Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn
Chương 66: Mộng đẹp ác mộng
Nhất Tùng Âm
21/07/2022
"Ách xì ——"
Phù Ngọc Thu đột nhiên hắt hơi một cái.
Phù Bạch Hạc nói: "Ngươi hết sợ độ cao thì co ro ở đó làm gì?"
Thuyền linh lơ lửng giữa không trung bay về hướng Văn U Cốc, phía dưới là dãy núi Hi Lễ dài vô tận ẩn hiện trong sương mù như một bức tranh thủy mặc từ từ trải rộng ra.
Trên đường đi Phù Ngọc Thu ỉu xìu nép sát vào Phù Bạch Hạc, nhưng sau khi đến dãy núi Hi Lễ thì không biết nghĩ gì mà rón rén đến cạnh cửa sổ thuyền linh sợ hãi nhìn xuống.
"Phía trước là...... chỗ nào thế?"
Phù Bạch Hạc lơ đễnh nghịch mấy món đồ chơi nhỏ trong hộp, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn rồi thuận miệng đáp: "À, Phượng Hoàng Khư đấy."
Phù Ngọc Thu trầm tư.
"Trăm năm trước tộc Phượng Hoàng diệt vong, lửa Niết Bàn thiêu rụi cả ngọn núi Phượng Hoàng thành phế tích nên dần được gọi là Phượng Hoàng Khư." Phù Bạch Hạc nói, "Nghe nói tiên tôn Cửu Trọng Thiên từ khi phá vỏ đã bị cầm tù trong pháp trận ở phế tích kia."
Phù Ngọc Thu nhíu mày, không hiểu sao trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Y không muốn thừa nhận mình động lòng trắc ẩn với tiên tôn nên trừng Phù Bạch Hạc: "Ai cần ngươi lắm miệng!"
Phù Bạch Hạc khó hiểu: "Sao ngươi lại cáu rồi? Vẫn chưa hỏi ngươi đâu, rốt cuộc tại sao tiên tôn Phượng Hoàng kia lại đối đãi với ngươi đặc biệt vậy hả, còn tốt bụng chữa thương cho ngươi nữa?"
"Đừng nói nữa!" Phù Ngọc Thu ngồi bệt dưới cửa sổ bịt tai không chịu nghe, "Dù sao ta và hắn cũng đâu liên quan gì nhau!"
Phù Bạch Hạc nhíu mày: "Ồ? Thôi cũng được, ta khỏi phải khó xử."
Bàn tay đang bịt tai của Phù Ngọc Thu hơi nới lỏng, ngờ vực hỏi: "Ngươi khó xử gì cơ?"
"Yêu tộc đã quyết định hợp tác công khai với Phượng Hành Vân rồi chọn ngày đẹp để giết tiên tôn rồi." Phù Bạch Hạc lấy từ trong hộp ra một cái trống bỏi mà lúc nhỏ Phù Ngọc Thu rất thích rồi đưa tới, "Này, cho ngươi chơi đấy."
Phù Ngọc Thu tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Giết...... tiên tôn?
"Tại, tại sao?"
"Ai biết được?"
Phù Bạch Hạc luôn thích xem náo nhiệt, nếu Phù Ngọc Thu và tiên tôn dính dáng với nhau thì có lẽ hắn sẽ hơi khó xử, nhưng giờ Phù Ngọc Thu đã phủi sạch quan hệ với tiên tôn nên hắn khỏi cần băn khoăn nữa.
"Đầu óc tiên tôn kia hình như hơi điên thì phải." Phù Bạch Hạc lười biếng khoanh chân, "Rõ ràng chỉ cần vung tay lên là có thể khiến mọi kẻ muốn hại mình hồn bay phách tán, nhưng hắn có vẻ thích tự ngược nên cố ý làm ngơ. Ngươi không biết đâu, hôm đó tiên tôn còn chủ động bảo Phượng Hành Vân giết hắn trong vòng ba tháng nữa kìa, chậc, đúng là điên mà."
Phù Ngọc Thu chỉ biết gật đầu.
Diêm La sống vẫn luôn là tên điên nhìn không thấu.
Qủy thần xui khiến thế nào mà cảnh tượng khi Phù Ngọc Thu lần đầu thấy nguyên hình Phượng Hoàng của tiên tôn đột nhiên hiện ra.
Rõ ràng linh lực lửa của Phượng Hoàng kỵ nước nhất nhưng lúc đó lại bị nhốt trong trận pháp để dòng nước lạnh lẽo xối xuống.
Khi đó Phù Ngọc Thu chỉ thấy phẫn nộ, ý nghĩ đầu tiên là Diêm La sống cố ý tra tấn Phượng Hoàng.
Giờ nhớ lại Phượng Hoàng lúc đó......
Đang tự sát sao?
Rõ ràng là tiên tôn Cửu Trọng Thiên, chúa tể tam giới mà sao phải tra tấn mình như vậy?
Chẳng lẽ không thấy đau sao?
Rốt cuộc hắn có mưu đồ gì?
Phù Ngọc Thu rầu rĩ ôm đầu gối im lặng.
Phù Bạch Hạc hiểu y quá rõ nên lười biếng nhìn sang: "Chẳng phải vừa nói không liên quan gì nhau sao?"
Ngay cả trò vui của huynh đệ mình hắn cũng muốn xem.
"Thì có liên quan đâu."
Phù Ngọc Thu mạnh miệng nói rồi vùi mặt vào đầu gối không muốn để ý tới hắn.
Phượng Ương là tiên tôn cao cao tại thượng thì có thể liên quan gì đến ngọn cỏ chưa thấy qua việc đời như y chứ?
Phù Bạch Hạc thấy y lộ ra vẻ cô đơn hiếm thấy thì không nỡ chọc y nữa, nhìn thoáng qua phía dưới rồi sực nhớ ra chuyện gì nên nói: "À phải, mấy ngày trước Nhạc Thánh đã đến tìm ta."
Phù Ngọc Thu không ngẩng lên mà buồn buồn nói: "Gì?"
"Hừ." Phù Bạch Hạc cười lạnh, "Phù Ngọc Khuyết đặt lệnh treo thưởng ta ở Huyền Chúc Lâu bao năm nay mà Nhạc Thánh là người đầu tiên nhận lệnh tìm tới."
Phù Ngọc Thu mờ mịt ngẩng đầu, lúc này mới vỡ lẽ sau khi Phù Ngọc Khuyết quản lý Huyền Chúc Lâu thì việc đầu tiên là treo thưởng Phù Bạch Hạc.
Lần đó mình treo thưởng chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
"Nhạc sư đến giết ngươi à?" Phù Ngọc Thu hỏi.
Phù Bạch Hạc cười nhạo: "Giữa ta và Phù Ngọc Khuyết hễ ai có đầu óc đều đứng về phe ta, Nhạc Thánh nhận ra ta sao có thể hại ta được chứ?"
Phù Ngọc Thu không có đầu óc: "......"
Phù Ngọc Thu cũng chẳng so đo với Phù Bạch Hạc: "Vậy hắn đi đâu rồi?"
"Không biết." Phù Bạch Hạc đáp, "Chẳng phải hôm thi đấu có mưa lửa sao, chắc hắn đi tìm Kim Ô rồi."
Dù sao trăm năm trước Kim Ô gây họa ở hạ giới đã làm đạo lữ của Nhạc Thánh mất mạng.
Phù Ngọc Thu "ồ" một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.
Tất cả những người y quen biết đều có tu vi cao hơn y, dù xảy ra chuyện lớn cũng chẳng đến lượt y lo lắng.
Thuyền linh bay qua Cung Thương Hạp, Văn U Cốc ở ngay phía trước.
Phù Ngọc Thu không rõ đã đi tới đâu, úp mặt vào đầu gối mơ màng rồi vô tư ngủ thiếp đi.
Trên không trung Phù Ngọc Thu lại có một giấc mộng đẹp.
Nhưng mộng đẹp lần này không phải là ký ức xa xưa mà là huyễn cảnh vô cùng chân thực.
Văn U Cốc vẫn giống như trước, cỏ cây xanh tươi bạt ngàn, cảnh núi non vào xuân vô cùng rực rỡ.
Phù Ngọc Thu bước chân trần trên mặt đất, cảm nhận sự mềm mại của bãi cỏ rồi ngạc nhiên nhảy lên mấy cái.
Quá chân thực.
Kỳ quái nhất là Phù Ngọc Thu vẫn biết rõ mình đang mơ.
Y tung tăng nhảy nhót rồi thử biến về nguyên hình.
Đáng tiếc trong giấc mơ này hình như không thể làm theo ý mình muốn, "chíp" một tiếng, Phù Ngọc Thu vẫn biến thành chim trắng đáng yêu chứ không phải U Thảo giáng linh tuyệt mỹ kia.
Chim trắng lăn vài vòng trên cỏ làm mỏ dính đầy bùn.
Phù Ngọc Thu xòe cánh nhảy dựng lên phun ra phì phì rồi giơ cánh phủi cỏ vụn như mèo rửa mặt.
Y cũng không vội mà nhìn trái ngó phải, định đi dạo một vòng Văn U Cốc trong mơ rồi tính tiếp.
Sau khi trải qua tình cảnh bi thảm tự nổ linh đan, trùng sinh thành chim trắng rồi lọt vào tay Diêm La sống, Phù Ngọc Thu tin chắc "tổ vàng tổ bạc không bằng tổ cỏ của mình", dù có chết cũng phải chết ở Văn U Cốc.
Nhớ đến "Diêm La sống", Phù Ngọc Thu lập tức "xì" một tiếng rồi mắng chíp chíp: "Xúi quẩy!"
Vừa mắng xong thì không gian yên tĩnh chung quanh chợt vang lên tiếng chim vỗ cánh, hình như ngay trên đỉnh đầu y.
Phù Ngọc Thu mờ mịt ngẩng lên.
Vì chim trắng mập quá không có cổ nên Phù Ngọc Thu vừa ngẩng đầu thì bị mất đà ngã ngửa ra sau rồi té phịch xuống cỏ.
Ánh mặt trời chói chang buộc y phải híp mắt lại rồi từ từ mở ra.
Sau khi nhìn kỹ Phù Ngọc Thu mới biết ánh sáng chói lóa lúc nãy không phải mặt trời mà là lửa Phượng Hoàng từ trên cao rọi xuống còn chói hơn cả nắng.
Phù Ngọc Thu híp mắt nhìn hồi lâu, bỗng nhiên kịp phản ứng.
Lửa Phượng Hoàng?!
"Chíp ——"
Phù Ngọc Thu lập tức nhảy dựng rồi kinh ngạc nhìn lên trời.
Lửa Phượng Hoàng cuốn theo Phượng Hoàng sải cánh bay đến, mang theo những tia lửa như pháo hoa rơi lả tả xuống trước mặt Phù Ngọc Thu.
Lửa kia nhìn rất nóng nhưng chẳng mảy may làm Phù Ngọc Thu bị thương.
Phù Ngọc Thu nhìn sững người.
Phượng Hoàng ưu nhã đáp xuống đất toát ra khí chất cao quý cảnh đẹp ý vui.
Phù Ngọc Thu nhìn hắn nửa ngày rồi phẫn nộ chíp chíp: "Ngươi! Ra khỏi mộng của ta ngay!"
Sao trong mộng đẹp cũng gặp phải tên Phượng Hoàng lừa gạt tình cảm này chứ?!
Lông mi Phượng Hoàng lấp lánh như lửa, dáng vẻ quý khí bức người, hắn khẽ nhướng mi, đôi mắt vàng đang rực cháy.
Phù Ngọc Thu lui lại mấy bước.
Mắt vàng của Phượng Hoàng vẫn cháy hừng hực, chỉ là ngọn lửa kia mau chóng tan biến, khí thế lúc nãy vô thức lộ ra cũng từ từ thu lại vào người hắn.
Phượng Hoàng khẽ chớp mi rồi mở to mắt, có vẻ hoang mang như vừa tỉnh dậy.
"Đây là...... đâu?"
Phượng Ương chưa kịp phản ứng thì đột nhiên thấy cục bông trắng tinh trước mắt chạy tới đâm đầu vào cánh mình.
Chim trắng?
Phù Ngọc Thu?!
Phượng Ương sững sờ.
Phù Ngọc Thu tức giận suýt trào nước mắt, hết húc đầu lại dùng mỏ nhọn non nớt mổ hắn rồi quát to: "Ngươi đi mau đi! Ta không thèm mơ thấy ngươi! Ta cũng chẳng nhớ ngươi đâu, ta mắng ngươi đó!"
Phượng Ương: "............"
Lần này Phù Ngọc Thu thật sự muốn khóc.
Tiên tôn lừa gạt mình như vậy mà còn mơ thấy hắn làm gì?
Không nên chút nào!
Phù Ngọc Thu muốn làm chủ "giấc mơ" của mình nên cố đuổi Phượng Hoàng đi bằng mọi cách.
Dù sao cũng chỉ là mơ, tiên tôn đột nhiên xuất hiện chắc chắn là ảo ảnh, Phù Ngọc Thu còn lâu mới sợ hắn.
Sức chim trắng rất yếu nên dù có dốc hết toàn lực cũng chẳng làm Phượng Hoàng suy suyển chút nào, trái lại còn khiến mình mệt mỏi thở hồng hộc.
Thấy Phù Ngọc Thu hình như tưởng mình là ảo ảnh, Phượng Ương không muốn lừa y nên nói thẳng: "Ta là thật đấy."
"Im ngay!" Phù Ngọc Thu giơ móng chim đạp lên chân Phượng Hoàng rồi tức giận nạt, "Thật cái chíp! Chỗ nào chỗ nào cũng có ngươi, ta nằm mơ cũng không được yên nữa, ngươi biến mau đi!"
Thậm chí Phù Ngọc Thu còn xòe cánh đi quanh Phượng Hoàng lẩm nhẩm niệm chú: "Mau biến đi ——"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương còn không biết làm thế nào mình xuất hiện trong mơ của Phù Ngọc Thu chứ đừng nói chi biến mất, hắn chỉ có thể ngượng ngập khó xử đứng tại chỗ nhìn theo Phù Ngọc Thu đi tới đi lui.
Phù Ngọc Thu niệm chú nửa ngày vẫn không xua được "yêu nghiệt tà ma" Phượng Ương nên đành xếp cánh lại, mắt không thấy tâm không phiền xoay người bỏ đi.
Phượng Ương chăm chú nhìn y đi xa, đang phân vân có nên đi theo hay không thì chợt cảm nhận được một luồng linh lực kỳ lạ trong ngực.
Trước mắt lóe lên một tia sáng xanh, Phượng Hoàng đột ngột dịch chuyển tức thời rồi rơi thẳng xuống con đường trước mặt Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu: "?"
Phượng Ương: "......"
Bắt gặp vẻ mặt khó tin "Ngươi là ảo ảnh mà còn dám đuổi theo à?" của Phù Ngọc Thu, Phượng Ương nói: "Ta có thể giải thích."
Phù Ngọc Thu lạnh lùng nhìn hắn: "Giải thích đi."
Phượng Ương ngẩn ra chẳng biết phải nói thế nào.
"Được rồi." Phù Ngọc Thu xem như chịu thua, cũng không còn phẫn nộ như lúc nãy mà hít sâu một hơi rồi đi vòng quanh Phượng Hoàng hờ hững nói, "Xem ra đây không phải mộng đẹp mà là ác mộng."
Phượng Ương im lặng để mặc y đi quanh mình.
Sau khi lượn một vòng, Phù Ngọc Thu đứng lại trước mặt Phượng Ương, hai mắt đảo tới đảo lui như đang nghĩ ra ý xấu gì đó.
Phượng Ương máy mắt một cái.
"Nhưng mộng đẹp hay ác mộng chỉ là ý nghĩ của ta thôi." Vẻ mặt Phù Ngọc Thu đầy mưu mô, rốt cuộc thốt ra cái tên mà y đã giấu trong lòng bao lâu nay, "Diêm La sống, ngươi hay thưởng tuyết tằm cho người khác ăn, vậy ngươi có thích ăn không?"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương tự hỏi phải làm thế nào thì Phù Ngọc Thu mới chịu tin mình là thật.
Trước đó Phù Ngọc Thu bị tiên tôn đùa bỡn xoay quanh, giờ cứ đinh ninh đây là mơ nên muốn biến ác mộng thành mộng đẹp, quyết chí trả thù Diêm La sống luôn ức hiếp mình cho hả giận.
Phượng Ương không biết trả lời thế nào nên đành rũ mắt im lặng.
Thấy Phượng Hoàng có vẻ bị giấc mơ của mình ép phải "ngoan ngoãn", Phù Ngọc Thu cười lạnh rồi hả hê thở hắt ra một hơi.
Trong hiện thực y không trả thù được Diêm La sống, chẳng lẽ trong mơ còn để hắn bắt nạt nữa sao?
Phù Ngọc Thu độc ác nghĩ thầm: "Mình phải đi bắt một giỏ sâu cho hắn ăn no mới được."
Phù Ngọc Thu đột nhiên hắt hơi một cái.
Phù Bạch Hạc nói: "Ngươi hết sợ độ cao thì co ro ở đó làm gì?"
Thuyền linh lơ lửng giữa không trung bay về hướng Văn U Cốc, phía dưới là dãy núi Hi Lễ dài vô tận ẩn hiện trong sương mù như một bức tranh thủy mặc từ từ trải rộng ra.
Trên đường đi Phù Ngọc Thu ỉu xìu nép sát vào Phù Bạch Hạc, nhưng sau khi đến dãy núi Hi Lễ thì không biết nghĩ gì mà rón rén đến cạnh cửa sổ thuyền linh sợ hãi nhìn xuống.
"Phía trước là...... chỗ nào thế?"
Phù Bạch Hạc lơ đễnh nghịch mấy món đồ chơi nhỏ trong hộp, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn rồi thuận miệng đáp: "À, Phượng Hoàng Khư đấy."
Phù Ngọc Thu trầm tư.
"Trăm năm trước tộc Phượng Hoàng diệt vong, lửa Niết Bàn thiêu rụi cả ngọn núi Phượng Hoàng thành phế tích nên dần được gọi là Phượng Hoàng Khư." Phù Bạch Hạc nói, "Nghe nói tiên tôn Cửu Trọng Thiên từ khi phá vỏ đã bị cầm tù trong pháp trận ở phế tích kia."
Phù Ngọc Thu nhíu mày, không hiểu sao trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Y không muốn thừa nhận mình động lòng trắc ẩn với tiên tôn nên trừng Phù Bạch Hạc: "Ai cần ngươi lắm miệng!"
Phù Bạch Hạc khó hiểu: "Sao ngươi lại cáu rồi? Vẫn chưa hỏi ngươi đâu, rốt cuộc tại sao tiên tôn Phượng Hoàng kia lại đối đãi với ngươi đặc biệt vậy hả, còn tốt bụng chữa thương cho ngươi nữa?"
"Đừng nói nữa!" Phù Ngọc Thu ngồi bệt dưới cửa sổ bịt tai không chịu nghe, "Dù sao ta và hắn cũng đâu liên quan gì nhau!"
Phù Bạch Hạc nhíu mày: "Ồ? Thôi cũng được, ta khỏi phải khó xử."
Bàn tay đang bịt tai của Phù Ngọc Thu hơi nới lỏng, ngờ vực hỏi: "Ngươi khó xử gì cơ?"
"Yêu tộc đã quyết định hợp tác công khai với Phượng Hành Vân rồi chọn ngày đẹp để giết tiên tôn rồi." Phù Bạch Hạc lấy từ trong hộp ra một cái trống bỏi mà lúc nhỏ Phù Ngọc Thu rất thích rồi đưa tới, "Này, cho ngươi chơi đấy."
Phù Ngọc Thu tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Giết...... tiên tôn?
"Tại, tại sao?"
"Ai biết được?"
Phù Bạch Hạc luôn thích xem náo nhiệt, nếu Phù Ngọc Thu và tiên tôn dính dáng với nhau thì có lẽ hắn sẽ hơi khó xử, nhưng giờ Phù Ngọc Thu đã phủi sạch quan hệ với tiên tôn nên hắn khỏi cần băn khoăn nữa.
"Đầu óc tiên tôn kia hình như hơi điên thì phải." Phù Bạch Hạc lười biếng khoanh chân, "Rõ ràng chỉ cần vung tay lên là có thể khiến mọi kẻ muốn hại mình hồn bay phách tán, nhưng hắn có vẻ thích tự ngược nên cố ý làm ngơ. Ngươi không biết đâu, hôm đó tiên tôn còn chủ động bảo Phượng Hành Vân giết hắn trong vòng ba tháng nữa kìa, chậc, đúng là điên mà."
Phù Ngọc Thu chỉ biết gật đầu.
Diêm La sống vẫn luôn là tên điên nhìn không thấu.
Qủy thần xui khiến thế nào mà cảnh tượng khi Phù Ngọc Thu lần đầu thấy nguyên hình Phượng Hoàng của tiên tôn đột nhiên hiện ra.
Rõ ràng linh lực lửa của Phượng Hoàng kỵ nước nhất nhưng lúc đó lại bị nhốt trong trận pháp để dòng nước lạnh lẽo xối xuống.
Khi đó Phù Ngọc Thu chỉ thấy phẫn nộ, ý nghĩ đầu tiên là Diêm La sống cố ý tra tấn Phượng Hoàng.
Giờ nhớ lại Phượng Hoàng lúc đó......
Đang tự sát sao?
Rõ ràng là tiên tôn Cửu Trọng Thiên, chúa tể tam giới mà sao phải tra tấn mình như vậy?
Chẳng lẽ không thấy đau sao?
Rốt cuộc hắn có mưu đồ gì?
Phù Ngọc Thu rầu rĩ ôm đầu gối im lặng.
Phù Bạch Hạc hiểu y quá rõ nên lười biếng nhìn sang: "Chẳng phải vừa nói không liên quan gì nhau sao?"
Ngay cả trò vui của huynh đệ mình hắn cũng muốn xem.
"Thì có liên quan đâu."
Phù Ngọc Thu mạnh miệng nói rồi vùi mặt vào đầu gối không muốn để ý tới hắn.
Phượng Ương là tiên tôn cao cao tại thượng thì có thể liên quan gì đến ngọn cỏ chưa thấy qua việc đời như y chứ?
Phù Bạch Hạc thấy y lộ ra vẻ cô đơn hiếm thấy thì không nỡ chọc y nữa, nhìn thoáng qua phía dưới rồi sực nhớ ra chuyện gì nên nói: "À phải, mấy ngày trước Nhạc Thánh đã đến tìm ta."
Phù Ngọc Thu không ngẩng lên mà buồn buồn nói: "Gì?"
"Hừ." Phù Bạch Hạc cười lạnh, "Phù Ngọc Khuyết đặt lệnh treo thưởng ta ở Huyền Chúc Lâu bao năm nay mà Nhạc Thánh là người đầu tiên nhận lệnh tìm tới."
Phù Ngọc Thu mờ mịt ngẩng đầu, lúc này mới vỡ lẽ sau khi Phù Ngọc Khuyết quản lý Huyền Chúc Lâu thì việc đầu tiên là treo thưởng Phù Bạch Hạc.
Lần đó mình treo thưởng chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
"Nhạc sư đến giết ngươi à?" Phù Ngọc Thu hỏi.
Phù Bạch Hạc cười nhạo: "Giữa ta và Phù Ngọc Khuyết hễ ai có đầu óc đều đứng về phe ta, Nhạc Thánh nhận ra ta sao có thể hại ta được chứ?"
Phù Ngọc Thu không có đầu óc: "......"
Phù Ngọc Thu cũng chẳng so đo với Phù Bạch Hạc: "Vậy hắn đi đâu rồi?"
"Không biết." Phù Bạch Hạc đáp, "Chẳng phải hôm thi đấu có mưa lửa sao, chắc hắn đi tìm Kim Ô rồi."
Dù sao trăm năm trước Kim Ô gây họa ở hạ giới đã làm đạo lữ của Nhạc Thánh mất mạng.
Phù Ngọc Thu "ồ" một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.
Tất cả những người y quen biết đều có tu vi cao hơn y, dù xảy ra chuyện lớn cũng chẳng đến lượt y lo lắng.
Thuyền linh bay qua Cung Thương Hạp, Văn U Cốc ở ngay phía trước.
Phù Ngọc Thu không rõ đã đi tới đâu, úp mặt vào đầu gối mơ màng rồi vô tư ngủ thiếp đi.
Trên không trung Phù Ngọc Thu lại có một giấc mộng đẹp.
Nhưng mộng đẹp lần này không phải là ký ức xa xưa mà là huyễn cảnh vô cùng chân thực.
Văn U Cốc vẫn giống như trước, cỏ cây xanh tươi bạt ngàn, cảnh núi non vào xuân vô cùng rực rỡ.
Phù Ngọc Thu bước chân trần trên mặt đất, cảm nhận sự mềm mại của bãi cỏ rồi ngạc nhiên nhảy lên mấy cái.
Quá chân thực.
Kỳ quái nhất là Phù Ngọc Thu vẫn biết rõ mình đang mơ.
Y tung tăng nhảy nhót rồi thử biến về nguyên hình.
Đáng tiếc trong giấc mơ này hình như không thể làm theo ý mình muốn, "chíp" một tiếng, Phù Ngọc Thu vẫn biến thành chim trắng đáng yêu chứ không phải U Thảo giáng linh tuyệt mỹ kia.
Chim trắng lăn vài vòng trên cỏ làm mỏ dính đầy bùn.
Phù Ngọc Thu xòe cánh nhảy dựng lên phun ra phì phì rồi giơ cánh phủi cỏ vụn như mèo rửa mặt.
Y cũng không vội mà nhìn trái ngó phải, định đi dạo một vòng Văn U Cốc trong mơ rồi tính tiếp.
Sau khi trải qua tình cảnh bi thảm tự nổ linh đan, trùng sinh thành chim trắng rồi lọt vào tay Diêm La sống, Phù Ngọc Thu tin chắc "tổ vàng tổ bạc không bằng tổ cỏ của mình", dù có chết cũng phải chết ở Văn U Cốc.
Nhớ đến "Diêm La sống", Phù Ngọc Thu lập tức "xì" một tiếng rồi mắng chíp chíp: "Xúi quẩy!"
Vừa mắng xong thì không gian yên tĩnh chung quanh chợt vang lên tiếng chim vỗ cánh, hình như ngay trên đỉnh đầu y.
Phù Ngọc Thu mờ mịt ngẩng lên.
Vì chim trắng mập quá không có cổ nên Phù Ngọc Thu vừa ngẩng đầu thì bị mất đà ngã ngửa ra sau rồi té phịch xuống cỏ.
Ánh mặt trời chói chang buộc y phải híp mắt lại rồi từ từ mở ra.
Sau khi nhìn kỹ Phù Ngọc Thu mới biết ánh sáng chói lóa lúc nãy không phải mặt trời mà là lửa Phượng Hoàng từ trên cao rọi xuống còn chói hơn cả nắng.
Phù Ngọc Thu híp mắt nhìn hồi lâu, bỗng nhiên kịp phản ứng.
Lửa Phượng Hoàng?!
"Chíp ——"
Phù Ngọc Thu lập tức nhảy dựng rồi kinh ngạc nhìn lên trời.
Lửa Phượng Hoàng cuốn theo Phượng Hoàng sải cánh bay đến, mang theo những tia lửa như pháo hoa rơi lả tả xuống trước mặt Phù Ngọc Thu.
Lửa kia nhìn rất nóng nhưng chẳng mảy may làm Phù Ngọc Thu bị thương.
Phù Ngọc Thu nhìn sững người.
Phượng Hoàng ưu nhã đáp xuống đất toát ra khí chất cao quý cảnh đẹp ý vui.
Phù Ngọc Thu nhìn hắn nửa ngày rồi phẫn nộ chíp chíp: "Ngươi! Ra khỏi mộng của ta ngay!"
Sao trong mộng đẹp cũng gặp phải tên Phượng Hoàng lừa gạt tình cảm này chứ?!
Lông mi Phượng Hoàng lấp lánh như lửa, dáng vẻ quý khí bức người, hắn khẽ nhướng mi, đôi mắt vàng đang rực cháy.
Phù Ngọc Thu lui lại mấy bước.
Mắt vàng của Phượng Hoàng vẫn cháy hừng hực, chỉ là ngọn lửa kia mau chóng tan biến, khí thế lúc nãy vô thức lộ ra cũng từ từ thu lại vào người hắn.
Phượng Hoàng khẽ chớp mi rồi mở to mắt, có vẻ hoang mang như vừa tỉnh dậy.
"Đây là...... đâu?"
Phượng Ương chưa kịp phản ứng thì đột nhiên thấy cục bông trắng tinh trước mắt chạy tới đâm đầu vào cánh mình.
Chim trắng?
Phù Ngọc Thu?!
Phượng Ương sững sờ.
Phù Ngọc Thu tức giận suýt trào nước mắt, hết húc đầu lại dùng mỏ nhọn non nớt mổ hắn rồi quát to: "Ngươi đi mau đi! Ta không thèm mơ thấy ngươi! Ta cũng chẳng nhớ ngươi đâu, ta mắng ngươi đó!"
Phượng Ương: "............"
Lần này Phù Ngọc Thu thật sự muốn khóc.
Tiên tôn lừa gạt mình như vậy mà còn mơ thấy hắn làm gì?
Không nên chút nào!
Phù Ngọc Thu muốn làm chủ "giấc mơ" của mình nên cố đuổi Phượng Hoàng đi bằng mọi cách.
Dù sao cũng chỉ là mơ, tiên tôn đột nhiên xuất hiện chắc chắn là ảo ảnh, Phù Ngọc Thu còn lâu mới sợ hắn.
Sức chim trắng rất yếu nên dù có dốc hết toàn lực cũng chẳng làm Phượng Hoàng suy suyển chút nào, trái lại còn khiến mình mệt mỏi thở hồng hộc.
Thấy Phù Ngọc Thu hình như tưởng mình là ảo ảnh, Phượng Ương không muốn lừa y nên nói thẳng: "Ta là thật đấy."
"Im ngay!" Phù Ngọc Thu giơ móng chim đạp lên chân Phượng Hoàng rồi tức giận nạt, "Thật cái chíp! Chỗ nào chỗ nào cũng có ngươi, ta nằm mơ cũng không được yên nữa, ngươi biến mau đi!"
Thậm chí Phù Ngọc Thu còn xòe cánh đi quanh Phượng Hoàng lẩm nhẩm niệm chú: "Mau biến đi ——"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương còn không biết làm thế nào mình xuất hiện trong mơ của Phù Ngọc Thu chứ đừng nói chi biến mất, hắn chỉ có thể ngượng ngập khó xử đứng tại chỗ nhìn theo Phù Ngọc Thu đi tới đi lui.
Phù Ngọc Thu niệm chú nửa ngày vẫn không xua được "yêu nghiệt tà ma" Phượng Ương nên đành xếp cánh lại, mắt không thấy tâm không phiền xoay người bỏ đi.
Phượng Ương chăm chú nhìn y đi xa, đang phân vân có nên đi theo hay không thì chợt cảm nhận được một luồng linh lực kỳ lạ trong ngực.
Trước mắt lóe lên một tia sáng xanh, Phượng Hoàng đột ngột dịch chuyển tức thời rồi rơi thẳng xuống con đường trước mặt Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu: "?"
Phượng Ương: "......"
Bắt gặp vẻ mặt khó tin "Ngươi là ảo ảnh mà còn dám đuổi theo à?" của Phù Ngọc Thu, Phượng Ương nói: "Ta có thể giải thích."
Phù Ngọc Thu lạnh lùng nhìn hắn: "Giải thích đi."
Phượng Ương ngẩn ra chẳng biết phải nói thế nào.
"Được rồi." Phù Ngọc Thu xem như chịu thua, cũng không còn phẫn nộ như lúc nãy mà hít sâu một hơi rồi đi vòng quanh Phượng Hoàng hờ hững nói, "Xem ra đây không phải mộng đẹp mà là ác mộng."
Phượng Ương im lặng để mặc y đi quanh mình.
Sau khi lượn một vòng, Phù Ngọc Thu đứng lại trước mặt Phượng Ương, hai mắt đảo tới đảo lui như đang nghĩ ra ý xấu gì đó.
Phượng Ương máy mắt một cái.
"Nhưng mộng đẹp hay ác mộng chỉ là ý nghĩ của ta thôi." Vẻ mặt Phù Ngọc Thu đầy mưu mô, rốt cuộc thốt ra cái tên mà y đã giấu trong lòng bao lâu nay, "Diêm La sống, ngươi hay thưởng tuyết tằm cho người khác ăn, vậy ngươi có thích ăn không?"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương tự hỏi phải làm thế nào thì Phù Ngọc Thu mới chịu tin mình là thật.
Trước đó Phù Ngọc Thu bị tiên tôn đùa bỡn xoay quanh, giờ cứ đinh ninh đây là mơ nên muốn biến ác mộng thành mộng đẹp, quyết chí trả thù Diêm La sống luôn ức hiếp mình cho hả giận.
Phượng Ương không biết trả lời thế nào nên đành rũ mắt im lặng.
Thấy Phượng Hoàng có vẻ bị giấc mơ của mình ép phải "ngoan ngoãn", Phù Ngọc Thu cười lạnh rồi hả hê thở hắt ra một hơi.
Trong hiện thực y không trả thù được Diêm La sống, chẳng lẽ trong mơ còn để hắn bắt nạt nữa sao?
Phù Ngọc Thu độc ác nghĩ thầm: "Mình phải đi bắt một giỏ sâu cho hắn ăn no mới được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.