Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?
Chương 3: Tiểu thư thay đổi rồi
Panda Nè
23/03/2024
Đến chiều cô bị đánh thức bởi tiếng ồn dưới nhà, cô ngồi dậy đi vào tolet, vệ sinh cá nhân xong con chọn cho mình một chiếc áo thun rộng kết hợp với một chiếc quần short thoải mái.
Bước xuống nhà cô thấy bố mẹ đã về, họ đang ngồi ở phòng khách xem ti vi nói chuyện, nhìn thấy cô bước xuống mẹ cô đứng lên đỡ cô ngồi xuống ghế.
“Con chào bố mẹ, bố mẹ về khi nào đấy ạ”
Cô gật đầu thắc mắc hỏi.
Mẹ cô nắm tay cô,
“Bố mẹ mới về lúc trưa, thấy con đang ngủ nên không nở đánh thức”
Bà vừa nói vừa vỗ nhẹ vào tay cô,
“Ta nghe nói con bị ngã cầu thang ở trường, chuyện này là sao?”
Bố cô lên tiếng giọng nghiêm túc hỏi:
Cô cuối đầu nói:
“Lúc đó con đang đi gần đến cầu thang thì không may trượt chân nêu mới té”
Thật ra đây là cô nói dối với bố, cô nhớ khi đó cô đang đi đến cầu thang thì Trương Yến Như xuất hiện, cô ta khiêu khích cô mà lúc đấy cô luôn có ác cảm với cô ta nên mới giằng co với cô ta, trong lúc giằng co không biết vì lí do gì thì cô ấy buông tay làm cô mất thế nên ngã ra phía sau, trong lúc hoảng sợ cô đã chụp lấy tay cô ta cả hai mất thế nên ngã ra hướng cầu thang, lúc đấy anh cô và Hạo Thần xuất hiện vội nắm lấy tay của Trương Yến Như kéo lại bỏ mặc cô ngã xuống, họ cũng chẳng quan tâm sống chết ra sao, khi tỉnh dậy cô mới biết là thầy giám thị là người đưa cô đến bệnh viện.
Bố nghi hoặc nhìn cô;
“Có thật không?”
Cô gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
“Ta nghe nói trong lúc con nằm viện Thiên Phong không đến chăm sóc hay hỏi thăm gì con có đúng không?”
“Không có ạ! Do anh hai bận việc với lại cũng gần đến kì thi học kì nên anh hai phải học ạ, anh hai không đến thăm con nhưng có nhắn tin hỏi thăm con ạ”
Cô nhớ kiếp trước sau khi bố mẹ trở về cô liền khóc lóc mách lẽo với bố mẹ việc anh cô không bảo về cô còn thêm mắm thêm muối về Trương Yến Như khiến cho bố cô rất tức giận mẹ cô thì thất vọng về anh hai, bố vì tức giận nên đã đánh anh hai cô 1 bạt tay còn phạt anh quỳ gói ở thư phòng 1 ngày 1 đêm. Cũng vì điều này mà anh cô vốn đã ghét cô thành ra hận cô lun chống đối với cô.
Kiếp này cô không muốn dính dáng gì với bọn họ nên cô chọn cách nói dối để mọi chuyện được yên bình.
Bố cô gật đầu:
“Thoi được rồi con lên phòng nghỉ ngơi xíu nữa đi đợi anh con về rồi cùng nhau ăn cơm”
Cô cuối đầu xin phép tiến lên lầu bước vào phòng côn nhìn căn phòng với tông màu xám đen này thì có hơi nhíu mày, trước đây cô vì một lần được đến phòng Hạo Thần nhìn thấy phong cách này nên mới muốn phòng mình cũng y vậy, cô lắc đầu ngán ngẩm vì sự si mê ngu ngốc của mình để rồi nhận một cái kết thảm hại.
Cô thầm nghĩ trong lòng ngày mai phải nhờ quản gia sơn lại phòng mới được, bước đến tủ quần áo mở tủ ra cô liền quơ tay gom hết những bộ đồ hở trên thiếu dưới ngay cả đồng phục đi học cô cũng cắt ngắn lên rất nhìu thật là ghê mà, nêu cố mà ở kiếp trước thì cô thấy nó đẹp nhưng bây giờ đối với một người từng chết đi sống lại như cô thì nó trở nên kinh tởm nhìn mắc ối ụa ụa:)))
Cô gọi quản gia nhờ người đem một cái thùng lớn đến gom hết mớ đồ này đem bỏ hộ cô
“Quản gia Trần phiền ông mang đi giúp cháu đi ạ với lại ngày mai ông cho người sơn lại phòng hộ cháu nhá “
Quản gia có chút ngạc nhiên nhìn cô rồi cũng gật đầu như đã hiểu:
“Vâng ạ không biết tiểu thư còn gì dặn dò không ạ!”
Cô nhìn xung quanh nhìn thấy những bức hình cô chụp cùng với Hạo Thần
“Ông chờ cháu một chút ạ”
Cô đi đến bên những bức ảnh không lưu luyến gì cầm lấy mà quăng vào thùng
Quản gia ngạc nhiên nhìn cô, cô mỉm cười nhìn quản gia
“Phiền ông cho người đem bỏ hộ cháu hết đi nhá, cảm ơn ông ạ”
“À mà ông ơi sau này ông cứ gọi con là Nguyệt Nguyệt như lúc nhỏ ấy ạ, ông nói với mọi ngời là cứ gọi con như thế đi ạ đừng gọi con là tiểu thư nữa ạ dù sao trong nhà con cũng là nhỏ nhất rồi ạ”
Quản gia đơ toàn tập ông nhớ lúc trước không hiểu vì sao vào một ngày tiểu thư trở về nhà trong tâm thế bực bội nên bắt mọi người phải gọi cô là tiểu thư không được gọi tên cô, bây giờ cô lại nói như thế.
“Vâng thưa tiểu..........à được rồi Nguyệt Nguyệt của ta”
Dù không hiểu vì sao nhưng ông cũng mỉm cười nhìn cô, tiểu thư ngày xưa đã quay về rồi.
Quản gia Trần là người lớn tuổi nhất trong nhà tuổi của ông chỉ nhỏ hơn ông nội cô 2 tuổi nên cô gọi là ông ông cũng với bà vú là hai người chăm sóc cô từ nhỏ đến giờ nên dù bản thân cô có ngang bướng cỡ nào cô cũng lun kính trọng hai người.
Bước xuống nhà cô thấy bố mẹ đã về, họ đang ngồi ở phòng khách xem ti vi nói chuyện, nhìn thấy cô bước xuống mẹ cô đứng lên đỡ cô ngồi xuống ghế.
“Con chào bố mẹ, bố mẹ về khi nào đấy ạ”
Cô gật đầu thắc mắc hỏi.
Mẹ cô nắm tay cô,
“Bố mẹ mới về lúc trưa, thấy con đang ngủ nên không nở đánh thức”
Bà vừa nói vừa vỗ nhẹ vào tay cô,
“Ta nghe nói con bị ngã cầu thang ở trường, chuyện này là sao?”
Bố cô lên tiếng giọng nghiêm túc hỏi:
Cô cuối đầu nói:
“Lúc đó con đang đi gần đến cầu thang thì không may trượt chân nêu mới té”
Thật ra đây là cô nói dối với bố, cô nhớ khi đó cô đang đi đến cầu thang thì Trương Yến Như xuất hiện, cô ta khiêu khích cô mà lúc đấy cô luôn có ác cảm với cô ta nên mới giằng co với cô ta, trong lúc giằng co không biết vì lí do gì thì cô ấy buông tay làm cô mất thế nên ngã ra phía sau, trong lúc hoảng sợ cô đã chụp lấy tay cô ta cả hai mất thế nên ngã ra hướng cầu thang, lúc đấy anh cô và Hạo Thần xuất hiện vội nắm lấy tay của Trương Yến Như kéo lại bỏ mặc cô ngã xuống, họ cũng chẳng quan tâm sống chết ra sao, khi tỉnh dậy cô mới biết là thầy giám thị là người đưa cô đến bệnh viện.
Bố nghi hoặc nhìn cô;
“Có thật không?”
Cô gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
“Ta nghe nói trong lúc con nằm viện Thiên Phong không đến chăm sóc hay hỏi thăm gì con có đúng không?”
“Không có ạ! Do anh hai bận việc với lại cũng gần đến kì thi học kì nên anh hai phải học ạ, anh hai không đến thăm con nhưng có nhắn tin hỏi thăm con ạ”
Cô nhớ kiếp trước sau khi bố mẹ trở về cô liền khóc lóc mách lẽo với bố mẹ việc anh cô không bảo về cô còn thêm mắm thêm muối về Trương Yến Như khiến cho bố cô rất tức giận mẹ cô thì thất vọng về anh hai, bố vì tức giận nên đã đánh anh hai cô 1 bạt tay còn phạt anh quỳ gói ở thư phòng 1 ngày 1 đêm. Cũng vì điều này mà anh cô vốn đã ghét cô thành ra hận cô lun chống đối với cô.
Kiếp này cô không muốn dính dáng gì với bọn họ nên cô chọn cách nói dối để mọi chuyện được yên bình.
Bố cô gật đầu:
“Thoi được rồi con lên phòng nghỉ ngơi xíu nữa đi đợi anh con về rồi cùng nhau ăn cơm”
Cô cuối đầu xin phép tiến lên lầu bước vào phòng côn nhìn căn phòng với tông màu xám đen này thì có hơi nhíu mày, trước đây cô vì một lần được đến phòng Hạo Thần nhìn thấy phong cách này nên mới muốn phòng mình cũng y vậy, cô lắc đầu ngán ngẩm vì sự si mê ngu ngốc của mình để rồi nhận một cái kết thảm hại.
Cô thầm nghĩ trong lòng ngày mai phải nhờ quản gia sơn lại phòng mới được, bước đến tủ quần áo mở tủ ra cô liền quơ tay gom hết những bộ đồ hở trên thiếu dưới ngay cả đồng phục đi học cô cũng cắt ngắn lên rất nhìu thật là ghê mà, nêu cố mà ở kiếp trước thì cô thấy nó đẹp nhưng bây giờ đối với một người từng chết đi sống lại như cô thì nó trở nên kinh tởm nhìn mắc ối ụa ụa:)))
Cô gọi quản gia nhờ người đem một cái thùng lớn đến gom hết mớ đồ này đem bỏ hộ cô
“Quản gia Trần phiền ông mang đi giúp cháu đi ạ với lại ngày mai ông cho người sơn lại phòng hộ cháu nhá “
Quản gia có chút ngạc nhiên nhìn cô rồi cũng gật đầu như đã hiểu:
“Vâng ạ không biết tiểu thư còn gì dặn dò không ạ!”
Cô nhìn xung quanh nhìn thấy những bức hình cô chụp cùng với Hạo Thần
“Ông chờ cháu một chút ạ”
Cô đi đến bên những bức ảnh không lưu luyến gì cầm lấy mà quăng vào thùng
Quản gia ngạc nhiên nhìn cô, cô mỉm cười nhìn quản gia
“Phiền ông cho người đem bỏ hộ cháu hết đi nhá, cảm ơn ông ạ”
“À mà ông ơi sau này ông cứ gọi con là Nguyệt Nguyệt như lúc nhỏ ấy ạ, ông nói với mọi ngời là cứ gọi con như thế đi ạ đừng gọi con là tiểu thư nữa ạ dù sao trong nhà con cũng là nhỏ nhất rồi ạ”
Quản gia đơ toàn tập ông nhớ lúc trước không hiểu vì sao vào một ngày tiểu thư trở về nhà trong tâm thế bực bội nên bắt mọi người phải gọi cô là tiểu thư không được gọi tên cô, bây giờ cô lại nói như thế.
“Vâng thưa tiểu..........à được rồi Nguyệt Nguyệt của ta”
Dù không hiểu vì sao nhưng ông cũng mỉm cười nhìn cô, tiểu thư ngày xưa đã quay về rồi.
Quản gia Trần là người lớn tuổi nhất trong nhà tuổi của ông chỉ nhỏ hơn ông nội cô 2 tuổi nên cô gọi là ông ông cũng với bà vú là hai người chăm sóc cô từ nhỏ đến giờ nên dù bản thân cô có ngang bướng cỡ nào cô cũng lun kính trọng hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.