công đau xót: “Lão toan nho kia bứt vài cọng râu của ta đấy."
Phu nhân Thành Quốc công vô cùng ngạc nhiên: “Phùng Thượng thư còn có bản lĩnh vậy à?”
Không thể như thế, bà ta còn có thể đánh năm người như Phùng Thượng thư cơ mà.
“Lão toan nho chỉ biểu hiện khác người thường mà thôi.” Thành Quốc công xua tay.
Một người hầu vội vàng chạy vào bẩm báo: "Đại công tử đã về."
Phu nhân Thành Quốc công nghe vậy thì vội vàng sai người mời hắn vào.
Không lâu sau, một thiếu niên bước nhanh vào, hành lễ với vợ chồng Thành Quốc công: "Cháu trai gặp ông nội, bà nội."
Mấy ngày này không gặp cháu trai trưởng, cháu trai thứ thì mất tích nên phu nhân Thành Quốc công vừa thấy Lục Huyền đã đỏ hoe mắt: “Huyền Nhi về rồi à.”
Lục Huyền nhìn quầng mắt đỏ hoe của tổ mẫu, nghi ngờ hỏi: "Trong phủ có chuyện gì phải không ạ?"
Người gác cổng do dự không nói, bầu không khí u ám bao trùm cả phủ, cộng với dáng vẻ yếu ớt khác thường của tổ mẫu, hắn chắc chắn trong phủ đã xảy ra chuyện.
Tổ mẫu sinh ra trong nhà tướng, khi còn trẻ bà ta đã cùng tổ phụ ra chiến trường, bà ta không phải kiểu lão thái thái mấy ngày không gặp cháu trai thì sẽ mau nước mắt.
Thành Quốc công nặng nề thở dài: "Nhị đệ cháu mất tích rồi."
Lục Huyền sửng sốt, ánh mắt lạnh lùng trở nên sắc bén: "Mất tích?"
Vợ của Thành Quốc công đỏ mắt nói: "Mất tích cùng Phùng đại cô nương của phủ Lễ bộ Thượng thư."
"Điều này có nghĩa là gì ạ?" Lục Huyền hỏi.
"Nghe nói nhị đệ cháu với Phùng đại cô nương bỏ trốn với nhau."
“Không thể nào.” Lục Huyền dứt khoát phủ nhận, hắn cảm thấy quá vô lý: “Ông nội, bà nội tin rằng nhị đệ sẽ bỏ trốn với người khác à?"
Đó là đệ đệ song sinh của hắn, mặc dù tính cách hai người rất khác nhau, nhưng vẫn hơi ăn ý. Nói nhị đệ bỏ trốn với người khác cũng giống như nói hắn bỏ trốn với người khác vậy, thật nực cười.
"Lúc đầu ta không tin, nhưng đột nhiên lại có tin đồn truyền ra, trừ khi tìm được Mặc Nhi về mới có thể làm rõ chuyện này." Phu nhân Thành Quốc công nghĩ về những tin đồn trong hai ngày qua, ngực bà ta như bị một hòn đá chặn lại.
"Hai ngày nay người trong nhà đi tìm ở những đâu rồi? Có thu hoạch được gì không?"
Thành Quốc công nói: “Ta gần như đã lục soát hết Kinh thành, hỏi thăm tất cả mọi người ở những nơi mà nhị đệ cháu có thể sẽ đến, cũng từ đó mà hỏi được có người nhìn thấy nhị đệ cháu với Phùng đại cô nương ra khỏi thành..."
"Ai nhìn thấy?"
“Mấy người bán hàng rong gần cổng thành đã nhìn thấy, nghe bọn họ miêu tả lại thì đúng là cách ăn mặc giống nhị đệ cháu và Phùng đại cô nương hôm mất tích.”
Lục Huyền nhạy bén nắm bắt điểm đáng ngờ: "Người ra vào thành nhiều vô kể, sao những người bán hàng rong đó lại để ý đến nhị đệ với Phùng đại cô nương?"
"Họ nói rằng hai người đi rất vội vàng, cô nương kia bị ngã và làm rơi mũ che mặt, ngã gần chỗ họ nên họ có ấn tượng."
“Cháu trai nghe có vẻ trùng hợp, như thể cố tình làm ra hành động nào đó để người ta ấn tượng vậy."
Thành Quốc công thở dài: “Bây giờ có hai khả năng, đó là có người cố ý gây mâu thuẫn cho hai nhà Lục, Phùng, hoặc là Mặc Nhi với Phùng đại cô nương kia thật sự vừa ý nhau..."
Trên thái dương Lục Huyền nổi gân xanh: "Bỏ khả năng thứ hai đi, cháu cho rằng nó không tồn tại."
Phu nhân Thành Quốc công ho nhẹ một tiếng: "Nghe nói Phùng đại cô nương xinh đẹp hơn người, lại còn quen biết với nhị đệ cháu từ trước..."
Tuổi trẻ đều yêu thích cái đẹp, ai có thể chắc chắn chứ? Nếu tất cả đều nằm dưới sự điều khiển của lý trí thì đã không có những truyền thuyết như Ngưu Lang Chức Nữ hay chết vì tình rồi hóa bướm.
Lục Huyền cau mày: "Xinh đẹp thì có ích gì?"
Phu nhân Thành Quốc công lạnh lùng nhìn đứa cháu trai trưởng, đột nhiên cảm thấy hơi luống cuống.
Thằng nhóc này vẫn chưa hiểu ra điểm mấu chốt.
“Mấy người bán hàng rong nói đã gặp nhị đệ và Phùng đại cô nương còn mở quầy bán như bình thường không?
Thành Quốc công không rõ chi tiết như vậy, nói: "Sáng mai bảo quản gia đi xem."
Phu nhân Thành Quốc công nói: "Huyền Nhi, cháu ra ngoài nhiều ngày cũng vất vả rồi, về báo bình an cho mẹ cháu rồi đi nghỉ đi, chuyện nhị đệ cháu để mai tính tiếp."
"Cha cháu không ở trong phủ à?"
Nhắc đến con trai, Thành Quốc công lại nghiến răng nghiến lợi: "Đừng để ý đến nó!"
Đứa con bất hiếu kia đã bị người ta dụ đến nơi khác từ mấy ngày trước, bây giờ vẫn chưa về. Đương nhiên là ông ta có về cũng chỉ thêm phiền.
"Vậy cháu trai xin lui."
Lục Huyền rời khỏi nơi ở của vợ chồng Thành Quốc công và đi về phía Hoa Chương uyển.
Ánh chiều vàng trên bầu trời nhạt dần, màn đêm lặng lẽ buông xuống, hoa cỏ trong Hoa Chương uyển tươi tốt sum xuê mang một vẻ yên tĩnh đến rợn người.
Thiếu niên đi tới, mắt nha hoàn canh cửa sáng lên: "Nhị công tử!"
Trong phòng có tiếng động, sau đó một phu nhân chạy vội ra: "Mặc Nhi về rồi..."
Khi nhìn rõ dáng vẻ của thiếu niên, giọng nói đó đột ngột dừng lại.
“Mẹ.” Thiếu niên áo đen đứng trên bậc đá chào phu nhân.
Phu nhân nhìn hắn chằm chằm, một lúc sau mới lên tiếng: "Là Huyền Nhi à."
Mặc dù hai đứa con trai trông rất giống nhau nhưng người mẹ chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được chúng.
Đây không phải con thứ Lục Mặc, mà là con trưởng Lục Huyền.
Đối với phu nhân thế tử Phương thị mà nói, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, bà ta đều yêu thương cả hai đứa con trai, nhưng da thịt ở lòng bàn tay và mu bàn tay vẫn có sự khác biệt.
Con trai trưởng tính cách phóng túng, từ nhỏ đã không ở gần bà ta nhiều, khi lớn lên thì lại càng thường xuyên không thấy bóng dáng đâu.
Đứa con trai thứ mới sinh ra đã yếu ớt hơn nhiều so với đứa con trai trưởng, bà ta đã tốn rất nhiều công sức nuôi nấng cẩn thận đến mức ai cũng phải ngưỡng mộ.
Trong thâm tâm bà ta biết mình hơi thiên vị con trai thứ.
Nhìn mẫu thân che giấu sự thất vọng, Lục Huyền cũng biết điều này nhưng hắn không quan tâm.
Đệ đệ ở với mẫu thân nhiều, được mẫu thân yêu thương nhiều hơn, hắn ở với mẫu thân ít nhưng lại được tự do hơn.
Có được có mất mà thôi.
"Con trai vừa mới về phủ nên đến thăm mẹ."
Gió đêm lành lạnh, lạnh thấu lên đầu ngón tay Phương thị, bà nắm chặt tay thiếu niên: "Huyền Nhi, đệ đệ con mất tích rồi!"
"Con nghe ông bà nội nói rồi."
"Con đừng tin Mặc Nhi bỏ trốn với người khác, sao Mặc Nhi có thể vừa ý những cô gái cô gái vớ vẩn kia chứ!" Phương thị càng nói càng nắm chặt hơn.
Những móng tay dài cắm sâu vào mu bàn tay thiếu niên.
Khi cơn đau xuất hiện, Lục Huyền vẫn không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: "Con tin đệ đệ sẽ không làm chuyện như vậy. Mẹ yên tâm đi, sáng mai con đi gặp Thái tử rồi sẽ điều tra chuyện đệ đệ mất tích."
Lúc này Phương thị mới buông lỏng tay và mỉm cười.
“Con trai không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi nữa.” Lục Huyền từ biệt Phương thị rồi về chỗ ở của mình, đến khi đi tới một chỗ không có người, hắn đi hơi chậm lại rồi xoa xoa mu bàn tay.
Thiếu niên cau mày và nghĩ: Cũng đau đấy.
Phương thị đứng ở trên bậc đá, đợi con trai đi khuất mới liếc nhìn nha hoàn của mình: “Thế mà cũng nhận nhầm người, còn không đi chịu phạt đi!”
Nha hoàn run rẩy thưa vâng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm ức.
Hai ngày nay ai cũng nghĩ đến nhị công tử, đại công tử đột nhiên xuất hiện nên phản ứng đầu tiên của nàng ta chính là nhị công tử đã về.
Ai bảo đại công tử với nhị công tử giống nhau chứ.
“Quốc công gia, hôm nay ông đánh Phùng Thượng thư à?” Phu nhân Thành Quốc công không tán thành nhìn Thành Quốc công đang tràn đầy tức giận.
Ông già họm hẹm này thực sự không để người ta bớt ta.
Bà ta đã từng gặp Phùng Thượng thư, ông là người có thân hình gầy nhỏ, chịu một chưởng của Thành Quốc công cũng chết khiếp rồi, đến lúc đó thì giải thích với Hoàng thượng thế nào?
Thành Quốc công nghe vậy thì còn tức giận hơn: "Rõ ràng là đánh nhau, phu nhân, bà nhìn đi!"
Thấy Thành Quốc công chỉ vào bộ râu của mình, phu nhân Thành Quốc công nhìn kỹ hơn nhưng vẫn không hiểu tại sao.
"Nhìn cái gì?"
“Râu!” Thành Quốc công đau xót: “Lão toan nho kia bứt vài cọng râu của ta đấy."
Phu nhân Thành Quốc công vô cùng ngạc nhiên: “Phùng Thượng thư còn có bản lĩnh vậy à?”
Không thể như thế, bà ta còn có thể đánh năm người như Phùng Thượng thư cơ mà.
“Lão toan nho chỉ biểu hiện khác người thường mà thôi.” Thành Quốc công xua tay.
Một người hầu vội vàng chạy vào bẩm báo: "Đại công tử đã về."
Phu nhân Thành Quốc công nghe vậy thì vội vàng sai người mời hắn vào.
Không lâu sau, một thiếu niên bước nhanh vào, hành lễ với vợ chồng Thành Quốc công: "Cháu trai gặp ông nội, bà nội."
Mấy ngày này không gặp cháu trai trưởng, cháu trai thứ thì mất tích nên phu nhân Thành Quốc công vừa thấy Lục Huyền đã đỏ hoe mắt: “Huyền Nhi về rồi à.”
Lục Huyền nhìn quầng mắt đỏ hoe của tổ mẫu, nghi ngờ hỏi: "Trong phủ có chuyện gì phải không ạ?"
Người gác cổng do dự không nói, bầu không khí u ám bao trùm cả phủ, cộng với dáng vẻ yếu ớt khác thường của tổ mẫu, hắn chắc chắn trong phủ đã xảy ra chuyện.
Tổ mẫu sinh ra trong nhà tướng, khi còn trẻ bà ta đã cùng tổ phụ ra chiến trường, bà ta không phải kiểu lão thái thái mấy ngày không gặp cháu trai thì sẽ mau nước mắt.
Thành Quốc công nặng nề thở dài: "Nhị đệ cháu mất tích rồi."
Lục Huyền sửng sốt, ánh mắt lạnh lùng trở nên sắc bén: "Mất tích?"
Vợ của Thành Quốc công đỏ mắt nói: "Mất tích cùng Phùng đại cô nương của phủ Lễ bộ Thượng thư."
"Điều này có nghĩa là gì ạ?" Lục Huyền hỏi.
"Nghe nói nhị đệ cháu với Phùng đại cô nương bỏ trốn với nhau."
“Không thể nào.” Lục Huyền dứt khoát phủ nhận, hắn cảm thấy quá vô lý: “Ông nội, bà nội tin rằng nhị đệ sẽ bỏ trốn với người khác à?"
Đó là đệ đệ song sinh của hắn, mặc dù tính cách hai người rất khác nhau, nhưng vẫn hơi ăn ý. Nói nhị đệ bỏ trốn với người khác cũng giống như nói hắn bỏ trốn với người khác vậy, thật nực cười.
"Lúc đầu ta không tin, nhưng đột nhiên lại có tin đồn truyền ra, trừ khi tìm được Mặc Nhi về mới có thể làm rõ chuyện này." Phu nhân Thành Quốc công nghĩ về những tin đồn trong hai ngày qua, ngực bà ta như bị một hòn đá chặn lại.
"Hai ngày nay người trong nhà đi tìm ở những đâu rồi? Có thu hoạch được gì không?"
Thành Quốc công nói: “Ta gần như đã lục soát hết Kinh thành, hỏi thăm tất cả mọi người ở những nơi mà nhị đệ cháu có thể sẽ đến, cũng từ đó mà hỏi được có người nhìn thấy nhị đệ cháu với Phùng đại cô nương ra khỏi thành..."
"Ai nhìn thấy?"
“Mấy người bán hàng rong gần cổng thành đã nhìn thấy, nghe bọn họ miêu tả lại thì đúng là cách ăn mặc giống nhị đệ cháu và Phùng đại cô nương hôm mất tích.”
Lục Huyền nhạy bén nắm bắt điểm đáng ngờ: "Người ra vào thành nhiều vô kể, sao những người bán hàng rong đó lại để ý đến nhị đệ với Phùng đại cô nương?"
"Họ nói rằng hai người đi rất vội vàng, cô nương kia bị ngã và làm rơi mũ che mặt, ngã gần chỗ họ nên họ có ấn tượng."
“Cháu trai nghe có vẻ trùng hợp, như thể cố tình làm ra hành động nào đó để người ta ấn tượng vậy."
Thành Quốc công thở dài: “Bây giờ có hai khả năng, đó là có người cố ý gây mâu thuẫn cho hai nhà Lục, Phùng, hoặc là Mặc Nhi với Phùng đại cô nương kia thật sự vừa ý nhau..."
Trên thái dương Lục Huyền nổi gân xanh: "Bỏ khả năng thứ hai đi, cháu cho rằng nó không tồn tại."
Phu nhân Thành Quốc công ho nhẹ một tiếng: "Nghe nói Phùng đại cô nương xinh đẹp hơn người, lại còn quen biết với nhị đệ cháu từ trước..."
Tuổi trẻ đều yêu thích cái đẹp, ai có thể chắc chắn chứ? Nếu tất cả đều nằm dưới sự điều khiển của lý trí thì đã không có những truyền thuyết như Ngưu Lang Chức Nữ hay chết vì tình rồi hóa bướm.
Lục Huyền cau mày: "Xinh đẹp thì có ích gì?"
Phu nhân Thành Quốc công lạnh lùng nhìn đứa cháu trai trưởng, đột nhiên cảm thấy hơi luống cuống.
Thằng nhóc này vẫn chưa hiểu ra điểm mấu chốt.
“Mấy người bán hàng rong nói đã gặp nhị đệ và Phùng đại cô nương còn mở quầy bán như bình thường không?
Thành Quốc công không rõ chi tiết như vậy, nói: "Sáng mai bảo quản gia đi xem."
Phu nhân Thành Quốc công nói: "Huyền Nhi, cháu ra ngoài nhiều ngày cũng vất vả rồi, về báo bình an cho mẹ cháu rồi đi nghỉ đi, chuyện nhị đệ cháu để mai tính tiếp."
"Cha cháu không ở trong phủ à?"
Nhắc đến con trai, Thành Quốc công lại nghiến răng nghiến lợi: "Đừng để ý đến nó!"
Đứa con bất hiếu kia đã bị người ta dụ đến nơi khác từ mấy ngày trước, bây giờ vẫn chưa về. Đương nhiên là ông ta có về cũng chỉ thêm phiền.
"Vậy cháu trai xin lui."
Lục Huyền rời khỏi nơi ở của vợ chồng Thành Quốc công và đi về phía Hoa Chương uyển.
Ánh chiều vàng trên bầu trời nhạt dần, màn đêm lặng lẽ buông xuống, hoa cỏ trong Hoa Chương uyển tươi tốt sum xuê mang một vẻ yên tĩnh đến rợn người.
Thiếu niên đi tới, mắt nha hoàn canh cửa sáng lên: "Nhị công tử!"
Trong phòng có tiếng động, sau đó một phu nhân chạy vội ra: "Mặc Nhi về rồi..."
Khi nhìn rõ dáng vẻ của thiếu niên, giọng nói đó đột ngột dừng lại.
“Mẹ.” Thiếu niên áo đen đứng trên bậc đá chào phu nhân.
Phu nhân nhìn hắn chằm chằm, một lúc sau mới lên tiếng: "Là Huyền Nhi à."
Mặc dù hai đứa con trai trông rất giống nhau nhưng người mẹ chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được chúng.
Đây không phải con thứ Lục Mặc, mà là con trưởng Lục Huyền.
Đối với phu nhân thế tử Phương thị mà nói, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, bà ta đều yêu thương cả hai đứa con trai, nhưng da thịt ở lòng bàn tay và mu bàn tay vẫn có sự khác biệt.
Con trai trưởng tính cách phóng túng, từ nhỏ đã không ở gần bà ta nhiều, khi lớn lên thì lại càng thường xuyên không thấy bóng dáng đâu.
Đứa con trai thứ mới sinh ra đã yếu ớt hơn nhiều so với đứa con trai trưởng, bà ta đã tốn rất nhiều công sức nuôi nấng cẩn thận đến mức ai cũng phải ngưỡng mộ.
Trong thâm tâm bà ta biết mình hơi thiên vị con trai thứ.
Nhìn mẫu thân che giấu sự thất vọng, Lục Huyền cũng biết điều này nhưng hắn không quan tâm.
Đệ đệ ở với mẫu thân nhiều, được mẫu thân yêu thương nhiều hơn, hắn ở với mẫu thân ít nhưng lại được tự do hơn.
Có được có mất mà thôi.
"Con trai vừa mới về phủ nên đến thăm mẹ."
Gió đêm lành lạnh, lạnh thấu lên đầu ngón tay Phương thị, bà nắm chặt tay thiếu niên: "Huyền Nhi, đệ đệ con mất tích rồi!"
"Con nghe ông bà nội nói rồi."
"Con đừng tin Mặc Nhi bỏ trốn với người khác, sao Mặc Nhi có thể vừa ý những cô gái cô gái vớ vẩn kia chứ!" Phương thị càng nói càng nắm chặt hơn.
Những móng tay dài cắm sâu vào mu bàn tay thiếu niên.
Khi cơn đau xuất hiện, Lục Huyền vẫn không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: "Con tin đệ đệ sẽ không làm chuyện như vậy. Mẹ yên tâm đi, sáng mai con đi gặp Thái tử rồi sẽ điều tra chuyện đệ đệ mất tích."
Lúc này Phương thị mới buông lỏng tay và mỉm cười.
“Con trai không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi nữa.” Lục Huyền từ biệt Phương thị rồi về chỗ ở của mình, đến khi đi tới một chỗ không có người, hắn đi hơi chậm lại rồi xoa xoa mu bàn tay.
Thiếu niên cau mày và nghĩ: Cũng đau đấy.
Phương thị đứng ở trên bậc đá, đợi con trai đi khuất mới liếc nhìn nha hoàn của mình: “Thế mà cũng nhận nhầm người, còn không đi chịu phạt đi!”
Nha hoàn run rẩy thưa vâng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm ức.
Hai ngày nay ai cũng nghĩ đến nhị công tử, đại công tử đột nhiên xuất hiện nên phản ứng đầu tiên của nàng ta chính là nhị công tử đã về.
Ai bảo đại công tử với nhị công tử giống nhau chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.