Chương 24
Long Thất
22/11/2016
Á thú nhân xinh đẹp dùng âm thanh uyển chuyển như chim nhỏ, thánh thót
êm tai mà kể ra nỗi sợ hãi bất an trong lòng, đôi mắt đẹp càng long lanh ngấn nước, chờ đợi nhìn hùng thú anh vĩ
[anh tuấn + vĩ đại].
Hơn nữa á thú nhân có sinh lực dẫn dắt, nếu giờ phút này Aleck là nguyên bản, phỏng chừng đã sớm thuần phục dưới gối Amia, nguyện nghe hắn sai bảo .
Đáng tiếc, mọi thứ thay đổi rồi .
Liệp báo bước chân tao nhã, nhìn cũng không nhìn hắn một cái, ngược lại đi sang hướng IL đang ngã ngồi trên đất.
IL đang ở kỳ thiếu niên, còn mang một chút thú thái, tóc ngắn màu ngân bạch xõa tung, ở trên đỉnh đầu mọc ra hai cái lỗ tai nhỏ màu đen khả ái, mà ở phía sau mông lại có một cái đuôi tròn ngắn ngủn màu trắng rất dễ cưng.
Bởi vì ánh mắt liệp báo nhìn chăm chú, thiếu niên có chút cao hứng, ánh mắt cong thành nửa vầng trăng, hai cái lỗ tai nhỏ trên đỉnh đầu cùng với cái đuôi ngắn phía sau mông không tự giác mà lắc lắc.
Không đợi cậu mở miệng, liệp báo đi tới hơi cúi đầu, lông nhung nóng hổi cọ sát vào da, răng nhọn cạ vào xương quai xanh mảnh dẻ, đầu lưỡi vươn ra tại cái cổ nhẵn nhụi của thiếu niên liếm liếm.
Tất cả các loại động vật họ mèo lưỡi đều có gai mịn, dùng sức mà liếm tuyệt đối sẽ bị thương, nhưng loại nhẹ nhàng như thế này, lực đạo vô cùng nhỏ mà liếm lộng, giống như là lông chim cọ cọ qua, làm người ta nhột vô cùng.
Thời Khanh không hề cố kỵ cười ra tiếng, nghiêng về một bên vừa lui vừa nói: “Đừng… đừng, thật nhột…”
Amia đơ ra mờ mịt, hắn vốn tưởng rằng Aleck là đang chuẩn bị phẫn nộ mà xé rách yết hầu của tiện nhân kia, lại không nghĩ rằng y lại nhẹ nhàng liếm, động tác ôn nhu lại vô cùng ái muội, giống như là đang trấn an…
Không… là tuyên bố chủ quyền…
Đây quả thực là đang đối với á thú nhân chuyên thuộc của mình tuyên bố quyền lợi độc chiếm!
Amia bị suy nghĩ này làm hốt hoảng, nhưng hắn lại chợt phủ định đi ngay.
Không có khả năng! Aleck cực kỳ chán ghét IL, cho dù Aleck không tin những gì mà hắn nói, cho rằng IL là vô tội, cũng không có khả năng lập tức chuyển biến thái độ, trở nên tán thưởng IL!
Amia trong lòng thấp thỏm, nhưng tình thế hiện giờ, hắn không còn phương pháp khác, Barry sinh tử không rõ, hắn là một á thú nhân không thể nào so sánh với một hùng thú dũng mãnh thiện chiến.
Nếu không thể bắt (trái tim) Aleck làm tù binh, hắn chỉ có một con đường chết.
Dốc hết tinh lực, sinh lực dẫn dắt của hắn đã tôi luyện đến mức xuất thần nhập hóa, hơn nữa Aleck đối với hắn si tình sâu đậm, cho dù trong lòng nghi hoặc, cũng sẽ không đem tình cảm buông xuống nhanh đến như vậy.
Aleck nhất định còn yêu hắn!
Hắn trưng ra tư thái càng thêm nhu nhược, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt, thanh âm càng thổn thức nhỏ nhẹ, quả thực là đang cầu xin người che chở thương yêu: “Aleck… Anh không cần em nữa sao?”
Á thú nhân đối với hùng thú vốn là lực hấp dẫn trí mạng, Amia bộ dạng vô cùng xinh đẹp, lại am hiểu phương pháp mê hoặc lòng người, một bộ dáng như vậy, quả thật là bất kỳ hùng thú nào cũng không thể cưỡng lại lực hấp dẫn.
Quả nhiên, liệp báo đứng xa xa kia đã đi về bên hắn.
Amia nhãn tình sáng lên, trong lòng có chút kích động, nhưng hắn biết đây là thời khắc mấu chốt, trăm triệu không thể lộ ra dấu vết.
Hắn nhu thuận nhìn liệp báo trước mắt, nhẹ giọng nũng nịu: “Aleck, em sợ…”
Vừa dứt lời, một làn sương trắng lan tỏa, nguyên bản liệp báo thân hình thon thả, vậy mà nháy mắt biến thành một người nam nhân, cao lớn anh tuấn.
Tóc ngắn màu nâu, mi nhãn như phong, sống mũi cao thẳng, môi mỏng phân minh, gương mặt phi thường tuấn lãng, nhưng hết thảy đều không thể so sánh với con ngươi mặc sắc thâm thúy như bầu trời đêm kia.
Amia trong nháy mắt ngây người, đây là Aleck, quả thật là Aleck, nhưng sao hắn lại cảm thấy khí thế cường đại này lại bất đồng so với Aleck hắn đã từng biết.
So với thú hình càng thêm mãnh liệt, uy thế tột cùng, dáng đi thong dong tao nhã, bạo phát ra khí thế cường đại khiến lòng người sợ hãi.
Nam nhân trước mắt thong thả bước tới mà lại giống như dã thú hung mãnh đang tiến đến gần con mồi, lại càng không giống một tù trưởng một bộ lạc, y giống như một người đến từ thế giới phản diện, làm tất cả muôn thú đều kiêng kị…
Ma đầu bễ nghễ thiên hạ!
Amia bị ý nghĩ trong lòng làm hốt hoảng, hắn rốt cuộc không cách nào duy trì sinh lực dẫn dắt gì nữa, tư thái ra vẻ này nọ cũng sụp đổ, hắn chân chính yếu đuối mà ngã trên đất, khủng khoảng trong lòng giống như dây leo nảy sinh, đâm khỏi da thịt trở thành những giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Nam nhân đi đến trước mặt hắn, hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng kêu: “Amia?”
Amia nhìn nam nhân quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ trước mắt, không biết làm sao, hắn rất muốn miễn cưỡng mà mỉm cười, nhưng nụ cười lại giống như là chết đứng, hắn há há mồm miễn cưỡng phát ra âm thanh: “Aleck…”
Nam nhân anh tuấn nở nụ cười tràn ngập tà khí: “Có biết ngươi vì sao còn chưa chết không?”
Amia hoảng sợ trợn to mắt, đối diện trực tiếp như vậy, hắn rốt cục mới thật tâm mà cảm nhận được, người nam nhân này, tuyệt đối không phải là Aleck!
Y là ai vậy? Là ai?!
Ngay sau đó, thanh âm ma tính mãnh liệt như bóp chặt lấy trái tim hắn: “Bởi vì … ta muốn ngươi sống không bằng chết.”
Thời Khanh nghe không rõ Tần Mạc cùng Amia nói cái gì với nhau, cậu chỉ có thể nhìn thần thái cùng động tác của hai người, cậu quả thật là bị Amia làm cho ghê tởm muốn chết, năng lực nháy mắt đổi trắng thay đen đúng là có thể hạ bút thành văn nha! Miệng tuy nói dối lại giống như ăn kẹo dẻo vô cùng sảng khoái, thoải mái a!
Nếu Thời Khanh không phải là xuyên đến, mà còn là một IL khiếp nhược nhút nhát, thì chắc chắn không bị giết chết cũng bị oan chết!
Chỉ tưởng tượng như vậy, Thời Khanh lại càng phát giác ra Amia rất đáng giận, cho dù bộ dạng xinh đẹp thì như thế nào? Hành vi cử chỉ lại rất ghê tởm a.
Bất quá cậu cũng có chút lo lắng, sợ Tần Mạc nhất thời xúc động tát cái Amia chết luôn, cậu đương nhiên không phải thánh mẫu bạch liên hoa tự dưng đi đồng tình với Amia, chính là bây giờ giữ lại mạng cho Amia, sau này vẫn có chỗ hữu dụng .
Làm cho cậu yên tâm hơn đó là Tần Mạc tựa hồ chỉ nói một câu, cũng không giết hắn làm gì. Thời Khanh không khỏi có chút hổ thẹn, nhìn kỹ lại kí chủ của cậu vẫn rất đáng tin, chẳng lẽ trước giờ chỉ là do cậu tự tác đa tình mà nghĩ kí chủ của cậu là một người hung ác? Chứ thật ra kí chủ còn chưa có triệt để hắc hóa hết con người?Ai zu! Thật sự là một phát hiện trọng đại rất đáng ăn mừng!
Thời Khanh đắm chìm trong suy nghĩ YY của bản thân, bất giác cười loan loan ánh mắt, cho đến khi Tần Mạc đi tới, cúi thân người xuống gần cậu, cậu mới hoàn hồn.
Cậu tâm tình đang rất hoan hỉ, nhìn thấy kí chủ thì muốn bày tỏ một chút cảm khái trong lòng mình, nhưng lời còn chưa tới bên miệng, cậu đã bị nam nhân trước mắt chặn ngang mà ôm lấy.
Hai chân cách mặt đất, thân thể nhanh chóng bị bế lên, Thời Khanh tuy rằng không kinh hô ra tiếng, nhưng rõ ràng là bị hành động vô cùng đột ngột này làm hoảng sợ.
Chờ đến khi cậu kịp phản ứng, cái ót đã dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của người nào đó.
Thời Khanh ngẩn người, một giây đồng hồ sau bắt đầu phản kháng: Cái quái gì vậy! Đây là gì! Ôm-công-chúa trong truyền thuyết sao? A a a! Rất … rất mất thể diện!
Lúc này dáng người chênh lệch hoàn toàn biểu lộ rõ, bản thân IL còn chưa thành niên cho nên cánh tay nhỏ cùng bắp đùi nhỏ, đối mặt một với một hùng thú thành niên thân thể cường tráng, nghĩ muốn tránh thoát được, chẳng khác nào không biết lượng sức.
Thời Khanh dùng sức đến mặt đỏ tai hồng, Tần Mạc cúi đầu, ghé vào cổ của cậu dụi dụi, thấp giọng: “Đừng động.”
Thời Khanh thật tình không dám động, cậu sợ nhột, siêu cấp sợ luôn, mới vừa rồi bị liệp báo liếm có một chút, mà làm cậu nhột muốn chết, nhưng mà tư thế trước mắt này hình như cũng quá mờ ám rồi. Rối rắm mãi, cậu trong lòng vẫn muốn thoát khỏi vòng tay y, nhưng Tần Mạc lại cúi đầu, làm bộ muốn…
Thời Khanh cả kinh, cứng người không dám động .
Mà đúng lúc này, ngã rẽ bên kia truyền đến một trận tiếng bước chân thịch thịch thịch, ngay sau đó xuất hiện cảnh tượng mà rất có thể đem người yếu tim dọa đến chết khiếp, tiểu trong quần luôn.
Đậu xanh rau má, thiệt nhiều mãnh thú!
Sư tử, cọp, bò tót, chó săn, sói, gấu ngựa … còn có một con đại bạch hùng đang thở hổn hển hổn hển … Từ từ! Cái quái gì mà trong đám này lại có một con chó husky vậy?
(?)
Chó trắng này anh đi sai đội rồi! Ngươi là một cái xuẩn manh thú, đi cùng với đám mãnh thú này không sợ bị ăn kiền mạt tịnh hay sao?
Tuy rằng sớm đã biết đây là một thế giới thú nhân, tất cả mọi người đều là thú, nhưng chân thật mà nhìn một màn như thế này, khiếp sợ trong lòng vẫn là không nhỏ.
Đàn mãnh thú này giống như hung thần ác sát mà xông tới, nhưng khi nhìn đến cảnh tượng trước mắt không khỏi sửng sốt.
Bọn họ là hùng thú của bộ lạc, cũng là cán bộ của bộ lạc, vốn là đang cùng tù trưởng Aleck nghị sự, thảo luận đơn giản là năm nay sản xuất tài nguyên gì, các bộ lạc thuộc cấp có cống nạp sản phẩm đúng hẹn không, cùng với công tác thủ vệ bên ngoài bộ lạc, đương nhiên còn có một đại sự như … hùng thú chưa lập gia đình muốn cầu hôn.
Nói tóm lại là một hội nghị theo thông lệ, trước kia căn bản không cần phải tổ chức hội nghị thường kỳ để xử lý vụ việc như thế này, nhưng từ khi Aleck trở thành tù trưởng cao cấp, lại có Amia, người này không phải bình thường, phần lớn thời gian ở cùng Amia, chính sự đều bị bỏ bê.
Nhưng hắn tốt xấu gì cũng còn biết xuất hiện đều đặn ở hội nghị thường kỳ, cho nên nhóm cán bộ đều vội vàng báo cáo tình huống trong hội nghị thường kỳ, đám người này hận không thể túm chặt lấy Aleck không để cho hắn chạy thoát.
Aleck cũng không có triệt để mụ mị đầu óc, nhiều lần hội nghị thường kỳ đều thành thành thật thật kiên trì đến cuối cùng, hơn nữa rời xa Amia, chỉ số thông minh của Aleck rõ ràng tăng trở lại, trở về bộ dáng anh dũng như trước kia, thiết lập mọi thứ vô cùng đáng tin cậy. Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà nhóm cán bộ cho tới bây giờ còn chưa có tạo phản .
Nhưng hội nghị thường kỳ lần này mới được một nữa, Duex đồng học đang nhón chân chờ đợi, muốn chờ cho đến thời điểm kết thúc, cùng Aleck nhắc nhở, hỏi một chút là bản thân gã chừng nào mới được ‘Chỉ hôn’ — có phải sẽ được cấp một á thú nhân hay không
( gào thét -ing )
!
Đáng tiếc, lúc đang trên đường tới, hùng thú ngốc nghếch này còn chưa kịp báo cáo với thủ vệ bên ngoài, Aleck bỗng nhiên vụt đứng lên, đi nhanh đi ra ngoài.
Hai tên sư tử và hổ vừa định đi đến hỏi ý kiến Aleck, Aleck bỗng quay đầu nhìn về phía bọn họ, một đôi mắt đen làm khiếp sợ tâm hồn người khác, làm cho hai người kia bỗng dưng ngây người kinh hãi.
Chỉ mới chớp mắt, tù trưởng đã không thấy tăm hơi!
Bọn họ tức tốc hóa thành thú hình, điên cuồng mà đuổi theo.
Ai cũng biết, hình thú của tù trưởng là liệp báo ‘thần thú ánh sáng’, tốc độ so với ánh sáng ngang nhau, toàn bộ thú nhân đại lục chẳng ai địch nổi, bọn họ làm sao mà đuổi cho kịp?
Bất quá may mắn có Duex ở đây, Duex khứu giác rất mạnh, trong vòng phạm vi ngàn dặm chỉ cần gã tập trung tìm kiếm, thì nhất định có thể tìm được.
Aleck là tù trưởng của bộ lạc, là thủ lĩnh của bọn họ, tánh mạng một người liên lụy toàn tộc, Duex tất nhiên sớm đã đem khí vị của hắn ghi tạc trong đầu, giờ phút này vận dụng khứu giác của gã, một đường mà đi tìm kiếm.
Mọi người đi theo phía sau gã, tốc độ không nhanh được, chờ đến khi bọn họ đuổi tới nơi, cũng đã bỏ lỡ thời khắc đặc sắc nhất.
Bất quá cảnh tượng trước mắt cũng khiến bọn họ cả kinh, cằm rơi xuống đất .
Amia vẫn luôn được tôn sùng như là trân bảo thế nhưng một mình một người nằm rạp ở mặt đất lạnh băng? Vậy mà còn thêm vẻ mặt tiều tụy, quần áo rách nát, trên cổ tựa hồ… còn có cái dấu chân?
Trời ạ! Ai dám thương tổn đến á thú này a? Hỗn đản tù trưởng của bọn họ sẽ điên lên mất?
Nhưng chỉ chớp mắt sau, nhìn sang bên kia lại càng làm họ kinh ngạc .
Đây … đây không phải là Aleck sao? Trong lòng ngực của y ôm ai a?
Chăm chú nhìn kỹ, lỗ tai nhỏ màu đen xù lông, cái đuôi nhỏ màu trắng béo béo ngắn ngắn, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn do ngại ngùng
( kỳ thật là dùng sức quá độ ) mà phiếm hồng … Đây … đây không phải là IL sao?
——
*Lưu ý: Khi mọi người nhớ tới Aleck tra tra kia thì mình dùng hắn, nhưng khi nghĩ tới Aleck do Tần boss nhập vào thì mình dùng y, để phân biệt rạch ròi, boss nhà chúng ta không gom chung với tra tra kia được. Thêm nữa là mình nghĩ đuôi em Khanh màu đen mới đúng, nhưng tác giả viết trắng thì mình tôn trọng tác giả edit trắng, mọi người đừng thắc mắc làm gì.
[anh tuấn + vĩ đại].
Hơn nữa á thú nhân có sinh lực dẫn dắt, nếu giờ phút này Aleck là nguyên bản, phỏng chừng đã sớm thuần phục dưới gối Amia, nguyện nghe hắn sai bảo .
Đáng tiếc, mọi thứ thay đổi rồi .
Liệp báo bước chân tao nhã, nhìn cũng không nhìn hắn một cái, ngược lại đi sang hướng IL đang ngã ngồi trên đất.
IL đang ở kỳ thiếu niên, còn mang một chút thú thái, tóc ngắn màu ngân bạch xõa tung, ở trên đỉnh đầu mọc ra hai cái lỗ tai nhỏ màu đen khả ái, mà ở phía sau mông lại có một cái đuôi tròn ngắn ngủn màu trắng rất dễ cưng.
Bởi vì ánh mắt liệp báo nhìn chăm chú, thiếu niên có chút cao hứng, ánh mắt cong thành nửa vầng trăng, hai cái lỗ tai nhỏ trên đỉnh đầu cùng với cái đuôi ngắn phía sau mông không tự giác mà lắc lắc.
Không đợi cậu mở miệng, liệp báo đi tới hơi cúi đầu, lông nhung nóng hổi cọ sát vào da, răng nhọn cạ vào xương quai xanh mảnh dẻ, đầu lưỡi vươn ra tại cái cổ nhẵn nhụi của thiếu niên liếm liếm.
Tất cả các loại động vật họ mèo lưỡi đều có gai mịn, dùng sức mà liếm tuyệt đối sẽ bị thương, nhưng loại nhẹ nhàng như thế này, lực đạo vô cùng nhỏ mà liếm lộng, giống như là lông chim cọ cọ qua, làm người ta nhột vô cùng.
Thời Khanh không hề cố kỵ cười ra tiếng, nghiêng về một bên vừa lui vừa nói: “Đừng… đừng, thật nhột…”
Amia đơ ra mờ mịt, hắn vốn tưởng rằng Aleck là đang chuẩn bị phẫn nộ mà xé rách yết hầu của tiện nhân kia, lại không nghĩ rằng y lại nhẹ nhàng liếm, động tác ôn nhu lại vô cùng ái muội, giống như là đang trấn an…
Không… là tuyên bố chủ quyền…
Đây quả thực là đang đối với á thú nhân chuyên thuộc của mình tuyên bố quyền lợi độc chiếm!
Amia bị suy nghĩ này làm hốt hoảng, nhưng hắn lại chợt phủ định đi ngay.
Không có khả năng! Aleck cực kỳ chán ghét IL, cho dù Aleck không tin những gì mà hắn nói, cho rằng IL là vô tội, cũng không có khả năng lập tức chuyển biến thái độ, trở nên tán thưởng IL!
Amia trong lòng thấp thỏm, nhưng tình thế hiện giờ, hắn không còn phương pháp khác, Barry sinh tử không rõ, hắn là một á thú nhân không thể nào so sánh với một hùng thú dũng mãnh thiện chiến.
Nếu không thể bắt (trái tim) Aleck làm tù binh, hắn chỉ có một con đường chết.
Dốc hết tinh lực, sinh lực dẫn dắt của hắn đã tôi luyện đến mức xuất thần nhập hóa, hơn nữa Aleck đối với hắn si tình sâu đậm, cho dù trong lòng nghi hoặc, cũng sẽ không đem tình cảm buông xuống nhanh đến như vậy.
Aleck nhất định còn yêu hắn!
Hắn trưng ra tư thái càng thêm nhu nhược, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt, thanh âm càng thổn thức nhỏ nhẹ, quả thực là đang cầu xin người che chở thương yêu: “Aleck… Anh không cần em nữa sao?”
Á thú nhân đối với hùng thú vốn là lực hấp dẫn trí mạng, Amia bộ dạng vô cùng xinh đẹp, lại am hiểu phương pháp mê hoặc lòng người, một bộ dáng như vậy, quả thật là bất kỳ hùng thú nào cũng không thể cưỡng lại lực hấp dẫn.
Quả nhiên, liệp báo đứng xa xa kia đã đi về bên hắn.
Amia nhãn tình sáng lên, trong lòng có chút kích động, nhưng hắn biết đây là thời khắc mấu chốt, trăm triệu không thể lộ ra dấu vết.
Hắn nhu thuận nhìn liệp báo trước mắt, nhẹ giọng nũng nịu: “Aleck, em sợ…”
Vừa dứt lời, một làn sương trắng lan tỏa, nguyên bản liệp báo thân hình thon thả, vậy mà nháy mắt biến thành một người nam nhân, cao lớn anh tuấn.
Tóc ngắn màu nâu, mi nhãn như phong, sống mũi cao thẳng, môi mỏng phân minh, gương mặt phi thường tuấn lãng, nhưng hết thảy đều không thể so sánh với con ngươi mặc sắc thâm thúy như bầu trời đêm kia.
Amia trong nháy mắt ngây người, đây là Aleck, quả thật là Aleck, nhưng sao hắn lại cảm thấy khí thế cường đại này lại bất đồng so với Aleck hắn đã từng biết.
So với thú hình càng thêm mãnh liệt, uy thế tột cùng, dáng đi thong dong tao nhã, bạo phát ra khí thế cường đại khiến lòng người sợ hãi.
Nam nhân trước mắt thong thả bước tới mà lại giống như dã thú hung mãnh đang tiến đến gần con mồi, lại càng không giống một tù trưởng một bộ lạc, y giống như một người đến từ thế giới phản diện, làm tất cả muôn thú đều kiêng kị…
Ma đầu bễ nghễ thiên hạ!
Amia bị ý nghĩ trong lòng làm hốt hoảng, hắn rốt cuộc không cách nào duy trì sinh lực dẫn dắt gì nữa, tư thái ra vẻ này nọ cũng sụp đổ, hắn chân chính yếu đuối mà ngã trên đất, khủng khoảng trong lòng giống như dây leo nảy sinh, đâm khỏi da thịt trở thành những giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Nam nhân đi đến trước mặt hắn, hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng kêu: “Amia?”
Amia nhìn nam nhân quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ trước mắt, không biết làm sao, hắn rất muốn miễn cưỡng mà mỉm cười, nhưng nụ cười lại giống như là chết đứng, hắn há há mồm miễn cưỡng phát ra âm thanh: “Aleck…”
Nam nhân anh tuấn nở nụ cười tràn ngập tà khí: “Có biết ngươi vì sao còn chưa chết không?”
Amia hoảng sợ trợn to mắt, đối diện trực tiếp như vậy, hắn rốt cục mới thật tâm mà cảm nhận được, người nam nhân này, tuyệt đối không phải là Aleck!
Y là ai vậy? Là ai?!
Ngay sau đó, thanh âm ma tính mãnh liệt như bóp chặt lấy trái tim hắn: “Bởi vì … ta muốn ngươi sống không bằng chết.”
Thời Khanh nghe không rõ Tần Mạc cùng Amia nói cái gì với nhau, cậu chỉ có thể nhìn thần thái cùng động tác của hai người, cậu quả thật là bị Amia làm cho ghê tởm muốn chết, năng lực nháy mắt đổi trắng thay đen đúng là có thể hạ bút thành văn nha! Miệng tuy nói dối lại giống như ăn kẹo dẻo vô cùng sảng khoái, thoải mái a!
Nếu Thời Khanh không phải là xuyên đến, mà còn là một IL khiếp nhược nhút nhát, thì chắc chắn không bị giết chết cũng bị oan chết!
Chỉ tưởng tượng như vậy, Thời Khanh lại càng phát giác ra Amia rất đáng giận, cho dù bộ dạng xinh đẹp thì như thế nào? Hành vi cử chỉ lại rất ghê tởm a.
Bất quá cậu cũng có chút lo lắng, sợ Tần Mạc nhất thời xúc động tát cái Amia chết luôn, cậu đương nhiên không phải thánh mẫu bạch liên hoa tự dưng đi đồng tình với Amia, chính là bây giờ giữ lại mạng cho Amia, sau này vẫn có chỗ hữu dụng .
Làm cho cậu yên tâm hơn đó là Tần Mạc tựa hồ chỉ nói một câu, cũng không giết hắn làm gì. Thời Khanh không khỏi có chút hổ thẹn, nhìn kỹ lại kí chủ của cậu vẫn rất đáng tin, chẳng lẽ trước giờ chỉ là do cậu tự tác đa tình mà nghĩ kí chủ của cậu là một người hung ác? Chứ thật ra kí chủ còn chưa có triệt để hắc hóa hết con người?Ai zu! Thật sự là một phát hiện trọng đại rất đáng ăn mừng!
Thời Khanh đắm chìm trong suy nghĩ YY của bản thân, bất giác cười loan loan ánh mắt, cho đến khi Tần Mạc đi tới, cúi thân người xuống gần cậu, cậu mới hoàn hồn.
Cậu tâm tình đang rất hoan hỉ, nhìn thấy kí chủ thì muốn bày tỏ một chút cảm khái trong lòng mình, nhưng lời còn chưa tới bên miệng, cậu đã bị nam nhân trước mắt chặn ngang mà ôm lấy.
Hai chân cách mặt đất, thân thể nhanh chóng bị bế lên, Thời Khanh tuy rằng không kinh hô ra tiếng, nhưng rõ ràng là bị hành động vô cùng đột ngột này làm hoảng sợ.
Chờ đến khi cậu kịp phản ứng, cái ót đã dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của người nào đó.
Thời Khanh ngẩn người, một giây đồng hồ sau bắt đầu phản kháng: Cái quái gì vậy! Đây là gì! Ôm-công-chúa trong truyền thuyết sao? A a a! Rất … rất mất thể diện!
Lúc này dáng người chênh lệch hoàn toàn biểu lộ rõ, bản thân IL còn chưa thành niên cho nên cánh tay nhỏ cùng bắp đùi nhỏ, đối mặt một với một hùng thú thành niên thân thể cường tráng, nghĩ muốn tránh thoát được, chẳng khác nào không biết lượng sức.
Thời Khanh dùng sức đến mặt đỏ tai hồng, Tần Mạc cúi đầu, ghé vào cổ của cậu dụi dụi, thấp giọng: “Đừng động.”
Thời Khanh thật tình không dám động, cậu sợ nhột, siêu cấp sợ luôn, mới vừa rồi bị liệp báo liếm có một chút, mà làm cậu nhột muốn chết, nhưng mà tư thế trước mắt này hình như cũng quá mờ ám rồi. Rối rắm mãi, cậu trong lòng vẫn muốn thoát khỏi vòng tay y, nhưng Tần Mạc lại cúi đầu, làm bộ muốn…
Thời Khanh cả kinh, cứng người không dám động .
Mà đúng lúc này, ngã rẽ bên kia truyền đến một trận tiếng bước chân thịch thịch thịch, ngay sau đó xuất hiện cảnh tượng mà rất có thể đem người yếu tim dọa đến chết khiếp, tiểu trong quần luôn.
Đậu xanh rau má, thiệt nhiều mãnh thú!
Sư tử, cọp, bò tót, chó săn, sói, gấu ngựa … còn có một con đại bạch hùng đang thở hổn hển hổn hển … Từ từ! Cái quái gì mà trong đám này lại có một con chó husky vậy?
(?)
Chó trắng này anh đi sai đội rồi! Ngươi là một cái xuẩn manh thú, đi cùng với đám mãnh thú này không sợ bị ăn kiền mạt tịnh hay sao?
Tuy rằng sớm đã biết đây là một thế giới thú nhân, tất cả mọi người đều là thú, nhưng chân thật mà nhìn một màn như thế này, khiếp sợ trong lòng vẫn là không nhỏ.
Đàn mãnh thú này giống như hung thần ác sát mà xông tới, nhưng khi nhìn đến cảnh tượng trước mắt không khỏi sửng sốt.
Bọn họ là hùng thú của bộ lạc, cũng là cán bộ của bộ lạc, vốn là đang cùng tù trưởng Aleck nghị sự, thảo luận đơn giản là năm nay sản xuất tài nguyên gì, các bộ lạc thuộc cấp có cống nạp sản phẩm đúng hẹn không, cùng với công tác thủ vệ bên ngoài bộ lạc, đương nhiên còn có một đại sự như … hùng thú chưa lập gia đình muốn cầu hôn.
Nói tóm lại là một hội nghị theo thông lệ, trước kia căn bản không cần phải tổ chức hội nghị thường kỳ để xử lý vụ việc như thế này, nhưng từ khi Aleck trở thành tù trưởng cao cấp, lại có Amia, người này không phải bình thường, phần lớn thời gian ở cùng Amia, chính sự đều bị bỏ bê.
Nhưng hắn tốt xấu gì cũng còn biết xuất hiện đều đặn ở hội nghị thường kỳ, cho nên nhóm cán bộ đều vội vàng báo cáo tình huống trong hội nghị thường kỳ, đám người này hận không thể túm chặt lấy Aleck không để cho hắn chạy thoát.
Aleck cũng không có triệt để mụ mị đầu óc, nhiều lần hội nghị thường kỳ đều thành thành thật thật kiên trì đến cuối cùng, hơn nữa rời xa Amia, chỉ số thông minh của Aleck rõ ràng tăng trở lại, trở về bộ dáng anh dũng như trước kia, thiết lập mọi thứ vô cùng đáng tin cậy. Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà nhóm cán bộ cho tới bây giờ còn chưa có tạo phản .
Nhưng hội nghị thường kỳ lần này mới được một nữa, Duex đồng học đang nhón chân chờ đợi, muốn chờ cho đến thời điểm kết thúc, cùng Aleck nhắc nhở, hỏi một chút là bản thân gã chừng nào mới được ‘Chỉ hôn’ — có phải sẽ được cấp một á thú nhân hay không
( gào thét -ing )
!
Đáng tiếc, lúc đang trên đường tới, hùng thú ngốc nghếch này còn chưa kịp báo cáo với thủ vệ bên ngoài, Aleck bỗng nhiên vụt đứng lên, đi nhanh đi ra ngoài.
Hai tên sư tử và hổ vừa định đi đến hỏi ý kiến Aleck, Aleck bỗng quay đầu nhìn về phía bọn họ, một đôi mắt đen làm khiếp sợ tâm hồn người khác, làm cho hai người kia bỗng dưng ngây người kinh hãi.
Chỉ mới chớp mắt, tù trưởng đã không thấy tăm hơi!
Bọn họ tức tốc hóa thành thú hình, điên cuồng mà đuổi theo.
Ai cũng biết, hình thú của tù trưởng là liệp báo ‘thần thú ánh sáng’, tốc độ so với ánh sáng ngang nhau, toàn bộ thú nhân đại lục chẳng ai địch nổi, bọn họ làm sao mà đuổi cho kịp?
Bất quá may mắn có Duex ở đây, Duex khứu giác rất mạnh, trong vòng phạm vi ngàn dặm chỉ cần gã tập trung tìm kiếm, thì nhất định có thể tìm được.
Aleck là tù trưởng của bộ lạc, là thủ lĩnh của bọn họ, tánh mạng một người liên lụy toàn tộc, Duex tất nhiên sớm đã đem khí vị của hắn ghi tạc trong đầu, giờ phút này vận dụng khứu giác của gã, một đường mà đi tìm kiếm.
Mọi người đi theo phía sau gã, tốc độ không nhanh được, chờ đến khi bọn họ đuổi tới nơi, cũng đã bỏ lỡ thời khắc đặc sắc nhất.
Bất quá cảnh tượng trước mắt cũng khiến bọn họ cả kinh, cằm rơi xuống đất .
Amia vẫn luôn được tôn sùng như là trân bảo thế nhưng một mình một người nằm rạp ở mặt đất lạnh băng? Vậy mà còn thêm vẻ mặt tiều tụy, quần áo rách nát, trên cổ tựa hồ… còn có cái dấu chân?
Trời ạ! Ai dám thương tổn đến á thú này a? Hỗn đản tù trưởng của bọn họ sẽ điên lên mất?
Nhưng chỉ chớp mắt sau, nhìn sang bên kia lại càng làm họ kinh ngạc .
Đây … đây không phải là Aleck sao? Trong lòng ngực của y ôm ai a?
Chăm chú nhìn kỹ, lỗ tai nhỏ màu đen xù lông, cái đuôi nhỏ màu trắng béo béo ngắn ngắn, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn do ngại ngùng
( kỳ thật là dùng sức quá độ ) mà phiếm hồng … Đây … đây không phải là IL sao?
——
*Lưu ý: Khi mọi người nhớ tới Aleck tra tra kia thì mình dùng hắn, nhưng khi nghĩ tới Aleck do Tần boss nhập vào thì mình dùng y, để phân biệt rạch ròi, boss nhà chúng ta không gom chung với tra tra kia được. Thêm nữa là mình nghĩ đuôi em Khanh màu đen mới đúng, nhưng tác giả viết trắng thì mình tôn trọng tác giả edit trắng, mọi người đừng thắc mắc làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.