Trùng Sinh Siêu Sao Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 72: Chương 62.3
Tra Tiểu Cửu
23/10/2015
Anh ngồi nửa dựa vào đầu giường, tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai trần, hờ hững nhìn cảnh vật tràn đầy sức sống ngoài cửa sổ.
Lúc này đã cuối tháng tư, đầu tháng năm, sắc xuân đã nồng, đập vào tầm mắt toàn một mảng xanh biếc.
Phòng ngủ của Sở Quân Hàn mở ra, nối liền với ban công, Đường Bội chỉ cảm thấy vừa quen thuộc, vừa thú vị.
Cô đã từng đến nơi này mấy lần, ôm theo mối hận muốn chỉnh chết Đường Phỉ Phỉ cũng như liên lụy toàn bộ nhà họ Đường, còn xem người đàn ông trước mặt nhìn như lạnh lùng, nhưng cô lại không chút sợ hãi mà đẩy ngã anh.
“Đang cười cái gì?”
Sở Quân Hàn đã sớm chú ý đến nụ cười bên môi cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, sau đó dừng lại ở đôi môi cô.
“Không có gì.” Đường Bội miễn cưỡng cuống chăn lăn lăn ở trên giường, thoải mái rên rỉ nói: “Hôm nay em không muốn đi đâu cả.”
“Vậy thì ở nhà một ngày đi.”
“Còn anh?” Đường Bội khởi động nửa người, nhìn anh hỏi: “Cùng em?”
“Anh có chút chuyện phải xử lý, tối về anh ăn cơm với em.” Sở Quân Hàn xoa xoa tóc cô, chuẩn bị xuống giường rửa mặt chải đầu.
Anh vừa mới động đậy, Đường Bội đã nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Sau đó áp thân thể mềm mại vào sau lưng anh.
Sở Quân Hàn dừng tất cả động tác, anh lẳng lặng cúi đầu nhìn cánh tay ở trên eo mình, chậm rãi đưa tay cầm lấy chúng.
“Đường Bội…”
Sở Quân Hàn im lặng hồi lâu, mới trầm giọng nói: “Đường Bội, em không thể gạt anh ra ngoài thế giới của anh, có một số chuyện, anh đi làm thay em, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với em tự đi làm.”
Anh dừng lại một chút mới chậm rãi nói: “Quá khứ đã qua, nhưng bây giờ em đã là người của anh. Nếu vẫn như vậy, em đặt anh ở đâu chứ?”
“Em có thể tự giải quyết.” Đường Bội nằm ở trên lưng anh, hơi rầu rĩ nói.
Sở Quân Hàn than nhẹ một tiếng, kéo tay Đường Bội ra, xoay người đối mặt với cô.
“Anh biết em có khả năng ấy, cũng biết kế hoạch của em rất hoàn chỉnh, có thể khiến toàn bộ nhà họ Đường rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng, anh không cho phép…”
Anh dừng lại một lát, mới oán hận lặp lại: “Anh không cho phép, em có chuyện gì, người đầu tiên em nghĩ đến, là người đàn ông kia.”
Ngay từ đầu, Đường Bội vẫn hơi cúi đầu.
Nhưng nghe đến đó, cô đột nhiên ngẩng mặt nhìn Sở Quân Hàn.
Nụ cười trên mặt càng rõ ràng cuối cùng cười ‘haha’ thành tiếng, nhào lên ôm lấy Sở Quân Hàn: “Hóa ra anh đang ghen với Lạc sao?”
“…”Sở Quân Hàn trầm mặc không nói gì.
Chẳng lẽ cô không biết, người đàn ông đó trước giờ ăn thịt người không cần nhả xương à?
Đường Bội cười đủ rồi, mới xoay người ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói với Sở Quân Hàn:
“Lạc là bạn của em, giữa em với anh ấy có một giao dịch, già trẻ đều không gạt, công bằng cực kì.”
“…”Sở Quân Hàn vẫn không nói lời nào.
“Huống hồ…” Đường Bội ngồi ở trên giường, lộ ra dáng vẻ lo lắng điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Quân Hàn: “Muốn dựa vào danh nghĩa người phụ nữ của Sở thiếu thì em có khác gì bọn họ? Anh sẽ để ý đến em sao?”
Tuy rằng nét mặt cô là giả vờ nhưng anh vẫn mềm lòng.
Đánh chết anh cũng không tin, Đường Bội sẽ lo lắng chuyện này.
Nếu anh không để ý đến cô, cô nhất định cũng sẽ tiến lên đẩy anh ngã mà thôi.
Đây là việc cô nên làm.
Sở Quân Hàn có phần bất đắc dĩ, đưa tay xoa xoa tóc Đường Bội hỏi: “Như vậy em tính làm thế nào?”
Nói đến đây, đôi mắt ban nãy vẫn còn đáng yêu, mong đợi nhìn Sở Quân Hàn đã hoàn toàn biến mất.
Trên mặt Đường Bội lại hiện lên nụ cười tự tin, cười nói: “Em cam đoan, sẽ khiến Đường Phỉ Phỉ hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Lục Tử Mặc thay Đường Bội từ chối tất cả hoạt động, khiến cô như mai danh ẩn tích, vỏn vẹn suốt 3 ngày.
Ba ngày, có lẽ trong mắt phần lớn mọi người đó là khoảng thời gian rất ngắn.
Nhưng đối với làng giải trí mà nói, ba ngày đủ để một diễn viên mới nổi danh, cũng đủ khiến cho một nữ diễn viên từng thất thế ngóc đầu trở lại, cũng đủ khiến trắng đen đảo lộn vô số lần.
Đường Phỉ Phỉ lợi dụng ba ngày này để vênh váo tự đắc xuất hiện trước mặt người khác.
Dĩ nhiên, diễn viên ‘thiên sứ’ trước mặt ống kính mãi mãi ngây thơ và hồn nhiên như thế, là biểu tượng hết sức thuần khiết.
Đường Bội thoải mái dễ chịu nằm ở trên sofa, xem trực tiếp cuộc phỏng vấn của Đường Phỉ Phỉ
Nhà họ Đường và nhà họ Tôn lần này vì Đường Phỉ Phỉ đã dốc hết sức lực, bọn họ mời đến rất nhiều phóng viên có quan hệ khá tốt với hai nhà, hơn nữa mỗi bên đều phát rất nhiều bao lì xì lớn, bảo đảm bọn họ sẽ không hỏi những vấn đề không nên hỏi.
Đường Phỉ Phỉ trang điểm nghiêm chỉnh, mặc chiếc váy trắng mà cô ta thích nhất, từng tầng được viền hoa xòe ra, hơn nữa trên cổ còn đeo sợi dây chuyền trân châu trong suốt, quả thật có vài phần thuần khiết.
Hơn nữa, ánh mắt của cô ta từ khi xuất hiện vẫn luôn hồng hồng, giống như nhận rất nhiều oan ức.
“Nói như vậy, tin đồn gần đây về Đường tiểu thư, đều do…Ách.. Con gái riêng của Đường tiên sinh, Đường Bội tiểu thư hãm hại một cách ác ý sao?”
Vấn đề được khẳng định hơn là muốn hỏi, Đường Phong Ngôn đã bằng lòng hy sinh danh dự của mình vì con gái, cũng không để ý chuyện này bại lộ trước mặt truyền thông.
Mấy ngày nay, tin tức Đường Bội là con gái riêng của ông ấy, dường như đã tràn ngập trên các mặt báo, ai ai cũng biết.
Đường Bội không thèm để ý, lại không lộ diện trước mặt người khác, người đại diện đi theo cô cũng bảo trì im lặng, khiến mọi người miên man bất định, thậm chí còn ngầm khẳng định những việc này do Đường Bội làm.
Vốn là một ngôi sao mới đang lên, nhưng cuối cùng lại trở về vũng bùn.
Hơn nữa nhà họ Tôn không biết hữu ý hay vô ý, lại miêu tả mẹ Đường Bội thành một người đàn bà dơ bẩn không biết xấu hổ, dụ dỗ chồng của người khác, khiến cho bọn họ càng thêm khinh thường hành động của Đường Bội.
Đường Phỉ Phỉ nghe phóng viên đưa ra câu hỏi, vành mắt quả nhiên càng đỏ hơn, nghẹn ngào sau một lúc lâu mới nói:
“Tôi chưa bao giờ biết, mình còn có một đứa em gái như vậy.”
Câu trả lời vừa hào phóng, thiện lương, thỏa đáng như thế, khiến mọi người trước màn hình TV hay internet đều cảm thấy có hảo cảm và đồng tình với cô ta.
“Nếu như biết…” Đường Phỉ Phỉ nghẹn ngào nói: “Tôi nhất định sẽ đón em ấy về nhà, dù sao em ấy cũng là em gái của tôi. Như thế, như thế… Con bé sẽ không hận ba vì đã từ bỏ nó?”
“Nói như vậy, cô Phỉ Phỉ không hận cô ấy sao? Dù sao cô ấy vì trả thù Đường tiên sinh mà cuốn người vô tội như cô vào việc này.” Một phóng viên khác vội vàng hỏi.
Lúc này đã cuối tháng tư, đầu tháng năm, sắc xuân đã nồng, đập vào tầm mắt toàn một mảng xanh biếc.
Phòng ngủ của Sở Quân Hàn mở ra, nối liền với ban công, Đường Bội chỉ cảm thấy vừa quen thuộc, vừa thú vị.
Cô đã từng đến nơi này mấy lần, ôm theo mối hận muốn chỉnh chết Đường Phỉ Phỉ cũng như liên lụy toàn bộ nhà họ Đường, còn xem người đàn ông trước mặt nhìn như lạnh lùng, nhưng cô lại không chút sợ hãi mà đẩy ngã anh.
“Đang cười cái gì?”
Sở Quân Hàn đã sớm chú ý đến nụ cười bên môi cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, sau đó dừng lại ở đôi môi cô.
“Không có gì.” Đường Bội miễn cưỡng cuống chăn lăn lăn ở trên giường, thoải mái rên rỉ nói: “Hôm nay em không muốn đi đâu cả.”
“Vậy thì ở nhà một ngày đi.”
“Còn anh?” Đường Bội khởi động nửa người, nhìn anh hỏi: “Cùng em?”
“Anh có chút chuyện phải xử lý, tối về anh ăn cơm với em.” Sở Quân Hàn xoa xoa tóc cô, chuẩn bị xuống giường rửa mặt chải đầu.
Anh vừa mới động đậy, Đường Bội đã nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Sau đó áp thân thể mềm mại vào sau lưng anh.
Sở Quân Hàn dừng tất cả động tác, anh lẳng lặng cúi đầu nhìn cánh tay ở trên eo mình, chậm rãi đưa tay cầm lấy chúng.
“Đường Bội…”
Sở Quân Hàn im lặng hồi lâu, mới trầm giọng nói: “Đường Bội, em không thể gạt anh ra ngoài thế giới của anh, có một số chuyện, anh đi làm thay em, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với em tự đi làm.”
Anh dừng lại một chút mới chậm rãi nói: “Quá khứ đã qua, nhưng bây giờ em đã là người của anh. Nếu vẫn như vậy, em đặt anh ở đâu chứ?”
“Em có thể tự giải quyết.” Đường Bội nằm ở trên lưng anh, hơi rầu rĩ nói.
Sở Quân Hàn than nhẹ một tiếng, kéo tay Đường Bội ra, xoay người đối mặt với cô.
“Anh biết em có khả năng ấy, cũng biết kế hoạch của em rất hoàn chỉnh, có thể khiến toàn bộ nhà họ Đường rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng, anh không cho phép…”
Anh dừng lại một lát, mới oán hận lặp lại: “Anh không cho phép, em có chuyện gì, người đầu tiên em nghĩ đến, là người đàn ông kia.”
Ngay từ đầu, Đường Bội vẫn hơi cúi đầu.
Nhưng nghe đến đó, cô đột nhiên ngẩng mặt nhìn Sở Quân Hàn.
Nụ cười trên mặt càng rõ ràng cuối cùng cười ‘haha’ thành tiếng, nhào lên ôm lấy Sở Quân Hàn: “Hóa ra anh đang ghen với Lạc sao?”
“…”Sở Quân Hàn trầm mặc không nói gì.
Chẳng lẽ cô không biết, người đàn ông đó trước giờ ăn thịt người không cần nhả xương à?
Đường Bội cười đủ rồi, mới xoay người ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói với Sở Quân Hàn:
“Lạc là bạn của em, giữa em với anh ấy có một giao dịch, già trẻ đều không gạt, công bằng cực kì.”
“…”Sở Quân Hàn vẫn không nói lời nào.
“Huống hồ…” Đường Bội ngồi ở trên giường, lộ ra dáng vẻ lo lắng điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Quân Hàn: “Muốn dựa vào danh nghĩa người phụ nữ của Sở thiếu thì em có khác gì bọn họ? Anh sẽ để ý đến em sao?”
Tuy rằng nét mặt cô là giả vờ nhưng anh vẫn mềm lòng.
Đánh chết anh cũng không tin, Đường Bội sẽ lo lắng chuyện này.
Nếu anh không để ý đến cô, cô nhất định cũng sẽ tiến lên đẩy anh ngã mà thôi.
Đây là việc cô nên làm.
Sở Quân Hàn có phần bất đắc dĩ, đưa tay xoa xoa tóc Đường Bội hỏi: “Như vậy em tính làm thế nào?”
Nói đến đây, đôi mắt ban nãy vẫn còn đáng yêu, mong đợi nhìn Sở Quân Hàn đã hoàn toàn biến mất.
Trên mặt Đường Bội lại hiện lên nụ cười tự tin, cười nói: “Em cam đoan, sẽ khiến Đường Phỉ Phỉ hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Lục Tử Mặc thay Đường Bội từ chối tất cả hoạt động, khiến cô như mai danh ẩn tích, vỏn vẹn suốt 3 ngày.
Ba ngày, có lẽ trong mắt phần lớn mọi người đó là khoảng thời gian rất ngắn.
Nhưng đối với làng giải trí mà nói, ba ngày đủ để một diễn viên mới nổi danh, cũng đủ khiến cho một nữ diễn viên từng thất thế ngóc đầu trở lại, cũng đủ khiến trắng đen đảo lộn vô số lần.
Đường Phỉ Phỉ lợi dụng ba ngày này để vênh váo tự đắc xuất hiện trước mặt người khác.
Dĩ nhiên, diễn viên ‘thiên sứ’ trước mặt ống kính mãi mãi ngây thơ và hồn nhiên như thế, là biểu tượng hết sức thuần khiết.
Đường Bội thoải mái dễ chịu nằm ở trên sofa, xem trực tiếp cuộc phỏng vấn của Đường Phỉ Phỉ
Nhà họ Đường và nhà họ Tôn lần này vì Đường Phỉ Phỉ đã dốc hết sức lực, bọn họ mời đến rất nhiều phóng viên có quan hệ khá tốt với hai nhà, hơn nữa mỗi bên đều phát rất nhiều bao lì xì lớn, bảo đảm bọn họ sẽ không hỏi những vấn đề không nên hỏi.
Đường Phỉ Phỉ trang điểm nghiêm chỉnh, mặc chiếc váy trắng mà cô ta thích nhất, từng tầng được viền hoa xòe ra, hơn nữa trên cổ còn đeo sợi dây chuyền trân châu trong suốt, quả thật có vài phần thuần khiết.
Hơn nữa, ánh mắt của cô ta từ khi xuất hiện vẫn luôn hồng hồng, giống như nhận rất nhiều oan ức.
“Nói như vậy, tin đồn gần đây về Đường tiểu thư, đều do…Ách.. Con gái riêng của Đường tiên sinh, Đường Bội tiểu thư hãm hại một cách ác ý sao?”
Vấn đề được khẳng định hơn là muốn hỏi, Đường Phong Ngôn đã bằng lòng hy sinh danh dự của mình vì con gái, cũng không để ý chuyện này bại lộ trước mặt truyền thông.
Mấy ngày nay, tin tức Đường Bội là con gái riêng của ông ấy, dường như đã tràn ngập trên các mặt báo, ai ai cũng biết.
Đường Bội không thèm để ý, lại không lộ diện trước mặt người khác, người đại diện đi theo cô cũng bảo trì im lặng, khiến mọi người miên man bất định, thậm chí còn ngầm khẳng định những việc này do Đường Bội làm.
Vốn là một ngôi sao mới đang lên, nhưng cuối cùng lại trở về vũng bùn.
Hơn nữa nhà họ Tôn không biết hữu ý hay vô ý, lại miêu tả mẹ Đường Bội thành một người đàn bà dơ bẩn không biết xấu hổ, dụ dỗ chồng của người khác, khiến cho bọn họ càng thêm khinh thường hành động của Đường Bội.
Đường Phỉ Phỉ nghe phóng viên đưa ra câu hỏi, vành mắt quả nhiên càng đỏ hơn, nghẹn ngào sau một lúc lâu mới nói:
“Tôi chưa bao giờ biết, mình còn có một đứa em gái như vậy.”
Câu trả lời vừa hào phóng, thiện lương, thỏa đáng như thế, khiến mọi người trước màn hình TV hay internet đều cảm thấy có hảo cảm và đồng tình với cô ta.
“Nếu như biết…” Đường Phỉ Phỉ nghẹn ngào nói: “Tôi nhất định sẽ đón em ấy về nhà, dù sao em ấy cũng là em gái của tôi. Như thế, như thế… Con bé sẽ không hận ba vì đã từ bỏ nó?”
“Nói như vậy, cô Phỉ Phỉ không hận cô ấy sao? Dù sao cô ấy vì trả thù Đường tiên sinh mà cuốn người vô tội như cô vào việc này.” Một phóng viên khác vội vàng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.