[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
Chương 80: Không Thể Cứu Vãn
Tg Nguyễn Nguyễn
10/10/2024
Tô Tử Hạ đứng đó, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, nơi Tô Tử Yên - em gái cùng cha khác mẹ của cô, đang quy ngã trên sàn. Dáng vẻ của Tô Tử Yên trước đây kiêu ngạo, đầy quyền lực, nhưng giờ đây chỉ còn lại một bóng dáng mỏng manh, nhục nhã.
Tất cả những sự giả dối và phù hoa mà Tô Tử Yên từng ôm lấy giờ bị bóc trần, từng mảng từng mảng rơi xuống dưới ánh đèn lạnh lẽo của các phóng viên vây quanh.
Từ đầu đến cuối, Lý Nguyệt chỉ biết đứng đó, im lặng và không làm gì, mặc cho Tô Tử Yên gào thét trong sự tuyệt vọng. Người mẹ đã hết mực yêu thương, chăm sóc Tô Tử Yên, hóa ra lại chỉ là một kẻ vô dụng trong thời khắc này.
Đôi mắt của bà ta lúc này đã dấy lên sự sợ hãi tột cùng, không chỉ vì sợ ảnh hưởng đến bản thân mà còn vì những bí mật bà ta cất giấu lâu nay sắp bị phơi bày trước mặt mọi người.
Khi tờ giấy chứng nhận ADN được đưa ra, gương mặt Lý Nguyệt tái xanh không còn giọt máu. Bà ta nhìn tờ giấy với vẻ kinh hoàng, đôi môi run rẩy không thốt nên lời.
Đám phóng viên vội vã lia máy ảnh, ghi lại từng khoảnh khắc, từng biểu cảm của Lý Nguyệt và Tô Tử Yên, tận hưởng một trong những tin tức hot nhất trong ngày. Tiếng xì xào bắt đầu vang lên xung quanh:
"Thì ra Tô Tử Yên không phải con ruột của Tô Gia."
"Mẹ con cô ta đã dùng thủ đoạn gì để vào được Tô Gia hay sao?"
"Đây là chuyện động trời! Xinh đẹp như vậy mà lại là con hoang, haha!"
Những lời xì xào ngày càng trở nên cay nghiệt, như hàng trăm nhát dao đâm vào trái tim của Tô Tử Yên. Trước đây, cô đã từng ngạo mạn, tự tin với danh phận cao quý, nhưng giờ tất cả đều sụp đổ. Thân phận mà cô hằng dựa vào, giờ đã hóa thành trò cười cho thiên hạ. Tô Tử Yên ngã khuỵu xuống, nước mắt chảy dài, đôi mắt không còn ánh lên vẻ kiêu ngạo mà chỉ còn lại sự sợ hãi và tủi nhục.
Lý Nguyệt không chịu nổi áp lực, bà ta vội chạy đến ôm lấy Tô Tử Yên, cố gắng che chở cho đứa con gái mà bà ta đã đặt biết bao hy vọng. Bà ta nghẹn ngào, cố gắng trấn an:
"Tử Yên! Con đừng tin lời họ nói, con là con của mẹ, máu mủ của Tô Gia."
Nhưng lời bà ta thốt ra chỉ làm đám đông thêm phần phẫn nộ, một vài phóng viên không ngừng chụp ảnh, trong khi những người khác ghi lại từng câu từng chữ. Mọi sự đã quá muộn, những lời nói dối không thể cứu vãn được điều gì. Lý Nguyệt cũng chỉ là một kẻ đang cố gắng bám víu vào sợi dây cuối cùng của sự kiêu hãnh và quyền lực đã mất.
Tô Tử Hạ đứng từ xa nhìn lại, trong lòng cô không có lấy một chút thương hại cho Lý Nguyệt và Tô Tử Yên. Bao năm qua, cô đã chịu đựng biết bao sự sỉ nhục và coi thường, chỉ vì cô không phải đứa con mà Tô Gia và Lý Nguyệt đặt nhiều hy vọng. Hôm nay, trước cảnh tượng này, cô chỉ cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Mọi bí mật cuối cùng đã bị phơi bày, sự thật giờ không thể che giấu được nữa.
Cạnh Tô Tử Hạ, Mặc Cận Ngôn đứng đó với ánh mắt lạnh lùng. Anh nhìn về phía Tô Tử Yên và Lý Nguyệt với vẻ thản nhiên, như thể chuyện này không có gì đáng bận tâm.
Dù là người ngoài, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự phẫn uất và nỗi đau của Tô Tử Hạ. Anh nhẹ nhàng siết lấy tay cô, như muốn nói rằng anh sẽ ở đây, bên cô, để bảo vệ cô khỏi những sóng gió này.
Giờ đây, cô đã bước qua quá khứ, không còn bị ràng buộc bởi những bí mật và lừa dối của Tô Tử Yên nữa. Cuộc đời cô từ đây sẽ khác, cô sẽ sống một cuộc sống mà cô hằng mơ ước, bên cạnh người mà cô tin tưởng.
Trong khi đó, Tô Tử Yên ngước nhìn lên, đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt cô ánh lên vẻ tuyệt vọng. Cô đã mất tất cả, không còn lại gì ngoài sự tủi nhục và đau đớn. Đám phóng viên không ngừng chụp ảnh, ghi lại từng biểu cảm, từng giọt nước mắt của cô, khiến cô trở thành trung tâm của những lời đàm tiếu và sự chế giễu.
Lý Nguyệt cũng không khá hơn, bà ta đứng đó với khuôn mặt thất thần, đôi tay run rẩy không thể làm gì hơn. Cả đời bà đã sống trong sự lừa dối, và giờ đây, khi tất cả sự thật bị phơi bày, bà cũng không còn cách nào để biện minh.
Đám đông xung quanh xì xào, cười cợt, những lời nói cay độc không ngừng tuôn ra, khiến bà và Tô Tử Yên trở thành trò cười cho thiên hạ.
Tô Tử Hạ nhìn lại một lần cuối, đôi mắt bình thản nhưng kiên định. Cô biết rằng, từ giờ cô không còn dính líu gì đến những con người này nữa. Quá khứ đã khép lại, và trước mặt cô là một con đường mới, một cuộc sống mà cô có thể tự do lựa chọn, không còn bị ràng buộc bởi những lừa dối và đau thương.
- Tô Tử Yên! Từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi cho cô hai ngày cuốn gói khỏi Tô Gia.
Cút đi, mang theo cả những đau đớn của tôi mà cút ra khỏi đời tôi - Tô Tử Yên!
Tất cả những sự giả dối và phù hoa mà Tô Tử Yên từng ôm lấy giờ bị bóc trần, từng mảng từng mảng rơi xuống dưới ánh đèn lạnh lẽo của các phóng viên vây quanh.
Từ đầu đến cuối, Lý Nguyệt chỉ biết đứng đó, im lặng và không làm gì, mặc cho Tô Tử Yên gào thét trong sự tuyệt vọng. Người mẹ đã hết mực yêu thương, chăm sóc Tô Tử Yên, hóa ra lại chỉ là một kẻ vô dụng trong thời khắc này.
Đôi mắt của bà ta lúc này đã dấy lên sự sợ hãi tột cùng, không chỉ vì sợ ảnh hưởng đến bản thân mà còn vì những bí mật bà ta cất giấu lâu nay sắp bị phơi bày trước mặt mọi người.
Khi tờ giấy chứng nhận ADN được đưa ra, gương mặt Lý Nguyệt tái xanh không còn giọt máu. Bà ta nhìn tờ giấy với vẻ kinh hoàng, đôi môi run rẩy không thốt nên lời.
Đám phóng viên vội vã lia máy ảnh, ghi lại từng khoảnh khắc, từng biểu cảm của Lý Nguyệt và Tô Tử Yên, tận hưởng một trong những tin tức hot nhất trong ngày. Tiếng xì xào bắt đầu vang lên xung quanh:
"Thì ra Tô Tử Yên không phải con ruột của Tô Gia."
"Mẹ con cô ta đã dùng thủ đoạn gì để vào được Tô Gia hay sao?"
"Đây là chuyện động trời! Xinh đẹp như vậy mà lại là con hoang, haha!"
Những lời xì xào ngày càng trở nên cay nghiệt, như hàng trăm nhát dao đâm vào trái tim của Tô Tử Yên. Trước đây, cô đã từng ngạo mạn, tự tin với danh phận cao quý, nhưng giờ tất cả đều sụp đổ. Thân phận mà cô hằng dựa vào, giờ đã hóa thành trò cười cho thiên hạ. Tô Tử Yên ngã khuỵu xuống, nước mắt chảy dài, đôi mắt không còn ánh lên vẻ kiêu ngạo mà chỉ còn lại sự sợ hãi và tủi nhục.
Lý Nguyệt không chịu nổi áp lực, bà ta vội chạy đến ôm lấy Tô Tử Yên, cố gắng che chở cho đứa con gái mà bà ta đã đặt biết bao hy vọng. Bà ta nghẹn ngào, cố gắng trấn an:
"Tử Yên! Con đừng tin lời họ nói, con là con của mẹ, máu mủ của Tô Gia."
Nhưng lời bà ta thốt ra chỉ làm đám đông thêm phần phẫn nộ, một vài phóng viên không ngừng chụp ảnh, trong khi những người khác ghi lại từng câu từng chữ. Mọi sự đã quá muộn, những lời nói dối không thể cứu vãn được điều gì. Lý Nguyệt cũng chỉ là một kẻ đang cố gắng bám víu vào sợi dây cuối cùng của sự kiêu hãnh và quyền lực đã mất.
Tô Tử Hạ đứng từ xa nhìn lại, trong lòng cô không có lấy một chút thương hại cho Lý Nguyệt và Tô Tử Yên. Bao năm qua, cô đã chịu đựng biết bao sự sỉ nhục và coi thường, chỉ vì cô không phải đứa con mà Tô Gia và Lý Nguyệt đặt nhiều hy vọng. Hôm nay, trước cảnh tượng này, cô chỉ cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Mọi bí mật cuối cùng đã bị phơi bày, sự thật giờ không thể che giấu được nữa.
Cạnh Tô Tử Hạ, Mặc Cận Ngôn đứng đó với ánh mắt lạnh lùng. Anh nhìn về phía Tô Tử Yên và Lý Nguyệt với vẻ thản nhiên, như thể chuyện này không có gì đáng bận tâm.
Dù là người ngoài, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự phẫn uất và nỗi đau của Tô Tử Hạ. Anh nhẹ nhàng siết lấy tay cô, như muốn nói rằng anh sẽ ở đây, bên cô, để bảo vệ cô khỏi những sóng gió này.
Giờ đây, cô đã bước qua quá khứ, không còn bị ràng buộc bởi những bí mật và lừa dối của Tô Tử Yên nữa. Cuộc đời cô từ đây sẽ khác, cô sẽ sống một cuộc sống mà cô hằng mơ ước, bên cạnh người mà cô tin tưởng.
Trong khi đó, Tô Tử Yên ngước nhìn lên, đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt cô ánh lên vẻ tuyệt vọng. Cô đã mất tất cả, không còn lại gì ngoài sự tủi nhục và đau đớn. Đám phóng viên không ngừng chụp ảnh, ghi lại từng biểu cảm, từng giọt nước mắt của cô, khiến cô trở thành trung tâm của những lời đàm tiếu và sự chế giễu.
Lý Nguyệt cũng không khá hơn, bà ta đứng đó với khuôn mặt thất thần, đôi tay run rẩy không thể làm gì hơn. Cả đời bà đã sống trong sự lừa dối, và giờ đây, khi tất cả sự thật bị phơi bày, bà cũng không còn cách nào để biện minh.
Đám đông xung quanh xì xào, cười cợt, những lời nói cay độc không ngừng tuôn ra, khiến bà và Tô Tử Yên trở thành trò cười cho thiên hạ.
Tô Tử Hạ nhìn lại một lần cuối, đôi mắt bình thản nhưng kiên định. Cô biết rằng, từ giờ cô không còn dính líu gì đến những con người này nữa. Quá khứ đã khép lại, và trước mặt cô là một con đường mới, một cuộc sống mà cô có thể tự do lựa chọn, không còn bị ràng buộc bởi những lừa dối và đau thương.
- Tô Tử Yên! Từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi cho cô hai ngày cuốn gói khỏi Tô Gia.
Cút đi, mang theo cả những đau đớn của tôi mà cút ra khỏi đời tôi - Tô Tử Yên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.