Trùng Sinh Siêu Sao Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 114: Chương 75.2
Tra Tiểu Cửu
06/02/2017
Trừ phi, ông ta đã tìm được mục tiêu của mình.
Trên mặt Liên Tu Cận nhanh chóng thoáng qua một chút bối rối.
Ông ta lập tức đoán được ẩn ý trong câu nói của Đường Tử Thái, thẹn quá thành giận nên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường cậu: “Tối nay chắc Đường Bội sẽ không về, ba….” Ông ta hơi lúng túng dừng một chút, nói tiếp: “Ba tới thăm con, xem con có cần gì không.”
“Cám ơn.” Đường Tử Thái cười với ông ta, nói: “Không có gì cần làm phiền tới ông cả, ông về ngủ sớm một chút đi.”
Liên Tu Cận không nhúc nhích.
Ông ta cũng cảm thấy, từ sau khi Đường Bội xuất hiện, thái độ của Đường Tử Thái đối với mình đã thay đổi.
Không! Nói chính xác là sau khi mình đối xử không thân thiện với Đường Bội, thái độ của Tử Thái đối với mình đã thay đổi.
Quan hệ trong mấy tháng sống chung của bọn họ, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn. Đường Bội không cần làm gì mà Đường Tử Thái cũng hướng về phía cô.
Liên Tu Cận cảm thấy rất khó tin.
Ông ta không cho là, Đường Bội, có thể cho Đường Tử Thái một cuộc sống tốt hơn mình.
Liên Tu Cận vội vả, đưa tay kéo quyển sách trước mặt Đường Tử Thái về phía mình.
Đó là một quyển sách thiếu nhi của mấy năm trước, màu sắc vô cùng ấm áp. Bên trong có rất ít chữ, rất thích hợp để trẻ con xem.
Mặc dù trước giờ Liên Tu Cận chưa từng xem quyển sách này, nhưng ông ta biết, đây là một quyển sách thiếu nhi thịnh hành, trong mười mấy năm qua nó đã được tái bản rất nhiều lần.
Trên người ông ta vẫn mặc lễ phục dạ tiệc, và có cả mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ.
Ông ta ngồi gần, nên Đường Tử Thái phát hiện ra, có chút khó chịu nhíu mày.
“Con thích loại sách này?” Không khí trở nên lúng túng nên giọng của Liên Tu Cận cũng cứng ngắc.
“Không phải thích.” Mặc dù Đường Tử Thái không thích trên người Liên Tu Cận có mùi nước hoa của phụ nữ, nhưng vẫn trả lời: “Lúc còn rất nhỏ, đã từng xem. Nhưng khi đó sách rất cũ, mất rất nhiều trang, những trang còn lại, màu sắc cũng bị phai hết rồi.” Cậu vừa nói vừa bất giác nở nụ cười: “Chữ trong sách vốn đã ít, hình ảnh cũng mờ, chị phải cố hết sức mới miễn cưởng kể thành một câu chuyện cho tôi nghe.”
Thật ra khi đó Đường Bội biết cũng ít chữ, cuốn sách cũ nát mặc dù thiếu nhiều trang, nhưng Đường Bội dựa vào những tấm ảnh kia, thêu dệt ra nhiều mẫu chuyện khác nhau cho Đường Tử Thái nghe.
Có khi, là chuyện cô được nghe khi còn nhỏ, nhưng cũng không thể kể hoàn chỉnh.
Có khi, là do cô tưởng tượng ra, miễn cưởng kể thành chuyện.
Đối với Đường Tử Thái gần như không thể đi ra khỏi cửa thì những thứ này chính là cả thế giới của cậu.
Cậu vừa nói vừa cúi đầu nhìn, mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng vì đã xem qua nhiều lần, nên Đường Tử Thái có ấn tượng rất sâu với quyển sách này, sâu đến mức cậu có thể kể hết toàn bộ nội dung của quyển sách.
“Thì ra hoàn toàn là những câu chuyện hoàn toàn khác nhau…” Cậu lẩm bẩm một câu, khi còn bé quyển sách kia thật sự quá cũ nát, những câu chuyện Đường Bội căn cứ vào đó để kể, hoàn toàn khác với nguyên tác.
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh quỷ dị.
Liên Tu Cận hơi nghi hoặc nhìn Đường Tử Thái, nếu như không phải vì biết vấn đề sức khỏe của cậu, biết cậu ít tiếp xúc với bên ngoài, biết cậu không thể nói dối.
Ông ta sẽ hoài nghi vừa rồi chỉ là đóng kịch.
Ông ta không tin, lấy lòng tham cùng sự xin đẹp của người phụ nữ kia, mà lại không thể mua cho con mình một quyển sách.
Nhưng Đường Tử Thái dường như mới phản ứng được bên cạnh mình còn có một người, cậu ngẩng đầu lên cười với Liên Tu Cận, nói: “Sở thiếu đưa không ít sách thế này tới, anh ấy nói tôi nằm trên giường mà đọc sách thì không tiện lắm, nhìn tranh sẽ tốt hơn.” Cậu dừng một chút, nói tiếp: “Anh ấy đối xử với chị hai rất tốt.”
Sở Quân Việt làm những chuyện này, đương nhiên là vì Đường Bội, Đường Tử Thái cực kỳ rõ ràng.
Anh yêu ai yêu cả đương đi lối về, vì chị mình mà làm những chuyện kia cho mình, thậm chí còn không thua kém sự quan tâm của Liên Thiên Duệ và Liên Tu Cận đối với mình.
Nói thế nào đây nhỉ?
Đường Tử Thái thấy được, người đó rất cẩn thận và quan tâm cậu.
Anh có thể nghĩ ra nhiều cái mà người Liên gia không nghĩ tới, ví dụ như đưa tập tranh này tới, ví dụ như Sở thiếu bận trăm công nghìn việc, ấy vậy mà lại cố định ngày đưa ba bửa cơm tới cho Đường Bội.
Đường Tử Thái không biết anh làm vậy vì cái gì, nhưng cậu nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt chị gái.
Như vậy là đủ rồi.
“Con….. Con….” Liên Tu Cận im lặng một lúc lâu, rốt cuộc mở miệng.
Ông ta không biết mình nên hỏi thế nào.
“Ừ?” Đường Tử Thái nghi ngờ nhìn ông ta, khó hiểu nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?”
Liên Tu Cận vừa muốn nói chuyện, lại thấy đôi mắt Đường Tử Thái đột nhiên sáng lên.
Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
“Chị!” Trên mặt Đường Tử Thái là nụ cười tươi rói, so với sự thất vọng hời hợt vừa rồi càng làm cho Liên Tu Cận nhức mắt.
“Tử Thái.” Giọng nói dịu dàng của Đường Bội truyền tới từ sau lưng ông ta, ngay sau đó, cô chạy tới bên cạnh giường, khom người kiểm tra trước ngực Đường Tử Thái, cau mày có chút trách cứ nói: “Không phải em nói muốn đi ngủ sao? Bác sĩ nói nếu muốn vết thương mau lành thì không thể ngồi lâu.”
Cô vừa nói, vừa rút tập tranh trong tay Đường Tử Thái, đưa tay xoa tóc cậu, giận trách: “Không thể chờ chị về rồi kể cho em nghe à?”
“Chị…” Nụ cười trên mặt Đường Tử Thái là nụ cười phát ra từ nội tâm, cậu le lưỡi, cười nói: “Chị đã đọc cho em nghe nhiều lần lắm rồi, lần nào cũng không giống nhau. Em muốn tự xem, cuối cùng trong tranh miêu tả câu chuyện như thế nào.”
Dừng một chút, cậu hỏi tiếp: “Sao chị về sớm vậy? Không phải là đi dự tiệc cùng Sở thiếu sao?”
“Chị cậu không yên tâm về cậu.” Chắc Sở Quân Việt bận gì đó, nên lúc này mới đi vào phòng bệnh.
Anh vừa nới lỏng cà vạt, vừa nói: “Cô ấy nói nếu cô ấy…. Không…. Ở cùng cậu, chắc chắn cậu sẽ không nghe theo lời dặn của bác sĩ.”
Giọng của Sở Quân Việt mặc dù vẫn có chút thanh lãnh, nhưng lúc nói chuyện với Đường Tử Thái, rõ ràng đã coi cậu là người mình, bởi vì trong giọng nói của anh có ý trêu đùa.
Liên Tu Cận nghe anh nói vậy thì hơi kinh ngạc.
“Tiệc tùng như vậy cũng không có gì vui, chờ em có thể đi lại, chị sẽ dẫn em tới đó.” Đường Bội cười bỉu môi, đỡ Đường Tử Thái nằm xuống, lúc này mới nhìn về phía Liên Tu Cận, lên tiếng chào hỏi: “Liên tam thiếu.”
Liên Tu Cận chưa từng thấy lúng túng như bây giờ.
Vừa rồi không khí giữa ba người bọn họ thật sự quá ấm áp hài hòa, làm cho ông ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể chen vào thế giới của bọn họ.
Người không thích tiếp xúc với người khác là Sở Quân Việt, vậy mà lại lộ ra một mặt như thế trước mặt bọn họ.
Ông ta kinh ngạc, đồng thời trong lòng còn có một cảm giác nóng nảy khác lạ.
Liên Tu Cận gật đầu với Đường Bội, Sở Quân Việt bước tới, lạnh nhạt chào hỏi: “Liên tam thiếu.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Ở đây có tôi và Bội Bội, ông về cứ về nghỉ ngơi đi.”
Đây là lệnh đuổi khách thứ hai mà Liên Tu Cận nhận được trong tối nay.
Dù đều vô cùng lễ phép, nhưng lại làm ông ta cảm thấy ảo não.
Dù thế, ngoài mặt ông ta vĩnh tỉnh bơ, đứng lên nói tạm biệt Sở Quân Việt và Đường Bội, cuối cùng ánh mắt chuyển lên người Đường Tử Thái.
Đường Tử Thái cũng không nhìn ông ta, chỉ thấp giọng nói về tình huống của bữa tiệc hôm nay với Đường Bội. Nghe cô nói thức ăn có thể tự chọn, cùng với phong cảnh xinh đẹp bên ngoài, trên mặt cậu lại bất giác lộ ra chút mong đợi.
Đường Bội cười, đưa tay lên xoa trán cậu, nói: “Vậy em hãy khỏe nhanh một chút, khi em khỏe rồi, em muốn đi cũng được.”
Liên Tu Cận nặng nề nhìn động tác của hai chị em bọn họ, cho đến khi Đường Bội phát giác ánh mắt của ông ta, đưa tay khẽ đẩy vai Đường Tử Thái.
Lúc này cậu mới ngẩng đầu lên nhìn Liên Tu Cận, cười nói: “Đi đường cẩn thận, ông Liên, cảm ơn ông đã đến thăm tôi, hẹn gặp lại.”
Mặc dù không đến mức tức giận, nhưng như vậy lại làm Liên Tu Cận cảm thấy vô cùng không tốt.
Ông ta rất ít khi có cảm xúc như vậy, những tình nhân trước kia, cho dù biết rõ ông ta vô tình, lúc ở trước mặt ông ta, vẫn sẽ dùng hết vốn liếng, chỉ hy vọng ánh mắt ông ta dừng lại trên người bọn họ lâu một chút.
Nhưng rất hiển nhiên, trong căn phòng này không ai muốn lãng phí ánh mắt trên người ông ta.
“Anh tiễn Liên tam thiếu.” Cho đến khi ông ta mở cửa phòng, Sở Quân Việt đột nhiên nói với Đường Bội.
“Không phiền Sở thiếu.” Liên Tu Cận nghe vậy, quay đầu từ chối.
“Đi thôi.” Sở Quân Việt lại không cho ông ta cơ hội từ chối, sãi bước đi lên, chủ động mở cửa giùm ông ta.
Liên Tu Cận như có điều suy nghĩ nhìn Sở Quân Việt.
Ngay khi rời mắt khỏi Đường Bội, thì sẽ khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, ‘ám dạ đế vương’ làm người ta không thể nào tới gần.
Ma lực của tình yêu, đúng là đáng sợ.
Trên hành lang không có ai, hai người đàn ông to lớn đứng trong thang máy, bầu không khí có hơi lúng túng.
Nhưng Liên Tu Cận biết, chắc chắn Sở Quân Việt có lời muốn nói với mình.
Quả nhiên, khi xuống tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, chắc chắn xung quanh không có người khác, Sở Quân Việt mới nhìn Liên Tu Cận, thản nhiên nói: “Chắc tam thiếu cũng thấy, dáng vẻ khi hai chị em cô ấy ở chung với nhau.”
Liên Tu Cận im lặng một chút, hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
“Bội Bội rất quan tâm người em trai này, nếu như Tử Thái thật sự ở lại Thụy Sĩ, không ở bên cạnh cô ấy nữa, cô ấy nhất định sẽ rất đau lòng và mất mát. Cho dù đó là sự lựa chọn của Đường Tử Thái.” Sở Quân Việt lạnh lùng nói.
Liên Tu Cận nghe được ý tứ trong lời nói của anh.
Sự lúng túng vừa rồi, làm cho ông ta hơi thất thần.
Bây giờ đơn độc đối mặt với Sở Quân Việt, ông ta mới khôi phục sự ung dung, khôn khéo.
“Vậy ý của Sở thiếu là….”
“Tôi không thích nhìn thấy cô ấy đau lòng.” Sở Quân Việt từ tốn nói: “Tôi nghĩ Tử Thái cũng sẽ không muốn nhìn thấy chị gái của mình đau khổ. Hai mươi năm qua, Liên tam thiếu tự do tự tại, giờ sao phải để một người tự nhiên xuất hiện, quấy rầy cuộc sống của ông chứ?”
“Cậu có ý gì?” Liên Tu Cận híp mắt lại: “Cậu muốn tôi bỏ rơi con của mình?”
“A…” Sở Quân Việt cười khẽ.
Anh vốn dĩ không tính nói lời này, bởi vì dường như Liên Tu Cận căn bản không quan tâm đến sự tồn tại của Đường Tử Thái. Mặc dù Đường Bội nói sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Đường Tử Thái, nhưng Sở Quân Việt không nói gì, vì anh chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Tử Thái sẽ chọn Liên Tu Cận.
Nhưng đứa bé kia, thật sự quá nhạy cảm.
Dường như cậu rất lo lắng rằng mình sẽ trở thành gánh nặng của Đường Bội, cũng lo lắng sự hiện hữu của mình sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của Sở Quân Việt và Đường Bội.
Cậu quá mức cẩn thận, rất có thể, là bởi vì một chút dịu dàng lấy lòng của Liên Tu Cận, làm trái tim cậu lựa chọn ở lại Thụy Sĩ.
Mặc dù Sở Quân Việt không thích tiếp xúc với người khác quá nhiều, nhưng đối với lòng người, anh nhìn thấy rất rõ, đây là bản lĩnh mà một người thừa kế phải có.
Cho nên anh mới chủ động nói tiễn Liên Tu Cận, mục đích là muốn nói chuyện với ông ta.
“Ý của Sở thiếu, là muốn tôi chủ động từ bỏ Tử Thái, để nó không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi cùng Đường Bội?” Dường như Liên Tu Cận bị tiếng cười của Sở Quân Việt chọc giận.
Ông ta híp mắt lại, ánh mắt như kim bắn về phía Sở Quân Việt.
Cho dù ngoài kia ai cũng sợ Sở đại thiếu, nhưng ông ta thì không.
Ông ta là Liên tam thiếu, thế lực sau lưng, không thua Sở gia.
“Không phải hoàn toàn không có lựa chọn khác.” Sở Quân Việt lạnh nhạt nói: “Nếu thật sự để Đường Tử Thái lựa chọn, thì tôi không lo lắng chút nào cả.”
“Cậu có ý gì?!” Lửa giận trong lòng Liên Tu Cận càng ngày càng tăng, nhưng ngoài mặt, vẫn tỉnh bơ nhìn Sở Quân Việt, chỉ là, ánh mắt ông ta càng ngày càng sắc bén, làm ánh mắt Sở Quân Việt cũng lạnh xuống theo.
“Liên tam thiếu thật sự không hiểu con trai mình một chút nào hết.” Sở Quân Việt từ tốn nói: “Liên Thiên Duệ thì lại hiểu em họ của mình hơn một chút.”
Anh nhìn sang bên kia, chiếc xe màu đen không quá xa hoa, nghiêm túc giống như con người Liên Thiên Duệ vậy.
Cửa xe mở ra, Liên Thiên Duệ nghiêm túc bước ra.
“Tôi không cố ý nghe lén.” Hắn giơ tay, nói tiếp: “Định chào hỏi hai người, nhưng hai người lại nói chuyện trước một bước.”
Thấy hắn, Liên Tu Cận lại nhớ lại những lời hắn nói trong bữa tiệc, ông ta suy nghĩ những lời nói đó.
Nếu như không phải vì những lời nói kia, ông ta cũng sẽ không đột nhiên rời khỏi đó và rồi xuất hiện ở đây.
Sở Quân Việt gật đầu chào hỏi Liên Thiên Duệ, từ tốn nói: “Lời Liên tổng nói, hẳn là tam thiếu sẽ thấy tin tưởng hơn.”
“Lời cậu ta vừa nói, có ý gì?” Quả nhiên Liên Tu Cận quay đầu nhìn về phía Liên Thiên Duệ, không chút khách sáo, hỏi.
“Thật ra thì Tử Thái….” Liên Thiên Duệ cảm thấy có chút lúng túng, trước ánh mắt hờ hững của Sở Quân Việt, cùng với sự áp bách từ chú mình, thậm chí trong ánh mắt còn có chút thẹn quá thành giận, hắn nói tiếp: “Chắc là bị hoàn cảnh từ nhỏ ảnh hưởng, thật ra thì Tử Thái vô cùng hiểu chuyện.”
Liên Thiên Duệ cân nhắc cách dùng từ, nói: “Con không biết lúc trước nó như thế nào, nhưng trong thời gian ở Liên gia, nó thật sự hiểu chuyện đến mức làm người ta cảm thấy đau lòng. Không phải thời điểm vạn bât đắc dĩ, sẽ tuyệt đối không phiền đến người khác, dù con đã nói với nó rất nhiều lần, bảo nó không cần quá kiêng dè. Nhưng bề ngoài nó luôn miệng đồng ý, khi xoay người lại vẫn như trước, đối với ai cũng khách sáo.”
Liên Tu Cận không nói gì, chuyện này không cần Liên Thiên Duệ nói, ông ta cũng biết.
Ông ta đón Đường Tử Thái về, rồi thờ ơ với cậu.
Trước giờ luôn im lặng, không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của nhau, không để người kia cảm thấy trong nhà có thêm một người mà cảm thấy khó chịu.
Liên Thiên Duệ có chút lúng túng nói tiếp: “Chắc chú cũng hiểu ý của con, cho nên sau đó chú mới dẫn những người phụ nữ kia về nhà?”
Hắn không nói sai.
Nửa tháng đầu khi Liên Tu Cận đón Đường Tử Thái về nhà, quả thật có hơi tu thân dưỡng tính, ít nhất sẽ không đưa mấy cô tình nhân kia về nhà.
Nhưng cũng chỉ có nửa tháng mà thôi.
Sự tồn tại của Đường Tử Thái thật sự quá mức yên lặng, yên lặng đến mức làm Liên Tu Cận rất yên tâm, cho dù ông ta đưa tình nhân về nhà, cậu cũng không có phản ứng gì.
Cho nên ông ta nhanh chóng lặp lại tình trạng cũ.
Sâu trong lòng, ông ta thậm chí còn cảm thấy vui sướng, để Đường Tử Thái thấy những chuyện này, giống như cũng có một người khác đang nhìn thấy, để cô ta biết, cho dù cô ta phản bộ ông ta, lừa gạt ông ta, tổn thương ông ta, nhưng ông ta vẫn không suy sụp, cuộc sống vẫn vậy, phong phú nhiều màu sắc.
Vẫn có nhiều tình nhân xinh đẹp, mỗi ngày trôi qua thật vui vẻ.
Lúc này Liên Thiên Duệ lại nói ra trước mặt Sở Quân Việt, làm mặt Liên Tu Cận tối sầm xuống.
Liên Thiên Duệ lại nói: “Cho nên, con nghĩ cho dù Tử Thái rất muốn đi cùng chị gái của mình, nhưng nó sẽ lo lắng, sợ mình làm Sở thiếu không vui, sợ mình ảnh hưởng đến hạnh phúc của chị gái, cuối cùng sẽ đưa ra lựa chọn trái với lòng mình.”
Đây đã là lần thứ hai Liên Tu Cận nghe được câu ‘trái với lòng mình’ trong một thời gian ngắn.
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
Từ miệng Sở Quân Việt và Liên Thiên Duệ nói ra, lại châm chọc tới vậy.
Hai người kia, vốn là đều cao cao tại thượng, chưa bao giờ biết thông cảm cho người khác. Lúc này lại lần lượt chỉ trích ông ta, nói ông ta không biết thông cảm cho người khác.
Liên Tu Cận cười lạnh: “Sao các người biết? Tử Thái lựa chọn ở lại không phải do cam tâm tình nguyện?”
“Ông cảm thấy có thể không?” Sở Quân Việt không chút lưu tình nói: “Ông đã thấy, khi hai chị em họ ở cùng với nhau hòa hợp và ấm áp tới mức nào. Ông cảm thấy, cái thân tình tràn ngập nguy cơ của ông và Đường Tử Thái, có thể so sánh với tình cảm của cậu ấy và Bội Bội?”
Dừng một chút, anh nói tiếp: “Mặc dù tôi đang cố hết sức để cậu ấy cảm thấy tôi coi cậu ấy là người nhà. Nhưng mà….”
Anh không nói hết, mà là nhíu mày một cái.
Nhưng Liên Thiên Duệ cùng Liên Tu Cận đều hiểu ý anh.
Lấy tính cách và thân phận của Sở Quân Việt, có thể đối xử nhiệt tình thân thiết với Đường Tử Thái như vậy. Trong mấy ngày ngắn ngủi, quả thực khó tin, nhưng thật sự là anh đã hoàn toàn tiếp nhận.
“Cho nên Liên tam thiếu.” Sở Quân Việt lại nói: “Ông đã sớm buông bỏ thân phận và trách nhiệm của một người cha, lúc này cần gì lại đột nhiên muốn làm một người cha tốt? Ông có thể duy trì sự vui vẻ kiên nhẫn này bao lâu? Cần gì phải cho Tử Thái hy vọng, rồi lại đẩy cậu ấy rớt từ trên cao xuống lần nữa? Như vậy tôi chắc chắn mình có thể thuyết phục được Tử Thái, để cậu ấy yên tâm, cùng tôi và Bội Bội trở về. Bội Bội sẽ không đau lòng mất mát, ông cũng có thể tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình, như vậy không phải tất cả mọi người đều vui sao?”
Anh rất hiếm khi nói những lời thế này, Sở Quân Việt như vậy, làm cho Liên Thiên Duệ và Liên Tu Cận đều có chút kinh ngạc.
“Nếu như tôi không đồng ý?” Liên Tu Cận im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Cho dù cậu là gia chủ Sở gia, cũng không thể nào bắt tôi buông bỏ con của mình, cũng không có tư cách để bắt Tử Thái rời bỏ cha của nó. Nói giống như là tôi sai, tôi tội ác tày trời, thật ra các người đều vì Đường Bội, có chỗ nào nghĩ cho Tử Thái chứ?”
“A…..” Sở Quân Việt cười lạnh một tiếng, nói: “Khi còn nhỏ Đường Tử Thái đã sống thế nào, nếu ông muốn, thì điều tra một chút là biết hết. Năm đó đã lựa chọn không quan tâm, vậy mà bây giờ lại giả tạo muốn sắm vai một người cha tốt.”
Anh châm chọc cười một tiếng, trào phúng nói: “Tôi không có tư cách bắt Tử Thái rời bỏ cha của mình, nhưng trước đó, ông càng không có tư cách để làm cha của cậu ấy.”
Trên mặt Liên Tu Cận nhanh chóng thoáng qua một chút bối rối.
Ông ta lập tức đoán được ẩn ý trong câu nói của Đường Tử Thái, thẹn quá thành giận nên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường cậu: “Tối nay chắc Đường Bội sẽ không về, ba….” Ông ta hơi lúng túng dừng một chút, nói tiếp: “Ba tới thăm con, xem con có cần gì không.”
“Cám ơn.” Đường Tử Thái cười với ông ta, nói: “Không có gì cần làm phiền tới ông cả, ông về ngủ sớm một chút đi.”
Liên Tu Cận không nhúc nhích.
Ông ta cũng cảm thấy, từ sau khi Đường Bội xuất hiện, thái độ của Đường Tử Thái đối với mình đã thay đổi.
Không! Nói chính xác là sau khi mình đối xử không thân thiện với Đường Bội, thái độ của Tử Thái đối với mình đã thay đổi.
Quan hệ trong mấy tháng sống chung của bọn họ, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn. Đường Bội không cần làm gì mà Đường Tử Thái cũng hướng về phía cô.
Liên Tu Cận cảm thấy rất khó tin.
Ông ta không cho là, Đường Bội, có thể cho Đường Tử Thái một cuộc sống tốt hơn mình.
Liên Tu Cận vội vả, đưa tay kéo quyển sách trước mặt Đường Tử Thái về phía mình.
Đó là một quyển sách thiếu nhi của mấy năm trước, màu sắc vô cùng ấm áp. Bên trong có rất ít chữ, rất thích hợp để trẻ con xem.
Mặc dù trước giờ Liên Tu Cận chưa từng xem quyển sách này, nhưng ông ta biết, đây là một quyển sách thiếu nhi thịnh hành, trong mười mấy năm qua nó đã được tái bản rất nhiều lần.
Trên người ông ta vẫn mặc lễ phục dạ tiệc, và có cả mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ.
Ông ta ngồi gần, nên Đường Tử Thái phát hiện ra, có chút khó chịu nhíu mày.
“Con thích loại sách này?” Không khí trở nên lúng túng nên giọng của Liên Tu Cận cũng cứng ngắc.
“Không phải thích.” Mặc dù Đường Tử Thái không thích trên người Liên Tu Cận có mùi nước hoa của phụ nữ, nhưng vẫn trả lời: “Lúc còn rất nhỏ, đã từng xem. Nhưng khi đó sách rất cũ, mất rất nhiều trang, những trang còn lại, màu sắc cũng bị phai hết rồi.” Cậu vừa nói vừa bất giác nở nụ cười: “Chữ trong sách vốn đã ít, hình ảnh cũng mờ, chị phải cố hết sức mới miễn cưởng kể thành một câu chuyện cho tôi nghe.”
Thật ra khi đó Đường Bội biết cũng ít chữ, cuốn sách cũ nát mặc dù thiếu nhiều trang, nhưng Đường Bội dựa vào những tấm ảnh kia, thêu dệt ra nhiều mẫu chuyện khác nhau cho Đường Tử Thái nghe.
Có khi, là chuyện cô được nghe khi còn nhỏ, nhưng cũng không thể kể hoàn chỉnh.
Có khi, là do cô tưởng tượng ra, miễn cưởng kể thành chuyện.
Đối với Đường Tử Thái gần như không thể đi ra khỏi cửa thì những thứ này chính là cả thế giới của cậu.
Cậu vừa nói vừa cúi đầu nhìn, mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng vì đã xem qua nhiều lần, nên Đường Tử Thái có ấn tượng rất sâu với quyển sách này, sâu đến mức cậu có thể kể hết toàn bộ nội dung của quyển sách.
“Thì ra hoàn toàn là những câu chuyện hoàn toàn khác nhau…” Cậu lẩm bẩm một câu, khi còn bé quyển sách kia thật sự quá cũ nát, những câu chuyện Đường Bội căn cứ vào đó để kể, hoàn toàn khác với nguyên tác.
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh quỷ dị.
Liên Tu Cận hơi nghi hoặc nhìn Đường Tử Thái, nếu như không phải vì biết vấn đề sức khỏe của cậu, biết cậu ít tiếp xúc với bên ngoài, biết cậu không thể nói dối.
Ông ta sẽ hoài nghi vừa rồi chỉ là đóng kịch.
Ông ta không tin, lấy lòng tham cùng sự xin đẹp của người phụ nữ kia, mà lại không thể mua cho con mình một quyển sách.
Nhưng Đường Tử Thái dường như mới phản ứng được bên cạnh mình còn có một người, cậu ngẩng đầu lên cười với Liên Tu Cận, nói: “Sở thiếu đưa không ít sách thế này tới, anh ấy nói tôi nằm trên giường mà đọc sách thì không tiện lắm, nhìn tranh sẽ tốt hơn.” Cậu dừng một chút, nói tiếp: “Anh ấy đối xử với chị hai rất tốt.”
Sở Quân Việt làm những chuyện này, đương nhiên là vì Đường Bội, Đường Tử Thái cực kỳ rõ ràng.
Anh yêu ai yêu cả đương đi lối về, vì chị mình mà làm những chuyện kia cho mình, thậm chí còn không thua kém sự quan tâm của Liên Thiên Duệ và Liên Tu Cận đối với mình.
Nói thế nào đây nhỉ?
Đường Tử Thái thấy được, người đó rất cẩn thận và quan tâm cậu.
Anh có thể nghĩ ra nhiều cái mà người Liên gia không nghĩ tới, ví dụ như đưa tập tranh này tới, ví dụ như Sở thiếu bận trăm công nghìn việc, ấy vậy mà lại cố định ngày đưa ba bửa cơm tới cho Đường Bội.
Đường Tử Thái không biết anh làm vậy vì cái gì, nhưng cậu nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt chị gái.
Như vậy là đủ rồi.
“Con….. Con….” Liên Tu Cận im lặng một lúc lâu, rốt cuộc mở miệng.
Ông ta không biết mình nên hỏi thế nào.
“Ừ?” Đường Tử Thái nghi ngờ nhìn ông ta, khó hiểu nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?”
Liên Tu Cận vừa muốn nói chuyện, lại thấy đôi mắt Đường Tử Thái đột nhiên sáng lên.
Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
“Chị!” Trên mặt Đường Tử Thái là nụ cười tươi rói, so với sự thất vọng hời hợt vừa rồi càng làm cho Liên Tu Cận nhức mắt.
“Tử Thái.” Giọng nói dịu dàng của Đường Bội truyền tới từ sau lưng ông ta, ngay sau đó, cô chạy tới bên cạnh giường, khom người kiểm tra trước ngực Đường Tử Thái, cau mày có chút trách cứ nói: “Không phải em nói muốn đi ngủ sao? Bác sĩ nói nếu muốn vết thương mau lành thì không thể ngồi lâu.”
Cô vừa nói, vừa rút tập tranh trong tay Đường Tử Thái, đưa tay xoa tóc cậu, giận trách: “Không thể chờ chị về rồi kể cho em nghe à?”
“Chị…” Nụ cười trên mặt Đường Tử Thái là nụ cười phát ra từ nội tâm, cậu le lưỡi, cười nói: “Chị đã đọc cho em nghe nhiều lần lắm rồi, lần nào cũng không giống nhau. Em muốn tự xem, cuối cùng trong tranh miêu tả câu chuyện như thế nào.”
Dừng một chút, cậu hỏi tiếp: “Sao chị về sớm vậy? Không phải là đi dự tiệc cùng Sở thiếu sao?”
“Chị cậu không yên tâm về cậu.” Chắc Sở Quân Việt bận gì đó, nên lúc này mới đi vào phòng bệnh.
Anh vừa nới lỏng cà vạt, vừa nói: “Cô ấy nói nếu cô ấy…. Không…. Ở cùng cậu, chắc chắn cậu sẽ không nghe theo lời dặn của bác sĩ.”
Giọng của Sở Quân Việt mặc dù vẫn có chút thanh lãnh, nhưng lúc nói chuyện với Đường Tử Thái, rõ ràng đã coi cậu là người mình, bởi vì trong giọng nói của anh có ý trêu đùa.
Liên Tu Cận nghe anh nói vậy thì hơi kinh ngạc.
“Tiệc tùng như vậy cũng không có gì vui, chờ em có thể đi lại, chị sẽ dẫn em tới đó.” Đường Bội cười bỉu môi, đỡ Đường Tử Thái nằm xuống, lúc này mới nhìn về phía Liên Tu Cận, lên tiếng chào hỏi: “Liên tam thiếu.”
Liên Tu Cận chưa từng thấy lúng túng như bây giờ.
Vừa rồi không khí giữa ba người bọn họ thật sự quá ấm áp hài hòa, làm cho ông ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể chen vào thế giới của bọn họ.
Người không thích tiếp xúc với người khác là Sở Quân Việt, vậy mà lại lộ ra một mặt như thế trước mặt bọn họ.
Ông ta kinh ngạc, đồng thời trong lòng còn có một cảm giác nóng nảy khác lạ.
Liên Tu Cận gật đầu với Đường Bội, Sở Quân Việt bước tới, lạnh nhạt chào hỏi: “Liên tam thiếu.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Ở đây có tôi và Bội Bội, ông về cứ về nghỉ ngơi đi.”
Đây là lệnh đuổi khách thứ hai mà Liên Tu Cận nhận được trong tối nay.
Dù đều vô cùng lễ phép, nhưng lại làm ông ta cảm thấy ảo não.
Dù thế, ngoài mặt ông ta vĩnh tỉnh bơ, đứng lên nói tạm biệt Sở Quân Việt và Đường Bội, cuối cùng ánh mắt chuyển lên người Đường Tử Thái.
Đường Tử Thái cũng không nhìn ông ta, chỉ thấp giọng nói về tình huống của bữa tiệc hôm nay với Đường Bội. Nghe cô nói thức ăn có thể tự chọn, cùng với phong cảnh xinh đẹp bên ngoài, trên mặt cậu lại bất giác lộ ra chút mong đợi.
Đường Bội cười, đưa tay lên xoa trán cậu, nói: “Vậy em hãy khỏe nhanh một chút, khi em khỏe rồi, em muốn đi cũng được.”
Liên Tu Cận nặng nề nhìn động tác của hai chị em bọn họ, cho đến khi Đường Bội phát giác ánh mắt của ông ta, đưa tay khẽ đẩy vai Đường Tử Thái.
Lúc này cậu mới ngẩng đầu lên nhìn Liên Tu Cận, cười nói: “Đi đường cẩn thận, ông Liên, cảm ơn ông đã đến thăm tôi, hẹn gặp lại.”
Mặc dù không đến mức tức giận, nhưng như vậy lại làm Liên Tu Cận cảm thấy vô cùng không tốt.
Ông ta rất ít khi có cảm xúc như vậy, những tình nhân trước kia, cho dù biết rõ ông ta vô tình, lúc ở trước mặt ông ta, vẫn sẽ dùng hết vốn liếng, chỉ hy vọng ánh mắt ông ta dừng lại trên người bọn họ lâu một chút.
Nhưng rất hiển nhiên, trong căn phòng này không ai muốn lãng phí ánh mắt trên người ông ta.
“Anh tiễn Liên tam thiếu.” Cho đến khi ông ta mở cửa phòng, Sở Quân Việt đột nhiên nói với Đường Bội.
“Không phiền Sở thiếu.” Liên Tu Cận nghe vậy, quay đầu từ chối.
“Đi thôi.” Sở Quân Việt lại không cho ông ta cơ hội từ chối, sãi bước đi lên, chủ động mở cửa giùm ông ta.
Liên Tu Cận như có điều suy nghĩ nhìn Sở Quân Việt.
Ngay khi rời mắt khỏi Đường Bội, thì sẽ khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, ‘ám dạ đế vương’ làm người ta không thể nào tới gần.
Ma lực của tình yêu, đúng là đáng sợ.
Trên hành lang không có ai, hai người đàn ông to lớn đứng trong thang máy, bầu không khí có hơi lúng túng.
Nhưng Liên Tu Cận biết, chắc chắn Sở Quân Việt có lời muốn nói với mình.
Quả nhiên, khi xuống tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, chắc chắn xung quanh không có người khác, Sở Quân Việt mới nhìn Liên Tu Cận, thản nhiên nói: “Chắc tam thiếu cũng thấy, dáng vẻ khi hai chị em cô ấy ở chung với nhau.”
Liên Tu Cận im lặng một chút, hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
“Bội Bội rất quan tâm người em trai này, nếu như Tử Thái thật sự ở lại Thụy Sĩ, không ở bên cạnh cô ấy nữa, cô ấy nhất định sẽ rất đau lòng và mất mát. Cho dù đó là sự lựa chọn của Đường Tử Thái.” Sở Quân Việt lạnh lùng nói.
Liên Tu Cận nghe được ý tứ trong lời nói của anh.
Sự lúng túng vừa rồi, làm cho ông ta hơi thất thần.
Bây giờ đơn độc đối mặt với Sở Quân Việt, ông ta mới khôi phục sự ung dung, khôn khéo.
“Vậy ý của Sở thiếu là….”
“Tôi không thích nhìn thấy cô ấy đau lòng.” Sở Quân Việt từ tốn nói: “Tôi nghĩ Tử Thái cũng sẽ không muốn nhìn thấy chị gái của mình đau khổ. Hai mươi năm qua, Liên tam thiếu tự do tự tại, giờ sao phải để một người tự nhiên xuất hiện, quấy rầy cuộc sống của ông chứ?”
“Cậu có ý gì?” Liên Tu Cận híp mắt lại: “Cậu muốn tôi bỏ rơi con của mình?”
“A…” Sở Quân Việt cười khẽ.
Anh vốn dĩ không tính nói lời này, bởi vì dường như Liên Tu Cận căn bản không quan tâm đến sự tồn tại của Đường Tử Thái. Mặc dù Đường Bội nói sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Đường Tử Thái, nhưng Sở Quân Việt không nói gì, vì anh chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Tử Thái sẽ chọn Liên Tu Cận.
Nhưng đứa bé kia, thật sự quá nhạy cảm.
Dường như cậu rất lo lắng rằng mình sẽ trở thành gánh nặng của Đường Bội, cũng lo lắng sự hiện hữu của mình sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của Sở Quân Việt và Đường Bội.
Cậu quá mức cẩn thận, rất có thể, là bởi vì một chút dịu dàng lấy lòng của Liên Tu Cận, làm trái tim cậu lựa chọn ở lại Thụy Sĩ.
Mặc dù Sở Quân Việt không thích tiếp xúc với người khác quá nhiều, nhưng đối với lòng người, anh nhìn thấy rất rõ, đây là bản lĩnh mà một người thừa kế phải có.
Cho nên anh mới chủ động nói tiễn Liên Tu Cận, mục đích là muốn nói chuyện với ông ta.
“Ý của Sở thiếu, là muốn tôi chủ động từ bỏ Tử Thái, để nó không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi cùng Đường Bội?” Dường như Liên Tu Cận bị tiếng cười của Sở Quân Việt chọc giận.
Ông ta híp mắt lại, ánh mắt như kim bắn về phía Sở Quân Việt.
Cho dù ngoài kia ai cũng sợ Sở đại thiếu, nhưng ông ta thì không.
Ông ta là Liên tam thiếu, thế lực sau lưng, không thua Sở gia.
“Không phải hoàn toàn không có lựa chọn khác.” Sở Quân Việt lạnh nhạt nói: “Nếu thật sự để Đường Tử Thái lựa chọn, thì tôi không lo lắng chút nào cả.”
“Cậu có ý gì?!” Lửa giận trong lòng Liên Tu Cận càng ngày càng tăng, nhưng ngoài mặt, vẫn tỉnh bơ nhìn Sở Quân Việt, chỉ là, ánh mắt ông ta càng ngày càng sắc bén, làm ánh mắt Sở Quân Việt cũng lạnh xuống theo.
“Liên tam thiếu thật sự không hiểu con trai mình một chút nào hết.” Sở Quân Việt từ tốn nói: “Liên Thiên Duệ thì lại hiểu em họ của mình hơn một chút.”
Anh nhìn sang bên kia, chiếc xe màu đen không quá xa hoa, nghiêm túc giống như con người Liên Thiên Duệ vậy.
Cửa xe mở ra, Liên Thiên Duệ nghiêm túc bước ra.
“Tôi không cố ý nghe lén.” Hắn giơ tay, nói tiếp: “Định chào hỏi hai người, nhưng hai người lại nói chuyện trước một bước.”
Thấy hắn, Liên Tu Cận lại nhớ lại những lời hắn nói trong bữa tiệc, ông ta suy nghĩ những lời nói đó.
Nếu như không phải vì những lời nói kia, ông ta cũng sẽ không đột nhiên rời khỏi đó và rồi xuất hiện ở đây.
Sở Quân Việt gật đầu chào hỏi Liên Thiên Duệ, từ tốn nói: “Lời Liên tổng nói, hẳn là tam thiếu sẽ thấy tin tưởng hơn.”
“Lời cậu ta vừa nói, có ý gì?” Quả nhiên Liên Tu Cận quay đầu nhìn về phía Liên Thiên Duệ, không chút khách sáo, hỏi.
“Thật ra thì Tử Thái….” Liên Thiên Duệ cảm thấy có chút lúng túng, trước ánh mắt hờ hững của Sở Quân Việt, cùng với sự áp bách từ chú mình, thậm chí trong ánh mắt còn có chút thẹn quá thành giận, hắn nói tiếp: “Chắc là bị hoàn cảnh từ nhỏ ảnh hưởng, thật ra thì Tử Thái vô cùng hiểu chuyện.”
Liên Thiên Duệ cân nhắc cách dùng từ, nói: “Con không biết lúc trước nó như thế nào, nhưng trong thời gian ở Liên gia, nó thật sự hiểu chuyện đến mức làm người ta cảm thấy đau lòng. Không phải thời điểm vạn bât đắc dĩ, sẽ tuyệt đối không phiền đến người khác, dù con đã nói với nó rất nhiều lần, bảo nó không cần quá kiêng dè. Nhưng bề ngoài nó luôn miệng đồng ý, khi xoay người lại vẫn như trước, đối với ai cũng khách sáo.”
Liên Tu Cận không nói gì, chuyện này không cần Liên Thiên Duệ nói, ông ta cũng biết.
Ông ta đón Đường Tử Thái về, rồi thờ ơ với cậu.
Trước giờ luôn im lặng, không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của nhau, không để người kia cảm thấy trong nhà có thêm một người mà cảm thấy khó chịu.
Liên Thiên Duệ có chút lúng túng nói tiếp: “Chắc chú cũng hiểu ý của con, cho nên sau đó chú mới dẫn những người phụ nữ kia về nhà?”
Hắn không nói sai.
Nửa tháng đầu khi Liên Tu Cận đón Đường Tử Thái về nhà, quả thật có hơi tu thân dưỡng tính, ít nhất sẽ không đưa mấy cô tình nhân kia về nhà.
Nhưng cũng chỉ có nửa tháng mà thôi.
Sự tồn tại của Đường Tử Thái thật sự quá mức yên lặng, yên lặng đến mức làm Liên Tu Cận rất yên tâm, cho dù ông ta đưa tình nhân về nhà, cậu cũng không có phản ứng gì.
Cho nên ông ta nhanh chóng lặp lại tình trạng cũ.
Sâu trong lòng, ông ta thậm chí còn cảm thấy vui sướng, để Đường Tử Thái thấy những chuyện này, giống như cũng có một người khác đang nhìn thấy, để cô ta biết, cho dù cô ta phản bộ ông ta, lừa gạt ông ta, tổn thương ông ta, nhưng ông ta vẫn không suy sụp, cuộc sống vẫn vậy, phong phú nhiều màu sắc.
Vẫn có nhiều tình nhân xinh đẹp, mỗi ngày trôi qua thật vui vẻ.
Lúc này Liên Thiên Duệ lại nói ra trước mặt Sở Quân Việt, làm mặt Liên Tu Cận tối sầm xuống.
Liên Thiên Duệ lại nói: “Cho nên, con nghĩ cho dù Tử Thái rất muốn đi cùng chị gái của mình, nhưng nó sẽ lo lắng, sợ mình làm Sở thiếu không vui, sợ mình ảnh hưởng đến hạnh phúc của chị gái, cuối cùng sẽ đưa ra lựa chọn trái với lòng mình.”
Đây đã là lần thứ hai Liên Tu Cận nghe được câu ‘trái với lòng mình’ trong một thời gian ngắn.
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
Từ miệng Sở Quân Việt và Liên Thiên Duệ nói ra, lại châm chọc tới vậy.
Hai người kia, vốn là đều cao cao tại thượng, chưa bao giờ biết thông cảm cho người khác. Lúc này lại lần lượt chỉ trích ông ta, nói ông ta không biết thông cảm cho người khác.
Liên Tu Cận cười lạnh: “Sao các người biết? Tử Thái lựa chọn ở lại không phải do cam tâm tình nguyện?”
“Ông cảm thấy có thể không?” Sở Quân Việt không chút lưu tình nói: “Ông đã thấy, khi hai chị em họ ở cùng với nhau hòa hợp và ấm áp tới mức nào. Ông cảm thấy, cái thân tình tràn ngập nguy cơ của ông và Đường Tử Thái, có thể so sánh với tình cảm của cậu ấy và Bội Bội?”
Dừng một chút, anh nói tiếp: “Mặc dù tôi đang cố hết sức để cậu ấy cảm thấy tôi coi cậu ấy là người nhà. Nhưng mà….”
Anh không nói hết, mà là nhíu mày một cái.
Nhưng Liên Thiên Duệ cùng Liên Tu Cận đều hiểu ý anh.
Lấy tính cách và thân phận của Sở Quân Việt, có thể đối xử nhiệt tình thân thiết với Đường Tử Thái như vậy. Trong mấy ngày ngắn ngủi, quả thực khó tin, nhưng thật sự là anh đã hoàn toàn tiếp nhận.
“Cho nên Liên tam thiếu.” Sở Quân Việt lại nói: “Ông đã sớm buông bỏ thân phận và trách nhiệm của một người cha, lúc này cần gì lại đột nhiên muốn làm một người cha tốt? Ông có thể duy trì sự vui vẻ kiên nhẫn này bao lâu? Cần gì phải cho Tử Thái hy vọng, rồi lại đẩy cậu ấy rớt từ trên cao xuống lần nữa? Như vậy tôi chắc chắn mình có thể thuyết phục được Tử Thái, để cậu ấy yên tâm, cùng tôi và Bội Bội trở về. Bội Bội sẽ không đau lòng mất mát, ông cũng có thể tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình, như vậy không phải tất cả mọi người đều vui sao?”
Anh rất hiếm khi nói những lời thế này, Sở Quân Việt như vậy, làm cho Liên Thiên Duệ và Liên Tu Cận đều có chút kinh ngạc.
“Nếu như tôi không đồng ý?” Liên Tu Cận im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Cho dù cậu là gia chủ Sở gia, cũng không thể nào bắt tôi buông bỏ con của mình, cũng không có tư cách để bắt Tử Thái rời bỏ cha của nó. Nói giống như là tôi sai, tôi tội ác tày trời, thật ra các người đều vì Đường Bội, có chỗ nào nghĩ cho Tử Thái chứ?”
“A…..” Sở Quân Việt cười lạnh một tiếng, nói: “Khi còn nhỏ Đường Tử Thái đã sống thế nào, nếu ông muốn, thì điều tra một chút là biết hết. Năm đó đã lựa chọn không quan tâm, vậy mà bây giờ lại giả tạo muốn sắm vai một người cha tốt.”
Anh châm chọc cười một tiếng, trào phúng nói: “Tôi không có tư cách bắt Tử Thái rời bỏ cha của mình, nhưng trước đó, ông càng không có tư cách để làm cha của cậu ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.