Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ
Chương 72: Không ngừng nhận ban thưởng
Tiểu Yêu Trọng Sinh
14/06/2020
Edit: Meimei
Mọi người hưng phấn không thôi, tất cả đều nóng lòng muốn thử. Lúc mọi người đang hy vọng mong mỏi ước ao thì quản gia Thẩm Phục đi đến, cung kính hướng Tô Bác Nhiên bẩm báo:
” Tướng gia, người trong cung đến. Là nô tài của Hiền phi đến, nói là đến tìm tiểu thư.”
Tô Bác Nhiên vừa nghe, theo bản năng ngẩn người, phải biết rằng Hiền phi mặc dù được hoàng thượng sủng ái nhưng chưa bào giờ tham dự vào chuyện hậu cung, cả ngày đều ở bên cạnh bồi thái hậu, cùng thái hậu lễ phật, giúp thái hậu chép kinh, thỉnh thoảng sẽ hàn huyên với thái hậu một chút. Tính tình của Hiền phi dịu dàng, lại cực kỳ săn sóc, hiền lành, rất chiếu cố mọi người. Thái hậu rất thích nàng. Đi đến đâu có thể mang theo phi tử, Thái hậu đều mang theo Hiền phi. Theo tin mật thám của hắn, ban đầu Hoàng thượng muốn trao quyền cùng quản lý hậu cung với Hoàng hậu cho Hiền phi, thái hậu cũng đồng ý nhưng bị nàng uyển chuyển từ chối. Lục hoàng tử cũng không lớn lên trong hoàng cung, thái hậu và Hoàng thượng lại yêu thích hắn thậm chí còn dung túng hắn, đối xử với hắn khác hẳn với những hoàng tử khác, tất cả cũng là nhờ Hiền phi một phần. Trước đây có chết cũng không muốn đến quý phủ tìm nữ nhi của hắn, nửa điểm quan hệ cũng không muốn, bây giờ lại thần kỳ như vậy. Tô Bác Nhiên cảm thấy giống như mơ.
Những người còn lại không biết có cảm giác gì. Bọn họ chưa từng nhìn thấy Hiền phi nhưng bọn họ biết nàng là mẫu phi của Lục hoàng tử. Tiểu thư của bọn họ không biết đạp trúng vận cức chó gì, bị bắt cóc cũng có thể gặp được Lục hoàng tử nổi bật bất phàm, phong độ lại còn là một nam nhân có thân phận tôn quý nữa. Một đám người nghĩ như vậy trong lòng đều ghen tị muốn chết. Mà Phương di nương thì hối hận xanh cả ruột. Nàng biết hôm đó Lục hoàng tử trở về kinh thành hơn nữa còn biểu diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, thì nàng tình nguyện để nữ nhi của mình chịu chút khổ cũng được. Tuy cơ hội Lục hoàng tử leo lên được vị trí kia rất nhỏ, cũng không phải là ứng cử viên tốt nhất của các nàng nhưng mà để hắn làm vỏ xe phòng hờ cũng tốt lắm. Trong lòng Phương di nương và Tô Diệu Tuyết ảo tưởng. Nếu Nhan Thần Tỳ mà có thuật đọc tâm, nhất định sẽ bị suy nghĩ của các nàng làm cho buồn nôn mất.
Một vài người thì không biết Hiền phi nương nương phái người đến tìm Tô Tâm Ly làm gì, nhưng đều cực kỳ ăn ý có loại cảm giác tuyệt đối là chuyện tốt. Đương nhiên đây là cây châm đối với các nàng nhưng đối với Tô Tâm Ly lại là chuyện tốt. Đặc biệt là mấy người hôm nay đi dự Bách Hoa yến, trong lòng biết rõ, không chỉ là Lục hoàng tử, thái tử điện hạ, tam hoàng tử, còn có những vị hoàng tử khác đều tán thưởng Tô Tâm Ly.
Tô Bác Nhiên vừa mới mở miệng đòi lại quyền chưởng gia từ trong tay Tô Tâm Ly, trong lòng các nàng đều mong muốn mình trở thành người kế nhiệm chức chưởng gia. Người của Hiền phi từ trong cung sớm không đến, trễ không đến, đến ngay lúc này, bọn họ thật sự muốn đuổi cái người kia đi, nhưng mà không ai dám mở miệng nói như vậy với Tô Bác Nhiên. Có cho bọn họ cả tá lá gan, bọn họ cũng không dám. Đây chính là Hiền phi nương nương, là nữ nhân tôn quý nhất trong cung trừ hoàng hậu và hoàng quý phi. Người của nàng đến tướng phủ, chỉ có bọn họ phải tự mình ra tiếp đón, nào có chuyện chặn lại trước cửa?
Tô Tâm Ly quỳ trên mặt đất, rũ mắt, trong lòng lại không nhịn được vui vẻ. Thật sự là người của Hiền phi đến quá đúng lúc. Mấy bị di nương đều mong chờ nàng đem quyền chưởng gia giao ra, sau đó ngóng trông Tô Bác Nhiên chuyển giao cho các nàng. Miếng thịt mỹ vị đã đặt bên miệng rồi, các nàng có thể ngửi thấy mùi thơm của nó, đột nhiên lại bị người khác cầm đi, không biết bộ dạng của bọn họ bây giờ là thương tâm hay thất vọng đây? Tô Tâm Ly cảm thấy bọn họ có bộ dạng gì nàng cũng đều hài lòng. Bởi vì người của Hiền phi nương nương đánh bậy đánh bạ đánh đúng canh giờ, trong lòng Tô Tâm Ly không khỏi có nhiều phần hảo cảm hơn với Hiền phi.
“Lo lắng cái gì, còn không mau mời người đến!”
Bởi vì kích động, giọng nói của Tô Bác Nhiên có chút run rẩy. Thẩm Phục nhận lệnh, rời khỏi. Tô Bác Nhiên liếc nhìn Tô Tâm Ly quỳ trên mặt đất hỏi:
“Hiền phi nương nương tìm ngươi có việc gì?”
“Nữ nhi không biết.”
Cho dù có biết cũng không nói cho ngươi. Tô Tâm Ly ngẩng mặt nhìn Tô Bác Nhiên, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt cực kỳ thản nhiên nhưng trong lòng lại đang cười lạnh, đợi lát nữa xem ngươi tự vả vào mặt mình ra sao.
Vẻ mặt Tô Tâm Ly chân thành, Tô Bác Nhiên cũng không nghĩ nhiều:
“Ngươi đứng lên đi.”
Đợi lát nữa người của Hiền phi nương nương đến, thấy bộ dạng của Tô Tâm Ly như vậy không biết sẽ nghĩ về hắn như thế nào. Từ sự việc lần trước, có thể thấy Lục hoàng tử chắc chắn có ý với Ly nhi của hắn. Tô Bác Nhiên tuy rằng không thích Tô Tâm Ly nhưng mà với dung mạo của Tô Tâm Ly, người phụ thân là hắn lúc nào nhìn vào cũng đều cảm thấy kinh diễm chứ đừng nói gì đến các vị hoàng tử kia, nhất là Lục hoàng tử. Người mà Lục hoàng tử quen biết đều là loại giang hồ không có giáo dưỡng, nếu không phải nữ nhi được cưng chiều nên e dè sợ hãi thì mấy người kia làm sao có thể so sánh được với nữ nhi của hắn.
“Nữ nhi làm sai, khiến cho phụ thân khó xử, phụ thân để nữ nhi quỳ như vậy đi.”
Nàng quỳ hơn nửa ngày, quỳ thêm chút nữa cũng không sao. Tô Tâm Ly thích quỳ thì để cho nàng quỳ, hắn không có ý kiến gì nhưng nếu nàng cứ tiếp tục quỳ ở đây, chút nữa người của Hiền phi nương nương đến hỏi, hắn biết phải trả lời thế nào đây? Đắc tội với một trưởng công chúa đã làm hắn đau đầu lắm rồi, hắn không muốn lại đắc tội thêm với Hiền phi nương nương, như vậy khác gì muốn mạng già của hắn đâu.
“Ngươi, hài tử này.”
Tô Bác Nhiên bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt kia trong nháy mắt hiện lên yêu thương, thay đổi cực nhanh, giống như ảo thuật vậy, làm cho mọi người không khỏi líu lưỡi. Hắn cúi người tự mình đỡ Tô Tâm Ly đứng dậy. Một người có địa vị cao như hắn lại nhân nhượng với người có địa vị thấp như nàng, Tô Tâm Ly tất nhiên không thể tiếp tục quỳ nữa. Lúc nãy Tô Bác Nhiên nói phải trả lại quyền chưởng gia, nàng đáp ứng rất sảng khoái nhưng trong lòng cũng có chút luyến tiếc bởi vì nàng không muốn giao cho mấy nữ nhân có mặt ở đây.
Tô Tâm Ly đứng lên, rũ mắt, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười mỉa mai. Nàng đứng lùi sang một bên. Tô Bác Nhiên không khác gì con hát hát giả nhân giả nghĩa. Đều nói con hát vô tình, nhưng có bao nhiêu có thể làm được như Tô Bác Nhiên, vì lợi ích quan chức của mình mà coi rẻ danh tiếng của nữ nhi, thậm chí có thể để người khác đánh vào bộ mặt già không biết xâu hổ của hắn.
“Ngươi cũng đứng lên đi.”
Tô Bác Nhiên nhìn Lưu Vân, khẩu khí lạnh nhạt, trong lòng hắn thật ra đang nén giận, biết Lưu Vân là người mà phủ Định Quốc Công nhìn trúng, muốn giết chết nàng ta nhưng không dám.
Mấy quỷ đòi nợ trong nhà đã đắc đội với trưởng công chúa, nay hắn lại đắc tội thêm với phủ Định Quốc Công thì nếu có chuyện gì xảy ra, ai có thể chống đỡ cho hắn đây? Vì vậy Tô Bác Nhiên chỉ có thể nuốt xuống cơn tức. Với thân phận của Lưu Vân, tất nhiên không thể từ chối đứng lên như Tô Tâm Ly, nàng liền bật người đứng dậy, lui về đứng phía sau Tô Tâm Ly, sau đó liếc mắt nhìn toàn bộ trạng thái của mọi người trong phòng.
Người đến là một cung nữ, có điều từ tuổi tác cho đến trang phục đều có thể đoán ra được đây chính là cô cô chưởng quản cung. Đi theo phía sau nàng còn có gần mười người thái giám và cung nữ, trên tay mỗi người đều bưng đồ vật, mặt trên có vải đó che phủ. Cô cô đi đầu đi đến trước mặt Tô Bác Nhiên, phúc thân. Tô Bác Nhiên một bộ dạng thụ sủng nhược kinh. Bộ dạng chân chó kia của Tô Bác Nhiên làm cho Tô Tâm Ly cảm thấy thật chướng mắt. Tô Bác Nhiên tất nhiên biết vị cô cô kia là ai. Cho dù trước kia chưa gặp qua lần nào nhưng Tô Bác Nhiên đã tốn không ít công phu, phàm là phi tử được sủng ái trong cung, đại cô cô, thái giám, tỳ nữ được các nàng yêu thích, còn có chút bối cảnh, hay là các hoàng tử bình thường có thể xuất hiện trước mặt hoàng thượng, mấy nô tài của mấy vị hoàng tử đó, Tô Bác Nhiên đều phải biết rõ. Chuyện như vậy rất kiêng kỵ cho nên Tô Bác Nhiên phải lén lút làm, khiến cho hắn tốn không ít bạc.
Tô Bác Nhiên biết vị cô cô đó, Tô Tâm Ly cũng biết. Vị cô cô đó tên là Chỉ Hoa, tuy không phải là cô cô chưởng sự trong cung Hiền phi nương nương nhưng địa vị lại không thấp hơn chưởng sự cô cô. Trước đây khi Hiền phi nương nương vẫn còn là nữ quan, cô cô đã đi theo Hiền phi nương nương, tuyệt đối là cấp bậc thân tín của Hiền phi.
Sau khi Chỉ Hoa đi vào, quét mắt nhìn mọi người trong phòng, sắc mặt không đổi hỏi:
“Vị nào là Tô tiểu thư?”
Lúc nàng nói lời này, ánh mắt nhìn về phía Tô Tâm Ly, rõ ràng đã nhận ra người.
Tô Tâm Ly từ phía sau lưng Tô Bác Nhiên đi ra, nàng đi đến trước mặt Chỉ Hoa, dịu dàng phúc thân, dáng người thướt tha:
“Thỉnh an cô cô.”
Không mang theo tiếu ý và nịnh nọt như Tô Bác Nhiên, thái độ của Tô Tâm Ly thong dong, sắc mặt lạnh nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mọi cử động đều lộ ra vẻ tự nhiên hào phóng của đại gia khuê tú. Chỉ Hoa không thể không gật đầu tán thưởng một cái. Mọi người thấy thế tất nhiên cũng hành lễ theo. Chỉ Hoa không thèm liếc mắt nhìn bọn họ. Nàng là cung nữ là hạ nhân thì sao, chính là thân phận của nàng ở trong cung có địa vị cao hơn so với những phi tử không được sủng ái chứ đừng nói gì đến những di nương, thứ nữ đang đứng ở đây. Cho nên lễ như vậy, nàng tất nhiên dám nhận.
“Vị tiểu thư kia là ai?”
Sắc mặt Chỉ Hoa vẫn như cũ, chỉ tay về phía Tô Diệu Tuyết hỏi.
Tô Diệu Tuyết nghe vậy trong lòng vui vẻ:
“Thần nữ Tô Diệu Tuyết.”
Cung nữ trong cung Hiền phi nương nương để mắt đến nàng. Không biết vị cô cô kia có biết vết thương trên mặt nàng là do Tô Tâm Ly hãm hại, nàng nhất định phải đem mọi chuyện nói rõ ràng ra cho vị cô cô này biết để vị cô cô này về bẩm lại với Hiền phi nương nương. Nương nương hiền đức nhất định sẽ vì nàng mà chủ trì công đạo, đồng thời cũng có thể nhìn ra bộ mặt thật của Tô Tâm Ly, đến lúc đó xem Tô Tâm Ly làm như thế nào để ở cùng một chỗ với Lục hoàng tử?
“Là dưỡng nữ của thừa tướng?”
Không cần hỏi, Tô Tâm Ly vừa nhìn liền đoán được tám chín phần mười trong lòng Tô Diệu Tuyết đang suy nghĩ cái gì. Nàng chỉ cảm thấy buồn cười không chịu được. Tô Diệu Tuyết này không có đầu óc sao? Lúc nãy Trầm quản gia vào bẩm báo là người của Hiền phi nương đến tìm nàng, chuyện hôm nay nàng ta đến phủ trưởng công chúa, nàng còn chưa tính sổ với nàng ta, nàng ta rõ ràng có mặt ở đó, lẽ nào nàng ta không nhìn ra Lục hoàng tử thiên vị giúp đỡ nàng sao? Còn nữa nàng ta căn bản không thừa nhận sự thật sao? Phía sau Chỉ Hoa cô cô có rất nhiều cung nữ và thái giám, trên tay bọn họ cầm nhiều đồ vật như vậy, nàng ta không động não suy nghĩ một chút là gì hay sao? Chỉ muốn chuyện tốt đẹp về phần mình?
“Ta là đến tìm Tô tiểu thư, bộ dạng này của ngươi, không cần có mặt ở đây, đi ra.”
Chỉ Hoa nhìn Tô Diệu Tuyết nói. Nàng dùng giọng nói thâm trầm cứng nhắc mà các cô cô trong cung thường dùng nói. Thực ra trong lời nói của nàng không chứa hàm ý chỉ trích nhưng lại làm cho người nghe cực kỳ khó xử. Bởi vì xấu hổ và khuất nhục, mặt của Tô Diệu Tuyết đỏ lên, ngẩng đầu không dám tin nhìn Chỉ Hoa, sau đó ủy khuất đứng dậy, một bộ dạng đáng thương, có điều nàng ta chỉ để lộ một nửa bên gương mặt. Nếu là ngày thường, động tác như vậy tất nhiên sẽ làm cho Tô Bác Nhiên trìu mến, thương yêu nhưng bây giờ hắn ta không thương yêu nổi. Ngược lại còn cực kỳ buồn bực. Coi như đã đắc tội với trưởng công chúa, bây giờ còn muốn dùng bộ dạng buồn nôn trước mặt người của Hiền phi nương nương, đây là muốn hại chết hắn sao?
Tô Bác Nhiên càng nghĩ càng thấy hắn không nên đưa Tô Diệu Tuyết đến đại đường. Nàng một chút hình tượng cũng không có, nên ở trong phòng ngây ngô, đến đây làm gì, để làm cho hắn mất mặt sao? Hắn không nói nàng đi, nàng không biết tự mình trở về phòng sao? Cư nhiên lại đem bộ dạng như vậy gặp khách.
Tô Tâm Ly cảm thấy trong nháy mắt nàng có thể nghe thấy tiếng vả mặt thanh thúy của Tô Diệu Tuyết. Nàng hoàn toàn thấy Tô Diệu Tuyết đáng đời, lúc nào cũng chỉ có mỗi bộ dáng đáng thương này. Nếu đổi lại là nàng, nàng nhất định sẽ để càng ít người nhìn thấy nàng càng tốt, ước gì ở trong phòng dưỡng thương, không lộ mặt ra ngoài. Tô Diệu Tuyết này thì ngược lại, cứ mang bộ mặt bị thương đi rêu rao khắp nơi. Không phải nàng ta rất yêu quý hình tượng bản thân sao? Thật là buồn cười.
Dung nhan công đức, đối với người trong cung mà nói, dung nhan và xiêm y gọn gàng sạch sẽ là vô cùng trọng yếu. Bộ dạng này của Tô Diệu Tuyết, nghiêm khắc mà nói chính là không những bất kính với Chỉ Hoa mà còn bất kính với chủ tử của Chỉ Hoa là Hiền phi nương nương. Với lại Tô Diệu Tuyết làm bộ dạng đáng thương này cho ai xem? Trong cung không thiếu nhất chính là nữ nhân giống như vậy, bộ dạng của các nàng còn đẹp hơn so với Tô Diệu Tuyết bây giờ, hơn nữa bọn họ còn được rèn luyện, so với Tô Diệu Tuyết còn động lòng người hơn. Hiền phi nương nương là một người hiền lành, Chỉ Hoa cô cô không thích nhất là nữ tử có bộ dạng kệch cỡm tranh thủ thánh sủng, Tô Diệu Tuyết không phải là muốn tự tìm đường chết?
Sắc mặt Phương di nương cũng rất xấu hổ. Phương di nương lúc nãy chỉ một lòng nghĩ đến chuyện làm sao có thể thu hồi thanh danh của mình để Tô Bác Nhiên giao lại quyền chưởng gia cho nàng, cho nên không đặc biệt chú ý đến vấn đề này. Chờ đến lúc Chỉ Hoa đi vào, bà muốn dặn dò Tô Diệu Tuyết đừng làm những việc không cần thiết thì đã không còn kịp nữa rồi. Phương di nương nghỉ Chỉ Hoa nói như vậy là cố ý nhục nhã Tô Diệu Tuyết, trong lòng nàng rất phẫn hận nhưng không dám làm gì, sau đó nàng còn không tự chủ bốc lên mấy ý nghĩ điên rồ trong đầu. Nếu lúc này bà là phu nhân tướng phủ thì tốt rồi, Diệu Tuyết là dưỡng nữ, cho dù Chỉ Hoa là người bên cạnh Hiền phi nương nương thì cũng chỉ là một nô tài mà thôi, sao lại dám ăn nói lỗ mãng như vậy?
Phương di nương nghĩ nghĩ, hai tháng này nàng và Tô Diệu Tuyết giống như bị sao quả tạ chiếu trúng mà Tô Tâm Ly lại càng ngày gặp càng nhiều may mắn, chuyện này xảy ra hình như từ lúc nàng phái người đi giết Tô Tâm Ly nhưng không thành. Trong lòng Phương di nương điên cuồng tức giận, bởi vì mọi chuyện gần đây đều không thuận lợi, nàng nghĩ so với ba năm trước đây vận xui đến còn nhiều hơn. Nàng hận thời gian không thể lập tức qua tháng cuối cùng, sau đó nàng có thể an vị ngồi lên vị trí phu nhân thừa tướng. Đến lúc đó, xem ai dám chống đối lại nàng và Tuyết nhi của nàng. Về phần Tô Tâm Ly, muốn gả cho Lục hoàng tử, nằm mơ đi. Xem nàng hủy nàng ta, để nàng ta trở thành người phụ nữ bị người đời phỉ nhổ, đến lúc đó mọi người sẽ nghị luận chỉ trích nàng ta, chuyện của Diệu Tuyết sẽ dần dần bị mọi người lãng quên.
“Đều là lỗi của Ly nhi. Là Ly nhi không tẫn trách nhiệm của một đích nữ, không giáo dưỡng quy củ tốt cho các vị tỷ tỷ, muội muội.”
Trưởng ấu có thứ tự. Thứ nữ ở trước mặt đích nữ không đáng nhắc đến. Mặc dù Tô Diệu Tuyết là dưỡng nữ, Tô Tâm Ly cũng có chức trách dạy quy củ cho nàng ta. Tô Bác Nhiên thấy Tô Tâm Ly nhận hết trách nhiệm lên người, nét mặt nhất thời lộ ra tán dương, nghĩ Tô Tâm Ly rất có phong phạm dáng điệu của đích nữ. Biết vì phụ thân là hắn mà phân ưu. Phương di nương thấy bộ dạng kia của hắn, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt. Quyền chưởng gia kia của nàng, sợ là tạm thời không lấy về được. Phương di nương thầm cảm thán vận khí của Tô Tâm Ly quá tốt, càng thêm hối hận vì mình chính là người tạo ra may mắn cho nàng ta.
Chỉ Hoa xoay người, thần sắc nhìn Tô Tâm Ly nhu hòa đi không ít, sau đó chỉ chỉ đồ vật mấy thái giám, cung nữ phía sau đang cầm trên tay, nói:
“Những thứ này đều là ban thưởng của Hiền phi nương nương.”
Chỉ Hoa vừa dứt lời liền có người đi lên mở mảnh vải đỏ lên. Bên trong đều là bảo bối có giá trị xa xỉ, rất nhiều trâm cài được chế tác tinh xảo, kim trâm, ngọc trâm hay mộc trâm, kiểu dáng nào cũng có. Mộc trâm còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Tô Tâm Ly vừa nhìn liền biết mộc trâm này được làm từ gỗ cổ đàn mộc tốt nhất. Xem ra Lan Dực Thư rất dụng tâm. Cây trâm này được điêu khắc tinh xảo nhưng lại cực kỳ đơn giản, là loại kiểu dáng nàng thích nhất. Còn có đèn Lưu Ly ban đêm không cần đốt lửa cũng có thể tỏa ra ánh sáng trong suốt. Xung quanh đèn Lưu Ly giống như được chạm trổ các loài động vật, rất dễ thương. Nữ hài tử sẽ rất thích đồ vật này. Vòng tay san hô màu đỏ trong suốt, trên mặt còn đính những hạt châu kích cỡ bằng nhau, có thể tưởng tượng ra vòng tay này đeo lên cổ tay trắng nõn thon dài của Tô Tâm Ly nhất định sẽ rất đẹp. Còn có rất nhiều châu hoa tinh xảo, đều là đồ vật có thể dùng hàng ngày nhưng tất cả đều là đồ hiếm lạ. Cuối cùng là một đôi dạ minh châu. Vừa mở tấm vải đỏ lên, đại đường đang mờ tối bỗng chốc phát sáng lên, ánh sáng rực rỡ nhưng không làm chói mắt, cực kỳ nhu hòa. Dạ minh châu này rất lớn, lớn chừng bằng nắm tay của Tô Tâm Ly, rất đẹp. Lưu Vân thấy vậy thì cao hứng không thôi. Sau này nếu ban đêm tiểu thư đọc sách, thắp hai ngọn đèn, lại đặt dạ minh châu trên tháp, như vậy liền không cần lo lắng mắt bị thương.
Tô Tâm Ly đi đến phía sau Chỉ Hoa, lẳng lặng nghe nàng giới thiệu, thần sắc thản nhiên. Chỉ Hoa nói xong, quay đầu lại, trên mặt Tô Tâm Ly toát lên mấy phần cảm kích, sau đó dịu dàng phúc thân:
“Tạ ơn Hiền phi nương nương ban thưởng.”
Thần sắc của nàng vẫn lạnh nhạt trước sau như một, trong mắt không hề hiện lên chút tham lam, hưng phấn. Tô Tâm Ly như vậy, Chỉ Hoa ở trong cung mười năm nhìn thấy như vậy cũng lấy làm kinh hãi. Nàng quét mắt nhìn đám người đứng trong đại sảnh, ánh mắt của bọn họ đều lom lom nhìn về hướng này, ánh mắt đều không che giấu tia tham lam, cho dù là thừa tướng đương triều cũng như vậy. Nhìn một hồi liền cảm thấy chán ghét.
Những bảo bối này xác thực rất trân quý, nhưng đời trước Tô Tâm Ly dù sao cũng là một hoàng hậu, có thứ gì tốt mà nàng chưa từng thấy qua, lại có cái gì tốt mà nàng chưa dùng qua. Vì vậy mấy món đồ này đối với nàng mà nói cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, không có gì phải hiếm lạ, càng không có biểu tình kinh ngạc. Cho dù những vật này có nhiều hơn thì sao, một khi đã thất thế, cái gì cũng không giữ được. Những đồ vật này, từ trước đến nay đều không phải là đồ vật mà nàng lưu luyến.
Phương di nương và mấy người khác nhìn những đồ vật ban thưởng mà ước ao thèm muốn, ánh mắt đỏ lên vì đố kỵ, nhất là mấy người Hà di nương. Phương di nương tham đồ cưới của mẫu thân Tô Tâm Ly, mấy đồ hiếm lạ này gặp qua không ít, nhưng mà mấy người bọn họ từ trước đến nay đều là lòng tham không đáy, thấy thứ tốt đều muốn thu về, nhất là đồ của Tô Tâm Ly. Tô Diệu Tuyết nhìn vậy, trong lòng đã không thể dùng hai từ điên cuồng để hình dung. Nghĩ đến tất cả đồ tốt đều của Tô Tâm Ly, tâm can của nàng ta liền cảm thấy đau nhức nhối, hoàn toàn không tiếp thu được. Mấy vị di nương theo bản năng liếc nhìn nữ nhi của mình, trong long đều có chút tức giận. Đều là nữ nhi của tướng gia, các nàng lớn lên thua kém con gái của Trình Lập Tuyết sao? Vì sao nữ nhi mình sinh ra không được tốt đẹp như Tô Tâm Ly? Nếu có gương mặt xinh đẹp kia, nữ nhi của bọn họ còn lo lắng không tìm được người trong sạch mà gả đi hay sao? Những bảo bối này không chỉ tinh mỹ tuyệt luân mà còn có giá trị xa xỉ, cô nương nào không thích? Tất nhiên nếu như nó xuất hiện trên người địch thủ của các nàng, tâm tình liền không thể vui sướng được.
Trong những người ở đây, chỉ có Liễu di nương là vui vẻ nhất. Nàng bắt đầu tính toán làm việc cho Tô Tâm Ly, không biết Tô Tâm Ly sẽ ban thưởng cái gì cho nàng? Nàng thích nhất là vòng tay san hô kia. Liễu di nương quả thực rất đẹp, khuyết điểm lớn nhất chính là đôi tay, có chút ngắn, hơn nữa hơi đen. Màu đỏ tôn lên màu trắng, nếu có thể đeo nó lên, nhất định có thể làm cho tay mình thoạt nhìn trắng lên một chút.
Tô Bác Nhiên thì trúng ý với đôi dạ minh châu kia. Dạ minh châu lớn như vậy, một viên đã rất hiếm thấy rồi huống gì đây là một cặp. Đồ vật có thể làm tăng giá trị, đặt ở trong phòng hắn, tương lai không chừng có thể được hoàng thượng trọng dụng.
Tô Tâm Ly quét mắt liếc nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng. Đồ cưới của mẫu thân nàng còn chưa trả đủ, trong đó có không ít bảo vật, bọn họ còn chưa trả đủ, hiện tại lại nghĩ muốn cướp đồ của nàng. Nằm mơ đi. Nhiều chuyện xảy ra như vậy bọn họ còn chưa rút ra được bào học, vẫn xem nàng là một Tô Tâm y dễ khi dễ như trước đây? Nàng trước đây quả thực là quá dễ dãi sao?
“Chuyện xảy ra ở phủ trưởng công chúa ngày hôm nay, nương nương của chúng ta đã nghe Lục điện hạ nói. Hôm nay Tô tiểu thư chịu ủy khuất, nương nương nói lần sau nếu có cơ hội, Tô tiểu thư có thể tiến cùng với thái phu nhân. Thái hậu thích nhất nhìn mấy người trẻ tuổi như này. Nếu gặp được Tô tiểu thư, lão nhân gia nhất định sẽ rất vui.”
Tô Bác Nhiên vừa nghe thấy hai từ thái hậu, hắn nhất thời cảm thấy như có một miếng bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống trúng người hắn, cả người vui vẻ muốn hôn mê. Mà những người khác nghe xong liền càng thêm ghen ghét, nhất là Tô Diệu Tuyết muốn làm quý phi, muốn làm hoàng hậu. Đây chính là thái hậu a. Đương kim hoàng thượng nổi danh hiếu tử. Nếu được thái hậu thích, mộng được làm hoàng hậu của nàng còn xa sao? Thế nhưng những chuyện này cư nhiên bị Tô Tâm Ly chiếm trước. Tô Diệu Tuyết càng muốn thì càng không tránh khỏi oán hận Phương di nương. Nếu không phải trước đây Phương di nương nhiều chuyện thì làm sao Tô Tâm Ly có thể gặp gỡ Lục hoàng tử, Hiền phi nương nương sao lại có thể ưu ái Tô Tâm Ly như vậy được? Nếu không có Hiền phi nương nương, Tô Tâm Ly làm sao có thể gặp được thái hậu?
“Nhận được ưu ái của Thái hậu và Hiền phi nương nương là vinh hạnh của thần nữ.”
Tô Bác Nhiên thấy nữ nhi của mình tiến thối lễ độ, cầng nhìn càng thấy thỏa mãn, đối với Trình Lập Tuyết đã chết cũng tăng thêm vài phần hảo cảm. Mặc dù hắn rất không vui đối với chuyện Tô Tâm Ly và người của Trình gia tiến cung gặp thái hậu, nhưng ai bảo thái hậu và Trình gia lão phu nhân có quan hệ tốt. Thái phu nhân yêu thương yêu thương Ly nhi, Thái hậu nhất định cũng sẽ phá lệ xem trọng Tô Tâm Ly. Ly nhi phần lớn thời gian đều ở tướng phủ, hắn muốn mượn sức lôi kéo nàng cũng là chuyện đơn giản, hơn nữa hắn còn là phụ thân của nàng, nàng vì bản thân mình cũng nên ở trước mặt thái hậu nói tốt về hắn nhiều hơn mới đúng.
Chỉ Hoa đương nhiên ở trước mặt Tô Bác Nhiên tán dương Tô Tâm Ly vài câu, trong lời nói một điểm cũng không lộ ra ý Hiền phi nương nương hài lòng Tô Tâm Ly. Sau khi Chỉ Hoa rời đi, Tô Bác Nhiên cười híp mắt nhìn Tô Tâm Ly.
“Tướng gia, tiểu thư tuổi còn nhỏ, sợ không thể quản lý mấy thứ này, có nên đưa vào khố phòng của tướng phủ?”
Tô Diệu Tuyết nghe xong, trên mặt liền hiện lên vẻ vui mừng. Mấy thứ này nàng điều nhìn trúng hết. Tuy nói bây giờ Tô Tâm Ly chưởng gia, nhưng hiếu kỳ của mẫu thân chết tiệt của nàng ta sắp qua, Phương di nương sẽ lập tức lên làm nữ chủ nhân của tướng phủ, đến lúc đó Phương di nương sẽ chưởng quản tướng phủ, mấy thứ kia đều không phải là của nàng hay sao?
“Ly nhi.”
Tô Bác Nhiên liếc mắt nhìn Tô Tâm Ly, giống như trưng cầu ý kiến của nàng. Tô Tâm Ly thật muốn chỉ thẳng vào mặt mà mắng hắn một trận. Hắn đúng là đồ không biết xấu hổ, da mặt lại dày như vậy. Không phải, hắn đã không có mặt mũi nữa rồi. Một đại nam nhân, chiếm lấy đồ cưới của thê tử đã đủ vô sỉ, hiện tại còn đánh chủ ý lên đồ mà Hiền phi nương nương ban thưởng cho nàng.
Tô Bác Nhiên tất nhiên tán thành ý kiến của Phương di nương bởi vì hắn nhìn trúng đôi dạ minh châu kia. Về những thứ khác, mặc dù hắn không yêu thích bằng dạ minh châu nhưng hắn cũng muốn.
“Phụ thân, phần lớn đồ được ban tặng đều là đồ trang sức. Nếu lần sau tiến cung, nương nương hỏi ta vì sao không mang đồ nàng ban tặng, ta phải trả lời thế nào? Nếu xảo ngộ gặp Lục hoàng tử, hắn hỏi đến, Ly nhi phải trả lời như thế nào? Nói di nương trong nhà thấy Ly nhi còn nhỏ tuổi, vì vậy cực kỳ nhiệt tình giúp Ly nhi đảm nhiệm chức trách bảo quản?”
Tô Tâm Ly quét mắt nhìn gương mặt tham lam đầy hèn mọn của Phương di nương.
“Nếu một ngày nào đó, mấy đồ vật được nương nương ban tặng bị người dài tâm lấy mang lên người, lại đúng lúc bị Lục hoàng tử hoặc người bên cạnh nương nương phát hiện, đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Đương nhiên là Tô Tâm Ly rồi. Mấy người bọn họ ước gì có một ngày như vậy, lúc đó nếu nương nương có hỏi, bọn họ sẽ nói Tô Tâm Ly ghét bỏ những thứ mà nương nương ban tặng không đủ tốt nên phân phát cho đám tỷ muội bọn họ, đến lúc đó bất luận là thái hậu hay nương nương nhất định đều sẽ ghét bỏ Tô Tâm Ly, xem xem lúc đó nàng ta làm sao dám càn rỡ.
“Ly nhi may mắn được lọt vào mắt xanh của thái hậu và nương nương, có thể tiến cung bồi chuyện với bọn họ. Nếu thái hậu và nương nương chán ghét vứt bỏ Ly nhi, Ly nhi làm sao có thể tiếp tục bồi các nàng?”
Tô Bác Nhiên vừa nghe vậy liền giống như bị một xô nước lạnh dội lên người vậy. Đúng vậy, lúc nãy Hiền phi nương nương có nói muốn Ly nhi tiến cung bồi nàng và thái hậu, nhất định sẽ lôi kéo nàng nói chuyện. Ly nhi nhu thuận, nếu có thể làm các nàng vui vẻ, thường xuyên tiến cung, thỉnh thoảng ở trước mặt các nàng nói vài lời hữu ích. Như vậy hắn được nhiều chỗ lợi hơn so với hai viên dạ minh châu kia. Hắn không vui trừng mắt nhìn Phương di nương. Qủa nhiên là nữ nhân, ánh mắt thiển cận. Hắn chẳng mảy may suy nghĩ ánh mắt và nhãn giới của hắn lúc nãy giống y đúc nữ nhân.
“Người đâu, đem toàn bộ đồ đưa đến tiểu viện của tiểu thư!”
Tô Bác Nhiên phân phó một tiếng, hạ nhân nhanh chóng thu thập đồ ban tặng xong rồi ngay trước mặt các vị di nương, tiểu thư đưa toàn bộ đi đến Ly Tâm viện.
Đều đi tham gia Bách Hoa yến, Tô Tâm Ly không chỉ được danh tiếng mà còn được ban tặng. Phương di nương và Hà di nương đều nghiến răng, nhất là Hà di nương. Tô Tâm Ly chỉ có một mình, mà nàng thế nhưng có hai nữ nhi, sao lại vô dụng như vậy chứ, một thứ cũng không mang về được. Mấy đồ vật kia, bọn họ chỉ cần một ít trong số đó thôi, cũng đủ thỏa mãn rồi.
Những người ở đây còn chưa đủ ghen ghét thì lại có hạ nhân đến bẩm báo nói người của phủ thái tử đến. Người đến lần này không phải là Lộ công công như lần trước, có điều người này Tô Bác Nhiên cũng đã gặp qua, là đại tổng quản Đông cung – Khang công công. Khang công công cũng đến tìm Tô Tâm Ly, sau đó đưa cho Tô Tâm Ly một đống tặng phẩm thi họa quý báu. Tất cả đều là thái tử tự mình ban tặng. Tô Bác Nhiên nghe vậy chỉ ngơ ngác nhìn Tô Tâm Ly, ánh mắt kích động, hoàn toàn không nói thành lời. Mà những người khác vẫn còn ghen ghét thì bây giờ trong lòng tiếp thêm một bụng oán giận, nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài. Cái này, hình như đây là nữ tử đầu tiên được thái tử ban tặng đồ vật.
Tô Diệu Tuyết tuy bị đánh nhưng người vẫn còn sanh long hoạt hổ, lúc này tức giận run cả người. Trong lòng thầm tự nhủ, thái tử có dáng vẻ bệnh tật, vừa nhìn liền biết là một quỷ đoản mệnh. Tốt nhất là để Tô Tâm Ly gả cho hắn, khẳng định mấy ngày sau liền trở thành quả phụ. Chỉ có Ngũ hoàng tử tốt, không bị vẻ bề ngoài của Tô Tâm Ly mê hoặc. Tô Diệu Tuyết nghĩ như vậy liền thấy thoải mái hơn, cũng giảm bớt cơn ghen ghét trong lòng. Đây là điển hình của câu nói không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.
“Tô tiểu thư yên tâm, thái tử điện hạ nói, ngài và tam hoàng tử điện hạ đã đáp ứng ngài, nhất định sẽ thực hiện.”
Thái độ của Khang công công tôn trọng Tô Tâm Ly nhiều gấp bội lần với Tô Bác Nhiên. Qủa nhiên chủ tử như nào, nô tài như ấy, tính tình kỳ quái. Tô Tâm Ly thậm chí còn hoài nghi lần trước sinh thần của Tô Bác Nhiên, Điệp Nhị kia có phải là do thái tử đưa đến hay không.
“Thái tử điện hạ và Tam hoàng tử điện hạ đều là người trọng tình, lời hứa ngàn vàng, thần nữ tất nhiên tin tưởng.”
Khang công công gật đầu, sau đó vứt Tô Bác Nhiên sang một bên, dẫn Tô Tâm Ly đi giới thiệu những danh họa, bảng chữ mẫu, trong đó có một vài bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc). Những thứ này đối với quan văn Hàn Lâm viện mà nói đều là trân bảo hiếm thế, có bạc cũng không cầu được. Tô Tâm Ly nhìn những thứ này, trong lòng liền suy nghĩ có thể đưa cho Cố đại ca một ít.
Tô Bác Nhiên thấy Khang công công vắng vẻ mình, trong lòng tất nhiên không vui, nhưng thấy hắn xem trọng Tô Tâm Ly như vậy, Tô Bác Nhiên liền nghĩ mình có thể sẽ trở thành nhạc phụ của thái tử, lại nghĩ đến tính tình của thái tử và Khang công công, hắn liền cảm thấy tốt lên.
Sau khi Khang công công rời đi, ánh mắt của Tô Bác Nhiên nhìn Tô Tâm Ly đã không còn là ánh mắt phụ thân nhìn nữ nhi nữa. Tô Tâm Ly cảm thấy sau lưng của mình giống như viết bốn chữ “Thăng quan phát tài”. Đối với một phụ thân như vậy, càng chung đụng cô càng thấy Tô Bác Nhiên hèn mọn, nhưng dù sao cũng là phụ thân của mình, Tô Tâm Ly tất nhiên không thể biểu hiện ra bên ngoài bởi vì Tô Bác Nhiên ích kỷ bá đạo, nhất định sẽ ra bên ngoài nói xấu nàng với mọi người, tổn hại danh tiếng của nàng. Loại chuyện này hắn ta hoàn toàm có khả năng làm.
“Tiểu thư, người không hổ là đích nữ tướng phủ. Cùng đi với mấy vị tiểu thư, cũng chỉ có người được ban tặng.”
Liễu di nương ưỡn bụng để lộ cái bụng mang thai, cười lả giả. Lúc nãy bởi vì đồ vật mà Hiền phi nương nương ban tặng nàng không được Tô Tâm Ly cho một vài thứ, trong lòng có chút tức giận nhưng bây giờ thấy thái tử gia cũng ban tặng cho tiểu thư nhiều đồ như vậy, một chút không hài lòng lúc nãy đều biến mất, Liễu di nương hận không thể lao đến ôm chầm lấy bắp đùi của Tô Tâm Ly. Hai vị hoàng tử này đều là nhân trung long phượng, nhất là thái tử, tương lai có thể lên làm hoàng đế. Tuy thân thể không tốt nhưng nhiều năm như vậy cũng không thấy hoàng thượng có ý tứ phế truất thái tử lập người khác a. Tô Tâm Ly là thiên kim tướng phủ, lại là ngoại tôn nữ của Định Quốc Công, tương lai trở thành nương nương, thậm chí là hoàng hậu đều có khả năng cực lớn. Con trai của nàng nếu có thể được Tô Tâm Ly thiên vị một chút, tương lai có thể tung hoành, cả đời không lo âu.
“Tiểu thư thân phận tôn quý, lại là trưởng tỷ, tất nhiên phải làm gương cho các muội muội. Mộc Linh, sau nay con phải học tập tiểu thư nhiều hơn.”
Lục di nương bật người tiếp lời nói của Liễu di nương. Bởi vì chuyện chưởng gia, trong lòng tuy căm tức nhưng bây giờ xem ra đồ ăn đã đến bên miệng sợ là trong khoảng thời gian này không ăn được nữa rồi.
Hà di nương cũng không cam lòng bị tụt lại phía sau, tiến lên nịnh bợ. Tô Tâm Ly ôn hòa, thái độ lạnh nhạt, những người này không đáng để nàng ra mặt ứng phó, bởi vì trong lòng nàng quá rõ, nữ nhân hậu trạch đều rất vô liêm sỉ, hễ có cái gì tốt đều muốn dán lên. Nàng vui vẻ hòa nhã một chút, bọn họ sẽ như con rắn không ngại ngùng quấn lấy nàng, gỡ thế nào cũng không ra.
Mấy người bọn họ bất luận trước đây ghen ghét Tô Tâm Ly như thế nào thì thân phận của bọn họ cũng không thể tôn quý bằng Tô Tâm Ly, hiện tại lại càng cao hơn bọn họ một bậc, bọn họ phải ngẩng đâu lên mới có thể nhìn thấy. Như vậy, tất nhiên bọn họ phải cẩn thận nịnh bợ.
“Thái tử điện hạ và Tam hoàng tử đáp ứng ngươi điều gì?”
Tô Bác Nhiên hỏi. Mấy lời này thế nhưng hắn đặc biệt chăm chú nghe bởi vì không chỉ có thái tử điện hạ mà còn có tam hoàng tử, đây đều là những vị hoàng tử đứng đầu. Hai người bọn họ đều có ý tứ với nữ nhi của hắn, Tô Bác Nhiên tất nhiên phải hỏi nhiều một chút.
“Bọn họ sẽ làm chủ cho nữ nhi. Chờ quận chúa tỉnh, bọn họ sẽ tự mình mang quận chúa đến phủ thừa tướng xin lỗi nữ nhi. Vì vậy, phụ thân, nữ nhi sợ là không thể theo lời của người đến phủ trưởng công chúa nhận sai được.”
Lúc nãy Tô Tiên Nguyệt nói chuyện này cố ý nói qua loa đến chuyện thái tử và tam hoàng tử làm chủ cho Tô Tâm Ly rồi dẫn dắt trọng tâm câu chuyện sang chỗ khác. Lúc đó Tô Bác Nhiên đang giận giữ, một chút cũng không để ý, vì vậy Tô Bác Nhiên không biết nhưng hắn làm sao có thể sai được, vì vậy chỉ có Tô Tiên Nguyệt sai.
“Tịch Nguyệt, có chuyện này sao? Chuyện quan trọng như vậy sao lúc nãy ngươi không nói rõ ràng?”
Công chúa được hoàng sủng sâu đậm nhưng người thừa kế ngôi vị hoàng đế tương lai chính là một trong những vị hoàng tử kia, nhất là khi hai người kia đảm bảo làm chủ cho Tô Tâm Ly, cho dù đắc tội với trưởng công chúa cũng không thể đắc tội với hoàng đế tương lai. Hắn nào dám đánh vào mặt mũi của bọn họ, điểm này, Tô Bác Nhiên rất biết nhìn rõ ràng.
Tô Tiên Nguyệt ủy khuất, cũng không dám cãi lại, thành thật quỳ trên mặt đất nói:
“Nữ nhi sai rồi.”
“Phụ thân, lát nữa còn phải đến từ đường rồi mới về. Về phần sổ sách và chìa khóa khố phòng, ngày mai con sẽ cho người mang qua cho người.”
Giọng nói Tô Tâm Ly êm ái, nhìn không ra bất mãn gì cũng không nghe ra một tia bất mãn. Giống như nàng làm như vậy chỉ đơn thuần là vâng theo mệnh lệnh mà thôi. Nàng thật sự không muốn nhìn thấy mấy bộ mặt xấu xí của Tô Bác Nhiên và những người khác.
“Ly nhi, ngươi nói gì vậy. Lúc nãy phụ thân chỉ là nhất thời nổi nóng, việc này không trách ngươi được. Là do quận chúa quá đáng. Ngươi làm đúng, giữ gìn thể diện cho tướng phủ và phụ thân.”
Tô Bác Nhiên thay đổi thái đổi, Tô Tâm Ly nhìn hắn tự vả mặt, hứng thú dạt dào.
Sao hắn ta có thể làm được như vậy? Trước mặt nữ nhi và tiểu thiếp, không biết xấu hổ lật lọng.
“Tổ mẫu không có ở đây, mẫu thân ngươi cũng đã mất, ngươi lại là đích nữ duy nhất của tướng phủ, tướng phủ không giao cho ngươi xử lý thì giao cho ai?”
Tô Tâm Ly nghe những lời này suýt nữa bật cười thành tiếng, giao cho ai xử lý? Những di nương mỹ lệ của ngươi a. Không phải Phương di nương giúp ngươi quản lý tướng phủ 3 năm nay sao?
Bởi vì Tô Tâm Ly nhận được ưu ái của Hiền phi nương nương, thái tử điện hạ và tam điện hạ, những việc mà Tô Tâm Ly đắc tội với quận chúa, còn thờ ơ nhìn Tô Diệu Tuyết chịu nhục bị đánh, không chiếu cố tốt mấy muội muội, hiện tại Tô Bác Nhiên hoàn toàn không để vào mắt.
Tô Bác Nhiên nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Tô Tâm Ly, tiếp tục nói:
“Ly nhi, ngươi biết ngươi là nữ nhi của ta, là đích nữ duy nhất của phủ thừa tướng?”
Tô Bác Nhiên nghĩ nhất định phải nhắc nhở nàng một phen. Nếu sau này nữ nhi trở thành quý nhân, chỗ tốt đều cho hết phủ Định Quốc Công, hắn chẳng phải là uổng công nuôi nữ nhi?
“Nữ nhi biết.”
Tô Tâm Ly mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khiêm tốn cung kính trả lời.
“Mặc dù Diệu Tuyết chi là dưỡng nữ tướng phủ nhưng từ nhỏ nàng lớn lên với ngươi, coi như là tỷ tỷ của ngươi, còn có Tịch Nguyệt, Tiên Nguyệt, Mộc Linh đều là muội muội của ngươi. Mấy muội muội còn nhỏ, còn có Diệu Tuyết từ nhỏ đã không phụ không mẫu nên ta có chút chiều hư nàng. Bọn họ không hiểu chuyện, làm việc có chút tùy hứng, tuy rằng trước đó giữa các ngươi xảy ra chút náo loạn nhưng cũng chỉ là chuyện nhỏ. Đều là người nhà mình, hắn là phải nâng đỡ nhau. Ngươi là đích nữ duy nhất, hẳn là phải rộng lượng hơn. Chuyện gì đã qua thì nên cho qua. Sau này chỉ điểm mấy muội muội nhiều hơn mới phải.”
Tùy hứng? Chuyện nhỏ? Tìm gã phu xe khinh bạc nàng, lợi dụng quận chúa để làm nàng mất mặt trước mặt mọi người, phá hỏng danh tiếng của nàng, đây là chuyện nhỏ? Nhũng chuyện này đều là Tô Diệu Tuyết tự làm, còn có Phương di nương. Có một số chuyện Phương di nương tự mình làm mà Tô Diệu Tuyết hoàn toàn không biết, Tô Tâm Ly tuyệt đối sẽ không thể tin tưởng. Về phần mấy vị muội muội, có ai hảo tâm đối đãi với nàng không? Xảy ra chuyện tình như vậy, có chỗ nào tốt?
Mấy vị di nương và tiểu thư vừa nghe Tô Bác Nhiên nói vậy, nhất thời vẻ mặt vui mừng. Tô Bác Nhiên đây là đang cột chặt Tô Tâm Ly lại, không nên chỉ lo chính mình tốt cũng phải lo đường ra cho mấy tỷ muội, không phải nàng ta được mấy vị hoàng tử ưu ái hay sao? Nên giúp đỡ các nàng để các hoàng tử thích. Nghĩ đến chính mình cũng có thể được làm phi tử, mấy người Tô Tịch Nguyệt liền thập phần vui vẻ.
Tô Bác Nhiên là người giỏi tính toán. Hắn thấy thái độ của Tô Tâm Ly đối với hắn quá mức lạnh nhạt, không chừng sau này nàng trở thành quý nhân liền quên mất người phụ thân là hắn, sau đó đều đưa chỗ tốt cho phủ Định Quốc Công, cho nên trước khi nàng được làm quý phi nương nương, hắn phải nỗ lực kẹp chặt nàng lại một chỗ. Nếu nàng làm phi tử của hoàng tử, tương lai có thể làm hoàng tử phi, còn nếu Tô Tâm Ly được gả cho thái tử, Tô Diệu Tuyết tốt nhất là được gả cho Tam hoàng tử, như vậy tương lai hắn có thể trở thành quốc trượng cao hơn, hơn nữa mấy nữ nhi kia dễ khống chế hơn Tô Tâm Ly, khẳng định sẽ ngoan ngoãn nghe lời của hắn hơn.
Tô Tâm Ly khẽ cúi đầu, tựa như đang nghiêm túc nghe Tô Bác Nhiên dạy dỗ, lại cực kỳ phối hợp lộ ra bộ dạng suy nghĩ, giống như tán thành lời nói của Tô Bác Nhiên. Tô Bác Nhiên thấy vậy, tương đối thỏa mãn.
“Trong những hài tử của phụ thân, chỉ có ngươi là ta bớt lo nhất. Phụ thân hy vọng ngươi vẫn luôn như vậy. Sau này xảy ra chuyện gì, người ngoài có nói cái gì, chỉ sẽ nói nữ nhi tướng phủ như thế này thế nọ. Các ngươi nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Chỉ cần các ngươi đều tốt, tướng phủ mới có thể thật sự tốt. Nếu ai làm ra chuyện gì không tốt thì đối với tất cả mọi người đều không tốt.”
Tô Bác Nhiên nói xong, nhìn về phía Tô Diệu Tuyết và mấy nữ nhi khác của mình, nghiêm nghị nói:
“Diệu Tuyết, Tịch Nguyệt, Tiên Nguyệt, còn có Mộc Linh nữa. Các người đều phải cố gắng làm tốt mọi chuyện cho ta. Các ngươi là thiên kim tướng phủ, mọi hành động đều đại biểu cho tướng phủ. Mọi việc phải biết nghĩ trước mới làm, đã biết chưa?”
Tô Bác Nhiên nói như vậy, trong lòng các nàng tất nhiên rất vui mừng, nhanh nhẹn đáp:
“Nữ nhi rõ.”
“Ly nhi, còn ngươi?”
Mỗi người ở tướng phủ tốt, Tô Tâm Ly mới tốt, nếu tướng phủ xảy ra chuyện gì, tất nhiên cũng sẽ liên lụy đến Tô Tâm Ly, vì vậy nên làm gì mới tốt bây giờ? Đây là Tô Bác Nhiên đang ám chỉ Tô Tâm Ly, có chuyện gì xấu thì tìm phủ Định Quốc Công gánh chịu thay, còn nếu có chuyện tốt thì không thể đặt tướng phủ ra rìa được.
“Nữ nhi ghi nhớ giáo huấn của phụ thân.”
Tô Tâm Ly cúi thấp đầu, thái độ thập phần cung kính, có một chút tư thái khiêm tốn, tựa như nàng sẽ nghe toàn bộ lời của Tô Bác Nhiên. Tô Bác Nhiên hài lòng gật đầu, lúc này mới để cho nàng đi.
“Ngươi cũng mệt mỏi rồi, sớm tở về nghỉ ngơi đi.”
“Tướng gia cũng quá thiên vị!”
Đến Ly Tâm viện, Tô Tâm Ly mới ngồi xuống thì Lưu Vân liền không nhịn được oán giận.
Dùng hai từ bất công để hình dung Tô Bác Nhiên, đây là Lưu Vân đã quá uyển chuyển khách khí. Hiện tại Lưu Vân một bụng oán khí, tất cả đều bất bình thay Tô Tâm Ly. Từ trước đến nay đều là thứ nữ giúp đỡ đích nữ nào có chuyện đích nữ chỉ điểm thứ nữ? Đây quả thật là tự hạ thấp thân phận.
Lưu Chi đang ở bên cạnh kiểm kê đồ mà Hiền phi nương nương ban thưởng, nghe mấy lời này của Lưu Vân, vội vàng chạy đến hỏi:
“Làm sao vậy?”
Thủy Nhi cũng bu lại. Lưu Vân liền đem hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở phủ trưởng công chúa ngày hôm nay, còn có những lời tướng gia nói sau khi trở về. Nàng nói chuyện rõ ràng, rành mạch, có trật tự, miêu tả mọi thứ sinh động như thật. Lưu Chu nghe xong cũng căm phẫn daang trào.
“Đây chính là đồ mà Hiền phi nương nương ban tặng cho tiểu thư, tướng gia hắn không biết xấu hổ mở miệng nói sao? Còn có Diệu Tuyết tiểu thư ba lần bốn lượt hãm hại tiểu thư. Hôm nay mặt của tiểu thư suýt chút nữa bị điêu ngoa quận chúa kia làm hỏng, mấy cái này là việc nhỏ sao? Nếu nàng ta thành công một lần, đời này của tiểu thư liền hỏng.”
Tiểu thư và Tô Diệu Tuyết không phụ không mẫu không giống nhau, thân phận của tiểu thư tôn quý, mọi người đều muốn cắn tiểu thư không buông.
Tô Tâm Ly có chút hiểu rõ tại sao Lan Dực Thư dung túng Tề Vân như vậy. Bởi vì có một vài lời nói bản thân không thể nói ra, người bên cạnh sẽ thay mình nói ra, trong lòng cũng sẽ sinh ra cảm giác thư sướng.
Viện tử này hiện tại đều là người của nàng, Tô Tâm Ly cũng không lo lắng các nàng truyền chuyện này ra. Hơn nữa cho dù có bị truyền ra thì phỏng chừng cũng sẽ là mấy người Phương di nương đến cáo trạng trước mặt Tô Bác Nhiên. Đến lúc đó nàng có chết cũng không thừa nhận, Tô Bác Nhiên có thể làm gì được nàng?
“Cư nhiên để tiểu thư dìu dắt các nàng nhiều hơn. Thực sự là buồn cười chết. Tại sao tiểu thư lại đáp ứng hắn a?”
Gương mặt non nớt của Thủy Nhi lộ ra chút âm trầm, gật gật đầu:
“Tướng gia thật sự rất quá đáng, thật muốn bị đánh mà.”
Tô Tâm Ly thấy Thủy Nhi nắm chặt quả đấm, nàng tiến lên bên cạnh vừa cười vừa người:
“Thật sự đáng bị đánh, nhưng không thể đánh chết.”
Tuy trong các nha hoàn thì Lưu Vân là người trầm ổn nhất nhưng chuyện này cũng làm Lưu Vân giận điên lên, đi lui đi tới mấy vòng ở trong phòng. Tức chết nàng, tại sao lại có thể có một người phụ thân như vậy, lại còn là tướng gia. Lưu Vân rất nghi ngờ rốt cuộc làm thế nào mà hắn ta có thể leo lên được vị trí này? Dùng sự vô liêm sỉ của mình?
“Được rồi, đi qua đi lại khiến ta muốn hôn mê. Uống một ngụm trà bớt giận nào.”
Tô Tâm Ly vừa nói vừa rót cho Lưu Vân một chén nước.
“Hắn là phụ thân của ta, thân là nữ nhi của hắn, lời hắn nói tất nhiên ta phải nghe. Có điều làm hay không là chuyện của ta.”
Tô Bác Nhiên thích nói cái gì thì để cho hắn nói. Nàng không thể ngăn cản mộng đẹp của hắn nhưng mà có làm hay không, làm như thế nào, vậy còn tùy thuộc ở nàng.
“Nghĩ đến liền tức, không cần phải đặt lời nói của hắn ta trong lòng.”
Trên thực tế, Tô Bác Nhiên nói nhiều như vậy, nàng một câu cũng không để trong lòng, cho dù có nàng cũng chỉ thản nhiên. Đối với một người mà mình đã biết tỏng người đó ra sao, nếu không thể xua đuổi ra khỏi đầu còn muốn phân cao thấp với người đó, làm cho bản thân mình khó chịu, như vậy thì nàng cũng thật quá ngu xuẩn.
Đồ mà Hiền phi nương nương ban thưởng vừa được mang đến, Lưu Chu lại nói Tô Tâm Ly đã trở về, nên nói Thanh Đằng đi chuẩn bị nước tắm cho Tô Tâm Ly. Thanh Đằng trở về liền thấy tất cả mọi người đều tức giận, vội vàng hỏi tại sao. Lưu Vân lúc nãy đã nói qua một lần, càng nói càng tức cho nên tạm thời không muốn mở miệng.
“Đợi lát nữa ta nói cho ngươi biết.”
“Lưu Chu, thu tập đồ nhẹ nhàng một chút.”
Tiểu thư, dạ minh châu này đặt ở đây nhé. Buổi tối người có thể dùng để đọc sách, sẽ không lo bị thương mắt.”
Lưu Chu cũng cảm thấy rất có đạo lý, đem dạ minh châu đặt ở một bên khác.
“Thanh Đằng, chuẩn bị nước trà và một ít điểm tâm mang đến phòng ta.”
Tô Tâm Ly phân phó xong liền thấy Thủy Nhi ánh mắt như con chó nhỏ nhìn mình, còn có động tác nuốt nước miếng nữa. Tô Tâm Ly bất đắc dĩ cười cười:
“Chuẩn bị nhiều một chút, nếu các ngươi muốn ăn có thể cầm về phòng của mình ăn.”
Đối với mấy nha hoàn này, Tô Tâm Ly rất khoan dung.
“Ta đi tắm, Thủy nhi, ngươi đi theo.”
Thủy Nhi khí lực lớn, hơn nữa thân thủ rất nhanh nhẹn, có thể giữ cửa. Tô Tâm Ly mới có thể yên tâm tắm rửa.
Sau khi tắm xong, trước khi thay xiêm y đi ngủ, nàng cho tất cả nha hoàn lui ra ngoài, chỉ giữ một mình Lưu Chu lại.
“Lưu Chu, giúp ta thay áo quần.”
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, mới vấn tóc lên, cài cây mộc trâm mà hôm nay được Hiền phi nương nương tặng. Tô Tâm Ly rất thích cây trâm này, cảm thấy nó rất khác biệt, nhất là trên mộc trâm khắc hoa hải đường, trong lịch sự tao nhã lại lộ ra sự tươi mát. Mặc dù bên ngoài không tô xanh tô đỏ, cũng không sáng lấp lánh như đồ trang sức hoàng kim nhưng lúc cài lên đầu Tô Tâm Ly lại toát lên một loại thanh vận không thể diễn tả được.
“Tiểu thư thật xinh đẹp!”
Lưu Chu nhìn Tô Tâm Ly trong gương, gương mặt vui mừng. Tiểu thư xinh đẹp như vậy, lại thiện lương, thông tuệ, mấy vị hoàng tử kia không thích nàng mới là lạ. Trong lòng Lưu Chu nghĩ, Lục hoàng tử tốt nhưng hình như Lan công tử tốt hơn một chút, hắn đối với tiểu thư rất thật lòng, nếu không làm sao có thể đối xử tốt với một người nha hoàn như nàng. Tìm người chiếu cố nàng, dùng thuốc tốt nhất cho nàng nếu không mặt của nàng sẽ lưu lại rất vết thương rất sâu.
Tô Tâm Ly xoay người, cầm tay Lưu Chu, sau đó sờ sờ mặt của Lưu Chu, nhẹ nhàng gọi:
“Lưu Chu.”
Lưu Chu cười cười, bộ dạng ý bảo không sao, cố ý nghịch ngợm nói:
“Tiểu thư, đã trễ thế này, có phải là có khách đến?”
“Không biết. Thời gian không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Sau này không cần dậy sớm hầu hạ ta đâu.”
Lưu Chu nói vâng, rời khỏi phòng. Lúc đi ra còn không quên đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn một mình Tô Tâm Ly. Yên tĩnh. Trên bàn là điểm tâm mà Thanh Đằng đã chuẩn bị, cực kỳ tinh xảo. Nước trà vừa mới pha, khói trắng lượn lờ tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Lúc Lan Dực Thư đến chính là thấy hình ảnh như vậy. Tô Tâm Ly một thân xiêm y giản đơn ngồi bên bàn tràm tóc đen được vấn lên, quanh thân nàng sương mù nhàn nhạt quanh quẩn. Ánh sáng của dạ minh châu nhu hòa. Thị lực cực tốt của Lan Dực Thư có thể thấy được trâm gỗ hải đường cài trên tóc Tô Tâm Ly, có thể thấy được gò má ôn nhu của nàng. Giống như một bức họa mà nàng chính là nàng tiên trong bức tranh đó. Nhưng mà Lan Dực Thư nghĩ nàng còn đẹp hơn so với tiên tử kia. Lan Dực Thư nhìn nước trà và điểm tâm bày biện trên bàn, hắn cười nhảy từ cửa sổ vào. Tô Tâm Ly nghe thấy tiếng động, xoay người lại liền thấy một góc áo màu tím, y phục chậm rãi rũ xuống, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ của Lan Dực Thư.
“Mỹ nhân không ngủ thế nhưng chờ ta?”
Hắn mỉm cười, giữa hai lông mày không tự chủ toát ra vài phần tà tứ ngả ngớn nhưng lại không làm cho người ta chán ghét.
Tô Tâm Ly mím môi, trên mặt mang nụ cười thản nhiên nhìn hắn, không nói gì. Lan Dực Thư thấy không thú vị, nụ cười trên mặt cũng không giảm, đi đến trước mặt Tô Tâm Ly:
“Để mỹ nhân chờ lâu, thật sự là Thư có lỗi. Vì cảm thấy áy náy, Thư mang theo lễ vật đến tạ lỗi.”
Lan Dực Thư vừa nói xong liền có một bóng người từ cửa sổ nhảy vào, chính là Tề Vân, trên vai hắn khiêng một cái túi. Hắn không chút nghĩ ngợi cực kỳ ghét bỏ ném đồ vật xuống dưới đất.
“Mở.”
Tề Vân ngồi xuống mở túi ra, bất ngờ lộ ra gương mặt lúc ban sáng tâm cao khí ngạo cầm roi quất nàng – Hoài An quận chúa Tạ Vũ Vi.
Mọi người hưng phấn không thôi, tất cả đều nóng lòng muốn thử. Lúc mọi người đang hy vọng mong mỏi ước ao thì quản gia Thẩm Phục đi đến, cung kính hướng Tô Bác Nhiên bẩm báo:
” Tướng gia, người trong cung đến. Là nô tài của Hiền phi đến, nói là đến tìm tiểu thư.”
Tô Bác Nhiên vừa nghe, theo bản năng ngẩn người, phải biết rằng Hiền phi mặc dù được hoàng thượng sủng ái nhưng chưa bào giờ tham dự vào chuyện hậu cung, cả ngày đều ở bên cạnh bồi thái hậu, cùng thái hậu lễ phật, giúp thái hậu chép kinh, thỉnh thoảng sẽ hàn huyên với thái hậu một chút. Tính tình của Hiền phi dịu dàng, lại cực kỳ săn sóc, hiền lành, rất chiếu cố mọi người. Thái hậu rất thích nàng. Đi đến đâu có thể mang theo phi tử, Thái hậu đều mang theo Hiền phi. Theo tin mật thám của hắn, ban đầu Hoàng thượng muốn trao quyền cùng quản lý hậu cung với Hoàng hậu cho Hiền phi, thái hậu cũng đồng ý nhưng bị nàng uyển chuyển từ chối. Lục hoàng tử cũng không lớn lên trong hoàng cung, thái hậu và Hoàng thượng lại yêu thích hắn thậm chí còn dung túng hắn, đối xử với hắn khác hẳn với những hoàng tử khác, tất cả cũng là nhờ Hiền phi một phần. Trước đây có chết cũng không muốn đến quý phủ tìm nữ nhi của hắn, nửa điểm quan hệ cũng không muốn, bây giờ lại thần kỳ như vậy. Tô Bác Nhiên cảm thấy giống như mơ.
Những người còn lại không biết có cảm giác gì. Bọn họ chưa từng nhìn thấy Hiền phi nhưng bọn họ biết nàng là mẫu phi của Lục hoàng tử. Tiểu thư của bọn họ không biết đạp trúng vận cức chó gì, bị bắt cóc cũng có thể gặp được Lục hoàng tử nổi bật bất phàm, phong độ lại còn là một nam nhân có thân phận tôn quý nữa. Một đám người nghĩ như vậy trong lòng đều ghen tị muốn chết. Mà Phương di nương thì hối hận xanh cả ruột. Nàng biết hôm đó Lục hoàng tử trở về kinh thành hơn nữa còn biểu diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, thì nàng tình nguyện để nữ nhi của mình chịu chút khổ cũng được. Tuy cơ hội Lục hoàng tử leo lên được vị trí kia rất nhỏ, cũng không phải là ứng cử viên tốt nhất của các nàng nhưng mà để hắn làm vỏ xe phòng hờ cũng tốt lắm. Trong lòng Phương di nương và Tô Diệu Tuyết ảo tưởng. Nếu Nhan Thần Tỳ mà có thuật đọc tâm, nhất định sẽ bị suy nghĩ của các nàng làm cho buồn nôn mất.
Một vài người thì không biết Hiền phi nương nương phái người đến tìm Tô Tâm Ly làm gì, nhưng đều cực kỳ ăn ý có loại cảm giác tuyệt đối là chuyện tốt. Đương nhiên đây là cây châm đối với các nàng nhưng đối với Tô Tâm Ly lại là chuyện tốt. Đặc biệt là mấy người hôm nay đi dự Bách Hoa yến, trong lòng biết rõ, không chỉ là Lục hoàng tử, thái tử điện hạ, tam hoàng tử, còn có những vị hoàng tử khác đều tán thưởng Tô Tâm Ly.
Tô Bác Nhiên vừa mới mở miệng đòi lại quyền chưởng gia từ trong tay Tô Tâm Ly, trong lòng các nàng đều mong muốn mình trở thành người kế nhiệm chức chưởng gia. Người của Hiền phi từ trong cung sớm không đến, trễ không đến, đến ngay lúc này, bọn họ thật sự muốn đuổi cái người kia đi, nhưng mà không ai dám mở miệng nói như vậy với Tô Bác Nhiên. Có cho bọn họ cả tá lá gan, bọn họ cũng không dám. Đây chính là Hiền phi nương nương, là nữ nhân tôn quý nhất trong cung trừ hoàng hậu và hoàng quý phi. Người của nàng đến tướng phủ, chỉ có bọn họ phải tự mình ra tiếp đón, nào có chuyện chặn lại trước cửa?
Tô Tâm Ly quỳ trên mặt đất, rũ mắt, trong lòng lại không nhịn được vui vẻ. Thật sự là người của Hiền phi đến quá đúng lúc. Mấy bị di nương đều mong chờ nàng đem quyền chưởng gia giao ra, sau đó ngóng trông Tô Bác Nhiên chuyển giao cho các nàng. Miếng thịt mỹ vị đã đặt bên miệng rồi, các nàng có thể ngửi thấy mùi thơm của nó, đột nhiên lại bị người khác cầm đi, không biết bộ dạng của bọn họ bây giờ là thương tâm hay thất vọng đây? Tô Tâm Ly cảm thấy bọn họ có bộ dạng gì nàng cũng đều hài lòng. Bởi vì người của Hiền phi nương nương đánh bậy đánh bạ đánh đúng canh giờ, trong lòng Tô Tâm Ly không khỏi có nhiều phần hảo cảm hơn với Hiền phi.
“Lo lắng cái gì, còn không mau mời người đến!”
Bởi vì kích động, giọng nói của Tô Bác Nhiên có chút run rẩy. Thẩm Phục nhận lệnh, rời khỏi. Tô Bác Nhiên liếc nhìn Tô Tâm Ly quỳ trên mặt đất hỏi:
“Hiền phi nương nương tìm ngươi có việc gì?”
“Nữ nhi không biết.”
Cho dù có biết cũng không nói cho ngươi. Tô Tâm Ly ngẩng mặt nhìn Tô Bác Nhiên, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt cực kỳ thản nhiên nhưng trong lòng lại đang cười lạnh, đợi lát nữa xem ngươi tự vả vào mặt mình ra sao.
Vẻ mặt Tô Tâm Ly chân thành, Tô Bác Nhiên cũng không nghĩ nhiều:
“Ngươi đứng lên đi.”
Đợi lát nữa người của Hiền phi nương nương đến, thấy bộ dạng của Tô Tâm Ly như vậy không biết sẽ nghĩ về hắn như thế nào. Từ sự việc lần trước, có thể thấy Lục hoàng tử chắc chắn có ý với Ly nhi của hắn. Tô Bác Nhiên tuy rằng không thích Tô Tâm Ly nhưng mà với dung mạo của Tô Tâm Ly, người phụ thân là hắn lúc nào nhìn vào cũng đều cảm thấy kinh diễm chứ đừng nói gì đến các vị hoàng tử kia, nhất là Lục hoàng tử. Người mà Lục hoàng tử quen biết đều là loại giang hồ không có giáo dưỡng, nếu không phải nữ nhi được cưng chiều nên e dè sợ hãi thì mấy người kia làm sao có thể so sánh được với nữ nhi của hắn.
“Nữ nhi làm sai, khiến cho phụ thân khó xử, phụ thân để nữ nhi quỳ như vậy đi.”
Nàng quỳ hơn nửa ngày, quỳ thêm chút nữa cũng không sao. Tô Tâm Ly thích quỳ thì để cho nàng quỳ, hắn không có ý kiến gì nhưng nếu nàng cứ tiếp tục quỳ ở đây, chút nữa người của Hiền phi nương nương đến hỏi, hắn biết phải trả lời thế nào đây? Đắc tội với một trưởng công chúa đã làm hắn đau đầu lắm rồi, hắn không muốn lại đắc tội thêm với Hiền phi nương nương, như vậy khác gì muốn mạng già của hắn đâu.
“Ngươi, hài tử này.”
Tô Bác Nhiên bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt kia trong nháy mắt hiện lên yêu thương, thay đổi cực nhanh, giống như ảo thuật vậy, làm cho mọi người không khỏi líu lưỡi. Hắn cúi người tự mình đỡ Tô Tâm Ly đứng dậy. Một người có địa vị cao như hắn lại nhân nhượng với người có địa vị thấp như nàng, Tô Tâm Ly tất nhiên không thể tiếp tục quỳ nữa. Lúc nãy Tô Bác Nhiên nói phải trả lại quyền chưởng gia, nàng đáp ứng rất sảng khoái nhưng trong lòng cũng có chút luyến tiếc bởi vì nàng không muốn giao cho mấy nữ nhân có mặt ở đây.
Tô Tâm Ly đứng lên, rũ mắt, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười mỉa mai. Nàng đứng lùi sang một bên. Tô Bác Nhiên không khác gì con hát hát giả nhân giả nghĩa. Đều nói con hát vô tình, nhưng có bao nhiêu có thể làm được như Tô Bác Nhiên, vì lợi ích quan chức của mình mà coi rẻ danh tiếng của nữ nhi, thậm chí có thể để người khác đánh vào bộ mặt già không biết xâu hổ của hắn.
“Ngươi cũng đứng lên đi.”
Tô Bác Nhiên nhìn Lưu Vân, khẩu khí lạnh nhạt, trong lòng hắn thật ra đang nén giận, biết Lưu Vân là người mà phủ Định Quốc Công nhìn trúng, muốn giết chết nàng ta nhưng không dám.
Mấy quỷ đòi nợ trong nhà đã đắc đội với trưởng công chúa, nay hắn lại đắc tội thêm với phủ Định Quốc Công thì nếu có chuyện gì xảy ra, ai có thể chống đỡ cho hắn đây? Vì vậy Tô Bác Nhiên chỉ có thể nuốt xuống cơn tức. Với thân phận của Lưu Vân, tất nhiên không thể từ chối đứng lên như Tô Tâm Ly, nàng liền bật người đứng dậy, lui về đứng phía sau Tô Tâm Ly, sau đó liếc mắt nhìn toàn bộ trạng thái của mọi người trong phòng.
Người đến là một cung nữ, có điều từ tuổi tác cho đến trang phục đều có thể đoán ra được đây chính là cô cô chưởng quản cung. Đi theo phía sau nàng còn có gần mười người thái giám và cung nữ, trên tay mỗi người đều bưng đồ vật, mặt trên có vải đó che phủ. Cô cô đi đầu đi đến trước mặt Tô Bác Nhiên, phúc thân. Tô Bác Nhiên một bộ dạng thụ sủng nhược kinh. Bộ dạng chân chó kia của Tô Bác Nhiên làm cho Tô Tâm Ly cảm thấy thật chướng mắt. Tô Bác Nhiên tất nhiên biết vị cô cô kia là ai. Cho dù trước kia chưa gặp qua lần nào nhưng Tô Bác Nhiên đã tốn không ít công phu, phàm là phi tử được sủng ái trong cung, đại cô cô, thái giám, tỳ nữ được các nàng yêu thích, còn có chút bối cảnh, hay là các hoàng tử bình thường có thể xuất hiện trước mặt hoàng thượng, mấy nô tài của mấy vị hoàng tử đó, Tô Bác Nhiên đều phải biết rõ. Chuyện như vậy rất kiêng kỵ cho nên Tô Bác Nhiên phải lén lút làm, khiến cho hắn tốn không ít bạc.
Tô Bác Nhiên biết vị cô cô đó, Tô Tâm Ly cũng biết. Vị cô cô đó tên là Chỉ Hoa, tuy không phải là cô cô chưởng sự trong cung Hiền phi nương nương nhưng địa vị lại không thấp hơn chưởng sự cô cô. Trước đây khi Hiền phi nương nương vẫn còn là nữ quan, cô cô đã đi theo Hiền phi nương nương, tuyệt đối là cấp bậc thân tín của Hiền phi.
Sau khi Chỉ Hoa đi vào, quét mắt nhìn mọi người trong phòng, sắc mặt không đổi hỏi:
“Vị nào là Tô tiểu thư?”
Lúc nàng nói lời này, ánh mắt nhìn về phía Tô Tâm Ly, rõ ràng đã nhận ra người.
Tô Tâm Ly từ phía sau lưng Tô Bác Nhiên đi ra, nàng đi đến trước mặt Chỉ Hoa, dịu dàng phúc thân, dáng người thướt tha:
“Thỉnh an cô cô.”
Không mang theo tiếu ý và nịnh nọt như Tô Bác Nhiên, thái độ của Tô Tâm Ly thong dong, sắc mặt lạnh nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mọi cử động đều lộ ra vẻ tự nhiên hào phóng của đại gia khuê tú. Chỉ Hoa không thể không gật đầu tán thưởng một cái. Mọi người thấy thế tất nhiên cũng hành lễ theo. Chỉ Hoa không thèm liếc mắt nhìn bọn họ. Nàng là cung nữ là hạ nhân thì sao, chính là thân phận của nàng ở trong cung có địa vị cao hơn so với những phi tử không được sủng ái chứ đừng nói gì đến những di nương, thứ nữ đang đứng ở đây. Cho nên lễ như vậy, nàng tất nhiên dám nhận.
“Vị tiểu thư kia là ai?”
Sắc mặt Chỉ Hoa vẫn như cũ, chỉ tay về phía Tô Diệu Tuyết hỏi.
Tô Diệu Tuyết nghe vậy trong lòng vui vẻ:
“Thần nữ Tô Diệu Tuyết.”
Cung nữ trong cung Hiền phi nương nương để mắt đến nàng. Không biết vị cô cô kia có biết vết thương trên mặt nàng là do Tô Tâm Ly hãm hại, nàng nhất định phải đem mọi chuyện nói rõ ràng ra cho vị cô cô này biết để vị cô cô này về bẩm lại với Hiền phi nương nương. Nương nương hiền đức nhất định sẽ vì nàng mà chủ trì công đạo, đồng thời cũng có thể nhìn ra bộ mặt thật của Tô Tâm Ly, đến lúc đó xem Tô Tâm Ly làm như thế nào để ở cùng một chỗ với Lục hoàng tử?
“Là dưỡng nữ của thừa tướng?”
Không cần hỏi, Tô Tâm Ly vừa nhìn liền đoán được tám chín phần mười trong lòng Tô Diệu Tuyết đang suy nghĩ cái gì. Nàng chỉ cảm thấy buồn cười không chịu được. Tô Diệu Tuyết này không có đầu óc sao? Lúc nãy Trầm quản gia vào bẩm báo là người của Hiền phi nương đến tìm nàng, chuyện hôm nay nàng ta đến phủ trưởng công chúa, nàng còn chưa tính sổ với nàng ta, nàng ta rõ ràng có mặt ở đó, lẽ nào nàng ta không nhìn ra Lục hoàng tử thiên vị giúp đỡ nàng sao? Còn nữa nàng ta căn bản không thừa nhận sự thật sao? Phía sau Chỉ Hoa cô cô có rất nhiều cung nữ và thái giám, trên tay bọn họ cầm nhiều đồ vật như vậy, nàng ta không động não suy nghĩ một chút là gì hay sao? Chỉ muốn chuyện tốt đẹp về phần mình?
“Ta là đến tìm Tô tiểu thư, bộ dạng này của ngươi, không cần có mặt ở đây, đi ra.”
Chỉ Hoa nhìn Tô Diệu Tuyết nói. Nàng dùng giọng nói thâm trầm cứng nhắc mà các cô cô trong cung thường dùng nói. Thực ra trong lời nói của nàng không chứa hàm ý chỉ trích nhưng lại làm cho người nghe cực kỳ khó xử. Bởi vì xấu hổ và khuất nhục, mặt của Tô Diệu Tuyết đỏ lên, ngẩng đầu không dám tin nhìn Chỉ Hoa, sau đó ủy khuất đứng dậy, một bộ dạng đáng thương, có điều nàng ta chỉ để lộ một nửa bên gương mặt. Nếu là ngày thường, động tác như vậy tất nhiên sẽ làm cho Tô Bác Nhiên trìu mến, thương yêu nhưng bây giờ hắn ta không thương yêu nổi. Ngược lại còn cực kỳ buồn bực. Coi như đã đắc tội với trưởng công chúa, bây giờ còn muốn dùng bộ dạng buồn nôn trước mặt người của Hiền phi nương nương, đây là muốn hại chết hắn sao?
Tô Bác Nhiên càng nghĩ càng thấy hắn không nên đưa Tô Diệu Tuyết đến đại đường. Nàng một chút hình tượng cũng không có, nên ở trong phòng ngây ngô, đến đây làm gì, để làm cho hắn mất mặt sao? Hắn không nói nàng đi, nàng không biết tự mình trở về phòng sao? Cư nhiên lại đem bộ dạng như vậy gặp khách.
Tô Tâm Ly cảm thấy trong nháy mắt nàng có thể nghe thấy tiếng vả mặt thanh thúy của Tô Diệu Tuyết. Nàng hoàn toàn thấy Tô Diệu Tuyết đáng đời, lúc nào cũng chỉ có mỗi bộ dáng đáng thương này. Nếu đổi lại là nàng, nàng nhất định sẽ để càng ít người nhìn thấy nàng càng tốt, ước gì ở trong phòng dưỡng thương, không lộ mặt ra ngoài. Tô Diệu Tuyết này thì ngược lại, cứ mang bộ mặt bị thương đi rêu rao khắp nơi. Không phải nàng ta rất yêu quý hình tượng bản thân sao? Thật là buồn cười.
Dung nhan công đức, đối với người trong cung mà nói, dung nhan và xiêm y gọn gàng sạch sẽ là vô cùng trọng yếu. Bộ dạng này của Tô Diệu Tuyết, nghiêm khắc mà nói chính là không những bất kính với Chỉ Hoa mà còn bất kính với chủ tử của Chỉ Hoa là Hiền phi nương nương. Với lại Tô Diệu Tuyết làm bộ dạng đáng thương này cho ai xem? Trong cung không thiếu nhất chính là nữ nhân giống như vậy, bộ dạng của các nàng còn đẹp hơn so với Tô Diệu Tuyết bây giờ, hơn nữa bọn họ còn được rèn luyện, so với Tô Diệu Tuyết còn động lòng người hơn. Hiền phi nương nương là một người hiền lành, Chỉ Hoa cô cô không thích nhất là nữ tử có bộ dạng kệch cỡm tranh thủ thánh sủng, Tô Diệu Tuyết không phải là muốn tự tìm đường chết?
Sắc mặt Phương di nương cũng rất xấu hổ. Phương di nương lúc nãy chỉ một lòng nghĩ đến chuyện làm sao có thể thu hồi thanh danh của mình để Tô Bác Nhiên giao lại quyền chưởng gia cho nàng, cho nên không đặc biệt chú ý đến vấn đề này. Chờ đến lúc Chỉ Hoa đi vào, bà muốn dặn dò Tô Diệu Tuyết đừng làm những việc không cần thiết thì đã không còn kịp nữa rồi. Phương di nương nghỉ Chỉ Hoa nói như vậy là cố ý nhục nhã Tô Diệu Tuyết, trong lòng nàng rất phẫn hận nhưng không dám làm gì, sau đó nàng còn không tự chủ bốc lên mấy ý nghĩ điên rồ trong đầu. Nếu lúc này bà là phu nhân tướng phủ thì tốt rồi, Diệu Tuyết là dưỡng nữ, cho dù Chỉ Hoa là người bên cạnh Hiền phi nương nương thì cũng chỉ là một nô tài mà thôi, sao lại dám ăn nói lỗ mãng như vậy?
Phương di nương nghĩ nghĩ, hai tháng này nàng và Tô Diệu Tuyết giống như bị sao quả tạ chiếu trúng mà Tô Tâm Ly lại càng ngày gặp càng nhiều may mắn, chuyện này xảy ra hình như từ lúc nàng phái người đi giết Tô Tâm Ly nhưng không thành. Trong lòng Phương di nương điên cuồng tức giận, bởi vì mọi chuyện gần đây đều không thuận lợi, nàng nghĩ so với ba năm trước đây vận xui đến còn nhiều hơn. Nàng hận thời gian không thể lập tức qua tháng cuối cùng, sau đó nàng có thể an vị ngồi lên vị trí phu nhân thừa tướng. Đến lúc đó, xem ai dám chống đối lại nàng và Tuyết nhi của nàng. Về phần Tô Tâm Ly, muốn gả cho Lục hoàng tử, nằm mơ đi. Xem nàng hủy nàng ta, để nàng ta trở thành người phụ nữ bị người đời phỉ nhổ, đến lúc đó mọi người sẽ nghị luận chỉ trích nàng ta, chuyện của Diệu Tuyết sẽ dần dần bị mọi người lãng quên.
“Đều là lỗi của Ly nhi. Là Ly nhi không tẫn trách nhiệm của một đích nữ, không giáo dưỡng quy củ tốt cho các vị tỷ tỷ, muội muội.”
Trưởng ấu có thứ tự. Thứ nữ ở trước mặt đích nữ không đáng nhắc đến. Mặc dù Tô Diệu Tuyết là dưỡng nữ, Tô Tâm Ly cũng có chức trách dạy quy củ cho nàng ta. Tô Bác Nhiên thấy Tô Tâm Ly nhận hết trách nhiệm lên người, nét mặt nhất thời lộ ra tán dương, nghĩ Tô Tâm Ly rất có phong phạm dáng điệu của đích nữ. Biết vì phụ thân là hắn mà phân ưu. Phương di nương thấy bộ dạng kia của hắn, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt. Quyền chưởng gia kia của nàng, sợ là tạm thời không lấy về được. Phương di nương thầm cảm thán vận khí của Tô Tâm Ly quá tốt, càng thêm hối hận vì mình chính là người tạo ra may mắn cho nàng ta.
Chỉ Hoa xoay người, thần sắc nhìn Tô Tâm Ly nhu hòa đi không ít, sau đó chỉ chỉ đồ vật mấy thái giám, cung nữ phía sau đang cầm trên tay, nói:
“Những thứ này đều là ban thưởng của Hiền phi nương nương.”
Chỉ Hoa vừa dứt lời liền có người đi lên mở mảnh vải đỏ lên. Bên trong đều là bảo bối có giá trị xa xỉ, rất nhiều trâm cài được chế tác tinh xảo, kim trâm, ngọc trâm hay mộc trâm, kiểu dáng nào cũng có. Mộc trâm còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Tô Tâm Ly vừa nhìn liền biết mộc trâm này được làm từ gỗ cổ đàn mộc tốt nhất. Xem ra Lan Dực Thư rất dụng tâm. Cây trâm này được điêu khắc tinh xảo nhưng lại cực kỳ đơn giản, là loại kiểu dáng nàng thích nhất. Còn có đèn Lưu Ly ban đêm không cần đốt lửa cũng có thể tỏa ra ánh sáng trong suốt. Xung quanh đèn Lưu Ly giống như được chạm trổ các loài động vật, rất dễ thương. Nữ hài tử sẽ rất thích đồ vật này. Vòng tay san hô màu đỏ trong suốt, trên mặt còn đính những hạt châu kích cỡ bằng nhau, có thể tưởng tượng ra vòng tay này đeo lên cổ tay trắng nõn thon dài của Tô Tâm Ly nhất định sẽ rất đẹp. Còn có rất nhiều châu hoa tinh xảo, đều là đồ vật có thể dùng hàng ngày nhưng tất cả đều là đồ hiếm lạ. Cuối cùng là một đôi dạ minh châu. Vừa mở tấm vải đỏ lên, đại đường đang mờ tối bỗng chốc phát sáng lên, ánh sáng rực rỡ nhưng không làm chói mắt, cực kỳ nhu hòa. Dạ minh châu này rất lớn, lớn chừng bằng nắm tay của Tô Tâm Ly, rất đẹp. Lưu Vân thấy vậy thì cao hứng không thôi. Sau này nếu ban đêm tiểu thư đọc sách, thắp hai ngọn đèn, lại đặt dạ minh châu trên tháp, như vậy liền không cần lo lắng mắt bị thương.
Tô Tâm Ly đi đến phía sau Chỉ Hoa, lẳng lặng nghe nàng giới thiệu, thần sắc thản nhiên. Chỉ Hoa nói xong, quay đầu lại, trên mặt Tô Tâm Ly toát lên mấy phần cảm kích, sau đó dịu dàng phúc thân:
“Tạ ơn Hiền phi nương nương ban thưởng.”
Thần sắc của nàng vẫn lạnh nhạt trước sau như một, trong mắt không hề hiện lên chút tham lam, hưng phấn. Tô Tâm Ly như vậy, Chỉ Hoa ở trong cung mười năm nhìn thấy như vậy cũng lấy làm kinh hãi. Nàng quét mắt nhìn đám người đứng trong đại sảnh, ánh mắt của bọn họ đều lom lom nhìn về hướng này, ánh mắt đều không che giấu tia tham lam, cho dù là thừa tướng đương triều cũng như vậy. Nhìn một hồi liền cảm thấy chán ghét.
Những bảo bối này xác thực rất trân quý, nhưng đời trước Tô Tâm Ly dù sao cũng là một hoàng hậu, có thứ gì tốt mà nàng chưa từng thấy qua, lại có cái gì tốt mà nàng chưa dùng qua. Vì vậy mấy món đồ này đối với nàng mà nói cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, không có gì phải hiếm lạ, càng không có biểu tình kinh ngạc. Cho dù những vật này có nhiều hơn thì sao, một khi đã thất thế, cái gì cũng không giữ được. Những đồ vật này, từ trước đến nay đều không phải là đồ vật mà nàng lưu luyến.
Phương di nương và mấy người khác nhìn những đồ vật ban thưởng mà ước ao thèm muốn, ánh mắt đỏ lên vì đố kỵ, nhất là mấy người Hà di nương. Phương di nương tham đồ cưới của mẫu thân Tô Tâm Ly, mấy đồ hiếm lạ này gặp qua không ít, nhưng mà mấy người bọn họ từ trước đến nay đều là lòng tham không đáy, thấy thứ tốt đều muốn thu về, nhất là đồ của Tô Tâm Ly. Tô Diệu Tuyết nhìn vậy, trong lòng đã không thể dùng hai từ điên cuồng để hình dung. Nghĩ đến tất cả đồ tốt đều của Tô Tâm Ly, tâm can của nàng ta liền cảm thấy đau nhức nhối, hoàn toàn không tiếp thu được. Mấy vị di nương theo bản năng liếc nhìn nữ nhi của mình, trong long đều có chút tức giận. Đều là nữ nhi của tướng gia, các nàng lớn lên thua kém con gái của Trình Lập Tuyết sao? Vì sao nữ nhi mình sinh ra không được tốt đẹp như Tô Tâm Ly? Nếu có gương mặt xinh đẹp kia, nữ nhi của bọn họ còn lo lắng không tìm được người trong sạch mà gả đi hay sao? Những bảo bối này không chỉ tinh mỹ tuyệt luân mà còn có giá trị xa xỉ, cô nương nào không thích? Tất nhiên nếu như nó xuất hiện trên người địch thủ của các nàng, tâm tình liền không thể vui sướng được.
Trong những người ở đây, chỉ có Liễu di nương là vui vẻ nhất. Nàng bắt đầu tính toán làm việc cho Tô Tâm Ly, không biết Tô Tâm Ly sẽ ban thưởng cái gì cho nàng? Nàng thích nhất là vòng tay san hô kia. Liễu di nương quả thực rất đẹp, khuyết điểm lớn nhất chính là đôi tay, có chút ngắn, hơn nữa hơi đen. Màu đỏ tôn lên màu trắng, nếu có thể đeo nó lên, nhất định có thể làm cho tay mình thoạt nhìn trắng lên một chút.
Tô Bác Nhiên thì trúng ý với đôi dạ minh châu kia. Dạ minh châu lớn như vậy, một viên đã rất hiếm thấy rồi huống gì đây là một cặp. Đồ vật có thể làm tăng giá trị, đặt ở trong phòng hắn, tương lai không chừng có thể được hoàng thượng trọng dụng.
Tô Tâm Ly quét mắt liếc nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng. Đồ cưới của mẫu thân nàng còn chưa trả đủ, trong đó có không ít bảo vật, bọn họ còn chưa trả đủ, hiện tại lại nghĩ muốn cướp đồ của nàng. Nằm mơ đi. Nhiều chuyện xảy ra như vậy bọn họ còn chưa rút ra được bào học, vẫn xem nàng là một Tô Tâm y dễ khi dễ như trước đây? Nàng trước đây quả thực là quá dễ dãi sao?
“Chuyện xảy ra ở phủ trưởng công chúa ngày hôm nay, nương nương của chúng ta đã nghe Lục điện hạ nói. Hôm nay Tô tiểu thư chịu ủy khuất, nương nương nói lần sau nếu có cơ hội, Tô tiểu thư có thể tiến cùng với thái phu nhân. Thái hậu thích nhất nhìn mấy người trẻ tuổi như này. Nếu gặp được Tô tiểu thư, lão nhân gia nhất định sẽ rất vui.”
Tô Bác Nhiên vừa nghe thấy hai từ thái hậu, hắn nhất thời cảm thấy như có một miếng bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống trúng người hắn, cả người vui vẻ muốn hôn mê. Mà những người khác nghe xong liền càng thêm ghen ghét, nhất là Tô Diệu Tuyết muốn làm quý phi, muốn làm hoàng hậu. Đây chính là thái hậu a. Đương kim hoàng thượng nổi danh hiếu tử. Nếu được thái hậu thích, mộng được làm hoàng hậu của nàng còn xa sao? Thế nhưng những chuyện này cư nhiên bị Tô Tâm Ly chiếm trước. Tô Diệu Tuyết càng muốn thì càng không tránh khỏi oán hận Phương di nương. Nếu không phải trước đây Phương di nương nhiều chuyện thì làm sao Tô Tâm Ly có thể gặp gỡ Lục hoàng tử, Hiền phi nương nương sao lại có thể ưu ái Tô Tâm Ly như vậy được? Nếu không có Hiền phi nương nương, Tô Tâm Ly làm sao có thể gặp được thái hậu?
“Nhận được ưu ái của Thái hậu và Hiền phi nương nương là vinh hạnh của thần nữ.”
Tô Bác Nhiên thấy nữ nhi của mình tiến thối lễ độ, cầng nhìn càng thấy thỏa mãn, đối với Trình Lập Tuyết đã chết cũng tăng thêm vài phần hảo cảm. Mặc dù hắn rất không vui đối với chuyện Tô Tâm Ly và người của Trình gia tiến cung gặp thái hậu, nhưng ai bảo thái hậu và Trình gia lão phu nhân có quan hệ tốt. Thái phu nhân yêu thương yêu thương Ly nhi, Thái hậu nhất định cũng sẽ phá lệ xem trọng Tô Tâm Ly. Ly nhi phần lớn thời gian đều ở tướng phủ, hắn muốn mượn sức lôi kéo nàng cũng là chuyện đơn giản, hơn nữa hắn còn là phụ thân của nàng, nàng vì bản thân mình cũng nên ở trước mặt thái hậu nói tốt về hắn nhiều hơn mới đúng.
Chỉ Hoa đương nhiên ở trước mặt Tô Bác Nhiên tán dương Tô Tâm Ly vài câu, trong lời nói một điểm cũng không lộ ra ý Hiền phi nương nương hài lòng Tô Tâm Ly. Sau khi Chỉ Hoa rời đi, Tô Bác Nhiên cười híp mắt nhìn Tô Tâm Ly.
“Tướng gia, tiểu thư tuổi còn nhỏ, sợ không thể quản lý mấy thứ này, có nên đưa vào khố phòng của tướng phủ?”
Tô Diệu Tuyết nghe xong, trên mặt liền hiện lên vẻ vui mừng. Mấy thứ này nàng điều nhìn trúng hết. Tuy nói bây giờ Tô Tâm Ly chưởng gia, nhưng hiếu kỳ của mẫu thân chết tiệt của nàng ta sắp qua, Phương di nương sẽ lập tức lên làm nữ chủ nhân của tướng phủ, đến lúc đó Phương di nương sẽ chưởng quản tướng phủ, mấy thứ kia đều không phải là của nàng hay sao?
“Ly nhi.”
Tô Bác Nhiên liếc mắt nhìn Tô Tâm Ly, giống như trưng cầu ý kiến của nàng. Tô Tâm Ly thật muốn chỉ thẳng vào mặt mà mắng hắn một trận. Hắn đúng là đồ không biết xấu hổ, da mặt lại dày như vậy. Không phải, hắn đã không có mặt mũi nữa rồi. Một đại nam nhân, chiếm lấy đồ cưới của thê tử đã đủ vô sỉ, hiện tại còn đánh chủ ý lên đồ mà Hiền phi nương nương ban thưởng cho nàng.
Tô Bác Nhiên tất nhiên tán thành ý kiến của Phương di nương bởi vì hắn nhìn trúng đôi dạ minh châu kia. Về những thứ khác, mặc dù hắn không yêu thích bằng dạ minh châu nhưng hắn cũng muốn.
“Phụ thân, phần lớn đồ được ban tặng đều là đồ trang sức. Nếu lần sau tiến cung, nương nương hỏi ta vì sao không mang đồ nàng ban tặng, ta phải trả lời thế nào? Nếu xảo ngộ gặp Lục hoàng tử, hắn hỏi đến, Ly nhi phải trả lời như thế nào? Nói di nương trong nhà thấy Ly nhi còn nhỏ tuổi, vì vậy cực kỳ nhiệt tình giúp Ly nhi đảm nhiệm chức trách bảo quản?”
Tô Tâm Ly quét mắt nhìn gương mặt tham lam đầy hèn mọn của Phương di nương.
“Nếu một ngày nào đó, mấy đồ vật được nương nương ban tặng bị người dài tâm lấy mang lên người, lại đúng lúc bị Lục hoàng tử hoặc người bên cạnh nương nương phát hiện, đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Đương nhiên là Tô Tâm Ly rồi. Mấy người bọn họ ước gì có một ngày như vậy, lúc đó nếu nương nương có hỏi, bọn họ sẽ nói Tô Tâm Ly ghét bỏ những thứ mà nương nương ban tặng không đủ tốt nên phân phát cho đám tỷ muội bọn họ, đến lúc đó bất luận là thái hậu hay nương nương nhất định đều sẽ ghét bỏ Tô Tâm Ly, xem xem lúc đó nàng ta làm sao dám càn rỡ.
“Ly nhi may mắn được lọt vào mắt xanh của thái hậu và nương nương, có thể tiến cung bồi chuyện với bọn họ. Nếu thái hậu và nương nương chán ghét vứt bỏ Ly nhi, Ly nhi làm sao có thể tiếp tục bồi các nàng?”
Tô Bác Nhiên vừa nghe vậy liền giống như bị một xô nước lạnh dội lên người vậy. Đúng vậy, lúc nãy Hiền phi nương nương có nói muốn Ly nhi tiến cung bồi nàng và thái hậu, nhất định sẽ lôi kéo nàng nói chuyện. Ly nhi nhu thuận, nếu có thể làm các nàng vui vẻ, thường xuyên tiến cung, thỉnh thoảng ở trước mặt các nàng nói vài lời hữu ích. Như vậy hắn được nhiều chỗ lợi hơn so với hai viên dạ minh châu kia. Hắn không vui trừng mắt nhìn Phương di nương. Qủa nhiên là nữ nhân, ánh mắt thiển cận. Hắn chẳng mảy may suy nghĩ ánh mắt và nhãn giới của hắn lúc nãy giống y đúc nữ nhân.
“Người đâu, đem toàn bộ đồ đưa đến tiểu viện của tiểu thư!”
Tô Bác Nhiên phân phó một tiếng, hạ nhân nhanh chóng thu thập đồ ban tặng xong rồi ngay trước mặt các vị di nương, tiểu thư đưa toàn bộ đi đến Ly Tâm viện.
Đều đi tham gia Bách Hoa yến, Tô Tâm Ly không chỉ được danh tiếng mà còn được ban tặng. Phương di nương và Hà di nương đều nghiến răng, nhất là Hà di nương. Tô Tâm Ly chỉ có một mình, mà nàng thế nhưng có hai nữ nhi, sao lại vô dụng như vậy chứ, một thứ cũng không mang về được. Mấy đồ vật kia, bọn họ chỉ cần một ít trong số đó thôi, cũng đủ thỏa mãn rồi.
Những người ở đây còn chưa đủ ghen ghét thì lại có hạ nhân đến bẩm báo nói người của phủ thái tử đến. Người đến lần này không phải là Lộ công công như lần trước, có điều người này Tô Bác Nhiên cũng đã gặp qua, là đại tổng quản Đông cung – Khang công công. Khang công công cũng đến tìm Tô Tâm Ly, sau đó đưa cho Tô Tâm Ly một đống tặng phẩm thi họa quý báu. Tất cả đều là thái tử tự mình ban tặng. Tô Bác Nhiên nghe vậy chỉ ngơ ngác nhìn Tô Tâm Ly, ánh mắt kích động, hoàn toàn không nói thành lời. Mà những người khác vẫn còn ghen ghét thì bây giờ trong lòng tiếp thêm một bụng oán giận, nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài. Cái này, hình như đây là nữ tử đầu tiên được thái tử ban tặng đồ vật.
Tô Diệu Tuyết tuy bị đánh nhưng người vẫn còn sanh long hoạt hổ, lúc này tức giận run cả người. Trong lòng thầm tự nhủ, thái tử có dáng vẻ bệnh tật, vừa nhìn liền biết là một quỷ đoản mệnh. Tốt nhất là để Tô Tâm Ly gả cho hắn, khẳng định mấy ngày sau liền trở thành quả phụ. Chỉ có Ngũ hoàng tử tốt, không bị vẻ bề ngoài của Tô Tâm Ly mê hoặc. Tô Diệu Tuyết nghĩ như vậy liền thấy thoải mái hơn, cũng giảm bớt cơn ghen ghét trong lòng. Đây là điển hình của câu nói không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.
“Tô tiểu thư yên tâm, thái tử điện hạ nói, ngài và tam hoàng tử điện hạ đã đáp ứng ngài, nhất định sẽ thực hiện.”
Thái độ của Khang công công tôn trọng Tô Tâm Ly nhiều gấp bội lần với Tô Bác Nhiên. Qủa nhiên chủ tử như nào, nô tài như ấy, tính tình kỳ quái. Tô Tâm Ly thậm chí còn hoài nghi lần trước sinh thần của Tô Bác Nhiên, Điệp Nhị kia có phải là do thái tử đưa đến hay không.
“Thái tử điện hạ và Tam hoàng tử điện hạ đều là người trọng tình, lời hứa ngàn vàng, thần nữ tất nhiên tin tưởng.”
Khang công công gật đầu, sau đó vứt Tô Bác Nhiên sang một bên, dẫn Tô Tâm Ly đi giới thiệu những danh họa, bảng chữ mẫu, trong đó có một vài bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc). Những thứ này đối với quan văn Hàn Lâm viện mà nói đều là trân bảo hiếm thế, có bạc cũng không cầu được. Tô Tâm Ly nhìn những thứ này, trong lòng liền suy nghĩ có thể đưa cho Cố đại ca một ít.
Tô Bác Nhiên thấy Khang công công vắng vẻ mình, trong lòng tất nhiên không vui, nhưng thấy hắn xem trọng Tô Tâm Ly như vậy, Tô Bác Nhiên liền nghĩ mình có thể sẽ trở thành nhạc phụ của thái tử, lại nghĩ đến tính tình của thái tử và Khang công công, hắn liền cảm thấy tốt lên.
Sau khi Khang công công rời đi, ánh mắt của Tô Bác Nhiên nhìn Tô Tâm Ly đã không còn là ánh mắt phụ thân nhìn nữ nhi nữa. Tô Tâm Ly cảm thấy sau lưng của mình giống như viết bốn chữ “Thăng quan phát tài”. Đối với một phụ thân như vậy, càng chung đụng cô càng thấy Tô Bác Nhiên hèn mọn, nhưng dù sao cũng là phụ thân của mình, Tô Tâm Ly tất nhiên không thể biểu hiện ra bên ngoài bởi vì Tô Bác Nhiên ích kỷ bá đạo, nhất định sẽ ra bên ngoài nói xấu nàng với mọi người, tổn hại danh tiếng của nàng. Loại chuyện này hắn ta hoàn toàm có khả năng làm.
“Tiểu thư, người không hổ là đích nữ tướng phủ. Cùng đi với mấy vị tiểu thư, cũng chỉ có người được ban tặng.”
Liễu di nương ưỡn bụng để lộ cái bụng mang thai, cười lả giả. Lúc nãy bởi vì đồ vật mà Hiền phi nương nương ban tặng nàng không được Tô Tâm Ly cho một vài thứ, trong lòng có chút tức giận nhưng bây giờ thấy thái tử gia cũng ban tặng cho tiểu thư nhiều đồ như vậy, một chút không hài lòng lúc nãy đều biến mất, Liễu di nương hận không thể lao đến ôm chầm lấy bắp đùi của Tô Tâm Ly. Hai vị hoàng tử này đều là nhân trung long phượng, nhất là thái tử, tương lai có thể lên làm hoàng đế. Tuy thân thể không tốt nhưng nhiều năm như vậy cũng không thấy hoàng thượng có ý tứ phế truất thái tử lập người khác a. Tô Tâm Ly là thiên kim tướng phủ, lại là ngoại tôn nữ của Định Quốc Công, tương lai trở thành nương nương, thậm chí là hoàng hậu đều có khả năng cực lớn. Con trai của nàng nếu có thể được Tô Tâm Ly thiên vị một chút, tương lai có thể tung hoành, cả đời không lo âu.
“Tiểu thư thân phận tôn quý, lại là trưởng tỷ, tất nhiên phải làm gương cho các muội muội. Mộc Linh, sau nay con phải học tập tiểu thư nhiều hơn.”
Lục di nương bật người tiếp lời nói của Liễu di nương. Bởi vì chuyện chưởng gia, trong lòng tuy căm tức nhưng bây giờ xem ra đồ ăn đã đến bên miệng sợ là trong khoảng thời gian này không ăn được nữa rồi.
Hà di nương cũng không cam lòng bị tụt lại phía sau, tiến lên nịnh bợ. Tô Tâm Ly ôn hòa, thái độ lạnh nhạt, những người này không đáng để nàng ra mặt ứng phó, bởi vì trong lòng nàng quá rõ, nữ nhân hậu trạch đều rất vô liêm sỉ, hễ có cái gì tốt đều muốn dán lên. Nàng vui vẻ hòa nhã một chút, bọn họ sẽ như con rắn không ngại ngùng quấn lấy nàng, gỡ thế nào cũng không ra.
Mấy người bọn họ bất luận trước đây ghen ghét Tô Tâm Ly như thế nào thì thân phận của bọn họ cũng không thể tôn quý bằng Tô Tâm Ly, hiện tại lại càng cao hơn bọn họ một bậc, bọn họ phải ngẩng đâu lên mới có thể nhìn thấy. Như vậy, tất nhiên bọn họ phải cẩn thận nịnh bợ.
“Thái tử điện hạ và Tam hoàng tử đáp ứng ngươi điều gì?”
Tô Bác Nhiên hỏi. Mấy lời này thế nhưng hắn đặc biệt chăm chú nghe bởi vì không chỉ có thái tử điện hạ mà còn có tam hoàng tử, đây đều là những vị hoàng tử đứng đầu. Hai người bọn họ đều có ý tứ với nữ nhi của hắn, Tô Bác Nhiên tất nhiên phải hỏi nhiều một chút.
“Bọn họ sẽ làm chủ cho nữ nhi. Chờ quận chúa tỉnh, bọn họ sẽ tự mình mang quận chúa đến phủ thừa tướng xin lỗi nữ nhi. Vì vậy, phụ thân, nữ nhi sợ là không thể theo lời của người đến phủ trưởng công chúa nhận sai được.”
Lúc nãy Tô Tiên Nguyệt nói chuyện này cố ý nói qua loa đến chuyện thái tử và tam hoàng tử làm chủ cho Tô Tâm Ly rồi dẫn dắt trọng tâm câu chuyện sang chỗ khác. Lúc đó Tô Bác Nhiên đang giận giữ, một chút cũng không để ý, vì vậy Tô Bác Nhiên không biết nhưng hắn làm sao có thể sai được, vì vậy chỉ có Tô Tiên Nguyệt sai.
“Tịch Nguyệt, có chuyện này sao? Chuyện quan trọng như vậy sao lúc nãy ngươi không nói rõ ràng?”
Công chúa được hoàng sủng sâu đậm nhưng người thừa kế ngôi vị hoàng đế tương lai chính là một trong những vị hoàng tử kia, nhất là khi hai người kia đảm bảo làm chủ cho Tô Tâm Ly, cho dù đắc tội với trưởng công chúa cũng không thể đắc tội với hoàng đế tương lai. Hắn nào dám đánh vào mặt mũi của bọn họ, điểm này, Tô Bác Nhiên rất biết nhìn rõ ràng.
Tô Tiên Nguyệt ủy khuất, cũng không dám cãi lại, thành thật quỳ trên mặt đất nói:
“Nữ nhi sai rồi.”
“Phụ thân, lát nữa còn phải đến từ đường rồi mới về. Về phần sổ sách và chìa khóa khố phòng, ngày mai con sẽ cho người mang qua cho người.”
Giọng nói Tô Tâm Ly êm ái, nhìn không ra bất mãn gì cũng không nghe ra một tia bất mãn. Giống như nàng làm như vậy chỉ đơn thuần là vâng theo mệnh lệnh mà thôi. Nàng thật sự không muốn nhìn thấy mấy bộ mặt xấu xí của Tô Bác Nhiên và những người khác.
“Ly nhi, ngươi nói gì vậy. Lúc nãy phụ thân chỉ là nhất thời nổi nóng, việc này không trách ngươi được. Là do quận chúa quá đáng. Ngươi làm đúng, giữ gìn thể diện cho tướng phủ và phụ thân.”
Tô Bác Nhiên thay đổi thái đổi, Tô Tâm Ly nhìn hắn tự vả mặt, hứng thú dạt dào.
Sao hắn ta có thể làm được như vậy? Trước mặt nữ nhi và tiểu thiếp, không biết xấu hổ lật lọng.
“Tổ mẫu không có ở đây, mẫu thân ngươi cũng đã mất, ngươi lại là đích nữ duy nhất của tướng phủ, tướng phủ không giao cho ngươi xử lý thì giao cho ai?”
Tô Tâm Ly nghe những lời này suýt nữa bật cười thành tiếng, giao cho ai xử lý? Những di nương mỹ lệ của ngươi a. Không phải Phương di nương giúp ngươi quản lý tướng phủ 3 năm nay sao?
Bởi vì Tô Tâm Ly nhận được ưu ái của Hiền phi nương nương, thái tử điện hạ và tam điện hạ, những việc mà Tô Tâm Ly đắc tội với quận chúa, còn thờ ơ nhìn Tô Diệu Tuyết chịu nhục bị đánh, không chiếu cố tốt mấy muội muội, hiện tại Tô Bác Nhiên hoàn toàn không để vào mắt.
Tô Bác Nhiên nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Tô Tâm Ly, tiếp tục nói:
“Ly nhi, ngươi biết ngươi là nữ nhi của ta, là đích nữ duy nhất của phủ thừa tướng?”
Tô Bác Nhiên nghĩ nhất định phải nhắc nhở nàng một phen. Nếu sau này nữ nhi trở thành quý nhân, chỗ tốt đều cho hết phủ Định Quốc Công, hắn chẳng phải là uổng công nuôi nữ nhi?
“Nữ nhi biết.”
Tô Tâm Ly mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khiêm tốn cung kính trả lời.
“Mặc dù Diệu Tuyết chi là dưỡng nữ tướng phủ nhưng từ nhỏ nàng lớn lên với ngươi, coi như là tỷ tỷ của ngươi, còn có Tịch Nguyệt, Tiên Nguyệt, Mộc Linh đều là muội muội của ngươi. Mấy muội muội còn nhỏ, còn có Diệu Tuyết từ nhỏ đã không phụ không mẫu nên ta có chút chiều hư nàng. Bọn họ không hiểu chuyện, làm việc có chút tùy hứng, tuy rằng trước đó giữa các ngươi xảy ra chút náo loạn nhưng cũng chỉ là chuyện nhỏ. Đều là người nhà mình, hắn là phải nâng đỡ nhau. Ngươi là đích nữ duy nhất, hẳn là phải rộng lượng hơn. Chuyện gì đã qua thì nên cho qua. Sau này chỉ điểm mấy muội muội nhiều hơn mới phải.”
Tùy hứng? Chuyện nhỏ? Tìm gã phu xe khinh bạc nàng, lợi dụng quận chúa để làm nàng mất mặt trước mặt mọi người, phá hỏng danh tiếng của nàng, đây là chuyện nhỏ? Nhũng chuyện này đều là Tô Diệu Tuyết tự làm, còn có Phương di nương. Có một số chuyện Phương di nương tự mình làm mà Tô Diệu Tuyết hoàn toàn không biết, Tô Tâm Ly tuyệt đối sẽ không thể tin tưởng. Về phần mấy vị muội muội, có ai hảo tâm đối đãi với nàng không? Xảy ra chuyện tình như vậy, có chỗ nào tốt?
Mấy vị di nương và tiểu thư vừa nghe Tô Bác Nhiên nói vậy, nhất thời vẻ mặt vui mừng. Tô Bác Nhiên đây là đang cột chặt Tô Tâm Ly lại, không nên chỉ lo chính mình tốt cũng phải lo đường ra cho mấy tỷ muội, không phải nàng ta được mấy vị hoàng tử ưu ái hay sao? Nên giúp đỡ các nàng để các hoàng tử thích. Nghĩ đến chính mình cũng có thể được làm phi tử, mấy người Tô Tịch Nguyệt liền thập phần vui vẻ.
Tô Bác Nhiên là người giỏi tính toán. Hắn thấy thái độ của Tô Tâm Ly đối với hắn quá mức lạnh nhạt, không chừng sau này nàng trở thành quý nhân liền quên mất người phụ thân là hắn, sau đó đều đưa chỗ tốt cho phủ Định Quốc Công, cho nên trước khi nàng được làm quý phi nương nương, hắn phải nỗ lực kẹp chặt nàng lại một chỗ. Nếu nàng làm phi tử của hoàng tử, tương lai có thể làm hoàng tử phi, còn nếu Tô Tâm Ly được gả cho thái tử, Tô Diệu Tuyết tốt nhất là được gả cho Tam hoàng tử, như vậy tương lai hắn có thể trở thành quốc trượng cao hơn, hơn nữa mấy nữ nhi kia dễ khống chế hơn Tô Tâm Ly, khẳng định sẽ ngoan ngoãn nghe lời của hắn hơn.
Tô Tâm Ly khẽ cúi đầu, tựa như đang nghiêm túc nghe Tô Bác Nhiên dạy dỗ, lại cực kỳ phối hợp lộ ra bộ dạng suy nghĩ, giống như tán thành lời nói của Tô Bác Nhiên. Tô Bác Nhiên thấy vậy, tương đối thỏa mãn.
“Trong những hài tử của phụ thân, chỉ có ngươi là ta bớt lo nhất. Phụ thân hy vọng ngươi vẫn luôn như vậy. Sau này xảy ra chuyện gì, người ngoài có nói cái gì, chỉ sẽ nói nữ nhi tướng phủ như thế này thế nọ. Các ngươi nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Chỉ cần các ngươi đều tốt, tướng phủ mới có thể thật sự tốt. Nếu ai làm ra chuyện gì không tốt thì đối với tất cả mọi người đều không tốt.”
Tô Bác Nhiên nói xong, nhìn về phía Tô Diệu Tuyết và mấy nữ nhi khác của mình, nghiêm nghị nói:
“Diệu Tuyết, Tịch Nguyệt, Tiên Nguyệt, còn có Mộc Linh nữa. Các người đều phải cố gắng làm tốt mọi chuyện cho ta. Các ngươi là thiên kim tướng phủ, mọi hành động đều đại biểu cho tướng phủ. Mọi việc phải biết nghĩ trước mới làm, đã biết chưa?”
Tô Bác Nhiên nói như vậy, trong lòng các nàng tất nhiên rất vui mừng, nhanh nhẹn đáp:
“Nữ nhi rõ.”
“Ly nhi, còn ngươi?”
Mỗi người ở tướng phủ tốt, Tô Tâm Ly mới tốt, nếu tướng phủ xảy ra chuyện gì, tất nhiên cũng sẽ liên lụy đến Tô Tâm Ly, vì vậy nên làm gì mới tốt bây giờ? Đây là Tô Bác Nhiên đang ám chỉ Tô Tâm Ly, có chuyện gì xấu thì tìm phủ Định Quốc Công gánh chịu thay, còn nếu có chuyện tốt thì không thể đặt tướng phủ ra rìa được.
“Nữ nhi ghi nhớ giáo huấn của phụ thân.”
Tô Tâm Ly cúi thấp đầu, thái độ thập phần cung kính, có một chút tư thái khiêm tốn, tựa như nàng sẽ nghe toàn bộ lời của Tô Bác Nhiên. Tô Bác Nhiên hài lòng gật đầu, lúc này mới để cho nàng đi.
“Ngươi cũng mệt mỏi rồi, sớm tở về nghỉ ngơi đi.”
“Tướng gia cũng quá thiên vị!”
Đến Ly Tâm viện, Tô Tâm Ly mới ngồi xuống thì Lưu Vân liền không nhịn được oán giận.
Dùng hai từ bất công để hình dung Tô Bác Nhiên, đây là Lưu Vân đã quá uyển chuyển khách khí. Hiện tại Lưu Vân một bụng oán khí, tất cả đều bất bình thay Tô Tâm Ly. Từ trước đến nay đều là thứ nữ giúp đỡ đích nữ nào có chuyện đích nữ chỉ điểm thứ nữ? Đây quả thật là tự hạ thấp thân phận.
Lưu Chi đang ở bên cạnh kiểm kê đồ mà Hiền phi nương nương ban thưởng, nghe mấy lời này của Lưu Vân, vội vàng chạy đến hỏi:
“Làm sao vậy?”
Thủy Nhi cũng bu lại. Lưu Vân liền đem hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở phủ trưởng công chúa ngày hôm nay, còn có những lời tướng gia nói sau khi trở về. Nàng nói chuyện rõ ràng, rành mạch, có trật tự, miêu tả mọi thứ sinh động như thật. Lưu Chu nghe xong cũng căm phẫn daang trào.
“Đây chính là đồ mà Hiền phi nương nương ban tặng cho tiểu thư, tướng gia hắn không biết xấu hổ mở miệng nói sao? Còn có Diệu Tuyết tiểu thư ba lần bốn lượt hãm hại tiểu thư. Hôm nay mặt của tiểu thư suýt chút nữa bị điêu ngoa quận chúa kia làm hỏng, mấy cái này là việc nhỏ sao? Nếu nàng ta thành công một lần, đời này của tiểu thư liền hỏng.”
Tiểu thư và Tô Diệu Tuyết không phụ không mẫu không giống nhau, thân phận của tiểu thư tôn quý, mọi người đều muốn cắn tiểu thư không buông.
Tô Tâm Ly có chút hiểu rõ tại sao Lan Dực Thư dung túng Tề Vân như vậy. Bởi vì có một vài lời nói bản thân không thể nói ra, người bên cạnh sẽ thay mình nói ra, trong lòng cũng sẽ sinh ra cảm giác thư sướng.
Viện tử này hiện tại đều là người của nàng, Tô Tâm Ly cũng không lo lắng các nàng truyền chuyện này ra. Hơn nữa cho dù có bị truyền ra thì phỏng chừng cũng sẽ là mấy người Phương di nương đến cáo trạng trước mặt Tô Bác Nhiên. Đến lúc đó nàng có chết cũng không thừa nhận, Tô Bác Nhiên có thể làm gì được nàng?
“Cư nhiên để tiểu thư dìu dắt các nàng nhiều hơn. Thực sự là buồn cười chết. Tại sao tiểu thư lại đáp ứng hắn a?”
Gương mặt non nớt của Thủy Nhi lộ ra chút âm trầm, gật gật đầu:
“Tướng gia thật sự rất quá đáng, thật muốn bị đánh mà.”
Tô Tâm Ly thấy Thủy Nhi nắm chặt quả đấm, nàng tiến lên bên cạnh vừa cười vừa người:
“Thật sự đáng bị đánh, nhưng không thể đánh chết.”
Tuy trong các nha hoàn thì Lưu Vân là người trầm ổn nhất nhưng chuyện này cũng làm Lưu Vân giận điên lên, đi lui đi tới mấy vòng ở trong phòng. Tức chết nàng, tại sao lại có thể có một người phụ thân như vậy, lại còn là tướng gia. Lưu Vân rất nghi ngờ rốt cuộc làm thế nào mà hắn ta có thể leo lên được vị trí này? Dùng sự vô liêm sỉ của mình?
“Được rồi, đi qua đi lại khiến ta muốn hôn mê. Uống một ngụm trà bớt giận nào.”
Tô Tâm Ly vừa nói vừa rót cho Lưu Vân một chén nước.
“Hắn là phụ thân của ta, thân là nữ nhi của hắn, lời hắn nói tất nhiên ta phải nghe. Có điều làm hay không là chuyện của ta.”
Tô Bác Nhiên thích nói cái gì thì để cho hắn nói. Nàng không thể ngăn cản mộng đẹp của hắn nhưng mà có làm hay không, làm như thế nào, vậy còn tùy thuộc ở nàng.
“Nghĩ đến liền tức, không cần phải đặt lời nói của hắn ta trong lòng.”
Trên thực tế, Tô Bác Nhiên nói nhiều như vậy, nàng một câu cũng không để trong lòng, cho dù có nàng cũng chỉ thản nhiên. Đối với một người mà mình đã biết tỏng người đó ra sao, nếu không thể xua đuổi ra khỏi đầu còn muốn phân cao thấp với người đó, làm cho bản thân mình khó chịu, như vậy thì nàng cũng thật quá ngu xuẩn.
Đồ mà Hiền phi nương nương ban thưởng vừa được mang đến, Lưu Chu lại nói Tô Tâm Ly đã trở về, nên nói Thanh Đằng đi chuẩn bị nước tắm cho Tô Tâm Ly. Thanh Đằng trở về liền thấy tất cả mọi người đều tức giận, vội vàng hỏi tại sao. Lưu Vân lúc nãy đã nói qua một lần, càng nói càng tức cho nên tạm thời không muốn mở miệng.
“Đợi lát nữa ta nói cho ngươi biết.”
“Lưu Chu, thu tập đồ nhẹ nhàng một chút.”
Tiểu thư, dạ minh châu này đặt ở đây nhé. Buổi tối người có thể dùng để đọc sách, sẽ không lo bị thương mắt.”
Lưu Chu cũng cảm thấy rất có đạo lý, đem dạ minh châu đặt ở một bên khác.
“Thanh Đằng, chuẩn bị nước trà và một ít điểm tâm mang đến phòng ta.”
Tô Tâm Ly phân phó xong liền thấy Thủy Nhi ánh mắt như con chó nhỏ nhìn mình, còn có động tác nuốt nước miếng nữa. Tô Tâm Ly bất đắc dĩ cười cười:
“Chuẩn bị nhiều một chút, nếu các ngươi muốn ăn có thể cầm về phòng của mình ăn.”
Đối với mấy nha hoàn này, Tô Tâm Ly rất khoan dung.
“Ta đi tắm, Thủy nhi, ngươi đi theo.”
Thủy Nhi khí lực lớn, hơn nữa thân thủ rất nhanh nhẹn, có thể giữ cửa. Tô Tâm Ly mới có thể yên tâm tắm rửa.
Sau khi tắm xong, trước khi thay xiêm y đi ngủ, nàng cho tất cả nha hoàn lui ra ngoài, chỉ giữ một mình Lưu Chu lại.
“Lưu Chu, giúp ta thay áo quần.”
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, mới vấn tóc lên, cài cây mộc trâm mà hôm nay được Hiền phi nương nương tặng. Tô Tâm Ly rất thích cây trâm này, cảm thấy nó rất khác biệt, nhất là trên mộc trâm khắc hoa hải đường, trong lịch sự tao nhã lại lộ ra sự tươi mát. Mặc dù bên ngoài không tô xanh tô đỏ, cũng không sáng lấp lánh như đồ trang sức hoàng kim nhưng lúc cài lên đầu Tô Tâm Ly lại toát lên một loại thanh vận không thể diễn tả được.
“Tiểu thư thật xinh đẹp!”
Lưu Chu nhìn Tô Tâm Ly trong gương, gương mặt vui mừng. Tiểu thư xinh đẹp như vậy, lại thiện lương, thông tuệ, mấy vị hoàng tử kia không thích nàng mới là lạ. Trong lòng Lưu Chu nghĩ, Lục hoàng tử tốt nhưng hình như Lan công tử tốt hơn một chút, hắn đối với tiểu thư rất thật lòng, nếu không làm sao có thể đối xử tốt với một người nha hoàn như nàng. Tìm người chiếu cố nàng, dùng thuốc tốt nhất cho nàng nếu không mặt của nàng sẽ lưu lại rất vết thương rất sâu.
Tô Tâm Ly xoay người, cầm tay Lưu Chu, sau đó sờ sờ mặt của Lưu Chu, nhẹ nhàng gọi:
“Lưu Chu.”
Lưu Chu cười cười, bộ dạng ý bảo không sao, cố ý nghịch ngợm nói:
“Tiểu thư, đã trễ thế này, có phải là có khách đến?”
“Không biết. Thời gian không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Sau này không cần dậy sớm hầu hạ ta đâu.”
Lưu Chu nói vâng, rời khỏi phòng. Lúc đi ra còn không quên đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn một mình Tô Tâm Ly. Yên tĩnh. Trên bàn là điểm tâm mà Thanh Đằng đã chuẩn bị, cực kỳ tinh xảo. Nước trà vừa mới pha, khói trắng lượn lờ tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Lúc Lan Dực Thư đến chính là thấy hình ảnh như vậy. Tô Tâm Ly một thân xiêm y giản đơn ngồi bên bàn tràm tóc đen được vấn lên, quanh thân nàng sương mù nhàn nhạt quanh quẩn. Ánh sáng của dạ minh châu nhu hòa. Thị lực cực tốt của Lan Dực Thư có thể thấy được trâm gỗ hải đường cài trên tóc Tô Tâm Ly, có thể thấy được gò má ôn nhu của nàng. Giống như một bức họa mà nàng chính là nàng tiên trong bức tranh đó. Nhưng mà Lan Dực Thư nghĩ nàng còn đẹp hơn so với tiên tử kia. Lan Dực Thư nhìn nước trà và điểm tâm bày biện trên bàn, hắn cười nhảy từ cửa sổ vào. Tô Tâm Ly nghe thấy tiếng động, xoay người lại liền thấy một góc áo màu tím, y phục chậm rãi rũ xuống, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ của Lan Dực Thư.
“Mỹ nhân không ngủ thế nhưng chờ ta?”
Hắn mỉm cười, giữa hai lông mày không tự chủ toát ra vài phần tà tứ ngả ngớn nhưng lại không làm cho người ta chán ghét.
Tô Tâm Ly mím môi, trên mặt mang nụ cười thản nhiên nhìn hắn, không nói gì. Lan Dực Thư thấy không thú vị, nụ cười trên mặt cũng không giảm, đi đến trước mặt Tô Tâm Ly:
“Để mỹ nhân chờ lâu, thật sự là Thư có lỗi. Vì cảm thấy áy náy, Thư mang theo lễ vật đến tạ lỗi.”
Lan Dực Thư vừa nói xong liền có một bóng người từ cửa sổ nhảy vào, chính là Tề Vân, trên vai hắn khiêng một cái túi. Hắn không chút nghĩ ngợi cực kỳ ghét bỏ ném đồ vật xuống dưới đất.
“Mở.”
Tề Vân ngồi xuống mở túi ra, bất ngờ lộ ra gương mặt lúc ban sáng tâm cao khí ngạo cầm roi quất nàng – Hoài An quận chúa Tạ Vũ Vi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.