Chương 107: Gặp Gỡ Vô Tình
Phong Xuy Tiễn Vũ
27/09/2017
CHƯƠNG 107: GẶP GỠ VÔ TÌNH
Quân Hồ lui lại vội vàng, Phó Quyết dẫn người tiến đến thu phục những trấn bị thất thủ. Những trấn đó đều bị quân Hồ phá hủy triệt để, trong thành tài vật bị cướp sạch không còn, cướp sạch xong liền bị hỏa thiêu bởi vậy trong trấn không còn một gian nhà nào. Nhìn cảnh tượng tiêu điều Phó Quyết cùng mọi người đối với người Hồ chán ghét càng sâu .
Phó Quyết dẫn người đi hướng Cù Dương quan, Hạ Tranh thì mang theo quân Hạ gia còn sót lại đi Phàn Dương thành, không đến mấy ngày phương Bắc cùng Tây Bắc liền trở về trong tay quân Đại Chu. Cùng lúc đó thánh chỉ cũng đến, Hạ Tranh được phong làm Tân Nhất Nhâm Bắc Đình Tiết Độ Sứ đóng giữ địa phương từ Thông Châu đến Tây Bắc, mà Phó Quyết là Thứ sử Thông Châu .
Vốn trong triều chúng thần muốn tra rõ việc Phùng Kỳ Sơn gặp chuyện, kết quả chứng thật Phùng Kỳ Sơn mới là đầu sỏ gây tội thông đồng với địch phản quốc, còn Phó Quyết cùng Đậu Hành là bị vu oan vu hãm. Hai người không chỉ không có phản quốc, còn liều chết giữ Vân Thành bảo vệ giang sơn Đại Chu .
Mà từ dinh thự Phùng Kỳ Sơn tìm ra danh sách cùng sổ sách, ghi kỹ càng tỉ mỉ hắn cùng quan viên trong triều lén lút cấu kết lui tới, trừ cái này, thư từ hắn cùng Hồ Vương lui tới cũng bị tìm ra. Hoàng thượng giận dữ, lập tức đoạt chức vị của Phùng Kỳ Sơn, đem một nhà hắn hạ ngục.
Thời gian trước bởi vì Hô Diên Luật trong triều tẩy trừ qua một lần, lúc này đây lại bởi vì Phùng Kỳ Sơn trong triều lại bắt được vài đại thần có dị tâm. Trước sau mấy lần tẩy trừ, đối với triều đình Đại Chu mà nói thực không là chuyện may mắn.
Về phần đề bạt Phó Quyết tất nhiên khiến cho cả triều bàn tán khuyên can. Hiện tại Phó Quyết là Thứ sử Thông Châu tam phẩm còn nắm giữ binh lực, điều mà trước đây chưa bao giờ có.
Đậu Thuần cũng trực tiếp đem Phò mã của Hoàng đế khai quốc Đại Chu ra nói, sau đó còn có Nhâm Phò mã cũng làm quan tam phẩm tham gia chánh sự, sau này làm đến chức Tể tướng.
Tuy nói Phò mã nắm binh quyền là lần đầu tiên có, nhưng so với Tể tướng trước kia là trung tâm triều chính thì một Thứ sử cũng không có quá nhiều quyền hành để khuấy đảo triều đình. Cho nên Đậu Thuần kiên trì, triều thần liền biết đây là quyết tâm của Hoàng đế, bởi vậy bọn họ chỉ phải ngậm miệng không phản đối nữa.
Thánh chỉ đưa đến Tây Bắc còn có Đậu Uyển cùng hai Hạ tiểu thư đi theo. Phó Quyết ở Cù Dương quan chờ Tướng quân mới đến tiếp nhận trấn thủ phương Bắc. Đậu Uyển đem hai tiểu thư con Hạ Tranh trả lại xong, cũng không có đến phương Bắc, mà trực tiếp đến Thông Châu.
Đối với Đậu Uyển cứng cỏi cùng trung trinh, Đậu Thuần và Trác Hoàng hậu tất nhiên là tán thưởng không thôi. Đậu Uyển là Đậu Thuần thay Phó Quyết chọn lựa thê tử, Đậu Uyển tốt như vậy cho thấy hắn cũng tinh mắt, hắn cũng không phụ lòng Phó Quyết. Mặt khác cũng vì Phó Quyết chân tâm thực lòng với Đậu Uyển bởi vậy trong lòng của hắn rất vừa lòng tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi đối phương.
Tiễn Đậu Uyển đi xong, Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm liền quay lại tiếp tục chỉnh đốn triều đình, cùng lúc đó tiểu Hoàng tử cũng phải bắt đầu vào thư phòng học.
Đậu Thuần đối với tiểu Hoàng tử vẫn luôn là thản nhiên, dù sao khi biết thân thế Hiền Thái phi, hắn đối với tiểu Hoàng tử có huyết mạch người Hồ liền có chút xa cách. Thân thế Hiền Thái phi bị bọn họ che giấu hoàn toàn nên những người khác tất nhiên là sẽ không phát hiện, vả lại Hồ Vương đã chết bí mật thân thế đứa bé này sẽ theo Hồ Vương xuống mồ, người Hồ sẽ không ai biết.
Chuyện xấu chỉ còn một người duy nhất biết là Thác Bạt bị giam giữ trong lao.
Hô Diên Luật đã chết, Thác Bạt cũng không còn có tác dụng bởi vậy vào một đêm, trong phòng giam đưa vào thức ăn dị thường phong phú. Thác Bạt trong lòng có cảm giác, hai mắt bi thương nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Hồ Vương bị ám sát hắn cũng nghe nói, tiểu Hoàng tử cũng đã chết, bởi vậy hắn trầm mặc bưng bát cơm từng ngụm từng ngụm đem đồ ăn ăn sạch sẽ.
Ngục tốt thở dài một tiếng, sau đó liền đem kết quả bẩm báo lên Đậu Thuần, Đậu Thuần nghe xong sắc mặt không thay đổi, phất phất tay cho người đi xuống …
Vĩnh Phàm năm thứ hai
Trải qua một năm rung chuyển tẩy trừ, triều thần không dám lén lút kết đảng, đều là cẩn trọng làm việc. Các thần tử trong quá khứ còn có chút xem nhẹ Hoàng đế trẻ tuổi, trải qua ba năm cũng không dám coi thường Hoàng đế nữa.
Bọn họ xem như nhìn hiểu được Hoàng thượng cùng Tiên hoàng không giống nhau. Hoàng thượng rất sủng ái Hoàng hậu, trong ngày thường cũng chưa từng nghe nói lâm hạnh cung nữ. Trong cung rất nhiều mỹ nữ đa dạng mà không đấu lại một vị công tử. Tuy nói trong lòng mọi người mười phần nghi hoặc, không biết Trác công tử có năng lực gì mà có thể buộc chặt chẽ trái tim Hoàng thượng.
Tuy nói Hoàng đế không thích quan viên kết đảng, nhưng ngày lễ ngày tết vẫn có rất nhiều lễ đưa đến Vinh Thân Hầu phủ. Vinh Thân Hầu phủ này trước đây là Vinh Thân Quốc công phủ, Trác Dung Ung năm trước ngã xuống sau đó không có gượng lên được, chống chọi một năm rốt cục vẫn không qua khỏi. Trác Dung Ung chết, Trác Nhị công tử được phong tước hàng nhất đẳng Vinh Thân Hầu.
Trác Dung Ung chết, Tiêu Uyển Nương bị đả kích lớn, thể trạng cũng nhanh chóng suy sụp, Trác nhị công tử cùng phu nhân tất nhiên là ngày đêm canh giữ ở bên cạnh giường bệnh. Trong cung Trác Hoàng hậu cũng nghe nói, trong lòng của Hoàng hậu thật sự thực khó thân cận Trác gia. Bất quá không quản trong lòng như thế nào, nhưng vì nghĩ tới Trác Kinh Phàm bởi vậy phái rất nhiều Thái y tiến đến chữa bệnh cho Tiêu Uyển Nương, còn ban thưởng rất nhiều dược liệu trân quý.
Hoàng hậu đã tỏ thái độ, bởi vậy Vinh Thân Hầu phủ không ngừng thu được dược liệu cùng an ủi từ những tôn thất quý phủ khác trong kinh đô. Trác nhị công tử nhìn thấy như thế trong lòng thật sự là nói không nên lời, hắn tất nhiên là biết những người này đều là vì Hoàng hậu mà tới. Từ lúc hắn được phong tước Vinh Thân Hầu ít có người tới cửa, chỉ đến khi Hoàng hậu ban thưởng xong mọi người lại thân thiện, thái độ trước sau quá khác biệt thực làm hắn khó chịu.
Bởi vậy vào một ngày, hắn lấy cớ ra ngoài tìm thầy thuốc, không muốn ở trong phủ nhìn sắc mặt những người đó. Hắn mang theo tùy tùng đi ra ngoài thành nghĩ đến chùa Bạch Mã ngắm cảnh giải sầu một chút.
Nhưng mới đi đến giữa sườn núi, liền nhìn thấy cách đó không xa trong đình truyền ra tiếng khóc.
Trác nhị công tử dừng bước, sai người tiến lên xem xét. Không bao lâu người hầu trở lại báo trong đình có một đôi chủ tớ đang khóc. Trác nhị công tử không muốn xen vào việc của người khác bởi vậy liền tính toán đi tiếp.
Chỉ là hắn vừa mới đi vài bước, nha hoàn liền vọt ra, chạy vội tới trước mặt hắn liền quỳ xuống, la hét xin cứu mạng, nói là tiểu thư nhà mình bị trật cổ chân khó khăn lắm mới chờ được có người đi qua xin hỗ trợ.
Trác nhị công tử sau khi nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát, thản nhiên nói với tùy tùng
“Như thế này, ngươi mang người xuống núi mướn một chiếc kiệu, nhanh đi mau trở về.”
Tùy tùng sau khi rời khỏi, Trác nhị công tử do dự trong chốc lát, bước vào đình, không có tới gần hữu lễ nói:
“Tiểu thư không cần kinh hoảng, tại hạ đã cho người xuống núi mướn kiệu, cô nương chờ một chút.”
“Đa tạ công tử.”
Khi nha hoàn dìu cô nương kia lên kiệu, đột nhiên nàng ngước nhìn hắn mỉm cười, Trác nhị công tử nhất thời như bị đóng đinh ở tại chỗ.
Ngày đó vô tình gặp được khiến cho Trác nhị công tử liên tiếp vài ngày đều thất hồn lạc phách.
Lại qua mấy ngày kiềm chế không được tâm tư, Trác nhị công tử lại chạy tới giữa sườn núi nhưng chỉ thấy đình không có một bóng người, hắn nhịn không được cảm thấy mất mát, đi vào trong đình ngồi ngơ ngác mà tưởng niệm về ngày đó.
Ngay khi hắn muốn đi hỏi kiệu phu một chút, ngày đó vị tiểu thư ở tại nơi nào, thì xa xa có một thân ảnh đã đi tới. Trác nhị công tử ngồi thẳng người, nín thở ngưng thần nhìn thân ảnh càng lúc càng gần.
“Ngày đó đa tạ công tử tương trợ, thiếp đến đây đa tạ.”
“Tiểu thư không cần đa lễ…”
“Công tử là đại ân nhân, thiếp làm trâu làm ngựa báo đáp đều không đủ.”
Cô nương kia e thẹn nói, sau đó cúi thân mình, nhẹ nhàng “Ai nha” một tiếng, thoáng một cái đúng là lảo đảo ngả về phía Trác nhị công tử.
Trác nhị công tử chỉ cảm thấy một mùi thơm xông vào mũi, tiếp theo suy nghĩ của hắn nháy mắt liền loạn, vươn hai tay ôm người vào lòng. Cô nương kia tựa vào trong ngực Trác nhị công tử cũng không thất kinh, cũng không thẹn quá thành giận, chỉ là mềm mại nói:
“Công tử, thiếp tưởng niệm ngài nhiều ngày, thiếp mỗi ngày đến nơi đây muốn nhìn thấy ngài, dù thiếp lập tức chết đều cam nguyện…”
Trác nhị công tử “Khó kìm lòng nổi” trong lòng của hắn sinh ra một cỗ vui mừng, thì ra nàng cùng hắn đồng dạng tâm tư, nhưng hắn đã có thê thiếp, nếu giữ nàng sẽ ủy khuất nàng, trong mắt của hắn hiện lên một tia thống khổ
“Tiểu thư nói quá lời, chân bị thương đã tốt chút nào chưa ? Nếu còn chưa khỏi hẳn, nên ở nhà điều dưỡng mới phải, chớ có mỗi ngày rời quý phủ lên núi .”
Nàng cắn cắn môi, nhìn biểu hiện bình tĩnh của Trác nhị công tử. Hắn đã lui một bước chắp tay cúi chào nàng liền rời đi.
“Tiểu thư, Trác nhị công tử có mắc câu không ?”
“Ta làm sao biết.”
Mới vừa rồi nàng giả vờ dịu dàng cùng nhu thuận nháy mắt cũng tiêu mất.
Ở bên kia, vội vàng xuống núi nhưng trong lòng Trác nhị công tử cũng không bình tĩnh, sau khi hắn về phủ vẫn luôn phiền muộn.
Phu nhân của Trác nhị công tử tất nhiên sẽ nhìn ra, nàng không phải người tranh cãi ầm ĩ , nàng làm như không có phát hiện, lén lút bắt đầu điều tra hành tung phu quân. Khi nàng biết được xong tất nhiên là tức giận đến tay chân phát run.
Trác nhị công tử không điều tra, không có nghĩa là phu nhân hắn cũng sẽ không điều tra cô nương kia. Kết quả tra ra cô nương kia họ Thường, là cháu gọi Thượng Mục Giám phu nhân là dì.
Thượng Mục Giám là quan ngũ phẩm phụ trách nuôi dưỡng ngựa mà Trác nhị công tử nói như thế nào cũng là Vinh Thân Hầu, trên đầu có ca ca làm Hoàng hậu, đâu thể làm chuyện mất danh tiếng.
Nàng tính toán bỏ qua chuyện này nhưng đột nhiên trong kinh đô xuất hiện lời đồn cháu gái Thượng Mục Giám phu nhân cùng Vinh Thân Hầu có gian tình.
Vì chuyện này phu nhân Vinh Thân Hầu lạnh nhạt hắn, khiến cho hắn càng không muốn ở nhà, thời gian ở bên ngoài càng ngày càng dài.
Cho đến một ngày này, Thượng Mục Giám gửi bái thiếp đến cho hắn. Trác nhị công tử vốn không muốn gặp đối phương, nhưng lại cảm thấy chuyện này càng kéo dài đối với thanh danh của hắn càng đáng ngại, bởi vậy vẫn nên gặp đối phương nói rõ.
Ai biết Thượng Mục Giám lại không đến một mình phía sau còn mang theo một cô nương, Trác nhị công tử vừa thấy được cô nương kia hai mắt nhìn đăm đăm. Thượng Mục Giám thấy thế cảm thấy mừng thầm, vội vàng đem cháu gái giới thiệu cho Trác nhị công tử.
“Nàng là cháu gái Thượng Mục Giám ?”
“Xin tham kiến Hầu gia.”
Cũng không biết Thượng Mục Giám cùng Trác Hầu gia nói chuyện gì, mà sau khi Thượng Mục Giám rời đi Trác nhị công tử liền đi đến chính viện. Màn đêm buông xuống phu thê Trác nhị công tử bắt đầu xung đột nghiêm trọng.
Mà động tĩnh Trác phủ sáng sớm ngày hôm sau liền có người ra roi thúc ngựa vào trong cung bẩm báo. Đăng bởi: admin
Quân Hồ lui lại vội vàng, Phó Quyết dẫn người tiến đến thu phục những trấn bị thất thủ. Những trấn đó đều bị quân Hồ phá hủy triệt để, trong thành tài vật bị cướp sạch không còn, cướp sạch xong liền bị hỏa thiêu bởi vậy trong trấn không còn một gian nhà nào. Nhìn cảnh tượng tiêu điều Phó Quyết cùng mọi người đối với người Hồ chán ghét càng sâu .
Phó Quyết dẫn người đi hướng Cù Dương quan, Hạ Tranh thì mang theo quân Hạ gia còn sót lại đi Phàn Dương thành, không đến mấy ngày phương Bắc cùng Tây Bắc liền trở về trong tay quân Đại Chu. Cùng lúc đó thánh chỉ cũng đến, Hạ Tranh được phong làm Tân Nhất Nhâm Bắc Đình Tiết Độ Sứ đóng giữ địa phương từ Thông Châu đến Tây Bắc, mà Phó Quyết là Thứ sử Thông Châu .
Vốn trong triều chúng thần muốn tra rõ việc Phùng Kỳ Sơn gặp chuyện, kết quả chứng thật Phùng Kỳ Sơn mới là đầu sỏ gây tội thông đồng với địch phản quốc, còn Phó Quyết cùng Đậu Hành là bị vu oan vu hãm. Hai người không chỉ không có phản quốc, còn liều chết giữ Vân Thành bảo vệ giang sơn Đại Chu .
Mà từ dinh thự Phùng Kỳ Sơn tìm ra danh sách cùng sổ sách, ghi kỹ càng tỉ mỉ hắn cùng quan viên trong triều lén lút cấu kết lui tới, trừ cái này, thư từ hắn cùng Hồ Vương lui tới cũng bị tìm ra. Hoàng thượng giận dữ, lập tức đoạt chức vị của Phùng Kỳ Sơn, đem một nhà hắn hạ ngục.
Thời gian trước bởi vì Hô Diên Luật trong triều tẩy trừ qua một lần, lúc này đây lại bởi vì Phùng Kỳ Sơn trong triều lại bắt được vài đại thần có dị tâm. Trước sau mấy lần tẩy trừ, đối với triều đình Đại Chu mà nói thực không là chuyện may mắn.
Về phần đề bạt Phó Quyết tất nhiên khiến cho cả triều bàn tán khuyên can. Hiện tại Phó Quyết là Thứ sử Thông Châu tam phẩm còn nắm giữ binh lực, điều mà trước đây chưa bao giờ có.
Đậu Thuần cũng trực tiếp đem Phò mã của Hoàng đế khai quốc Đại Chu ra nói, sau đó còn có Nhâm Phò mã cũng làm quan tam phẩm tham gia chánh sự, sau này làm đến chức Tể tướng.
Tuy nói Phò mã nắm binh quyền là lần đầu tiên có, nhưng so với Tể tướng trước kia là trung tâm triều chính thì một Thứ sử cũng không có quá nhiều quyền hành để khuấy đảo triều đình. Cho nên Đậu Thuần kiên trì, triều thần liền biết đây là quyết tâm của Hoàng đế, bởi vậy bọn họ chỉ phải ngậm miệng không phản đối nữa.
Thánh chỉ đưa đến Tây Bắc còn có Đậu Uyển cùng hai Hạ tiểu thư đi theo. Phó Quyết ở Cù Dương quan chờ Tướng quân mới đến tiếp nhận trấn thủ phương Bắc. Đậu Uyển đem hai tiểu thư con Hạ Tranh trả lại xong, cũng không có đến phương Bắc, mà trực tiếp đến Thông Châu.
Đối với Đậu Uyển cứng cỏi cùng trung trinh, Đậu Thuần và Trác Hoàng hậu tất nhiên là tán thưởng không thôi. Đậu Uyển là Đậu Thuần thay Phó Quyết chọn lựa thê tử, Đậu Uyển tốt như vậy cho thấy hắn cũng tinh mắt, hắn cũng không phụ lòng Phó Quyết. Mặt khác cũng vì Phó Quyết chân tâm thực lòng với Đậu Uyển bởi vậy trong lòng của hắn rất vừa lòng tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi đối phương.
Tiễn Đậu Uyển đi xong, Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm liền quay lại tiếp tục chỉnh đốn triều đình, cùng lúc đó tiểu Hoàng tử cũng phải bắt đầu vào thư phòng học.
Đậu Thuần đối với tiểu Hoàng tử vẫn luôn là thản nhiên, dù sao khi biết thân thế Hiền Thái phi, hắn đối với tiểu Hoàng tử có huyết mạch người Hồ liền có chút xa cách. Thân thế Hiền Thái phi bị bọn họ che giấu hoàn toàn nên những người khác tất nhiên là sẽ không phát hiện, vả lại Hồ Vương đã chết bí mật thân thế đứa bé này sẽ theo Hồ Vương xuống mồ, người Hồ sẽ không ai biết.
Chuyện xấu chỉ còn một người duy nhất biết là Thác Bạt bị giam giữ trong lao.
Hô Diên Luật đã chết, Thác Bạt cũng không còn có tác dụng bởi vậy vào một đêm, trong phòng giam đưa vào thức ăn dị thường phong phú. Thác Bạt trong lòng có cảm giác, hai mắt bi thương nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Hồ Vương bị ám sát hắn cũng nghe nói, tiểu Hoàng tử cũng đã chết, bởi vậy hắn trầm mặc bưng bát cơm từng ngụm từng ngụm đem đồ ăn ăn sạch sẽ.
Ngục tốt thở dài một tiếng, sau đó liền đem kết quả bẩm báo lên Đậu Thuần, Đậu Thuần nghe xong sắc mặt không thay đổi, phất phất tay cho người đi xuống …
Vĩnh Phàm năm thứ hai
Trải qua một năm rung chuyển tẩy trừ, triều thần không dám lén lút kết đảng, đều là cẩn trọng làm việc. Các thần tử trong quá khứ còn có chút xem nhẹ Hoàng đế trẻ tuổi, trải qua ba năm cũng không dám coi thường Hoàng đế nữa.
Bọn họ xem như nhìn hiểu được Hoàng thượng cùng Tiên hoàng không giống nhau. Hoàng thượng rất sủng ái Hoàng hậu, trong ngày thường cũng chưa từng nghe nói lâm hạnh cung nữ. Trong cung rất nhiều mỹ nữ đa dạng mà không đấu lại một vị công tử. Tuy nói trong lòng mọi người mười phần nghi hoặc, không biết Trác công tử có năng lực gì mà có thể buộc chặt chẽ trái tim Hoàng thượng.
Tuy nói Hoàng đế không thích quan viên kết đảng, nhưng ngày lễ ngày tết vẫn có rất nhiều lễ đưa đến Vinh Thân Hầu phủ. Vinh Thân Hầu phủ này trước đây là Vinh Thân Quốc công phủ, Trác Dung Ung năm trước ngã xuống sau đó không có gượng lên được, chống chọi một năm rốt cục vẫn không qua khỏi. Trác Dung Ung chết, Trác Nhị công tử được phong tước hàng nhất đẳng Vinh Thân Hầu.
Trác Dung Ung chết, Tiêu Uyển Nương bị đả kích lớn, thể trạng cũng nhanh chóng suy sụp, Trác nhị công tử cùng phu nhân tất nhiên là ngày đêm canh giữ ở bên cạnh giường bệnh. Trong cung Trác Hoàng hậu cũng nghe nói, trong lòng của Hoàng hậu thật sự thực khó thân cận Trác gia. Bất quá không quản trong lòng như thế nào, nhưng vì nghĩ tới Trác Kinh Phàm bởi vậy phái rất nhiều Thái y tiến đến chữa bệnh cho Tiêu Uyển Nương, còn ban thưởng rất nhiều dược liệu trân quý.
Hoàng hậu đã tỏ thái độ, bởi vậy Vinh Thân Hầu phủ không ngừng thu được dược liệu cùng an ủi từ những tôn thất quý phủ khác trong kinh đô. Trác nhị công tử nhìn thấy như thế trong lòng thật sự là nói không nên lời, hắn tất nhiên là biết những người này đều là vì Hoàng hậu mà tới. Từ lúc hắn được phong tước Vinh Thân Hầu ít có người tới cửa, chỉ đến khi Hoàng hậu ban thưởng xong mọi người lại thân thiện, thái độ trước sau quá khác biệt thực làm hắn khó chịu.
Bởi vậy vào một ngày, hắn lấy cớ ra ngoài tìm thầy thuốc, không muốn ở trong phủ nhìn sắc mặt những người đó. Hắn mang theo tùy tùng đi ra ngoài thành nghĩ đến chùa Bạch Mã ngắm cảnh giải sầu một chút.
Nhưng mới đi đến giữa sườn núi, liền nhìn thấy cách đó không xa trong đình truyền ra tiếng khóc.
Trác nhị công tử dừng bước, sai người tiến lên xem xét. Không bao lâu người hầu trở lại báo trong đình có một đôi chủ tớ đang khóc. Trác nhị công tử không muốn xen vào việc của người khác bởi vậy liền tính toán đi tiếp.
Chỉ là hắn vừa mới đi vài bước, nha hoàn liền vọt ra, chạy vội tới trước mặt hắn liền quỳ xuống, la hét xin cứu mạng, nói là tiểu thư nhà mình bị trật cổ chân khó khăn lắm mới chờ được có người đi qua xin hỗ trợ.
Trác nhị công tử sau khi nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát, thản nhiên nói với tùy tùng
“Như thế này, ngươi mang người xuống núi mướn một chiếc kiệu, nhanh đi mau trở về.”
Tùy tùng sau khi rời khỏi, Trác nhị công tử do dự trong chốc lát, bước vào đình, không có tới gần hữu lễ nói:
“Tiểu thư không cần kinh hoảng, tại hạ đã cho người xuống núi mướn kiệu, cô nương chờ một chút.”
“Đa tạ công tử.”
Khi nha hoàn dìu cô nương kia lên kiệu, đột nhiên nàng ngước nhìn hắn mỉm cười, Trác nhị công tử nhất thời như bị đóng đinh ở tại chỗ.
Ngày đó vô tình gặp được khiến cho Trác nhị công tử liên tiếp vài ngày đều thất hồn lạc phách.
Lại qua mấy ngày kiềm chế không được tâm tư, Trác nhị công tử lại chạy tới giữa sườn núi nhưng chỉ thấy đình không có một bóng người, hắn nhịn không được cảm thấy mất mát, đi vào trong đình ngồi ngơ ngác mà tưởng niệm về ngày đó.
Ngay khi hắn muốn đi hỏi kiệu phu một chút, ngày đó vị tiểu thư ở tại nơi nào, thì xa xa có một thân ảnh đã đi tới. Trác nhị công tử ngồi thẳng người, nín thở ngưng thần nhìn thân ảnh càng lúc càng gần.
“Ngày đó đa tạ công tử tương trợ, thiếp đến đây đa tạ.”
“Tiểu thư không cần đa lễ…”
“Công tử là đại ân nhân, thiếp làm trâu làm ngựa báo đáp đều không đủ.”
Cô nương kia e thẹn nói, sau đó cúi thân mình, nhẹ nhàng “Ai nha” một tiếng, thoáng một cái đúng là lảo đảo ngả về phía Trác nhị công tử.
Trác nhị công tử chỉ cảm thấy một mùi thơm xông vào mũi, tiếp theo suy nghĩ của hắn nháy mắt liền loạn, vươn hai tay ôm người vào lòng. Cô nương kia tựa vào trong ngực Trác nhị công tử cũng không thất kinh, cũng không thẹn quá thành giận, chỉ là mềm mại nói:
“Công tử, thiếp tưởng niệm ngài nhiều ngày, thiếp mỗi ngày đến nơi đây muốn nhìn thấy ngài, dù thiếp lập tức chết đều cam nguyện…”
Trác nhị công tử “Khó kìm lòng nổi” trong lòng của hắn sinh ra một cỗ vui mừng, thì ra nàng cùng hắn đồng dạng tâm tư, nhưng hắn đã có thê thiếp, nếu giữ nàng sẽ ủy khuất nàng, trong mắt của hắn hiện lên một tia thống khổ
“Tiểu thư nói quá lời, chân bị thương đã tốt chút nào chưa ? Nếu còn chưa khỏi hẳn, nên ở nhà điều dưỡng mới phải, chớ có mỗi ngày rời quý phủ lên núi .”
Nàng cắn cắn môi, nhìn biểu hiện bình tĩnh của Trác nhị công tử. Hắn đã lui một bước chắp tay cúi chào nàng liền rời đi.
“Tiểu thư, Trác nhị công tử có mắc câu không ?”
“Ta làm sao biết.”
Mới vừa rồi nàng giả vờ dịu dàng cùng nhu thuận nháy mắt cũng tiêu mất.
Ở bên kia, vội vàng xuống núi nhưng trong lòng Trác nhị công tử cũng không bình tĩnh, sau khi hắn về phủ vẫn luôn phiền muộn.
Phu nhân của Trác nhị công tử tất nhiên sẽ nhìn ra, nàng không phải người tranh cãi ầm ĩ , nàng làm như không có phát hiện, lén lút bắt đầu điều tra hành tung phu quân. Khi nàng biết được xong tất nhiên là tức giận đến tay chân phát run.
Trác nhị công tử không điều tra, không có nghĩa là phu nhân hắn cũng sẽ không điều tra cô nương kia. Kết quả tra ra cô nương kia họ Thường, là cháu gọi Thượng Mục Giám phu nhân là dì.
Thượng Mục Giám là quan ngũ phẩm phụ trách nuôi dưỡng ngựa mà Trác nhị công tử nói như thế nào cũng là Vinh Thân Hầu, trên đầu có ca ca làm Hoàng hậu, đâu thể làm chuyện mất danh tiếng.
Nàng tính toán bỏ qua chuyện này nhưng đột nhiên trong kinh đô xuất hiện lời đồn cháu gái Thượng Mục Giám phu nhân cùng Vinh Thân Hầu có gian tình.
Vì chuyện này phu nhân Vinh Thân Hầu lạnh nhạt hắn, khiến cho hắn càng không muốn ở nhà, thời gian ở bên ngoài càng ngày càng dài.
Cho đến một ngày này, Thượng Mục Giám gửi bái thiếp đến cho hắn. Trác nhị công tử vốn không muốn gặp đối phương, nhưng lại cảm thấy chuyện này càng kéo dài đối với thanh danh của hắn càng đáng ngại, bởi vậy vẫn nên gặp đối phương nói rõ.
Ai biết Thượng Mục Giám lại không đến một mình phía sau còn mang theo một cô nương, Trác nhị công tử vừa thấy được cô nương kia hai mắt nhìn đăm đăm. Thượng Mục Giám thấy thế cảm thấy mừng thầm, vội vàng đem cháu gái giới thiệu cho Trác nhị công tử.
“Nàng là cháu gái Thượng Mục Giám ?”
“Xin tham kiến Hầu gia.”
Cũng không biết Thượng Mục Giám cùng Trác Hầu gia nói chuyện gì, mà sau khi Thượng Mục Giám rời đi Trác nhị công tử liền đi đến chính viện. Màn đêm buông xuống phu thê Trác nhị công tử bắt đầu xung đột nghiêm trọng.
Mà động tĩnh Trác phủ sáng sớm ngày hôm sau liền có người ra roi thúc ngựa vào trong cung bẩm báo. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.