Trùng Sinh, Ta Cưa Đổ Trà Xanh
Chương 6: Sao Cảm Giác Cứ Là Lạ
Gin Yan
21/05/2024
Sau khi tan học Cố Bạch Chi liền lên xe về nhà, đúng như dự đoán ba mẹ cô đều trở về, cô cẩn thận hỏi dò xem họ đã nghe được gì từ tên kia chưa.
- Sao bố mẹ về sớm thế?
- Chẳng phải bảo một tháng mới về sao?
Cố Bạch Hinh đập tay lên bàn mà quát lớn.
- Sao có thể không về được!
- Đúng vậy, chuyện động trời như vậy sao có thể không về được.
Cố Bạch Chi bắt đầu thấy bất an, ba mẹ cô đều nghe được gì đó từ kẻ tung tin đồn kia rồi sao, vậy liệu rằng họ có cho người giết cả nhóm của cô không?
- Sao con không nói cho mẹ biết là có kẻ đang theo dõi con.
- Bố đã kết liễu tên đó rồi.
- Từ giờ sẽ không ai dám theo dõi con nữa đâu.
Cố Bạch Chi thở phào nhẹ nhõm, không ngờ ba mẹ mình lại lợi hại như vậy, thì ra họ trở về chỉ muốn thông báo thành quả họ đã làm với tên theo dõi cô, và lấy đồ để quên, cô đi lên phòng nằm lên chiếc giường êm ấm, nhưng lại chẳng chợp mắt được, trong đầu cô cứ xuất hiện những câu nói của Lâm Tử Anh.
(- Tớ rất thích cậu
- Tớ làm mọi chuyện chỉ để cậu chú ý đến tớ
- Dù chỉ một lần thôi cũng không được sao?)
- Aaaa, chuyện quái gì vậy nè
- Sao mình cứ nhớ đến cô ta hoài vậy.
- Bình tĩnh lại nào Cố Bạch Chi
- Mày đừng quan tâm đến Lâm Tử Anh đó nữa.
- Tiểu Thư ơi.
- Có chuyện gì?
- Lần trước hai người nhà họ Lâm đến đây có người bỏ quên cái bóp này ạ.
- Cậu đưa tôi đến nhà Lâm Gia.
- Dạ được tiểu thư.
Nói rồi cô đi đến tủ lấy một chiếc áo sơ mi tay dài, xoắn lên vài đường của hai bên ống tay, rồi mặc một chiếc áo màu đen hạng cao cấp cùng với một chiếc váy màu đen ngắn vừa phải, sau đó lên xe đi đến nhà Lâm Tử Anh, ở bên nhà Lâm Tử Anh cô ta đang được giới thiệu với một chàng trai rất điển trai tên Tô Minh Diệp, nhưng mặt của Lâm Tử Anh chẳng có chút gì gọi là thích người trước mặt, trong đầu cô ta chỉ nghĩ đến lời từ chối phủ phàn của Cố Bạch Chi, nhưng chắc là cô ta đã chịu buông bỏ Cố Bạch Chi rồi.
Cố Bạch Chi vừa đi đến trước cửa tính đi vào trong Lâm Gia thì nghe câu.
- Con đồng ý.
- Hay quá, vậy là con đã hết ế rồi, hai đứa bắt đầu tìm hiểu nhau đi.
- Hai tháng nữa mẹ sẽ làm đám cưới cho hai đứa.
- Ha! Vừa mới bị tôi từ chối liền đồng ý cưới người khác rồi sao.
- Chúc mừng cô nha.
- Cho hỏi có phải nhà họ Lâm không vậy?
- Tiểu Thư Cố, cô đến đây đúng là vinh dự cho nhà chúng tôi.
Cố Bạch Chi niềm nở cười với mẹ của Lâm Tử Anh rồi sau đó quay qua nhìn cô ta với vẻ mặt hình sự.
- Tiểu Chi, cậu đến đây làm gì?
Cố Bạch Chi đi đến đưa chiếc bóp ra trước mặt Lâm Tử Anh rồi nói.
- Cô cố tình bỏ quên nó để kiếm cớ quay lại gặp tôi mà còn giả vờ nữa à?
Lâm Tử Anh đưa tay cầm lấy chiếc bóp rồi nói.
- Từ giờ tớ sẽ không làm phiền cậu nữa.
- Dù cô có muốn làm phiền tôi thì cũng không dễ đâu.
- Này cô kia
- Sao cô cứ kiếm chuyện với Anh Anh vậy?
- Liên quan gì đến anh?
- Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy, đương nhiên là có liên quan.
Cố Bạch Chi mặc kệ người kia quay qua cảnh cáo Lâm Tử Anh có chồng thì nên yên phận, cô ta cũng gật đầu đồng ý. Sau đó cô bỏ về, trên đường trở về trong lòng Cố Bạch Chi cứ có cảm giác gì đó, không diễn tả được. Cô cứ thấy khó chịu với Lâm Tử Anh, nhưng là khi Lâm Tử Anh vui vẻ nói chuyện với người chồng sắp cưới kia, cô cứ có cảm giác là lạ, khó chịu mà chẳng thể tả nổi, khi trở về cô lên phòng tìm trên mạng xem hội chứng của mình là gì, thì tá hỏa nhận ra hình như bản thân cũng đã có cảm giác là lạ với Lâm Tử Anh, cô hoản hốt chẳng suy nghĩ được gì.
Sau ngày hôm đó Cố Bạch Chi thấy Lâm Tử Anh và Tô Minh Diệp cứ xuất hiện xung quanh mình càng khiến cô cảm thấy khó chịu.
2 Tháng Sau.
Hôm nay là ngày Lâm Tử Anh chính thức cưới chồng, Cố Bạch Chi cũng được mời dự lễ cưới của Lâm Tử Anh. Từ sau khi Lâm Tử Anh không còn làm phiền Cố Bạch Chi khiến cô có cảm giác trống vắng, rất muốn bị Lâm Tử Anh làm phiền, cô đã đi hỏi khắp nơi và nhận lại đều là câu "Cậu đã thích người đó rồi" Cuối cùng đến ngày đám cưới của Lâm Tử Anh cô đã nhờ các đồng đội của mình đi cướp cô dâu, bọn họ làm náo loạn cả buổi cuối cùng cướp được cô dâu.
- Sao bố mẹ về sớm thế?
- Chẳng phải bảo một tháng mới về sao?
Cố Bạch Hinh đập tay lên bàn mà quát lớn.
- Sao có thể không về được!
- Đúng vậy, chuyện động trời như vậy sao có thể không về được.
Cố Bạch Chi bắt đầu thấy bất an, ba mẹ cô đều nghe được gì đó từ kẻ tung tin đồn kia rồi sao, vậy liệu rằng họ có cho người giết cả nhóm của cô không?
- Sao con không nói cho mẹ biết là có kẻ đang theo dõi con.
- Bố đã kết liễu tên đó rồi.
- Từ giờ sẽ không ai dám theo dõi con nữa đâu.
Cố Bạch Chi thở phào nhẹ nhõm, không ngờ ba mẹ mình lại lợi hại như vậy, thì ra họ trở về chỉ muốn thông báo thành quả họ đã làm với tên theo dõi cô, và lấy đồ để quên, cô đi lên phòng nằm lên chiếc giường êm ấm, nhưng lại chẳng chợp mắt được, trong đầu cô cứ xuất hiện những câu nói của Lâm Tử Anh.
(- Tớ rất thích cậu
- Tớ làm mọi chuyện chỉ để cậu chú ý đến tớ
- Dù chỉ một lần thôi cũng không được sao?)
- Aaaa, chuyện quái gì vậy nè
- Sao mình cứ nhớ đến cô ta hoài vậy.
- Bình tĩnh lại nào Cố Bạch Chi
- Mày đừng quan tâm đến Lâm Tử Anh đó nữa.
- Tiểu Thư ơi.
- Có chuyện gì?
- Lần trước hai người nhà họ Lâm đến đây có người bỏ quên cái bóp này ạ.
- Cậu đưa tôi đến nhà Lâm Gia.
- Dạ được tiểu thư.
Nói rồi cô đi đến tủ lấy một chiếc áo sơ mi tay dài, xoắn lên vài đường của hai bên ống tay, rồi mặc một chiếc áo màu đen hạng cao cấp cùng với một chiếc váy màu đen ngắn vừa phải, sau đó lên xe đi đến nhà Lâm Tử Anh, ở bên nhà Lâm Tử Anh cô ta đang được giới thiệu với một chàng trai rất điển trai tên Tô Minh Diệp, nhưng mặt của Lâm Tử Anh chẳng có chút gì gọi là thích người trước mặt, trong đầu cô ta chỉ nghĩ đến lời từ chối phủ phàn của Cố Bạch Chi, nhưng chắc là cô ta đã chịu buông bỏ Cố Bạch Chi rồi.
Cố Bạch Chi vừa đi đến trước cửa tính đi vào trong Lâm Gia thì nghe câu.
- Con đồng ý.
- Hay quá, vậy là con đã hết ế rồi, hai đứa bắt đầu tìm hiểu nhau đi.
- Hai tháng nữa mẹ sẽ làm đám cưới cho hai đứa.
- Ha! Vừa mới bị tôi từ chối liền đồng ý cưới người khác rồi sao.
- Chúc mừng cô nha.
- Cho hỏi có phải nhà họ Lâm không vậy?
- Tiểu Thư Cố, cô đến đây đúng là vinh dự cho nhà chúng tôi.
Cố Bạch Chi niềm nở cười với mẹ của Lâm Tử Anh rồi sau đó quay qua nhìn cô ta với vẻ mặt hình sự.
- Tiểu Chi, cậu đến đây làm gì?
Cố Bạch Chi đi đến đưa chiếc bóp ra trước mặt Lâm Tử Anh rồi nói.
- Cô cố tình bỏ quên nó để kiếm cớ quay lại gặp tôi mà còn giả vờ nữa à?
Lâm Tử Anh đưa tay cầm lấy chiếc bóp rồi nói.
- Từ giờ tớ sẽ không làm phiền cậu nữa.
- Dù cô có muốn làm phiền tôi thì cũng không dễ đâu.
- Này cô kia
- Sao cô cứ kiếm chuyện với Anh Anh vậy?
- Liên quan gì đến anh?
- Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy, đương nhiên là có liên quan.
Cố Bạch Chi mặc kệ người kia quay qua cảnh cáo Lâm Tử Anh có chồng thì nên yên phận, cô ta cũng gật đầu đồng ý. Sau đó cô bỏ về, trên đường trở về trong lòng Cố Bạch Chi cứ có cảm giác gì đó, không diễn tả được. Cô cứ thấy khó chịu với Lâm Tử Anh, nhưng là khi Lâm Tử Anh vui vẻ nói chuyện với người chồng sắp cưới kia, cô cứ có cảm giác là lạ, khó chịu mà chẳng thể tả nổi, khi trở về cô lên phòng tìm trên mạng xem hội chứng của mình là gì, thì tá hỏa nhận ra hình như bản thân cũng đã có cảm giác là lạ với Lâm Tử Anh, cô hoản hốt chẳng suy nghĩ được gì.
Sau ngày hôm đó Cố Bạch Chi thấy Lâm Tử Anh và Tô Minh Diệp cứ xuất hiện xung quanh mình càng khiến cô cảm thấy khó chịu.
2 Tháng Sau.
Hôm nay là ngày Lâm Tử Anh chính thức cưới chồng, Cố Bạch Chi cũng được mời dự lễ cưới của Lâm Tử Anh. Từ sau khi Lâm Tử Anh không còn làm phiền Cố Bạch Chi khiến cô có cảm giác trống vắng, rất muốn bị Lâm Tử Anh làm phiền, cô đã đi hỏi khắp nơi và nhận lại đều là câu "Cậu đã thích người đó rồi" Cuối cùng đến ngày đám cưới của Lâm Tử Anh cô đã nhờ các đồng đội của mình đi cướp cô dâu, bọn họ làm náo loạn cả buổi cuối cùng cướp được cô dâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.