Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?
Chương 66: Chuyến xe bất ổn
Panda Nè
18/05/2024
Sau kì kiểm tra trường cô sẽ cho tất cả các học sinh được đi nghỉ dưỡng 2 ngày 1 đêm ở vùng quê vừa để học sinh thư giản sau khoảng thời gian ôn tập mệt mỏi vừa để cho các học sinh được trải nghiệm cuộc sống ở quê.
Tất cả có mặt từ 5h sáng, cô ngáp ngắn ngáp dài dựa vào Tiểu Phương nhắm mắt chờ lớp trưởng điểm danh để lên xe.
“Thiên Nguyệt”
“Hả…hả gì”
Cô đang ngủ gật lên gật xuống bị gọi tên nên giật mình mặt ngáy ngủ ngơ ngác không biết gì, mọi người nhìn dáng vẻ của cô thì bật cười quá trời đáng yêu rồi.
“Lên đi cô bé”
“Ok…Ok”
Cô ra dấu OK sau đó nhanh chống lên xe, cô chọn chỗ ngồi gần cuối ngay cạnh cửa sổ, sau khi yên vị trên ghế thì cô gục đầu lên của sổ và ngủ.
Mọi người lần lượt lên xe, cô không đi cùng xe với Trần Nam vì đi theo lớp nên hai người chỉ có thể gặp nhau ở trạm dần chân. Cô ngủ mê mang không biết gì chỉ đến khi xe dừng lại ở trạm thu phí thì cô mới tỉnh giấc, mơ màng nhìn sang bên cạnh cô nhăn mặt vì không phải là Tiểu Phương mà là hắn, ôi cái q*** q** gì vậy sao cô lại ngồi kế hắn, cô ngược mặt lên ngó lên ngó xuống tìm Tiểu Phương thì ối giời ơi có bé nó đang dựa vào vai anh cô mà ngủ ngon lành
“Sao thế em khó chịu chỗ nào à”
“Ùm”
“Em khó chịu ở đâu”
“Ở chỗ phải ngồi kế anh”
Mặt hắn sượng trân nhìn cô, hắn hơi thất vọng về câu trả lời của cô, còn cô thì quay mặt ra hướng cửa số ngắm cảnh, Yến Như ngồi phía sau nghe toàn bộ đoạn hội thoại của hai người không kiềm được mà lên tiếng.
“Nguyệt nếu cậu khó chịu thì chúng ta đổi chỗ có được không? Vừa hay tớ ngồi chỗ này cũng hơi khó chịu”
Cô ta nói với cô, thật ra lúc đầu cô ta cũng đã năn nỉ hắn ngồi cùng cô ta nhưng hắn nhất quyết không đồng ý nên mới thừa cơ hội này để đổi với cô.
“Chỗ là do tôi chọn trước tại sao tôi phải đổi với cô”
“Chẳng phải cậu bảo khó chịu sao”
“Thì sao”
“Vậy cậu đổi đi”
“Cô kêu anh ta đi mà đổi”
“Nhưng mà…”
Cô hơi quạo với cái nhây của cái con nhỏ này rồi nha.
“Yến Như em im lặng một chút được không”
“Nhưng mà anh phải ngồi với em cơ, em mệt quá”
“Chẳng phải em đang rất tốt sau”
“Đi mà anh xuống ngồi với em đi”
Nghe hắn và cô ta một người thì nhõng nhẽo một người thì ra vẻ không quan tâm cô quạo thiệt rồi nha.
“HAI NGƯỜI PHIỀN QUÁ! CÚT HẾT CHO TÔI”
Cô hét lên làm mọi người trong xe giật mình, Tiểu Phương và anh cô cũng tỉnh giấc họ quay xuống nhìn thấy gương mặt đầy sát khí của cô còn hắn thì vẻ mặt bất ngờ, Yến Như thì mặt xanh như tàu lá.
“Ồn ào…”
Cô bảo một câu sau đó quay ra cửa không quan tâm bao nhiêu con mắt đang nhìn mình, hắn thì ngồi bất động ở đó không biết sao vì xe không còn chỗ trống nên hắn không giải quyết ra sao, vừa hay hắn nhìn thấy anh cô liền dùng điện thoại nhắn tin
- cậu bảo Tiểu Phương đổi chổ với tớ có được không?”
Hắn vốn không muốn đổi chô nhưng nhìn gương mặt không vui vẻ của cô nên hắn đành lòng đổi chổ vậy
- ‘cậu làm gì con bé à’
- ‘không có lúc cô ấy ngủ dậy nhìn thấy tớ là đã khó chịu rồi’
- ‘ờ để hỏi thử’
- ‘ok’
Anh cô cũng bất lực tính tình của em gái anh anh còn không hiểu sao, cô mà đã không thích ai rồi dù người đó có hóa thành tro cô cũng sẽ ghét mặt còn không nhìn huống hồ gì là nói chuyện, nhưng một khi đã thích thì sẽ bám dính không thôi.
“Phương hay em đổi chỗ cho Hạo Thần đi chứ anh sợ chút nữa sẽ có án mạng đấy em cũng hiểu con bé mà”
Tiểu Phương lắc đầu ngao ngán thật ra lúc đầu cũng tính sẽ ngồi cùng cô vì cả hai đã hẹn trước nhưng khi lên xe thì Tiểu Phương bị anh cô giữ lại muốn ngồi cùng nên cô ấy cũng đành chịu chứ sao.
Sau khi hoán đổi chỗ ngồi, cô ôm Tiểu Phương sau đó chìm vào giấc ngủ ngon lành, Yến Như cô ta thấy vậy thì tức lắm nhưng không làm gì được, cô ta ghét cay ghét đắng cô.
Tất cả có mặt từ 5h sáng, cô ngáp ngắn ngáp dài dựa vào Tiểu Phương nhắm mắt chờ lớp trưởng điểm danh để lên xe.
“Thiên Nguyệt”
“Hả…hả gì”
Cô đang ngủ gật lên gật xuống bị gọi tên nên giật mình mặt ngáy ngủ ngơ ngác không biết gì, mọi người nhìn dáng vẻ của cô thì bật cười quá trời đáng yêu rồi.
“Lên đi cô bé”
“Ok…Ok”
Cô ra dấu OK sau đó nhanh chống lên xe, cô chọn chỗ ngồi gần cuối ngay cạnh cửa sổ, sau khi yên vị trên ghế thì cô gục đầu lên của sổ và ngủ.
Mọi người lần lượt lên xe, cô không đi cùng xe với Trần Nam vì đi theo lớp nên hai người chỉ có thể gặp nhau ở trạm dần chân. Cô ngủ mê mang không biết gì chỉ đến khi xe dừng lại ở trạm thu phí thì cô mới tỉnh giấc, mơ màng nhìn sang bên cạnh cô nhăn mặt vì không phải là Tiểu Phương mà là hắn, ôi cái q*** q** gì vậy sao cô lại ngồi kế hắn, cô ngược mặt lên ngó lên ngó xuống tìm Tiểu Phương thì ối giời ơi có bé nó đang dựa vào vai anh cô mà ngủ ngon lành
“Sao thế em khó chịu chỗ nào à”
“Ùm”
“Em khó chịu ở đâu”
“Ở chỗ phải ngồi kế anh”
Mặt hắn sượng trân nhìn cô, hắn hơi thất vọng về câu trả lời của cô, còn cô thì quay mặt ra hướng cửa số ngắm cảnh, Yến Như ngồi phía sau nghe toàn bộ đoạn hội thoại của hai người không kiềm được mà lên tiếng.
“Nguyệt nếu cậu khó chịu thì chúng ta đổi chỗ có được không? Vừa hay tớ ngồi chỗ này cũng hơi khó chịu”
Cô ta nói với cô, thật ra lúc đầu cô ta cũng đã năn nỉ hắn ngồi cùng cô ta nhưng hắn nhất quyết không đồng ý nên mới thừa cơ hội này để đổi với cô.
“Chỗ là do tôi chọn trước tại sao tôi phải đổi với cô”
“Chẳng phải cậu bảo khó chịu sao”
“Thì sao”
“Vậy cậu đổi đi”
“Cô kêu anh ta đi mà đổi”
“Nhưng mà…”
Cô hơi quạo với cái nhây của cái con nhỏ này rồi nha.
“Yến Như em im lặng một chút được không”
“Nhưng mà anh phải ngồi với em cơ, em mệt quá”
“Chẳng phải em đang rất tốt sau”
“Đi mà anh xuống ngồi với em đi”
Nghe hắn và cô ta một người thì nhõng nhẽo một người thì ra vẻ không quan tâm cô quạo thiệt rồi nha.
“HAI NGƯỜI PHIỀN QUÁ! CÚT HẾT CHO TÔI”
Cô hét lên làm mọi người trong xe giật mình, Tiểu Phương và anh cô cũng tỉnh giấc họ quay xuống nhìn thấy gương mặt đầy sát khí của cô còn hắn thì vẻ mặt bất ngờ, Yến Như thì mặt xanh như tàu lá.
“Ồn ào…”
Cô bảo một câu sau đó quay ra cửa không quan tâm bao nhiêu con mắt đang nhìn mình, hắn thì ngồi bất động ở đó không biết sao vì xe không còn chỗ trống nên hắn không giải quyết ra sao, vừa hay hắn nhìn thấy anh cô liền dùng điện thoại nhắn tin
- cậu bảo Tiểu Phương đổi chổ với tớ có được không?”
Hắn vốn không muốn đổi chô nhưng nhìn gương mặt không vui vẻ của cô nên hắn đành lòng đổi chổ vậy
- ‘cậu làm gì con bé à’
- ‘không có lúc cô ấy ngủ dậy nhìn thấy tớ là đã khó chịu rồi’
- ‘ờ để hỏi thử’
- ‘ok’
Anh cô cũng bất lực tính tình của em gái anh anh còn không hiểu sao, cô mà đã không thích ai rồi dù người đó có hóa thành tro cô cũng sẽ ghét mặt còn không nhìn huống hồ gì là nói chuyện, nhưng một khi đã thích thì sẽ bám dính không thôi.
“Phương hay em đổi chỗ cho Hạo Thần đi chứ anh sợ chút nữa sẽ có án mạng đấy em cũng hiểu con bé mà”
Tiểu Phương lắc đầu ngao ngán thật ra lúc đầu cũng tính sẽ ngồi cùng cô vì cả hai đã hẹn trước nhưng khi lên xe thì Tiểu Phương bị anh cô giữ lại muốn ngồi cùng nên cô ấy cũng đành chịu chứ sao.
Sau khi hoán đổi chỗ ngồi, cô ôm Tiểu Phương sau đó chìm vào giấc ngủ ngon lành, Yến Như cô ta thấy vậy thì tức lắm nhưng không làm gì được, cô ta ghét cay ghét đắng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.