Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?
Chương 76: Lại vào viện nữa rồi
Panda Nè
30/05/2024
Trở về phòng sau bữa tối, cô và Tiểu Phương nằm trên giường
“Này cậu và anh tớ quen nhau khi này đấy”
“Từ khi tớ chơi thân với cậu đấy”
“Không kiểu quen biết đó, mà là kiểu yêu đương đấy”
“À sao cậu không nói rõ, thì hai đứa tìm hiểu là từ lúc cậu nằm viện đấy tớ và anh ấy có nhiều thời gian tiếp xúc rồi nói chuyện nhiều hơn thấy cũng ổn nên hai đứa mới tìm hiểu nhau, mà chính thức quen nhau mới có 2 tuần trước à”
“Ò…thế bây giờ nên gọi cậu là bạn hay là chị dâu”
“Cứ gọi bình thường đi tự nhiên đang yên đang lành lại gọi là chị dâu eo ơi kinh quá”
“Hahaha tớ cũng thấy vây”
Hai người cười nói vui vẻ, tình bạn của bọn họ luôn gắn kết như vậy nếu bây giờ mà Tiểu Phương trở thành chị dâu của cô nữa thì còn gì bằng.
Cơn buồn ngủ ập đến cả hai cùng chìm vào giấc ngủ, màng đêm yên tĩnh nhưng ở một nơi nào đó trong một quán bar nhạc sập sình những dân chơi đang lắc lư theo từng điệu nhạc.
“Thần sau hôm nay lại có nhã hứng rủ anh em đi nhậu thế, còn Thiên Phong đâu?”
“Cậu ấy về nhà cậu ấy ăn cơm với ba mẹ rồi, mà các cậu nghĩ xem nếu một người đang thích mình tự dưng một ngày lại chẳng con quan tâm đến mình nữa thì là làm sao”
“Thì là cậu đã làm gì đó cho người ta quá thất vọng đó”
“Nhưng mà cậu có thích người đó không?”
“Lúc trước thì không nhưng bây giờ có lẽ là có”
“Haha Hạo Thần nhà mình biết yêu rồi sao”
“Tớ không đùa”
Hắn liếc một cái tất cả liền im lặng, ai cũng biết từ trước đến giờ hắn luôn coi phụ nữ như một trò đùa, đối với hắn chỉ cần búng tay một cái là phụ nữ sẽ quay quanh hắn nên hắn luôn không xem trọng cái gọi là tình yêu.
“Hạo Thần nổi danh sát gái không coi tình yêu ra gì bây giờ thì bị quả báo bị tình yêu quật ngược lại sao, thật bất ngờ đấy”
“Thật sự muốn biết người con gái đó là ai mà có thể cướp đi trái tim của Hạo Thần nhà ta”
Bạn bè hắn người tung người hứng thây phiên nhau trêu hắn, đúng có khi hắn đang phải trả giá cho những việc đã làm với cô, hắn đã bỏ lỡ cô một lần liệu cô có tha thứ cho hắn nữa không?
“Ê mà khoan nha nãy giờ Hạo Thần hỏi chúng ta những gì ta từng thích sau đó lại không thích nữa không lẽ người cậu ấy muốn nói đến chính là đại tiểu thư Bạch gia Bạch Thiên Nguyệt không?”
“Có lẽ nào?”
Nhìn thấy bản thân sắp bị vạch trần cậu liền lãng sang chuyên khác.
“Thôi bỏ đi…tớ gọi các cậu ra đây để uống với tớ chứ không phải để nói chuyện này”
“Chính cậu là người khui ra luôn đấy mà thoi bỏ đi”
“Hai…ba dô”
Bọn họ cụng ly với nhau, ăn chơi thâu đêm mãi đến gần sáng hắn mới trở về nhà.
Buổi sáng ánh nắng chiếu rội vào khung cửa sổ, ánh nắng lấp lánh mang hơi ấm đến cho cô gái đang say giấc trên giường
“BẠCH THIÊN NGUYỆT CẬU CÓ DẬY ĐI HỌC KHÔNG HẢ”
Khung cảnh ấy đang rất đẹp thì bị tiếng hét của Tiểu Phương phá hỏng, cô đang say giấc thì bị tiếng hét đó làm cho thức giấc.
“Cậu bị hâm à người ta đang ngủ ngon”
Cô ngồi dậy lấy tay dụi dụi mắt gương mặt vẫn còn say ngủ.
“Hâm cái đầu cậu á, trễ học bây giờ nè”
“Mấy giờ rồi”
“7 giờ”
“Ò”
Cô vẫn ung dung bước xuống giường chậm rãi đi cà nhắc đến tủ quần áo.
“Tớ lấy quần áo cho cậu rồi trong nhà vệ sinh đấy”
“He he cảm ơn tình yêu”
“Lẹ lên còn ăn sáng”
“Ok”
Cô lại tiếp tục hành trình cà nhắc vào nhà vệ sinh, Tiểu Phương muốn giúp đỡ nhưng cô không cho cô muốn tự lực cánh sinh nếu không có ai thì cô cũng phải một mình thôi.
30 phút trôi quá vẫn chưa thấy cô bước ra, Tiểu Phương hơi lo lắng hỏi
“Cậu ngủ trong nhà vệ sinh luôn rồi hả Nguyệt”
“Tớ ra liền nè”
Cửa mở ra cô nhảy lò cò bước ra, ở chân thì đã tháo băng vải ra nhưng mà đã bị đỏ và sưng hơn. Tiểu Phương nhíu mài hỏi
“Vết thương của cậu sao lại sưng đỏ nữa rồi”
“Ờ thì hồi nãy lỡ chân nên té”
Cô mang vẻ mặt tội lỗi nhìn Tiểu Phương
“Rồi có sao không, trời ơi đã bảo là để tớ giúp cho mà không chịu đồi tự lực cánh sinh gì đó rồi bây giờ thành ra như vậy nè, sao mà tôi khổ quá vậy nè”
Tiểu Phương kêu ca than rên cho cô một bài, sau đó mới gọi anh cô đến và cô cứ thế mà bị hai người đó thay phiên nhau mà mắng bên tai.
“Khi nào em mới hết báo đây hả”
“Đúng rồi cậu quá trời báo rồi đó”
“Bla…bla…bla…”
Cô thì ngồi im trên xe còn hai người hai bên một người vừa dứt câu là người kia nhảy vào nói.
“Hai người có thể nào đừng nói nữa được không, em té không thương xót thì thôi còn mắng người ta”
“Tại ai”
Hai người đồng thanh một cách kì lạ, cô bất lực nên cũng đành im lặng.
Tới bệnh viện, cô được anh bế vào trong
“Haizzzz lại đến ngôi nhà thứ hai rồi”
“Em gái anh có phúc quá mà, vài tháng đã vào viện như cơm bữa”
Cô ỉu xìu buồn hiu hôm nay cô có hẹn với Trần Nam đi ăn mà, nhắc đến Trần Nam mới nhớ cô nên nhắn cho cậu biết là hôm nay cô không đến trường để cậu không phải lo mới được
- ‘Anh Nam’
- ‘ơi anh đây’
Cậu trả lời cô ngay lập tức giống như là đang chờ đợi tin nhắn từ cô vậy.
- ‘hôm nay em không đến trường nên chắc cuộc hẹn của chúng ta phải huỷ bỏ rồi’
- ‘sao thế em bị làm sao mà không đến trường’
- ‘lúc sáng em bị té trong nhà vệ sinh vết thương ở chân bị sưng đỏ nên không đi học được’
- ‘bây giờ em đang ở đâu’
- ‘dạ anh hai em đưa em đến bệnh viện rồi’
- ‘chờ anh một chút’
- ‘dạ anh làm gì à’
Không thấy cậu trả lời nên cô nghĩ cậu đang bận làm gì đó nên cũng không để ý lắm, cho tới khi cậu xuất hiện trước mặt cô thì cô mới biết cậu bảo cô chờ chính là chờ cậu đến. Và thế là cô lại bị cậu mắng cho một trận vì tội hậu đậu, ‘haizzz hôm nay là ngày bị mắng thì phải’. Thấy cậu đến nên anh cô và Tiểu Phương cũng về để đi học, chơi mà chơi bỏ bạn vậy trời.
“Này cậu và anh tớ quen nhau khi này đấy”
“Từ khi tớ chơi thân với cậu đấy”
“Không kiểu quen biết đó, mà là kiểu yêu đương đấy”
“À sao cậu không nói rõ, thì hai đứa tìm hiểu là từ lúc cậu nằm viện đấy tớ và anh ấy có nhiều thời gian tiếp xúc rồi nói chuyện nhiều hơn thấy cũng ổn nên hai đứa mới tìm hiểu nhau, mà chính thức quen nhau mới có 2 tuần trước à”
“Ò…thế bây giờ nên gọi cậu là bạn hay là chị dâu”
“Cứ gọi bình thường đi tự nhiên đang yên đang lành lại gọi là chị dâu eo ơi kinh quá”
“Hahaha tớ cũng thấy vây”
Hai người cười nói vui vẻ, tình bạn của bọn họ luôn gắn kết như vậy nếu bây giờ mà Tiểu Phương trở thành chị dâu của cô nữa thì còn gì bằng.
Cơn buồn ngủ ập đến cả hai cùng chìm vào giấc ngủ, màng đêm yên tĩnh nhưng ở một nơi nào đó trong một quán bar nhạc sập sình những dân chơi đang lắc lư theo từng điệu nhạc.
“Thần sau hôm nay lại có nhã hứng rủ anh em đi nhậu thế, còn Thiên Phong đâu?”
“Cậu ấy về nhà cậu ấy ăn cơm với ba mẹ rồi, mà các cậu nghĩ xem nếu một người đang thích mình tự dưng một ngày lại chẳng con quan tâm đến mình nữa thì là làm sao”
“Thì là cậu đã làm gì đó cho người ta quá thất vọng đó”
“Nhưng mà cậu có thích người đó không?”
“Lúc trước thì không nhưng bây giờ có lẽ là có”
“Haha Hạo Thần nhà mình biết yêu rồi sao”
“Tớ không đùa”
Hắn liếc một cái tất cả liền im lặng, ai cũng biết từ trước đến giờ hắn luôn coi phụ nữ như một trò đùa, đối với hắn chỉ cần búng tay một cái là phụ nữ sẽ quay quanh hắn nên hắn luôn không xem trọng cái gọi là tình yêu.
“Hạo Thần nổi danh sát gái không coi tình yêu ra gì bây giờ thì bị quả báo bị tình yêu quật ngược lại sao, thật bất ngờ đấy”
“Thật sự muốn biết người con gái đó là ai mà có thể cướp đi trái tim của Hạo Thần nhà ta”
Bạn bè hắn người tung người hứng thây phiên nhau trêu hắn, đúng có khi hắn đang phải trả giá cho những việc đã làm với cô, hắn đã bỏ lỡ cô một lần liệu cô có tha thứ cho hắn nữa không?
“Ê mà khoan nha nãy giờ Hạo Thần hỏi chúng ta những gì ta từng thích sau đó lại không thích nữa không lẽ người cậu ấy muốn nói đến chính là đại tiểu thư Bạch gia Bạch Thiên Nguyệt không?”
“Có lẽ nào?”
Nhìn thấy bản thân sắp bị vạch trần cậu liền lãng sang chuyên khác.
“Thôi bỏ đi…tớ gọi các cậu ra đây để uống với tớ chứ không phải để nói chuyện này”
“Chính cậu là người khui ra luôn đấy mà thoi bỏ đi”
“Hai…ba dô”
Bọn họ cụng ly với nhau, ăn chơi thâu đêm mãi đến gần sáng hắn mới trở về nhà.
Buổi sáng ánh nắng chiếu rội vào khung cửa sổ, ánh nắng lấp lánh mang hơi ấm đến cho cô gái đang say giấc trên giường
“BẠCH THIÊN NGUYỆT CẬU CÓ DẬY ĐI HỌC KHÔNG HẢ”
Khung cảnh ấy đang rất đẹp thì bị tiếng hét của Tiểu Phương phá hỏng, cô đang say giấc thì bị tiếng hét đó làm cho thức giấc.
“Cậu bị hâm à người ta đang ngủ ngon”
Cô ngồi dậy lấy tay dụi dụi mắt gương mặt vẫn còn say ngủ.
“Hâm cái đầu cậu á, trễ học bây giờ nè”
“Mấy giờ rồi”
“7 giờ”
“Ò”
Cô vẫn ung dung bước xuống giường chậm rãi đi cà nhắc đến tủ quần áo.
“Tớ lấy quần áo cho cậu rồi trong nhà vệ sinh đấy”
“He he cảm ơn tình yêu”
“Lẹ lên còn ăn sáng”
“Ok”
Cô lại tiếp tục hành trình cà nhắc vào nhà vệ sinh, Tiểu Phương muốn giúp đỡ nhưng cô không cho cô muốn tự lực cánh sinh nếu không có ai thì cô cũng phải một mình thôi.
30 phút trôi quá vẫn chưa thấy cô bước ra, Tiểu Phương hơi lo lắng hỏi
“Cậu ngủ trong nhà vệ sinh luôn rồi hả Nguyệt”
“Tớ ra liền nè”
Cửa mở ra cô nhảy lò cò bước ra, ở chân thì đã tháo băng vải ra nhưng mà đã bị đỏ và sưng hơn. Tiểu Phương nhíu mài hỏi
“Vết thương của cậu sao lại sưng đỏ nữa rồi”
“Ờ thì hồi nãy lỡ chân nên té”
Cô mang vẻ mặt tội lỗi nhìn Tiểu Phương
“Rồi có sao không, trời ơi đã bảo là để tớ giúp cho mà không chịu đồi tự lực cánh sinh gì đó rồi bây giờ thành ra như vậy nè, sao mà tôi khổ quá vậy nè”
Tiểu Phương kêu ca than rên cho cô một bài, sau đó mới gọi anh cô đến và cô cứ thế mà bị hai người đó thay phiên nhau mà mắng bên tai.
“Khi nào em mới hết báo đây hả”
“Đúng rồi cậu quá trời báo rồi đó”
“Bla…bla…bla…”
Cô thì ngồi im trên xe còn hai người hai bên một người vừa dứt câu là người kia nhảy vào nói.
“Hai người có thể nào đừng nói nữa được không, em té không thương xót thì thôi còn mắng người ta”
“Tại ai”
Hai người đồng thanh một cách kì lạ, cô bất lực nên cũng đành im lặng.
Tới bệnh viện, cô được anh bế vào trong
“Haizzzz lại đến ngôi nhà thứ hai rồi”
“Em gái anh có phúc quá mà, vài tháng đã vào viện như cơm bữa”
Cô ỉu xìu buồn hiu hôm nay cô có hẹn với Trần Nam đi ăn mà, nhắc đến Trần Nam mới nhớ cô nên nhắn cho cậu biết là hôm nay cô không đến trường để cậu không phải lo mới được
- ‘Anh Nam’
- ‘ơi anh đây’
Cậu trả lời cô ngay lập tức giống như là đang chờ đợi tin nhắn từ cô vậy.
- ‘hôm nay em không đến trường nên chắc cuộc hẹn của chúng ta phải huỷ bỏ rồi’
- ‘sao thế em bị làm sao mà không đến trường’
- ‘lúc sáng em bị té trong nhà vệ sinh vết thương ở chân bị sưng đỏ nên không đi học được’
- ‘bây giờ em đang ở đâu’
- ‘dạ anh hai em đưa em đến bệnh viện rồi’
- ‘chờ anh một chút’
- ‘dạ anh làm gì à’
Không thấy cậu trả lời nên cô nghĩ cậu đang bận làm gì đó nên cũng không để ý lắm, cho tới khi cậu xuất hiện trước mặt cô thì cô mới biết cậu bảo cô chờ chính là chờ cậu đến. Và thế là cô lại bị cậu mắng cho một trận vì tội hậu đậu, ‘haizzz hôm nay là ngày bị mắng thì phải’. Thấy cậu đến nên anh cô và Tiểu Phương cũng về để đi học, chơi mà chơi bỏ bạn vậy trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.