Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?
Chương 46: Thiên Nguyệt giận rồi
Panda Nè
16/04/2024
Buổi chiều sau khi hoàn thành thủ tục ra viện, Trần Nam đến đón cô đưa cô về, từ khi ở bệnh viện đến lúc cô về nhà anh cô vẫn chưa một lần đến thăm cô. Về đến nhà cô về phòng nghỉ ngơi ngủ đến tận tối mới dậy.
“Nguyệt à xuống ăn cơm thôi”
Cô vặn người mệt mỏi nheo mắt giọng ngáy ngủ nói
“Mấy giờ rồi Phương”
“6h tối rồi đó bà ơi”
“Lẹ vậy”
“Dậy nhanh xuống ăn cơm nè”
“Ok”
Cô lười ngồi dậy trả lời và đưa dấu tay cho Tiểu Phương, sau khi Tiểu Phương ra khỏi phòng cô cũng ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân thay đồ, bước xuống phòng bếp ngồi vào bàn ăn
“Tớ nghe nói hôm nay cậu và anh cậu cải nhau à”
“Anh tớ kể cho cậu nghe à”
Cô vừa cầm chén cơm lên đã bị Tiểu Phương hỏi, không cần Tiểu Phương nói cô cũng biết là ai đã kể cho cô ấy nghe.
“Ùm anh cậu kể một chút”
“Vậy cậu thấy thế nào”
“Hảaa”
“Chuyện tớ và anh tớ cải nhau”
Cô biết câu hỏi này sẽ đưa Tiểu Phương vào thế khó nhưng mà cô muốn biết cảm nhận của cô ấy, Tiểu Phương im lặng một lúc lâu.
“Tớ cũng không biết nữa, nhưng theo tớ thì đúng là anh cậu sai khi cậu xuất viện mà anh cậu không đến nhưng mà cậu cũng không nên lớn tiếng trách mắng anh cậu như thế được”
Cô nghe xong câu trả lời của Tiểu Phương thì cũng không nói gì chỉ mỉm cười. Không khí im lặng bao trùm cả phòng bếp, ăn được một lúc cô cũng buông đũa đứng dậy đi lên lầu, về phòng cô cầm lấy điện thoại nhìn thấy tin nhắn hỏi thăm sức khoẻ của Trần Nam, cô chỉ trả lời qua loa sau đó kết thúc cuộc trò chuyện, cô kéo chăn đắp lên người nhắm mặt lại cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ một lần nữa, nhưng dù có cố gắng như thế nào cũng không thể vào giấc được.
Được một lúc thì Tiểu Phương cũng vào phòng, cô vẫn im lặng tay cầm ipap lướt lướt gì đó.
“Nguyệt cậu giận tớ à”
“Không có”
“Thôi tớ xin lỗi”
“Cậu có lỗi gì đâu mà xin”
“Tớ…”
“Thôi cậu nghỉ đi tớ sang phòng bênh cạnh làm chút việc”
Nói xong cô đứng dạy đi một mạch không để cho Tiểu Phương nói thêm câu nào, không ai quan tâm đến cảm xúc của cô họ chỉ nhìn vào những việc sai mà cô đã làm.
Tiểu Phương bất lực nhìn cô rời khỏi phòng, cô ấy buồn bã lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh cô
- ‘Phong’
- ‘sao đấy’
- ‘Nguyệt giận em rồii’
- ‘sao lại giận em’
- ‘em lỡ lời trách cậu ấy về chuyện của anh nên cậu ấy giận em rồi’
- ‘mặc kệ nó đi tính tình ngang đầu cứng cổ, nhiều lúc không hiểu nổi nó’
- ‘nhưng mà…’
- ‘thoi em nghỉ ngơi đi nè mai còn đi học’
- ‘em biết rồi á’
Kết thúc đoạn chát Tiểu Phương cũng chìm vào giấc ngủ, còn cô sau khi qua phòng bên cạnh cô vẫn miệt mài tìm kiếm gì đó trong ipap được một lúc thì cơn buồn ngủ ập đến cô cũng nhanh chống chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên Tiểu Phương giật mình thức dậy nhìn đồng hồ đã 6h30 rồi nhìn sang bên cạnh không thấy cô đâu vậy là cả đêm cô không về phòng. Tiểu Phương nhanh chống thay đồ sau đó xuống nhà ăn sáng.
“Quản gia Trần bác có thấy Nguyệt xuống chưa ạ”
Tiểu Phương đang ăn nhưng thấy lâu quá không thấy cô xuống nên quay sang hỏi quản gia Trần.
“À con bé đã đi học từ sớm rồi ạ”
“Gì cơ đi rồi á sao không đợi con”
“Tôi cũng không biết”
“Cậu ấy đi bằng gì”
“Dạ đi bằng xe đạp ạ”
“Vâng ạ”
‘Cậu ấy giận thiệt rồi, haizzzz phải tìm cách dỗ cậu ấy thôi’ Tiểu Phương suy nghĩ một lúc cũng đứng dậy đi ra xe đến trường.
Phía cô đêm qua vì lạ chổ nên khi ngủ được một lúc thì bị giật mình dậy, nhìn đồng hồ 3h sáng cô bất lực về phòng nhìn thấy Tiểu Phương đang ngủ ngon không nở làm phiền cô ấy nên đã nằm sofa ngủ thêm một lúc 5h sáng cô lại giật mình thức dậy, nhìn ngoài trời cũng còn tối cô tính ngủ thêm một chút nữa nhưng trằn trọc mãi không ngủ được nên đã vệ sinh cá nhân thay đồng phục, khi xuống nhà đã thấy quản gia làm đồ ăn sáng nhưng cô không ăn chỉ im lặng ra khỏi nhà với chiếc xe đạp.
Trời buổi sáng không khí thật trong lành, cô đạp xe thong dong trên đường, vì vào sáng sớm nên xe cộ cũng ít, chỉ có những quán ăn sáng là mở sớm để kịp giờ buôn bán cho những người đi làm, cô cũng ghé vào một tịm bánh mì nhỏ mua một ổ, đoạn đường từ nhà cô đến trường không xa đi khoảng chừng 20 phút là đến nhưng vì đi xe đạp nên cô mất gần 40 phút mới đến, dô là bản thân đi sớm nên khi đến trường cũng chỉ lác đác vài bóng người.
Cô không đến lớp học mà đến thẳng thư viện của trường, cô muốn ôn tập lại một vài tài liệu mà Trần Nam đã đưa cho cô.
Cô tập trung không quan tâm đến thời giân mãi đến lúc chuông reo cô mới phát giác được là đến giờ học, cô nhanh chống thu dọn đồ đạc sau đó rời thư viện và chạy về lớp học, may mắn cho cô khi đến lớp thì giáo viên chưa vào, cô nhanh chống trở về chổ ngồi xuống trong im lặng, anh cô và Tiểu Phương nhìn thấy cô vào thì nổi lo lắng cũng bớt đi, muốn chạy xuống hỏi thăm cô nhưng giáo viên đã vào lớp nên thôi chỉ còn cách đợi giờ ra chơi tìm cô nói chuyện vậy.
“Nguyệt à xuống ăn cơm thôi”
Cô vặn người mệt mỏi nheo mắt giọng ngáy ngủ nói
“Mấy giờ rồi Phương”
“6h tối rồi đó bà ơi”
“Lẹ vậy”
“Dậy nhanh xuống ăn cơm nè”
“Ok”
Cô lười ngồi dậy trả lời và đưa dấu tay cho Tiểu Phương, sau khi Tiểu Phương ra khỏi phòng cô cũng ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân thay đồ, bước xuống phòng bếp ngồi vào bàn ăn
“Tớ nghe nói hôm nay cậu và anh cậu cải nhau à”
“Anh tớ kể cho cậu nghe à”
Cô vừa cầm chén cơm lên đã bị Tiểu Phương hỏi, không cần Tiểu Phương nói cô cũng biết là ai đã kể cho cô ấy nghe.
“Ùm anh cậu kể một chút”
“Vậy cậu thấy thế nào”
“Hảaa”
“Chuyện tớ và anh tớ cải nhau”
Cô biết câu hỏi này sẽ đưa Tiểu Phương vào thế khó nhưng mà cô muốn biết cảm nhận của cô ấy, Tiểu Phương im lặng một lúc lâu.
“Tớ cũng không biết nữa, nhưng theo tớ thì đúng là anh cậu sai khi cậu xuất viện mà anh cậu không đến nhưng mà cậu cũng không nên lớn tiếng trách mắng anh cậu như thế được”
Cô nghe xong câu trả lời của Tiểu Phương thì cũng không nói gì chỉ mỉm cười. Không khí im lặng bao trùm cả phòng bếp, ăn được một lúc cô cũng buông đũa đứng dậy đi lên lầu, về phòng cô cầm lấy điện thoại nhìn thấy tin nhắn hỏi thăm sức khoẻ của Trần Nam, cô chỉ trả lời qua loa sau đó kết thúc cuộc trò chuyện, cô kéo chăn đắp lên người nhắm mặt lại cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ một lần nữa, nhưng dù có cố gắng như thế nào cũng không thể vào giấc được.
Được một lúc thì Tiểu Phương cũng vào phòng, cô vẫn im lặng tay cầm ipap lướt lướt gì đó.
“Nguyệt cậu giận tớ à”
“Không có”
“Thôi tớ xin lỗi”
“Cậu có lỗi gì đâu mà xin”
“Tớ…”
“Thôi cậu nghỉ đi tớ sang phòng bênh cạnh làm chút việc”
Nói xong cô đứng dạy đi một mạch không để cho Tiểu Phương nói thêm câu nào, không ai quan tâm đến cảm xúc của cô họ chỉ nhìn vào những việc sai mà cô đã làm.
Tiểu Phương bất lực nhìn cô rời khỏi phòng, cô ấy buồn bã lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh cô
- ‘Phong’
- ‘sao đấy’
- ‘Nguyệt giận em rồii’
- ‘sao lại giận em’
- ‘em lỡ lời trách cậu ấy về chuyện của anh nên cậu ấy giận em rồi’
- ‘mặc kệ nó đi tính tình ngang đầu cứng cổ, nhiều lúc không hiểu nổi nó’
- ‘nhưng mà…’
- ‘thoi em nghỉ ngơi đi nè mai còn đi học’
- ‘em biết rồi á’
Kết thúc đoạn chát Tiểu Phương cũng chìm vào giấc ngủ, còn cô sau khi qua phòng bên cạnh cô vẫn miệt mài tìm kiếm gì đó trong ipap được một lúc thì cơn buồn ngủ ập đến cô cũng nhanh chống chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên Tiểu Phương giật mình thức dậy nhìn đồng hồ đã 6h30 rồi nhìn sang bên cạnh không thấy cô đâu vậy là cả đêm cô không về phòng. Tiểu Phương nhanh chống thay đồ sau đó xuống nhà ăn sáng.
“Quản gia Trần bác có thấy Nguyệt xuống chưa ạ”
Tiểu Phương đang ăn nhưng thấy lâu quá không thấy cô xuống nên quay sang hỏi quản gia Trần.
“À con bé đã đi học từ sớm rồi ạ”
“Gì cơ đi rồi á sao không đợi con”
“Tôi cũng không biết”
“Cậu ấy đi bằng gì”
“Dạ đi bằng xe đạp ạ”
“Vâng ạ”
‘Cậu ấy giận thiệt rồi, haizzzz phải tìm cách dỗ cậu ấy thôi’ Tiểu Phương suy nghĩ một lúc cũng đứng dậy đi ra xe đến trường.
Phía cô đêm qua vì lạ chổ nên khi ngủ được một lúc thì bị giật mình dậy, nhìn đồng hồ 3h sáng cô bất lực về phòng nhìn thấy Tiểu Phương đang ngủ ngon không nở làm phiền cô ấy nên đã nằm sofa ngủ thêm một lúc 5h sáng cô lại giật mình thức dậy, nhìn ngoài trời cũng còn tối cô tính ngủ thêm một chút nữa nhưng trằn trọc mãi không ngủ được nên đã vệ sinh cá nhân thay đồng phục, khi xuống nhà đã thấy quản gia làm đồ ăn sáng nhưng cô không ăn chỉ im lặng ra khỏi nhà với chiếc xe đạp.
Trời buổi sáng không khí thật trong lành, cô đạp xe thong dong trên đường, vì vào sáng sớm nên xe cộ cũng ít, chỉ có những quán ăn sáng là mở sớm để kịp giờ buôn bán cho những người đi làm, cô cũng ghé vào một tịm bánh mì nhỏ mua một ổ, đoạn đường từ nhà cô đến trường không xa đi khoảng chừng 20 phút là đến nhưng vì đi xe đạp nên cô mất gần 40 phút mới đến, dô là bản thân đi sớm nên khi đến trường cũng chỉ lác đác vài bóng người.
Cô không đến lớp học mà đến thẳng thư viện của trường, cô muốn ôn tập lại một vài tài liệu mà Trần Nam đã đưa cho cô.
Cô tập trung không quan tâm đến thời giân mãi đến lúc chuông reo cô mới phát giác được là đến giờ học, cô nhanh chống thu dọn đồ đạc sau đó rời thư viện và chạy về lớp học, may mắn cho cô khi đến lớp thì giáo viên chưa vào, cô nhanh chống trở về chổ ngồi xuống trong im lặng, anh cô và Tiểu Phương nhìn thấy cô vào thì nổi lo lắng cũng bớt đi, muốn chạy xuống hỏi thăm cô nhưng giáo viên đã vào lớp nên thôi chỉ còn cách đợi giờ ra chơi tìm cô nói chuyện vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.