Trùng Sinh Sau Khi Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Đồng Ý Yêu Đương
Chương 4: Con đường truy thê dài đằng đẵng
Tửu Nô i
03/01/2022
Một giờ sau, Trần Đường và Chu Ngọc Nghiêu thật sự nổi tiếng trên diễn đàn của trường rồi.
Tiêu đề bài đăng.
[Trước mắt bao người, giáo bá cưỡng hôn học bá lạnh lùng, đây là hành vi xuyên tạc bản chất con người hay là vô đạo đức?]
Được đăng tải bởi một người có tên là "Tiểu bát quái
vườn trường".
Phía dưới còn viết hẳn một đoạn nội dung khoảng hơn năm trăm chữ, còn có kèm theo một đoạn video nhỏ.
Trần Đường theo đó bấm vào xem. Video quay rất rõ nét, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên lông mày của Chu Ngọc Nghiêu cũng có thể thấy được một cách rõ ràng.
Rất tốt.
Vậy là từ giờ cả trường ai cũng biết cậu cùng Chu Ngọc Nghiêu có gian tình với nhau rồi.
Lâm Ngữ Hoa, Chân Minh, Ngụy Gia Nam ngồi một bên nhìn Trần Đường cười khúc khích, tự nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác muốn đánh người.
Cái giá phải trả cho việc trở nên nổi tiếng như thế là rất lớn.
Buổi chiều hôm đó, sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, Trần Đường bị chủ nhiệm lớp gọi đến văn phòng.
Chủ nhiệm của Trần Đường họ Chu, thế nên đều được các học sinh thân thiết quen miệng gọi một tiếng lão Chu. Vì đam mê bóng rổ và cầu lông nên lão Chu không hề béo một chút nào, lại còn khá là gầy nữa.
"Trần Đường, em có phải là muốn bị đuổi học thì mới vui không hả?"
Giọng nói của lão Chu cứ ồm ồm giống mấy ông chú, khẩu âm lại hệt như mấy người vùng Tô Châu.
Quan hệ của Trần Đường với lão Chu cũng khá tốt, đôi khi còn rủ nhau chơi bóng. Và Trần Đường lúc nào nói chuyện với lão Chu cũng rất tùy ý, không phân lớn nhỏ: "Bố em thuộc hội đồng trường, cũng không thể đuổi học được."
Lão Chu cầm lấy quyển sách tức giận đập đập mấy cái trên bàn: "Rốt cuộc em bị sao vậy? Thấy thầy nhiều tóc nên muốn giúp thầy rụng bớt đi à."
Trần Đường nghĩ đến cái đầu hói của ông mà không nhịn được cười ra tiếng.
"Cười? Vẫn còn có mặt mũi mà cười sao? Chu Ngọc Nghiêu là ai cơ chứ? Từ lúc lên cấp ba tới giờ luôn là một học sinh ưu tú. Em ấy rất thích học và không hề vi phạm kỷ luật. Trong mắt mọi người thì em ấy luôn là con ngoan trò giỏi đấy."
"Em học hành không tốt, thì cũng đừng làm liên lụy người khác. Thầy xem video rồi, em lại chính là người chủ động. Về sau cách xa cậu ấy một chút, tránh làm hư người ta."
Lão Chu vô cùng bực bội, chỉ hận không thể một cái đánh chết được Trần Đường.
"Sao em lại liên lụy cậu ấy được?" Trần Đường nhăn mặt.
Lão Chu trừng mắt liếc cậu: "Em....Em còn trẻ, muốn yêu đương. Thầy không cấm. Nhưng em xem lại xem mình đã làm hành động gì với người ta?"
"....." Trần Đường im lặng trong chốc lát rồi bịa đại một lý do: "Em trượt chân thôi."
Lão Chu mặt không cảm xúc: "Lời biện minh của em, một chữ thầy cũng không tin."
Trong video rõ ràng quay được là Trần Đường vô cùng vui vẻ mà ôm lấy Chu Ngọc Nghiêu.
"Kiểu gì hội đồng trường cũng sẽ tìm em nói chuyện thôi. Mau quay về nghĩ xem một chút nữa sẽ giải thích thế nào đi." Lão Chu bất lực thở dài.
Trần Đường tuân lệnh: "Được a."
Vừa ra khỏi phòng làm việc của lão Chu, Trần Đường liền thấy Chu Ngọc Nghiêu đang đi về phía mình.
"Nghiêu Nghiêu." Trần Đường tươi cười chào hỏi.
Chu Ngọc Nghiêu cau mày, theo bản năng lùi về sau một bước. Trần Đường không mấy để ý, bước tới trước mặt hắn, cười tươi như hoa: "Cậu đi đâu vậy?"
Chu Ngọc Nghiêu không muốn để ý đến cậu, bèn vòng qua rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trần Đường cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.
Con đường truy thê đúng là dài thật a!
Trần Đường bước nhanh đến chỗ Chu Ngọc Nghiêu, không để ý tới đối phương lạnh lùng không quan tâm, cắn chặt môi: "Xin lỗi."
Chu Ngọc Nghiêu sững sờ, không ngờ được Trần Đường sẽ đến xin lỗi hắn. Quan hệ bất hòa của hai người cũng không phải mới ngày một ngày hai, tên nhóc này lúc nào cũng ngáng chân hắn. Ngay cả nụ hôn mới đây, hắn cũng cảm thấy Trần Đường chính là một mực muốn chơi hắn một vố, khiến hắn mắt mặt trước mọi người.
"Chuyện lúc trước, tôi xin lỗi." Trần Đường lại một lần nữa nói xin lỗi.
Chu Ngọc Nghiêu ôm lấy cánh tay, vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm Trần Đường: "Nói to hơn đi, tôi nghe không được."
"....."
Chu Ngọc Nghiêu, cái này cũng quá ác độc rồi đi. Chờ sau nay cá chui vào lưới rồi, thế nào cũng phải dạy dỗ một phen.
"Xin lỗi."
Trần Đường mặt không biến sắc, giọng nói to hơn vừa nãy.
"Lại lớn hơn chút nữa đi."
Đúng là không dạy dỗ lại là không được mà. Cứ như này chắc chắn Chu Ngọc Nghiêu sẽ càng được nước làm tới luôn quá.
Trần Đường nắm lấy cánh tay của Chu Ngọc Nghiêu, đẩy hắn vào tường, nhanh chóng hôn vào môi hắn rồi thuận thế cắn thêm một cái nữa sau đó mới buông ra.
Đang tính kiểm tra lớp học mà lại bắt gặp cái tình cảnh này, lão Chu đã chứng kiến toàn bộ quá trình, thế nên trong thâm tâm cảm thấy không biết nói gì hơn:"....."
"Trần Đường! Chu Ngọc Nghiêu! Cả hai người đều biến ngay cho tôi!"
Tiêu đề bài đăng.
[Trước mắt bao người, giáo bá cưỡng hôn học bá lạnh lùng, đây là hành vi xuyên tạc bản chất con người hay là vô đạo đức?]
Được đăng tải bởi một người có tên là "Tiểu bát quái
vườn trường".
Phía dưới còn viết hẳn một đoạn nội dung khoảng hơn năm trăm chữ, còn có kèm theo một đoạn video nhỏ.
Trần Đường theo đó bấm vào xem. Video quay rất rõ nét, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên lông mày của Chu Ngọc Nghiêu cũng có thể thấy được một cách rõ ràng.
Rất tốt.
Vậy là từ giờ cả trường ai cũng biết cậu cùng Chu Ngọc Nghiêu có gian tình với nhau rồi.
Lâm Ngữ Hoa, Chân Minh, Ngụy Gia Nam ngồi một bên nhìn Trần Đường cười khúc khích, tự nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác muốn đánh người.
Cái giá phải trả cho việc trở nên nổi tiếng như thế là rất lớn.
Buổi chiều hôm đó, sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, Trần Đường bị chủ nhiệm lớp gọi đến văn phòng.
Chủ nhiệm của Trần Đường họ Chu, thế nên đều được các học sinh thân thiết quen miệng gọi một tiếng lão Chu. Vì đam mê bóng rổ và cầu lông nên lão Chu không hề béo một chút nào, lại còn khá là gầy nữa.
"Trần Đường, em có phải là muốn bị đuổi học thì mới vui không hả?"
Giọng nói của lão Chu cứ ồm ồm giống mấy ông chú, khẩu âm lại hệt như mấy người vùng Tô Châu.
Quan hệ của Trần Đường với lão Chu cũng khá tốt, đôi khi còn rủ nhau chơi bóng. Và Trần Đường lúc nào nói chuyện với lão Chu cũng rất tùy ý, không phân lớn nhỏ: "Bố em thuộc hội đồng trường, cũng không thể đuổi học được."
Lão Chu cầm lấy quyển sách tức giận đập đập mấy cái trên bàn: "Rốt cuộc em bị sao vậy? Thấy thầy nhiều tóc nên muốn giúp thầy rụng bớt đi à."
Trần Đường nghĩ đến cái đầu hói của ông mà không nhịn được cười ra tiếng.
"Cười? Vẫn còn có mặt mũi mà cười sao? Chu Ngọc Nghiêu là ai cơ chứ? Từ lúc lên cấp ba tới giờ luôn là một học sinh ưu tú. Em ấy rất thích học và không hề vi phạm kỷ luật. Trong mắt mọi người thì em ấy luôn là con ngoan trò giỏi đấy."
"Em học hành không tốt, thì cũng đừng làm liên lụy người khác. Thầy xem video rồi, em lại chính là người chủ động. Về sau cách xa cậu ấy một chút, tránh làm hư người ta."
Lão Chu vô cùng bực bội, chỉ hận không thể một cái đánh chết được Trần Đường.
"Sao em lại liên lụy cậu ấy được?" Trần Đường nhăn mặt.
Lão Chu trừng mắt liếc cậu: "Em....Em còn trẻ, muốn yêu đương. Thầy không cấm. Nhưng em xem lại xem mình đã làm hành động gì với người ta?"
"....." Trần Đường im lặng trong chốc lát rồi bịa đại một lý do: "Em trượt chân thôi."
Lão Chu mặt không cảm xúc: "Lời biện minh của em, một chữ thầy cũng không tin."
Trong video rõ ràng quay được là Trần Đường vô cùng vui vẻ mà ôm lấy Chu Ngọc Nghiêu.
"Kiểu gì hội đồng trường cũng sẽ tìm em nói chuyện thôi. Mau quay về nghĩ xem một chút nữa sẽ giải thích thế nào đi." Lão Chu bất lực thở dài.
Trần Đường tuân lệnh: "Được a."
Vừa ra khỏi phòng làm việc của lão Chu, Trần Đường liền thấy Chu Ngọc Nghiêu đang đi về phía mình.
"Nghiêu Nghiêu." Trần Đường tươi cười chào hỏi.
Chu Ngọc Nghiêu cau mày, theo bản năng lùi về sau một bước. Trần Đường không mấy để ý, bước tới trước mặt hắn, cười tươi như hoa: "Cậu đi đâu vậy?"
Chu Ngọc Nghiêu không muốn để ý đến cậu, bèn vòng qua rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trần Đường cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.
Con đường truy thê đúng là dài thật a!
Trần Đường bước nhanh đến chỗ Chu Ngọc Nghiêu, không để ý tới đối phương lạnh lùng không quan tâm, cắn chặt môi: "Xin lỗi."
Chu Ngọc Nghiêu sững sờ, không ngờ được Trần Đường sẽ đến xin lỗi hắn. Quan hệ bất hòa của hai người cũng không phải mới ngày một ngày hai, tên nhóc này lúc nào cũng ngáng chân hắn. Ngay cả nụ hôn mới đây, hắn cũng cảm thấy Trần Đường chính là một mực muốn chơi hắn một vố, khiến hắn mắt mặt trước mọi người.
"Chuyện lúc trước, tôi xin lỗi." Trần Đường lại một lần nữa nói xin lỗi.
Chu Ngọc Nghiêu ôm lấy cánh tay, vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm Trần Đường: "Nói to hơn đi, tôi nghe không được."
"....."
Chu Ngọc Nghiêu, cái này cũng quá ác độc rồi đi. Chờ sau nay cá chui vào lưới rồi, thế nào cũng phải dạy dỗ một phen.
"Xin lỗi."
Trần Đường mặt không biến sắc, giọng nói to hơn vừa nãy.
"Lại lớn hơn chút nữa đi."
Đúng là không dạy dỗ lại là không được mà. Cứ như này chắc chắn Chu Ngọc Nghiêu sẽ càng được nước làm tới luôn quá.
Trần Đường nắm lấy cánh tay của Chu Ngọc Nghiêu, đẩy hắn vào tường, nhanh chóng hôn vào môi hắn rồi thuận thế cắn thêm một cái nữa sau đó mới buông ra.
Đang tính kiểm tra lớp học mà lại bắt gặp cái tình cảnh này, lão Chu đã chứng kiến toàn bộ quá trình, thế nên trong thâm tâm cảm thấy không biết nói gì hơn:"....."
"Trần Đường! Chu Ngọc Nghiêu! Cả hai người đều biến ngay cho tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.