Chương 44
Long Thất
22/11/2016
Thời Khanh quay sang nhìn theo tầm mắt của Tần Mạc, cũng trông thấy được câu này.
Thật sự muốn xem nhẹ nó cũng khó, nội dung trên cả một bảng lớn toàn là chữ màu đen, duy chỉ có cái câu phía dưới cùng này là màu đỏ chói lọi, thấy rõ ràng vô cùng
Cậu liếc mắt nhìn qua, thì không khỏi nhíu mày, phong bế ký ức? Chẳng lẽ là bắt Tần Mạc đem những ký ức hiện tại mà y đang có phong tỏa lại hết trơn hết trọi rồi quẳng y vào cái thế giới kia?
Nếu như chẳng nhớ được cái quái gì hết, thì làm sao mà bọn họ hoàn thành nhiệm vụ cho được?
Rồi cậu chợt nhìn tới nửa câu sau, nếu có thể thuận lợi mà hoàn thành nhiệm vụ này, điểm thưởng sẽ nhân lên tới mười lần!!!
Không phải gấp đôi, cũng không phải là gấp ba, thậm chí không phải là gấp năm, mà là con số làm cho bất kỳ người nào nhìn thấy miệng cũng chảy nước miếng ròng ròng – gấp mười lần!!!
Trong đầu óc toàn là điểm tệ bay bay, Thời Khanh ảo tưởng một lúc lâu, sau đó giật mình giũ giũ cho ‘tham lam’ văng ra.
Tuy rằng phần thưởng rất hấp dẫn, nhưng tính phiêu lưu cũng rất cao.
Cậu lại nghĩ tới chức trách hệ thống của mình, nhanh nhẹn lật lật sổ tay-kun ra mà nghiêm túc đọc, quả nhiên tìm được những giải thích tỉ mỉ cụ thể cho loại nhiệm vụ như thế này.
Đầu tiên thì cực kỳ nghiêm túc mà nhìn qua một lần, sau đó nghiền ngẫm thêm một hồi, cuối cùng mới trịnh trọng quay qua Tần Mạc nói: “Phong bế ký ức chỉ là tạm thời, để cho anh quên hết những ký ức hiện tại mà anh đang có, đồng thời cho anh tiếp thu ký ức của nhân vật, nhưng mục tiêu nhiệm vụ vẫn được ghi giữ trong đầu anh, chỉ cần anh hoàn thành được nhiệm vụ thì ký ức cũng sẽ khôi phục ngay”.
Nói xong, cậu lại giải thích thêm: “Phong bế ký ức không có bất kỳ tác dụng phụ gì cả, mục đích chủ yếu chỉ là gia tăng thêm độ khó cho nhiệm vụ, theo lý thuyết loại hình nhiệm vụ như thế này chỉ khi kí chủ tăng lên lv 30 thì mới có thể nhận, mà anh chỉ mới lv 5 thôi … Khụ khụ … đại khái chắc là do những nhiệm vụ trước đó anh tiếp thu xác xuất thành công đều rất cao, cho nên mới xuất hiện tình trạng này”.
Đem tất cả những gì ghi trên sổ tay-kun nói ra xong, Thời Khanh mới bắt đầu nghiêm túc đưa ra nhận xét của bản thân: “Tôi không đồng ý phong bế ký ức, tuy rằng điểm thưởng rất hấp dẫn, nhưng tính phiêu lưu quá lớn, nếu thất bại, anh có khả năng sẽ vĩnh viễn không thể nào trở về được nữa.”
Tần Mạc nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: “Ngươi không phải thích điểm thưởng sao?”
Chỉ một câu liền khiến Thời Khanh ngốc lăng, tuy nhiên vào thời điểm này cậu cần phải bảo trì thanh tỉnh, điểm thưởng đúng là rất mê người, nhưng tính mạng là quan trọng nhất, cậu tình nguyện chọn cách từ từ rề rề mà thu thập nó, còn hơn là đi phiêu lưu đánh cược như vậy.
Vì thế cậu lại tiếp tục tận tình khuyên bảo kí chủ giữa lợi và hại.
Dong dong dài dài nói một hồi, Tần Mạc cũng kiên nhẫn nghe cậu nói, mãi cho đến khi cậu nói xong thì y mới nhẹ nhàng “ừm” một chữ.
Thời Khanh nói đến miệng khô lưỡi khô, thấy Tần Mạc ứng thanh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một câu ngay sau đó, khiến cậu muốn hộc máu chết ngay tại chỗ.
“Vậy phong bế ký ức đi.”
… Cậu nói mười phút, Tần Mạc cũng nghiêm túc nghe hết mười phút, xong rồi quăng ra cái kết luận ngược đời vậy là sao? Kí chủ à anh rốt cuộc nghe tui nói cái gì vậy? Không không, anh rốt cuộc có hiểu những gì mà tui nói không vậy!
Thấy bộ dáng Thời Khanh tức muốn ngất xỉu, Tần Mạc vươn tay, rờ rờ cái cổ non mịn của cậu, còn kề sát vào tai cậu thì thầm: “Yên tâm, ta chưa bao giờ thua cuộc.”
Một câu, khiến Thời Khanh hết biết nói gì luôn .
Cậu đâu có quên đâu…
Thời Khanh là một tên nhát gan, nhưng Tần Mạc thì lại là một người có máu đỏ đen rất mạnh.
Nếu như y không nắm vững được thế cục, thì y sẽ không thương tiếc mà sử dụng hết thảy đại giới, bắt buộc thế cục phải điên cuồng nghịch chuyển về phía y – một con bạc cực kỳ thông minh.
Tần Mạc nếu đã quyết định, thì sẽ không thể nào thay đổi, Thời Khanh rất tự giác mà ngầm hiểu được, không nói thêm gì nữa.
Bất quá cậu lập tức phục hồi tinh thần, vô cùng nghiêm túc mà xem xét bối cảnh thế giới cùng nội dung vở kịch của nhiệm vụ lần này.
Tần Mạc sẽ bị phong bế ký ức, nhưng cậu thân là hệ thống thì không cần như thế.
Cậu bây giờ ghi nhớ hết tất cả, đến lúc đó nhất định có thể trợ giúp Tần Mạc, khiến y thuận lợi mà hoàn thành nhiệm vụ!
Thế giới này xem bối cảnh thì cũng không đến nỗi là cổ đại, nhưng cũng không thể nào tính là thời khoa học kỹ thuật, tổng thể mà nói thì trình độ so với người địa cầu ngang nhau, có một vài chỗ so ra thì siêu phàm hơn một chút, cũng có một vài chỗ so ra thì thua sút một chút.
Thế giới này bên ngoài thì hoàn cảnh vô cùng cực khổ, cơ hồ trên toàn bộ thế giới đều là một mảnh hoang tàn, không thể nào gieo trồng bất luận một loại cây nào, cũng không có bất luận tài nguyên gì để mà thu thập, điều kiện ác liệt như vậy không thích hợp để cho sinh vật có thể sinh tồn.
Tuy nhiên con người lại trong hoàn cảnh này mà sống sót, bằng chính năng lực do bản thân họ tự sinh ra, mỗi người ai cũng có không gian chuyên thuộc.
Cho dù đất đai bạc đãi thì họ cũng không hề sợ, vì có rất nhiều người có không gian thích hợp để gieo trồng. Không có tài nguyên nào để khai thác, thì cũng không sao, có không ít không gian chuyên thuộc sản xuất ra các loại khoáng vật, nó tuần hoàn sản sinh mãi không bao giờ cạn.
Mọi người dựa vào không gian của bản thân mà gieo trồng, khai thác, rồi sau đó gia công, tiến hành trao đổi mua bán.
Không gian của ngươi có thể gieo trồng rau dưa, không gian của ta có thể gieo trồng lúa mạch, chúng ta không thể ăn rau dưa mà không ăn cơm, cũng không thể chỉ ăn cơm không ăn rau dưa, cho nên… cùng nhau trao đổi đi!
Từ đó mà phát triển không ngừng, xuất hiện thêm nhiều loại giao dịch cao cấp, mọi người không thể nào cứ vật đổi vật, cho nên họ thống nhất ra tiền tệ để lưu thông, sản xuất được cái gì thì đem bán cái đó, thiếu khuyết cái gì thì lấy tiền mua bù vào.
Chậm rãi, chính phủ cũng thành lập, mọi thứ do quốc gia quản lý, càng có thể gắt gao mà lợi dụng năng lực không gian, một xã hội khác với bình thường nhưng do có nguồn sinh lực chống đỡ mà vẫn duy trì hoàn hảo, đảm bảo cuộc sống tốt đẹp.
Tác dụng của không gian cũng có phân loại, loại gieo trồng, loại tài nguyên khoáng sản, loại tồn trữ nguyên liệu, loại thu thập từ từ… nhiều không đếm xuể.
Mỗi người của thế giới này, thời điểm lên mười một tuổi, sẽ phải đối mặt với bước ngoặc lớn nhất nhân sinh, đó là kiểm tra giám định không gian.
Sau khi kết thúc giám định, không gian sẽ được kích hoạt, đồng thời cũng bị chính phủ ghi tên lại trong danh sách.
Nếu có được không gian ưu tú, thì chắc chắn rằng cả đời cơm áo không lo, song song đó cũng góp phần cống hiến cho xã hội rất nhiều.
Bất quá nếu như không gian hơi kém một chút, cũng không cần lo lắng, chỉ cần thuộc tính khá tốt, là có thể phấn đấu khiến cho không gian thăng cấp, cấp bậc càng cao, năng lực không gian cũng sẽ hoàn mỹ hơn nhiều, đến lúc đó có thể gây dựng sự nghiệp, thành tựu được rồi.
Dù sao người có không gian ưu tú chỉ chiếm một số nhỏ, đại đa số không gian của trẻ nhỏ chỉ có một thước vuông, nhưng mà chỉ cần không gian tư chất tốt, hoàn cảnh thích hợp, có thể trồng trọt thu hoạch, thì không việc gì lo lắng.
Học tập cách thức để cho không gian của mình phát triển, thì nó sẽ không ngừng lớn hơn rộng hơn, về phần rộng lớn bao nhiêu, thì còn xem tiềm lực bản thân và cố gắng của mỗi con người.
Mà những việc đó, cần rất nhiều thời gian, cho nên phải biết cố gắng từng chút để bản thân không thua sút người khác.
Chính phủ vì bồi dưỡng ra không gian ưu tú, đã xây dựng giáo viện công lập hoàn toàn miễn phí, sau khi kiểm tra xong, các trẻ nhỏ đều phải đến trường học tập, thông qua các khóa huấn luyện để có thể khống chế tốt không gian của mình, đồng thời học tập các loại phương pháp làm tăng kích thước không gian của mình, cùng với một ít tri thức thông thường khác.
Giới thiệu bối cảnh thế giới không coi là nhiều, nhưng nội dung lại rất đa dạng phong phú, Thời Khanh nghiêm túc nghiền ngẫm, mong muốn đem từng chữ trên đó khắc sâu vào trí não, bất quá có một chút may mắn là khi cậu xuyên qua sẽ tiếp thu một phần ký ức của nhân vật, cho nên sẽ nhanh thích ứng được.
Quan trọng nhất chính là nội dung bối cảnh của vở kịch.
Nội dung bối cảnh của vở kịch cũng cùng một nhịp với nhiệm vụ, bao gồm nhiều chi tiết, cẩn thận cân nhắc, lợi dụng thời cơ, thì có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Thời Khanh giữ vững tinh thần, hận không thể nuốt gọn từng chữ từng chữ trên đó, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện một điều, không khỏi ngạc nhiên đôi chút.
Nội dung… quá ít !
So với thao thao bất tuyệt của mấy lần xuyên qua trước kia không giống nhau, nội dung bối cảnh của vở kịch này, khiến Thời Khanh không đành lòng mà nhìn thẳng.
Tề Tử Mặc, con lớn nhà họ Tề, mẹ chết sớm, cha cưới vợ khác, có một em trai cùng cha khác mẹ.
Sau đó?
Không có sao đó!
Đậu xanh rau má beep beep beep… Có thể bớt ngắn gọn hơn không!!?
Thân cùng là hệ thống, Thời Khanh đồng học xấu hổ thay, gia hỏa hệ thống nhiệm vụ này, càng ngày càng không đáng tin .
Bất quá cũng không có biện pháp, xem ra đây là yêu cầu sau khi xuyên qua tự tỉ mỉ thu thập tư liệu. Thời Khanh đem những lời này nhớ kỹ trong bụng, nhất là cái tên họ này, cậu không cần suy nghĩ cũng biết là nhân vật mà kí chủ của cậu phải xuyên qua.
Nhìn xong giới thiệu bối cảnh, thì mục tiêu nhiệm vụ cũng hiện ra.
So với giới thiệu nội dung vở kịch thì cái này cũng cùng một dạng không đáng tin, mục tiêu nhiệm vụ thì càng khiến người ta lơ tơ mơ.
“Thu thập sinh mệnh chi lệ.” [ vì đây là gợi ý nhiệm vụ nên mình sẽ không dịch rõ nghĩa ra, mọi người tự suy nghĩ tự đoán xem nó là gì]
Chỉ có sáu kí tự, từng chữ thì hiểu, nhưng ghép lại chung với nhau thì có cảm giác mạc danh kỳ diệu.
Bất quá xem như miễn cưỡng có thể lý giải, đại khái là muốn tìm một bạn tên gọi sinh mệnh chi lệ đi ha, điều này còn phải chờ sau khi xuyên qua thì chậm rãi thăm dò.
Hết thảy đã chuẩn bị xong xuôi, Thời Khanh có một ý thức trách nhiệm đè nặng trên vai, thực trịnh trọng nhìn về phía Tần Mạc: “Tôi đã chuẩn bị tốt !”
Tầm mắt Tần Mạc lại đặt trên cửa hàng hệ thống.
Thời Khanh theo đó ngó qua xem, trong lòng có chút nghi hoặc, kí chủ còn muốn mua đồ sao?
Đang vẩn vơ suy nghĩ, thì cậu trông thấy điểm dừng của tầm mắt Tần Mạc.
Bởi vì thế giới thú nhân họ hoàn hảo thông quan cho nên cửa hàng mở ra vật phẩm đặt biệt: Cơ thể gấu trúc nhỏ…
Trên đó để hình minh họa là một tiểu tử có bộ lông xù trắng đen giao hòa, bạn ta lười biếng duỗi thắt lưng, mắt nhỏ ướt át tràn đầy hơi nước, móng vuốt nhỏ xíu xiu, thân thể tròn ủm tròn um, thiệt là manh chết người mà.
Thời Khanh có loại cảm giác không nói thành lời.
Nhưng chợt cậu nhìn sang giá tiền của nó, thì nhẹ nhàng thở một ngụm lớn, tận mười vạn điểm thưởng! May mắn may mắn! Đánh chết cậu cũng mua không nổi!
Đương nhiên cậu cho tới bây giờ cũng không nghĩ là sẽ mua, ai mà muốn biến thành cái dạng ngu ngốc như vậy chứ? Cậu là một người đàn ông, là một người trưởng thành, khí tức dương cương như vậy nè!
Bất quá… Kí chủ à, anh nhìn chăm chú nó làm gì vậy?
QAQ, không cần đặt chủ ý lên nó, kính nhờ!
Tần Mạc nghiêm túc nhìn giá tiền một chút, rồi sau đó nhìn về phía Thời Khanh, nhẹ giọng hỏi: “Điểm thưởng của ta có thể cho ngươi dùng không?”
Thời Khanh sửng sốt, rồi bật người nói: “Không thể, điểm thưởng của chúng ta tách ra riêng, không thể cho nhau.”
“Ờ, vậy thì ta mua đồ đưa qua ngươi?”
Thời Khanh vừa định dứt khoát sống chết phủ định, nhưng chưa kịp nói, Tần Mạc đã tự hỏi tự đáp : “Ta nhớ rõ lần trước ngươi mua quần áo cho ta.”
Ngụ ý, ngươi có thể mua cho ta, ta tự nhiên cũng có thể mua cho ngươi…
Chứng cứ rõ ràng phơi bày ra trước mắt, Thời Khanh không thể chối cãi , chỉ có thể đáp: “… Đúng vậy.”
Tần Mạc nhếch khóe miệng một cái, tâm tình không tồi: “Bắt đầu nhiệm vụ đi.”
Sau đó chủ động nắm chặt tay Thời Khanh, không để cho cậu kịp cự tuyệt đã ấn xuống cái nút khởi động nhiệm vụ.
Thời Khanh nhồi nhét trong đầu toàn là ‘Lão tử không cần lại làm gấu mèo nhỏ’ ‘Kí chủ à, ham mê kỳ quái của anh không cần đem áp đặt lên người tui’ ‘Anh thích cục lông nhưng tui hông có thích biến thành cục lông đâu nha’ ‘Cục lông tuy đáng yêu nhưng lão tử không muốn đi trên con đường đáng yêu’ gào thét vô hạn.
Thẳng đến khi xuyên qua thành công, lực đạo nắm chặt trên tay của cậu biến mất, cậu mới hồi phục lại tinh thần.
Có một chút hoảng hốt, bởi vì khí tức quen thuộc không còn bên người… Nhưng ngay sau đó, ký ức như hô thiên hoán địa đánh úp lại, cậu cũng không còn thời gian suy nghĩ nhiều .
Thời Khanh bình tĩnh tâm tình lại, trước tiên lôi ký ức của thân thể này ra, xem xét những gì liên quan đến Tề Tử Mặc .
Cậu đang lo lắng y là một người tép riu mà thân thể này không hề biết tới, nhưng sau khi lục lọi ký ức, thì y mới biết được, Tề Tử Mặc …….. là một người nổi tiếng.
Bất quá cái đáng để cậu coi trọng, không phải là thân phận của Tề Tử Mặc, mà là tuổi của y.
Đúng vậy!
Tề Tử Mặc, cái người gọi là con trai lớn nhà họ Tề, năm nay chỉ có mười tuổi lẻ mười tháng!
Một tiểu shota mười tuổi.
Hắn kia lãnh huyễn khốc cuồng bá duệ xà tinh bệnh kí chủ thế nhưng xuyên thành shota chỉ có mười tuổi!
Thời Khanh hoàn toàn không thể tin vào ký ức của mình, cả đầu óc đều là hình ảnh tưởng tượng của cậu về Tần Mạc bây giờ …
Ôi trời … Thiệt là manh … (*﹃*).
Thật sự muốn xem nhẹ nó cũng khó, nội dung trên cả một bảng lớn toàn là chữ màu đen, duy chỉ có cái câu phía dưới cùng này là màu đỏ chói lọi, thấy rõ ràng vô cùng
Cậu liếc mắt nhìn qua, thì không khỏi nhíu mày, phong bế ký ức? Chẳng lẽ là bắt Tần Mạc đem những ký ức hiện tại mà y đang có phong tỏa lại hết trơn hết trọi rồi quẳng y vào cái thế giới kia?
Nếu như chẳng nhớ được cái quái gì hết, thì làm sao mà bọn họ hoàn thành nhiệm vụ cho được?
Rồi cậu chợt nhìn tới nửa câu sau, nếu có thể thuận lợi mà hoàn thành nhiệm vụ này, điểm thưởng sẽ nhân lên tới mười lần!!!
Không phải gấp đôi, cũng không phải là gấp ba, thậm chí không phải là gấp năm, mà là con số làm cho bất kỳ người nào nhìn thấy miệng cũng chảy nước miếng ròng ròng – gấp mười lần!!!
Trong đầu óc toàn là điểm tệ bay bay, Thời Khanh ảo tưởng một lúc lâu, sau đó giật mình giũ giũ cho ‘tham lam’ văng ra.
Tuy rằng phần thưởng rất hấp dẫn, nhưng tính phiêu lưu cũng rất cao.
Cậu lại nghĩ tới chức trách hệ thống của mình, nhanh nhẹn lật lật sổ tay-kun ra mà nghiêm túc đọc, quả nhiên tìm được những giải thích tỉ mỉ cụ thể cho loại nhiệm vụ như thế này.
Đầu tiên thì cực kỳ nghiêm túc mà nhìn qua một lần, sau đó nghiền ngẫm thêm một hồi, cuối cùng mới trịnh trọng quay qua Tần Mạc nói: “Phong bế ký ức chỉ là tạm thời, để cho anh quên hết những ký ức hiện tại mà anh đang có, đồng thời cho anh tiếp thu ký ức của nhân vật, nhưng mục tiêu nhiệm vụ vẫn được ghi giữ trong đầu anh, chỉ cần anh hoàn thành được nhiệm vụ thì ký ức cũng sẽ khôi phục ngay”.
Nói xong, cậu lại giải thích thêm: “Phong bế ký ức không có bất kỳ tác dụng phụ gì cả, mục đích chủ yếu chỉ là gia tăng thêm độ khó cho nhiệm vụ, theo lý thuyết loại hình nhiệm vụ như thế này chỉ khi kí chủ tăng lên lv 30 thì mới có thể nhận, mà anh chỉ mới lv 5 thôi … Khụ khụ … đại khái chắc là do những nhiệm vụ trước đó anh tiếp thu xác xuất thành công đều rất cao, cho nên mới xuất hiện tình trạng này”.
Đem tất cả những gì ghi trên sổ tay-kun nói ra xong, Thời Khanh mới bắt đầu nghiêm túc đưa ra nhận xét của bản thân: “Tôi không đồng ý phong bế ký ức, tuy rằng điểm thưởng rất hấp dẫn, nhưng tính phiêu lưu quá lớn, nếu thất bại, anh có khả năng sẽ vĩnh viễn không thể nào trở về được nữa.”
Tần Mạc nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: “Ngươi không phải thích điểm thưởng sao?”
Chỉ một câu liền khiến Thời Khanh ngốc lăng, tuy nhiên vào thời điểm này cậu cần phải bảo trì thanh tỉnh, điểm thưởng đúng là rất mê người, nhưng tính mạng là quan trọng nhất, cậu tình nguyện chọn cách từ từ rề rề mà thu thập nó, còn hơn là đi phiêu lưu đánh cược như vậy.
Vì thế cậu lại tiếp tục tận tình khuyên bảo kí chủ giữa lợi và hại.
Dong dong dài dài nói một hồi, Tần Mạc cũng kiên nhẫn nghe cậu nói, mãi cho đến khi cậu nói xong thì y mới nhẹ nhàng “ừm” một chữ.
Thời Khanh nói đến miệng khô lưỡi khô, thấy Tần Mạc ứng thanh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một câu ngay sau đó, khiến cậu muốn hộc máu chết ngay tại chỗ.
“Vậy phong bế ký ức đi.”
… Cậu nói mười phút, Tần Mạc cũng nghiêm túc nghe hết mười phút, xong rồi quăng ra cái kết luận ngược đời vậy là sao? Kí chủ à anh rốt cuộc nghe tui nói cái gì vậy? Không không, anh rốt cuộc có hiểu những gì mà tui nói không vậy!
Thấy bộ dáng Thời Khanh tức muốn ngất xỉu, Tần Mạc vươn tay, rờ rờ cái cổ non mịn của cậu, còn kề sát vào tai cậu thì thầm: “Yên tâm, ta chưa bao giờ thua cuộc.”
Một câu, khiến Thời Khanh hết biết nói gì luôn .
Cậu đâu có quên đâu…
Thời Khanh là một tên nhát gan, nhưng Tần Mạc thì lại là một người có máu đỏ đen rất mạnh.
Nếu như y không nắm vững được thế cục, thì y sẽ không thương tiếc mà sử dụng hết thảy đại giới, bắt buộc thế cục phải điên cuồng nghịch chuyển về phía y – một con bạc cực kỳ thông minh.
Tần Mạc nếu đã quyết định, thì sẽ không thể nào thay đổi, Thời Khanh rất tự giác mà ngầm hiểu được, không nói thêm gì nữa.
Bất quá cậu lập tức phục hồi tinh thần, vô cùng nghiêm túc mà xem xét bối cảnh thế giới cùng nội dung vở kịch của nhiệm vụ lần này.
Tần Mạc sẽ bị phong bế ký ức, nhưng cậu thân là hệ thống thì không cần như thế.
Cậu bây giờ ghi nhớ hết tất cả, đến lúc đó nhất định có thể trợ giúp Tần Mạc, khiến y thuận lợi mà hoàn thành nhiệm vụ!
Thế giới này xem bối cảnh thì cũng không đến nỗi là cổ đại, nhưng cũng không thể nào tính là thời khoa học kỹ thuật, tổng thể mà nói thì trình độ so với người địa cầu ngang nhau, có một vài chỗ so ra thì siêu phàm hơn một chút, cũng có một vài chỗ so ra thì thua sút một chút.
Thế giới này bên ngoài thì hoàn cảnh vô cùng cực khổ, cơ hồ trên toàn bộ thế giới đều là một mảnh hoang tàn, không thể nào gieo trồng bất luận một loại cây nào, cũng không có bất luận tài nguyên gì để mà thu thập, điều kiện ác liệt như vậy không thích hợp để cho sinh vật có thể sinh tồn.
Tuy nhiên con người lại trong hoàn cảnh này mà sống sót, bằng chính năng lực do bản thân họ tự sinh ra, mỗi người ai cũng có không gian chuyên thuộc.
Cho dù đất đai bạc đãi thì họ cũng không hề sợ, vì có rất nhiều người có không gian thích hợp để gieo trồng. Không có tài nguyên nào để khai thác, thì cũng không sao, có không ít không gian chuyên thuộc sản xuất ra các loại khoáng vật, nó tuần hoàn sản sinh mãi không bao giờ cạn.
Mọi người dựa vào không gian của bản thân mà gieo trồng, khai thác, rồi sau đó gia công, tiến hành trao đổi mua bán.
Không gian của ngươi có thể gieo trồng rau dưa, không gian của ta có thể gieo trồng lúa mạch, chúng ta không thể ăn rau dưa mà không ăn cơm, cũng không thể chỉ ăn cơm không ăn rau dưa, cho nên… cùng nhau trao đổi đi!
Từ đó mà phát triển không ngừng, xuất hiện thêm nhiều loại giao dịch cao cấp, mọi người không thể nào cứ vật đổi vật, cho nên họ thống nhất ra tiền tệ để lưu thông, sản xuất được cái gì thì đem bán cái đó, thiếu khuyết cái gì thì lấy tiền mua bù vào.
Chậm rãi, chính phủ cũng thành lập, mọi thứ do quốc gia quản lý, càng có thể gắt gao mà lợi dụng năng lực không gian, một xã hội khác với bình thường nhưng do có nguồn sinh lực chống đỡ mà vẫn duy trì hoàn hảo, đảm bảo cuộc sống tốt đẹp.
Tác dụng của không gian cũng có phân loại, loại gieo trồng, loại tài nguyên khoáng sản, loại tồn trữ nguyên liệu, loại thu thập từ từ… nhiều không đếm xuể.
Mỗi người của thế giới này, thời điểm lên mười một tuổi, sẽ phải đối mặt với bước ngoặc lớn nhất nhân sinh, đó là kiểm tra giám định không gian.
Sau khi kết thúc giám định, không gian sẽ được kích hoạt, đồng thời cũng bị chính phủ ghi tên lại trong danh sách.
Nếu có được không gian ưu tú, thì chắc chắn rằng cả đời cơm áo không lo, song song đó cũng góp phần cống hiến cho xã hội rất nhiều.
Bất quá nếu như không gian hơi kém một chút, cũng không cần lo lắng, chỉ cần thuộc tính khá tốt, là có thể phấn đấu khiến cho không gian thăng cấp, cấp bậc càng cao, năng lực không gian cũng sẽ hoàn mỹ hơn nhiều, đến lúc đó có thể gây dựng sự nghiệp, thành tựu được rồi.
Dù sao người có không gian ưu tú chỉ chiếm một số nhỏ, đại đa số không gian của trẻ nhỏ chỉ có một thước vuông, nhưng mà chỉ cần không gian tư chất tốt, hoàn cảnh thích hợp, có thể trồng trọt thu hoạch, thì không việc gì lo lắng.
Học tập cách thức để cho không gian của mình phát triển, thì nó sẽ không ngừng lớn hơn rộng hơn, về phần rộng lớn bao nhiêu, thì còn xem tiềm lực bản thân và cố gắng của mỗi con người.
Mà những việc đó, cần rất nhiều thời gian, cho nên phải biết cố gắng từng chút để bản thân không thua sút người khác.
Chính phủ vì bồi dưỡng ra không gian ưu tú, đã xây dựng giáo viện công lập hoàn toàn miễn phí, sau khi kiểm tra xong, các trẻ nhỏ đều phải đến trường học tập, thông qua các khóa huấn luyện để có thể khống chế tốt không gian của mình, đồng thời học tập các loại phương pháp làm tăng kích thước không gian của mình, cùng với một ít tri thức thông thường khác.
Giới thiệu bối cảnh thế giới không coi là nhiều, nhưng nội dung lại rất đa dạng phong phú, Thời Khanh nghiêm túc nghiền ngẫm, mong muốn đem từng chữ trên đó khắc sâu vào trí não, bất quá có một chút may mắn là khi cậu xuyên qua sẽ tiếp thu một phần ký ức của nhân vật, cho nên sẽ nhanh thích ứng được.
Quan trọng nhất chính là nội dung bối cảnh của vở kịch.
Nội dung bối cảnh của vở kịch cũng cùng một nhịp với nhiệm vụ, bao gồm nhiều chi tiết, cẩn thận cân nhắc, lợi dụng thời cơ, thì có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Thời Khanh giữ vững tinh thần, hận không thể nuốt gọn từng chữ từng chữ trên đó, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện một điều, không khỏi ngạc nhiên đôi chút.
Nội dung… quá ít !
So với thao thao bất tuyệt của mấy lần xuyên qua trước kia không giống nhau, nội dung bối cảnh của vở kịch này, khiến Thời Khanh không đành lòng mà nhìn thẳng.
Tề Tử Mặc, con lớn nhà họ Tề, mẹ chết sớm, cha cưới vợ khác, có một em trai cùng cha khác mẹ.
Sau đó?
Không có sao đó!
Đậu xanh rau má beep beep beep… Có thể bớt ngắn gọn hơn không!!?
Thân cùng là hệ thống, Thời Khanh đồng học xấu hổ thay, gia hỏa hệ thống nhiệm vụ này, càng ngày càng không đáng tin .
Bất quá cũng không có biện pháp, xem ra đây là yêu cầu sau khi xuyên qua tự tỉ mỉ thu thập tư liệu. Thời Khanh đem những lời này nhớ kỹ trong bụng, nhất là cái tên họ này, cậu không cần suy nghĩ cũng biết là nhân vật mà kí chủ của cậu phải xuyên qua.
Nhìn xong giới thiệu bối cảnh, thì mục tiêu nhiệm vụ cũng hiện ra.
So với giới thiệu nội dung vở kịch thì cái này cũng cùng một dạng không đáng tin, mục tiêu nhiệm vụ thì càng khiến người ta lơ tơ mơ.
“Thu thập sinh mệnh chi lệ.” [ vì đây là gợi ý nhiệm vụ nên mình sẽ không dịch rõ nghĩa ra, mọi người tự suy nghĩ tự đoán xem nó là gì]
Chỉ có sáu kí tự, từng chữ thì hiểu, nhưng ghép lại chung với nhau thì có cảm giác mạc danh kỳ diệu.
Bất quá xem như miễn cưỡng có thể lý giải, đại khái là muốn tìm một bạn tên gọi sinh mệnh chi lệ đi ha, điều này còn phải chờ sau khi xuyên qua thì chậm rãi thăm dò.
Hết thảy đã chuẩn bị xong xuôi, Thời Khanh có một ý thức trách nhiệm đè nặng trên vai, thực trịnh trọng nhìn về phía Tần Mạc: “Tôi đã chuẩn bị tốt !”
Tầm mắt Tần Mạc lại đặt trên cửa hàng hệ thống.
Thời Khanh theo đó ngó qua xem, trong lòng có chút nghi hoặc, kí chủ còn muốn mua đồ sao?
Đang vẩn vơ suy nghĩ, thì cậu trông thấy điểm dừng của tầm mắt Tần Mạc.
Bởi vì thế giới thú nhân họ hoàn hảo thông quan cho nên cửa hàng mở ra vật phẩm đặt biệt: Cơ thể gấu trúc nhỏ…
Trên đó để hình minh họa là một tiểu tử có bộ lông xù trắng đen giao hòa, bạn ta lười biếng duỗi thắt lưng, mắt nhỏ ướt át tràn đầy hơi nước, móng vuốt nhỏ xíu xiu, thân thể tròn ủm tròn um, thiệt là manh chết người mà.
Thời Khanh có loại cảm giác không nói thành lời.
Nhưng chợt cậu nhìn sang giá tiền của nó, thì nhẹ nhàng thở một ngụm lớn, tận mười vạn điểm thưởng! May mắn may mắn! Đánh chết cậu cũng mua không nổi!
Đương nhiên cậu cho tới bây giờ cũng không nghĩ là sẽ mua, ai mà muốn biến thành cái dạng ngu ngốc như vậy chứ? Cậu là một người đàn ông, là một người trưởng thành, khí tức dương cương như vậy nè!
Bất quá… Kí chủ à, anh nhìn chăm chú nó làm gì vậy?
QAQ, không cần đặt chủ ý lên nó, kính nhờ!
Tần Mạc nghiêm túc nhìn giá tiền một chút, rồi sau đó nhìn về phía Thời Khanh, nhẹ giọng hỏi: “Điểm thưởng của ta có thể cho ngươi dùng không?”
Thời Khanh sửng sốt, rồi bật người nói: “Không thể, điểm thưởng của chúng ta tách ra riêng, không thể cho nhau.”
“Ờ, vậy thì ta mua đồ đưa qua ngươi?”
Thời Khanh vừa định dứt khoát sống chết phủ định, nhưng chưa kịp nói, Tần Mạc đã tự hỏi tự đáp : “Ta nhớ rõ lần trước ngươi mua quần áo cho ta.”
Ngụ ý, ngươi có thể mua cho ta, ta tự nhiên cũng có thể mua cho ngươi…
Chứng cứ rõ ràng phơi bày ra trước mắt, Thời Khanh không thể chối cãi , chỉ có thể đáp: “… Đúng vậy.”
Tần Mạc nhếch khóe miệng một cái, tâm tình không tồi: “Bắt đầu nhiệm vụ đi.”
Sau đó chủ động nắm chặt tay Thời Khanh, không để cho cậu kịp cự tuyệt đã ấn xuống cái nút khởi động nhiệm vụ.
Thời Khanh nhồi nhét trong đầu toàn là ‘Lão tử không cần lại làm gấu mèo nhỏ’ ‘Kí chủ à, ham mê kỳ quái của anh không cần đem áp đặt lên người tui’ ‘Anh thích cục lông nhưng tui hông có thích biến thành cục lông đâu nha’ ‘Cục lông tuy đáng yêu nhưng lão tử không muốn đi trên con đường đáng yêu’ gào thét vô hạn.
Thẳng đến khi xuyên qua thành công, lực đạo nắm chặt trên tay của cậu biến mất, cậu mới hồi phục lại tinh thần.
Có một chút hoảng hốt, bởi vì khí tức quen thuộc không còn bên người… Nhưng ngay sau đó, ký ức như hô thiên hoán địa đánh úp lại, cậu cũng không còn thời gian suy nghĩ nhiều .
Thời Khanh bình tĩnh tâm tình lại, trước tiên lôi ký ức của thân thể này ra, xem xét những gì liên quan đến Tề Tử Mặc .
Cậu đang lo lắng y là một người tép riu mà thân thể này không hề biết tới, nhưng sau khi lục lọi ký ức, thì y mới biết được, Tề Tử Mặc …….. là một người nổi tiếng.
Bất quá cái đáng để cậu coi trọng, không phải là thân phận của Tề Tử Mặc, mà là tuổi của y.
Đúng vậy!
Tề Tử Mặc, cái người gọi là con trai lớn nhà họ Tề, năm nay chỉ có mười tuổi lẻ mười tháng!
Một tiểu shota mười tuổi.
Hắn kia lãnh huyễn khốc cuồng bá duệ xà tinh bệnh kí chủ thế nhưng xuyên thành shota chỉ có mười tuổi!
Thời Khanh hoàn toàn không thể tin vào ký ức của mình, cả đầu óc đều là hình ảnh tưởng tượng của cậu về Tần Mạc bây giờ …
Ôi trời … Thiệt là manh … (*﹃*).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.