Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 132
Hoa Điểu Nhi
27/09/2018
Tuy Khương Sam đã đồng ý, cơ thể vẫn không thể nào thả lỏng được, cả hai đều không có kinh nghiệm trong phương diện này, hai người hơi cử động
một chút liền dẫn đến đau đớn, mồ hôi rơi đầy mặt.
Mặt Khương Sam xám như tro, khóc lớn:
“Làm sao thả lỏng, làm sao thả lỏng, em không biết.”
Tần Diệc Hạo tiến vào không được, lui ra cũng không xong, một nửa ở bên trong nóng như lửa, một nửa ở ngoài lạnh như băng:
“Em mở rộng chân ra, chỉ đau một chút là tốt rồi.”
Khương Sam nghe lời run rẩy tách chân ra, nhưng chỉ động một chút đã cảm thấy vô cùng đau đớn, đầu đầy mồ hôi, cô không dám làm lại lần thứ hai, chỉ cắn môi nức nở lắc đầu, Tần Diệc Hạo chỉ có thể dụ dỗ cô:
“Không phải em học múa sao, nhớ lại…. Nhớ lại lúc em tập động tác giạng thẳng chân… Chỉ là khi đó không có tôi đụng vào, nhớ lại lúc đó không đau, tôi không có ở đó là không đau…”
Cơ thể Khương Sam mềm mại trắng nõn dần dần nhiễm sắc hồng nhạt, bị Tần Diệc Hạo không biết xấu hổ nói ra những lời đó khiến cô xấu hổ túng quẫn như một con tôm luộc, vừa nhắm mặt vừa hạ quyết tâm, đau dài không bằng đau ngắn, Khương Sam nín thở, mạnh mẽ tách hai chân ra, vừa mới làm được động tác đó, bàn tay Tần Diệc Hạo nóng như bàn ủi giữ lấy cổ chân của cô, cũng không dám dừng lại, đè lên cơ thể cô, từng chút một chen lấn đi vào!
Khương Sam đau đớn nước mắt không giữ được chảy xuống, miệng hé mở, sắc mặt tái mét nhìn anh.
Tần Diệc Hạo biết cô rất đau nên động tác vô cùng chậm rãi, một bên không ngừng trấn an cô, một bên tác dụng của thuốc kia vẫn còn có hiệu lực, càng động tác dụng của thuốc càng phát tán, Tần Diệc Hạo cố gắng hết sức khống chế sức lực, d☼ d☀ l☁ q☂ d☃ ❄ dùng hết tất cả vốn liếng của bản thân, sau một lúc Khương Sam mới chậm rãi hít thở, tìm được giọng nói của mình.
Qua một lúc nữa, cuối cùng Tần Diệc Hạo đưa tất cả hoàn toàn vào trong.
Giọng nói Khương Sam run rẩy:
“Được, được chưa?”
Tần Diệc Hạo đen mặt chưa kịp hành động, có chút thở gấp, anh nhắm chặt mắt ngửi hương thơm từng trong ngực truyền đến, giây lát mới lên tiếng trả lời:
“Nhanh.”
Vừa mới động một cái, Khương Sam lập tức hít một hơi khí lạnh, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn anh, run rẩy hỏi:
“Được chưa?”
Tần Diệc Hạo: “...”
Động một cái hỏi một câu, động một cái hỏi một câu, càng về sau Khương Sam càng buồn bực, mở miệng cắn lấy cánh tay của anh, ngay sau đó bắp thịt cương cứng khiến cho cô không thể không thả miệng ra:
“Đồ lừa đảo, cuối cùng anh còn muốn bao lâu nữa?”
Giọng nói Tần Diệc Hạo khàn khàn mang theo trấn an: “Nhanh, nhịn chút nữa!”
“Lúc nào anh cũng nói nhanh… Ưm…”
Một bên là thần trí mơ hồ, một bên là đau đớn, Khương Sam lên án anh, cơ thể đã mềm yếu không có sức, chỉ có thể không ngừng mắng anh.
Về sau ngay cả mắng không nổi, cô thấp giọng nghẹn ngào thúc giục anh nhanh một chút, càng về sau chỉ còn tiếng kêu nhỏ vụn, một hồi khóc một hồi cầu, Tần Diệc Hạo vẫn luôn kiên trì một câu.
“Nhanh, nhịn chút nữa.”
Đàn ông đều là những tên lừa đảo, trong lúc mơ màng Khương Sam nghiến răng nghiến lợi nghĩ, đều là lừa đảo!
Bạch Kỳ nhìn chiếc xe đen phía trước động hai lần, dần dần chiếc xe ngày càng lắc lư, trong lòng mang theo một tia may mắn cũng không còn, càng về sau từng trong xe truyền ra tiếng khóc tiếng mắng, cả người Bạch Kỳ cứng đờ, nhắm chặt hai mắt lại.
Không thể tiếp tục nhìn cảnh tượng hành hạ bản thân này nữa, Bạch Kỳ cứng ngắc giật giật thân mình, tuyết rơi đầy trên vai rớt xuống đất.
Bạch Kỳ xoay người, từng bước một rời xa chiếc xe màu đen.
“Bạch Kỳ, chờ em trưởng thành, em sẽ trở thành cô dâu của anh được không?”
Giọng nói cô gái mềm mại ngượng ngùng thuần khiết nhất, tốt đẹp đến nỗi khiến người ta nguyện không tỉnh lại trong cơn mơ.
“Khương Sam yêu nhất là Bạch Kỳ, cả đời ngày em sẽ không rời xa anh, anh cũng không rời xa em.”
Cô thẹn thùng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh.
Một trận đau đớn kịch liệt đột nhiên lan tỏa khắp tứ chi, vẻ mặt Bạch Kỳ không thay đổi, đôi lông mày cau chặt lại chịu đựng cơn đau bỗng nhiên xuất hiện này.
Đôi mắt từng từng bị vẩn đục.
bbs..cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs..cn
Cuối cùng bằng cách nào Khương Sam trở về khách sạn, cô không hề có chút ấn tượng, đợi đến lúc cô tỉnh táo lại đã là giữa trưa của ngày hôm sau, nắng rực rỡ chiếu vào, màn cửa sổ sát đất được kéo rộng ra, lộ ra khung cảnh tuyết rơi lả tả ở bên ngoài.
Nhẹ nhàng giật giật cơ thể, liền dẫn đến một trận đau đớn kịch liệt, Khương Sam che đầu thấp giọng rên một tiếng, đầu óc hỗn loạn, không biết chiều này đã là chiều nào.
“Đã dậy?”
Tần Diệc Hạo từ trong phòng rửa tay bước ra nhìn thấy cô ôm lấy đầu rên lên, anh cũng vừa mới tắm nước lạnh xong, khuôn mặt góc cạnh vẫn còn vương mấy giọt nước, tóc đen được vuốt thẳng ngược ra sau, càng làm nổi bật ngũ quan lạnh lùng của anh.
Khương Sam nghe thấy ngơ ngác nhìn qua, ánh mắt khiếp sợ nhìn Tần Diệc Hạo để trần nửa người, bên dưới cũng chỉ quấn lấy khăn tắm, choáng váng hỏi:
“Anh, sao anh lại ở trong này?”
Một giây sau, vô số hình ảnh hỗn loạn hiện lên trong đầu cô, từng chuyện ngày hôm qua phát sinh nhanh chóng được tái hiện, Khương Sam nhìn bàn tay được băng bó cẩn thận, nhớ lại một số chuyện khiến sắc mặt bỗng đỏ lên.
Tần Diệc Hạo kéo kéo khóe môi, ánh mắt như có như không nhìn những vết hồng ngân ở trên xương quai xanh của cô, tốt bụng hỏi một câu:“Còn khó chịu sao? Có cần tôi giúp đỡ không?”
Khương Sam xấu hổ và tức giận muốn chết, khó có được bắt đầu cà lăm:
“Không, không, không cần.”
Ánh mắt Tần Diệc Hạo tối lại, chỉ là tối hôm qua quá mức phóng túng, không nghĩ đến khiến cô bị thương, trong thời ngắn tuyệt đối không được tiếp tục động vào cô, nếu không đã không phải nhiều lần đi tắm nước lạnh để hạ hỏa.
“Đói bụng không, tôi gọi người đưa thức ăn lên?”
Giọng Khương Sam nhỏ như tiếng muỗi kêu, mặt chôn vào trong chăn, hơi thở mong manh giống như một giây sau sẽ tắt thở:
“Tôi không đói bụng, anh, anh có thể ra ngoài không? Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Tần Diệc Hạo tốt bụng nói:
“Nếu không ăn cơm, để tôi tha thuốc cho em xong rồi hãy đi nghỉ.”
Trên bàn bày ra hai cái chai, Tần Diệc Hạo cầm lấy một cái, chậm rãi đi đến bên cạnh giường, Khương Sam vẫn giống như con rùa giả chết núp trong chăn, ngay sau đó chăn cuối giường bị vén lên.
“Ưm!”
Khương Sam thấp giọng kêu một tiếng, nhanh chóng duỗi chân ngồi dậy, trong lúc hành động dẫn đến cơn đau đớn kịch liệt khiến cô co rút cả người lại, thiếu chút nữa mềm người ngã xuống giường nữa, cùng lúc đó Tần Diệc Hạo đã bắt được cổ chân của cô.
“Cẩn thận một chút, đừng lộn xộn.”
“Anh muốn làm gì?”
Khương Sam trợn tròn mắt, liều mạng đè chặn chăn xuống bảo vệ bản thân, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Tần Diệc Hạo nghiêm túc nhìn cô, trên khuôn mặt nghiêm trang thể hiện không ít thành ý xin lỗi:
“Tối hôm qua làm quá lâu, nếu không bôi thuốc em sẽ không xuống giường nổi.”
Nhưng thần sắc trong mắt lại thể hiện rõ ràng mang theo kiêu ngạo và vui sướng thở phào nhẹ nhõm, tinh thần hăng hái, không hề mệt mỏi.
Khương Sam: “...”
Tần Diệc Hạo thấy cô không phối hợp cũng không gấp, ẩn giấu sự đợi chờ trong lòng cực kỳ tốt, tốt bụng nói:
“Đương nhiên nếu em cảm thấy bản thân không cần bôi thuốc cũng được thôi.”
Vẻ mặt kia ám chỉ quá mức mãnh liệt, $#LangQuen%$LQĐ*$ mãnh liệt đến mức Khương Sam muốn giả ngu cũng không thể bỏ qua được.
Khương Sam cắn cắn môi, khô khan nói:
“Anh để đó trước đi, tự tôi làm.”
Tần Diệc Hạo nở nụ cười, làm bộ muốn cởi khăn tắm vây quanh hông, dáng người vô cùng lười biếng:
“Có thể sao…”
Mẹ nó, tên cầm thú này!
Trong toàn bộ cả quá trình, Khương Sam không hề rên lên một tiếng, im lặng nghiêng mặt chôn vào trong gối, không khí trong phòng dần dần trở nên ái muội, Tần Diệc Hạo bôi thuốc mỡ dính đầy tay lành lạnh, không nhanh không chậm bôi vào vô cùng cẩn thận, Khương Sam cảm thấy xấu hổ cả mười đầu ngón chân đều cuộn tròn lại, tiếng hít thở của Tần Diệc Hạo dần dần trở nên nặng nề.
Khương Sam nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được xấu hổ và tức giận, ấp úng hỏi:
“Xong… Xong chưa?”
Tay Tần Diệc Hạo ngừng lại một lát, giọng nói khàn khàn: “Nhanh!”
Đoạn đối thoại quen thuộc này nghe vào tai khiến cho cơ thể cả hai người đều cứng đờ, Khương Sam hoàn toàn bỏ qua không muốn tiếp tục nói chuyện với Tần Diệc Hạo nữa, Tần Diệc Hạo lại buồn bực nở nụ cười.
Xong khi bôi thuốc xong, Khương Sam rụt vào quấn trong chăn chặt chẽ thành một khối, ngay cả một khe hở cũng không lộ ra ngoài, làm như hận bản thân không thể nghẹn chết luôn ở trong chăn vậy, như thế sẽ không phải đối diện với cục diện khiến bản thân xấu hổ và tức giận muốn chết này nữa.
Tần Diệc Hạo so với cô cũng không khá hơi bao nhiêu, cơ thể vừa mới tắm nước lạnh xong cũng phải kiềm nén như muốn nổ tung. Một người đàn ông vừa nếm được ngon ngọt sẽ có ham muốn vô cùng mạnh mẽ, nhưng cơ thể cô gái này quá mức yếu ớt, anh xúc động cũng đã cố gắng hết sức không làm tổn thương cô, nhưng cuối cùng vẫn dẫn đến một trận bừa bãi. Chỉ là kết quả thảm hại lại muốn bản thân đến chịu tội, bôi xong thuốc mỡ Tần Diệc Hạo đỏ mắt, lại đi vào phòng tắm một chuyến nữa.
Trước khi đi vào, Tần Diệc Hạo đưa cho Khương Sam một chiếc điện thoại:
“Tôi mới mua cho em chiếc điện thoại mới, cả buổi sáng vẫn luôn reo lên không ngừng.”
Khương Sam vẫn không chịu chui từ trong chăn ra, Tần Diệc Hạo liền đặt chiếc điện thoại lên đầu giường:
“Cẩn thận đừng khiến bản thân ngột thở đến chết.”
Cô vẫn không thèm để ý đến, anh cũng chỉ có thể tiếc nuối đi vào trong phòng tắm.
Một lúc lâu sau, xác định Tần Diệc Hạo không còn ở bên nữa, Khương Sam mới cẩn thận kéo một góc chăn lên cầm điện thoại đưa vào.
Hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn, Khương Sam vốn dĩ đang mệt mỏi lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Lưu Thiên Trạch quyết định ngày kia tổ chức hôn lễ, bước tiếp theo nên làm gì?”
Đây là tin nhắn mới nhất, xem lại thời gian đã là buổi chiều ngày hôm qua, Khương Sam lập tức ngồi bật dậy.
Mặt Khương Sam xám như tro, khóc lớn:
“Làm sao thả lỏng, làm sao thả lỏng, em không biết.”
Tần Diệc Hạo tiến vào không được, lui ra cũng không xong, một nửa ở bên trong nóng như lửa, một nửa ở ngoài lạnh như băng:
“Em mở rộng chân ra, chỉ đau một chút là tốt rồi.”
Khương Sam nghe lời run rẩy tách chân ra, nhưng chỉ động một chút đã cảm thấy vô cùng đau đớn, đầu đầy mồ hôi, cô không dám làm lại lần thứ hai, chỉ cắn môi nức nở lắc đầu, Tần Diệc Hạo chỉ có thể dụ dỗ cô:
“Không phải em học múa sao, nhớ lại…. Nhớ lại lúc em tập động tác giạng thẳng chân… Chỉ là khi đó không có tôi đụng vào, nhớ lại lúc đó không đau, tôi không có ở đó là không đau…”
Cơ thể Khương Sam mềm mại trắng nõn dần dần nhiễm sắc hồng nhạt, bị Tần Diệc Hạo không biết xấu hổ nói ra những lời đó khiến cô xấu hổ túng quẫn như một con tôm luộc, vừa nhắm mặt vừa hạ quyết tâm, đau dài không bằng đau ngắn, Khương Sam nín thở, mạnh mẽ tách hai chân ra, vừa mới làm được động tác đó, bàn tay Tần Diệc Hạo nóng như bàn ủi giữ lấy cổ chân của cô, cũng không dám dừng lại, đè lên cơ thể cô, từng chút một chen lấn đi vào!
Khương Sam đau đớn nước mắt không giữ được chảy xuống, miệng hé mở, sắc mặt tái mét nhìn anh.
Tần Diệc Hạo biết cô rất đau nên động tác vô cùng chậm rãi, một bên không ngừng trấn an cô, một bên tác dụng của thuốc kia vẫn còn có hiệu lực, càng động tác dụng của thuốc càng phát tán, Tần Diệc Hạo cố gắng hết sức khống chế sức lực, d☼ d☀ l☁ q☂ d☃ ❄ dùng hết tất cả vốn liếng của bản thân, sau một lúc Khương Sam mới chậm rãi hít thở, tìm được giọng nói của mình.
Qua một lúc nữa, cuối cùng Tần Diệc Hạo đưa tất cả hoàn toàn vào trong.
Giọng nói Khương Sam run rẩy:
“Được, được chưa?”
Tần Diệc Hạo đen mặt chưa kịp hành động, có chút thở gấp, anh nhắm chặt mắt ngửi hương thơm từng trong ngực truyền đến, giây lát mới lên tiếng trả lời:
“Nhanh.”
Vừa mới động một cái, Khương Sam lập tức hít một hơi khí lạnh, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn anh, run rẩy hỏi:
“Được chưa?”
Tần Diệc Hạo: “...”
Động một cái hỏi một câu, động một cái hỏi một câu, càng về sau Khương Sam càng buồn bực, mở miệng cắn lấy cánh tay của anh, ngay sau đó bắp thịt cương cứng khiến cho cô không thể không thả miệng ra:
“Đồ lừa đảo, cuối cùng anh còn muốn bao lâu nữa?”
Giọng nói Tần Diệc Hạo khàn khàn mang theo trấn an: “Nhanh, nhịn chút nữa!”
“Lúc nào anh cũng nói nhanh… Ưm…”
Một bên là thần trí mơ hồ, một bên là đau đớn, Khương Sam lên án anh, cơ thể đã mềm yếu không có sức, chỉ có thể không ngừng mắng anh.
Về sau ngay cả mắng không nổi, cô thấp giọng nghẹn ngào thúc giục anh nhanh một chút, càng về sau chỉ còn tiếng kêu nhỏ vụn, một hồi khóc một hồi cầu, Tần Diệc Hạo vẫn luôn kiên trì một câu.
“Nhanh, nhịn chút nữa.”
Đàn ông đều là những tên lừa đảo, trong lúc mơ màng Khương Sam nghiến răng nghiến lợi nghĩ, đều là lừa đảo!
Bạch Kỳ nhìn chiếc xe đen phía trước động hai lần, dần dần chiếc xe ngày càng lắc lư, trong lòng mang theo một tia may mắn cũng không còn, càng về sau từng trong xe truyền ra tiếng khóc tiếng mắng, cả người Bạch Kỳ cứng đờ, nhắm chặt hai mắt lại.
Không thể tiếp tục nhìn cảnh tượng hành hạ bản thân này nữa, Bạch Kỳ cứng ngắc giật giật thân mình, tuyết rơi đầy trên vai rớt xuống đất.
Bạch Kỳ xoay người, từng bước một rời xa chiếc xe màu đen.
“Bạch Kỳ, chờ em trưởng thành, em sẽ trở thành cô dâu của anh được không?”
Giọng nói cô gái mềm mại ngượng ngùng thuần khiết nhất, tốt đẹp đến nỗi khiến người ta nguyện không tỉnh lại trong cơn mơ.
“Khương Sam yêu nhất là Bạch Kỳ, cả đời ngày em sẽ không rời xa anh, anh cũng không rời xa em.”
Cô thẹn thùng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh.
Một trận đau đớn kịch liệt đột nhiên lan tỏa khắp tứ chi, vẻ mặt Bạch Kỳ không thay đổi, đôi lông mày cau chặt lại chịu đựng cơn đau bỗng nhiên xuất hiện này.
Đôi mắt từng từng bị vẩn đục.
bbs..cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs..cn
Cuối cùng bằng cách nào Khương Sam trở về khách sạn, cô không hề có chút ấn tượng, đợi đến lúc cô tỉnh táo lại đã là giữa trưa của ngày hôm sau, nắng rực rỡ chiếu vào, màn cửa sổ sát đất được kéo rộng ra, lộ ra khung cảnh tuyết rơi lả tả ở bên ngoài.
Nhẹ nhàng giật giật cơ thể, liền dẫn đến một trận đau đớn kịch liệt, Khương Sam che đầu thấp giọng rên một tiếng, đầu óc hỗn loạn, không biết chiều này đã là chiều nào.
“Đã dậy?”
Tần Diệc Hạo từ trong phòng rửa tay bước ra nhìn thấy cô ôm lấy đầu rên lên, anh cũng vừa mới tắm nước lạnh xong, khuôn mặt góc cạnh vẫn còn vương mấy giọt nước, tóc đen được vuốt thẳng ngược ra sau, càng làm nổi bật ngũ quan lạnh lùng của anh.
Khương Sam nghe thấy ngơ ngác nhìn qua, ánh mắt khiếp sợ nhìn Tần Diệc Hạo để trần nửa người, bên dưới cũng chỉ quấn lấy khăn tắm, choáng váng hỏi:
“Anh, sao anh lại ở trong này?”
Một giây sau, vô số hình ảnh hỗn loạn hiện lên trong đầu cô, từng chuyện ngày hôm qua phát sinh nhanh chóng được tái hiện, Khương Sam nhìn bàn tay được băng bó cẩn thận, nhớ lại một số chuyện khiến sắc mặt bỗng đỏ lên.
Tần Diệc Hạo kéo kéo khóe môi, ánh mắt như có như không nhìn những vết hồng ngân ở trên xương quai xanh của cô, tốt bụng hỏi một câu:“Còn khó chịu sao? Có cần tôi giúp đỡ không?”
Khương Sam xấu hổ và tức giận muốn chết, khó có được bắt đầu cà lăm:
“Không, không, không cần.”
Ánh mắt Tần Diệc Hạo tối lại, chỉ là tối hôm qua quá mức phóng túng, không nghĩ đến khiến cô bị thương, trong thời ngắn tuyệt đối không được tiếp tục động vào cô, nếu không đã không phải nhiều lần đi tắm nước lạnh để hạ hỏa.
“Đói bụng không, tôi gọi người đưa thức ăn lên?”
Giọng Khương Sam nhỏ như tiếng muỗi kêu, mặt chôn vào trong chăn, hơi thở mong manh giống như một giây sau sẽ tắt thở:
“Tôi không đói bụng, anh, anh có thể ra ngoài không? Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Tần Diệc Hạo tốt bụng nói:
“Nếu không ăn cơm, để tôi tha thuốc cho em xong rồi hãy đi nghỉ.”
Trên bàn bày ra hai cái chai, Tần Diệc Hạo cầm lấy một cái, chậm rãi đi đến bên cạnh giường, Khương Sam vẫn giống như con rùa giả chết núp trong chăn, ngay sau đó chăn cuối giường bị vén lên.
“Ưm!”
Khương Sam thấp giọng kêu một tiếng, nhanh chóng duỗi chân ngồi dậy, trong lúc hành động dẫn đến cơn đau đớn kịch liệt khiến cô co rút cả người lại, thiếu chút nữa mềm người ngã xuống giường nữa, cùng lúc đó Tần Diệc Hạo đã bắt được cổ chân của cô.
“Cẩn thận một chút, đừng lộn xộn.”
“Anh muốn làm gì?”
Khương Sam trợn tròn mắt, liều mạng đè chặn chăn xuống bảo vệ bản thân, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Tần Diệc Hạo nghiêm túc nhìn cô, trên khuôn mặt nghiêm trang thể hiện không ít thành ý xin lỗi:
“Tối hôm qua làm quá lâu, nếu không bôi thuốc em sẽ không xuống giường nổi.”
Nhưng thần sắc trong mắt lại thể hiện rõ ràng mang theo kiêu ngạo và vui sướng thở phào nhẹ nhõm, tinh thần hăng hái, không hề mệt mỏi.
Khương Sam: “...”
Tần Diệc Hạo thấy cô không phối hợp cũng không gấp, ẩn giấu sự đợi chờ trong lòng cực kỳ tốt, tốt bụng nói:
“Đương nhiên nếu em cảm thấy bản thân không cần bôi thuốc cũng được thôi.”
Vẻ mặt kia ám chỉ quá mức mãnh liệt, $#LangQuen%$LQĐ*$ mãnh liệt đến mức Khương Sam muốn giả ngu cũng không thể bỏ qua được.
Khương Sam cắn cắn môi, khô khan nói:
“Anh để đó trước đi, tự tôi làm.”
Tần Diệc Hạo nở nụ cười, làm bộ muốn cởi khăn tắm vây quanh hông, dáng người vô cùng lười biếng:
“Có thể sao…”
Mẹ nó, tên cầm thú này!
Trong toàn bộ cả quá trình, Khương Sam không hề rên lên một tiếng, im lặng nghiêng mặt chôn vào trong gối, không khí trong phòng dần dần trở nên ái muội, Tần Diệc Hạo bôi thuốc mỡ dính đầy tay lành lạnh, không nhanh không chậm bôi vào vô cùng cẩn thận, Khương Sam cảm thấy xấu hổ cả mười đầu ngón chân đều cuộn tròn lại, tiếng hít thở của Tần Diệc Hạo dần dần trở nên nặng nề.
Khương Sam nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được xấu hổ và tức giận, ấp úng hỏi:
“Xong… Xong chưa?”
Tay Tần Diệc Hạo ngừng lại một lát, giọng nói khàn khàn: “Nhanh!”
Đoạn đối thoại quen thuộc này nghe vào tai khiến cho cơ thể cả hai người đều cứng đờ, Khương Sam hoàn toàn bỏ qua không muốn tiếp tục nói chuyện với Tần Diệc Hạo nữa, Tần Diệc Hạo lại buồn bực nở nụ cười.
Xong khi bôi thuốc xong, Khương Sam rụt vào quấn trong chăn chặt chẽ thành một khối, ngay cả một khe hở cũng không lộ ra ngoài, làm như hận bản thân không thể nghẹn chết luôn ở trong chăn vậy, như thế sẽ không phải đối diện với cục diện khiến bản thân xấu hổ và tức giận muốn chết này nữa.
Tần Diệc Hạo so với cô cũng không khá hơi bao nhiêu, cơ thể vừa mới tắm nước lạnh xong cũng phải kiềm nén như muốn nổ tung. Một người đàn ông vừa nếm được ngon ngọt sẽ có ham muốn vô cùng mạnh mẽ, nhưng cơ thể cô gái này quá mức yếu ớt, anh xúc động cũng đã cố gắng hết sức không làm tổn thương cô, nhưng cuối cùng vẫn dẫn đến một trận bừa bãi. Chỉ là kết quả thảm hại lại muốn bản thân đến chịu tội, bôi xong thuốc mỡ Tần Diệc Hạo đỏ mắt, lại đi vào phòng tắm một chuyến nữa.
Trước khi đi vào, Tần Diệc Hạo đưa cho Khương Sam một chiếc điện thoại:
“Tôi mới mua cho em chiếc điện thoại mới, cả buổi sáng vẫn luôn reo lên không ngừng.”
Khương Sam vẫn không chịu chui từ trong chăn ra, Tần Diệc Hạo liền đặt chiếc điện thoại lên đầu giường:
“Cẩn thận đừng khiến bản thân ngột thở đến chết.”
Cô vẫn không thèm để ý đến, anh cũng chỉ có thể tiếc nuối đi vào trong phòng tắm.
Một lúc lâu sau, xác định Tần Diệc Hạo không còn ở bên nữa, Khương Sam mới cẩn thận kéo một góc chăn lên cầm điện thoại đưa vào.
Hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn, Khương Sam vốn dĩ đang mệt mỏi lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Lưu Thiên Trạch quyết định ngày kia tổ chức hôn lễ, bước tiếp theo nên làm gì?”
Đây là tin nhắn mới nhất, xem lại thời gian đã là buổi chiều ngày hôm qua, Khương Sam lập tức ngồi bật dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.