Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn
Chương 116: Phiên ngoại ở một thế giới khác (1)
Nhất Tùng Âm
08/08/2022
Dãy núi Hi Lễ.
Đại thụ chót vót che khuất bầu trời như một bàn tay khổng lồ cố với lên không trung, mỗi chiếc lá đều ra sức hấp thu ánh nắng.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên một loạt âm thanh kinh thiên động địa vang vọng khắp núi rừng.
Cây già đang nghỉ ngơi phơi nắng bị chấn động suýt bật gốc, vội vàng cắm chặt rễ rồi mở mắt ra nhìn, chỉ thấy lửa hừng hực sắp ập vào mặt.
Cây già: "???"
Kẻ nào thất đức phóng hỏa đốt rừng vậy hả?!
Cây già vội vàng bứng rễ ra khỏi đất nhưng nó đã cắm rễ ở đây quá lâu nên cành lá rậm rạp, thân cây nặng nề không thể nói bứng là bứng ngay được.
Trơ mắt nhìn đám lửa có thể đốt mình cháy khét kia tới gần, cây già vô thức nhắm tịt mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu lảnh lót của Phượng Hoàng.
Sau đó là tiếng linh lực va chạm kịch liệt.
Cây già do dự hé mắt ra, con ngươi hơi co lại.
Đám lửa hừng hực kia mới lan tới trước mặt mình nửa trượng đã bị chặn đứng, nếu chậm thêm chút nữa e là cây già mấy trăm năm đã cháy thành than.
Cây già sợ hãi chậm chạp ngẩng đầu nhìn.
Một con Phượng Hoàng có bộ lông lộng lẫy bay vút giữa không trung như đang đấu đá với thứ gì đó tỏa ánh vàng rực rỡ.
Thứ vàng chói kia thỉnh thoảng thả một quả cầu lửa lao thẳng xuống dãy núi Hi Lễ bên dưới —— Chính là đám lửa suýt rơi trúng cây già lúc nãy.
Dường như linh lực Phượng Hoàng đang ngăn chặn Kim Ô, mỗi khi quả cầu lửa kia sắp rơi xuống rừng rậm thì lập tức bị linh lực phá tan tạo ra một màn pháo hoa rực rỡ chói lọi rồi biến mất giữa không trung.
Cây già kinh ngạc ngước nhìn.
Phượng Hoàng ở Phượng Hoàng Khư và......
Đó là yêu vật gì thế nhỉ?
Cây già còn đang chửi thầm thì thấy "yêu vật" kia như bị đánh trúng nên lao thẳng về phía mình.
Cây già: "......"
Lại nữa à?!
Lần này động tác của nó nhanh hơn một chút, muốn tranh thủ chạy trốn trước khi "yêu vật" rơi xuống nhưng nó đã đánh giá thấp thân cây quanh năm đứng im của mình, có cố gắng cách mấy cũng vẫn nhích chậm rì rì trong đất.
Thấy sắp bị nện trúng, cây già đang định chịu chết thì đã thấy con Phượng Hoàng kia nhanh nhẹn bay đến, bộ lông hoa mỹ ánh lên màu đỏ vàng dưới nắng, đẹp đến nỗi làm người ta mê mẩn.
Phượng Hoàng bay đến trong chớp mắt, sau khi đáp xuống trước mặt cây già thì đột nhiên hóa thành người mặc áo bào trắng tinh thêu hình Phượng Hoàng.
Thiếu niên giơ tay lên không trung phóng ra một tia linh lực va chạm với quả cầu lửa đang rơi.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Pháo hoa nổ tung giữa trời rồi lốp bốp rơi xuống.
Cây già kinh ngạc nhìn pháo hoa rơi rớt, nhất thời không kịp phản ứng.
Thiếu niên cao lớn mặc áo bào Phượng Hoàng nhìn không chớp mắt, dường như cảm nhận được gì nên nhíu mày lộ ra vẻ lạnh lùng.
Nhưng khi quay người thấy cây già thì gương mặt xinh đẹp kia lại hiền hòa như gió xuân.
"Ngài không sao chứ?"
Cây già sửng sốt một hồi mới nhận ra thiếu niên tộc Phượng Hoàng này đang nói chuyện với mình nên vội vã lắc đầu, vì khiếp sợ nên lá cây khô héo rụng xuống lả tả.
Phượng Hoàng đứng dưới tán lá vàng úa mỉm cười nói khẽ: "Làm ngài sợ rồi."
Dứt lời hắn lại hóa thành Phượng Hoàng sải cánh bay đi.
Cây già ngẩn ngơ nhìn theo hắn bay xa tít tắp, thấy hoa văn Phượng Hoàng thêu chìm trên áo hắn thì kinh ngạc không thôi.
Phượng Hoàng trẻ tuổi kia chính là thiếu tộc chủ của Phượng Hoàng Khư sao?!
***
Phượng Ương đang đuổi theo Kim Ô chạy trốn.
Từ khi Phượng Ương phá vỏ mười bảy năm trước, mấy con Kim Ô thường xuyên rải mưa lửa xuống tam giới lần lượt bị tộc chủ Phượng Hoàng giết sạch.
Lần này Phượng Ương đến đây để truy tìm con cuối cùng.
Nhưng con Kim Ô kia quá xảo quyệt, thân xác đã bị đánh tan thành bột mịn mà thần hồn vẫn trốn nhanh như chớp.
Phượng Ương sải cánh bay giữa trời, cảm nhận được khí tức yếu ớt mà thần hồn Kim Ô để lại ở những nơi nó đi qua, cuối cùng âm thầm biến mất ở lối vào một hẻm núi.
Phượng Hoàng đáp xuống đất hóa thành người, hình Phượng Hoàng trên áo bào trắng phút chốc tan biến như ngọn lửa đã tàn.
Đó là lối vào kết giới, cỏ dại che kín một lỗ nhỏ trên đó —— Dường như Kim Ô đã đục thủng lỗ này để chui vào.
Kết giới đang từ từ co lại, chẳng mấy chốc sẽ nguyên vẹn như ban đầu.
Phượng Ương nhíu mày lâm vào tình thế khó xử.
Nơi này có kết giới chứng tỏ có người ở, tự tiện xông vào thật quá lỗ mãng.
Nhưng Kim Ô nham hiểm tàn độc giờ chỉ còn lại thần hồn, nhất định sẽ tìm thân thể ai đó để đoạt xá trùng sinh.
Nếu chậm trễ e là những người ở đây sẽ bị nguy hiểm tính mạng.
Phượng Ương nhìn chiếc vòng Phượng Hoàng khóa hồn trên tay, nhẹ giọng nói câu "đắc tội" rồi hóa thành Phượng Hoàng chui vào lỗ thủng sắp liền lại kia.
Khác với tình cảnh rối ren bên ngoài, trong kết giới hệt như thế ngoại đào nguyên, khắp nơi trăm hoa đua nở.
Phượng Ương cũng không để ý mà nhặt lên một chiếc lông quạ vàng rơi dưới đất rồi lần theo khí tức Kim Ô bắt đầu đi tìm.
***
Văn U Cốc.
Một cây U Thảo cắm rễ trong đất tơi xốp lười biếng đung đưa lá cây phơi nắng.
Phơi chưa bao lâu nó lại ra sức dời bộ rễ đi lòng vòng trong đất rồi đổi hướng phơi tiếp, thoải mái cực kỳ .
Trong cơn mơ màng, bên tai như có tiếng vỡ vụn.
Phù Ngọc Thu ngái ngủ lắc lư cành lá, lật lại chiếc lá mình thích nhất để phơi nắng mặt sau, thấy chung quanh không có gì khác thường lại tiếp tục ngáy o o.
Nhưng chưa yên giấc bao lâu thì chợt nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất cũng rung chuyển theo.
Phù Ngọc Thu đột ngột bừng tỉnh, bộ rễ bị chấn động run lên, vội vàng lôi mình ra khỏi đất.
Y nhanh chóng dùng cả rễ lẫn lá leo vào một chậu hoa xinh đẹp bên cạnh rồi thúc giục linh lực bưng chậu chạy về nhà.
Động tĩnh kia càng lúc càng lớn, thậm chí còn tới gần chỗ y.
Đây là lần đầu Phù Ngọc Thu nghe thấy tiếng động này nên hoảng đến nỗi rụng mất một cái lá.
Ngay khi sắp chạy về đến nhà thì một cảm giác nóng cháy đột nhiên ập tới từ phía sau, xẹt qua chậu hoa của y rồi lao thẳng xuống đất.
Phù Ngọc Thu sững sờ.
Chớp mắt tiếp theo, chậu hoa bị linh lực đánh trúng từ từ nứt ra như mạng nhện rồi vỡ vụn.
Phù Ngọc Thu bất thình lình ngã lăn ra đất.
"Cỏ!"
Y mắng to một câu, đang định đứng dậy thì chợt cảm thấy có vật gì đó giống như vòng tròn đột nhiên siết chặt một chiếc lá của mình.
Phù Ngọc Thu kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy một thiếu niên áo trắng lạnh mặt bước trên lửa đi đến, lửa Phượng Hoàng trong tay biến thành một sợi xích, đầu còn lại buộc vào lá Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu: "???"
Cả thân cỏ của y đều choáng váng, không hiểu tại sao mình bị trói lại.
Thiếu niên áo trắng nhanh chóng đáp xuống đất rồi hờ hững thu hồi vòng tay Phượng Hoàng chưa bắt được thần hồn Kim Ô, nhưng vừa kéo một cái đã bị vướng.
Hắn nhíu mày cúi đầu nhìn thì thấy chiếc vòng kia thu nhỏ vô số lần và mắc kẹt vào lá của một cây cỏ.
Phượng Ương: "?"
Kim Ô đã chạy trốn, Phượng Ương cứ tưởng đây chỉ là một cây cỏ quá mức xinh đẹp, đang định cưỡng ép thu hồi pháp khí thì chợt nghe một tiếng lanh lảnh: "Cỏ cỏ cỏ!"
Phượng Ương giật mình.
Chưa kịp phản ứng thì cây cỏ kia đột nhiên biến thành một thiếu niên xinh đẹp ngồi trên đống đất bẩn thỉu tức giận trừng hắn.
Phượng Ương: "......"
Lúc này Phượng Ương mới nhận ra đây là cây cỏ đã sinh thần trí!
Cây cỏ này nhìn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc áo bào rộng quá khổ, nhìn vạt áo và đôi chân thon dài lộ ra ngoài cũng đủ biết bên trong không mặc gì khác.
Gương mặt thiếu niên vẫn còn nét bầu bĩnh ngây thơ, khi trợn mắt nhìn người trong đồng tử xinh đẹp như muốn tóe ra lửa.
Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của y đeo vòng tay Phượng Hoàng của Phượng Ương, phía dưới còn rũ xuống một sợi xích màu vàng nối với hình lửa trên cổ tay Phượng Ương.
Phượng Ương sửng sốt.
Phù Ngọc Thu tức gần chết, đều tại tên nhân loại xấu xa này nên y mới phải biến thành hình người mình ghét nhất.
"Cỏ! Cỏ cỏ!" Phù Ngọc Thu tức đến nỗi không kịp lựa lời, vung lên sợi xích trong tay nghẹn ngào mắng hắn, "Tự tiện xông vào nhà người khác, ngươi có giáo dưỡng không hả?!—— Còn nữa đây là cái gì?! Đây là cái gì ngươi nói xem?! Nặng chết ta rồi, còn xấu nữa chứ!"
Từ nhỏ Phượng Ương đã được cha mẹ dạy bảo nên ôn hòa thiện lương cung kính cần kiệm đã khắc sâu vào xương cốt của hắn, đây là lần đầu tiên bị mắng không có giáo dưỡng nhưng hắn phạm lỗi trước nên cũng chẳng tức giận mà ôn tồn nói: "Xin lỗi, chuyện này có nguyên nhân......"
"Ta mặc kệ!" Phù Ngọc Thu chỉ vào đống sứ vỡ kia, tức đến nỗi hai mắt đỏ hoe, "Đều tại ngươi hết, chậu hoa của ta vỡ rồi......"
Đây là lần đầu tiên y bị người khác chọc giận như vậy nên chưa nói được mấy câu nước mắt đã rơi lã chã.
Tức phát khóc.
Phượng Ương: "......"
Thà rằng thiếu niên tức giận trách mắng Phượng Ương còn dễ chịu hơn, đằng này thấy y tức phát khóc thì lập tức luống cuống tay chân.
"Ngươi......" Phượng Ương nhất thời không biết làm thế nào nên lúng túng nói, "Là lỗi của ta, ngươi đừng......"
Đừng khóc.
Phù Ngọc Thu cũng không ngờ mình lại dễ khóc như vậy, còn khóc trước mặt một kẻ xa lạ đáng ghét nên y quay đầu đi rồi hậm hực lau nước mắt trên mặt.
"Ngươi đi nhanh lên!"
Phượng Ương lộ vẻ xấu hổ.
Hắn cũng muốn đi lắm nhưng vòng tay Phượng Hoàng kia là quà sinh nhật Phượng Chủ tặng hắn mấy ngày trước, đã dung hợp vào kinh mạch trong nội phủ của hắn nên gắn liền với linh lực.
Phượng Ương chỉ mới học cách sử dụng pháp khí này nên chưa biết cách mở khóa.
Lúc đầu hắn định dùng pháp khí bắt trói Kim Ô đem về Phượng Hoàng Khư, Phượng Chủ sẽ giúp mình tháo ra, nhưng bây giờ......
Lại khóa phải người vô tội.
Đúng lúc này, Phượng Ương mơ hồ phát hiện thần hồn Kim Ô đã đến gần kết giới như muốn đục thủng một lỗ chạy ra.
Hắn sầm mặt, không kịp giải thích nhiều mà tiến lên bế Phù Ngọc Thu ôm vào ngực rồi nói: "Đắc tội."
Dứt lời Phượng Ương bế y đến chỗ Kim Ô mặc kệ Phù Ngọc Thu trợn mắt há hốc mồm.
Phù Ngọc Thu: "???"
Phù Ngọc Thu tức điên, giãy dụa gào lên: "Ngươi điên rồi sao?! Thả ta ra!"
Phượng Ương cưỡi gió bay đi, cảm giác mất trọng lượng đột ngột làm Phù Ngọc Thu run lên, nhìn thoáng qua bên dưới thấy mình cách mặt đất hơn mấy trượng thì lập tức hét to một tiếng rồi liều mạng ôm cổ Phượng Ương.
"A a a cỏ cỏ cỏ! Ta bay!"
"Ca ca! Ca ca cứu mạng ——"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương muốn giải thích với y nhưng bên tai toàn tiếng "cỏ cỏ cỏ" đầy hoảng sợ của Phù Ngọc Thu.
Trong tiếng la hét chửi bới ầm ĩ Phượng Ương vẫn tỏ ra điềm tĩnh, chỉ nháy mắt đã đến chỗ Kim Ô, ngọn lửa lập tức bùng lên.
Tạm thời không thể dùng vòng tay Phượng Hoàng nên chỉ có thể đốt nó hồn bay phách tán.
Nhưng lửa chưa kịp lan đến chỗ Kim Ô bị dồn vào đường cùng vẫn còn liều mạng đục thủng kết giới thì một sợi dây leo tỏa ra âm khí đột nhiên vươn đến quấn quanh thần hồn Kim Ô rồi hòa tan nó vào dây leo.
Phượng Ương giật mình, nhanh chóng thu hồi lửa Phượng Hoàng.
Trong hang động lạnh lẽo dưới vách núi cheo leo, một sợi dây leo to khỏe chậm chạp bò ra.
Có vẻ như nó đã nuốt chửng rồi dung hợp thần hồn Kim Ô, còn ợ một cái như ăn no căng.
Cũng đúng, đối với Âm Đằng thì thần hồn Kim Ô tàn tạ cũng xem như một bữa tiệc thịnh soạn.
Phượng Ương thấy khí tức Kim Ô dần tan biến thì thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể quá trình thế nào, chỉ cần Kim Ô chết là được.
Giải quyết xong Kim Ô, Phượng Ương vừa mới thở phào lại giật thót.
—— Bởi vì trong ngực hắn vẫn còn một "rắc rối" do mình gây ra mà chưa giải quyết xong.
Phù Ngọc Thu bị chuyến bay vừa rồi dọa chết khiếp, giờ đang nhắm tịt mắt ôm chặt cổ Phượng Ương, thân thể mềm mại dán sát vào người hắn, mặt mũi đầm đìa nước mắt.
Chẳng biết vì lạnh hay sợ mà thân hình mảnh khảnh còn đang run rẩy.
Vì bị gió thổi nên áo bào rộng thùng thình của Phù Ngọc Thu xộc xệch, hai chân thon dài gác lên cánh tay Phượng Ương, mũi chân kéo căng, ngón chân cũng quặp lại.
Phượng Ương nhìn thoáng qua rồi vội dời mắt đi.
Hắn nhẹ nhàng đặt Phù Ngọc Thu ngồi lên tảng đá có nắng chiếu vào bên cạnh, cẩn thận sửa sang áo rách quần manh cho y rồi cởi áo choàng của mình ra khoác lên người y.
Cảm giác ấm áp bao trùm thân hình run rẩy của Phù Ngọc Thu làm y thoáng tỉnh táo lại.
Mi dài khẽ chớp, Phù Ngọc Thu sợ sệt mở mắt ra, thấy chân mình đã chạm đất mới thở phào một hơi, ngay cả hơi thở cũng run lên.
Phượng Ương ngồi xổm trước mặt y cố gắng nói thật nhẹ nhàng: "Xin lỗi, đây là lỗi của ta, làm ngươi sợ rồi."
Phù Ngọc Thu luống cuống nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
Từ nhỏ đến lớn y chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, giờ chỉ muốn người này cách mình càng xa càng tốt.
Phù Ngọc Thu hít sâu một hơi rồi lau vội nước mắt trên mặt, chỉ bừa về một hướng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đi đi."
Phượng Ương lúng túng: "Nhưng......"
Phù Ngọc Thu nạt: "Đi...... mau lên!"
Phượng Ương: "Pháp khí vòng tay Phượng Hoàng của ta đang nằm trên tay ngươi......"
Phù Ngọc Thu hoàn toàn không muốn nghe tên nhân loại đáng ghét này giảo biện, thấy hắn còn nói dông dài thì nhịn không được gào khóc: "Cha! Cha ơi có kẻ bắt nạt con kìa!"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương thầm nghĩ thôi xong, người ta gọi cả cha đến luôn rồi.
Nhưng ngẫm lại thiếu niên này có vẻ chưa trải đời, tính tình ngây thơ chẳng khác gì trẻ con, chắc cha y là người hiểu đạo lý, biết đâu giải thích rõ ràng sẽ tháo gỡ được hiểu lầm.
Nghĩ vậy Phượng Ương quyết định chờ y gọi cha mình tới.
Chẳng mấy chốc dây leo gặm Kim Ô lúc nãy đã tiêu hóa xong, vội vàng xông tới hóa thành một đứa nhóc choai choai còn nhỏ hơn Phù Ngọc Thu mấy tuổi, tay cầm chậu hoa xấu xí, vẻ mặt u ám trừng Phượng Ương như muốn nện người.
"Con yêu! Cha tới rồi đây!"
Phượng Ương: "............"
Đại thụ chót vót che khuất bầu trời như một bàn tay khổng lồ cố với lên không trung, mỗi chiếc lá đều ra sức hấp thu ánh nắng.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên một loạt âm thanh kinh thiên động địa vang vọng khắp núi rừng.
Cây già đang nghỉ ngơi phơi nắng bị chấn động suýt bật gốc, vội vàng cắm chặt rễ rồi mở mắt ra nhìn, chỉ thấy lửa hừng hực sắp ập vào mặt.
Cây già: "???"
Kẻ nào thất đức phóng hỏa đốt rừng vậy hả?!
Cây già vội vàng bứng rễ ra khỏi đất nhưng nó đã cắm rễ ở đây quá lâu nên cành lá rậm rạp, thân cây nặng nề không thể nói bứng là bứng ngay được.
Trơ mắt nhìn đám lửa có thể đốt mình cháy khét kia tới gần, cây già vô thức nhắm tịt mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu lảnh lót của Phượng Hoàng.
Sau đó là tiếng linh lực va chạm kịch liệt.
Cây già do dự hé mắt ra, con ngươi hơi co lại.
Đám lửa hừng hực kia mới lan tới trước mặt mình nửa trượng đã bị chặn đứng, nếu chậm thêm chút nữa e là cây già mấy trăm năm đã cháy thành than.
Cây già sợ hãi chậm chạp ngẩng đầu nhìn.
Một con Phượng Hoàng có bộ lông lộng lẫy bay vút giữa không trung như đang đấu đá với thứ gì đó tỏa ánh vàng rực rỡ.
Thứ vàng chói kia thỉnh thoảng thả một quả cầu lửa lao thẳng xuống dãy núi Hi Lễ bên dưới —— Chính là đám lửa suýt rơi trúng cây già lúc nãy.
Dường như linh lực Phượng Hoàng đang ngăn chặn Kim Ô, mỗi khi quả cầu lửa kia sắp rơi xuống rừng rậm thì lập tức bị linh lực phá tan tạo ra một màn pháo hoa rực rỡ chói lọi rồi biến mất giữa không trung.
Cây già kinh ngạc ngước nhìn.
Phượng Hoàng ở Phượng Hoàng Khư và......
Đó là yêu vật gì thế nhỉ?
Cây già còn đang chửi thầm thì thấy "yêu vật" kia như bị đánh trúng nên lao thẳng về phía mình.
Cây già: "......"
Lại nữa à?!
Lần này động tác của nó nhanh hơn một chút, muốn tranh thủ chạy trốn trước khi "yêu vật" rơi xuống nhưng nó đã đánh giá thấp thân cây quanh năm đứng im của mình, có cố gắng cách mấy cũng vẫn nhích chậm rì rì trong đất.
Thấy sắp bị nện trúng, cây già đang định chịu chết thì đã thấy con Phượng Hoàng kia nhanh nhẹn bay đến, bộ lông hoa mỹ ánh lên màu đỏ vàng dưới nắng, đẹp đến nỗi làm người ta mê mẩn.
Phượng Hoàng bay đến trong chớp mắt, sau khi đáp xuống trước mặt cây già thì đột nhiên hóa thành người mặc áo bào trắng tinh thêu hình Phượng Hoàng.
Thiếu niên giơ tay lên không trung phóng ra một tia linh lực va chạm với quả cầu lửa đang rơi.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Pháo hoa nổ tung giữa trời rồi lốp bốp rơi xuống.
Cây già kinh ngạc nhìn pháo hoa rơi rớt, nhất thời không kịp phản ứng.
Thiếu niên cao lớn mặc áo bào Phượng Hoàng nhìn không chớp mắt, dường như cảm nhận được gì nên nhíu mày lộ ra vẻ lạnh lùng.
Nhưng khi quay người thấy cây già thì gương mặt xinh đẹp kia lại hiền hòa như gió xuân.
"Ngài không sao chứ?"
Cây già sửng sốt một hồi mới nhận ra thiếu niên tộc Phượng Hoàng này đang nói chuyện với mình nên vội vã lắc đầu, vì khiếp sợ nên lá cây khô héo rụng xuống lả tả.
Phượng Hoàng đứng dưới tán lá vàng úa mỉm cười nói khẽ: "Làm ngài sợ rồi."
Dứt lời hắn lại hóa thành Phượng Hoàng sải cánh bay đi.
Cây già ngẩn ngơ nhìn theo hắn bay xa tít tắp, thấy hoa văn Phượng Hoàng thêu chìm trên áo hắn thì kinh ngạc không thôi.
Phượng Hoàng trẻ tuổi kia chính là thiếu tộc chủ của Phượng Hoàng Khư sao?!
***
Phượng Ương đang đuổi theo Kim Ô chạy trốn.
Từ khi Phượng Ương phá vỏ mười bảy năm trước, mấy con Kim Ô thường xuyên rải mưa lửa xuống tam giới lần lượt bị tộc chủ Phượng Hoàng giết sạch.
Lần này Phượng Ương đến đây để truy tìm con cuối cùng.
Nhưng con Kim Ô kia quá xảo quyệt, thân xác đã bị đánh tan thành bột mịn mà thần hồn vẫn trốn nhanh như chớp.
Phượng Ương sải cánh bay giữa trời, cảm nhận được khí tức yếu ớt mà thần hồn Kim Ô để lại ở những nơi nó đi qua, cuối cùng âm thầm biến mất ở lối vào một hẻm núi.
Phượng Hoàng đáp xuống đất hóa thành người, hình Phượng Hoàng trên áo bào trắng phút chốc tan biến như ngọn lửa đã tàn.
Đó là lối vào kết giới, cỏ dại che kín một lỗ nhỏ trên đó —— Dường như Kim Ô đã đục thủng lỗ này để chui vào.
Kết giới đang từ từ co lại, chẳng mấy chốc sẽ nguyên vẹn như ban đầu.
Phượng Ương nhíu mày lâm vào tình thế khó xử.
Nơi này có kết giới chứng tỏ có người ở, tự tiện xông vào thật quá lỗ mãng.
Nhưng Kim Ô nham hiểm tàn độc giờ chỉ còn lại thần hồn, nhất định sẽ tìm thân thể ai đó để đoạt xá trùng sinh.
Nếu chậm trễ e là những người ở đây sẽ bị nguy hiểm tính mạng.
Phượng Ương nhìn chiếc vòng Phượng Hoàng khóa hồn trên tay, nhẹ giọng nói câu "đắc tội" rồi hóa thành Phượng Hoàng chui vào lỗ thủng sắp liền lại kia.
Khác với tình cảnh rối ren bên ngoài, trong kết giới hệt như thế ngoại đào nguyên, khắp nơi trăm hoa đua nở.
Phượng Ương cũng không để ý mà nhặt lên một chiếc lông quạ vàng rơi dưới đất rồi lần theo khí tức Kim Ô bắt đầu đi tìm.
***
Văn U Cốc.
Một cây U Thảo cắm rễ trong đất tơi xốp lười biếng đung đưa lá cây phơi nắng.
Phơi chưa bao lâu nó lại ra sức dời bộ rễ đi lòng vòng trong đất rồi đổi hướng phơi tiếp, thoải mái cực kỳ .
Trong cơn mơ màng, bên tai như có tiếng vỡ vụn.
Phù Ngọc Thu ngái ngủ lắc lư cành lá, lật lại chiếc lá mình thích nhất để phơi nắng mặt sau, thấy chung quanh không có gì khác thường lại tiếp tục ngáy o o.
Nhưng chưa yên giấc bao lâu thì chợt nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất cũng rung chuyển theo.
Phù Ngọc Thu đột ngột bừng tỉnh, bộ rễ bị chấn động run lên, vội vàng lôi mình ra khỏi đất.
Y nhanh chóng dùng cả rễ lẫn lá leo vào một chậu hoa xinh đẹp bên cạnh rồi thúc giục linh lực bưng chậu chạy về nhà.
Động tĩnh kia càng lúc càng lớn, thậm chí còn tới gần chỗ y.
Đây là lần đầu Phù Ngọc Thu nghe thấy tiếng động này nên hoảng đến nỗi rụng mất một cái lá.
Ngay khi sắp chạy về đến nhà thì một cảm giác nóng cháy đột nhiên ập tới từ phía sau, xẹt qua chậu hoa của y rồi lao thẳng xuống đất.
Phù Ngọc Thu sững sờ.
Chớp mắt tiếp theo, chậu hoa bị linh lực đánh trúng từ từ nứt ra như mạng nhện rồi vỡ vụn.
Phù Ngọc Thu bất thình lình ngã lăn ra đất.
"Cỏ!"
Y mắng to một câu, đang định đứng dậy thì chợt cảm thấy có vật gì đó giống như vòng tròn đột nhiên siết chặt một chiếc lá của mình.
Phù Ngọc Thu kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy một thiếu niên áo trắng lạnh mặt bước trên lửa đi đến, lửa Phượng Hoàng trong tay biến thành một sợi xích, đầu còn lại buộc vào lá Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu: "???"
Cả thân cỏ của y đều choáng váng, không hiểu tại sao mình bị trói lại.
Thiếu niên áo trắng nhanh chóng đáp xuống đất rồi hờ hững thu hồi vòng tay Phượng Hoàng chưa bắt được thần hồn Kim Ô, nhưng vừa kéo một cái đã bị vướng.
Hắn nhíu mày cúi đầu nhìn thì thấy chiếc vòng kia thu nhỏ vô số lần và mắc kẹt vào lá của một cây cỏ.
Phượng Ương: "?"
Kim Ô đã chạy trốn, Phượng Ương cứ tưởng đây chỉ là một cây cỏ quá mức xinh đẹp, đang định cưỡng ép thu hồi pháp khí thì chợt nghe một tiếng lanh lảnh: "Cỏ cỏ cỏ!"
Phượng Ương giật mình.
Chưa kịp phản ứng thì cây cỏ kia đột nhiên biến thành một thiếu niên xinh đẹp ngồi trên đống đất bẩn thỉu tức giận trừng hắn.
Phượng Ương: "......"
Lúc này Phượng Ương mới nhận ra đây là cây cỏ đã sinh thần trí!
Cây cỏ này nhìn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc áo bào rộng quá khổ, nhìn vạt áo và đôi chân thon dài lộ ra ngoài cũng đủ biết bên trong không mặc gì khác.
Gương mặt thiếu niên vẫn còn nét bầu bĩnh ngây thơ, khi trợn mắt nhìn người trong đồng tử xinh đẹp như muốn tóe ra lửa.
Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của y đeo vòng tay Phượng Hoàng của Phượng Ương, phía dưới còn rũ xuống một sợi xích màu vàng nối với hình lửa trên cổ tay Phượng Ương.
Phượng Ương sửng sốt.
Phù Ngọc Thu tức gần chết, đều tại tên nhân loại xấu xa này nên y mới phải biến thành hình người mình ghét nhất.
"Cỏ! Cỏ cỏ!" Phù Ngọc Thu tức đến nỗi không kịp lựa lời, vung lên sợi xích trong tay nghẹn ngào mắng hắn, "Tự tiện xông vào nhà người khác, ngươi có giáo dưỡng không hả?!—— Còn nữa đây là cái gì?! Đây là cái gì ngươi nói xem?! Nặng chết ta rồi, còn xấu nữa chứ!"
Từ nhỏ Phượng Ương đã được cha mẹ dạy bảo nên ôn hòa thiện lương cung kính cần kiệm đã khắc sâu vào xương cốt của hắn, đây là lần đầu tiên bị mắng không có giáo dưỡng nhưng hắn phạm lỗi trước nên cũng chẳng tức giận mà ôn tồn nói: "Xin lỗi, chuyện này có nguyên nhân......"
"Ta mặc kệ!" Phù Ngọc Thu chỉ vào đống sứ vỡ kia, tức đến nỗi hai mắt đỏ hoe, "Đều tại ngươi hết, chậu hoa của ta vỡ rồi......"
Đây là lần đầu tiên y bị người khác chọc giận như vậy nên chưa nói được mấy câu nước mắt đã rơi lã chã.
Tức phát khóc.
Phượng Ương: "......"
Thà rằng thiếu niên tức giận trách mắng Phượng Ương còn dễ chịu hơn, đằng này thấy y tức phát khóc thì lập tức luống cuống tay chân.
"Ngươi......" Phượng Ương nhất thời không biết làm thế nào nên lúng túng nói, "Là lỗi của ta, ngươi đừng......"
Đừng khóc.
Phù Ngọc Thu cũng không ngờ mình lại dễ khóc như vậy, còn khóc trước mặt một kẻ xa lạ đáng ghét nên y quay đầu đi rồi hậm hực lau nước mắt trên mặt.
"Ngươi đi nhanh lên!"
Phượng Ương lộ vẻ xấu hổ.
Hắn cũng muốn đi lắm nhưng vòng tay Phượng Hoàng kia là quà sinh nhật Phượng Chủ tặng hắn mấy ngày trước, đã dung hợp vào kinh mạch trong nội phủ của hắn nên gắn liền với linh lực.
Phượng Ương chỉ mới học cách sử dụng pháp khí này nên chưa biết cách mở khóa.
Lúc đầu hắn định dùng pháp khí bắt trói Kim Ô đem về Phượng Hoàng Khư, Phượng Chủ sẽ giúp mình tháo ra, nhưng bây giờ......
Lại khóa phải người vô tội.
Đúng lúc này, Phượng Ương mơ hồ phát hiện thần hồn Kim Ô đã đến gần kết giới như muốn đục thủng một lỗ chạy ra.
Hắn sầm mặt, không kịp giải thích nhiều mà tiến lên bế Phù Ngọc Thu ôm vào ngực rồi nói: "Đắc tội."
Dứt lời Phượng Ương bế y đến chỗ Kim Ô mặc kệ Phù Ngọc Thu trợn mắt há hốc mồm.
Phù Ngọc Thu: "???"
Phù Ngọc Thu tức điên, giãy dụa gào lên: "Ngươi điên rồi sao?! Thả ta ra!"
Phượng Ương cưỡi gió bay đi, cảm giác mất trọng lượng đột ngột làm Phù Ngọc Thu run lên, nhìn thoáng qua bên dưới thấy mình cách mặt đất hơn mấy trượng thì lập tức hét to một tiếng rồi liều mạng ôm cổ Phượng Ương.
"A a a cỏ cỏ cỏ! Ta bay!"
"Ca ca! Ca ca cứu mạng ——"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương muốn giải thích với y nhưng bên tai toàn tiếng "cỏ cỏ cỏ" đầy hoảng sợ của Phù Ngọc Thu.
Trong tiếng la hét chửi bới ầm ĩ Phượng Ương vẫn tỏ ra điềm tĩnh, chỉ nháy mắt đã đến chỗ Kim Ô, ngọn lửa lập tức bùng lên.
Tạm thời không thể dùng vòng tay Phượng Hoàng nên chỉ có thể đốt nó hồn bay phách tán.
Nhưng lửa chưa kịp lan đến chỗ Kim Ô bị dồn vào đường cùng vẫn còn liều mạng đục thủng kết giới thì một sợi dây leo tỏa ra âm khí đột nhiên vươn đến quấn quanh thần hồn Kim Ô rồi hòa tan nó vào dây leo.
Phượng Ương giật mình, nhanh chóng thu hồi lửa Phượng Hoàng.
Trong hang động lạnh lẽo dưới vách núi cheo leo, một sợi dây leo to khỏe chậm chạp bò ra.
Có vẻ như nó đã nuốt chửng rồi dung hợp thần hồn Kim Ô, còn ợ một cái như ăn no căng.
Cũng đúng, đối với Âm Đằng thì thần hồn Kim Ô tàn tạ cũng xem như một bữa tiệc thịnh soạn.
Phượng Ương thấy khí tức Kim Ô dần tan biến thì thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể quá trình thế nào, chỉ cần Kim Ô chết là được.
Giải quyết xong Kim Ô, Phượng Ương vừa mới thở phào lại giật thót.
—— Bởi vì trong ngực hắn vẫn còn một "rắc rối" do mình gây ra mà chưa giải quyết xong.
Phù Ngọc Thu bị chuyến bay vừa rồi dọa chết khiếp, giờ đang nhắm tịt mắt ôm chặt cổ Phượng Ương, thân thể mềm mại dán sát vào người hắn, mặt mũi đầm đìa nước mắt.
Chẳng biết vì lạnh hay sợ mà thân hình mảnh khảnh còn đang run rẩy.
Vì bị gió thổi nên áo bào rộng thùng thình của Phù Ngọc Thu xộc xệch, hai chân thon dài gác lên cánh tay Phượng Ương, mũi chân kéo căng, ngón chân cũng quặp lại.
Phượng Ương nhìn thoáng qua rồi vội dời mắt đi.
Hắn nhẹ nhàng đặt Phù Ngọc Thu ngồi lên tảng đá có nắng chiếu vào bên cạnh, cẩn thận sửa sang áo rách quần manh cho y rồi cởi áo choàng của mình ra khoác lên người y.
Cảm giác ấm áp bao trùm thân hình run rẩy của Phù Ngọc Thu làm y thoáng tỉnh táo lại.
Mi dài khẽ chớp, Phù Ngọc Thu sợ sệt mở mắt ra, thấy chân mình đã chạm đất mới thở phào một hơi, ngay cả hơi thở cũng run lên.
Phượng Ương ngồi xổm trước mặt y cố gắng nói thật nhẹ nhàng: "Xin lỗi, đây là lỗi của ta, làm ngươi sợ rồi."
Phù Ngọc Thu luống cuống nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
Từ nhỏ đến lớn y chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, giờ chỉ muốn người này cách mình càng xa càng tốt.
Phù Ngọc Thu hít sâu một hơi rồi lau vội nước mắt trên mặt, chỉ bừa về một hướng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đi đi."
Phượng Ương lúng túng: "Nhưng......"
Phù Ngọc Thu nạt: "Đi...... mau lên!"
Phượng Ương: "Pháp khí vòng tay Phượng Hoàng của ta đang nằm trên tay ngươi......"
Phù Ngọc Thu hoàn toàn không muốn nghe tên nhân loại đáng ghét này giảo biện, thấy hắn còn nói dông dài thì nhịn không được gào khóc: "Cha! Cha ơi có kẻ bắt nạt con kìa!"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương thầm nghĩ thôi xong, người ta gọi cả cha đến luôn rồi.
Nhưng ngẫm lại thiếu niên này có vẻ chưa trải đời, tính tình ngây thơ chẳng khác gì trẻ con, chắc cha y là người hiểu đạo lý, biết đâu giải thích rõ ràng sẽ tháo gỡ được hiểu lầm.
Nghĩ vậy Phượng Ương quyết định chờ y gọi cha mình tới.
Chẳng mấy chốc dây leo gặm Kim Ô lúc nãy đã tiêu hóa xong, vội vàng xông tới hóa thành một đứa nhóc choai choai còn nhỏ hơn Phù Ngọc Thu mấy tuổi, tay cầm chậu hoa xấu xí, vẻ mặt u ám trừng Phượng Ương như muốn nện người.
"Con yêu! Cha tới rồi đây!"
Phượng Ương: "............"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.