Chương 87
Long Thất
22/11/2016
Tần Mạc nói đi ra ngoài thích ứng, Thời Khanh tưởng y đi nhìn phong cảnh xung quanh, tìm hiểu hướng gió hướng đất, nhân tiện đi dạo một vòng phố Lăng Vân hoa lệ náo nhiệt nhất trong truyền thuyết, dùng tiền mua sắm,
chủ yếu là ăn chút đồ ăn ngon để bổ sung thể lực giải tỏa tinh thần, sẵn sàng nghênh đón trận chiến lớn kế tiếp.
Thực đáng tiếc là nơi mà “mạch não xuẩn manh” cùng “bệnh thần kinh” hướng tới không phải cái chỗ hay ho gì.
Khi “mỗ xuẩn manh” bị đưa đến một rừng rậm thâm trầm, gió bắc thổi qua khe núi tạo thành tiếng rít hỗn loạn thê lương tựa như tiếng kêu thảm thiết của ai đó, lúc này “mỗ xuẩn manh” mới thực sự ý thức được mình quả là ngu hết chỗ nói.
“Bệnh thần kinh” đang dần dần lành bệnh, nhưng cậu cũng không cần quá tự tin là y sẽ trở nên dương quang sáng lạn, người tốt việc tốt chứ!
Tần Mạc đem gấu trúc nhỏ đặt vào lòng bàn tay, một tay khác tùy tiện nhặt nhánh cây nào đó, thong dong đứng nhìn trời.
Không lâu sau, tiếng mặt đất chấn động vang lên ầm ầm, một cái gì đó chạy nhanh trên đất khiến cho cát bụi mịt mù, vô số cây cối xanh thẫm bị chạm trúng mà tan tác, thân cây cắt ngang, chảy ra nhựa vàng tanh hôi, nhỏ xuống khiến cho mặt đất vốn màu nâu nháy mắt hóa tro đen.
Quái thú to lớn nhưng bốn chân điên cuồng lao vút không ngừng, chỗ giẫm lên tản ra mùi tanh nồng nặc đầy kích thích, tựa như giẫm trên đất bằng, không có thương tổn nào.
Cây cối tách ra hai bên, đôi mắt màu vàng đục ngầu lộ ra, đây là một cự thú cao chừng ba thước, hình dáng giống như con voi, nhưng cái mũi ngắn hơn, toàn thân màu đen với bộ lông cứng dựng đứng, trên mặt còn treo rất nhiều động vật nhỏ vô tội bị thương, máu và thịt giao tạp, mùi hôi thối tản ra dày đặc khiến người ta buồn nôn.
Mà giờ khắc này, nó đang đứng trước mặt Tần Mạc, ánh mắt màu vàng lộ ra những tia tham lam, răng nhọn lởm chởm, bên trong miệng rộng chảy ra nước miếng nhớp nháp.
Có cái gì ngon hơn so với tu sĩ được đưa lên tận cửa miệng đâu?
Ma thú cấp chín đang vô cùng hưng phấn.
Thời Khanh lại biến thành gấu trúc nhỏ, đang núp phía sau áo kí chủ nhìn quái vật to lớn này, cậu thật tình cảm thấy rất là kinh hãi, tay chân nhỏ ngắn lạch bạch một tiếng liền trượt vào lòng bàn tay của kí chủ.
Cái ngoạn ý này thật sự rất là ghê tởm!
[Bạn Mạc rủ bạn Khanh ra ngoài ngoạn, không ngờ là ngoạn con này]
Cậu vẫn còn đang run rẩy, thì Trường Thứ Tượng gào thét một tiếng lớn, nhe ra cái miệng tựa như một bồn máu, điên cuồng lao đến phía trước.
Thời Khanh hốt hoảng nhắm tịt hai mắt lại, một bên thì tự nhủ mình là đàn ông chân chính, mình là đàn ông chân chính, CMN lão tử là đàn ông chân chính, một bên thì nhịn hết nổi mà thét chói tai.
Rồi sau đó, một trận gió nhẹ thổi qua, cậu thậm chí không biết Tần Mạc đã làm cái gì, đến khi mở mắt ra thì trước mắt đã là rừng cây trống rỗng.
Phía sau hình như truyền tới tiếng núi lớn ầm ầm sụp đổ.
Toàn bộ mặt đất đều bị rung rinh chuyển động, gấu trúc nhỏ rề rề quay đầu lại đằng sau, tốc độ y như đang đóng phim chậm
Nhìn đi … Ma thú cấp chín mới nãy còn khí phách uy vũ cộng thêm vẻ mặt hung tợn, lúc này đã bị chém thành hai nửa.
Lại nhìn nhìn kí chủ nhà cậu, trường bào màu đen trên người như mực vẽ, dung nhan tinh xảo điềm nhiên trong mây gió, tay trái chỉ có duy nhất một cành cây đang nhỏ ra máu tươi nóng hổi tí tách tí tách …
Gấu trúc nhỏ trợn mắt há mồm đứng hình ngay tại chỗ.
Cho nên nói… Kí chủ nhà cậu vừa dùng nhánh cây bình thường tùy tiện nhặt lên mà chém ngang ma thú cấp chín cứng rắn như sắt sao? Giết tui đi!!!!
Thấy cậu bộ dạng ngơ ngác, Tần Mạc sờ sờ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Bị dọa rồi?”
Gấu trúc nhỏ vẫn không nhúc nhích.
Tần Mạc khẽ nhíu mày, lại gãi gãi cái cằm xù lông kia, an ủi: “Đừng sợ, không có việc gì…”
Nói chưa dứt lời, gấu trúc nhỏ mới vừa rồi còn giống mô hình bỗng mew~ mew~ nhảy dựng lên, đôi mắt nhỏ ướt át trở nên lấp lánh trong suốt, cậu hưng phấn nhìn Tần Mạc: “Quá… Quá lợi hại!”
Tần Mạc: “…”
“Tần Mạc Tần Mạc, anh quá lợi hại! Quả thực rất đỉnh! Đỉnh muốn chết luôn!” Thanh âm mềm mềm không chút nào che giấu sùng bái cùng ngưỡng mộ.
Tần Mạc hơi giật mình, con ngươi đen gườm gườm, sau đó thấp giọng nói: “Biến trở về hình người.”
Gấu trúc nhỏ: “?”
Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nhảy khỏi bàn tay, hóa thành hình người.
Còn chưa kịp đứng vững trên mặt đất, cậu đã bị kí chủ vươn tay bắt lấy thắt lưng, thân thể không phản ứng kịp mà dán sát lên người y, cằm cấp tốc bị nâng, nụ hôn cuồng dã không hề báo trước mà ập tới.
“Ưm…” Vừa phát ra một chút thanh âm, khớp hàm cũng do đó mà hé ra, lưỡi bị cuốn lấy, khoang miệng bị xâm nhập, thân thể bị hôn riết đã thành thói quen.
Mắt thấy súng sắp cướp cò, Tần Mạc tốt xấu gì cũng biết đây không phải là nơi thích hợp, hôn đến môi cậu sưng đỏ mới chậm rãi buông ra.
Thời Khanh mê mê hoặc hoặc.
Tần Mạc hôn một cái lên chóp mũi trắng nõn của cậu, nói rằng: “Được rồi, kế tiếp đến lượt em đó.”
Giây tiếp theo, Thời Khanh hiểu được thế nào là từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
Người tình ôn nhu một giây sau biến thành lão sư nghiêm khắc, mịa nó, còn gì đau khổ hơn!
Xét thấy lá gan của cậu cũng lớn ( mới lạ ), Tần Mạc cũng không để cho cậu từ động vật nhỏ tập luyện đi lên, trên tay vung ra một yêu thú cấp năm, tuy rằng với ma thú cấp chín vừa rồi không cùng cấp bậc, nhưng tiểu thụ Thời Khanh của chúng ta cũng là một tân thủ tập tễnh vào đời, cho nên… vẫn bị công kích tới trở tay không kịp.
Tuy rằng cuối cùng y cũng đem yêu thú giết chết, nhưng tư thế thần thái cùng với chiêu số so với kí chủ xuất ra vừa rồi … khụ khụ chỉ có thể an ủi một câu, số em quá khổ rồi yêu thú cấp năm à, trước khi chết còn bị tra tấn đau đớn như vậy, nhìn nhân gia Trường Thứ Tượng kia xem, chết đẹp đẽ khả ái biết bao nhiêu!
Bất quá thì trước lạ sau quen, Thời Khanh thân là một Nguyên anh kỳ cửu giai ‘toàn năng’, lúc học được thuần thục mấy chiêu thực dụng xong, cuối cùng cũng trở nên trâu bò hơn.
Cầm lấy thánh cấp trường kiếm, vun lên cao, chém mạnh xuống đầu yêu thú cấp sáu.
Cuối cùng còn hếch hếch đầu nhướng nhướng mày, bộ dạng muốn bao nhiêu suất liền có bấy nhiêu suất.
Tiền đề là cậu đừng có cười.
Vừa mỉm cười, thì trông vô lại quá xá.
Thời gian cấp bách, bọn họ ở trong rừng đợi chừng ba ngày, cơ hồ không hề nghỉ ngơi. Tiêu diệt không biết bao nhiêu là mãnh thú, Thời Khanh cũng miễn miễn cưỡng cưỡng thuận tay hơn, không cần mong mỏi quá cao, ít nhất có thể tự bảo vệ bản thân là tốt rồi.
Thân thủ hiện giờ của cậu, chỉ cần cẩn thận ứng đối, cho dù là Lục Cửu Uyên ở đây, cũng không thể một sớm một chiều mà giải quyết được cậu.
Chỉ cần không bị giây sát(*), cậu sẽ có cơ hội chạy trốn, hiện giờ chỉ cần cậu phát động Thần hành thiên lý, thì người có thể đuổi theo cậu, đã ít càng thêm ít.
[knock out]
Thời Khanh cũng biết suy nghĩ trong lòng Tần Mạc, cho nên không dám chậm trễ, nói thật cậu rất sợ, cái đám yêu thú này không có con nào dễ thương hết trơn hết trọi á, chỉ cần thất thủ một cái, bản thân sẽ bị đạp bẹp, mặc dù có kí chủ ở cùng cậu sẽ rất là an toàn, nhưng đối với một dân thường bé nhỏ ngay cả gà cũng chưa bắt qua, vừa xuất sư đã thử thách người ta bằng trình độ cao siêu này, trái tim mỏng manh của Thời Khanh không thể nào ngừng run rẩy.
Tuy nhiên cậu biết, thời gian sẽ không chờ đợi ai, nhân cơ hội này phải cố gắng tăng thực lực của bản thân nếu không cậu sẽ trở thành trói buộc của Tần Mạc.
Cậu không mong trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà mình có thể giúp Tần Mạc phần nào sức lực, cậu chỉ hy vọng tự mình cố gắng, có thể không làm liên lụy đến kí chủ nhà cậu.
Cho nên, sợ đến mấy cũng sẽ chịu đựng, mệt đến mấy cũng sẽ gánh vác, cho dù không am hiểu cũng sẽ dốc toàn lực mà học!
Tui cược bằng tôn nghiêm gấu trúc, nhất định phải làm được!
Gấu trúc đại manh manh: lão tử vô tội nằm mà cũng trúng đạn nữa …
Bọn họ ở trong này ngoạn ngoạn, cũng là đang chờ Lục Cửu Uyên cắn câu.
Bởi vì quan hệ huyết thống, Lục Cửu Uyên có thể phán đoán chính xác vị trí của Tần Mạc, nhưng cùng lúc đó, Tần Mạc cũng có thể đủ nắm giữ chính xác vị trí của Lục Cửu Uyên.
Cho nên từ buổi tối ngày đầu tiên y đã biết Lục Cửu Uyên đang trên đường tới nơi này.
Thẳng đến chạng vạng ngày thứ ba, thời điểm mặt trời dừng ở trên ngọn cây.
Một cỗ cường đại uy áp phô thiên cái địa tuôn ra mà đến.
Tần Mạc đem gấu trúc nhỏ bỏ vào trong ngực, hơi hơi quay đầu, thấy được một nam nhân đang đứng trên phi trọng kiếm màu xanh thẫm.
Lục Cửu Uyên là cha của Tần Mạc, nhưng hắn cùng Tần Mạc không có chỗ nào tương tự. Hắn mặt mày cương ngạnh, mũi cao thẳng, môi trên nhếch, khi không nói lời nào thì khóe miệng kéo xuống, tăng thêm rất nhiều vẻ hung ác.
Từ lúc sinh ra, hắn vốn là một tên côn đồ nghịch thiên kháng địa.
Nhìn thấy Tần Mạc, con ngươi màu đỏ của Lục Cửu Uyên hiện lên một tia dị sắc, dựa vào năng lực hiện giờ của hắn muốn dò xét tu vi của đối phương rất là dễ dàng, tuy rằng kết quả mà hắn có được đã bị Tần Mạc che lại bớt, nhưng hắn không ngờ y lại khôi phục nhanh chóng như thế.
Bước đầu phỏng chừng, chắc đã đột phá Nguyên anh kỳ, thật sự là vượt quá sức tưởng tượng ah~.
Bất quá hắn cũng không để ý, cho dù là Nguyên anh kỳ thì như thế nào, hắn muốn bóp chết y vẫn dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, Tần Mạc khôi phục lực lượng được cao cường như vậy khiến hắn càng thêm hưng phấn không thôi, nếu hiện tại đã có Nguyên anh kỳ, thì chỉ cần thêm một chút sức, giúp y tăng lên Hợp thể kỳ, hắn đã có thể hưởng dụng khoái trá rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Cửu Uyên có chút hưng phấn : “Con trai ngoan, đừng có chạy lung tung, cha đây không có nhiều thời gian cùng con du ngoạn như vậy đâu.”
Tần Mạc nhìn hắn, trên khuôn mặt tinh xảo không dư thừa biểu tình, đôi mắt đen gợn sóng cũng không sợ hãi, không chán ghét không sinh khí càng thêm không oán hận.
Thanh âm của y rất êm tai, bình tĩnh như gió nhẹ lướt trên mặt hồ: “Thiên Ma bí quyết của ngươi đột phá tầng thứ tám rồi à?”
Vấn đề đột ngột này khiến Lục Cửu Uyên hơi sửng sốt, hắn nhìn bộ dạng Tần Mạc lãnh tĩnh như thế thì lòng thực không thoải mái, luôn luôn có một loại cảm giác y không thuộc về chưởng khống của hắn, nhiều năm kinh nghiệm khiến tâm tư của hắn không khỏi sinh một tia cảnh giác.
Bất quá hắn cũng chẳng đem suy nghĩ này nọ cất trong lòng, ngắn ngủn chỉ có thời gian vài ngày, mặc dù Tần Mạc có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể nào đột phá được cái gì hay ho.
Thời kỳ toàn thịnh cũng không thể nào đấu lại hắn, hiện giờ thân thể rách nát như vầy, có cái quái gì phải sợ chứ?
Nghĩ đến đây, Lục Cửu Uyên cũng không nóng nảy, hắn trả lời Tần Mạc: “Đúng vậy.”
Tiếp theo hắn lại cười cười, một bộ dạng hiền lành dối trá: “Ta cũng không có bạc đãi ngươi, Thiên Ma bí quyết là công pháp tuyệt đỉnh của thế gian, ta trải qua ngàn năm mới tìm được nó, một lòng tu luyện đến bây giờ, ta đã dốc sức truyền thụ cho ngươi, tin tưởng ngươi cũng có thể cảm giác được điểm ảo diệu bên trong.”
Hắn nói đường hoàng, đem bí thuật của bản thân truyền cho nhi tử, quả thật là một người cha thương yêu con cái.
Nhưng ý đồ dơ bẩn ẩn hàm trong đó, lại khiến người ta không khỏi dựng đứng lông tơ.
Thiên Ma bí quyết tổng cộng có chín tầng, tầng thứ nhất đoạn tình, tầng thứ hai quên nghĩa, tầng thứ ba trảm hữu, tầng thứ tư diệt môn, tầng thứ năm ngược sát, tầng thứ sáu tàn sát, tầng thứ bảy sát phụ, tầng thứ tám hủy tâm, tầng thứ chín diệt thế.
Lục Cửu Uyên đem bộ công pháp này truyền thụ cho Tần Mạc, quả đúng là chuẩn xác, Tần Mạc vĩnh viễn không thể đột phá tầng thứ bảy.
Tần Mạc không có khả năng giết chết cha mình, cũng vô pháp đột phá được tầng thứ bảy, bản thân Lục Cửu Uyên thì đã đến tầng thứ tám, cho nên, hắn có thể vĩnh viễn áp chế Tần Mạc.
Đó là một tuần hoàn chết, một vòng lẩn quẩn vây chặt lấy Tần Mạc không buông tha.
Lục Cửu Uyên biết, chỉ cần mình còn sống, như vậy Tần Mạc sẽ vĩnh viễn không thể nào thắng được hắn.
Cách tu luyện Thiên Ma bí quyết vô cùng ngoan độc, nhưng tương đối nhanh, lực lượng cường đại của nó đủ để ngạo thị quần hùng, tuy rằng tầng thứ sáu và tầng thứ tám chỉ cách nhau có hai lằn ranh, nhưng trên thực tế, lại tựa như trời và đất.
Thiên Ma bí quyết mỗi một tầng lại tăng lên gấp mười lần, chỉ kém một tầng thôi mà đã như thiên thượng và địa hạ, lại càng không nói tới tận hai tầng.
Trong lòng Lục Cửu Uyên cực kỳ bình tĩnh, hắn biết, Tần Mạc dù thiên phú cao tới đâu, cho dù ưu tú cỡ nào, cả đời này cũng chỉ có thể ở dưới hắn, vĩnh viễn không thể đột phá!
Hắn biết tâm tư của Tần Mạc, đáng tiếc hắn sẽ không để cho y được như ý.
Giống như trò mèo vườn chuột, Lục Cửu Uyên nhìn Tần Mạc, trêu đùa mà nói: “Như thế nào? Muốn giết ta?”
“Không.”
Lục Cửu Uyên nhướng mày.
Tần Mạc nhìn hắn, đột nhiên nhẹ nhàng cười cười, môi mỏng khẽ nhếch, phun ra một câu giống như là gằn từng chữ từng chữ: “Là nhất định phải giết ngươi.”
Giây tiếp theo, uy áp cuồn cuộn giống như một thanh phách thiên cự kiếm, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, tuôn trào phóng tới.
Sắc mặt Lục Cửu Uyên đại biến, hắn bật người kịp phản ứng, phi trạm kiếm màu xanh kia đỡ được công kích.
Một cự kiếm hư ảnh màu đen cùng phi trạm kiếm màu xanh va chạm kịch liệt, linh khí to lớn đổ vào đó, năng lượng dao động vượt quá mức nên sinh ra nổ mạnh.
Tuy rằng tiếp được một chiêu này, nhưng cây cỏ xung quanh Lục Cửu Uyên mấy chục thước hoàn toàn bị hủy diệt, nháy mắt hóa thành một hố sâu rỗng tếch.
Lục Cửu Uyên hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đứng ở trên không, trong con ngươi màu đỏ tràn đầy cảm giác không thể tin: “Ngươi… Ngươi này?”
Tần Mạc giúp hắn trả lời: “Thiên Ma kiếp tầng thứ bảy ‘áp thiên’, ngươi rất quen thuộc, không phải sao?”
“Không! Không có khả năng! Ta còn sống, ngươi không có khả năng đột phá tầng thứ bảy!”
“Đúng vậy, ngươi còn sống.” Con ngươi đen đột nhiên lạnh như băng, Tần Mạc trên cao nhìn xuống hắn, giọng điệu tràn đầy trào phúng, “Cái thứ khiến người ta ghê tởm như ngươi thế nhưng còn sống!”
Vừa dứt lời, uy áp còn cường thế hơn ban nãy gấp trăm lần rung động mãnh liệt mà bạo khởi, lấy Tần Mạc làm trung tâm, xung quanh tạo thành một vòng tròn lốc xoáy cuốn phăng tất cả, phong vũ lôi minh, hôn thiên ám địa, phảng phất giống như cự sét của thiên kiếp đánh xuống, tinh chuẩn không sai lầm nhắm về phía Lục Cửu Uyên trong hố.
Đồng tử Lục Cửu Uyên co rút, không động đậy, thân thể hoàn toàn không động đậy .
Hắn bị khóa chặt, hoàn hoàn toàn toàn, triệt triệt để để, đây là lực lượng cường hãn gấp hắn mười lần, đây là thuật pháp uy áp nghịch thiên khiến hắn vô pháp tránh né cũng vô pháp ứng đối, thậm chí ngay cả tự hỏi cũng đình trệ.
Thiên Ma kiếp tầng thứ chín, lực lượng cường đại đủ để đảo điên tất cả mọi thứ —— diệt thế.
Mãi đến khi Lục Cửu Uyên mất đi ý thức, cũng không thể tưởng tượng nổi, vì cái gì Tần Mạc lại có lực lượng cường đại như vậy? Vì cái gì thân sinh phụ thân như hắn còn sống, mà y có thể đột phá tầng thứ bảy? Vì cái gì… Vì cái gì thế giới này còn chưa bị hủy diệt, Tần Mạc đã luyện được ‘diệt thế’ !
Nhất đại cao thủ ma tu oai phong toàn bộ Lăng Vân đại lục Lục Cửu Uyên cứ như vậy mà ngã xuống.
Mặc Yến nãy giờ vẫn mai phục ở trong góc tối, cả người đều cứng ngắc.
Gã cùng với Lục Cửu Uyên đấu mấy ngàn năm rồi, đối với năng lực của Lục Cửu Uyên trong lòng gã biết rất rõ, đưa mắt tìm kiếm khắp toàn bộ Lăng Vân đại lục, căn bản không có người thứ hai có thể cùng hắn song đấu, cho dù là bản thân Mặc Yến, bàn tới thực lực, cũng phải thua kém ba phần.
Nhưng hiện tại, Lục Cửu Uyên cứ thế mà bị đánh bại, thua trong tay một tiểu tử thậm chí không tới ngàn tuổi.
Trong lòng Mặc yến rung động, thật sự không thể dùng ngôn ngữ nào để miêu tả.
Gã nhịn không được quay đầu, nhìn về phía nam nhân cường hãn kia.
Thân hình thon dài, dung nhan tinh xảo, tóc dài màu đen giống như mặc vũ bay tán loạn, đứng giữa một đống hỗn độn kia, phảng phất giống như thiên thần giáng trần, cường đại như thế, lại xinh đẹp như thế, khiến cả thế nhân đều phải động dung.
Mặc Yến ngẩn người, nửa ngày gã mới cảm giác được vật thể lạnh lẽo trong tay, đang run lên nhè nhẹ.
Gã cúi đầu, nhìn về phía Khóa hồn kính trong lòng bàn tay.
Thiên chi thần khí, thánh vật lưu lạc tới phàm trần.
Khóa hồn kính a.
Tất cả mọi người không biết, năng lực chân chính của Khóa hồn kính.
Trăm triệu năm qua, kính này vẫn luôn truyền lưu hậu thế, truyền thuyết nói nó có công năng mê hoặc nhân tâm, lại không ai biết, mặt kính cùng chuôi kính tương hợp, mới chân chính là Khóa hồn kính.
Tỏa nhân hồn phách, vi nhĩ sở khu.
Hắn tiêu phí thời gian mấy ngàn năm, tiêu hao vô số tâm lực, rốt cục tìm được chuôi kính, rồi sau đó mới vô tình tìm về mặt kính.
Cả hai cùng kết hợp, Khóa hồn kính chân chính được sinh ra hậu thế.
Nắm chặt Khóa hồn kính trong tay, Mặc Yến không thể nào cảm giác được tâm tư mình lúc này, rốt cuộc là đang sợ hãi hay là đang hưng phấn.
E ngại lực lượng khủng bố của người nọ, nhưng đồng thời lại giống như bươm bướm khát vọng cổ năng lượng to lớn này.
Nếu… Nếu có thể chiếm hữu nó.
Nếu… Nếu như có thể thuộc về gã.
Gã có cơ hội này… Gã có thể dùng Khóa hồn kính!
Chiếm được Tần Mạc, là lực lượng hủy thiên diệt địa thuộc về gã!
Sợ hãi trong lòng từ từ bị dục vọng tham lam chinh phục, cả đời này, chỉ có cơ hội một lần duy nhất.
Gã không thể bỏ qua!
Hai mắt mê mang của Mặc Yến từ từ thanh minh, thi triển Khóa hồn kính không hề tạo ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ cần nhắm ngay ngực đối phương, thầm niệm chú ngữ, là có thể nhanh chóng đạt thành.
Gã không thể suy nghĩ nhiều hơn nữa, bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội nào như vậy nữa.
Mặc Yến không dám mê mang, cho dù thất bại, gã cũng không hề hối hận!
Xa xa nhắm ngay ngực y, niệm chú ngữ, khi một chữ cuối cùng thoát ra khỏi miệng gã, một đạo ánh sáng mỏng manh vô hại mà mắt thường không hề thấy được bắn thẳng về phía Tần Mạc.
Thời Khanh không nghĩ tới Lục Cửu Uyên sẽ bị đánh bại dễ dàng như vậy … Đồng thời cậu cũng hết sức kinh ngạc, nguyên lai Tần Mạc đã thăng tiến tới trình độ đáng sợ này.
Nhìn thấy Lục Cửu Uyên xụi lơ trên đất, trong lòng Thời Khanh ngũ vị tạp trần, khẽ ngẩng đầu, cậu muốn nhìn Tần Mạc một chút.
Tần Mạc không nói gì cả, mặt cũng không đổi sắc, nhưng Thời Khanh có thể cảm giác được, kí chủ của cậu không bình tĩnh giống như mặt ngoài.
Thời Khanh thở dài, vừa định hóa thân thành người hình, lại cảm thấy có một đạo dị quang kỳ quái hướng về phía y mà bắn tới.
Không kịp tự hỏi, Thời Khanh rất nhanh ra tay, dùng thân cản lại đạo dị quang này.
Tuy rằng thứ này nhanh như thiểm điện, nhưng lấy thân thủ hiện giờ của cậu, ngăn lại công kích này, vẫn rất là dễ dàng .
Cậu vừa định thở phào một hơi, thì lập tức ngơ ngẩn, cậu cảm thấy … linh hồn của mình bị một bàn tay khổng lồ đang chặt chẽ khóa lại.
——— —————— ———
Đào Đào: Mọi người thử nghĩ xem? Tần Mạc chưa giết cha ruột, chưa hủy diệt thế giới? Vì sao Boss lại có thể luyện đến tầng thứ 9?
Thực đáng tiếc là nơi mà “mạch não xuẩn manh” cùng “bệnh thần kinh” hướng tới không phải cái chỗ hay ho gì.
Khi “mỗ xuẩn manh” bị đưa đến một rừng rậm thâm trầm, gió bắc thổi qua khe núi tạo thành tiếng rít hỗn loạn thê lương tựa như tiếng kêu thảm thiết của ai đó, lúc này “mỗ xuẩn manh” mới thực sự ý thức được mình quả là ngu hết chỗ nói.
“Bệnh thần kinh” đang dần dần lành bệnh, nhưng cậu cũng không cần quá tự tin là y sẽ trở nên dương quang sáng lạn, người tốt việc tốt chứ!
Tần Mạc đem gấu trúc nhỏ đặt vào lòng bàn tay, một tay khác tùy tiện nhặt nhánh cây nào đó, thong dong đứng nhìn trời.
Không lâu sau, tiếng mặt đất chấn động vang lên ầm ầm, một cái gì đó chạy nhanh trên đất khiến cho cát bụi mịt mù, vô số cây cối xanh thẫm bị chạm trúng mà tan tác, thân cây cắt ngang, chảy ra nhựa vàng tanh hôi, nhỏ xuống khiến cho mặt đất vốn màu nâu nháy mắt hóa tro đen.
Quái thú to lớn nhưng bốn chân điên cuồng lao vút không ngừng, chỗ giẫm lên tản ra mùi tanh nồng nặc đầy kích thích, tựa như giẫm trên đất bằng, không có thương tổn nào.
Cây cối tách ra hai bên, đôi mắt màu vàng đục ngầu lộ ra, đây là một cự thú cao chừng ba thước, hình dáng giống như con voi, nhưng cái mũi ngắn hơn, toàn thân màu đen với bộ lông cứng dựng đứng, trên mặt còn treo rất nhiều động vật nhỏ vô tội bị thương, máu và thịt giao tạp, mùi hôi thối tản ra dày đặc khiến người ta buồn nôn.
Mà giờ khắc này, nó đang đứng trước mặt Tần Mạc, ánh mắt màu vàng lộ ra những tia tham lam, răng nhọn lởm chởm, bên trong miệng rộng chảy ra nước miếng nhớp nháp.
Có cái gì ngon hơn so với tu sĩ được đưa lên tận cửa miệng đâu?
Ma thú cấp chín đang vô cùng hưng phấn.
Thời Khanh lại biến thành gấu trúc nhỏ, đang núp phía sau áo kí chủ nhìn quái vật to lớn này, cậu thật tình cảm thấy rất là kinh hãi, tay chân nhỏ ngắn lạch bạch một tiếng liền trượt vào lòng bàn tay của kí chủ.
Cái ngoạn ý này thật sự rất là ghê tởm!
[Bạn Mạc rủ bạn Khanh ra ngoài ngoạn, không ngờ là ngoạn con này]
Cậu vẫn còn đang run rẩy, thì Trường Thứ Tượng gào thét một tiếng lớn, nhe ra cái miệng tựa như một bồn máu, điên cuồng lao đến phía trước.
Thời Khanh hốt hoảng nhắm tịt hai mắt lại, một bên thì tự nhủ mình là đàn ông chân chính, mình là đàn ông chân chính, CMN lão tử là đàn ông chân chính, một bên thì nhịn hết nổi mà thét chói tai.
Rồi sau đó, một trận gió nhẹ thổi qua, cậu thậm chí không biết Tần Mạc đã làm cái gì, đến khi mở mắt ra thì trước mắt đã là rừng cây trống rỗng.
Phía sau hình như truyền tới tiếng núi lớn ầm ầm sụp đổ.
Toàn bộ mặt đất đều bị rung rinh chuyển động, gấu trúc nhỏ rề rề quay đầu lại đằng sau, tốc độ y như đang đóng phim chậm
Nhìn đi … Ma thú cấp chín mới nãy còn khí phách uy vũ cộng thêm vẻ mặt hung tợn, lúc này đã bị chém thành hai nửa.
Lại nhìn nhìn kí chủ nhà cậu, trường bào màu đen trên người như mực vẽ, dung nhan tinh xảo điềm nhiên trong mây gió, tay trái chỉ có duy nhất một cành cây đang nhỏ ra máu tươi nóng hổi tí tách tí tách …
Gấu trúc nhỏ trợn mắt há mồm đứng hình ngay tại chỗ.
Cho nên nói… Kí chủ nhà cậu vừa dùng nhánh cây bình thường tùy tiện nhặt lên mà chém ngang ma thú cấp chín cứng rắn như sắt sao? Giết tui đi!!!!
Thấy cậu bộ dạng ngơ ngác, Tần Mạc sờ sờ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Bị dọa rồi?”
Gấu trúc nhỏ vẫn không nhúc nhích.
Tần Mạc khẽ nhíu mày, lại gãi gãi cái cằm xù lông kia, an ủi: “Đừng sợ, không có việc gì…”
Nói chưa dứt lời, gấu trúc nhỏ mới vừa rồi còn giống mô hình bỗng mew~ mew~ nhảy dựng lên, đôi mắt nhỏ ướt át trở nên lấp lánh trong suốt, cậu hưng phấn nhìn Tần Mạc: “Quá… Quá lợi hại!”
Tần Mạc: “…”
“Tần Mạc Tần Mạc, anh quá lợi hại! Quả thực rất đỉnh! Đỉnh muốn chết luôn!” Thanh âm mềm mềm không chút nào che giấu sùng bái cùng ngưỡng mộ.
Tần Mạc hơi giật mình, con ngươi đen gườm gườm, sau đó thấp giọng nói: “Biến trở về hình người.”
Gấu trúc nhỏ: “?”
Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nhảy khỏi bàn tay, hóa thành hình người.
Còn chưa kịp đứng vững trên mặt đất, cậu đã bị kí chủ vươn tay bắt lấy thắt lưng, thân thể không phản ứng kịp mà dán sát lên người y, cằm cấp tốc bị nâng, nụ hôn cuồng dã không hề báo trước mà ập tới.
“Ưm…” Vừa phát ra một chút thanh âm, khớp hàm cũng do đó mà hé ra, lưỡi bị cuốn lấy, khoang miệng bị xâm nhập, thân thể bị hôn riết đã thành thói quen.
Mắt thấy súng sắp cướp cò, Tần Mạc tốt xấu gì cũng biết đây không phải là nơi thích hợp, hôn đến môi cậu sưng đỏ mới chậm rãi buông ra.
Thời Khanh mê mê hoặc hoặc.
Tần Mạc hôn một cái lên chóp mũi trắng nõn của cậu, nói rằng: “Được rồi, kế tiếp đến lượt em đó.”
Giây tiếp theo, Thời Khanh hiểu được thế nào là từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
Người tình ôn nhu một giây sau biến thành lão sư nghiêm khắc, mịa nó, còn gì đau khổ hơn!
Xét thấy lá gan của cậu cũng lớn ( mới lạ ), Tần Mạc cũng không để cho cậu từ động vật nhỏ tập luyện đi lên, trên tay vung ra một yêu thú cấp năm, tuy rằng với ma thú cấp chín vừa rồi không cùng cấp bậc, nhưng tiểu thụ Thời Khanh của chúng ta cũng là một tân thủ tập tễnh vào đời, cho nên… vẫn bị công kích tới trở tay không kịp.
Tuy rằng cuối cùng y cũng đem yêu thú giết chết, nhưng tư thế thần thái cùng với chiêu số so với kí chủ xuất ra vừa rồi … khụ khụ chỉ có thể an ủi một câu, số em quá khổ rồi yêu thú cấp năm à, trước khi chết còn bị tra tấn đau đớn như vậy, nhìn nhân gia Trường Thứ Tượng kia xem, chết đẹp đẽ khả ái biết bao nhiêu!
Bất quá thì trước lạ sau quen, Thời Khanh thân là một Nguyên anh kỳ cửu giai ‘toàn năng’, lúc học được thuần thục mấy chiêu thực dụng xong, cuối cùng cũng trở nên trâu bò hơn.
Cầm lấy thánh cấp trường kiếm, vun lên cao, chém mạnh xuống đầu yêu thú cấp sáu.
Cuối cùng còn hếch hếch đầu nhướng nhướng mày, bộ dạng muốn bao nhiêu suất liền có bấy nhiêu suất.
Tiền đề là cậu đừng có cười.
Vừa mỉm cười, thì trông vô lại quá xá.
Thời gian cấp bách, bọn họ ở trong rừng đợi chừng ba ngày, cơ hồ không hề nghỉ ngơi. Tiêu diệt không biết bao nhiêu là mãnh thú, Thời Khanh cũng miễn miễn cưỡng cưỡng thuận tay hơn, không cần mong mỏi quá cao, ít nhất có thể tự bảo vệ bản thân là tốt rồi.
Thân thủ hiện giờ của cậu, chỉ cần cẩn thận ứng đối, cho dù là Lục Cửu Uyên ở đây, cũng không thể một sớm một chiều mà giải quyết được cậu.
Chỉ cần không bị giây sát(*), cậu sẽ có cơ hội chạy trốn, hiện giờ chỉ cần cậu phát động Thần hành thiên lý, thì người có thể đuổi theo cậu, đã ít càng thêm ít.
[knock out]
Thời Khanh cũng biết suy nghĩ trong lòng Tần Mạc, cho nên không dám chậm trễ, nói thật cậu rất sợ, cái đám yêu thú này không có con nào dễ thương hết trơn hết trọi á, chỉ cần thất thủ một cái, bản thân sẽ bị đạp bẹp, mặc dù có kí chủ ở cùng cậu sẽ rất là an toàn, nhưng đối với một dân thường bé nhỏ ngay cả gà cũng chưa bắt qua, vừa xuất sư đã thử thách người ta bằng trình độ cao siêu này, trái tim mỏng manh của Thời Khanh không thể nào ngừng run rẩy.
Tuy nhiên cậu biết, thời gian sẽ không chờ đợi ai, nhân cơ hội này phải cố gắng tăng thực lực của bản thân nếu không cậu sẽ trở thành trói buộc của Tần Mạc.
Cậu không mong trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà mình có thể giúp Tần Mạc phần nào sức lực, cậu chỉ hy vọng tự mình cố gắng, có thể không làm liên lụy đến kí chủ nhà cậu.
Cho nên, sợ đến mấy cũng sẽ chịu đựng, mệt đến mấy cũng sẽ gánh vác, cho dù không am hiểu cũng sẽ dốc toàn lực mà học!
Tui cược bằng tôn nghiêm gấu trúc, nhất định phải làm được!
Gấu trúc đại manh manh: lão tử vô tội nằm mà cũng trúng đạn nữa …
Bọn họ ở trong này ngoạn ngoạn, cũng là đang chờ Lục Cửu Uyên cắn câu.
Bởi vì quan hệ huyết thống, Lục Cửu Uyên có thể phán đoán chính xác vị trí của Tần Mạc, nhưng cùng lúc đó, Tần Mạc cũng có thể đủ nắm giữ chính xác vị trí của Lục Cửu Uyên.
Cho nên từ buổi tối ngày đầu tiên y đã biết Lục Cửu Uyên đang trên đường tới nơi này.
Thẳng đến chạng vạng ngày thứ ba, thời điểm mặt trời dừng ở trên ngọn cây.
Một cỗ cường đại uy áp phô thiên cái địa tuôn ra mà đến.
Tần Mạc đem gấu trúc nhỏ bỏ vào trong ngực, hơi hơi quay đầu, thấy được một nam nhân đang đứng trên phi trọng kiếm màu xanh thẫm.
Lục Cửu Uyên là cha của Tần Mạc, nhưng hắn cùng Tần Mạc không có chỗ nào tương tự. Hắn mặt mày cương ngạnh, mũi cao thẳng, môi trên nhếch, khi không nói lời nào thì khóe miệng kéo xuống, tăng thêm rất nhiều vẻ hung ác.
Từ lúc sinh ra, hắn vốn là một tên côn đồ nghịch thiên kháng địa.
Nhìn thấy Tần Mạc, con ngươi màu đỏ của Lục Cửu Uyên hiện lên một tia dị sắc, dựa vào năng lực hiện giờ của hắn muốn dò xét tu vi của đối phương rất là dễ dàng, tuy rằng kết quả mà hắn có được đã bị Tần Mạc che lại bớt, nhưng hắn không ngờ y lại khôi phục nhanh chóng như thế.
Bước đầu phỏng chừng, chắc đã đột phá Nguyên anh kỳ, thật sự là vượt quá sức tưởng tượng ah~.
Bất quá hắn cũng không để ý, cho dù là Nguyên anh kỳ thì như thế nào, hắn muốn bóp chết y vẫn dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, Tần Mạc khôi phục lực lượng được cao cường như vậy khiến hắn càng thêm hưng phấn không thôi, nếu hiện tại đã có Nguyên anh kỳ, thì chỉ cần thêm một chút sức, giúp y tăng lên Hợp thể kỳ, hắn đã có thể hưởng dụng khoái trá rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Cửu Uyên có chút hưng phấn : “Con trai ngoan, đừng có chạy lung tung, cha đây không có nhiều thời gian cùng con du ngoạn như vậy đâu.”
Tần Mạc nhìn hắn, trên khuôn mặt tinh xảo không dư thừa biểu tình, đôi mắt đen gợn sóng cũng không sợ hãi, không chán ghét không sinh khí càng thêm không oán hận.
Thanh âm của y rất êm tai, bình tĩnh như gió nhẹ lướt trên mặt hồ: “Thiên Ma bí quyết của ngươi đột phá tầng thứ tám rồi à?”
Vấn đề đột ngột này khiến Lục Cửu Uyên hơi sửng sốt, hắn nhìn bộ dạng Tần Mạc lãnh tĩnh như thế thì lòng thực không thoải mái, luôn luôn có một loại cảm giác y không thuộc về chưởng khống của hắn, nhiều năm kinh nghiệm khiến tâm tư của hắn không khỏi sinh một tia cảnh giác.
Bất quá hắn cũng chẳng đem suy nghĩ này nọ cất trong lòng, ngắn ngủn chỉ có thời gian vài ngày, mặc dù Tần Mạc có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể nào đột phá được cái gì hay ho.
Thời kỳ toàn thịnh cũng không thể nào đấu lại hắn, hiện giờ thân thể rách nát như vầy, có cái quái gì phải sợ chứ?
Nghĩ đến đây, Lục Cửu Uyên cũng không nóng nảy, hắn trả lời Tần Mạc: “Đúng vậy.”
Tiếp theo hắn lại cười cười, một bộ dạng hiền lành dối trá: “Ta cũng không có bạc đãi ngươi, Thiên Ma bí quyết là công pháp tuyệt đỉnh của thế gian, ta trải qua ngàn năm mới tìm được nó, một lòng tu luyện đến bây giờ, ta đã dốc sức truyền thụ cho ngươi, tin tưởng ngươi cũng có thể cảm giác được điểm ảo diệu bên trong.”
Hắn nói đường hoàng, đem bí thuật của bản thân truyền cho nhi tử, quả thật là một người cha thương yêu con cái.
Nhưng ý đồ dơ bẩn ẩn hàm trong đó, lại khiến người ta không khỏi dựng đứng lông tơ.
Thiên Ma bí quyết tổng cộng có chín tầng, tầng thứ nhất đoạn tình, tầng thứ hai quên nghĩa, tầng thứ ba trảm hữu, tầng thứ tư diệt môn, tầng thứ năm ngược sát, tầng thứ sáu tàn sát, tầng thứ bảy sát phụ, tầng thứ tám hủy tâm, tầng thứ chín diệt thế.
Lục Cửu Uyên đem bộ công pháp này truyền thụ cho Tần Mạc, quả đúng là chuẩn xác, Tần Mạc vĩnh viễn không thể đột phá tầng thứ bảy.
Tần Mạc không có khả năng giết chết cha mình, cũng vô pháp đột phá được tầng thứ bảy, bản thân Lục Cửu Uyên thì đã đến tầng thứ tám, cho nên, hắn có thể vĩnh viễn áp chế Tần Mạc.
Đó là một tuần hoàn chết, một vòng lẩn quẩn vây chặt lấy Tần Mạc không buông tha.
Lục Cửu Uyên biết, chỉ cần mình còn sống, như vậy Tần Mạc sẽ vĩnh viễn không thể nào thắng được hắn.
Cách tu luyện Thiên Ma bí quyết vô cùng ngoan độc, nhưng tương đối nhanh, lực lượng cường đại của nó đủ để ngạo thị quần hùng, tuy rằng tầng thứ sáu và tầng thứ tám chỉ cách nhau có hai lằn ranh, nhưng trên thực tế, lại tựa như trời và đất.
Thiên Ma bí quyết mỗi một tầng lại tăng lên gấp mười lần, chỉ kém một tầng thôi mà đã như thiên thượng và địa hạ, lại càng không nói tới tận hai tầng.
Trong lòng Lục Cửu Uyên cực kỳ bình tĩnh, hắn biết, Tần Mạc dù thiên phú cao tới đâu, cho dù ưu tú cỡ nào, cả đời này cũng chỉ có thể ở dưới hắn, vĩnh viễn không thể đột phá!
Hắn biết tâm tư của Tần Mạc, đáng tiếc hắn sẽ không để cho y được như ý.
Giống như trò mèo vườn chuột, Lục Cửu Uyên nhìn Tần Mạc, trêu đùa mà nói: “Như thế nào? Muốn giết ta?”
“Không.”
Lục Cửu Uyên nhướng mày.
Tần Mạc nhìn hắn, đột nhiên nhẹ nhàng cười cười, môi mỏng khẽ nhếch, phun ra một câu giống như là gằn từng chữ từng chữ: “Là nhất định phải giết ngươi.”
Giây tiếp theo, uy áp cuồn cuộn giống như một thanh phách thiên cự kiếm, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, tuôn trào phóng tới.
Sắc mặt Lục Cửu Uyên đại biến, hắn bật người kịp phản ứng, phi trạm kiếm màu xanh kia đỡ được công kích.
Một cự kiếm hư ảnh màu đen cùng phi trạm kiếm màu xanh va chạm kịch liệt, linh khí to lớn đổ vào đó, năng lượng dao động vượt quá mức nên sinh ra nổ mạnh.
Tuy rằng tiếp được một chiêu này, nhưng cây cỏ xung quanh Lục Cửu Uyên mấy chục thước hoàn toàn bị hủy diệt, nháy mắt hóa thành một hố sâu rỗng tếch.
Lục Cửu Uyên hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đứng ở trên không, trong con ngươi màu đỏ tràn đầy cảm giác không thể tin: “Ngươi… Ngươi này?”
Tần Mạc giúp hắn trả lời: “Thiên Ma kiếp tầng thứ bảy ‘áp thiên’, ngươi rất quen thuộc, không phải sao?”
“Không! Không có khả năng! Ta còn sống, ngươi không có khả năng đột phá tầng thứ bảy!”
“Đúng vậy, ngươi còn sống.” Con ngươi đen đột nhiên lạnh như băng, Tần Mạc trên cao nhìn xuống hắn, giọng điệu tràn đầy trào phúng, “Cái thứ khiến người ta ghê tởm như ngươi thế nhưng còn sống!”
Vừa dứt lời, uy áp còn cường thế hơn ban nãy gấp trăm lần rung động mãnh liệt mà bạo khởi, lấy Tần Mạc làm trung tâm, xung quanh tạo thành một vòng tròn lốc xoáy cuốn phăng tất cả, phong vũ lôi minh, hôn thiên ám địa, phảng phất giống như cự sét của thiên kiếp đánh xuống, tinh chuẩn không sai lầm nhắm về phía Lục Cửu Uyên trong hố.
Đồng tử Lục Cửu Uyên co rút, không động đậy, thân thể hoàn toàn không động đậy .
Hắn bị khóa chặt, hoàn hoàn toàn toàn, triệt triệt để để, đây là lực lượng cường hãn gấp hắn mười lần, đây là thuật pháp uy áp nghịch thiên khiến hắn vô pháp tránh né cũng vô pháp ứng đối, thậm chí ngay cả tự hỏi cũng đình trệ.
Thiên Ma kiếp tầng thứ chín, lực lượng cường đại đủ để đảo điên tất cả mọi thứ —— diệt thế.
Mãi đến khi Lục Cửu Uyên mất đi ý thức, cũng không thể tưởng tượng nổi, vì cái gì Tần Mạc lại có lực lượng cường đại như vậy? Vì cái gì thân sinh phụ thân như hắn còn sống, mà y có thể đột phá tầng thứ bảy? Vì cái gì… Vì cái gì thế giới này còn chưa bị hủy diệt, Tần Mạc đã luyện được ‘diệt thế’ !
Nhất đại cao thủ ma tu oai phong toàn bộ Lăng Vân đại lục Lục Cửu Uyên cứ như vậy mà ngã xuống.
Mặc Yến nãy giờ vẫn mai phục ở trong góc tối, cả người đều cứng ngắc.
Gã cùng với Lục Cửu Uyên đấu mấy ngàn năm rồi, đối với năng lực của Lục Cửu Uyên trong lòng gã biết rất rõ, đưa mắt tìm kiếm khắp toàn bộ Lăng Vân đại lục, căn bản không có người thứ hai có thể cùng hắn song đấu, cho dù là bản thân Mặc Yến, bàn tới thực lực, cũng phải thua kém ba phần.
Nhưng hiện tại, Lục Cửu Uyên cứ thế mà bị đánh bại, thua trong tay một tiểu tử thậm chí không tới ngàn tuổi.
Trong lòng Mặc yến rung động, thật sự không thể dùng ngôn ngữ nào để miêu tả.
Gã nhịn không được quay đầu, nhìn về phía nam nhân cường hãn kia.
Thân hình thon dài, dung nhan tinh xảo, tóc dài màu đen giống như mặc vũ bay tán loạn, đứng giữa một đống hỗn độn kia, phảng phất giống như thiên thần giáng trần, cường đại như thế, lại xinh đẹp như thế, khiến cả thế nhân đều phải động dung.
Mặc Yến ngẩn người, nửa ngày gã mới cảm giác được vật thể lạnh lẽo trong tay, đang run lên nhè nhẹ.
Gã cúi đầu, nhìn về phía Khóa hồn kính trong lòng bàn tay.
Thiên chi thần khí, thánh vật lưu lạc tới phàm trần.
Khóa hồn kính a.
Tất cả mọi người không biết, năng lực chân chính của Khóa hồn kính.
Trăm triệu năm qua, kính này vẫn luôn truyền lưu hậu thế, truyền thuyết nói nó có công năng mê hoặc nhân tâm, lại không ai biết, mặt kính cùng chuôi kính tương hợp, mới chân chính là Khóa hồn kính.
Tỏa nhân hồn phách, vi nhĩ sở khu.
Hắn tiêu phí thời gian mấy ngàn năm, tiêu hao vô số tâm lực, rốt cục tìm được chuôi kính, rồi sau đó mới vô tình tìm về mặt kính.
Cả hai cùng kết hợp, Khóa hồn kính chân chính được sinh ra hậu thế.
Nắm chặt Khóa hồn kính trong tay, Mặc Yến không thể nào cảm giác được tâm tư mình lúc này, rốt cuộc là đang sợ hãi hay là đang hưng phấn.
E ngại lực lượng khủng bố của người nọ, nhưng đồng thời lại giống như bươm bướm khát vọng cổ năng lượng to lớn này.
Nếu… Nếu có thể chiếm hữu nó.
Nếu… Nếu như có thể thuộc về gã.
Gã có cơ hội này… Gã có thể dùng Khóa hồn kính!
Chiếm được Tần Mạc, là lực lượng hủy thiên diệt địa thuộc về gã!
Sợ hãi trong lòng từ từ bị dục vọng tham lam chinh phục, cả đời này, chỉ có cơ hội một lần duy nhất.
Gã không thể bỏ qua!
Hai mắt mê mang của Mặc Yến từ từ thanh minh, thi triển Khóa hồn kính không hề tạo ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ cần nhắm ngay ngực đối phương, thầm niệm chú ngữ, là có thể nhanh chóng đạt thành.
Gã không thể suy nghĩ nhiều hơn nữa, bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội nào như vậy nữa.
Mặc Yến không dám mê mang, cho dù thất bại, gã cũng không hề hối hận!
Xa xa nhắm ngay ngực y, niệm chú ngữ, khi một chữ cuối cùng thoát ra khỏi miệng gã, một đạo ánh sáng mỏng manh vô hại mà mắt thường không hề thấy được bắn thẳng về phía Tần Mạc.
Thời Khanh không nghĩ tới Lục Cửu Uyên sẽ bị đánh bại dễ dàng như vậy … Đồng thời cậu cũng hết sức kinh ngạc, nguyên lai Tần Mạc đã thăng tiến tới trình độ đáng sợ này.
Nhìn thấy Lục Cửu Uyên xụi lơ trên đất, trong lòng Thời Khanh ngũ vị tạp trần, khẽ ngẩng đầu, cậu muốn nhìn Tần Mạc một chút.
Tần Mạc không nói gì cả, mặt cũng không đổi sắc, nhưng Thời Khanh có thể cảm giác được, kí chủ của cậu không bình tĩnh giống như mặt ngoài.
Thời Khanh thở dài, vừa định hóa thân thành người hình, lại cảm thấy có một đạo dị quang kỳ quái hướng về phía y mà bắn tới.
Không kịp tự hỏi, Thời Khanh rất nhanh ra tay, dùng thân cản lại đạo dị quang này.
Tuy rằng thứ này nhanh như thiểm điện, nhưng lấy thân thủ hiện giờ của cậu, ngăn lại công kích này, vẫn rất là dễ dàng .
Cậu vừa định thở phào một hơi, thì lập tức ngơ ngẩn, cậu cảm thấy … linh hồn của mình bị một bàn tay khổng lồ đang chặt chẽ khóa lại.
——— —————— ———
Đào Đào: Mọi người thử nghĩ xem? Tần Mạc chưa giết cha ruột, chưa hủy diệt thế giới? Vì sao Boss lại có thể luyện đến tầng thứ 9?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.