Chương 18
Long Thất
22/11/2016
Từ không gian hệ thống quay về thế giới của Tần Mạc, cảm giác kia chẳng khác nào từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Lúc làm nhiệm vụ thì thời gian đứng lại, cho nên khi bọn họ quay trở lại, mọi thứ vẫn như cũ, vẫn phải ngâm mình đau đớn trong thùng dược kia.
Không cần hỏi cảm giác của Tần Mạc, Thời Khanh liền rụt lui cả thân thể, đau nhức đặc biệt to lớn, có thể nói toàn tâm thực cốt.
Thời Khanh cứ nghĩ là Tần Mạc đã mua Thuấn di quyển trục, thì sẽ lập tức sử dụng mà thoát khỏi nơi đây, thoát khỏi điều đau đớn đến muốn điên người này..
Nhưng không nghĩ tới, Tần Mạc không có đi, sau khi y quen với cảm giác đau đớn thì dần bình tĩnh lại, không cảm xúc dựa vào thành dục dũng, lẳng lặng ‘hưởng thụ’ cảm giác tê tâm liệt phế mà dược vật ăn mòn.
Lục Cửu Uyên đứng một bên không biết Tần Mạc như thế nào, hắn nhìn Tần Mạc từ đầu đến cuối dung nhan đều bình tĩnh không hề gợn sóng trong lòng vô cùng kinh hãi, Tần Mạc lại thực sự có định lực cường hãn như vậy, người bị địa ngục tra tấn qua mà nhận phải đau đớn này cũng phải quỳ xuống xin tha.
Phần tâm tính này, đỏ mắt tìm kiếm khắp Lăng Vân đại lục cũng không có người thứ hai.
Tại thế giới Tu Chân, tư chất là một phần, ngộ tính cũng là một phần, song song đó tâm tính cũng chiếm một phần lớn. Tư chất có thể làm cho giai đoạn tu luyện của một người trở nên nhanh hơn, ngộ tính có thể làm cho một người đột phá trung bì kỳ cảnh, mà tâm tính cường đại lại có thể bổ trợ cho người đó đoạt được cao phong.
Mà Tần Mạc, cả ba thứ đều có.
Đây quả nhiên là Thiên chi kiêu tử!
Lục Cửu Uyên trước nay luôn tự phụ, không ngờ gặp phải uy hiếp to lớn thế này!
Con ngươi đỏ lửa của hắn lóe lên, đáy mắt xẹt qua một tia thâm hiểm: Tần Mạc, hảo nhi tử của ta, vi phụ nhất định sẽ tự tay hủy ngươi!
Nước thuốc ‘Tố cốt’ này dược tính rất mạnh, không những có thể nhanh chóng khôi phục lại thân thể bị thương, mà còn hồi phục lại lượng tu vi nhất định. Tuy rằng trải qua bật này thống khổ, nhưng không thể không nói, đây là dược vật diệu kỳ.
Bất quá cũng không có thể nóng vội, tuy rằng Lục Cửu Uyên rất muốn làm cho Tần Mạc cả ngày lẫn đêm đều thống khổ, nhưng vì sự trưởng thành của lô đỉnh hoàn mỹ, hắn đè xuống lửa giận ở đáy lòng, không tiếp tục tăng thêm dược vật.
Mà lúc này, một con chim ưng lông đen bay tới, tốc độ cực nhanh, giống như một tia chớp màu đen, chớp mắt dừng ở trên tay Lục Cửu Uyên.
Chỉ thấy con chim ưng này mổ mổ lòng bàn tay Lục Cửu Uyên, sau đó Lục Cửu Uyên khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Tần Mạc một cái, rồi vung lên tay áo lên, mở ra một kết giới tử sắc, bao phủ phạm vi ba thước xung quanh.
Đây là kết giới do người đột phá cửu giai kỳ thiết lập nên, toàn bộ Lăng Vân đại lục, không một người nào có thể phá giải.
Lục Cửu Uyên yên tâm rời khỏi.
Tần Mạc vụt mở mắt, trong đôi con ngươi màu đen lóe lên, giống như đêm đen bỗng dưng có một ánh sáng nhỏ
Bất quá y cũng không lập tức làm ra hành động gì, ngược lại ngưng thần tĩnh lặng mà nghe, ước chừng như vậy khoảng một khắc, thẳng đến thần thức của Lục Cửu Uyên triệt để đi xa y mới đứng lên, từ trong dược dũng tanh nồng bước ra.
Hắc sắc y trên người Tần Mặc đã chịu không nổi mà bị ăn mòn gần hết, chỉ còn một mảng bó ngang eo. Vùng ngực rộng cùng đôi chân dài thẳng tắp hé lộ ra bên ngoài, tuy rằng làn da trắng nõn nhưng cơ bắp rõ ràng, lực lượng sung mãn và khỏe mạnh khiến cho thân thể càng thêm hoàn mỹ.
Thời Khanh xuyên qua khe hở nhìn thấy vùng bụng rắn chắc quang lỏa của Tần Mạc, cơ bụng hoàn mỹ, độ cong xinh đẹp, còn có nhân ngư tuyến(*) trong truyền thuyết.
Đậu xanh rau má, may mắn tui là một người có giáo dưỡng, bằng không nước miếng tràn ra miệng rồi.
Chậc chậc … Ai là đàn ông thì cũng sẽ cảm thấy hâm mộ và ghen tỵ mà. Bất quá không cần gấp, chờ tiểu gia đây trở lại không gian hệ thống, nhất định đổi một thân thể 【 trọng điểm 】uy vũ cường tráng bá khí trắc lậu hơn cả ký chủ.
Móa nó, chỉ cần tưởng tượng thôi nước miếng cũng chảy ra ồ ạt …
Bất quá bây giờ không phải là thời điểm YY, Thời Khanh nhanh chóng khởi động não nhỏ, khe khẽ hỏi: “Bây giờ dùng Thuấn di quyển trục phải không? Tôi đưa cho anh”.
Bản thân y được an bài hệ thống đi theo, đương nhiên hệ thống cũng sẽ có công năng tồn trữ nhất định, tuy rằng ban đầu không gian rất nhỏ, nhưng có thể dùng điểm để mở rộng ra, chỉ cần y có tiền thì không gian muốn lớn bao nhiêu có bấy nhiêu. Mà hệ thống-kun Thời Khanh rất tự nhiên xem chức trách quản lý không gian đó là của mình.
Đối với điều này, cậu vẫn nhịn không được mà oán thầm: Lão tử không chỉ là người mở cửa đến tương lai tài phú của anh, mà còn là người thủ vệ tài sản hiện tại của anh! Lão tử thật sự rất có lòng nhiệt tình a! Ha ha ha!
Đợi nửa ngày không thấy Tần Mạc đáp lại, Thời Khanh buồn bực ngẩng đầu nhìn, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt trắng đến không còn chút huyết sắc.
Tần Mạc chậm rãi nhắm hai mắt lại, giữa hai bên mày chảy ra mồ hôi trong suốt, miệng cắn chặt, nhưng kiềm chế không được mà nhẹ nhàng run rẩy. Thời Khanh chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng lập tức căng thẳng, cậu biết lúc này Tần Mạc đã thật sự chống đỡ không nổi nữa.
Cậu vội vàng nói: “Tần Mạc! Chịu đựng, lấy quyển trục ra dùng!” Nói cái gì cũng phải thừa dịp này nhân cơ hội chạy trốn!
Nói xong đem quyển trục từ không gian hệ thống lấy ra, bỏ vào trong tay Tần Mạc.
Cảm giác hiện tại của Tần Mạc đó chính là sống không bằng chết, dược hiệu của ‘Tố cốt’ chỉ đơn thuần là xâm lấn thân thể, không có triệt để bộc phát cái gì, nhưng khi ly khai dục dũng, cấm chế dược này mới bắt đầu lan tỏa, trùng tố lại thân thể bị hủy hoại.
Mà lúc này, Tần Mạc đã sớm hư thoát, đang phải thừa nhận thống khổ so với ban nãy còn hơn mấy chục lần.Y nắm thật chặt ngọc bội, bên tai có thể nghe được âm thanh sốt ruột của Thời Khanh, nhưng không biện pháp nghe rõ là gì. Bất quá y rất thích âm thanh réo rắt này, giống như nước suối trong suốt, sạch sẽ lại tràn ngập sức sống, dòng nước ấy cuồn cuộn chảy vào đáy lòng, khiến y muốn làm bẩn nó, muốn khống chế nó, muốn nó thuộc về y, độc chiếm nó không để cho nó rời xa y!
“Tần Mạc!”
Âm thanh trong đầu vang lên gọi trở về tâm trí của y, Tần Mạc nhanh chóng mở mắt ra, đưa mắt nhìn thấy quyển trục trong tay , y rốt cuộc cũng hoàn hồn, tranh thủ thời gian xé rách quyển trục, phát động phép thuật cường đại – thuấn di!.
Thời Khanh tại thời điểm bị cuốn vào lốc xoáy không gian mới nhẹ nhàng mà thở ra, may mắn cậu nhanh trí ứng biến, nhớ tới cậu có đặc quyền là hệ thống-kun, trong tình huống khẩn cấp có thể giao tiếp qua suy nghĩ…
Chỉ tiếc sử dụng cái này rất mắc, năm mươi điểm tệ một lần, thật đau lòng!
Thuấn di quyển trục là lợi khí chạy trốn, bất luận thế giới gì, bất luận dưới tình huống gì đều có thể nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm, giá tiền là 1500 điểm tệ, theo lý thuyết cũng coi như không quá mắc, dù sao có thể cứu mạng mà!
Bất quá trò chơi này cũng có đặt ra sụp hố(*), đó là thuấn di đi địa điểm nào thì không thể chọn lựa, hoàn toàn ngẫu nhiên, có thể một hơi đem người ta di động trên không trung, trên vách núi, hoặc dưới biển sâu … Tất cả đều có thể.
Về phần thoát ly một cái nguy hiểm này, có thể hay không tiến vào một cái hoàn cảnh khác càng nguy hiểm, còn trông chờ vào vận khí. Còn nữa, cái quyển trục này có thời gian hạn định sử dụng, trong vòng 3 ngày không được sử dụng lần thứ hai, bởi vậy cho dù người ta có thuấn di vào miệng quái thú, thì cũng đừng mong dùng thuấn di lần nữa mà trốn thoát …
Cho nên nói, Thời Khanh giờ phút này thập phần thấp thỏm, cầu nguyện bản thân hãy có vận khí tốt một chút.
Bất quá đối với Tần Mạc mà nói, toàn bộ Lăng Vân đại lục, đại khái không nơi nào nguy hiểm hơn so với nơi của Lục Cửu Uyên. Bởi vậy vô luận y bị truyền tống đến bất kỳ đâu, đều xem như thoát khỏi .
Thời Khanh một đường ở trong lòng lẩm bà lẩm bẩm, chờ đến khi xé rách không gian đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo hoàn hảo! Không phải là vách đá huyền nhai, cũng không phải biển cả mênh mông, lại càng không phải là miệng quái thú. Tuy rằng nơi này có chút tối, giơ tay không nhìn thấy được năm ngón, nhưng cũng may là rơi đến một địa phương tương đối bình thường.
Thời Khanh đánh giá xung quanh, nơi này thoạt nhìn là một huyệt động, quy mô không nhỏ, ước chừng khoảng mười thước vuông, trong động sâu thẳm tối mù, mắt thường rất khó nhìn rõ, may mắn Thời Khanh thị lực không giống người thường, lúc này có thể miễn cưỡng mà nhìn một chút. Không có đặc thù gì, vách tường đất đen, có vài chỗ đọng vũng nước, còn có thạch nhũ nhòn nhọn phía trên, là một huyệt động thiên nhiên hoang sơ.
Mà vị trí của bọn họ là ở giữa – nơi sâu nhất của cái huyệt động này, vừa đủ một người nằm xuống.
Thời Khanh yên lòng, nơi này thoạt nhìn rất không tồi, ít nhất tạm thời không có nguy hiểm gì. Cậu đưa mắt nhìn hướng Tần Mạc, không khỏi thở dài một trận.
Đại khái là do phát hiện nơi này tạm thời an toàn, Tần Mạc hoàn toàn chống đỡ hết nổi, hai mắt nhắm nghiền, mê man bất tỉnh.
Mặc dù là hôn mê, cũng nhíu chặt mày, cực không an ổn, bàn tay nắm chặt thật chặt, lực đạo quả thực không giống như là mất đi ý thức.
Thời Khanh nhìn nửa ngày, cảm thấy thập phần không ổn, tuy rằng câu bây giờ là cái ngọc bội, cảm giác không được hoàn cảnh chung quanh, nhưng ngẫm lại cũng biết, loại huyệt động không hề có hơi ấm này, tuy rằng bên trong động đã được che chắn gió hơn bên ngoài, nhưng hàng năm âm u ẩm thấp lại làm bao phủ hơi nước, phỏng chừng về đêm sẽ rất lạnh
Mà quần áo Tần Mạc đã sớm rách hỏng, hiện giờ lại mê man, cộng thêm thân thể này do nhiều lần bị gây sức ép mà suy yếu, nếu như còn gặp phải cảm lạnh, đúng là họa vô đơn chí.
Nhưng mà không gian hệ thống chưa đủ ba giờ thì vào không được… Ý, từ từ!
Thời Khanh chợt nhớ tới, trên không gian hệ thống có ghi: trong thời gian chờ làm lạnh, kí chủ không thể đi vào. Nhưng… còn hệ thống-kun trên danh nghĩa là cậu thì sao?
Không nói thì có thể đi vào?
Nghĩ đến liền thử, Thời Khanh lầm bầm một tiếng, nháy mắt xuất hiện trong không gian hệ thống!
Móa nó, hệ thống-kun là cậu quả nhiên cũng có đăc quyền! Thật hoan hỉ!
Thời Khanh không biết thời gian trong này so với thời gian bên ngoài có khác biệt không, cho nên cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng mở ra cửa hàng, ở chỗ đồ dùng sinh hoạt, mua một cái giường chăn bông, một bộ quần áo còn có thiệt nhiều thức ăn mà thoạt nhìn rất là ngon miệng.
Sau khi mua xong mấy món này lại phát hiện ra một thứ rất thích! Một cái giường kèm chăn chỉ có 0.01 điểm tệ, so với tặng chẳng khác gì nhau? Quần áo tựa hồ có chút thuộc tính, nên có chút mắc, tốn 10 điểm tệ. Mà tức ăn, càng làm cậu được tiện nghi đến phát khóc, một cái bao lớn hơn 10 cân chỉ có 1 điểm tệ!
Khiến cho Thời Khanh líu lưỡi hơn là trong cửa hàng hệ thống, rau trộn cải trắng cùng tôm hùm hấp đều bằng giá! Tất cả chỉ cần 0.1 điểm tệ!
Loại tồn tại không khoa học này, làm Thời Khanh thích muốn điên.
Ánh mắt liếc sang khu vực bộ thân thể, Thời Khanh có chút do dự, cậu rất muốn ngay bây giờ đổi một bộ là được, nhưng mà suy nghĩ lại điểm của cậu bây giờ cũng dư dả, hẳn là nên cẩn thận nghiên cứu xem mua bộ thân thể nào là hợp lý. Mà hiện tại thời gian lại không quá dư thừa…
Ai, tính sau vậy, chờ cho Tần Mạc cũng quay lại không gian hệ thống, tình hình ổn định rồi nói sau.
Thoát khỏi không gian hệ thống, còn chưa kịp nhập vào khối ngọc bội, thì trông thấy một màn mà cậu không biết phải làm gì luôn.
Tần Mạc nửa tựa vào trên vách đá, bình tĩnh nhìn chằm chằm khối ngọc bội cũ nát đã sớm mất đi sáng bóng trên lòng bàn tay, con ngươi đen thâm trầm, giống như đêm đông, trống rỗng đến làm người khác phát lạnh.
—— Ngươi đi rồi, ngươi cũng đi rồi.
Lúc làm nhiệm vụ thì thời gian đứng lại, cho nên khi bọn họ quay trở lại, mọi thứ vẫn như cũ, vẫn phải ngâm mình đau đớn trong thùng dược kia.
Không cần hỏi cảm giác của Tần Mạc, Thời Khanh liền rụt lui cả thân thể, đau nhức đặc biệt to lớn, có thể nói toàn tâm thực cốt.
Thời Khanh cứ nghĩ là Tần Mạc đã mua Thuấn di quyển trục, thì sẽ lập tức sử dụng mà thoát khỏi nơi đây, thoát khỏi điều đau đớn đến muốn điên người này..
Nhưng không nghĩ tới, Tần Mạc không có đi, sau khi y quen với cảm giác đau đớn thì dần bình tĩnh lại, không cảm xúc dựa vào thành dục dũng, lẳng lặng ‘hưởng thụ’ cảm giác tê tâm liệt phế mà dược vật ăn mòn.
Lục Cửu Uyên đứng một bên không biết Tần Mạc như thế nào, hắn nhìn Tần Mạc từ đầu đến cuối dung nhan đều bình tĩnh không hề gợn sóng trong lòng vô cùng kinh hãi, Tần Mạc lại thực sự có định lực cường hãn như vậy, người bị địa ngục tra tấn qua mà nhận phải đau đớn này cũng phải quỳ xuống xin tha.
Phần tâm tính này, đỏ mắt tìm kiếm khắp Lăng Vân đại lục cũng không có người thứ hai.
Tại thế giới Tu Chân, tư chất là một phần, ngộ tính cũng là một phần, song song đó tâm tính cũng chiếm một phần lớn. Tư chất có thể làm cho giai đoạn tu luyện của một người trở nên nhanh hơn, ngộ tính có thể làm cho một người đột phá trung bì kỳ cảnh, mà tâm tính cường đại lại có thể bổ trợ cho người đó đoạt được cao phong.
Mà Tần Mạc, cả ba thứ đều có.
Đây quả nhiên là Thiên chi kiêu tử!
Lục Cửu Uyên trước nay luôn tự phụ, không ngờ gặp phải uy hiếp to lớn thế này!
Con ngươi đỏ lửa của hắn lóe lên, đáy mắt xẹt qua một tia thâm hiểm: Tần Mạc, hảo nhi tử của ta, vi phụ nhất định sẽ tự tay hủy ngươi!
Nước thuốc ‘Tố cốt’ này dược tính rất mạnh, không những có thể nhanh chóng khôi phục lại thân thể bị thương, mà còn hồi phục lại lượng tu vi nhất định. Tuy rằng trải qua bật này thống khổ, nhưng không thể không nói, đây là dược vật diệu kỳ.
Bất quá cũng không có thể nóng vội, tuy rằng Lục Cửu Uyên rất muốn làm cho Tần Mạc cả ngày lẫn đêm đều thống khổ, nhưng vì sự trưởng thành của lô đỉnh hoàn mỹ, hắn đè xuống lửa giận ở đáy lòng, không tiếp tục tăng thêm dược vật.
Mà lúc này, một con chim ưng lông đen bay tới, tốc độ cực nhanh, giống như một tia chớp màu đen, chớp mắt dừng ở trên tay Lục Cửu Uyên.
Chỉ thấy con chim ưng này mổ mổ lòng bàn tay Lục Cửu Uyên, sau đó Lục Cửu Uyên khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Tần Mạc một cái, rồi vung lên tay áo lên, mở ra một kết giới tử sắc, bao phủ phạm vi ba thước xung quanh.
Đây là kết giới do người đột phá cửu giai kỳ thiết lập nên, toàn bộ Lăng Vân đại lục, không một người nào có thể phá giải.
Lục Cửu Uyên yên tâm rời khỏi.
Tần Mạc vụt mở mắt, trong đôi con ngươi màu đen lóe lên, giống như đêm đen bỗng dưng có một ánh sáng nhỏ
Bất quá y cũng không lập tức làm ra hành động gì, ngược lại ngưng thần tĩnh lặng mà nghe, ước chừng như vậy khoảng một khắc, thẳng đến thần thức của Lục Cửu Uyên triệt để đi xa y mới đứng lên, từ trong dược dũng tanh nồng bước ra.
Hắc sắc y trên người Tần Mặc đã chịu không nổi mà bị ăn mòn gần hết, chỉ còn một mảng bó ngang eo. Vùng ngực rộng cùng đôi chân dài thẳng tắp hé lộ ra bên ngoài, tuy rằng làn da trắng nõn nhưng cơ bắp rõ ràng, lực lượng sung mãn và khỏe mạnh khiến cho thân thể càng thêm hoàn mỹ.
Thời Khanh xuyên qua khe hở nhìn thấy vùng bụng rắn chắc quang lỏa của Tần Mạc, cơ bụng hoàn mỹ, độ cong xinh đẹp, còn có nhân ngư tuyến(*) trong truyền thuyết.
Đậu xanh rau má, may mắn tui là một người có giáo dưỡng, bằng không nước miếng tràn ra miệng rồi.
Chậc chậc … Ai là đàn ông thì cũng sẽ cảm thấy hâm mộ và ghen tỵ mà. Bất quá không cần gấp, chờ tiểu gia đây trở lại không gian hệ thống, nhất định đổi một thân thể 【 trọng điểm 】uy vũ cường tráng bá khí trắc lậu hơn cả ký chủ.
Móa nó, chỉ cần tưởng tượng thôi nước miếng cũng chảy ra ồ ạt …
Bất quá bây giờ không phải là thời điểm YY, Thời Khanh nhanh chóng khởi động não nhỏ, khe khẽ hỏi: “Bây giờ dùng Thuấn di quyển trục phải không? Tôi đưa cho anh”.
Bản thân y được an bài hệ thống đi theo, đương nhiên hệ thống cũng sẽ có công năng tồn trữ nhất định, tuy rằng ban đầu không gian rất nhỏ, nhưng có thể dùng điểm để mở rộng ra, chỉ cần y có tiền thì không gian muốn lớn bao nhiêu có bấy nhiêu. Mà hệ thống-kun Thời Khanh rất tự nhiên xem chức trách quản lý không gian đó là của mình.
Đối với điều này, cậu vẫn nhịn không được mà oán thầm: Lão tử không chỉ là người mở cửa đến tương lai tài phú của anh, mà còn là người thủ vệ tài sản hiện tại của anh! Lão tử thật sự rất có lòng nhiệt tình a! Ha ha ha!
Đợi nửa ngày không thấy Tần Mạc đáp lại, Thời Khanh buồn bực ngẩng đầu nhìn, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt trắng đến không còn chút huyết sắc.
Tần Mạc chậm rãi nhắm hai mắt lại, giữa hai bên mày chảy ra mồ hôi trong suốt, miệng cắn chặt, nhưng kiềm chế không được mà nhẹ nhàng run rẩy. Thời Khanh chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng lập tức căng thẳng, cậu biết lúc này Tần Mạc đã thật sự chống đỡ không nổi nữa.
Cậu vội vàng nói: “Tần Mạc! Chịu đựng, lấy quyển trục ra dùng!” Nói cái gì cũng phải thừa dịp này nhân cơ hội chạy trốn!
Nói xong đem quyển trục từ không gian hệ thống lấy ra, bỏ vào trong tay Tần Mạc.
Cảm giác hiện tại của Tần Mạc đó chính là sống không bằng chết, dược hiệu của ‘Tố cốt’ chỉ đơn thuần là xâm lấn thân thể, không có triệt để bộc phát cái gì, nhưng khi ly khai dục dũng, cấm chế dược này mới bắt đầu lan tỏa, trùng tố lại thân thể bị hủy hoại.
Mà lúc này, Tần Mạc đã sớm hư thoát, đang phải thừa nhận thống khổ so với ban nãy còn hơn mấy chục lần.Y nắm thật chặt ngọc bội, bên tai có thể nghe được âm thanh sốt ruột của Thời Khanh, nhưng không biện pháp nghe rõ là gì. Bất quá y rất thích âm thanh réo rắt này, giống như nước suối trong suốt, sạch sẽ lại tràn ngập sức sống, dòng nước ấy cuồn cuộn chảy vào đáy lòng, khiến y muốn làm bẩn nó, muốn khống chế nó, muốn nó thuộc về y, độc chiếm nó không để cho nó rời xa y!
“Tần Mạc!”
Âm thanh trong đầu vang lên gọi trở về tâm trí của y, Tần Mạc nhanh chóng mở mắt ra, đưa mắt nhìn thấy quyển trục trong tay , y rốt cuộc cũng hoàn hồn, tranh thủ thời gian xé rách quyển trục, phát động phép thuật cường đại – thuấn di!.
Thời Khanh tại thời điểm bị cuốn vào lốc xoáy không gian mới nhẹ nhàng mà thở ra, may mắn cậu nhanh trí ứng biến, nhớ tới cậu có đặc quyền là hệ thống-kun, trong tình huống khẩn cấp có thể giao tiếp qua suy nghĩ…
Chỉ tiếc sử dụng cái này rất mắc, năm mươi điểm tệ một lần, thật đau lòng!
Thuấn di quyển trục là lợi khí chạy trốn, bất luận thế giới gì, bất luận dưới tình huống gì đều có thể nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm, giá tiền là 1500 điểm tệ, theo lý thuyết cũng coi như không quá mắc, dù sao có thể cứu mạng mà!
Bất quá trò chơi này cũng có đặt ra sụp hố(*), đó là thuấn di đi địa điểm nào thì không thể chọn lựa, hoàn toàn ngẫu nhiên, có thể một hơi đem người ta di động trên không trung, trên vách núi, hoặc dưới biển sâu … Tất cả đều có thể.
Về phần thoát ly một cái nguy hiểm này, có thể hay không tiến vào một cái hoàn cảnh khác càng nguy hiểm, còn trông chờ vào vận khí. Còn nữa, cái quyển trục này có thời gian hạn định sử dụng, trong vòng 3 ngày không được sử dụng lần thứ hai, bởi vậy cho dù người ta có thuấn di vào miệng quái thú, thì cũng đừng mong dùng thuấn di lần nữa mà trốn thoát …
Cho nên nói, Thời Khanh giờ phút này thập phần thấp thỏm, cầu nguyện bản thân hãy có vận khí tốt một chút.
Bất quá đối với Tần Mạc mà nói, toàn bộ Lăng Vân đại lục, đại khái không nơi nào nguy hiểm hơn so với nơi của Lục Cửu Uyên. Bởi vậy vô luận y bị truyền tống đến bất kỳ đâu, đều xem như thoát khỏi .
Thời Khanh một đường ở trong lòng lẩm bà lẩm bẩm, chờ đến khi xé rách không gian đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo hoàn hảo! Không phải là vách đá huyền nhai, cũng không phải biển cả mênh mông, lại càng không phải là miệng quái thú. Tuy rằng nơi này có chút tối, giơ tay không nhìn thấy được năm ngón, nhưng cũng may là rơi đến một địa phương tương đối bình thường.
Thời Khanh đánh giá xung quanh, nơi này thoạt nhìn là một huyệt động, quy mô không nhỏ, ước chừng khoảng mười thước vuông, trong động sâu thẳm tối mù, mắt thường rất khó nhìn rõ, may mắn Thời Khanh thị lực không giống người thường, lúc này có thể miễn cưỡng mà nhìn một chút. Không có đặc thù gì, vách tường đất đen, có vài chỗ đọng vũng nước, còn có thạch nhũ nhòn nhọn phía trên, là một huyệt động thiên nhiên hoang sơ.
Mà vị trí của bọn họ là ở giữa – nơi sâu nhất của cái huyệt động này, vừa đủ một người nằm xuống.
Thời Khanh yên lòng, nơi này thoạt nhìn rất không tồi, ít nhất tạm thời không có nguy hiểm gì. Cậu đưa mắt nhìn hướng Tần Mạc, không khỏi thở dài một trận.
Đại khái là do phát hiện nơi này tạm thời an toàn, Tần Mạc hoàn toàn chống đỡ hết nổi, hai mắt nhắm nghiền, mê man bất tỉnh.
Mặc dù là hôn mê, cũng nhíu chặt mày, cực không an ổn, bàn tay nắm chặt thật chặt, lực đạo quả thực không giống như là mất đi ý thức.
Thời Khanh nhìn nửa ngày, cảm thấy thập phần không ổn, tuy rằng câu bây giờ là cái ngọc bội, cảm giác không được hoàn cảnh chung quanh, nhưng ngẫm lại cũng biết, loại huyệt động không hề có hơi ấm này, tuy rằng bên trong động đã được che chắn gió hơn bên ngoài, nhưng hàng năm âm u ẩm thấp lại làm bao phủ hơi nước, phỏng chừng về đêm sẽ rất lạnh
Mà quần áo Tần Mạc đã sớm rách hỏng, hiện giờ lại mê man, cộng thêm thân thể này do nhiều lần bị gây sức ép mà suy yếu, nếu như còn gặp phải cảm lạnh, đúng là họa vô đơn chí.
Nhưng mà không gian hệ thống chưa đủ ba giờ thì vào không được… Ý, từ từ!
Thời Khanh chợt nhớ tới, trên không gian hệ thống có ghi: trong thời gian chờ làm lạnh, kí chủ không thể đi vào. Nhưng… còn hệ thống-kun trên danh nghĩa là cậu thì sao?
Không nói thì có thể đi vào?
Nghĩ đến liền thử, Thời Khanh lầm bầm một tiếng, nháy mắt xuất hiện trong không gian hệ thống!
Móa nó, hệ thống-kun là cậu quả nhiên cũng có đăc quyền! Thật hoan hỉ!
Thời Khanh không biết thời gian trong này so với thời gian bên ngoài có khác biệt không, cho nên cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng mở ra cửa hàng, ở chỗ đồ dùng sinh hoạt, mua một cái giường chăn bông, một bộ quần áo còn có thiệt nhiều thức ăn mà thoạt nhìn rất là ngon miệng.
Sau khi mua xong mấy món này lại phát hiện ra một thứ rất thích! Một cái giường kèm chăn chỉ có 0.01 điểm tệ, so với tặng chẳng khác gì nhau? Quần áo tựa hồ có chút thuộc tính, nên có chút mắc, tốn 10 điểm tệ. Mà tức ăn, càng làm cậu được tiện nghi đến phát khóc, một cái bao lớn hơn 10 cân chỉ có 1 điểm tệ!
Khiến cho Thời Khanh líu lưỡi hơn là trong cửa hàng hệ thống, rau trộn cải trắng cùng tôm hùm hấp đều bằng giá! Tất cả chỉ cần 0.1 điểm tệ!
Loại tồn tại không khoa học này, làm Thời Khanh thích muốn điên.
Ánh mắt liếc sang khu vực bộ thân thể, Thời Khanh có chút do dự, cậu rất muốn ngay bây giờ đổi một bộ là được, nhưng mà suy nghĩ lại điểm của cậu bây giờ cũng dư dả, hẳn là nên cẩn thận nghiên cứu xem mua bộ thân thể nào là hợp lý. Mà hiện tại thời gian lại không quá dư thừa…
Ai, tính sau vậy, chờ cho Tần Mạc cũng quay lại không gian hệ thống, tình hình ổn định rồi nói sau.
Thoát khỏi không gian hệ thống, còn chưa kịp nhập vào khối ngọc bội, thì trông thấy một màn mà cậu không biết phải làm gì luôn.
Tần Mạc nửa tựa vào trên vách đá, bình tĩnh nhìn chằm chằm khối ngọc bội cũ nát đã sớm mất đi sáng bóng trên lòng bàn tay, con ngươi đen thâm trầm, giống như đêm đông, trống rỗng đến làm người khác phát lạnh.
—— Ngươi đi rồi, ngươi cũng đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.