Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 96: Chương 53.2
Hoa Điểu Nhi
01/04/2018
Ngay sau đó Khương Sam tuyệt vọng không muốn quay người lại, ra vẻ
cô gái bảo vệ chàng trai động tác Khương Sam giữ lấy Khương Vi, cô gái
thương xót từ biệt, vừa yếu đuối vừa đau buồn từ biệt tình yêu chưa kịp
nở đã héo tàn của mình.
Khoảng khắc đối người với Khương Sam, Khương Vi bị động tác quyết tuyệt cùng với ánh mắt oán hận làm cho sợ hãi thiếu chút nữa không nhịn được lùi về phía sau một bước!
Cô từng có cảm giác như vậy sao, dùng thời gian tươi đẹp nhất của bản thân yêu một người, sau đó lại dùng nhiều thời gian để quên đi người đó, cô yêu anh ta lại hận không thể vì anh ta mà chết, nhưng anh ta đã dùng biện pháp cao quý nhất bắt cóc tất cả các cảm xúc của cô, sau đó lại vứt bỏ cô như giày cũ.
Thế đấy, sao tôi có thể khiến trái tim mình tan nát thêm một lần nữa, bị đặt trong chảo dầu nóng còn phải đối với người khởi xướng tình cảm quyến luyến không buông?
Khương Sam dựa trên động tác Khương Vi giữ chặt lấy chính mình đồng thời, đột nhiên chân dài nâng lên song song, lưu chuyển nhẹ nhàng di chuyển người dưới, tay áo như nước giống như nổ tung, như một rạch trời tạo ra vắt ngang giữa hai người.
Cô và tôi cắt đứt quan hệ, tôi hận cô, cả cuộc đời này không chết không ngừng.
Đột nhiên Khương Vi nhịn không được phát run, ánh mắt Khương Sam nhìn cô giống như ác quỷ từ địa ngục đi ra, giống như đang nhìn chính mình, cũng giống như xuyên qua người cô để nhìn thấy những người khác, vẻ mặt ác độc giống như muốn băm thây vạn đoạn nghiền xương thành tro. ﻅῷ☼☺₤êQuíÐὬπᴥ☼ﻹ
Cuối cùng Khương Vi nhịn không được lùi về sau một bước, chật vật lại không muốn từ bỏ đứng ở giữa sân khấu.
m thanh nghẹn ngào da diết của tiếng đàn thay đổi, cách biệt âm dương, cô gái cắt đứt tơ tình, chàng trai chết trận.
Sao có thể có một người khiêu vũ như vậy được? Giống như cạn kiệt chính sinh mệnh của bản thân, hận không thể thiêu đốt linh hồn để giải phóng cảm xúc mãnh liệt như vậy, Khương Sam thu người trên người cứng ngắc của Khương Vi, %$LQĐ*$ trái tim của người xem vẫn còn đang đập dữ dội. Trong khán phòng có người nhịn không được nuốt xuống ngụm nước bọt, lúc này mới phát hiện mồ hôi ra đầy trong lòng bàn tay, máu trong người giống như sôi trào, chảy mạnh mẽ trong mạch máu, khiến cho cả người giống như bị đốt nóng.
Mọi người vẫn còn đang bị vây hãm trong cảm xúc chưa có thể bình ổn, lúc vỗ tay có vẻ thưa thớt, bọn họ ngẩn ngơ nhìn Khương Sam trên sân khấu, cả người cô nhẹ nhàng như một ngọn lửa, bắn ra vô số ngọn lửa và tỏa sáng rực rỡ trước mặt mọi người khiến ngoại trừ cô ra không thể nhìn thấy mọi người xung quanh nữa.
Trước đó Khương Mật vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, mới không chịu hạ thấp địa vị xuống nhìn Khương Sam biểu diễn, lúc này Khương Sam múa xong mới giương mắt lên nhìn đánh giá, các giáo viên bên người chỉ nhìn lên sân khấu, lại không có một ai nói chuyện, người xem vỗ tay kém xa Khương Vi biết bao nhiêu lần, trong lòng Khương Mật nhất thời yên tâm, trong lòng đã sớm đắc ý. ﻹﻼﻅ└êƢƱƖƌȏƞᴥĻɑ҄ƞģϤμêπﻹﻼﻅ
Lần này con gái thắng chắc rồi!
Đoạn thứ ba của giai điệu là chàng trai vào trong mộng của cô gái cùng niềm thương nhớ vô tận.
Rõ ràng vài động tác quen thuộc, nhưng theo động tác của Khương Sam so với Khương Vi rõ ràng khó khăn hơn nhiều, trong âm điệu hòa nhã Khương Sam đã không còn niềm thương nhớ trước đó nữa. Khương Sam di chuyển động tác bên trong căn bản không giống như chàng trai trong mộng gửi gắm tình cảm, vẻ bi thương trên mặt cũng không còn.
Theo âm nhạc lặp lại, Khương Vi còn đang phiền muộn yên lặng đi vào giấc mộng, đồng thời động tác của Khương Sam giống như tạo thành khói mù trong suốt, khóe mắt Khương Sam trong nháy mắt có vài phần dao động, không biết là nghĩ đến ai, bên trong động tác mơ hồ mang theo chân thành và chờ mong.
Khương Vi đưa tay mời vào giấc mộng, bước chân Khương Sam nhẹ nhàng hơi mấy phần, liền nhận lấy người mời.
Khương Vi ở giữa không trung giãy giụa không muốn tiếp tục trầm luân, đồng thời Khương Sam cũng lên cao, ™×LêQuýĐônα÷ nhẹ nhàng lay động giống như lưỡng lự do dự cuối cùng có muốn mở rộng cửa lòng hay không.
Một bên là buồn thương khốn đốn, một bên đang cố gắng đi tới chấp nhận ánh sáng, cùng một động tác ở trên hai người lại xuất hiện ra cảm xúc không giống nhau. Động tác Khương Vi múa bắt đầu trở nên nóng nảy gấp gáp, cô giống như bị động tác chủ đạo của Khương Sam áp chế không có cách nào tiếp tục múa nữa.
Không phải như thế! Nhịp điệu Khương Vi hoàn toàn bị rối loạn, trong lòng cô kích động cực độ, giống như nếu bản thân cứ tiếp tục múa theo bản năng, bị Khương Sam quấy nhiễu cô không tập trung chú ý được, giống như cô không khống chế được bản thân bắt buộc tầm mắt mình nhìn về phía Khương Sam!
Không đúng, rõ ràng không đúng, rõ ràng không phải múa như vậy! Trong lòng Khương Vi hét chói tai, không có cách nào tập trung chú ý hậu quả khiến cho Khương Vi bắt đầu vội vàng xảy ra lỗi, càng về sau Khương Vi càng múa càng sai liền luống cuống, vội vàng điều chỉnh muốn bắt kịp động tác của Khương Sam, nhưng tiết tấu của cô đã bị lộn xộn, sai lầm một bước, còn muốn vượt qua chỉ càng làm lỗi thêm.
Sau khi âm nhạc dừng hẳn lại, Khương Sam dần dần gục xuống, động tác mang theo khát khao vây quanh, toàn bộ quay về yên tĩnh, đồng thời Khương Vi cũng hạ xuống đi vào giấc ngủ, tuy nhiên hơi thở rối loạn thiếu chút nữa không ổn định trọng tâm, cả người lung lay mạnh mẽ vài cái. $#LangQuen%$LQĐ*$
Lúc so đấu, có cái gọi là kiểm soát sân khấu, một khi điều này rơi vào tay của một bên, liền ý nghĩa một bên còn lại đã thua hoàn toàn.
Múa là một trong những hình thức nghệ thuật lâu đời nhất, có thể nói, Trung Quốc có bao nhiêu năm văn minh, múa liền có bấy nhiêu năm lịch sử. Bằng cách này, trực tiếp nhất và quan trọng nhất, mãnh liệt nhất, cũng là người múa thể hiện tình cảm gay gắt nhất, động tác múa của nó thể hiện tất cả các ý nghĩa muốn truyền tải dựa vào cách người múa lựa chọn hình thức biểu diễn.
Bằng vẻ đẹp bi kịch truyền thống nhất chìm trong và ngoài bóng tối lại một nữa chào đón một cuộc sống mới, ## rõ ràng là cái sau có thể gây ấn tượng với mọi người hơn, huống chi đoạn sau hai người phân cao thấp Khương Vi xuất hiện sai lầm, khí thế cứ như vậy bị áp chế xuống.
Trong nháy mắt điệu múa kết thúc, Khương Vi thất bại thảm bại!
Hiển nhiên Khương Vi ý thức được vấn đề này, nhìn Khương Sam ung dung đứng thẳng ở giữa, sắc mặt Khương Vi xám tro, chân mềm nhũn không chống đỡ nổi ngồi xuống ở trên sân khấu.
Trên mặt Khương Vi đầy mồ hôi, hô hấp Khương Sam vẫn vững vàng như cũ, vẻ mặt không thay đổi nhìn chung quanh khán phòng một vòng, vẫn không nhìn thấy hình bóng mình vẫn mong đợi, trong lòng Khương Sam dâng lên một trận mất mác, anh vẫn không thể đến xem cô múa, thiệt thòi cô lúc múa đoạn cuối trong nháy mắt muốn nhìn thấy người đó.
Chẳng qua cảm giác thất vọng cũng chỉ giằng co trong phút chốc, về sau vẫn còn có cơ hội sẽ múa cho anh xem, khóe môi Khương Sam cong một cái, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Khương Vi.
Trong chốc lát vẻ mặt mang vẻ thích thú mỉa mai.
Cô đi đến trước người Khương Vi, khom lưng tốt bụng vươn tay về phía cô ta.
Đèn sáng chói chiếu sáng trên người hai người, dưới đài vốn yên tĩnh, bây giờ mới kịp phản ứng vỗ tay kịch liệt, khiến cho người đang chìm vào trong suy nghĩ đều bị đánh thức bởi tràng pháo tay, tiếng vỗ tay vang lên và tiếng reo cổ vũ như thể muốn phá vỡ mái nhà!
Đưa lưng về phía mọi người, vẻ mặt Khương Sam không chút cảm tình, cả người cô thân thiện và có ý tốt, trong con ngươi đen mông lung hiện lên tia tàn nhẫn.
“Cô nghĩ muốn chiếm vị trí của tôi sao?”
Khương Sam nhẹ giọng lại một lần nữa hỏi câu trước khi múa nói với Khương Vi.
“Khương Vi, cô xứng sao?”
Kiêu ngạo của cô, tất cả trả giá cố gắng của cô, cô cho rằng bản thân rất giỏi sao, tất cả mọi thứ mà cô kiêu ngạo bị bốc lấy từng lớp, rồi tàn nhẫn buộc cô phải đối mặt với thực tế cho dù có chết cũng muốn không thừa nhận điều đó.
Cô đã sớm dự đoán trước, cô nóng lòng muốn thử, sau khi cô chiếm được được tất cả những lợi thế thể hiện nỗ lực hết sức của mình, lại bị giẫm đạp dưới chân, lâm vào kết cục bị coi như một đồ bỏ đi, chuyện này là cái đả kích tinh thần mạnh mẽ nhất gần như tàn phá tất cả, đủ để hoàn toàn phá hủy tâm lý phòng vệ của bất kỳ một người nào.
Khương Vi oán hận trống rỗng nhìn Khương Sam gần trong gang tấc liếc nhìn mình bằng nửa con mắt, nhục nhã cực hạn cùng với không cam lòng, hô hấp của cô trở nên nặng nề. Cô muốn đứng dậy xé nát mặt cô ta, muốn kéo mạnh tóc cô ta đập vào tường, cô muốn giết cô ta ăn tươi nuốt sống từng tấc một, cô sụp đổ tan vỡ không chịu nổi, cô muốn ôm đầu hét chói tai với toàn bộ thế giới.
Sắc mặt Khương Vi tím tái so với người khác đều rất rõ ràng, mặc kệ giờ phút này nội tâm cô tan vỡ sụp đổ không chịu nổi như thế nào, giữa những cái nhìn chằm chằm của mọi người, cô chỉ thể trước mặt mọi người, dựa vào cái đưa tay của Khương Sam đứng lên.
Sắc mặt Khương Vi vô cảm, cả người cứng ngắc theo cái kéo người của Khương Sam như một tượng gỗ chào cám ơn mọi người, cô trơ mắt nhìn tất cả tầm mắt của mọi người đều nhìn Khương Sam, Khương Sam cười khanh khách bày tỏ cám ơn cô.
“Cám ơn em họ đã phối hợp múa với chị, về sau tiếp tục cố gắng, hi vọng các thầy cô giơ cao đánh khẽ, để cho cô em họ này của em năm sau có thể có được một danh ngạch.”
Câu nói đầy thiện ý lại cười khẽ liêng khiến không khí phía dưới sôi động, người dưới sân khâu đều nở nụ cười, ☺₤êQuíÐὬπᴥ khen ngợi Khương Sam là một người chị tốt, cô đúng là một người chị rộng lượng, tại thời điểm này còn không quên cho em họ của mình một cơ hội biểu diễn.
Khương Vi giống như đọc được suy nghĩ của người ở phía dưới.
Khương Sam ở đây chính là nói cho mọi người cũng như cô biết, cô không bằng cô ta, cô ta bố thí cho cô, cô ta thậm chí ban ân thay cô tạo ra cơ hội để cô biểu diễn, trong mắt cô ta Khương Vi cô hoàn toàn không có uy hiếp gì hết, cũng không phải là đối thủ cạnh tranh, cô ta coi thường cô, còn có thể thoải mái đem cô giẫm đạp dưới chân,
Như vậy sao có thể khiến cô chịu được?
Bời vì thể hiện là một người chị tốt, chăm sóc chu đáo cho em gái.
Khương Vi đón lấy mấy tầm mắt nhìn xuyên suốt lạnh thấu xương, bởi vì nhẫn nại nổi giận với khuất nhục, trong đầu mê muội không ngừng tăng lên.
“Còn không mau cám ơn chị cô?”
Có giáo viên quân nghệ nhắc nhở Khương Vi đang ngẩn ngơ tại chỗ: “Nhìn chị cô đã tạo cho cô cơ hội tốt thế nào, còn không mau cám ơn người ta.”
Khương Vi há hốc miệng thở dốc, ngực bị luồng khí làm cho tức giận đau đớn. Cảm xúc kích liệt bị đè nén bế tắc, lục phủ ngũ tạng Khương Vi đều đau đớn, dạ dày quặn đau dâng lên cơn buồn nôn mạnh mẽ, mặt cô đen lại, đầu đầy mồ hôi lạnh khom người xuống, không nhịn được nôn khan một trận.
Cùng với tiếng Khương Mật kinh hoảng la to, Khương Sam vội vang bộ dáng săn sóc đi tới, cô để Khương Vi sát bên người, vô cùng dịu dang nhìn cô ta.
“Tức giận sao? Dù hôm nay cô có tức ói ra máu cũng không che giấu được sự thấp hèn và không có năng lực của cô.”
Giống như bị ai đó đập mạnh vào đầu, máu toàn thân Khương Vi đều chạy thẳng lên đầu.
“Tiện nhân! Cô cút ngay!”
Bị kích thích Khương Vi không nhịn được hét to một tiếng giơ tay quăng tới một cái tát trên mặt Khương Sam.
“Bốp!” Một tiếng giòn vang, cổ tay Khương Vi ở trong không trung được Khương Sam dễ dàng giữ lấy.
“Cô làm gì vậy? Không thích đi cửa sau? Yên tâm, chuyện này không giống với chuyện cô hối lộ ở Anh quốc đâu, các giáo viên ở đều có mắt nhìn, vũ đạo của cô, thật sự múa rất tốt.”
Năm chữ “thật sự múa rất tốt” được Khương Sam nhấn mạnh, mang theo trào phúng và coi thường.
Nói xong Khương Sam liền mạnh mẽ buông tay, Khương Vi bị động tác đó làm cho lung lay lảo đảo ngã xuống.
“Không phải đồ của cô, cô tới cướp đoạt có lợi ích gì? Giống như hôm nay cô trăm phương nghìn kế muốn đàn áp tôi xuống, không cơ hội chính là không cơ hội, nghĩ muốn thay thế tôi, Khương Sam tôi không có người em gái nào tốt như vậy.”
Khương Sam lạnh lùng nói: “Hơn nữa nếu tôi thật sự bị các cô thiết kế bị ép rời khỏi Niết Bàn, sau đó để cho cô tiến vào, một xã đoàn như vậy căn bản không xứng đáng để cho tôi cố gắng tranh thủ tiến vào, cô quá coi thấp Niết Bàn cũng như xem trọng chính mình quá rồi.”
Lời nói ý vị thâm trường vừa mới dứt lời, Khương Sam không để ý Khương Vi hoảng sợ ở trên khán đài, bước vào sau hậu trường.
Biến cố đột ngột khiến mọi người sợ ngây người, lượng tin tức thật sự quá lớn, ngay cả Quách Ngọc Khôn cũng sững sờ không kịp phản ứng có việc gì đang xảy ra.
Khương Vi vì sao lại đột nhiên trở mặt muốn đánh người? Khương Sam rõ ràng phải kéo cô ta xuống mới phải? Hôm nay thật sự Khương Vi muốn kéo chị gái ra để bản thân mình tiến vào Niết Bàn sao? Còn có một điều quan trọng, hối lộ người phỏng vấn Anh quốc?
Trước sân khấu ồn ào nhôn nhao nhiều tiếng nghị luận, hỗn loạn ầm ĩ thảo luận khiến Khương Mật hoảng sợ lại vô cùng lo lắng muốn giải thích lại bị Khương Sam vứt bỏ ở sau lưng, cô lại giả dối bề ngoài ra sao, một khi nghi ngờ liền giống như một hạt giống gieo vào trong tim của mỗi người, sự thật tốt hơn so với cô mong đợi nhanh chóng bị vạch trần.
Càng nói lập lờ nước đôi càng dễ kích thích hiếu kì của người khác, chuyện Anh quốc, bọn họ nghĩ có thể vĩnh viễn giấu diếm sao? di3n^d94n-L3^.Quys.D96^n.c0m
Nếu đã chọn thời cơ đến khiêu khích cô, cô không cho bọn họ một phần đại lễ ở trước mặt mọi người thì sao lại không phụ lòng bọn họ dụng tâm lương khổ được.
Muốn tiến vào trong xã đoàn Niết Bàn? Chỉ cần một ngày cô còn ở trong Niết Bàn, Khương Vi vĩnh viễn đừng mong có cơ hội tiến vào!
Mặt Khương Sam bình tĩnh đi về phía bên khán đài, vẫn chưa kịp đi vào trong, liền thấy được ở chỗ tối phía bên có hai bóng người.
Sắc mặt Vạn Ngọc Nhiên tái nhợt ở giữa lại lộ ra đỏ ửng mất tự nhiên, cô ta nữa dựa vào tường, trên ngoài khoác một áo khoác quân trang, Tần Chiến đang nhíu mày nghe cô ta vừa xúc động vừa sợ than thở điều gì đó. Vạn Ngọc Nhiên ho khan hai tiếng, vẻ mặt Tần Chiến lại càng nghiêm túc, lôi kéo cánh tay cô ta, có ý muốn bảo cô ta đi trước.
Vạn Ngọc Nhiên cười bỗng nhiên vòng tay ôm lấy cổ Tần Chiến, sắc mặt Tần Chiến cứng đờ, sau đó tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Tiểu Vạn, em đừng hồ nháo ở chỗ này, mau buông tay!”
“...Khó được náo nhiệt như vây, em muốn xem xong, nếu sợ em mệt thì anh đỡ em là tốt rồi.”
Vạn Ngọc Nhiên vừa nói vừa ho hai tiếng, trên mặt lộ vẻ thống khổ.
Trên mặt Tần Chiến uy nghiêm lạnh lùng để lộ lo lắng, giọng điệu không cho phép cãi lại: “Không nên đồng ý đưa em tới giải sầu, nhìn một khúc nữa theo tôi trở về, tôi đã cho quản gia nấu cháo cho em rồi.”
Khuôn mặt trong veo mà lạnh lùng của Vạn Ngọc Nhiên đỏ ửng càng nhiều, ánh mắt thấy có người đi lại đây, vội vàng thu tay về, Tần Chiến thấy cô đột nhiên thu tay liền vươn tay đỡ lấy eo cô.
Một giây sau Tần Chiến giương mắt nhìn đến người lẽ ra nên ở trên sân khấu chờ phân tổ Khương Sam đang đi lại về phía bọn họ.
Cô mặc đồ múa màu hồng nhạt, mái tóc đen xõa tùy ý, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp thanh nhã như một cung nữ cổ đại từ tranh bước ra.
Ánh mắt Khương Sam mênh mông sương mù thoáng nhìn trên mặt anh, sau đó nhìn trên người Vạn Ngọc Nhiên, lại chậm rãi hạ mắt xuống, đôi môi tô son nhợt nhạt khóe miệng nhếch một cái, cười nhạt trong nháy mắt.
Tần Chiến ý thức được gì đó, bàn tay nắm lấy eo Vạn Ngọc Nhiên giống như bị phỏng nhanh chóng thu về, hai mắt nhìn chằm chằm Khương Sam, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm xúc kỳ quái.
Khoảng khắc đối người với Khương Sam, Khương Vi bị động tác quyết tuyệt cùng với ánh mắt oán hận làm cho sợ hãi thiếu chút nữa không nhịn được lùi về phía sau một bước!
Cô từng có cảm giác như vậy sao, dùng thời gian tươi đẹp nhất của bản thân yêu một người, sau đó lại dùng nhiều thời gian để quên đi người đó, cô yêu anh ta lại hận không thể vì anh ta mà chết, nhưng anh ta đã dùng biện pháp cao quý nhất bắt cóc tất cả các cảm xúc của cô, sau đó lại vứt bỏ cô như giày cũ.
Thế đấy, sao tôi có thể khiến trái tim mình tan nát thêm một lần nữa, bị đặt trong chảo dầu nóng còn phải đối với người khởi xướng tình cảm quyến luyến không buông?
Khương Sam dựa trên động tác Khương Vi giữ chặt lấy chính mình đồng thời, đột nhiên chân dài nâng lên song song, lưu chuyển nhẹ nhàng di chuyển người dưới, tay áo như nước giống như nổ tung, như một rạch trời tạo ra vắt ngang giữa hai người.
Cô và tôi cắt đứt quan hệ, tôi hận cô, cả cuộc đời này không chết không ngừng.
Đột nhiên Khương Vi nhịn không được phát run, ánh mắt Khương Sam nhìn cô giống như ác quỷ từ địa ngục đi ra, giống như đang nhìn chính mình, cũng giống như xuyên qua người cô để nhìn thấy những người khác, vẻ mặt ác độc giống như muốn băm thây vạn đoạn nghiền xương thành tro. ﻅῷ☼☺₤êQuíÐὬπᴥ☼ﻹ
Cuối cùng Khương Vi nhịn không được lùi về sau một bước, chật vật lại không muốn từ bỏ đứng ở giữa sân khấu.
m thanh nghẹn ngào da diết của tiếng đàn thay đổi, cách biệt âm dương, cô gái cắt đứt tơ tình, chàng trai chết trận.
Sao có thể có một người khiêu vũ như vậy được? Giống như cạn kiệt chính sinh mệnh của bản thân, hận không thể thiêu đốt linh hồn để giải phóng cảm xúc mãnh liệt như vậy, Khương Sam thu người trên người cứng ngắc của Khương Vi, %$LQĐ*$ trái tim của người xem vẫn còn đang đập dữ dội. Trong khán phòng có người nhịn không được nuốt xuống ngụm nước bọt, lúc này mới phát hiện mồ hôi ra đầy trong lòng bàn tay, máu trong người giống như sôi trào, chảy mạnh mẽ trong mạch máu, khiến cho cả người giống như bị đốt nóng.
Mọi người vẫn còn đang bị vây hãm trong cảm xúc chưa có thể bình ổn, lúc vỗ tay có vẻ thưa thớt, bọn họ ngẩn ngơ nhìn Khương Sam trên sân khấu, cả người cô nhẹ nhàng như một ngọn lửa, bắn ra vô số ngọn lửa và tỏa sáng rực rỡ trước mặt mọi người khiến ngoại trừ cô ra không thể nhìn thấy mọi người xung quanh nữa.
Trước đó Khương Mật vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, mới không chịu hạ thấp địa vị xuống nhìn Khương Sam biểu diễn, lúc này Khương Sam múa xong mới giương mắt lên nhìn đánh giá, các giáo viên bên người chỉ nhìn lên sân khấu, lại không có một ai nói chuyện, người xem vỗ tay kém xa Khương Vi biết bao nhiêu lần, trong lòng Khương Mật nhất thời yên tâm, trong lòng đã sớm đắc ý. ﻹﻼﻅ└êƢƱƖƌȏƞᴥĻɑ҄ƞģϤμêπﻹﻼﻅ
Lần này con gái thắng chắc rồi!
Đoạn thứ ba của giai điệu là chàng trai vào trong mộng của cô gái cùng niềm thương nhớ vô tận.
Rõ ràng vài động tác quen thuộc, nhưng theo động tác của Khương Sam so với Khương Vi rõ ràng khó khăn hơn nhiều, trong âm điệu hòa nhã Khương Sam đã không còn niềm thương nhớ trước đó nữa. Khương Sam di chuyển động tác bên trong căn bản không giống như chàng trai trong mộng gửi gắm tình cảm, vẻ bi thương trên mặt cũng không còn.
Theo âm nhạc lặp lại, Khương Vi còn đang phiền muộn yên lặng đi vào giấc mộng, đồng thời động tác của Khương Sam giống như tạo thành khói mù trong suốt, khóe mắt Khương Sam trong nháy mắt có vài phần dao động, không biết là nghĩ đến ai, bên trong động tác mơ hồ mang theo chân thành và chờ mong.
Khương Vi đưa tay mời vào giấc mộng, bước chân Khương Sam nhẹ nhàng hơi mấy phần, liền nhận lấy người mời.
Khương Vi ở giữa không trung giãy giụa không muốn tiếp tục trầm luân, đồng thời Khương Sam cũng lên cao, ™×LêQuýĐônα÷ nhẹ nhàng lay động giống như lưỡng lự do dự cuối cùng có muốn mở rộng cửa lòng hay không.
Một bên là buồn thương khốn đốn, một bên đang cố gắng đi tới chấp nhận ánh sáng, cùng một động tác ở trên hai người lại xuất hiện ra cảm xúc không giống nhau. Động tác Khương Vi múa bắt đầu trở nên nóng nảy gấp gáp, cô giống như bị động tác chủ đạo của Khương Sam áp chế không có cách nào tiếp tục múa nữa.
Không phải như thế! Nhịp điệu Khương Vi hoàn toàn bị rối loạn, trong lòng cô kích động cực độ, giống như nếu bản thân cứ tiếp tục múa theo bản năng, bị Khương Sam quấy nhiễu cô không tập trung chú ý được, giống như cô không khống chế được bản thân bắt buộc tầm mắt mình nhìn về phía Khương Sam!
Không đúng, rõ ràng không đúng, rõ ràng không phải múa như vậy! Trong lòng Khương Vi hét chói tai, không có cách nào tập trung chú ý hậu quả khiến cho Khương Vi bắt đầu vội vàng xảy ra lỗi, càng về sau Khương Vi càng múa càng sai liền luống cuống, vội vàng điều chỉnh muốn bắt kịp động tác của Khương Sam, nhưng tiết tấu của cô đã bị lộn xộn, sai lầm một bước, còn muốn vượt qua chỉ càng làm lỗi thêm.
Sau khi âm nhạc dừng hẳn lại, Khương Sam dần dần gục xuống, động tác mang theo khát khao vây quanh, toàn bộ quay về yên tĩnh, đồng thời Khương Vi cũng hạ xuống đi vào giấc ngủ, tuy nhiên hơi thở rối loạn thiếu chút nữa không ổn định trọng tâm, cả người lung lay mạnh mẽ vài cái. $#LangQuen%$LQĐ*$
Lúc so đấu, có cái gọi là kiểm soát sân khấu, một khi điều này rơi vào tay của một bên, liền ý nghĩa một bên còn lại đã thua hoàn toàn.
Múa là một trong những hình thức nghệ thuật lâu đời nhất, có thể nói, Trung Quốc có bao nhiêu năm văn minh, múa liền có bấy nhiêu năm lịch sử. Bằng cách này, trực tiếp nhất và quan trọng nhất, mãnh liệt nhất, cũng là người múa thể hiện tình cảm gay gắt nhất, động tác múa của nó thể hiện tất cả các ý nghĩa muốn truyền tải dựa vào cách người múa lựa chọn hình thức biểu diễn.
Bằng vẻ đẹp bi kịch truyền thống nhất chìm trong và ngoài bóng tối lại một nữa chào đón một cuộc sống mới, ## rõ ràng là cái sau có thể gây ấn tượng với mọi người hơn, huống chi đoạn sau hai người phân cao thấp Khương Vi xuất hiện sai lầm, khí thế cứ như vậy bị áp chế xuống.
Trong nháy mắt điệu múa kết thúc, Khương Vi thất bại thảm bại!
Hiển nhiên Khương Vi ý thức được vấn đề này, nhìn Khương Sam ung dung đứng thẳng ở giữa, sắc mặt Khương Vi xám tro, chân mềm nhũn không chống đỡ nổi ngồi xuống ở trên sân khấu.
Trên mặt Khương Vi đầy mồ hôi, hô hấp Khương Sam vẫn vững vàng như cũ, vẻ mặt không thay đổi nhìn chung quanh khán phòng một vòng, vẫn không nhìn thấy hình bóng mình vẫn mong đợi, trong lòng Khương Sam dâng lên một trận mất mác, anh vẫn không thể đến xem cô múa, thiệt thòi cô lúc múa đoạn cuối trong nháy mắt muốn nhìn thấy người đó.
Chẳng qua cảm giác thất vọng cũng chỉ giằng co trong phút chốc, về sau vẫn còn có cơ hội sẽ múa cho anh xem, khóe môi Khương Sam cong một cái, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Khương Vi.
Trong chốc lát vẻ mặt mang vẻ thích thú mỉa mai.
Cô đi đến trước người Khương Vi, khom lưng tốt bụng vươn tay về phía cô ta.
Đèn sáng chói chiếu sáng trên người hai người, dưới đài vốn yên tĩnh, bây giờ mới kịp phản ứng vỗ tay kịch liệt, khiến cho người đang chìm vào trong suy nghĩ đều bị đánh thức bởi tràng pháo tay, tiếng vỗ tay vang lên và tiếng reo cổ vũ như thể muốn phá vỡ mái nhà!
Đưa lưng về phía mọi người, vẻ mặt Khương Sam không chút cảm tình, cả người cô thân thiện và có ý tốt, trong con ngươi đen mông lung hiện lên tia tàn nhẫn.
“Cô nghĩ muốn chiếm vị trí của tôi sao?”
Khương Sam nhẹ giọng lại một lần nữa hỏi câu trước khi múa nói với Khương Vi.
“Khương Vi, cô xứng sao?”
Kiêu ngạo của cô, tất cả trả giá cố gắng của cô, cô cho rằng bản thân rất giỏi sao, tất cả mọi thứ mà cô kiêu ngạo bị bốc lấy từng lớp, rồi tàn nhẫn buộc cô phải đối mặt với thực tế cho dù có chết cũng muốn không thừa nhận điều đó.
Cô đã sớm dự đoán trước, cô nóng lòng muốn thử, sau khi cô chiếm được được tất cả những lợi thế thể hiện nỗ lực hết sức của mình, lại bị giẫm đạp dưới chân, lâm vào kết cục bị coi như một đồ bỏ đi, chuyện này là cái đả kích tinh thần mạnh mẽ nhất gần như tàn phá tất cả, đủ để hoàn toàn phá hủy tâm lý phòng vệ của bất kỳ một người nào.
Khương Vi oán hận trống rỗng nhìn Khương Sam gần trong gang tấc liếc nhìn mình bằng nửa con mắt, nhục nhã cực hạn cùng với không cam lòng, hô hấp của cô trở nên nặng nề. Cô muốn đứng dậy xé nát mặt cô ta, muốn kéo mạnh tóc cô ta đập vào tường, cô muốn giết cô ta ăn tươi nuốt sống từng tấc một, cô sụp đổ tan vỡ không chịu nổi, cô muốn ôm đầu hét chói tai với toàn bộ thế giới.
Sắc mặt Khương Vi tím tái so với người khác đều rất rõ ràng, mặc kệ giờ phút này nội tâm cô tan vỡ sụp đổ không chịu nổi như thế nào, giữa những cái nhìn chằm chằm của mọi người, cô chỉ thể trước mặt mọi người, dựa vào cái đưa tay của Khương Sam đứng lên.
Sắc mặt Khương Vi vô cảm, cả người cứng ngắc theo cái kéo người của Khương Sam như một tượng gỗ chào cám ơn mọi người, cô trơ mắt nhìn tất cả tầm mắt của mọi người đều nhìn Khương Sam, Khương Sam cười khanh khách bày tỏ cám ơn cô.
“Cám ơn em họ đã phối hợp múa với chị, về sau tiếp tục cố gắng, hi vọng các thầy cô giơ cao đánh khẽ, để cho cô em họ này của em năm sau có thể có được một danh ngạch.”
Câu nói đầy thiện ý lại cười khẽ liêng khiến không khí phía dưới sôi động, người dưới sân khâu đều nở nụ cười, ☺₤êQuíÐὬπᴥ khen ngợi Khương Sam là một người chị tốt, cô đúng là một người chị rộng lượng, tại thời điểm này còn không quên cho em họ của mình một cơ hội biểu diễn.
Khương Vi giống như đọc được suy nghĩ của người ở phía dưới.
Khương Sam ở đây chính là nói cho mọi người cũng như cô biết, cô không bằng cô ta, cô ta bố thí cho cô, cô ta thậm chí ban ân thay cô tạo ra cơ hội để cô biểu diễn, trong mắt cô ta Khương Vi cô hoàn toàn không có uy hiếp gì hết, cũng không phải là đối thủ cạnh tranh, cô ta coi thường cô, còn có thể thoải mái đem cô giẫm đạp dưới chân,
Như vậy sao có thể khiến cô chịu được?
Bời vì thể hiện là một người chị tốt, chăm sóc chu đáo cho em gái.
Khương Vi đón lấy mấy tầm mắt nhìn xuyên suốt lạnh thấu xương, bởi vì nhẫn nại nổi giận với khuất nhục, trong đầu mê muội không ngừng tăng lên.
“Còn không mau cám ơn chị cô?”
Có giáo viên quân nghệ nhắc nhở Khương Vi đang ngẩn ngơ tại chỗ: “Nhìn chị cô đã tạo cho cô cơ hội tốt thế nào, còn không mau cám ơn người ta.”
Khương Vi há hốc miệng thở dốc, ngực bị luồng khí làm cho tức giận đau đớn. Cảm xúc kích liệt bị đè nén bế tắc, lục phủ ngũ tạng Khương Vi đều đau đớn, dạ dày quặn đau dâng lên cơn buồn nôn mạnh mẽ, mặt cô đen lại, đầu đầy mồ hôi lạnh khom người xuống, không nhịn được nôn khan một trận.
Cùng với tiếng Khương Mật kinh hoảng la to, Khương Sam vội vang bộ dáng săn sóc đi tới, cô để Khương Vi sát bên người, vô cùng dịu dang nhìn cô ta.
“Tức giận sao? Dù hôm nay cô có tức ói ra máu cũng không che giấu được sự thấp hèn và không có năng lực của cô.”
Giống như bị ai đó đập mạnh vào đầu, máu toàn thân Khương Vi đều chạy thẳng lên đầu.
“Tiện nhân! Cô cút ngay!”
Bị kích thích Khương Vi không nhịn được hét to một tiếng giơ tay quăng tới một cái tát trên mặt Khương Sam.
“Bốp!” Một tiếng giòn vang, cổ tay Khương Vi ở trong không trung được Khương Sam dễ dàng giữ lấy.
“Cô làm gì vậy? Không thích đi cửa sau? Yên tâm, chuyện này không giống với chuyện cô hối lộ ở Anh quốc đâu, các giáo viên ở đều có mắt nhìn, vũ đạo của cô, thật sự múa rất tốt.”
Năm chữ “thật sự múa rất tốt” được Khương Sam nhấn mạnh, mang theo trào phúng và coi thường.
Nói xong Khương Sam liền mạnh mẽ buông tay, Khương Vi bị động tác đó làm cho lung lay lảo đảo ngã xuống.
“Không phải đồ của cô, cô tới cướp đoạt có lợi ích gì? Giống như hôm nay cô trăm phương nghìn kế muốn đàn áp tôi xuống, không cơ hội chính là không cơ hội, nghĩ muốn thay thế tôi, Khương Sam tôi không có người em gái nào tốt như vậy.”
Khương Sam lạnh lùng nói: “Hơn nữa nếu tôi thật sự bị các cô thiết kế bị ép rời khỏi Niết Bàn, sau đó để cho cô tiến vào, một xã đoàn như vậy căn bản không xứng đáng để cho tôi cố gắng tranh thủ tiến vào, cô quá coi thấp Niết Bàn cũng như xem trọng chính mình quá rồi.”
Lời nói ý vị thâm trường vừa mới dứt lời, Khương Sam không để ý Khương Vi hoảng sợ ở trên khán đài, bước vào sau hậu trường.
Biến cố đột ngột khiến mọi người sợ ngây người, lượng tin tức thật sự quá lớn, ngay cả Quách Ngọc Khôn cũng sững sờ không kịp phản ứng có việc gì đang xảy ra.
Khương Vi vì sao lại đột nhiên trở mặt muốn đánh người? Khương Sam rõ ràng phải kéo cô ta xuống mới phải? Hôm nay thật sự Khương Vi muốn kéo chị gái ra để bản thân mình tiến vào Niết Bàn sao? Còn có một điều quan trọng, hối lộ người phỏng vấn Anh quốc?
Trước sân khấu ồn ào nhôn nhao nhiều tiếng nghị luận, hỗn loạn ầm ĩ thảo luận khiến Khương Mật hoảng sợ lại vô cùng lo lắng muốn giải thích lại bị Khương Sam vứt bỏ ở sau lưng, cô lại giả dối bề ngoài ra sao, một khi nghi ngờ liền giống như một hạt giống gieo vào trong tim của mỗi người, sự thật tốt hơn so với cô mong đợi nhanh chóng bị vạch trần.
Càng nói lập lờ nước đôi càng dễ kích thích hiếu kì của người khác, chuyện Anh quốc, bọn họ nghĩ có thể vĩnh viễn giấu diếm sao? di3n^d94n-L3^.Quys.D96^n.c0m
Nếu đã chọn thời cơ đến khiêu khích cô, cô không cho bọn họ một phần đại lễ ở trước mặt mọi người thì sao lại không phụ lòng bọn họ dụng tâm lương khổ được.
Muốn tiến vào trong xã đoàn Niết Bàn? Chỉ cần một ngày cô còn ở trong Niết Bàn, Khương Vi vĩnh viễn đừng mong có cơ hội tiến vào!
Mặt Khương Sam bình tĩnh đi về phía bên khán đài, vẫn chưa kịp đi vào trong, liền thấy được ở chỗ tối phía bên có hai bóng người.
Sắc mặt Vạn Ngọc Nhiên tái nhợt ở giữa lại lộ ra đỏ ửng mất tự nhiên, cô ta nữa dựa vào tường, trên ngoài khoác một áo khoác quân trang, Tần Chiến đang nhíu mày nghe cô ta vừa xúc động vừa sợ than thở điều gì đó. Vạn Ngọc Nhiên ho khan hai tiếng, vẻ mặt Tần Chiến lại càng nghiêm túc, lôi kéo cánh tay cô ta, có ý muốn bảo cô ta đi trước.
Vạn Ngọc Nhiên cười bỗng nhiên vòng tay ôm lấy cổ Tần Chiến, sắc mặt Tần Chiến cứng đờ, sau đó tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Tiểu Vạn, em đừng hồ nháo ở chỗ này, mau buông tay!”
“...Khó được náo nhiệt như vây, em muốn xem xong, nếu sợ em mệt thì anh đỡ em là tốt rồi.”
Vạn Ngọc Nhiên vừa nói vừa ho hai tiếng, trên mặt lộ vẻ thống khổ.
Trên mặt Tần Chiến uy nghiêm lạnh lùng để lộ lo lắng, giọng điệu không cho phép cãi lại: “Không nên đồng ý đưa em tới giải sầu, nhìn một khúc nữa theo tôi trở về, tôi đã cho quản gia nấu cháo cho em rồi.”
Khuôn mặt trong veo mà lạnh lùng của Vạn Ngọc Nhiên đỏ ửng càng nhiều, ánh mắt thấy có người đi lại đây, vội vàng thu tay về, Tần Chiến thấy cô đột nhiên thu tay liền vươn tay đỡ lấy eo cô.
Một giây sau Tần Chiến giương mắt nhìn đến người lẽ ra nên ở trên sân khấu chờ phân tổ Khương Sam đang đi lại về phía bọn họ.
Cô mặc đồ múa màu hồng nhạt, mái tóc đen xõa tùy ý, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp thanh nhã như một cung nữ cổ đại từ tranh bước ra.
Ánh mắt Khương Sam mênh mông sương mù thoáng nhìn trên mặt anh, sau đó nhìn trên người Vạn Ngọc Nhiên, lại chậm rãi hạ mắt xuống, đôi môi tô son nhợt nhạt khóe miệng nhếch một cái, cười nhạt trong nháy mắt.
Tần Chiến ý thức được gì đó, bàn tay nắm lấy eo Vạn Ngọc Nhiên giống như bị phỏng nhanh chóng thu về, hai mắt nhìn chằm chằm Khương Sam, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm xúc kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.