[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
Chương 50: Trùng phùng sau sáu năm, lần này sẽ là tôi theo đuổi em
Tg Nguyễn Nguyễn
10/10/2024
Đồng hồ điểm 10 giờ 20 phút tối
Bên cạnh bờ hồ gần bãi giữ xe, Sở Thiên Minh nắm chặt tay Giang Quân không buông, hớt hải kéo cô đi.
"Tôi bảo là anh buông ra!"
Giang Quân vặn vẹo cổ tay nhưng vẫn không gở ra được, mặt cô nóng phừng phừng vì tức giận.
"Sở Thiên Minh! Anh bị điếc sao? Mau thả tay ra ngay!"
Sở Thiên Minh dừng bước, anh quay người lại nhìn xung quanh, ở đây rất ít cây cối nhưng cũng khá vắng vẻ.
Nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, đôi mắt to tròn đang lăm lăm nhìn mình. Giống y như sáu năm trước, cũng chính đôi mắt đầy khí thế này mang theo ngữ khí dũng cảm đứng trước mặt tỏ tình với anh. Nhưng hiện tại thì khác, đôi mắt ấy hiện lên sự xa lạ, sự chán ghét đến tột cùng.
"Đã sáu năm trôi qua mà em vẫn còn nhớ tên tôi sao? May thật!"
"Sở Thiên Minh! Anh vẫn còn dám nhắc lại chuyện sáu năm trước với tôi!" - Giang Quân tức giận chỉ vào mặt Sở Thiên Minh.
Sáu năm trước khi Giang Quân vẫn còn là một cô sinh viên năm cuối đại học y, Sở Thiên Minh là một bác sĩ trưởng khoa tài giỏi, anh tú. Cô đem lòng thương nhớ mà bỏ luôn định hướng sẽ học thiết kế mà chuyển sang học y, để có thể làm đồng nghiệp với anh, có thể gần hơn với người trong lòng.
Và vào cái ngày mà cô cầm tấm bằng tốt nghiệp loại xuất sắc ấy đến trước mặt anh, lấy hết can đảm thổ lộ lòng mình nhưng anh lại quay lưng chạy đi. Và sau ngày hôm đó anh biến mất hoàn toàn, giống như không khí không dấu vết cũng chẳng có tung tích.
Biến mất tận sáu năm!!
Vậy mà hôm nay bất thình lình lại xuất hiện trước mặt cô, còn giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra trước đây vậy. Sở Thiên Minh! Anh có biết khoảng thời gian sau khi anh biến mất tôi đã phải sống như thế nào hay không?
"Sở Thiên Minh! Tốt nhất là anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa"
Sở Thiên Minh hiểu rõ hành động của bản thân lúc này đã khơi lại nỗi buồn lúc trước cho Giang Quân nhưng anh không còn cách nào khác. Anh đã từng hận chết mình vì sao không trả lời rồi hãy chạy đi, không một lời từ biệt mà biến mất tận sáu năm.
Anh nới lỏng tay, mi mắt anh rũ xuống nhìn Giang Quân.
"Giang Quân! Là anh sai, lúc đó thật sự ở bệnh viện có ca mổ rất gấp nên phải chạy đi ngay, còn về việc anh đột nhiên biển mất là vì..."
"Tôi không muốn nghe!!" - Nước mắt cô trào ra không ngớt, lớn giọng quát lên.
Cô hất mạnh tay Sở Thiên Minh ra, vừa khóc vừa thở gấp, giống như sắp không kềm nổi cảm súc của mình nữa.
Cô nghĩ vốn dĩ đã sáu năm, sáu năm rồi! Đáng lẽ ba chữ Sở Thiên Minh đã biến mất trong đầu cô nhưng nhìn thấy anh ta thì bao nhiêu cảm súc từ sáu năm trước đều ùa về cùng một lúc. Mọi sự chịu đựng, cố gắng quên đi trong mấy năm qua đều đố sông đổ biển cả rồi!
"Tôi không phải là thú vui để anh đùa giỡn, Sở Thiên Minh anh đang định làm gì tiếp theo với tôi nữa? Tôi đến Hải Thành là vì anh! Tôi vào đại học y cũng là vì anh! Tôi thay đổi đều là vì anh!..."'
"Tôi.."
"Sở Thiên Minh! Anh là thằng khốn, nếu như anh muốn từ chối tôi thì chỉ cần nói thẳng ra là xong chứ gì! Tại sao lại biến mất chứ? Tôi nghĩ anh sẽ đến tìm tôi, cho tôi một câu trả lời. Và tôi đợi anh cả đêm, đợi hết cả ngày hôm sau, rồi hai, ba ngày vẫn chưa thấy anh đâu? Và suốt bốn năm, tôi vẫn không thấy anh trở lại! Tại sao?...tại sao chứ?"
"Sau bốn năm chờ đợi anh, tôi đã quyết định buông bỏ và cuộc sống tôi đang trở lại trật tự của nó, vậy mà hôm nay anh lại xuất hiện, anh về đây làm gì? Tôi ghét anh!..."
Mặt Giang Quân đỏ lên, vừa khóc vừa nói không ngừng, bao nhiêu lời nói đè nén mấy năm qua cứ thế mà xả ra hết.
Sở Thiên Minh cuối đầu xuống, đưa tay lau nước mắt cho cô. Anh nhận ra niềm vui như muốn vỡ oà của Giang Quân nhưng cô đã che đậy tất cả bằng những lời mắng đầy phẫn nộ của cô.
"Say rồi sao? Chẳng phải lúc nãy vẫn còn tỉnh táo kia mà?"
"Tôi không say!! Anh mau xéo đi cho tôi... tôi ghét anh! Sở Thiên Minh! Anh là tên khốn nạn, tên vô lương tâm!
Anh quay về với cái phòng mổ của anh đi, biến khỏi mắt tôi...hức..."
Giang Quân loạng choạng, tầm nhìn không còn rõ nữa, lúc nãy chỉ uống vài ly rượu vẫn thấy ổn nhưng sao đột nhiên lại chóng mặt thế này.
"Tôi đưa em về" - Sở Thiên Minh bế Giang Quân lên.
"Bỏ tôi xuống...cái tên xấu xa nhà anh!...hức..." - giẫy giụa.
Anh không nói gì, một mực mang cô vào xe, thắt dây an toàn.
Năm xưa là chính Sở Thiên Minh này bỏ chạy, nhưng bây giờ thì cũng sẽ là chính Sở Thiên Minh này bám chân không buông. Sáu năm trước là em vì tôi, sáu năm sau tôi sẽ vì em, Giang Quân lần này sẽ là tôi theo đuổi em.
Tôi sẽ khiến em yêu tôi một lần nữa!
(Giới Thiệu Chương Sau]
"Mặc.Mặc.Mặc Cận Ngôn! Anh làm gì thế?! Mau mặc đồ vào đi!"
Vẻ lãnh đạm thường ngày của người đàn ông biến đâu mất, chỉ còn lại gương mặt anh tuấn đầy nham hiểm nhìn
Tô Tử Hạ. Mặc Cận Ngôn khẽ liếm môi trên, mi anh gập xuống nhìn Tử Hạ bằng ánh mắt thèm khát.
"Mèo con!! Mau lại đây!"
Tử Hạ trợn tròn mắt, bấu chặt vào chiếc chăn lùi lại.
"Mấy ngày không gặp mà anh đã trở thành biến thái rồi sao?
Bên cạnh bờ hồ gần bãi giữ xe, Sở Thiên Minh nắm chặt tay Giang Quân không buông, hớt hải kéo cô đi.
"Tôi bảo là anh buông ra!"
Giang Quân vặn vẹo cổ tay nhưng vẫn không gở ra được, mặt cô nóng phừng phừng vì tức giận.
"Sở Thiên Minh! Anh bị điếc sao? Mau thả tay ra ngay!"
Sở Thiên Minh dừng bước, anh quay người lại nhìn xung quanh, ở đây rất ít cây cối nhưng cũng khá vắng vẻ.
Nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, đôi mắt to tròn đang lăm lăm nhìn mình. Giống y như sáu năm trước, cũng chính đôi mắt đầy khí thế này mang theo ngữ khí dũng cảm đứng trước mặt tỏ tình với anh. Nhưng hiện tại thì khác, đôi mắt ấy hiện lên sự xa lạ, sự chán ghét đến tột cùng.
"Đã sáu năm trôi qua mà em vẫn còn nhớ tên tôi sao? May thật!"
"Sở Thiên Minh! Anh vẫn còn dám nhắc lại chuyện sáu năm trước với tôi!" - Giang Quân tức giận chỉ vào mặt Sở Thiên Minh.
Sáu năm trước khi Giang Quân vẫn còn là một cô sinh viên năm cuối đại học y, Sở Thiên Minh là một bác sĩ trưởng khoa tài giỏi, anh tú. Cô đem lòng thương nhớ mà bỏ luôn định hướng sẽ học thiết kế mà chuyển sang học y, để có thể làm đồng nghiệp với anh, có thể gần hơn với người trong lòng.
Và vào cái ngày mà cô cầm tấm bằng tốt nghiệp loại xuất sắc ấy đến trước mặt anh, lấy hết can đảm thổ lộ lòng mình nhưng anh lại quay lưng chạy đi. Và sau ngày hôm đó anh biến mất hoàn toàn, giống như không khí không dấu vết cũng chẳng có tung tích.
Biến mất tận sáu năm!!
Vậy mà hôm nay bất thình lình lại xuất hiện trước mặt cô, còn giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra trước đây vậy. Sở Thiên Minh! Anh có biết khoảng thời gian sau khi anh biến mất tôi đã phải sống như thế nào hay không?
"Sở Thiên Minh! Tốt nhất là anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa"
Sở Thiên Minh hiểu rõ hành động của bản thân lúc này đã khơi lại nỗi buồn lúc trước cho Giang Quân nhưng anh không còn cách nào khác. Anh đã từng hận chết mình vì sao không trả lời rồi hãy chạy đi, không một lời từ biệt mà biến mất tận sáu năm.
Anh nới lỏng tay, mi mắt anh rũ xuống nhìn Giang Quân.
"Giang Quân! Là anh sai, lúc đó thật sự ở bệnh viện có ca mổ rất gấp nên phải chạy đi ngay, còn về việc anh đột nhiên biển mất là vì..."
"Tôi không muốn nghe!!" - Nước mắt cô trào ra không ngớt, lớn giọng quát lên.
Cô hất mạnh tay Sở Thiên Minh ra, vừa khóc vừa thở gấp, giống như sắp không kềm nổi cảm súc của mình nữa.
Cô nghĩ vốn dĩ đã sáu năm, sáu năm rồi! Đáng lẽ ba chữ Sở Thiên Minh đã biến mất trong đầu cô nhưng nhìn thấy anh ta thì bao nhiêu cảm súc từ sáu năm trước đều ùa về cùng một lúc. Mọi sự chịu đựng, cố gắng quên đi trong mấy năm qua đều đố sông đổ biển cả rồi!
"Tôi không phải là thú vui để anh đùa giỡn, Sở Thiên Minh anh đang định làm gì tiếp theo với tôi nữa? Tôi đến Hải Thành là vì anh! Tôi vào đại học y cũng là vì anh! Tôi thay đổi đều là vì anh!..."'
"Tôi.."
"Sở Thiên Minh! Anh là thằng khốn, nếu như anh muốn từ chối tôi thì chỉ cần nói thẳng ra là xong chứ gì! Tại sao lại biến mất chứ? Tôi nghĩ anh sẽ đến tìm tôi, cho tôi một câu trả lời. Và tôi đợi anh cả đêm, đợi hết cả ngày hôm sau, rồi hai, ba ngày vẫn chưa thấy anh đâu? Và suốt bốn năm, tôi vẫn không thấy anh trở lại! Tại sao?...tại sao chứ?"
"Sau bốn năm chờ đợi anh, tôi đã quyết định buông bỏ và cuộc sống tôi đang trở lại trật tự của nó, vậy mà hôm nay anh lại xuất hiện, anh về đây làm gì? Tôi ghét anh!..."
Mặt Giang Quân đỏ lên, vừa khóc vừa nói không ngừng, bao nhiêu lời nói đè nén mấy năm qua cứ thế mà xả ra hết.
Sở Thiên Minh cuối đầu xuống, đưa tay lau nước mắt cho cô. Anh nhận ra niềm vui như muốn vỡ oà của Giang Quân nhưng cô đã che đậy tất cả bằng những lời mắng đầy phẫn nộ của cô.
"Say rồi sao? Chẳng phải lúc nãy vẫn còn tỉnh táo kia mà?"
"Tôi không say!! Anh mau xéo đi cho tôi... tôi ghét anh! Sở Thiên Minh! Anh là tên khốn nạn, tên vô lương tâm!
Anh quay về với cái phòng mổ của anh đi, biến khỏi mắt tôi...hức..."
Giang Quân loạng choạng, tầm nhìn không còn rõ nữa, lúc nãy chỉ uống vài ly rượu vẫn thấy ổn nhưng sao đột nhiên lại chóng mặt thế này.
"Tôi đưa em về" - Sở Thiên Minh bế Giang Quân lên.
"Bỏ tôi xuống...cái tên xấu xa nhà anh!...hức..." - giẫy giụa.
Anh không nói gì, một mực mang cô vào xe, thắt dây an toàn.
Năm xưa là chính Sở Thiên Minh này bỏ chạy, nhưng bây giờ thì cũng sẽ là chính Sở Thiên Minh này bám chân không buông. Sáu năm trước là em vì tôi, sáu năm sau tôi sẽ vì em, Giang Quân lần này sẽ là tôi theo đuổi em.
Tôi sẽ khiến em yêu tôi một lần nữa!
(Giới Thiệu Chương Sau]
"Mặc.Mặc.Mặc Cận Ngôn! Anh làm gì thế?! Mau mặc đồ vào đi!"
Vẻ lãnh đạm thường ngày của người đàn ông biến đâu mất, chỉ còn lại gương mặt anh tuấn đầy nham hiểm nhìn
Tô Tử Hạ. Mặc Cận Ngôn khẽ liếm môi trên, mi anh gập xuống nhìn Tử Hạ bằng ánh mắt thèm khát.
"Mèo con!! Mau lại đây!"
Tử Hạ trợn tròn mắt, bấu chặt vào chiếc chăn lùi lại.
"Mấy ngày không gặp mà anh đã trở thành biến thái rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.