Trùng Sinh Siêu Sao Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 133: May mắn? Xui xẻo? 2
Tra Tiểu Cửu
08/02/2021
Đường Bội nói xong, cười to với Lục Tử Mặc, nói: “Nhìn từ chiều hướng này, thì rõ ràng tôi có lợi thế hơn.”
Lục Tử Mặc đã nhìn ra, hôm nay tâm trạng Đường Bội vô cùng tốt, cho nên lúc nói chuyện, cũng thoải mái hơn nhiều.
“Tuy là như vậy, nhưng nếu không may mắn, rút phải phân đoạn khó, vậy không phải là thiệt thòi rồi sao?” Lục Tử Mặc thở dài: “Tôi nghĩ nếu đã thi, thì cô nhất định muốn thắng.”
“Tất nhiên.” Đường Bội cười chắc chắn, sau đó đưa máy tính bảng cho Lục Tử Mặc: “Không phải tôi đang điều tra về đối phương sao? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.
Chiếm một phần ba màn hình máy tính, là ảnh của một trong ba ảnh đế.
Người đàn ông trong hình đã ngoài bốn mươi, khóe mắt có vài nếp nhăn cùng với mái tóc đã có vài sợi bạc, người ta có thể đoán được số tuổi của người này không nhỏ.
Nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này cực kỳ quyến rũ.
Khác với Liên Tu Cận, người đàn ông trong hình, tựa như vò rượu lâu năm, chỉ riêng đôi mắt sâu đậm kia, mênh mông như đại dương bao trùm lấy người khác.
Chỉ riêng đôi mắt kia, đã đủ làm người khác say mê, chỉ mong say hoài không tỉnh.
Người này tên Tả Tuấn Dân, là một diễn viên gạo cội với hơn hai mươi năm trong nghề, cũng là nhân vật không thể thiếu trong giới điện ảnh.
Kỹ thuật của ông ta vô cùng tuyệt vời, nhất là đôi mắt, thường làm mọi người bị hấp dẫn, khi diễn ông cực kỳ nhập vai, vui vẻ giận giữ, lúc khóc lúc cười.
Cho nên Tả Tuấn Dân được khen rằng, dù chỉ còn một đôi mắt thì cũng có thể làm mọi người điên đảo.
Một người khác, là một diễn viên khoảng hơn ba mươi tuổi.
Vóc người của anh ta cao lớn, tuy không đẹp trai như Hạ Tử Diệu và Tả Tuấn Dân, nhưng trên người cũng có vầng sáng của ảnh đế.
Đây là người đăng quang năm ngoái cùng với Thịnh Lan, là tân ảnh đế.
Người này đã vào giới được bảy năm, lúc đầu, ở cái giới giải trí không thiếu trai xinh gái đẹp này, anh ta không có tiếng tăm gì.
Mặc dù cũng xuất thân từ trường sân khấu điện ảnh, dù lúc tốt nghiệp, anh ta chính là người có số điểm cao nhất.
Nhưng điều này cũng không thể nói lên cái gì, lúc đầu, anh ta chỉ có thể diễn vai quần chúng, hoặc là vai phụ không quan trọng.
Nhưng trời cao không phụ người có lòng!
Mặc dù Cảnh Tu Bình không phải là người giỏi nhất, vẻ ngoài cũng không quá xuất sắc, nhưng lại là người chăm chỉ và chịu khó nhất.
Cho dù là diễn một vai phụ nhỏ, Cảnh Tu Bình cũng sẽ cố gắng hết sức mình để lột tả nhân vật đó.
Lâu ngày, các khán giả bắt đầu nhớ tới cậu diễn viên không quá đẹp trai này, thậm chí còn nhớ rất sâu sắc.
Lâu dần, các đạo diễn cũng bắt đầu nhớ tới cậu diễn viên mới chưa bao giờ oán trách điều gì này.
Ba năm trước, cũng là năm thứ tư anh ta vào nghề, vẫn như cũ, anh ta chỉ có thể diễn những vai không quan trọng.
Nhưng vai phụ lần này anh ta nhận, là vai một người đàn ông chắn kiếm chết vì người mình yêu.
Cuối cùng người ôm được người đẹp về, tất nhiên là nam chính.
Nhưng đến phút cuối, nữ chính vẫn không biết nam phụ vì cứu mình mà chết dưới tay thích khách, điều này, làm cho Cảnh Tu Bình chiếm được lòng người.
Vô số người đau lòng khóc than cho chàng trai chung tình này.
Nhớ lại lúc trước khi chết, anh ta đã nở một nụ cười hạnh phúc.
Cảnh Tu Bình chính thức nổi tiếng từ đó.
Vai diễn được mời tiếp theo, đã không còn là vai phụ không quan trọng nữa.
Thế nhưng, Cảnh Tu Bình càng chọn phim cẩn thận hơn nhiều.
Không bị sự nổi tiếng làm mờ đầu óc, Cảnh Tu Bình thà buông tha cho một số vai nam thứ, thậm chí là nam chính, mà lựa chọn nhân vật thích hợp với bản thân.
Anh ta luôn như vậy, bước đi từng bước, cho đến khi trở thành ảnh đế.
Nhưng, người này càng ngày càng nghiêm túc.
“Người tên Cảnh Tu Bình này….” Đường Bội đưa tay rãi càm, thở dài nói: “Năm ngoái vừa đăng quang ảnh đế, năm nay liền tình nguyện diễn vai phụ, thật sự không đơn giản. Anh ta chắc chắn sẽ nổi tiếng lâu dài.”
Nghe Đường Bội nói vậy, Lục Tử Mặc cũng nhìn ảnh của Cảnh Tu Bình thêm mấy lần.
“Ừ.” Lục Tử Mặc gật đầu, vô cùng đồng ý với lời nói của Đường Bội.
Người như vậy, bất luận là giải quyết chuyện gì cũng sẽ làm rất tốt.
“Cho nên dù là tham gia một tiết mục nhỏ, nhưng chắc chắn anh ta cũng sẽ nghiêm túc chuẩn bị mỗi một chi tiết nhỏ.” Mặc Doanh RF Diệp gia Quán. Đường Bội nâng má, thở dài nói: “Nếu lơ là một chút thì sẽ bị khí thế của ba người bọn họ đè bẹp ngay.”
Nhất là, cô và hai người kia hoàn toàn không biết gì về nội dung của bộ phim.
Tối đa chỉ có thể đoán qua nội dung của cuộc thi, chắc hẳn đó là một bộ phim cổ trang, hơn nữa quy mô rất lớn.
Thoáng cái một tuần đã trôi qua.
Mới chớp mắt mà đã đến ngày tranh tài.
Lúc Đường Bội đến đài truyền hình, thời gian vẫn còn sớm.
Hôm nay phòng hóa trang tầng 18 đã nghênh đón ba người khách quý.
Vì sự xem trọng đối với tiết mục, nên Minh Hiên đặc biệt sắp xếp cho ba vị ảnh đế hóa trang ở tầng 18.
Vì tránh hiềm nghi nên Đường Bội, Khương Dĩ Đồng và Thịnh Lan đều dùng phòng hóa trang ở tầng 12.
Hai người kia cũng đến đài truyền hình sớm.
Lúc mọi người đều có mặt đông đủ, Minh Hiên liền đặt mấy phong thư khác nhau xuống trước mặt bọn họ, nhàn nhạt nói: “Chọn một cái, sau đó căn cứ theo tình tiết mà chuẩn bị.”
Thịnh Lan không nhìn Đường Bội và Khương Dĩ Đồng, ngẩng đầu ưỡn ngực cầm lấy cái đầu tiên trên bàn.
Cô ta duỗi tay ra, cứ như tùy ý bắt đại một người trong đó.
Khương Dĩ Đồng cười với Đường Bội, dịu dàng nói: “Bội Bội, cô chọn trước đi.”
Đường Bội cười một cái, không nói gì, ai trước ai sau cũng không có gì khác nhau.
Có lẽ người rút đầu tiên lại rút được cái khó nhất cũng không biết chừng.
Đợi cô chọn xong, Khương Dĩ Đồng mới từ từ bước lên, tùy ý lấy một cái.
“OK.” Minh Hiên kêu ba người viết tên mình lên phong thư đang cầm, sau đó cất những cái còn lại, nói: “Máy quay đã bắt đầu, tường thuật trực tiếp quá trình so tài của các cô, nhưng quá trình chuẩn bị và hóa trang, cũng sẽ coi như trailer.”
Dừng một chút, anh ta nói: “Nhân viên của chúng tôi, sẽ phụ trách mặt quần áo và trang điểm cho các cô. Diệp gia quán. Không cần đến thợ trang điểm riêng. Tất nhiên, điều này tôi cũng đã thông báo trước rồi.”
Cho nên, hôm nay không có mặt của Ann.
“Vậy bây giờ các cô hãy đi trang điểm và thay quần áo, thời gian này, bao gồm cả thời gian chuẩn bị.” Minh Hiên nói xong, nở nụ cười hiếm hoi với ba người: “Hy vọng ba cô có thể chuẩn bị thật tốt, phơi bày mặt tốt nhất của bản thân.”
“Cám ơn Minh thiếu.” Ba người đáp theo lễ phép rồi trở lại phòng hóa trang Minh Hiên sắp xếp.
Quả nhiên bọn họ đoán không sai, đây đúng là một bộ phim cổ trang, bộ quần áo của Đường Bội, là một bộ quần áo cổ đại mộc mạc, lại vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp.
So với yêu cầu trước lúc tranh tài, phải tinh thông cầm kỳ thư họa, còn phải biết cưỡi ngựa….. Đường Bội nhìn quần áo trước mặt, có vẻ hơi mộc mạc quá rồi.
Ít nhất nhìn từ chỗ Đường Bội, nếu mặc quần áo như thế, hẳn là sẽ không bộc lộ được tài hoa.
Nhất là thợ trang điểm búi tóc cho cô cũng vô cùng thông thường.
Tóc của cô bị buộc ở đỉnh đầu tạo thành một búi tóc đơn giản. Cài một cây trâm bình thường và nó cũng là trang sức duy nhất trên đầu cô.
Còn về bông tai, thì đừng hòng mơ tưởng.
Thợ trang điểm vẫn luôn giữ im lặng đeo một đôi bông tai ngọc trai cho cô.
Món đắt nhất trên người cô, có lẽ là chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay.
Màu sắc của chiếc vòng này cực đẹp.
Chiếc vòng này, có lẽ là món đồ duy nhất làm cho Đường Bội trở nên bất đồng với cô gái bình thường.
Cô như có điều suy nghĩ nhìn mình trong gương.
Bộ quần áo chất vải thô bình thường, trên eo chỉ có một cái đai lưng bình thường, phía trên treo một cái túi tiền.
Đường thêu trên túi tiền rất bình thường.
Căn cứ vào sự hiểu biết của Đường Bội đối với Minh Hiên, ngay cả ảnh đế cũng có thể mời tới, có thể cũng cấp dụng cụ biểu diễn đến bực đó trong vòng trước, tuyệt đối sẽ không quên những chi tiết này.
Cho nên lối ăn mặc giản dị của cô lúc này, cùng với chiếc vòng phỉ thúy trên tay cô, đã nói rõ vấn đề. Vai cô diễn, là một cô gái có thân thế bất phàm, nhưng bây giờ có lẽ là hổ xuống đồng bằng.
Nội dung diễn cụ thể thì phải chờ khi bước ra sân khấu bọn họ mới nhận được, cho nên lúc này Đường Bội và hai người kia, chỉ có thể căn cứ vào những chi tiết này mà suy đoán.
Hóa trang cho Đường Bội xong rất nhanh, bởi vì trang phục của cô thật sự quá đơn giản.
Cô nhanh chóng rời khỏi phòng hóa trang tầng 12, đi lên phòng nghĩ ngơi ở tầng 20.
Nhưng Hạ Tử Diệu còn tới sớm hơn cô.
Hay nói chính xác hơn là cả ba ảnh đế bao gồm Hạ Tử Diệu, Tả Tuấn Dân, và Cảnh Tu Bình đều tới sớm hơn cô.
Bọn họ đã thay quần áo xong và ngồi chờ trong phòng nghỉ ngơi.
Lúc cô mở cửa đi vào, Hạ Tử Diệu cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Nhìn thấy lối ăn mặc của cô giống với cô gái nông thôn, Hạ Tử Diệu không nhịn được mà cười khẽ, để quyển tạp chí trong tay xuống, đứng lên đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, cười nói: “Sao lại mặc đồ này?”
“Anh không biết à?” Đường Bội cười yếu ớt, liếc mắt nhìn Hạ Tử Diệu.
Cô biểu hiện hoạt bát và có hơi gian xảo như vậy, lập tức làm dáng vẻ quê mùa trên người biến mất, cả người cũng linh động hơn.
“Đúng đúng….” Hạ Tử Diệu giơ hai tay lên, bất đắc dĩ cười nói: “Không có gì giấu được cô hết.”
Trong ba người, Đường Bội chỉ biết mình Hạ Tử Diệu, hai người cũng được coi như là quen thuộc, sau khi chào hỏi, ánh mắt của cô lập tức chuyển sang hai người kia. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.
Cuộc nói chuyện của cô và Hạ Tử Diệu, tất nhiên cũng đưa tới sự chú ý của hai người kia, bọn họ cũng để đồ trong tay xuống, nghiêm túc quan sát Đường Bội.
Mặc dù là hai đại ảnh đế, nhưng lần đầu tiên gặp mặt Đường Bội không có một chút yếu thế.
Cô khẽ mỉm cười với hai người, tự giới thiệu bản thân trước: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Đường Bội. Chút nữa, xin hai vị ảnh đế chiếu cố nhiều hơn.”
Tả Tuấn Dân cười một tiếng, đứng lên, chủ động đưa tay ra nắm tay Đường Bội, cười nói: “Cô Đường mặc đồ như vậy, thật sự rất thú vị.”
Tả Tuấn Dân nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng thâm thúy, gật đầu một cái nói: “Càng ngoài dự đoán thì càng thu hút ánh nhìn của khán giả hơn.”
“Cám ơn.” Đường Bội cười đáp: “Được chú khen, hy vọng mười năm sau, cháu có thể chân chính nhận được những lời khen này. Cháu bây giờ, vẫn còn phải học tập nhiều lắm.”
“Không tệ!” Tuổi của Tả Tuấn Dân đã có thể làm cha của Đường Bội, huống chi ông ta ở trong giới đã lâu, vốn là bậc tiền bối, lập tức đưa tay vỗ vai Đường Bội tỏ vẻ khích lệ, thở dài nói: “Rất có năng lực, cố gắng lên!”
“Vâng.” Đường Bội gật đầu, sau đó chủ động đi tới trước mặt Cảnh Tu Bình, đưa tay ra: “Anh Cảnh.” Diệp gia quán.
Cảnh Tu Bình nắm lấy tay cô, nhàn nhạt nói: “Hy vọng cô Đường hôm nay có thể phát huy một cách xuất sắc nhất.”
Chắc có lẽ vì Cảnh Tu Bình đã trải qua quá nhiều gai góc trong giới giải trí, con đường đi qua cũng không xuôi như Hạ Tử Diệu và Tả Tuấn Dân nên tính cách cũng không hiền hòa như họ.
Nhưng anh ta vẫn không mất lịch sự, sau khi bắt tay với Đường Bội thì lập tức chủ động buông tay cô ra, nói: “Tôi đã xem tiết mục lần trước của cô, thật khó nhìn ra, cô biểu diễn, không theo khuôn khổ.” Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.
Ba người dự thi, chỉ có Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng là coi như xuất thân chính quy.
Chỉ có Đường Bội, là đột ngột xuất hiện, là Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường.
“Anh Cảnh quá khen.” Nụ cười của Đường Bội cũng rất khách sáo: “Tôi đã xem nhiều phim anh đóng, cho dù là vai phụ bình thường nhất cũng có thể để người ta thấy, đó mới thật sự là diễn.”
Không phải cô đang lấy lòng mà Cảnh Tu Bình thật sự là một người như vậy, cho dù đang đứng bên cạnh nhân vật chính, cho dù máy quay chỉ nhắm vào nhân vật chính, nhưng vai phụ mà anh ta diễn, chưa từng có ai xem thường.
Lời Đường Bội nói, có lẽ đã đâm trúng trái tim đầy kiêu ngạo của Cảnh Tu Bình.
Trên mặt của anh ta cũng lộ ra nụ cười nhạt, khó có khi nói thêm vài câu: “Lời khen của cô Đường quá cao rồi.”
Anh ta dừng một chút, ước chừng là rất thưởng thức Đường Bội, nói: “Ở trong giới này, không ai có thể bảo đảm, lần này cũng có thể bắt được vai diễn mà mình thích. Diệp gia quán. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán. Nhưng cho dù không phải vai chính, từng vai phụ trong phim, cũng là thế giới của bọn họ, họ là nhân vật chính duy nhất trong thế giới đó. Cho nên mới nói, mỗi đóa hoa là một thế giới.”
“Ừ.” Đường Bội như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.
Hạ Tử Diệu chủ động lại gần, cười bổ sung: “Đây là Tu Bình đang chỉ dạy cô. Cho dù là vai phụ, cũng không nhất thiết là chỉ để làm nền cho vai chính. Giống như lúc trước cô diễn vai Tiêu công chúa, mặc dù chỉ là một vai phụ, nhưng khi cô diễn, cô phải lột tả chuyện xưa và cảm xúc của nhân vật một cách triệt để nhất. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán. Tất nhiên, lúc đó cô diễn rất tốt, nên mới tạo ra một linh hồn lập thể sinh động như thế, đầy đủ cảm xúc, đầy đủ màu sắc nhưng lại vô cùng độc lập làm người ta yêu thích.”
“Thì ra là như vậy….” Thật ra thì Đường Bội cũng biết, lúc này có thêm hai ảnh đế chỉ dạy lại cảm thấy như cá gặp nước.
“Cám ơn.” Cô cười với Cảnh Tu Bình, nói: “Vậy tiếp theo, xin anh Cảnh chỉ giáo nhiều hơn.”
Cô quay đầu lại nhìn Hạ Tử Diệu.
Quan hệ của hai người, đã khá quen thuộc, Đường Bội cười gật đầu với Hạ Tử Diệu, nói tiếp: “Cũng cảm ơn anh.”
Hạ Tử Diệu cười lắc đầu.
Đường Bội ngày đó hiểu ý không ngăn cách gọi ‘Tử Diệu’, có lẽ khó có thể xuất hiện lần nữa.
Mặc dù trong lòng tiếc nuối, nhưng nhìn thấy nụ cười trên môi cô ngày càng nhiều, nhìn cô dần trở nên hoạt bát, cho dù sự thay đổi này không phải vì mình, Hạ Tử Diệu cũng cảm thấy, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Bọn họ trò chuyện trong chốc lát, Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng cũng đi tới.
So với Đường Bội giản dị, hai người kia, nhất là Thịnh Lan, có thể coi là ăn mặc vô cùng lộng lẫy. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.
Cô ta mặc mộ bộ quần áo cổ đại năm màu, vạt váy kéo lê trên mặt đất, người khoác chiếc áo mỏng màu đỏ kim sa. Trên đầu cài trâm ngọc trai, tay đeo một chiếc vòng bằng vàng rồng, eo buộc thắt lưng khổng tước.
Khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp, giữa chân mày còn có một đó hoa chu sa vàng. Tai đeo bông tai Đông Châu, cổ đeo dây chuyền phỉ thúy.
Khương Dĩ Đồng đi bên cạnh cô ta cũng ăn mặc vô cùng cao quý.
Chỉ là so với Thịnh Lan thì Khương Dĩ Đồng kém hơn một chút, đi theo bên cạnh Thịnh Lan, nhìn Khương Dĩ Đồng không giống phi tần, ngược lại càng giống nha hoàn của Thịnh Lan hơn.
So sánh với nhau thì mặc dù lối ăn mặc của Đường Bội có hơi đơn giản hơn, nhưng phong cách rất riêng, tự có chỗ khéo léo, so với Khương Dĩ Đồng, ngược lại tốt hơn không ít.
Nhưng cho dù ảnh hậu Thịnh Lan, khi đối mặt với ba ảnh đế thì cũng thẹn thùng y như một diễn viên mới.
Lúc này hai má cô ta đã ửng hồng.
“Ảnh đế Tả, ảnh đế Cảnh, ảnh đế Hạ.” Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng chào hòi từng người, lại nói thêm mấy câu, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Trước khi lên sóng phải chuẩn bị, ngay cả Mạc Thành và Nhan Ninh cũng đang tập duyệt, chuẩn bị lên làm nóng sân khấu.
Trợ lý của Minh Hiên đem ba phong thư ra cho ba người.
Đường Bội mở phong thư ra, đoạn diễn không dài, dẫu sao thời gian chuẩn bị quá ít, Minh Hiên muốn kiếm được diễn viên có kỹ thuật diễn hơn người, nên sẽ không quá làm khó ba người.
Cô nhanh chóng đọc hết nội dung, đây là một đoạn trích dài khoảng mười phút.
Nhưng trong mười phút này, sẽ phải diễn cùng ba ảnh đế lớn, thậm chí màn cuối cùng, là đối diễn với ba người.
Đây, mới là mục khảo nghiệm.
Mặc dù Đường Bội không thấy nội dung trích đoạn vở kịch của Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng, nhưng từ đôi chân mày nhíu chặt của hai cô ta, cô có thể đoán ra, phần của hai cô ta cũng không đơn giản, có lẽ hai người kia cũng sẽ làm khó, phải suy nghĩ kỹ càng để không bị rơi xuống thế yếu trước mặt ảnh đế.
Hạ Tử Diệu và Tả Tuấn Dân trao đổi ánh mắt.
Tất nhiên bọn họ đã đọc kịch bản trước, cho nên từ quân áo của ba cô, có thể đoán được người nào diễn đoạn nào.
Trong mắt Hạ Tử Diệu là nụ cười lạnh nhạt, anh ta cũng thấy, trong mắt Tả Tuấn Dân ẩn chứa ý cười và mong đợi.
Thịnh Lan biểu diễn, bọn họ đã thấy nhiều rồi.
Khương Dĩ Đồng , bọn họ cũng không xa lạ gì .
Nhưng sau khi diễn ‘Chiến ca’ với Đường Bội, lần nào tụ họp với nhau, Tả Tuấn Dân cũng nghe Hạ Tử Diệu khen cô diễn viên mới này không dứt miệng, làm cho bọn Tả Tuấn Dân có chút hiếu kỳ——–
Đến tột cùng là người mới ưu tú đến mức nào mới có thể làm cho ảnh đế xem trọng như thế.
Hôm nay, Tả Tuấn Dân có thể tận mắt xem kỹ kỹ thuật diễn xuất của Đường Bội, xem thử cô có thật sự tài giỏi như Hạ Tử Diệu nói không.
Bởi vì…
Không biết nên nói Đường Bội may mắn, hay là xui xẻo.
Đoạn ngắn mà cô rút được, chính là đoạn khó nhất.
Đường Bội, rút được một phân cảnh quan trọng.
Thành, thì một trận thành danh.
Bại, thì hoàn toàn thất bại!
Nhất là, bất luận người diễn chung với cô là ai thì người đó cũng đều không chút kém cỏi!
Lục Tử Mặc đã nhìn ra, hôm nay tâm trạng Đường Bội vô cùng tốt, cho nên lúc nói chuyện, cũng thoải mái hơn nhiều.
“Tuy là như vậy, nhưng nếu không may mắn, rút phải phân đoạn khó, vậy không phải là thiệt thòi rồi sao?” Lục Tử Mặc thở dài: “Tôi nghĩ nếu đã thi, thì cô nhất định muốn thắng.”
“Tất nhiên.” Đường Bội cười chắc chắn, sau đó đưa máy tính bảng cho Lục Tử Mặc: “Không phải tôi đang điều tra về đối phương sao? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.
Chiếm một phần ba màn hình máy tính, là ảnh của một trong ba ảnh đế.
Người đàn ông trong hình đã ngoài bốn mươi, khóe mắt có vài nếp nhăn cùng với mái tóc đã có vài sợi bạc, người ta có thể đoán được số tuổi của người này không nhỏ.
Nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này cực kỳ quyến rũ.
Khác với Liên Tu Cận, người đàn ông trong hình, tựa như vò rượu lâu năm, chỉ riêng đôi mắt sâu đậm kia, mênh mông như đại dương bao trùm lấy người khác.
Chỉ riêng đôi mắt kia, đã đủ làm người khác say mê, chỉ mong say hoài không tỉnh.
Người này tên Tả Tuấn Dân, là một diễn viên gạo cội với hơn hai mươi năm trong nghề, cũng là nhân vật không thể thiếu trong giới điện ảnh.
Kỹ thuật của ông ta vô cùng tuyệt vời, nhất là đôi mắt, thường làm mọi người bị hấp dẫn, khi diễn ông cực kỳ nhập vai, vui vẻ giận giữ, lúc khóc lúc cười.
Cho nên Tả Tuấn Dân được khen rằng, dù chỉ còn một đôi mắt thì cũng có thể làm mọi người điên đảo.
Một người khác, là một diễn viên khoảng hơn ba mươi tuổi.
Vóc người của anh ta cao lớn, tuy không đẹp trai như Hạ Tử Diệu và Tả Tuấn Dân, nhưng trên người cũng có vầng sáng của ảnh đế.
Đây là người đăng quang năm ngoái cùng với Thịnh Lan, là tân ảnh đế.
Người này đã vào giới được bảy năm, lúc đầu, ở cái giới giải trí không thiếu trai xinh gái đẹp này, anh ta không có tiếng tăm gì.
Mặc dù cũng xuất thân từ trường sân khấu điện ảnh, dù lúc tốt nghiệp, anh ta chính là người có số điểm cao nhất.
Nhưng điều này cũng không thể nói lên cái gì, lúc đầu, anh ta chỉ có thể diễn vai quần chúng, hoặc là vai phụ không quan trọng.
Nhưng trời cao không phụ người có lòng!
Mặc dù Cảnh Tu Bình không phải là người giỏi nhất, vẻ ngoài cũng không quá xuất sắc, nhưng lại là người chăm chỉ và chịu khó nhất.
Cho dù là diễn một vai phụ nhỏ, Cảnh Tu Bình cũng sẽ cố gắng hết sức mình để lột tả nhân vật đó.
Lâu ngày, các khán giả bắt đầu nhớ tới cậu diễn viên không quá đẹp trai này, thậm chí còn nhớ rất sâu sắc.
Lâu dần, các đạo diễn cũng bắt đầu nhớ tới cậu diễn viên mới chưa bao giờ oán trách điều gì này.
Ba năm trước, cũng là năm thứ tư anh ta vào nghề, vẫn như cũ, anh ta chỉ có thể diễn những vai không quan trọng.
Nhưng vai phụ lần này anh ta nhận, là vai một người đàn ông chắn kiếm chết vì người mình yêu.
Cuối cùng người ôm được người đẹp về, tất nhiên là nam chính.
Nhưng đến phút cuối, nữ chính vẫn không biết nam phụ vì cứu mình mà chết dưới tay thích khách, điều này, làm cho Cảnh Tu Bình chiếm được lòng người.
Vô số người đau lòng khóc than cho chàng trai chung tình này.
Nhớ lại lúc trước khi chết, anh ta đã nở một nụ cười hạnh phúc.
Cảnh Tu Bình chính thức nổi tiếng từ đó.
Vai diễn được mời tiếp theo, đã không còn là vai phụ không quan trọng nữa.
Thế nhưng, Cảnh Tu Bình càng chọn phim cẩn thận hơn nhiều.
Không bị sự nổi tiếng làm mờ đầu óc, Cảnh Tu Bình thà buông tha cho một số vai nam thứ, thậm chí là nam chính, mà lựa chọn nhân vật thích hợp với bản thân.
Anh ta luôn như vậy, bước đi từng bước, cho đến khi trở thành ảnh đế.
Nhưng, người này càng ngày càng nghiêm túc.
“Người tên Cảnh Tu Bình này….” Đường Bội đưa tay rãi càm, thở dài nói: “Năm ngoái vừa đăng quang ảnh đế, năm nay liền tình nguyện diễn vai phụ, thật sự không đơn giản. Anh ta chắc chắn sẽ nổi tiếng lâu dài.”
Nghe Đường Bội nói vậy, Lục Tử Mặc cũng nhìn ảnh của Cảnh Tu Bình thêm mấy lần.
“Ừ.” Lục Tử Mặc gật đầu, vô cùng đồng ý với lời nói của Đường Bội.
Người như vậy, bất luận là giải quyết chuyện gì cũng sẽ làm rất tốt.
“Cho nên dù là tham gia một tiết mục nhỏ, nhưng chắc chắn anh ta cũng sẽ nghiêm túc chuẩn bị mỗi một chi tiết nhỏ.” Mặc Doanh RF Diệp gia Quán. Đường Bội nâng má, thở dài nói: “Nếu lơ là một chút thì sẽ bị khí thế của ba người bọn họ đè bẹp ngay.”
Nhất là, cô và hai người kia hoàn toàn không biết gì về nội dung của bộ phim.
Tối đa chỉ có thể đoán qua nội dung của cuộc thi, chắc hẳn đó là một bộ phim cổ trang, hơn nữa quy mô rất lớn.
Thoáng cái một tuần đã trôi qua.
Mới chớp mắt mà đã đến ngày tranh tài.
Lúc Đường Bội đến đài truyền hình, thời gian vẫn còn sớm.
Hôm nay phòng hóa trang tầng 18 đã nghênh đón ba người khách quý.
Vì sự xem trọng đối với tiết mục, nên Minh Hiên đặc biệt sắp xếp cho ba vị ảnh đế hóa trang ở tầng 18.
Vì tránh hiềm nghi nên Đường Bội, Khương Dĩ Đồng và Thịnh Lan đều dùng phòng hóa trang ở tầng 12.
Hai người kia cũng đến đài truyền hình sớm.
Lúc mọi người đều có mặt đông đủ, Minh Hiên liền đặt mấy phong thư khác nhau xuống trước mặt bọn họ, nhàn nhạt nói: “Chọn một cái, sau đó căn cứ theo tình tiết mà chuẩn bị.”
Thịnh Lan không nhìn Đường Bội và Khương Dĩ Đồng, ngẩng đầu ưỡn ngực cầm lấy cái đầu tiên trên bàn.
Cô ta duỗi tay ra, cứ như tùy ý bắt đại một người trong đó.
Khương Dĩ Đồng cười với Đường Bội, dịu dàng nói: “Bội Bội, cô chọn trước đi.”
Đường Bội cười một cái, không nói gì, ai trước ai sau cũng không có gì khác nhau.
Có lẽ người rút đầu tiên lại rút được cái khó nhất cũng không biết chừng.
Đợi cô chọn xong, Khương Dĩ Đồng mới từ từ bước lên, tùy ý lấy một cái.
“OK.” Minh Hiên kêu ba người viết tên mình lên phong thư đang cầm, sau đó cất những cái còn lại, nói: “Máy quay đã bắt đầu, tường thuật trực tiếp quá trình so tài của các cô, nhưng quá trình chuẩn bị và hóa trang, cũng sẽ coi như trailer.”
Dừng một chút, anh ta nói: “Nhân viên của chúng tôi, sẽ phụ trách mặt quần áo và trang điểm cho các cô. Diệp gia quán. Không cần đến thợ trang điểm riêng. Tất nhiên, điều này tôi cũng đã thông báo trước rồi.”
Cho nên, hôm nay không có mặt của Ann.
“Vậy bây giờ các cô hãy đi trang điểm và thay quần áo, thời gian này, bao gồm cả thời gian chuẩn bị.” Minh Hiên nói xong, nở nụ cười hiếm hoi với ba người: “Hy vọng ba cô có thể chuẩn bị thật tốt, phơi bày mặt tốt nhất của bản thân.”
“Cám ơn Minh thiếu.” Ba người đáp theo lễ phép rồi trở lại phòng hóa trang Minh Hiên sắp xếp.
Quả nhiên bọn họ đoán không sai, đây đúng là một bộ phim cổ trang, bộ quần áo của Đường Bội, là một bộ quần áo cổ đại mộc mạc, lại vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp.
So với yêu cầu trước lúc tranh tài, phải tinh thông cầm kỳ thư họa, còn phải biết cưỡi ngựa….. Đường Bội nhìn quần áo trước mặt, có vẻ hơi mộc mạc quá rồi.
Ít nhất nhìn từ chỗ Đường Bội, nếu mặc quần áo như thế, hẳn là sẽ không bộc lộ được tài hoa.
Nhất là thợ trang điểm búi tóc cho cô cũng vô cùng thông thường.
Tóc của cô bị buộc ở đỉnh đầu tạo thành một búi tóc đơn giản. Cài một cây trâm bình thường và nó cũng là trang sức duy nhất trên đầu cô.
Còn về bông tai, thì đừng hòng mơ tưởng.
Thợ trang điểm vẫn luôn giữ im lặng đeo một đôi bông tai ngọc trai cho cô.
Món đắt nhất trên người cô, có lẽ là chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay.
Màu sắc của chiếc vòng này cực đẹp.
Chiếc vòng này, có lẽ là món đồ duy nhất làm cho Đường Bội trở nên bất đồng với cô gái bình thường.
Cô như có điều suy nghĩ nhìn mình trong gương.
Bộ quần áo chất vải thô bình thường, trên eo chỉ có một cái đai lưng bình thường, phía trên treo một cái túi tiền.
Đường thêu trên túi tiền rất bình thường.
Căn cứ vào sự hiểu biết của Đường Bội đối với Minh Hiên, ngay cả ảnh đế cũng có thể mời tới, có thể cũng cấp dụng cụ biểu diễn đến bực đó trong vòng trước, tuyệt đối sẽ không quên những chi tiết này.
Cho nên lối ăn mặc giản dị của cô lúc này, cùng với chiếc vòng phỉ thúy trên tay cô, đã nói rõ vấn đề. Vai cô diễn, là một cô gái có thân thế bất phàm, nhưng bây giờ có lẽ là hổ xuống đồng bằng.
Nội dung diễn cụ thể thì phải chờ khi bước ra sân khấu bọn họ mới nhận được, cho nên lúc này Đường Bội và hai người kia, chỉ có thể căn cứ vào những chi tiết này mà suy đoán.
Hóa trang cho Đường Bội xong rất nhanh, bởi vì trang phục của cô thật sự quá đơn giản.
Cô nhanh chóng rời khỏi phòng hóa trang tầng 12, đi lên phòng nghĩ ngơi ở tầng 20.
Nhưng Hạ Tử Diệu còn tới sớm hơn cô.
Hay nói chính xác hơn là cả ba ảnh đế bao gồm Hạ Tử Diệu, Tả Tuấn Dân, và Cảnh Tu Bình đều tới sớm hơn cô.
Bọn họ đã thay quần áo xong và ngồi chờ trong phòng nghỉ ngơi.
Lúc cô mở cửa đi vào, Hạ Tử Diệu cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Nhìn thấy lối ăn mặc của cô giống với cô gái nông thôn, Hạ Tử Diệu không nhịn được mà cười khẽ, để quyển tạp chí trong tay xuống, đứng lên đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, cười nói: “Sao lại mặc đồ này?”
“Anh không biết à?” Đường Bội cười yếu ớt, liếc mắt nhìn Hạ Tử Diệu.
Cô biểu hiện hoạt bát và có hơi gian xảo như vậy, lập tức làm dáng vẻ quê mùa trên người biến mất, cả người cũng linh động hơn.
“Đúng đúng….” Hạ Tử Diệu giơ hai tay lên, bất đắc dĩ cười nói: “Không có gì giấu được cô hết.”
Trong ba người, Đường Bội chỉ biết mình Hạ Tử Diệu, hai người cũng được coi như là quen thuộc, sau khi chào hỏi, ánh mắt của cô lập tức chuyển sang hai người kia. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.
Cuộc nói chuyện của cô và Hạ Tử Diệu, tất nhiên cũng đưa tới sự chú ý của hai người kia, bọn họ cũng để đồ trong tay xuống, nghiêm túc quan sát Đường Bội.
Mặc dù là hai đại ảnh đế, nhưng lần đầu tiên gặp mặt Đường Bội không có một chút yếu thế.
Cô khẽ mỉm cười với hai người, tự giới thiệu bản thân trước: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Đường Bội. Chút nữa, xin hai vị ảnh đế chiếu cố nhiều hơn.”
Tả Tuấn Dân cười một tiếng, đứng lên, chủ động đưa tay ra nắm tay Đường Bội, cười nói: “Cô Đường mặc đồ như vậy, thật sự rất thú vị.”
Tả Tuấn Dân nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng thâm thúy, gật đầu một cái nói: “Càng ngoài dự đoán thì càng thu hút ánh nhìn của khán giả hơn.”
“Cám ơn.” Đường Bội cười đáp: “Được chú khen, hy vọng mười năm sau, cháu có thể chân chính nhận được những lời khen này. Cháu bây giờ, vẫn còn phải học tập nhiều lắm.”
“Không tệ!” Tuổi của Tả Tuấn Dân đã có thể làm cha của Đường Bội, huống chi ông ta ở trong giới đã lâu, vốn là bậc tiền bối, lập tức đưa tay vỗ vai Đường Bội tỏ vẻ khích lệ, thở dài nói: “Rất có năng lực, cố gắng lên!”
“Vâng.” Đường Bội gật đầu, sau đó chủ động đi tới trước mặt Cảnh Tu Bình, đưa tay ra: “Anh Cảnh.” Diệp gia quán.
Cảnh Tu Bình nắm lấy tay cô, nhàn nhạt nói: “Hy vọng cô Đường hôm nay có thể phát huy một cách xuất sắc nhất.”
Chắc có lẽ vì Cảnh Tu Bình đã trải qua quá nhiều gai góc trong giới giải trí, con đường đi qua cũng không xuôi như Hạ Tử Diệu và Tả Tuấn Dân nên tính cách cũng không hiền hòa như họ.
Nhưng anh ta vẫn không mất lịch sự, sau khi bắt tay với Đường Bội thì lập tức chủ động buông tay cô ra, nói: “Tôi đã xem tiết mục lần trước của cô, thật khó nhìn ra, cô biểu diễn, không theo khuôn khổ.” Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.
Ba người dự thi, chỉ có Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng là coi như xuất thân chính quy.
Chỉ có Đường Bội, là đột ngột xuất hiện, là Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường.
“Anh Cảnh quá khen.” Nụ cười của Đường Bội cũng rất khách sáo: “Tôi đã xem nhiều phim anh đóng, cho dù là vai phụ bình thường nhất cũng có thể để người ta thấy, đó mới thật sự là diễn.”
Không phải cô đang lấy lòng mà Cảnh Tu Bình thật sự là một người như vậy, cho dù đang đứng bên cạnh nhân vật chính, cho dù máy quay chỉ nhắm vào nhân vật chính, nhưng vai phụ mà anh ta diễn, chưa từng có ai xem thường.
Lời Đường Bội nói, có lẽ đã đâm trúng trái tim đầy kiêu ngạo của Cảnh Tu Bình.
Trên mặt của anh ta cũng lộ ra nụ cười nhạt, khó có khi nói thêm vài câu: “Lời khen của cô Đường quá cao rồi.”
Anh ta dừng một chút, ước chừng là rất thưởng thức Đường Bội, nói: “Ở trong giới này, không ai có thể bảo đảm, lần này cũng có thể bắt được vai diễn mà mình thích. Diệp gia quán. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán. Nhưng cho dù không phải vai chính, từng vai phụ trong phim, cũng là thế giới của bọn họ, họ là nhân vật chính duy nhất trong thế giới đó. Cho nên mới nói, mỗi đóa hoa là một thế giới.”
“Ừ.” Đường Bội như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.
Hạ Tử Diệu chủ động lại gần, cười bổ sung: “Đây là Tu Bình đang chỉ dạy cô. Cho dù là vai phụ, cũng không nhất thiết là chỉ để làm nền cho vai chính. Giống như lúc trước cô diễn vai Tiêu công chúa, mặc dù chỉ là một vai phụ, nhưng khi cô diễn, cô phải lột tả chuyện xưa và cảm xúc của nhân vật một cách triệt để nhất. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán. Tất nhiên, lúc đó cô diễn rất tốt, nên mới tạo ra một linh hồn lập thể sinh động như thế, đầy đủ cảm xúc, đầy đủ màu sắc nhưng lại vô cùng độc lập làm người ta yêu thích.”
“Thì ra là như vậy….” Thật ra thì Đường Bội cũng biết, lúc này có thêm hai ảnh đế chỉ dạy lại cảm thấy như cá gặp nước.
“Cám ơn.” Cô cười với Cảnh Tu Bình, nói: “Vậy tiếp theo, xin anh Cảnh chỉ giáo nhiều hơn.”
Cô quay đầu lại nhìn Hạ Tử Diệu.
Quan hệ của hai người, đã khá quen thuộc, Đường Bội cười gật đầu với Hạ Tử Diệu, nói tiếp: “Cũng cảm ơn anh.”
Hạ Tử Diệu cười lắc đầu.
Đường Bội ngày đó hiểu ý không ngăn cách gọi ‘Tử Diệu’, có lẽ khó có thể xuất hiện lần nữa.
Mặc dù trong lòng tiếc nuối, nhưng nhìn thấy nụ cười trên môi cô ngày càng nhiều, nhìn cô dần trở nên hoạt bát, cho dù sự thay đổi này không phải vì mình, Hạ Tử Diệu cũng cảm thấy, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Bọn họ trò chuyện trong chốc lát, Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng cũng đi tới.
So với Đường Bội giản dị, hai người kia, nhất là Thịnh Lan, có thể coi là ăn mặc vô cùng lộng lẫy. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.
Cô ta mặc mộ bộ quần áo cổ đại năm màu, vạt váy kéo lê trên mặt đất, người khoác chiếc áo mỏng màu đỏ kim sa. Trên đầu cài trâm ngọc trai, tay đeo một chiếc vòng bằng vàng rồng, eo buộc thắt lưng khổng tước.
Khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp, giữa chân mày còn có một đó hoa chu sa vàng. Tai đeo bông tai Đông Châu, cổ đeo dây chuyền phỉ thúy.
Khương Dĩ Đồng đi bên cạnh cô ta cũng ăn mặc vô cùng cao quý.
Chỉ là so với Thịnh Lan thì Khương Dĩ Đồng kém hơn một chút, đi theo bên cạnh Thịnh Lan, nhìn Khương Dĩ Đồng không giống phi tần, ngược lại càng giống nha hoàn của Thịnh Lan hơn.
So sánh với nhau thì mặc dù lối ăn mặc của Đường Bội có hơi đơn giản hơn, nhưng phong cách rất riêng, tự có chỗ khéo léo, so với Khương Dĩ Đồng, ngược lại tốt hơn không ít.
Nhưng cho dù ảnh hậu Thịnh Lan, khi đối mặt với ba ảnh đế thì cũng thẹn thùng y như một diễn viên mới.
Lúc này hai má cô ta đã ửng hồng.
“Ảnh đế Tả, ảnh đế Cảnh, ảnh đế Hạ.” Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng chào hòi từng người, lại nói thêm mấy câu, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Trước khi lên sóng phải chuẩn bị, ngay cả Mạc Thành và Nhan Ninh cũng đang tập duyệt, chuẩn bị lên làm nóng sân khấu.
Trợ lý của Minh Hiên đem ba phong thư ra cho ba người.
Đường Bội mở phong thư ra, đoạn diễn không dài, dẫu sao thời gian chuẩn bị quá ít, Minh Hiên muốn kiếm được diễn viên có kỹ thuật diễn hơn người, nên sẽ không quá làm khó ba người.
Cô nhanh chóng đọc hết nội dung, đây là một đoạn trích dài khoảng mười phút.
Nhưng trong mười phút này, sẽ phải diễn cùng ba ảnh đế lớn, thậm chí màn cuối cùng, là đối diễn với ba người.
Đây, mới là mục khảo nghiệm.
Mặc dù Đường Bội không thấy nội dung trích đoạn vở kịch của Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng, nhưng từ đôi chân mày nhíu chặt của hai cô ta, cô có thể đoán ra, phần của hai cô ta cũng không đơn giản, có lẽ hai người kia cũng sẽ làm khó, phải suy nghĩ kỹ càng để không bị rơi xuống thế yếu trước mặt ảnh đế.
Hạ Tử Diệu và Tả Tuấn Dân trao đổi ánh mắt.
Tất nhiên bọn họ đã đọc kịch bản trước, cho nên từ quân áo của ba cô, có thể đoán được người nào diễn đoạn nào.
Trong mắt Hạ Tử Diệu là nụ cười lạnh nhạt, anh ta cũng thấy, trong mắt Tả Tuấn Dân ẩn chứa ý cười và mong đợi.
Thịnh Lan biểu diễn, bọn họ đã thấy nhiều rồi.
Khương Dĩ Đồng , bọn họ cũng không xa lạ gì .
Nhưng sau khi diễn ‘Chiến ca’ với Đường Bội, lần nào tụ họp với nhau, Tả Tuấn Dân cũng nghe Hạ Tử Diệu khen cô diễn viên mới này không dứt miệng, làm cho bọn Tả Tuấn Dân có chút hiếu kỳ——–
Đến tột cùng là người mới ưu tú đến mức nào mới có thể làm cho ảnh đế xem trọng như thế.
Hôm nay, Tả Tuấn Dân có thể tận mắt xem kỹ kỹ thuật diễn xuất của Đường Bội, xem thử cô có thật sự tài giỏi như Hạ Tử Diệu nói không.
Bởi vì…
Không biết nên nói Đường Bội may mắn, hay là xui xẻo.
Đoạn ngắn mà cô rút được, chính là đoạn khó nhất.
Đường Bội, rút được một phân cảnh quan trọng.
Thành, thì một trận thành danh.
Bại, thì hoàn toàn thất bại!
Nhất là, bất luận người diễn chung với cô là ai thì người đó cũng đều không chút kém cỏi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.