Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?
Chương 84: Hoảng Loạn
Panda Nè
16/06/2024
Cô được đưa đến bệnh viện để kiểm tra, cô cứ thất thần không nói chuyện với ai nước mắt cứ không ngừng rơi.
Cô muốn về nhà nhưng vì thấy vết thương ở chân của cô cậu lo lắng nên mới chở cô đến bệnh viện. Cô được cho nhập viện vì tình hình sức khoẻ yếu, cô nằm trên gường bệnh suy nghĩ từ lúc cô trùng sinh trở về không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đã nằm viện rồi.
Sáng hôm sau, nhìn cái chân đang bị quấn vải một cục đó cô ngán ngẩm nhìn lên trần nhà, suy nghĩ miêng mang cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đang ngủ thì cô cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay, cô khẽ mở mắt ra nhìn là cậu
“Nguyệt Nhi em tỉnh rồi sao”
“Ùm…sao trong anh có vẻ mệt mỏi thế”
“Anh không sao em đừng lo”
Cô đưa tay sờ lên mặt cậu, trong đã gày đi rồi
“Anh xinh lỗi…xin lỗi em rất nhiều”
Cậu khóc thật sự là cậu đã khóc rồi, từ khi quen cậu đây là lần đầu cô nhìn thấy cậu khóc
“Anh không có lỗi sao lại phải xin lỗi”
“Anh không bảo vệ được cho em”
“Không sao hết chẳng phải bây giờ em đã bình an rồi sao”
“Anh sẽ khiến cho hắn trả giá”
“Anh tính sẽ làm gì”
“Anh cũng không biết trước mắt là lo cho em đã”
“Dạ…nhưng mà…anh ôm em ngủ có được không?”
“Được chứ”
Cô sợ thật sự rất sợ, nằm trong vòng tay ấm áp của cậu cô nhanh chống chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều, cô đang ngủ thì cảm nhận được hơi ấm bên cạnh biến mất và một giọng nói nhẹ nhàng nói vào tai cô
“Em ngủ ngoan nha, anh đi mua đồ ăn cho em”
Cô không nói gì gật đầu trong vô thức và tiếp tục ngủ, cậu rời phòng bệnh được 15 phút thì cô lại gặp ác mộng
“Đừng mà…đừng đụng vào tôi…đừng”
Cô hét lên sau đó tỉnh dậy cô ngồi dạy trong vô thức, người cô bây giờ đã thắm mồ hôi cô với tay cầm lấy ly nước để uống thì cánh cửa bật mở, ba mẹ cô bước vào theo sau là anh cô,Tiểu Phương, ba mẹ hắn và có cả hắn.
Khoảng khắc cô nhìn thấy hắn cô trở nên sợ hãi, cả người cô vô thức mà co ro lại ngồi cuộn mình vào một gốc giường. Nhìn thấy con gái mình trở nên nhạy cảm như vậy ba mẹ cô sót vô cùng ngày hôm qua khi biết tin tìm được cô và đang ở trong bệnh viện họ liền chạy đến may mắn là cô không sao chỉ là bị đả kích về tinh thần rất nhiều.
Ba mẹ hắn khi biết hắn chính là hung thủ bắt cóc thì họ đã bắt hắn về nhà và dùm gia phép của Dương gia với hắn sau đó dẫn hắn đến để xin lỗi cô
“Nguyệt à…con đã khoẻ hơn chưa”
“……”
Đáp lại bọn họ chính là sự im lặng của cô, cô không trả lời họ cô đang trong tình trạng hoảng sợ và bản thân cô không cho phép tiếp nhận thêm một thông tin nào nữa.
“Nguyệt à…mọi chuyện điều là do Hạo Thần mà ra, hôm nay cô chú dẫn nó đến đây để xin lỗi con”
“Không cần…tôi không các người dẫn hắn ta rời khỏi đây đi”
Cô ôm lấy đầu mình cố gắn che đôi tai của mình lại cô không muốn nghe thêm gì về hắn nữa.
“Tiểu Nguyệt anh biết anh sai rồi em có thể tha thứ cho anh không?”
Hắn quỳ xuống năn nỉ cô tha thứ cho mình, hắn càng nói cô càng trở nên hoản loạn, cô cầm gói ném vào người hắn không muốn nghe hắn nói nữa.
Anh cô và Tiểu Phương nhìn thấy cô đang hoảng loạn thấy tình hình không ổn vội vàng lên tiếng
“Cậu đừng nói nữa không nhìn thấy con bé đang hoảng à”
Anh cậu hét lên ngăn cản hắn đang mở miệng muốn nói thêm gì đó
“Nguyệt…Nguyệt cậu không sao chứ”
Cô hoảng loạn đẩy Tiểu Phương ra, mẹ cô nhìn thấy cô như vậy thương xót muốn đến ôm cô nhưng cũng bị cô đẩy ra.
“Nguyệt à bình tĩnh lại…không sao hết…không sao hết”
‘Cạch’ cánh cửa phòng bệnh mở ra, cậu bước vào tay cầm hộp cháo mới mua, vừa vào cửa đã nhìn thấy nhiều người ánh mắt của cậu rơi trúng lên người hắn, đôi mắt cậu nhíu lại trở nên hung dư và chán ghét. Sau đó ánh mắt lại chuyển hướng về phía cô nhìn thấy cô đang hoảng loạn ánh mắt cậu lập tức thay đổi trở nên lo lắng vội vàng bỏ hộp cháo xuống bàn chạy đến
“Nguyệt Nhi…Nguyệt Nhi em sao vậy…anh đây anh về rồi”
Cậu ôm cô vào lòng mặc cho cô ra sức đẩy cậu ra, sau một lúc cảm nhận được sự quen thuộc cô mới bắt đầu ngưng vùng vẩy.
“Không sao rồi…không sao rồi…anh đây rồi…anh đây rồi…”
Cậu lặp đi lặp lại lời nói của mình để trấn anh cô. Sau khi yên tĩnh trở lại cô lại chìm vào giấc ngủ. Cậu đỡ cô nằm xuống gường kéo chăn đắp cho cô sau đó quay sang nhìn hắn.
“Cậu tới đây làm gì…cậu khiến cô ấy trở nên như vậy cậu chưa vừa lòng sao…mau cút khỏi đây nhanh”
Cậu tức giận không cần biết xung quanh là ai, liên tục đuổi hắn rời khỏi đây, thấy tình hình không tiện ở lại nên ba mẹ hắn liền kéo hắn rời đi.
Sau khi hắn đi thì mọi người cũng rời đi, ban đầu họ không tính sẽ đi cùng hắn nhưng vì hắn năn nỉ mãi nên mới đồng ý cho hắn theo không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Cô bỏ cả cử tối mãi đến sáng hôm sau khi cô tỉnh lại mới được ăn. Hôm nay cậu phải đến trường giải quyết một số việc.
Cô đang ngồi nhìn ra cửa sổ thì cánh cửa bật mở một cô y tá bước vào.
“Bạch tiểu thư mời cô lên xe tôi sẽ dẫn cô đi kiểm tra lại chân ạ”
Cô nhìn người này trong rất quen thuộc, cứ ngờ ngợ nhưng không thể nào nhận ra là ai…
“Không phải bác sĩ Tiết sẽ kiểm tra trực tiếp cho tôi sao”
“À bác sĩ Tiết hôm nay có chút việc bận nên mới gọi tôi đến đưa cô đi ạ”
“Ờ…”
Cô nữa tin nữa ngờ lên xe đẩy để cô ta để đẩy đi.
Cô muốn về nhà nhưng vì thấy vết thương ở chân của cô cậu lo lắng nên mới chở cô đến bệnh viện. Cô được cho nhập viện vì tình hình sức khoẻ yếu, cô nằm trên gường bệnh suy nghĩ từ lúc cô trùng sinh trở về không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đã nằm viện rồi.
Sáng hôm sau, nhìn cái chân đang bị quấn vải một cục đó cô ngán ngẩm nhìn lên trần nhà, suy nghĩ miêng mang cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đang ngủ thì cô cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay, cô khẽ mở mắt ra nhìn là cậu
“Nguyệt Nhi em tỉnh rồi sao”
“Ùm…sao trong anh có vẻ mệt mỏi thế”
“Anh không sao em đừng lo”
Cô đưa tay sờ lên mặt cậu, trong đã gày đi rồi
“Anh xinh lỗi…xin lỗi em rất nhiều”
Cậu khóc thật sự là cậu đã khóc rồi, từ khi quen cậu đây là lần đầu cô nhìn thấy cậu khóc
“Anh không có lỗi sao lại phải xin lỗi”
“Anh không bảo vệ được cho em”
“Không sao hết chẳng phải bây giờ em đã bình an rồi sao”
“Anh sẽ khiến cho hắn trả giá”
“Anh tính sẽ làm gì”
“Anh cũng không biết trước mắt là lo cho em đã”
“Dạ…nhưng mà…anh ôm em ngủ có được không?”
“Được chứ”
Cô sợ thật sự rất sợ, nằm trong vòng tay ấm áp của cậu cô nhanh chống chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều, cô đang ngủ thì cảm nhận được hơi ấm bên cạnh biến mất và một giọng nói nhẹ nhàng nói vào tai cô
“Em ngủ ngoan nha, anh đi mua đồ ăn cho em”
Cô không nói gì gật đầu trong vô thức và tiếp tục ngủ, cậu rời phòng bệnh được 15 phút thì cô lại gặp ác mộng
“Đừng mà…đừng đụng vào tôi…đừng”
Cô hét lên sau đó tỉnh dậy cô ngồi dạy trong vô thức, người cô bây giờ đã thắm mồ hôi cô với tay cầm lấy ly nước để uống thì cánh cửa bật mở, ba mẹ cô bước vào theo sau là anh cô,Tiểu Phương, ba mẹ hắn và có cả hắn.
Khoảng khắc cô nhìn thấy hắn cô trở nên sợ hãi, cả người cô vô thức mà co ro lại ngồi cuộn mình vào một gốc giường. Nhìn thấy con gái mình trở nên nhạy cảm như vậy ba mẹ cô sót vô cùng ngày hôm qua khi biết tin tìm được cô và đang ở trong bệnh viện họ liền chạy đến may mắn là cô không sao chỉ là bị đả kích về tinh thần rất nhiều.
Ba mẹ hắn khi biết hắn chính là hung thủ bắt cóc thì họ đã bắt hắn về nhà và dùm gia phép của Dương gia với hắn sau đó dẫn hắn đến để xin lỗi cô
“Nguyệt à…con đã khoẻ hơn chưa”
“……”
Đáp lại bọn họ chính là sự im lặng của cô, cô không trả lời họ cô đang trong tình trạng hoảng sợ và bản thân cô không cho phép tiếp nhận thêm một thông tin nào nữa.
“Nguyệt à…mọi chuyện điều là do Hạo Thần mà ra, hôm nay cô chú dẫn nó đến đây để xin lỗi con”
“Không cần…tôi không các người dẫn hắn ta rời khỏi đây đi”
Cô ôm lấy đầu mình cố gắn che đôi tai của mình lại cô không muốn nghe thêm gì về hắn nữa.
“Tiểu Nguyệt anh biết anh sai rồi em có thể tha thứ cho anh không?”
Hắn quỳ xuống năn nỉ cô tha thứ cho mình, hắn càng nói cô càng trở nên hoản loạn, cô cầm gói ném vào người hắn không muốn nghe hắn nói nữa.
Anh cô và Tiểu Phương nhìn thấy cô đang hoảng loạn thấy tình hình không ổn vội vàng lên tiếng
“Cậu đừng nói nữa không nhìn thấy con bé đang hoảng à”
Anh cậu hét lên ngăn cản hắn đang mở miệng muốn nói thêm gì đó
“Nguyệt…Nguyệt cậu không sao chứ”
Cô hoảng loạn đẩy Tiểu Phương ra, mẹ cô nhìn thấy cô như vậy thương xót muốn đến ôm cô nhưng cũng bị cô đẩy ra.
“Nguyệt à bình tĩnh lại…không sao hết…không sao hết”
‘Cạch’ cánh cửa phòng bệnh mở ra, cậu bước vào tay cầm hộp cháo mới mua, vừa vào cửa đã nhìn thấy nhiều người ánh mắt của cậu rơi trúng lên người hắn, đôi mắt cậu nhíu lại trở nên hung dư và chán ghét. Sau đó ánh mắt lại chuyển hướng về phía cô nhìn thấy cô đang hoảng loạn ánh mắt cậu lập tức thay đổi trở nên lo lắng vội vàng bỏ hộp cháo xuống bàn chạy đến
“Nguyệt Nhi…Nguyệt Nhi em sao vậy…anh đây anh về rồi”
Cậu ôm cô vào lòng mặc cho cô ra sức đẩy cậu ra, sau một lúc cảm nhận được sự quen thuộc cô mới bắt đầu ngưng vùng vẩy.
“Không sao rồi…không sao rồi…anh đây rồi…anh đây rồi…”
Cậu lặp đi lặp lại lời nói của mình để trấn anh cô. Sau khi yên tĩnh trở lại cô lại chìm vào giấc ngủ. Cậu đỡ cô nằm xuống gường kéo chăn đắp cho cô sau đó quay sang nhìn hắn.
“Cậu tới đây làm gì…cậu khiến cô ấy trở nên như vậy cậu chưa vừa lòng sao…mau cút khỏi đây nhanh”
Cậu tức giận không cần biết xung quanh là ai, liên tục đuổi hắn rời khỏi đây, thấy tình hình không tiện ở lại nên ba mẹ hắn liền kéo hắn rời đi.
Sau khi hắn đi thì mọi người cũng rời đi, ban đầu họ không tính sẽ đi cùng hắn nhưng vì hắn năn nỉ mãi nên mới đồng ý cho hắn theo không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Cô bỏ cả cử tối mãi đến sáng hôm sau khi cô tỉnh lại mới được ăn. Hôm nay cậu phải đến trường giải quyết một số việc.
Cô đang ngồi nhìn ra cửa sổ thì cánh cửa bật mở một cô y tá bước vào.
“Bạch tiểu thư mời cô lên xe tôi sẽ dẫn cô đi kiểm tra lại chân ạ”
Cô nhìn người này trong rất quen thuộc, cứ ngờ ngợ nhưng không thể nào nhận ra là ai…
“Không phải bác sĩ Tiết sẽ kiểm tra trực tiếp cho tôi sao”
“À bác sĩ Tiết hôm nay có chút việc bận nên mới gọi tôi đến đưa cô đi ạ”
“Ờ…”
Cô nữa tin nữa ngờ lên xe đẩy để cô ta để đẩy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.