Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn
Chương 69: An phận thủ thường
Nhất Tùng Âm
21/07/2022
Phượng Hoàng Khư trùng tu gây nên một trận sóng to gió lớn ở tam giới.
Đối với Phượng Ương thì vùng phế tích kia là nơi cầm tù sỉ nhục hắn nhiều năm, lẽ ra phải hủy diệt mới đúng.
Lâu lắm rồi Vân Quy mới về Long tộc một chuyến, vừa về đã nghe nói Long tộc chủ giận tím mặt vì Phượng Ương trùng tu Phượng Hoàng Khư.
Khi nàng đến, Long Nữ Chúc thản nhiên ngồi trên ghế bên cạnh Long tộc chủ, lơ đãng thổi móng vuốt sắc bén của mình rồi lười biếng nói: "Con đã nói rồi, Phượng Ương không phải kẻ dễ điều khiển đâu, năm đó ngài mượn tay hắn giết Chu Tước Tiên Tôn cũng nên lường trước hôm nay rồi chứ."
Long tộc chủ tức giận đến nỗi lông mày dựng ngược: "Cửu Trọng Thiên quyền cao chức trọng hắn không muốn mà về chỗ rách nát kia làm gì?! Chẳng phải trước đây hắn ghét nhất là Phượng Hoàng Khư sao, ngay cả tên cũng không cho nhắc!"
Vân Quy lúng túng đứng cạnh không biết nói gì nên đành câm như hến giả làm bức tường.
Long tộc chủ lạnh lùng nói: "Nếu hắn không có năng lực này thì Long tộc sẽ tìm kẻ khác dễ khống chế hơn để ngồi lên ngôi vị Cửu Trọng Thiên."
Long Nữ Chúc nhíu mày: "Ngài không muốn làm tiên tôn sao?"
Long tộc chủ lặng im.
"Đương nhiên ngài không muốn rồi." Long Nữ Chúc nheo mắt tự hỏi tự đáp, "Chỉ cần leo lên ngôi tiên tôn kia thì một khi lửa Kim Ô lan tràn, linh lực ban mưa của Long tộc sẽ phải lấy máu tưới lửa. Ngài tiếc mạng đến vậy đương nhiên sẽ không hy sinh cả tộc để bảo vệ tam giới như tộc Phượng Hoàng rồi."
Long tộc chủ bị nói trúng tim đen nạt nộ: "Làm càn! Ngươi đúng là càng lớn càng khó dạy......"
Long Nữ Chúc cũng không sợ lão mà hỏi thẳng.
"Trong mắt ngài quyền thế lớn nhất sao?"
"Không thì là gì? Ở tam giới này ai mạnh là vua."
Long Nữ Chúc sững sờ, tựa như nghe được chuyện hài nên phá lên cười.
Long tộc chủ nhíu mày: "Ngươi cười cái gì?!"
"Nói hay lắm, ai mạnh là vua." Gương mặt luôn lạnh lùng của Long Nữ Chúc không giấu được nụ cười mỉa mai, "Đây là ngài tự nói đấy nhé."
Long tộc chủ vẫn biết nữ nhi này không phải người an phận thủ thường, nghe câu này thì mơ hồ thấy không ổn nên khẽ nhíu mày.
"Ngươi muốn...... làm gì?"
Long Nữ Chúc bỗng nhiên đứng dậy phất áo bào đen cười nói: "Tạo phản."
Vân Quy sững sờ: "Long Nữ?!"
Long tộc chủ bàng hoàng: "Ngươi dám à?"
Long Nữ Chúc xưa nay không nói đùa, nàng nói tạo phản thì sẽ làm thật.
Bất thình lình nàng biến thành rồng đen hung hãn giương nanh múa vuốt phá sập phòng ốc thành một đống đổ nát.
Tiếng rồng gầm vang dội làm chim chóc trên núi Long tộc đồng loạt vỗ cánh bay ra khỏi núi sâu.
Vân Thu quay đầu nhìn thoáng qua.
Ác long mỉm cười: "Thế nào, chắc không phải ngươi không dám vào đấy chứ?"
Phía trước chính là cấm địa Long tộc.
Cũng là trúc trận cốt nhục của Long tộc mà ác long từng nói.
Trên mặt Vân Thu không còn nụ cười thường ngày, hắn hờ hững quay đầu lại rồi giẫm lên mặt đất khô cằn sau đám cháy làm đất hơi lún xuống.
"Đi."
Ác long cười vang.
Thấy Vân Thu thản nhiên chẳng chút kiêng kị đi tới phía trước, ác long cười nói: "Ta nhớ năm đó ba con rồng trong trúc trận có một con rồng trắng bị thương nặng, nàng là gì của ngươi?"
Vân Thu lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn không trả lời mà chỉ hờ hững nói: "Ngươi nghênh ngang đi vào Long tộc thế này không sợ bị giết à?"
"Chậc." Ác long bắt chéo hai tay sau đầu lười biếng nói, "Động tĩnh lúc nãy chắc là Long Nữ Chúc ra tay. Long tộc chủ già rồi, thiếu tộc chủ kia lại là công tử bột vô dụng, ốc còn không mang nổi mình ốc thì đâu quản được ta —— À, đến rồi, ngay phía trước kìa."
Vân Thu nhìn theo hướng hắn chỉ, mơ hồ thấy nửa tảng đá lớn bị đốt cháy đen.
Thánh địa Long tộc là một cung điện trong hang núi cực kỳ rộng lớn không thấy điểm cuối cùng, trống trải đến nỗi ngay cả tiếng hít thở cũng có vô số tiếng vang.
Vì năm đó bị ác long cuồng nộ thiêu rụi nên cả đại điện chẳng còn hình dạng gì, bảo vật vỡ nát nằm la liệt dưới đất, vô tình đạp lên có thể thấy mảnh vàng vụn trong đống tro tàn.
"Đây là ngươi làm à?" Vân Thu hỏi.
Ác long lười biếng nói: "Không phải, lửa của ta đâu lợi hại thế —— Quá nửa là lửa Phượng Hoàng và lửa độc của Chu Tước đấy."
"Lửa độc Chu Tước?"
"Ừ, chẳng biết Chu Tước tìm đâu ra lửa độc có thể nuốt chửng lửa Niết Bàn của Phượng Hoàng rồi từ từ đặt vào kinh mạch Phượng Hoàng. Xương cốt của ba con rồng kia chính là để dập tắt lửa độc Chu Tước."
Trên mặt Vân Thu chẳng có biểu cảm gì, chậm rãi đi một vòng quanh mặt đất cháy đen.
Trên vách tường đầy rẫy vết cháy đen, chỉ nhìn qua cũng đủ biết biển lửa năm đó dữ dội cỡ nào.
"Rắc" một tiếng, dường như Vân Thu giẫm trúng vật gì đó.
Hắn hơi nhấc chân lên rồi cúi đầu nhìn, con ngươi phút chốc co lại.
Trong đống tro tàn có nửa cây trâm gãy lộ ra đầu nhọn.
Vân Thu ngồi xuống nhặt cây trâm lên.
Ác long suýt bị giết chết ở đây nhưng khi trở về lần nữa thì vẻ mặt đầy hững hờ, khi ngón tay vô tình dính bụi hắn còn ghét bỏ thè lưỡi liếm tay —— Cũng chẳng biết cái nào bẩn hơn.
Khi thả tay xuống, ác long chợt thấy Vân Thu lúc nãy còn điềm tĩnh giống như bị phá vỡ vỏ bọc cứng cỏi, bả vai run rẩy, thấp giọng nghẹn ngào.
Ác long rất đồng cảm với hắn.
Hiểu mà.
Nếu chim trắng yêu dấu của hắn chết chắc hắn cũng sẽ khóc thảm lắm.
Dường như Vân Thu đã trở nên chín chắn sau một đêm, hắn không suy sụp quá lâu mà chậm chạp đứng dậy, khi quay đầu lại ngoại trừ đuôi mắt hơi đỏ thì vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh.
"Năm đó Long tộc chủ nói với ta nàng chết vì vô phương cứu chữa."
Ác long nhún vai: "Chúng ta đều chết vì "vô phương cứu chữa" mà."
Vân Thu hít một hơi thật sâu: "Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Ác long chắp tay sau lưng lười biếng đi đến trước mặt Vân Thu cười ranh mãnh: "Ngươi muốn biết à?"
Vân Thu lạnh lùng đối mặt với hắn.
Ác long cười tủm tỉm: "Vậy ngươi nói ta biết......"
Sự chán ghét trong lòng Vân Thu đã lên đến đỉnh điểm, cứ tưởng ác long này muốn moi ra bí mật gì đó từ miệng mình, sau đó chỉ thấy hai mắt hắn sáng rực, suýt nữa còn chảy nước miếng.
"...... Ngươi nói ta biết đi, tiểu mỹ nhân tóc trắng kia họ gì tên gì, nhà ở đâu, có đạo lữ chưa?"
Vân Thu: "......"
Vân Thu giống như đang nhìn một tên háo sắc hết thuốc chữa.
Sớm muộn gì cũng có ngày ác long này tự tìm đường chết cho mình thôi.
Vẻ mặt ác long đầy háo hức.
Vân Thu không muốn dông dài với hắn nên trả lời ngay.
"Bạch Tước tộc Thương Loan, không có đạo lữ."
Ác long lập tức nhảy cẫng lên reo hò, xem ra muốn đến tộc Thương Loan cầu hôn ngay lập tức.
Vân Thu nóng nảy hỏi: "Ngươi có nói không thì bảo?"
"Nói nói nói."
Ác long rất có nguyên tắc, sau khi có được thứ mình muốn thì đưa tay ấn vào trán Vân Thu một cái.
"Mở thức hải cho ta vào đi."
Vân Thu nghe lời hắn nhắm mắt mở rộng thức hải.
Trong tích tắc, một ngọn lửa đột nhiên chui vào trán hắn.
Lửa càn quét khắp thức hải, giương nanh múa vuốt tung hoành khuấy động thức hải Vân Thu, suýt nữa linh lực bất ổn đã phun ra một ngụm máu.
Sau đó ngọn lửa xa lạ kia mau chóng dịu xuống rồi từ từ ngưng tụ thành một đoạn ký ức trong thức hải.
Một nam nhân thương tích đầy mình xuất hiện trước mắt hắn.
Khuôn mặt xấu xí, toàn thân nhếch nhác, nhìn như chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Vân Thu lập tức sững sờ.
Đây là......
"Nghe nói là Phượng Hoàng đúng không?"
Ngoài đại điện Long tộc có một đám đông đang xì xào bàn tán.
"Bộ dạng thế kia mà là Phượng Hoàng ấy à? Hơn nữa trên người hắn chẳng có chút khí tức Phượng Hoàng nào mà giống ác thú hơn......"
"Nhưng tộc chủ đã đích thân đưa hắn đến Long tộc mà."
Trong điện Long tộc, Long tộc chủ nhíu mày hỏi: "Có gì chứng minh không?"
Toàn thân Phượng Hoàng chi chít vết thương như bôn ba ngàn dặm xa xôi trốn đến đây, ánh mắt tan rã, nọc rắn lan rộng toàn thân nhưng lại kiêng kị độc khác trong người hắn, máu đen trào ra từ hai vết răng sâu hoắm.
"Ngươi đưa ta đến đây mà lại hỏi ta có gì chứng minh không à?" Phượng Hoàng lạnh lùng nói, "Không thấy nực cười lắm sao?"
Long tộc chủ nghẹn họng giây lát rồi ra vẻ uy nghiêm nói: "Chính tộc ta đã cứu ngươi khỏi tay Xà tộc đấy nhé."
Phượng Hoàng "ừ" một tiếng, dường như cũng chẳng biết ơn Long tộc đã cứu mạng mình.
"Xà tộc là thủ hạ của Chu Tước, chắc nghe lệnh Cửu Trọng Thiên nên mới đến."
Long tộc chủ hít sâu một hơi, định ôn hòa nói chuyện với hắn.
Trước đó lão đã nghe nói có một con Phượng Hoàng bị giam giữ ở Phượng Hoàng Khư, dù sống hay chết cũng không được rời khỏi đó.
Nhưng chẳng hiểu sao mấy ngày trước Chu Tước Tiên Tôn lại bảo tộc Uyên Sồ thả Phượng Hoàng ra Phượng Hoàng Khư, còn đưa đến Cửu Trọng Thiên.
Phượng Hoàng nói: "Ta biết."
Long tộc chủ: "Ngươi không muốn báo thù à?"
Phượng Hoàng cười: "Lấy gì để báo thù?"
Long tộc chủ ướm hỏi: "Trên người ngươi...... không có chiếc lông vũ nào màu đỏ vàng sao?"
Cả tộc Phượng Hoàng chỉ có mình Phượng Ương sống sót, đương nhiên lông vũ kia sẽ thông qua truyền thừa huyết mạch rơi vào người hắn.
Đôi mắt như hồ sâu của Phượng Ương thoáng dao động.
"Lông vũ...... đỏ vàng?"
"Đúng vậy." Long tộc chủ thấy có hy vọng thì vội nói, "Đó là truyền thừa Phượng Hoàng, nếu ngươi luyện hóa truyền thừa thì tu vi nhất định sẽ tăng lên tận trời."
Phượng Ương im lặng hồi lâu, chẳng biết nghĩ gì mà đột nhiên nói: "Có."
Truyền thừa Phượng Hoàng cũng không thể luyện hóa trong một sớm một chiều, còn phải cần trận pháp của tộc Phượng Hoàng phụ trợ, nếu không chuẩn bị kỹ càng mà cố luyện hóa thì thân thể sẽ nổ tung rồi niết bàn tái sinh lần nữa.
Mấy trăm năm trước Long tộc và Phượng tộc vốn có quan hệ tốt nên cũng biết đôi chút về chuyện này.
Long tộc chủ nói: "Ta sẽ tìm trận pháp phụ trợ, điều quan trọng nhất bây giờ là...... lửa độc trên người ngươi."
Muốn dập tắt lửa độc của Chu Tước cũng chẳng dễ dàng gì.
Long tộc chủ suy nghĩ mấy ngày, đột nhiên nghĩ ra cách dập lửa.
Linh mạch Long tộc có thể tạo mưa, nếu rót linh lực kinh mạch vào toàn thân Phượng Hoàng có lẽ sẽ dập tắt được lửa độc chết người kia.
Vân Thu nhìn sững, đôi môi run rẩy vô thức thì thào: "Không......"
Hắn đã đoán được diễn biến tiếp theo nên không dám xem nữa, nhưng ký ức trong thức hải lại không chịu sự điều khiển của hắn mà tàn nhẫn hiện ra quang cảnh ở thánh địa ngay trước mắt.
Con rồng trắng muốt co quắp trên mặt đất, linh lực trong kinh mạch từ từ bị rút ra......
Thân thể dần trở nên lạnh giá.
Vân Thu muốn gào lên, giãy dụa muốn nói ác long xóa những hình ảnh này đi nhưng mắt hắn vẫn nhìn trừng trừng, gần như tự ép mình xem tiếp.
Linh lực tạo mưa trong kinh mạch hai con rồng vẫn chưa thể dập tắt hết lửa độc, truyền thừa Phượng Hoàng đã bắt đầu luyện hóa rót vào cơ thể Phượng Ương.
Phượng Ương lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn: "Rồng kia......"
Long tộc chủ thờ ơ nói: "Bọn chúng vốn cũng chẳng sống được bao lâu nữa, vật tận kỳ dụng cũng vì Long tộc thôi."
Phượng Ương giật mình.
Vật tận kỳ dụng......
Rồng đang sống sờ sờ mà lão lại gọi là...... "vật" sao?
Có người nói thầm bên tai.
"Ngươi ngốc quá à, sao ngươi lại ngốc thế hả? Dẫm lên cỏ ta rồi kìa! Nó sẽ đau đó."
Cây cỏ vô tri vô giác còn được người kia thương yêu, vậy mà những con rồng có thần trí này lại bị xem như đồ vật tùy ý cướp đi tính mạng.
Phượng Ương đột nhiên nói: "Dừng lại đi."
Long tộc chủ nói: "Đã đến nước này không còn đường lui nữa rồi."
Pháp trận càng chuyển động nhanh hơn, con rồng cuối cùng đang thoi thóp không hiểu sao đột ngột bừng tỉnh rồi biến về nguyên hình khổng lồ phun lửa về phía Phượng Ương giữa trận pháp.
Long tộc chủ giật mình quát: "Ngươi dám!"
Phượng Ương bất động lạnh lùng nhìn lửa cháy.
Ầm một tiếng trầm đục, lửa độc Chu Tước trong mình Phượng Hoàng bị dập tắt hơn phân nửa, phần còn lại cũng không chịu được lửa Niết Bàn của Phượng Hoàng thiêu đốt nên bị đẩy ra ngoài, giương nanh múa vuốt đối đầu với lửa Long tộc.
Toàn bộ thánh địa Long tộc hừng hực lửa lớn, lửa độc, lửa Phượng Hoàng, lửa Long tộc đan xen vào nhau làm cả một vùng trời Long tộc sáng rực.
Vì lửa thiêu đốt nên truyền thừa Phượng Hoàng chỉ rót vào cơ thể Phượng Ương một nửa rồi dừng lại.
Nửa cây trâm phản chiếu ánh lửa màu cam rực rỡ.
Vân Thu mở choàng mắt, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập căm hận.
Một tiếng rồng gầm vang vọng khắp trời đất.
Long Nữ Chúc biến thành người chậm rãi đi đến rồi hờ hững chĩa kiếm Long Lân vào tim Long tộc chủ đang nằm rạp dưới đất phun máu tươi.
Long tộc chủ đã già, cũng chưa từng nghĩ Long Nữ Chúc sẽ có ngày to gan tạo phản nên nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi! Đại nghịch bất đạo!—— Cả ngươi nữa! Long tộc không hề tệ bạc với ngươi mà ngươi lại giúp......"
Lão tức run người, suýt thổ huyết thêm lần nữa.
Vân Quy đứng cạnh cúi thấp đầu lặng im không nói.
"Đều tại ta cho các ngươi quá nhiều vọng tưởng!" Long tộc chủ uất hận nói, "Lẽ ra các ngươi phải an phận thủ thường......"
"Nếu chúng ta an phận thủ thường e là Long tộc của ngài sẽ sớm bị tên vô dụng kia hủy hoại."
Long Nữ Chúc cúi xuống cười nói.
"Phụ thân, đây là vì Long tộc cả thôi."
Đối với Phượng Ương thì vùng phế tích kia là nơi cầm tù sỉ nhục hắn nhiều năm, lẽ ra phải hủy diệt mới đúng.
Lâu lắm rồi Vân Quy mới về Long tộc một chuyến, vừa về đã nghe nói Long tộc chủ giận tím mặt vì Phượng Ương trùng tu Phượng Hoàng Khư.
Khi nàng đến, Long Nữ Chúc thản nhiên ngồi trên ghế bên cạnh Long tộc chủ, lơ đãng thổi móng vuốt sắc bén của mình rồi lười biếng nói: "Con đã nói rồi, Phượng Ương không phải kẻ dễ điều khiển đâu, năm đó ngài mượn tay hắn giết Chu Tước Tiên Tôn cũng nên lường trước hôm nay rồi chứ."
Long tộc chủ tức giận đến nỗi lông mày dựng ngược: "Cửu Trọng Thiên quyền cao chức trọng hắn không muốn mà về chỗ rách nát kia làm gì?! Chẳng phải trước đây hắn ghét nhất là Phượng Hoàng Khư sao, ngay cả tên cũng không cho nhắc!"
Vân Quy lúng túng đứng cạnh không biết nói gì nên đành câm như hến giả làm bức tường.
Long tộc chủ lạnh lùng nói: "Nếu hắn không có năng lực này thì Long tộc sẽ tìm kẻ khác dễ khống chế hơn để ngồi lên ngôi vị Cửu Trọng Thiên."
Long Nữ Chúc nhíu mày: "Ngài không muốn làm tiên tôn sao?"
Long tộc chủ lặng im.
"Đương nhiên ngài không muốn rồi." Long Nữ Chúc nheo mắt tự hỏi tự đáp, "Chỉ cần leo lên ngôi tiên tôn kia thì một khi lửa Kim Ô lan tràn, linh lực ban mưa của Long tộc sẽ phải lấy máu tưới lửa. Ngài tiếc mạng đến vậy đương nhiên sẽ không hy sinh cả tộc để bảo vệ tam giới như tộc Phượng Hoàng rồi."
Long tộc chủ bị nói trúng tim đen nạt nộ: "Làm càn! Ngươi đúng là càng lớn càng khó dạy......"
Long Nữ Chúc cũng không sợ lão mà hỏi thẳng.
"Trong mắt ngài quyền thế lớn nhất sao?"
"Không thì là gì? Ở tam giới này ai mạnh là vua."
Long Nữ Chúc sững sờ, tựa như nghe được chuyện hài nên phá lên cười.
Long tộc chủ nhíu mày: "Ngươi cười cái gì?!"
"Nói hay lắm, ai mạnh là vua." Gương mặt luôn lạnh lùng của Long Nữ Chúc không giấu được nụ cười mỉa mai, "Đây là ngài tự nói đấy nhé."
Long tộc chủ vẫn biết nữ nhi này không phải người an phận thủ thường, nghe câu này thì mơ hồ thấy không ổn nên khẽ nhíu mày.
"Ngươi muốn...... làm gì?"
Long Nữ Chúc bỗng nhiên đứng dậy phất áo bào đen cười nói: "Tạo phản."
Vân Quy sững sờ: "Long Nữ?!"
Long tộc chủ bàng hoàng: "Ngươi dám à?"
Long Nữ Chúc xưa nay không nói đùa, nàng nói tạo phản thì sẽ làm thật.
Bất thình lình nàng biến thành rồng đen hung hãn giương nanh múa vuốt phá sập phòng ốc thành một đống đổ nát.
Tiếng rồng gầm vang dội làm chim chóc trên núi Long tộc đồng loạt vỗ cánh bay ra khỏi núi sâu.
Vân Thu quay đầu nhìn thoáng qua.
Ác long mỉm cười: "Thế nào, chắc không phải ngươi không dám vào đấy chứ?"
Phía trước chính là cấm địa Long tộc.
Cũng là trúc trận cốt nhục của Long tộc mà ác long từng nói.
Trên mặt Vân Thu không còn nụ cười thường ngày, hắn hờ hững quay đầu lại rồi giẫm lên mặt đất khô cằn sau đám cháy làm đất hơi lún xuống.
"Đi."
Ác long cười vang.
Thấy Vân Thu thản nhiên chẳng chút kiêng kị đi tới phía trước, ác long cười nói: "Ta nhớ năm đó ba con rồng trong trúc trận có một con rồng trắng bị thương nặng, nàng là gì của ngươi?"
Vân Thu lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn không trả lời mà chỉ hờ hững nói: "Ngươi nghênh ngang đi vào Long tộc thế này không sợ bị giết à?"
"Chậc." Ác long bắt chéo hai tay sau đầu lười biếng nói, "Động tĩnh lúc nãy chắc là Long Nữ Chúc ra tay. Long tộc chủ già rồi, thiếu tộc chủ kia lại là công tử bột vô dụng, ốc còn không mang nổi mình ốc thì đâu quản được ta —— À, đến rồi, ngay phía trước kìa."
Vân Thu nhìn theo hướng hắn chỉ, mơ hồ thấy nửa tảng đá lớn bị đốt cháy đen.
Thánh địa Long tộc là một cung điện trong hang núi cực kỳ rộng lớn không thấy điểm cuối cùng, trống trải đến nỗi ngay cả tiếng hít thở cũng có vô số tiếng vang.
Vì năm đó bị ác long cuồng nộ thiêu rụi nên cả đại điện chẳng còn hình dạng gì, bảo vật vỡ nát nằm la liệt dưới đất, vô tình đạp lên có thể thấy mảnh vàng vụn trong đống tro tàn.
"Đây là ngươi làm à?" Vân Thu hỏi.
Ác long lười biếng nói: "Không phải, lửa của ta đâu lợi hại thế —— Quá nửa là lửa Phượng Hoàng và lửa độc của Chu Tước đấy."
"Lửa độc Chu Tước?"
"Ừ, chẳng biết Chu Tước tìm đâu ra lửa độc có thể nuốt chửng lửa Niết Bàn của Phượng Hoàng rồi từ từ đặt vào kinh mạch Phượng Hoàng. Xương cốt của ba con rồng kia chính là để dập tắt lửa độc Chu Tước."
Trên mặt Vân Thu chẳng có biểu cảm gì, chậm rãi đi một vòng quanh mặt đất cháy đen.
Trên vách tường đầy rẫy vết cháy đen, chỉ nhìn qua cũng đủ biết biển lửa năm đó dữ dội cỡ nào.
"Rắc" một tiếng, dường như Vân Thu giẫm trúng vật gì đó.
Hắn hơi nhấc chân lên rồi cúi đầu nhìn, con ngươi phút chốc co lại.
Trong đống tro tàn có nửa cây trâm gãy lộ ra đầu nhọn.
Vân Thu ngồi xuống nhặt cây trâm lên.
Ác long suýt bị giết chết ở đây nhưng khi trở về lần nữa thì vẻ mặt đầy hững hờ, khi ngón tay vô tình dính bụi hắn còn ghét bỏ thè lưỡi liếm tay —— Cũng chẳng biết cái nào bẩn hơn.
Khi thả tay xuống, ác long chợt thấy Vân Thu lúc nãy còn điềm tĩnh giống như bị phá vỡ vỏ bọc cứng cỏi, bả vai run rẩy, thấp giọng nghẹn ngào.
Ác long rất đồng cảm với hắn.
Hiểu mà.
Nếu chim trắng yêu dấu của hắn chết chắc hắn cũng sẽ khóc thảm lắm.
Dường như Vân Thu đã trở nên chín chắn sau một đêm, hắn không suy sụp quá lâu mà chậm chạp đứng dậy, khi quay đầu lại ngoại trừ đuôi mắt hơi đỏ thì vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh.
"Năm đó Long tộc chủ nói với ta nàng chết vì vô phương cứu chữa."
Ác long nhún vai: "Chúng ta đều chết vì "vô phương cứu chữa" mà."
Vân Thu hít một hơi thật sâu: "Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Ác long chắp tay sau lưng lười biếng đi đến trước mặt Vân Thu cười ranh mãnh: "Ngươi muốn biết à?"
Vân Thu lạnh lùng đối mặt với hắn.
Ác long cười tủm tỉm: "Vậy ngươi nói ta biết......"
Sự chán ghét trong lòng Vân Thu đã lên đến đỉnh điểm, cứ tưởng ác long này muốn moi ra bí mật gì đó từ miệng mình, sau đó chỉ thấy hai mắt hắn sáng rực, suýt nữa còn chảy nước miếng.
"...... Ngươi nói ta biết đi, tiểu mỹ nhân tóc trắng kia họ gì tên gì, nhà ở đâu, có đạo lữ chưa?"
Vân Thu: "......"
Vân Thu giống như đang nhìn một tên háo sắc hết thuốc chữa.
Sớm muộn gì cũng có ngày ác long này tự tìm đường chết cho mình thôi.
Vẻ mặt ác long đầy háo hức.
Vân Thu không muốn dông dài với hắn nên trả lời ngay.
"Bạch Tước tộc Thương Loan, không có đạo lữ."
Ác long lập tức nhảy cẫng lên reo hò, xem ra muốn đến tộc Thương Loan cầu hôn ngay lập tức.
Vân Thu nóng nảy hỏi: "Ngươi có nói không thì bảo?"
"Nói nói nói."
Ác long rất có nguyên tắc, sau khi có được thứ mình muốn thì đưa tay ấn vào trán Vân Thu một cái.
"Mở thức hải cho ta vào đi."
Vân Thu nghe lời hắn nhắm mắt mở rộng thức hải.
Trong tích tắc, một ngọn lửa đột nhiên chui vào trán hắn.
Lửa càn quét khắp thức hải, giương nanh múa vuốt tung hoành khuấy động thức hải Vân Thu, suýt nữa linh lực bất ổn đã phun ra một ngụm máu.
Sau đó ngọn lửa xa lạ kia mau chóng dịu xuống rồi từ từ ngưng tụ thành một đoạn ký ức trong thức hải.
Một nam nhân thương tích đầy mình xuất hiện trước mắt hắn.
Khuôn mặt xấu xí, toàn thân nhếch nhác, nhìn như chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Vân Thu lập tức sững sờ.
Đây là......
"Nghe nói là Phượng Hoàng đúng không?"
Ngoài đại điện Long tộc có một đám đông đang xì xào bàn tán.
"Bộ dạng thế kia mà là Phượng Hoàng ấy à? Hơn nữa trên người hắn chẳng có chút khí tức Phượng Hoàng nào mà giống ác thú hơn......"
"Nhưng tộc chủ đã đích thân đưa hắn đến Long tộc mà."
Trong điện Long tộc, Long tộc chủ nhíu mày hỏi: "Có gì chứng minh không?"
Toàn thân Phượng Hoàng chi chít vết thương như bôn ba ngàn dặm xa xôi trốn đến đây, ánh mắt tan rã, nọc rắn lan rộng toàn thân nhưng lại kiêng kị độc khác trong người hắn, máu đen trào ra từ hai vết răng sâu hoắm.
"Ngươi đưa ta đến đây mà lại hỏi ta có gì chứng minh không à?" Phượng Hoàng lạnh lùng nói, "Không thấy nực cười lắm sao?"
Long tộc chủ nghẹn họng giây lát rồi ra vẻ uy nghiêm nói: "Chính tộc ta đã cứu ngươi khỏi tay Xà tộc đấy nhé."
Phượng Hoàng "ừ" một tiếng, dường như cũng chẳng biết ơn Long tộc đã cứu mạng mình.
"Xà tộc là thủ hạ của Chu Tước, chắc nghe lệnh Cửu Trọng Thiên nên mới đến."
Long tộc chủ hít sâu một hơi, định ôn hòa nói chuyện với hắn.
Trước đó lão đã nghe nói có một con Phượng Hoàng bị giam giữ ở Phượng Hoàng Khư, dù sống hay chết cũng không được rời khỏi đó.
Nhưng chẳng hiểu sao mấy ngày trước Chu Tước Tiên Tôn lại bảo tộc Uyên Sồ thả Phượng Hoàng ra Phượng Hoàng Khư, còn đưa đến Cửu Trọng Thiên.
Phượng Hoàng nói: "Ta biết."
Long tộc chủ: "Ngươi không muốn báo thù à?"
Phượng Hoàng cười: "Lấy gì để báo thù?"
Long tộc chủ ướm hỏi: "Trên người ngươi...... không có chiếc lông vũ nào màu đỏ vàng sao?"
Cả tộc Phượng Hoàng chỉ có mình Phượng Ương sống sót, đương nhiên lông vũ kia sẽ thông qua truyền thừa huyết mạch rơi vào người hắn.
Đôi mắt như hồ sâu của Phượng Ương thoáng dao động.
"Lông vũ...... đỏ vàng?"
"Đúng vậy." Long tộc chủ thấy có hy vọng thì vội nói, "Đó là truyền thừa Phượng Hoàng, nếu ngươi luyện hóa truyền thừa thì tu vi nhất định sẽ tăng lên tận trời."
Phượng Ương im lặng hồi lâu, chẳng biết nghĩ gì mà đột nhiên nói: "Có."
Truyền thừa Phượng Hoàng cũng không thể luyện hóa trong một sớm một chiều, còn phải cần trận pháp của tộc Phượng Hoàng phụ trợ, nếu không chuẩn bị kỹ càng mà cố luyện hóa thì thân thể sẽ nổ tung rồi niết bàn tái sinh lần nữa.
Mấy trăm năm trước Long tộc và Phượng tộc vốn có quan hệ tốt nên cũng biết đôi chút về chuyện này.
Long tộc chủ nói: "Ta sẽ tìm trận pháp phụ trợ, điều quan trọng nhất bây giờ là...... lửa độc trên người ngươi."
Muốn dập tắt lửa độc của Chu Tước cũng chẳng dễ dàng gì.
Long tộc chủ suy nghĩ mấy ngày, đột nhiên nghĩ ra cách dập lửa.
Linh mạch Long tộc có thể tạo mưa, nếu rót linh lực kinh mạch vào toàn thân Phượng Hoàng có lẽ sẽ dập tắt được lửa độc chết người kia.
Vân Thu nhìn sững, đôi môi run rẩy vô thức thì thào: "Không......"
Hắn đã đoán được diễn biến tiếp theo nên không dám xem nữa, nhưng ký ức trong thức hải lại không chịu sự điều khiển của hắn mà tàn nhẫn hiện ra quang cảnh ở thánh địa ngay trước mắt.
Con rồng trắng muốt co quắp trên mặt đất, linh lực trong kinh mạch từ từ bị rút ra......
Thân thể dần trở nên lạnh giá.
Vân Thu muốn gào lên, giãy dụa muốn nói ác long xóa những hình ảnh này đi nhưng mắt hắn vẫn nhìn trừng trừng, gần như tự ép mình xem tiếp.
Linh lực tạo mưa trong kinh mạch hai con rồng vẫn chưa thể dập tắt hết lửa độc, truyền thừa Phượng Hoàng đã bắt đầu luyện hóa rót vào cơ thể Phượng Ương.
Phượng Ương lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn: "Rồng kia......"
Long tộc chủ thờ ơ nói: "Bọn chúng vốn cũng chẳng sống được bao lâu nữa, vật tận kỳ dụng cũng vì Long tộc thôi."
Phượng Ương giật mình.
Vật tận kỳ dụng......
Rồng đang sống sờ sờ mà lão lại gọi là...... "vật" sao?
Có người nói thầm bên tai.
"Ngươi ngốc quá à, sao ngươi lại ngốc thế hả? Dẫm lên cỏ ta rồi kìa! Nó sẽ đau đó."
Cây cỏ vô tri vô giác còn được người kia thương yêu, vậy mà những con rồng có thần trí này lại bị xem như đồ vật tùy ý cướp đi tính mạng.
Phượng Ương đột nhiên nói: "Dừng lại đi."
Long tộc chủ nói: "Đã đến nước này không còn đường lui nữa rồi."
Pháp trận càng chuyển động nhanh hơn, con rồng cuối cùng đang thoi thóp không hiểu sao đột ngột bừng tỉnh rồi biến về nguyên hình khổng lồ phun lửa về phía Phượng Ương giữa trận pháp.
Long tộc chủ giật mình quát: "Ngươi dám!"
Phượng Ương bất động lạnh lùng nhìn lửa cháy.
Ầm một tiếng trầm đục, lửa độc Chu Tước trong mình Phượng Hoàng bị dập tắt hơn phân nửa, phần còn lại cũng không chịu được lửa Niết Bàn của Phượng Hoàng thiêu đốt nên bị đẩy ra ngoài, giương nanh múa vuốt đối đầu với lửa Long tộc.
Toàn bộ thánh địa Long tộc hừng hực lửa lớn, lửa độc, lửa Phượng Hoàng, lửa Long tộc đan xen vào nhau làm cả một vùng trời Long tộc sáng rực.
Vì lửa thiêu đốt nên truyền thừa Phượng Hoàng chỉ rót vào cơ thể Phượng Ương một nửa rồi dừng lại.
Nửa cây trâm phản chiếu ánh lửa màu cam rực rỡ.
Vân Thu mở choàng mắt, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập căm hận.
Một tiếng rồng gầm vang vọng khắp trời đất.
Long Nữ Chúc biến thành người chậm rãi đi đến rồi hờ hững chĩa kiếm Long Lân vào tim Long tộc chủ đang nằm rạp dưới đất phun máu tươi.
Long tộc chủ đã già, cũng chưa từng nghĩ Long Nữ Chúc sẽ có ngày to gan tạo phản nên nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi! Đại nghịch bất đạo!—— Cả ngươi nữa! Long tộc không hề tệ bạc với ngươi mà ngươi lại giúp......"
Lão tức run người, suýt thổ huyết thêm lần nữa.
Vân Quy đứng cạnh cúi thấp đầu lặng im không nói.
"Đều tại ta cho các ngươi quá nhiều vọng tưởng!" Long tộc chủ uất hận nói, "Lẽ ra các ngươi phải an phận thủ thường......"
"Nếu chúng ta an phận thủ thường e là Long tộc của ngài sẽ sớm bị tên vô dụng kia hủy hoại."
Long Nữ Chúc cúi xuống cười nói.
"Phụ thân, đây là vì Long tộc cả thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.