Trùng Sinh Siêu Sao Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 88: Chương 66.4
Tra Tiểu Cửu
04/05/2016
Sở Dực Thành ước
chừng cũng biết yêu cầu của mình quá mức khó khăn, nếu không phải bản
lĩnh Đường Bội rất cao, thì có lẽ sẽ bị thương nghiêm trọng thậm chí là
mất mạng.
Anh ta đã đi tìm Sở Quân Hàn, nhưng Sở Quân Hàn không nói gì, chỉ đem video tai nạn ngày hôm đó đưa cho Sở Dực Thành.
Trong trường hợp khiến lòng người chấn động ấy, nếu không phải Đường Bội có thể tự cứu, nếu như cô cứ như vậy ngã nhào xuống chân dốc, cuối cùng sẽ biến thành hình dạng gì.
Mình quả thật đang làm khó người khác.
Đổi chỗ lại, nếu có người đối phó với Thích Bạch Phong như thế, anh chỉ sợ mình cũng vận dụng tất cả thế lực mà mình có thể, liều mạng với người đó.
Nhưng...
Trên đời này...
Chỉ có một Thích Bạch Phong mà thôi!
Sở Dực Thành than nhẹ một tiếng, hơi nhắm mắt lại, nhìn Đường Bội.
Sau một lúc lâu, anh ta mới chậm rãi nói: “Hãy khuyên Quân Hàn bỏ qua cho nhà họ Thích, bỏ qua cho Bạch Phong, sau này mạng của chú nhỏ chính là của cháu, dù cháu có chuyện gì nhờ vả, chú nhỏ cũng tuyệt đối không nhíu mày.”
Đây đã biện pháp cuối cùng Sở Dực Thành có thể nghĩ đến.
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng ở trong giới giải trí gặp qua rất nhiều người, anh chợt nhận ra, mặc dù bình thường Đường Bội rất kiên định, nhưng đối với người tốt, cô hoàn toàn không có sức từ chối.
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt, Sở Dực Thành cảm thấy mình thật bỉ ổi, xấu hổ vô cùng.
Nhưng anh ta vẫn nhìn Đường Bội, nhẹ nhàng nói: “Cả đời Bạch Phong đã cực khổ rất nhiều, không dễ dàng gì có thể an ổn một chút. Chú chỉ hy vọng cô ấy có thêm vài năm vui vẻ và hạnh phúc, bù đắp những đau khổ ngày trước. Đường Bội, cháu muốn cái gì cũng được, hãy giúp chú khuyên Quân Hàn buông tha cho Bạch Phong đi.”
Lời kể của anh ta rất bi thương.
Nhưng vẫn không bằng một phần vạn bi thương nơi đáy mắt
Điều đó khiến Đường Bội chấn kinh.
“Chú nhỏ.”
Thân phận Sở Dực Thành như vậy, cho dù nhà họ Sở gạch tên, chỉ với trong giới giải trí, chỉ cần anh ta muốn, không biết có bao nhiêu cô gái tự nguyện dâng hiến.
Nhưng anh ta vẫn giữ mình trong sạch, gần như chưa từng xảy ra scandal.
Không thể ngờ được, anh ta là một người si tình.
Nhưng Đường Bội cô không phải là người dễ mềm lòng.
“Được, cháu đồng ý với chú.” Đường Bội nhìn nét bi thương đau đớn trên mặt Sở Dực Thành, đột nhiên mở miệng nói.
Ánh mắt Sở Dực Thành sáng lên, có phần kích động nhìn về phía Đường Bội, hỏi: “Cần chú làm gì?”
“Khi nhà họ Tôn sụp đổ, bảo Thích tiểu thư đứng ra làm chứng chỉ tội nhà họ Tôn có ý đồ mưu sát cháu.” Đường Bội nhìn Sở Dực Thành: “Thích tiểu thư sẽ đồng ý chứ?”
Cô cũng hiểu một vài quy tắc trên giang hồ, nếu như bảo nhà họ Thích đứng ra chỉ tội nhà họ Tôn đồng nghĩa với bọn họ mất hết uy tín danh dự, sau này thế lực hắc đạo ở thành phố S sẽ không nghe theo lời bọn họ nữa, thậm chí sẽ coi bọn họ như kẻ phản bội.
Nhưng đó là nhượng bộ lớn nhất Đường Bội dành cho Sở Dực Thành.
“Được.” Sở Dực Thành nói: “Chú sẽ khiến cô ấy đồng ý.”
Đường Bội đứng lên mỉm cười với Sở Dực Thành nói: “Chú nhỏ, cháu về trước đây.”
Sở Dực Thành tiễn Đường Bội đến cửa, khi Đường Bội mở cửa muốn rời đi, Sở Dực Thành đột nhiên thấp giọng nói: “Đường Bội, thật xin lỗi đã làm khó cháu.”
“Không có gì phải xin lỗi, chú.” Đường Bội xoay người, nhẹ giọng nói: “Người cháu muốn đối phó, từ đầu đến cuối là nhà họ Tôn, về phần nhà họ Thích... Nếu có thể khiến chú vui vẻ, thì buông tha họ có sao đâu?”
Khi trở về xe, Đường Bội vẫn có chút khiếp sợ.
Cô chưa từng nhìn thấy ai giống Sở Dực Thành, có một tình yêu nồng nhiệt đến không che giấu.
Thế nên khi Lục Tử Mặc gọi cô mấy lần, cô mới hoàng hồn: “Sao vậy?”
“Về nhà sao?” Lục Tử Mặc không có hỏi cô vừa rồi xảy ra chuyện gì chỉ hỏi: “Hay là cô muốn đi đâu?”
“Trở về đi.” Đường Bội đưa tay chống đầu, nghiêng người dựa vào cửa sổ xe.
Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Cô có biết Sở tiên sinh, chính là chú nhỏ của Sở thiếu, vì sao bị gạch tên khỏi nhà họ Sở không?’
Lục Tử Mặc lại do dự, mới mở miệng nói: “Người nhà họ Sở biết được chuyện này không nhiều, Sở tiên sinh tự mình nói với cô à?”
“Ừ.” Đường Bội khẽ gật đầu.
“Thật ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nghe nói năm đó Sở tiên sinh vì một người con gái nên đã hủy hôn với vị hôn thê của mình. Vị hôn thê của ngài ấy là con đối tác làm ăn với nhà họ Sở, mặc dù mọi người đều biết là đám cưới thương mại, hôn nhân chính trị, nhưng lại hủy hết danh dự của họ trước mặt bọn họ, khiến họ không xuống đài được, lúc ấy gia chủ tiền nhiệm nhà họ Sở - Sở lão gia, trong lúc tức giận đã đuổi Sở tiên sinh ra khỏi nhà họ Sở.” Lục Tử Mặc nói.
“Thì ra là thế.” Đường Bội gật đầu.
Lục Tử Mặc bỗng nhiên nhíu mày nhưng vẫn cứ nói: “Còn có một nguyên nhân quan trọng, là vì người phụ nữ đó đã là vợ của người khác. Sở tiên sinh trở mặt với gia tộc vì cô ấy, mới khiến Sở lão gia tức giận đến khó thở. Nhưng đối với hôn nhân của con cháu, ông ấy cũng không quá khắt khe.”
Đường Bội nghe đến đó, nhịn không được cười xinh đẹp nói với Lục Tử Mặc: “Cảm ơn anh, anh đang muốn nói với tôi, không cần lo lắng những vấn đề như thế này thường xuất hiện trong nhà giàu, trưởng bối thường dùng gậy đánh uyên ương sao?”
Lục Tử Mặc hiếm khi đỏ mặt.
Anh ta còn muốn nói gì, nhưng đột nhiên nheo mắt lại.
Đường Bội cũng lập tức phát hiện điều khác thường.
Có hai chiếc xe đang chạy song song đến, hơn nữa còn đỗ ở con đường trước mặt bọn họ
Giữa kính chiếu hậu, hai chiếc xe khác cũng bám đuôi mà đến, ngăn chặn lối đi của họ.
Anh ta đã đi tìm Sở Quân Hàn, nhưng Sở Quân Hàn không nói gì, chỉ đem video tai nạn ngày hôm đó đưa cho Sở Dực Thành.
Trong trường hợp khiến lòng người chấn động ấy, nếu không phải Đường Bội có thể tự cứu, nếu như cô cứ như vậy ngã nhào xuống chân dốc, cuối cùng sẽ biến thành hình dạng gì.
Mình quả thật đang làm khó người khác.
Đổi chỗ lại, nếu có người đối phó với Thích Bạch Phong như thế, anh chỉ sợ mình cũng vận dụng tất cả thế lực mà mình có thể, liều mạng với người đó.
Nhưng...
Trên đời này...
Chỉ có một Thích Bạch Phong mà thôi!
Sở Dực Thành than nhẹ một tiếng, hơi nhắm mắt lại, nhìn Đường Bội.
Sau một lúc lâu, anh ta mới chậm rãi nói: “Hãy khuyên Quân Hàn bỏ qua cho nhà họ Thích, bỏ qua cho Bạch Phong, sau này mạng của chú nhỏ chính là của cháu, dù cháu có chuyện gì nhờ vả, chú nhỏ cũng tuyệt đối không nhíu mày.”
Đây đã biện pháp cuối cùng Sở Dực Thành có thể nghĩ đến.
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng ở trong giới giải trí gặp qua rất nhiều người, anh chợt nhận ra, mặc dù bình thường Đường Bội rất kiên định, nhưng đối với người tốt, cô hoàn toàn không có sức từ chối.
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt, Sở Dực Thành cảm thấy mình thật bỉ ổi, xấu hổ vô cùng.
Nhưng anh ta vẫn nhìn Đường Bội, nhẹ nhàng nói: “Cả đời Bạch Phong đã cực khổ rất nhiều, không dễ dàng gì có thể an ổn một chút. Chú chỉ hy vọng cô ấy có thêm vài năm vui vẻ và hạnh phúc, bù đắp những đau khổ ngày trước. Đường Bội, cháu muốn cái gì cũng được, hãy giúp chú khuyên Quân Hàn buông tha cho Bạch Phong đi.”
Lời kể của anh ta rất bi thương.
Nhưng vẫn không bằng một phần vạn bi thương nơi đáy mắt
Điều đó khiến Đường Bội chấn kinh.
“Chú nhỏ.”
Thân phận Sở Dực Thành như vậy, cho dù nhà họ Sở gạch tên, chỉ với trong giới giải trí, chỉ cần anh ta muốn, không biết có bao nhiêu cô gái tự nguyện dâng hiến.
Nhưng anh ta vẫn giữ mình trong sạch, gần như chưa từng xảy ra scandal.
Không thể ngờ được, anh ta là một người si tình.
Nhưng Đường Bội cô không phải là người dễ mềm lòng.
“Được, cháu đồng ý với chú.” Đường Bội nhìn nét bi thương đau đớn trên mặt Sở Dực Thành, đột nhiên mở miệng nói.
Ánh mắt Sở Dực Thành sáng lên, có phần kích động nhìn về phía Đường Bội, hỏi: “Cần chú làm gì?”
“Khi nhà họ Tôn sụp đổ, bảo Thích tiểu thư đứng ra làm chứng chỉ tội nhà họ Tôn có ý đồ mưu sát cháu.” Đường Bội nhìn Sở Dực Thành: “Thích tiểu thư sẽ đồng ý chứ?”
Cô cũng hiểu một vài quy tắc trên giang hồ, nếu như bảo nhà họ Thích đứng ra chỉ tội nhà họ Tôn đồng nghĩa với bọn họ mất hết uy tín danh dự, sau này thế lực hắc đạo ở thành phố S sẽ không nghe theo lời bọn họ nữa, thậm chí sẽ coi bọn họ như kẻ phản bội.
Nhưng đó là nhượng bộ lớn nhất Đường Bội dành cho Sở Dực Thành.
“Được.” Sở Dực Thành nói: “Chú sẽ khiến cô ấy đồng ý.”
Đường Bội đứng lên mỉm cười với Sở Dực Thành nói: “Chú nhỏ, cháu về trước đây.”
Sở Dực Thành tiễn Đường Bội đến cửa, khi Đường Bội mở cửa muốn rời đi, Sở Dực Thành đột nhiên thấp giọng nói: “Đường Bội, thật xin lỗi đã làm khó cháu.”
“Không có gì phải xin lỗi, chú.” Đường Bội xoay người, nhẹ giọng nói: “Người cháu muốn đối phó, từ đầu đến cuối là nhà họ Tôn, về phần nhà họ Thích... Nếu có thể khiến chú vui vẻ, thì buông tha họ có sao đâu?”
Khi trở về xe, Đường Bội vẫn có chút khiếp sợ.
Cô chưa từng nhìn thấy ai giống Sở Dực Thành, có một tình yêu nồng nhiệt đến không che giấu.
Thế nên khi Lục Tử Mặc gọi cô mấy lần, cô mới hoàng hồn: “Sao vậy?”
“Về nhà sao?” Lục Tử Mặc không có hỏi cô vừa rồi xảy ra chuyện gì chỉ hỏi: “Hay là cô muốn đi đâu?”
“Trở về đi.” Đường Bội đưa tay chống đầu, nghiêng người dựa vào cửa sổ xe.
Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Cô có biết Sở tiên sinh, chính là chú nhỏ của Sở thiếu, vì sao bị gạch tên khỏi nhà họ Sở không?’
Lục Tử Mặc lại do dự, mới mở miệng nói: “Người nhà họ Sở biết được chuyện này không nhiều, Sở tiên sinh tự mình nói với cô à?”
“Ừ.” Đường Bội khẽ gật đầu.
“Thật ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nghe nói năm đó Sở tiên sinh vì một người con gái nên đã hủy hôn với vị hôn thê của mình. Vị hôn thê của ngài ấy là con đối tác làm ăn với nhà họ Sở, mặc dù mọi người đều biết là đám cưới thương mại, hôn nhân chính trị, nhưng lại hủy hết danh dự của họ trước mặt bọn họ, khiến họ không xuống đài được, lúc ấy gia chủ tiền nhiệm nhà họ Sở - Sở lão gia, trong lúc tức giận đã đuổi Sở tiên sinh ra khỏi nhà họ Sở.” Lục Tử Mặc nói.
“Thì ra là thế.” Đường Bội gật đầu.
Lục Tử Mặc bỗng nhiên nhíu mày nhưng vẫn cứ nói: “Còn có một nguyên nhân quan trọng, là vì người phụ nữ đó đã là vợ của người khác. Sở tiên sinh trở mặt với gia tộc vì cô ấy, mới khiến Sở lão gia tức giận đến khó thở. Nhưng đối với hôn nhân của con cháu, ông ấy cũng không quá khắt khe.”
Đường Bội nghe đến đó, nhịn không được cười xinh đẹp nói với Lục Tử Mặc: “Cảm ơn anh, anh đang muốn nói với tôi, không cần lo lắng những vấn đề như thế này thường xuất hiện trong nhà giàu, trưởng bối thường dùng gậy đánh uyên ương sao?”
Lục Tử Mặc hiếm khi đỏ mặt.
Anh ta còn muốn nói gì, nhưng đột nhiên nheo mắt lại.
Đường Bội cũng lập tức phát hiện điều khác thường.
Có hai chiếc xe đang chạy song song đến, hơn nữa còn đỗ ở con đường trước mặt bọn họ
Giữa kính chiếu hậu, hai chiếc xe khác cũng bám đuôi mà đến, ngăn chặn lối đi của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.