Chương 50: Thẳng Thắn Thừa Nhận
Phong Xuy Tiễn Vũ
27/09/2017
CHƯƠNG 50: THẲNG THẮN THỪA NHẬN
Hiền phi đem một khối ngọc mới bí mật xuất cung đưa vào Tiêu phủ, mà còn đưa tận tay Tiêu Nguyên Nương. Tiêu Nguyên Nương tay cầm ngọc, trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lúc này đây nàng tự mình đem khối ngọc bích thật cẩn thận cất đi, mà ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không biết được vị trí. Bởi vì tất cả hòm xiểng chứa vật dụng cùng y phục đều bị thiêu hủy, cho nên Tiêu phủ nhiều ngày nay bận rộn chuẩn bị cái mới.
May là Tiêu phủ cách xa Hoài Vương phủ nên không bị ảnh hưởng. Vũ Lâm quân vẫn bao vây quanh Hoài Vương phủ, những phủ hộ gia đình chung quanh Vương phủ đã nhiều ngày nay phải đóng chặt cửa, không có việc gì không hề ra ngoài, trừ có mấy vị quan còn đương chức phải vào triều sớm mỗi ngày. Ngày xưa mặc dù khu vực này không tính quá nhộn nhịp, nhưng tốt xấu vẫn là có người đi lại, mấy ngày nay đều im ắng , giống như người ở những phủ này đã dọn đi nơi khác hết.
Hoài Vương phi Hạ Thời Nương vào cung, cũng không có trở về, toàn bộ Vương phủ trên dưới có thể nói là đều hoảng sợ. Tôn Nhụ Nhân tuy nói trên danh nghĩa quản lý Vương phủ, nhưng gặp chuyện này cũng thành kẻ vô dụng. Mỗi ngày chỉ ở trước cửa viện của Đậu Tuần khóc lóc sướt mướt , dù cho không có việc gì cũng bị nàng ta khóc đến xúi quẩy . Bởi vậy Đậu Tuần phát giận, đem Tôn Nhụ Nhân trực tiếp cấm túc, không cho ra ngoài, tiểu thiếu gia ngày đó bị Đậu Chỉ Dung ôm đi cũng không có trả lại cho nàng ta.
Tôn Nhụ Nhân làm sao có thể cam tâm? Lúc trước ôm mộng đẹp tiến vào Vương phủ, cũng không phải là vì muốn chôn cùng Hoài Vương. Nàng tuy rằng không biết được Hoài vương làm cái gì mà hiện giờ kinh động đến Vũ Lâm quân, nhưng nhất định là phạm đại tội. Nàng còn trẻ cũng không muốn chết, cha nàng là Thượng thư, chỉ cần nàng rời Vương phủ trở lại Tôn gia, khẳng định có biện pháp cứu nàng , bởi vậy nàng vẫn luôn nháo loạn muốn rời khỏi, mà ngay cả mất con trai cũng không quan tâm .
Chuyện nàng làm ầm ĩ đến tai Đậu Chỉ Dung, Đậu Chỉ Dung chỉ thản nhiên nói rằng:
“Nàng ta còn muốn chạy? Nói cho nàng ta biết, nàng ta xem Vương phủ là chỗ nào, muốn đến là đến muốn đi là đi ? Vào Vương phủ là người Vương phủ dù có chết cũng phải chết ở trong Vương phủ.”
Tiểu Quận chúa tuy nhỏ tuổi nhưng ngữ khí mạnh mẽ lạnh lùng, khiến người ta nghe xong nhịn không được rùng mình.
Nha hoàn được Đậu Chỉ Dung giao phó, tới chỗ Tôn Nhụ Nhân, cũng không có tiến vào, mà chỉ đứng ngoài cửa đem lời Tiểu Quận chúa truyền lại một chữ cũng không sót. Vốn là ở trong viện còn đang kêu gào, Tôn Nhụ Nhân sau khi nghe xong, hai mắt trợn trừng, rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Nha hoàn thấy nàng hôn mê, đồng thời bĩu môi, vài người nắm lấy tay chân đem nàng nâng dậy ném lên giường cho đỡ vướng.
Tôn Nhụ Nhân phen này làm ầm ĩ, mấy thị thiếp tất nhiên là đều nghe nói. Họ tụ lại cùng một chỗ, đều lo lắng Hoài Vương phủ có chuyện, mà Lã Nhụ nhân cũng nhốt mình trong phòng, không để ý tới bên ngoài, dù có mấy thị thiếp đến gặp, nàng cũng tránh không gặp mặt.
Lúc này Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung cũng không hơi đâu đi để ý tới mấy thị thiếp kia, hai người bọn họ đều đang lo lắng cho Hoài Vương phi còn chưa có hồi phủ.
Tại Nghi Thu Cung
Thái tử đã gặp Đậu Thuần xong, biết đối phương thương tích không nghiêm trọng, nên yên lòng. Đã nhiều ngày không ngừng cân nhắc về những điều khác thường của Đậu Thuần, đồng thời cũng không quên hỏi thăm tin tức Hoài Vương phủ cùng Tiêu phủ. Nghe nói Hoài Vương phi được đưa đến điện Lập Chính, Thái tử lập tức nhíu nhíu mày, cảm thấy trong đó có gì kỳ quái, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn giam lỏng Hoài Vương phi? Đang lúc Thái tử còn đang suy tư, có nội thị trong Nghi Thu Cung xin cầu kiến.
Nội thị vào Phật đường, cung kính hành lễ thỉnh an, sau khi miễn lễ cho hắn, Thái tử âm thầm đánh giá đối phương, nội thị cúi đầu, cung kính mở miệng nói:
“Thưa công tử, tiểu nhân có việc hệ trọng cần bẩm báo, xin cho người lui xuống hết ”
“Đều lui ra hết đi.”
Khi Phật đường chỉ còn lại có hai người, lúc này Trác Kinh Phàm mới mở miệng nói:
“Nói đi, ngươi có gì hệ trọng muốn bẩm báo ?”
“Thưa công tử, Hạ gia làm phản .”
“Cái gì? !”
Tin tức này thật là làm cho người ta chấn kinh ( chấn động cùng kinh hãi). Trong lòng Thái tử đột nhiên liền hiểu được vì sao Hoàng thượng đem Hoài Vương phi vào cung, mà còn đem người giữ lại, nguyên do Hoàng thượng căn bản không phải đối phó Hoài Vương phủ, mà là kiềm chế Hạ gia, mới đem Hoài Vương phi làm con tin. Sao Hoàng thượng xác định Hạ gia sẽ lo lắng cho Hoài Vương phi ? Nếu Hạ gia trực tiếp buông bỏ Hoài Vương phi, Hoàng thượng sẽ làm như thế nào?
Trong đầu Thái tử hơi lộn xộn , tin tức này thật là chấn kinh rồi, đột nhiên trừng mắt nhìn nội thị này,
“Ngươi là ai? Tin tức này là chỗ nào tới?”
“Thưa công tử, tiểu nhân là Hữu Song”
Thái tử cũng không cần hỏi lại , nghe được tên của hắn xong, liền đoán được đối phương lấy tin tức từ đâu.
“Là Điện hạ cho ngươi đến nói cho ta biết ?”
Trác công tử lạnh lùng hỏi, Hữu Song không dám giấu diếm, tất nhiên là nhanh chóng thừa nhận .
“Ngươi ở Nghi Thu Cung đã bao lâu?”
“Thưa công tử , tiểu nhân ở Nghi Thu Cung đã hơn một năm, ở bên người hơn ba năm .”
Thái tử sau khi nghe xong cả người chấn động, im lặng thật lâu không nói gì, Hữu Song cũng không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu đứng ở tại chỗ, chờ xử trí.
Thái tử giờ phút này trong lòng vạn phần khiếp sợ, theo như Hữu Song đã nói, trước lúc Thái tử nhập vào khối thân thể này làm Thái tử phi quản lý Đông Cung, bên cạnh đã an bài vài người giám sát, về phần là ai an bài đáp án không dám tưởng tượng, nhưng điều này sao có thể chứ ? Đậu Thuần lúc ấy đã hết ngốc rồi sao? Sao hắn biết được sắp xếp người giám sát Thái tử phi ? Trong đầu Thái tử là một mảnh hỗn loạn, nhìn Hữu Song những nghi hoặc trong đầu Thái tử mấy ngày nay từng chút từng chút được giải đáp. Đậu Thuần lúc trước cũng có lộ ra sơ hở, nhưng do trong lòng mình vẫn mơ mơ hồ hồ, rồi lại xem nhẹ .
Cuối cùng Thái tử định thần, tạm thời dứt bỏ nghi vấn tràn đầy trong đầu, hỏi Hữu Song cặn kẽ một lần nữa. Vốn Đậu Thuần bên người có bốn nội thị : Hữu Phúc, Hữu Thọ, Hữu Song, Hữu Toàn, Trong đó Hữu Phúc là Tổng quản nội thị quản lý mọi việc, Hữu Thọ phụ trách thu thập tin tức trong hậu cung, Hữu Song theo bên người Thái tử phi, Hữu Toàn phụ trách liên lạc Lữ Phúc truyền thông tin chỗ Hoàng thượng.
Có thể nói trừ có Hữu Phúc lộ diện ở ngoài, ba người kia làm việc bí mật, nhất là Hữu Song, còn thay đổi cả tên ở bên cạnh Thái tử phi thay Thái tử giám sát Thái tử phi.
“… Vì sao ngươi hôm nay lộ ra thân phận?”
Mặc dù mở miệng hỏi, kỳ thật trong lòng của Thái tử đã có đáp án, lại vẫn muốn xác nhận.
“Thưa công tử, tiểu nhân phụng lệnh Điện hạ, đặc biệt truyền đạt tin tức hệ trọng này, Điện hạ cũng có lệnh cho tiểu nhân sau này hầu hạ bên cạnh công tử .”
Hữu Song cung kính đáp.
Quả nhiên, hết thảy mọi việc đều là Đậu Thuần chỉ thị. Trong lòng Thái tử dâng lên một cảm xúc khó tả, Đậu Thuần cùng mình thẳng thắn thừa nhận sự tồn tại của Hữu Song, mà còn đem người phái đến bên cạnh mình. Như thế là trực tiếp thừa nhận hắn ngày xưa giả vờ ngu ngốc. Chỉ cần nghĩ tới đối phương làm bộ dáng ngây thơ lừa gạt sự tín nhiệm cùng quan tâm của mình, trong lòng Thái tử lại nổi lên một ngọn lửa.
Bất quá Thái tử cũng không phải người không hiểu chuyện, dù có chút hờn giận vẫn tỉnh táo suy nghĩ. Việc trêu đùa mình không hẳn là trò chơi, Đậu Thuần vì sao phải giả ngốc, có lẽ lúc ấy hoàn cảnh Đậu Thuần nếu không giả ngốc, sợ là sớm đã bị người trừ bỏ.
Thái tử sau khi đã rõ ràng mọi nghi vấn, lý trí cũng đã có thể tiếp thu sự việc, nhưng về mặt tình cảm chưa thể tiếp thụ được.
Bởi vậy vẻ mặt Trác công tử đen thui đem Hữu Song đuổi đi ra ngoài, sau đó một mình trong Phật đường nghiến răng nghiến lợi đem Đậu Thuần ra mắng chửi một lần. Đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ , nếu đối phương căn bản là không ngốc, còn có năng lực sắp xếp tay chân thu thập tin tức củng cố địa vị thì Trác công tử đây cũng không cần quan tâm đến đối phương làm gì, cứ để mặc cho đối phương tự sinh tự diệt đi.
Mà tại điện Sùng Nhân, Đậu Thuần sau khi nhận được tin tức từ Hữu Song trong lòng cũng có một chút lo sợ, hắn hít sâu một hơi, hắn đã sớm dự đoán được Phàm Phàm sẽ tức giận. Lúc trước quyết định đem Hữu Song tới bên cạnh Phàm là bởi vì hắn muốn thử dã tâm của Phàm Phàm. Mà phản ứng của Phàm Phàm cũng không có làm hắn thất vọng, quả nhiên là lập tức đoán được hắn trước kia giả ngu. Phàm Phàm đầu óc thông minh, thủ đoạn cũng cao, hắn muốn Phàm Phàm đứng ở bên cạnh hắn, cũng chỉ có Phàm Phàm có đủ tư cách cùng hắn sóng vai, trong mắt hắn cũng chỉ có một thê tử này.
Nếu Phàm Phàm có dã tâm, hắn cũng sẽ không để cho đối phương phải ở trong hậu cung, hắn nguyện ý cho Phàm Phàm một cơ hội, để chứng minh cho Phàm Phàm thấy hắn có thể cùng cùng Phàm Phàm đứng chung một chỗ ….
Trong lòng Trác công tử tất nhiên là không hiểu được ý nghĩ của Thái tử điện hạ, vẫn đang tự mình suy xét cẩn thận, tự hỏi nếu đổi lại là mình ở vào vị trí Đậu Thuần thì sẽ như thế nào ? Suy nghĩ thật lâu, Thái tử cũng thấy bản thân mình cũng sẽ lựa chọn giả ngốc, dù sao kẻ địch ở chỗ tối, không biết kẻ địch là ai, cũng không đủ năng lực có thể thay đổi, vì vậy bảo trì hiện trạng mới là quyết định tốt nhất .
Như vậy xem ra, thời điểm Đậu Thuần hồi phục khẳng định cũng không có sớm, nếu không hắn sớm đã có năng lực tự bảo vệ mình, Hoàng thượng cũng sẽ không cưới một người nam nhân để giải nạn cho hắn. Nghĩ thông suốt xong, trong lòng Thái tử lửa giận cũng tiêu đi một ít. Dù không muốn thừa nhận cũng không được, nếu đổi thành chính mình chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng Thái tử phi, dù sao đây chính là đại sự liên quan sống chết.
Dù vậy trong lòng Thái tử vẫn cảm thấy thực khó chịu, lúc trước tuy nói mình có ý đồ đối với Đậu Thuần, nhưng thật lòng thật dạ yêu thương chăm sóc đối phương, dạy dỗ đối phương. Khi còn làm Thái tử Đại Lương, thê thiếp hay huynh đệ cũng chưa có ai được mình quan tâm chăm sóc như vậy đâu, Đậu Thuần không cảm giác được sao? Cho dù hắn không thể nói rõ là đang giả ngốc, cũng có thể cho mình một chút ám chỉ chứ.
Oán giận Đậu Thuần là một chuyện, cũng không thể quên đại sự. Tin Hạ gia Tây Bắc làm phản quá bất ngờ. Thái tử nhớ là chưa từng đọc qua sách sử nói rằng Hạ gia tạo phản, bởi vậy vừa nghe thấy Hạ gia tạo phản , xác thực làm Thái tử khiếp sợ. Dù sao Hạ gia là trung thần, một lòng chỉ trung với Hoàng thượng, một gia tộc võ tướng như thế sao lại tạo phản , thật sự là làm người ta khó có thể tin.
Bỏ qua chuyện Đậu Thuần giả ngốc, đem chuyện Hạ gia suy nghĩ cẩn thận, vẫn cảm thấy thực khiếp sợ. Bởi vậy Thái tử gọi Phục Linh, giao phó nàng âm thầm đi dò hỏi bất cứ tin tức gì liên quan Hạ gia ở bên ngoài cung. Về phần tin tức trong cung có Hữu Song đi lo liệu, Đậu Thuần đem người cho mình , mình cũng không cần khách khí lấy dùng… .
Mấy ngày sau, tin tức được đưa vào cung, Phục Linh vội vã đi bẩm báo. Nghe xong, Trác công tử lúc đó đang ngã người trên tràng kỷ lập tức đứng thẳng lên, gấp gáp hỏi:
“Ngươi xác định? Tin tức đều truyền ra ?”
“Thưa công tử, nô tỳ nghe rõ ràng, vô cùng chính xác .”
Phục Linh trên mặt mang theo lo lắng, liên tục gật đầu.
Vốn là đang chờ “nổi loạn Vĩnh An” phát sinh, nhưng không nghĩ đến, Hạ gia lại cùng Tần Vương và Sở Vương cấu kết, Hạ gia tại sao đứng về phe Tần vương cùng Sở vương ? Thái tử nhớ rõ sách sử ghi là trung thần võ tướng bình loạn chính là Hạ gia, sao lúc này đây Hạ gia thành nổi loạn…..
Tần Vương cùng Sở Vương tạo phản, tin tức này gần đây thật ồn ào huyên náo , mà ngay cả tin Hạ gia cũng nhanh chóng truyền ra. Tin Hạ gia tạo phản truyền ra, người trong Hoài Vương phủ có liên can liền bị đưa vào ngục. Đậu Tuần, Đậu Chỉ Dung cùng tiểu thiếu gia mới một tuổi cũng không ngoại lệ, chỉ còn có Hoài Vương phi bởi vì ở trong điện Lập Chính không biết tin tức bên ngoài đang biến động .
Ngày đó Hạ Thời Nương ngã xuống, hôn mê ba ngày mới tỉnh lại. Hoàng hậu cùng Vương cô cô đã đem người để ở thiên điện, phái vài cung nữ hầu hạ, bởi vì Hoàng thượng thường xuyên phái người đến hỏi han, làm cho Hoàng hậu không thể không chú ý chăm sóc người cẩn thận. Đến khi Hạ Thời Nương tỉnh lại, Hoàng hậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Thời Nương tỉnh lại rất kinh ngạc khi thấy mình còn lưu lại trong cung, bà mấy lần muốn nhờ Hoàng hậu truyền lời đến Hoàng thượng nhưng đều bị Hoàng hậu cự tuyệt. Hoàng hậu cũng không giấu giếm nói rõ ràng,
“Truyền lời? Hoài Vương phi còn nhìn không ra sao? Bổn cung sớm đã bị giam lỏng tại điện Lập Chính, đừng nói là truyền lời , bổn cung ngay cả ra khỏi điện Lập Chính còn không được.”
Trong lòng của Hoài Vương phi dâng lên cảm giác lạnh cả người. Hoàng thượng đem bà đưa vào điện Lập Chính, chẳng lẽ cũng muốn giam bà lại ? Nhất thời tâm bà hỗn loạn, không chỉ lo lắng Hạ gia, càng lo lắng tình hình trong Vương phủ. Bất quá bà lại thấy có chút may mắn, may mà còn chưa đem Đậu Tuần đưa đi Tây Bắc, nếu không Đậu Tuần cũng bị liên lụy, thanh danh cả đời này cũng bị hủy.
Hoài Vương phi tỉnh lại không bao lâu, thân thể chống đỡ không nổi lại hôn mê bất tỉnh. Bà gần đây quá lao tâm lao lực, khiến cho thân thể vốn không tốt đã suy sụp hoàn toàn. Cũng may khi đến chỗ Hoàng hậu, thái y đã đến kịp thời, bởi vì Hoàng thượng trước đó đã giao phó. Hoàng hậu nghe nói xong, trong lòng hiện lên một tia cổ quái, bất quá sau đó đã bà đã bỏ qua.
Thái y tới khám và kê toa xong, thái y cung kính hướng Hoàng hậu bẩm báo,
“Thưa nương nương, Hoài Vương phi phải tĩnh dưỡng, không thể cử động nhiều, cũng không thể suy nghĩ nhiều, nếu trong lòng tích tụ quá nhiều u phiền không giải được, dùng ít thuốc và kim châm cũng không có hiệu quả, xin nương nương bên cạnh khuyên nhủ Hoài Vương phi mới tốt.”
“Bổn cung đã biết , lui ra đi.”
Hoàng hậu vẻ mặt âm trầm, cho thái y lui. Đợi cho thái y lui ra xong, Hoàng hậu lúc này mới quay đầu nhìn Vương cô cô,
“Cô cô, có phải Hoàng thượng đối với Hạ Thời Nương thật quá tốt không ?”
Vương cô cô nghe vậy cả kinh, thấp giọng nói:
“Nương nương, lời này cũng không thể nói lung tung, người tại sao có thể nghĩ như vậy chứ ?”
“Cô cô, Bổn cung vốn tưởng rằng Hoàng thượng đem Hạ Thời Nương đưa đến điện Lập Chính là để giam lỏng, nhưng ngươi xem, trước khi nàng ta tỉnh , một ngày Hoàng thượng bao nhiêu lần phái người đến hỏi thăm ? Bổn cung ngay cả cửa đại điện cũng ra không được, nhưng nàng ta vừa vào thái y liền được đưa đến. Hiện tại ngay cả thái y cũng nói bổn cung khuyên giải nàng ta, ngươi nói, là ai bảo bọn hắn làm vậy ?”
Hoàng hậu càng nói càng tức giận, cũng càng nghĩ càng không thích hợp.
“Nương nương, thứ lão nô lắm miệng, có thể người nghĩ quá nhiều, lão nô ngược lại cho rằng, sợ là Hoài vương ở bên ngoài làm chuyện gì, cho nên Hoàng thượng mới giữ Hoài Vương phi trong cung. Vả lại một người còn sống sẽ hữu dụng hơn xác chết phải không ? Hoàng thượng quan tâm Hoài Vương phi, nhất định là vì muốn dùng nàng ta để kiềm chế Hoài vương, người đừng quên Hoài Vương dã tâm rất lớn.”
Vương cô cô tiến đến bên Hoàng hậu nhỏ giọng nói.
Vương cô cô trong lòng nghĩ như vậy, dù bà không cho là Hoàng thượng có gì mờ ám với phu nhân Hoàng đệ, nhưng khẳng định có liên quan Hoài Vương. Cho nên Vương cô cô nhanh chóng khuyên giải Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu có thể đem Hoài Vương phi chăm sóc tốt, Hoàng thượng có thể thấy tấm lòng Hoàng hậu tốt, như vậy đối với Hoàng hậu mới có lợi.
Hoàng hậu nghe Vương cô cô nói xong, nhíu mày, Vương cô cô nói cũng có lý, nhưng bà trong lòng vẫn có nghi hoặc. Tuy rằng Hoàng thượng chưa từng tự mình đến thăm Hạ Thời Nương, nhưng Lữ Phúc mang người đưa đến điện Lập Chính cũng đã dặn dò nhiều lần. Lữ Phúc là nội thị cận thân, có đôi khi có thể thay Hoàng thượng biểu lộ ý tứ.
Khi Hoàng hậu còn đang suy đoán tâm ý Hoàng thượng, lúc này, Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung, cộng thêm tiểu thiếu gia một tuổi còn có vài nha hoàn, cũng bị đưa vào điện Lập Chính.
Vương cô cô nhìn thấy càng thêm khẳng định suy đoán của mình, cả Hoàng hậu cũng dao động. Xem ra Hoàng thượng quả thực đối phó Hoài vương cho nên mới đem vợ con của hắn bắt lại, nhưng mà vì sao không đưa bọn họ vào ngục, mà đem toàn bộ đưa đến điện Lập Chính chứ ? Chẳng lẽ điện Lập Chính đã trở thành nơi giam giữ phạm nhân rồi ?
Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung cũng thực kinh ngạc, ngày đó Vũ Lâm quân xông vào Hoài Vương phủ bắt toàn bộ người. Sau đó bọn họ đã bị đưa vào đại lao, bất quá bọn họ chỉ ở đại lao mấy ngày, tiếp theo lại bị đưa vào cung. Bọn họ còn tưởng rằng Hoàng thượng muốn hỏi tội, ai ngờ lại trực tiếp đưa đến chỗ Hoàng hậu.
Tuy có nghi hoặc nhưng khi thấy Hoàng hậu, họ nhanh chóng hướng Hoàng hậu hành lễ thỉnh an. Mà Hoàng hậu cũng im lặng thật lâu dùng ánh mắt cổ quái nhìn bọn họ chằm chằm. Sau đó vẫn là do Vương cô cô trộm kéo kéo tay áo Hoàng hậu nhắc nhở, Hoàng hậu lúc này mới bừng tỉnh miễn lễ cho họ.
“Nếu Hoàng thượng đã đem bọn ngươi đưa đến chỗ bổn cung, như vậy bổn cung sẽ phụ trách chiếu cố các ngươi…”
Hoàng hậu chậm rãi nói, chỉ là còn chưa nói xong, Lữ Phúc đã đến. Hoàng hậu bị cắt lời, sắc mặt không được tự nhiên, do hiện nay bà đã bị cấm túc , trong tay một chút quyền lực đều không có, đương nhiên không dám đắc tội Lữ Phúc, bởi vậy chỉ bình tĩnh nhìn Lữ Phúc hành lễ thỉnh an.
“Thật sự là khó nhìn thấy Lữ công công, không biết Lữ công công lần này đến có chuyện gì quan trọng sao ?”
“Thưa nương nương, tiểu nhân phụng ý chỉ, đặc biệt đến mời Hoài Vương Thế tử cùng tiểu nhân đi một chuyến đến Đông Cung.”
“Hoài Vương Thế tử?”
Hoàng hậu ngẩn người, Hoài Vương vẫn chưa có chọn con kế thừa sắc phong Thế tử, này Hoài Vương Thế tử ở chỗ nào tới? Không chỉ Hoàng hậu ngây ngẩn cả người, mà Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung cũng kinh ngạc.
“Thưa nương nương, đúng vậy, xin Thế tử cùng lão nô đi một chuyến.”
Lữ Phúc vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía Đậu Tuần. Đậu Tuần lập tức trừng lớn mắt, không dám tin lời Lữ Phúc. Đậu Chỉ Dung cũng kinh ngạc vạn phần, bất quá nàng lập tức kịp phản ứng, lập tức âm thầm kéo kéo tay Đậu Tuần, Đậu Tuần nhanh chóng khom mình hành lễ, khách khí nói:
“Xin phiền công công dẫn đường.”
Lữ Phúc cứ như vậy dẫn Đậu Tuần rời khỏi điện Lập Chính.
Đợi cho Lữ Phúc cùng Đậu Tuần rời khỏi, Hoàng hậu mới bắt đầu sắp xếp cho Đậu Chỉ Dung cùng mấy người còn lại. Bà lười hao tâm tổn trí, trực tiếp đem Đậu Chỉ Dung đến chỗ Hạ Thời Nương để cho mẹ con họ đoàn viên, mà ngay tiểu thiếu gia cùng bọn nha hoàn cũng đều đưa đến một chỗ. Không cần biết dụng ý Hoàng thượng làm gì, đã đưa vào điện Lập Chính bố trí như thế nào còn không phải do bà định đoạt sao, tóm lại bà sẽ cho họ ăn no uống đủ.
Khi Hạ Thời Nương thấy con gái, lập tức lệ tuôn như suối trào, bà suy yếu nằm ở giường, không đứng dậy được. Đậu Chỉ Dung nhìn thấy mẫu thân tiều tụy, mắt cũng đỏ, lập tức bổ nhào đến bên giường hỏi:
“Mẫu thân, người vẫn tốt phải không ? Có chỗ nào không thoải mái không ?”
“Mẫu thân vô sự, nhìn thấy con ta an tâm.”
Hạ Thời Nương đưa tay nhẹ nhàng vỗ về hai má con gái, dừng một chút, có chút sốt ruột hỏi:
“Con sao có thể tiến cung ? Ca ca đâu? Vương phủ hiện nay như thế nào ?”
Đậu Chỉ Dung nắm tay mẫu thân, chậm rãi đem sự tình nói một lần, Hạ Thời Nương nghe nói Đậu Tuần được phong Thế tử, mà còn đi theo Lữ Phúc đến Đông Cung, trong mắt dần dần sáng lên, khóe miệng cũng chậm rãi cong lên, cả người thoạt nhìn như là toả sáng.
“Tốt! Tốt! Tốt! Ha ha ha… Hạ gia quả nhiên không phải loạn thần tặc tử!”
Hạ Thời Nương vừa khóc vừa cười, Đậu Chỉ Dung nghe không hiểu bà nói gì, nhưng thấy mẫu thân vui vẻ, trong lòng cũng vui lây. Nhưng tiếng cười của Hạ Thời Nương bỗng dưng im bặt, tiếp theo trong nháy mắt, sắc mặt tái mét, cả người bất động. Đăng bởi: admin
Hiền phi đem một khối ngọc mới bí mật xuất cung đưa vào Tiêu phủ, mà còn đưa tận tay Tiêu Nguyên Nương. Tiêu Nguyên Nương tay cầm ngọc, trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lúc này đây nàng tự mình đem khối ngọc bích thật cẩn thận cất đi, mà ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không biết được vị trí. Bởi vì tất cả hòm xiểng chứa vật dụng cùng y phục đều bị thiêu hủy, cho nên Tiêu phủ nhiều ngày nay bận rộn chuẩn bị cái mới.
May là Tiêu phủ cách xa Hoài Vương phủ nên không bị ảnh hưởng. Vũ Lâm quân vẫn bao vây quanh Hoài Vương phủ, những phủ hộ gia đình chung quanh Vương phủ đã nhiều ngày nay phải đóng chặt cửa, không có việc gì không hề ra ngoài, trừ có mấy vị quan còn đương chức phải vào triều sớm mỗi ngày. Ngày xưa mặc dù khu vực này không tính quá nhộn nhịp, nhưng tốt xấu vẫn là có người đi lại, mấy ngày nay đều im ắng , giống như người ở những phủ này đã dọn đi nơi khác hết.
Hoài Vương phi Hạ Thời Nương vào cung, cũng không có trở về, toàn bộ Vương phủ trên dưới có thể nói là đều hoảng sợ. Tôn Nhụ Nhân tuy nói trên danh nghĩa quản lý Vương phủ, nhưng gặp chuyện này cũng thành kẻ vô dụng. Mỗi ngày chỉ ở trước cửa viện của Đậu Tuần khóc lóc sướt mướt , dù cho không có việc gì cũng bị nàng ta khóc đến xúi quẩy . Bởi vậy Đậu Tuần phát giận, đem Tôn Nhụ Nhân trực tiếp cấm túc, không cho ra ngoài, tiểu thiếu gia ngày đó bị Đậu Chỉ Dung ôm đi cũng không có trả lại cho nàng ta.
Tôn Nhụ Nhân làm sao có thể cam tâm? Lúc trước ôm mộng đẹp tiến vào Vương phủ, cũng không phải là vì muốn chôn cùng Hoài Vương. Nàng tuy rằng không biết được Hoài vương làm cái gì mà hiện giờ kinh động đến Vũ Lâm quân, nhưng nhất định là phạm đại tội. Nàng còn trẻ cũng không muốn chết, cha nàng là Thượng thư, chỉ cần nàng rời Vương phủ trở lại Tôn gia, khẳng định có biện pháp cứu nàng , bởi vậy nàng vẫn luôn nháo loạn muốn rời khỏi, mà ngay cả mất con trai cũng không quan tâm .
Chuyện nàng làm ầm ĩ đến tai Đậu Chỉ Dung, Đậu Chỉ Dung chỉ thản nhiên nói rằng:
“Nàng ta còn muốn chạy? Nói cho nàng ta biết, nàng ta xem Vương phủ là chỗ nào, muốn đến là đến muốn đi là đi ? Vào Vương phủ là người Vương phủ dù có chết cũng phải chết ở trong Vương phủ.”
Tiểu Quận chúa tuy nhỏ tuổi nhưng ngữ khí mạnh mẽ lạnh lùng, khiến người ta nghe xong nhịn không được rùng mình.
Nha hoàn được Đậu Chỉ Dung giao phó, tới chỗ Tôn Nhụ Nhân, cũng không có tiến vào, mà chỉ đứng ngoài cửa đem lời Tiểu Quận chúa truyền lại một chữ cũng không sót. Vốn là ở trong viện còn đang kêu gào, Tôn Nhụ Nhân sau khi nghe xong, hai mắt trợn trừng, rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Nha hoàn thấy nàng hôn mê, đồng thời bĩu môi, vài người nắm lấy tay chân đem nàng nâng dậy ném lên giường cho đỡ vướng.
Tôn Nhụ Nhân phen này làm ầm ĩ, mấy thị thiếp tất nhiên là đều nghe nói. Họ tụ lại cùng một chỗ, đều lo lắng Hoài Vương phủ có chuyện, mà Lã Nhụ nhân cũng nhốt mình trong phòng, không để ý tới bên ngoài, dù có mấy thị thiếp đến gặp, nàng cũng tránh không gặp mặt.
Lúc này Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung cũng không hơi đâu đi để ý tới mấy thị thiếp kia, hai người bọn họ đều đang lo lắng cho Hoài Vương phi còn chưa có hồi phủ.
Tại Nghi Thu Cung
Thái tử đã gặp Đậu Thuần xong, biết đối phương thương tích không nghiêm trọng, nên yên lòng. Đã nhiều ngày không ngừng cân nhắc về những điều khác thường của Đậu Thuần, đồng thời cũng không quên hỏi thăm tin tức Hoài Vương phủ cùng Tiêu phủ. Nghe nói Hoài Vương phi được đưa đến điện Lập Chính, Thái tử lập tức nhíu nhíu mày, cảm thấy trong đó có gì kỳ quái, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn giam lỏng Hoài Vương phi? Đang lúc Thái tử còn đang suy tư, có nội thị trong Nghi Thu Cung xin cầu kiến.
Nội thị vào Phật đường, cung kính hành lễ thỉnh an, sau khi miễn lễ cho hắn, Thái tử âm thầm đánh giá đối phương, nội thị cúi đầu, cung kính mở miệng nói:
“Thưa công tử, tiểu nhân có việc hệ trọng cần bẩm báo, xin cho người lui xuống hết ”
“Đều lui ra hết đi.”
Khi Phật đường chỉ còn lại có hai người, lúc này Trác Kinh Phàm mới mở miệng nói:
“Nói đi, ngươi có gì hệ trọng muốn bẩm báo ?”
“Thưa công tử, Hạ gia làm phản .”
“Cái gì? !”
Tin tức này thật là làm cho người ta chấn kinh ( chấn động cùng kinh hãi). Trong lòng Thái tử đột nhiên liền hiểu được vì sao Hoàng thượng đem Hoài Vương phi vào cung, mà còn đem người giữ lại, nguyên do Hoàng thượng căn bản không phải đối phó Hoài Vương phủ, mà là kiềm chế Hạ gia, mới đem Hoài Vương phi làm con tin. Sao Hoàng thượng xác định Hạ gia sẽ lo lắng cho Hoài Vương phi ? Nếu Hạ gia trực tiếp buông bỏ Hoài Vương phi, Hoàng thượng sẽ làm như thế nào?
Trong đầu Thái tử hơi lộn xộn , tin tức này thật là chấn kinh rồi, đột nhiên trừng mắt nhìn nội thị này,
“Ngươi là ai? Tin tức này là chỗ nào tới?”
“Thưa công tử, tiểu nhân là Hữu Song”
Thái tử cũng không cần hỏi lại , nghe được tên của hắn xong, liền đoán được đối phương lấy tin tức từ đâu.
“Là Điện hạ cho ngươi đến nói cho ta biết ?”
Trác công tử lạnh lùng hỏi, Hữu Song không dám giấu diếm, tất nhiên là nhanh chóng thừa nhận .
“Ngươi ở Nghi Thu Cung đã bao lâu?”
“Thưa công tử , tiểu nhân ở Nghi Thu Cung đã hơn một năm, ở bên người hơn ba năm .”
Thái tử sau khi nghe xong cả người chấn động, im lặng thật lâu không nói gì, Hữu Song cũng không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu đứng ở tại chỗ, chờ xử trí.
Thái tử giờ phút này trong lòng vạn phần khiếp sợ, theo như Hữu Song đã nói, trước lúc Thái tử nhập vào khối thân thể này làm Thái tử phi quản lý Đông Cung, bên cạnh đã an bài vài người giám sát, về phần là ai an bài đáp án không dám tưởng tượng, nhưng điều này sao có thể chứ ? Đậu Thuần lúc ấy đã hết ngốc rồi sao? Sao hắn biết được sắp xếp người giám sát Thái tử phi ? Trong đầu Thái tử là một mảnh hỗn loạn, nhìn Hữu Song những nghi hoặc trong đầu Thái tử mấy ngày nay từng chút từng chút được giải đáp. Đậu Thuần lúc trước cũng có lộ ra sơ hở, nhưng do trong lòng mình vẫn mơ mơ hồ hồ, rồi lại xem nhẹ .
Cuối cùng Thái tử định thần, tạm thời dứt bỏ nghi vấn tràn đầy trong đầu, hỏi Hữu Song cặn kẽ một lần nữa. Vốn Đậu Thuần bên người có bốn nội thị : Hữu Phúc, Hữu Thọ, Hữu Song, Hữu Toàn, Trong đó Hữu Phúc là Tổng quản nội thị quản lý mọi việc, Hữu Thọ phụ trách thu thập tin tức trong hậu cung, Hữu Song theo bên người Thái tử phi, Hữu Toàn phụ trách liên lạc Lữ Phúc truyền thông tin chỗ Hoàng thượng.
Có thể nói trừ có Hữu Phúc lộ diện ở ngoài, ba người kia làm việc bí mật, nhất là Hữu Song, còn thay đổi cả tên ở bên cạnh Thái tử phi thay Thái tử giám sát Thái tử phi.
“… Vì sao ngươi hôm nay lộ ra thân phận?”
Mặc dù mở miệng hỏi, kỳ thật trong lòng của Thái tử đã có đáp án, lại vẫn muốn xác nhận.
“Thưa công tử, tiểu nhân phụng lệnh Điện hạ, đặc biệt truyền đạt tin tức hệ trọng này, Điện hạ cũng có lệnh cho tiểu nhân sau này hầu hạ bên cạnh công tử .”
Hữu Song cung kính đáp.
Quả nhiên, hết thảy mọi việc đều là Đậu Thuần chỉ thị. Trong lòng Thái tử dâng lên một cảm xúc khó tả, Đậu Thuần cùng mình thẳng thắn thừa nhận sự tồn tại của Hữu Song, mà còn đem người phái đến bên cạnh mình. Như thế là trực tiếp thừa nhận hắn ngày xưa giả vờ ngu ngốc. Chỉ cần nghĩ tới đối phương làm bộ dáng ngây thơ lừa gạt sự tín nhiệm cùng quan tâm của mình, trong lòng Thái tử lại nổi lên một ngọn lửa.
Bất quá Thái tử cũng không phải người không hiểu chuyện, dù có chút hờn giận vẫn tỉnh táo suy nghĩ. Việc trêu đùa mình không hẳn là trò chơi, Đậu Thuần vì sao phải giả ngốc, có lẽ lúc ấy hoàn cảnh Đậu Thuần nếu không giả ngốc, sợ là sớm đã bị người trừ bỏ.
Thái tử sau khi đã rõ ràng mọi nghi vấn, lý trí cũng đã có thể tiếp thu sự việc, nhưng về mặt tình cảm chưa thể tiếp thụ được.
Bởi vậy vẻ mặt Trác công tử đen thui đem Hữu Song đuổi đi ra ngoài, sau đó một mình trong Phật đường nghiến răng nghiến lợi đem Đậu Thuần ra mắng chửi một lần. Đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ , nếu đối phương căn bản là không ngốc, còn có năng lực sắp xếp tay chân thu thập tin tức củng cố địa vị thì Trác công tử đây cũng không cần quan tâm đến đối phương làm gì, cứ để mặc cho đối phương tự sinh tự diệt đi.
Mà tại điện Sùng Nhân, Đậu Thuần sau khi nhận được tin tức từ Hữu Song trong lòng cũng có một chút lo sợ, hắn hít sâu một hơi, hắn đã sớm dự đoán được Phàm Phàm sẽ tức giận. Lúc trước quyết định đem Hữu Song tới bên cạnh Phàm là bởi vì hắn muốn thử dã tâm của Phàm Phàm. Mà phản ứng của Phàm Phàm cũng không có làm hắn thất vọng, quả nhiên là lập tức đoán được hắn trước kia giả ngu. Phàm Phàm đầu óc thông minh, thủ đoạn cũng cao, hắn muốn Phàm Phàm đứng ở bên cạnh hắn, cũng chỉ có Phàm Phàm có đủ tư cách cùng hắn sóng vai, trong mắt hắn cũng chỉ có một thê tử này.
Nếu Phàm Phàm có dã tâm, hắn cũng sẽ không để cho đối phương phải ở trong hậu cung, hắn nguyện ý cho Phàm Phàm một cơ hội, để chứng minh cho Phàm Phàm thấy hắn có thể cùng cùng Phàm Phàm đứng chung một chỗ ….
Trong lòng Trác công tử tất nhiên là không hiểu được ý nghĩ của Thái tử điện hạ, vẫn đang tự mình suy xét cẩn thận, tự hỏi nếu đổi lại là mình ở vào vị trí Đậu Thuần thì sẽ như thế nào ? Suy nghĩ thật lâu, Thái tử cũng thấy bản thân mình cũng sẽ lựa chọn giả ngốc, dù sao kẻ địch ở chỗ tối, không biết kẻ địch là ai, cũng không đủ năng lực có thể thay đổi, vì vậy bảo trì hiện trạng mới là quyết định tốt nhất .
Như vậy xem ra, thời điểm Đậu Thuần hồi phục khẳng định cũng không có sớm, nếu không hắn sớm đã có năng lực tự bảo vệ mình, Hoàng thượng cũng sẽ không cưới một người nam nhân để giải nạn cho hắn. Nghĩ thông suốt xong, trong lòng Thái tử lửa giận cũng tiêu đi một ít. Dù không muốn thừa nhận cũng không được, nếu đổi thành chính mình chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng Thái tử phi, dù sao đây chính là đại sự liên quan sống chết.
Dù vậy trong lòng Thái tử vẫn cảm thấy thực khó chịu, lúc trước tuy nói mình có ý đồ đối với Đậu Thuần, nhưng thật lòng thật dạ yêu thương chăm sóc đối phương, dạy dỗ đối phương. Khi còn làm Thái tử Đại Lương, thê thiếp hay huynh đệ cũng chưa có ai được mình quan tâm chăm sóc như vậy đâu, Đậu Thuần không cảm giác được sao? Cho dù hắn không thể nói rõ là đang giả ngốc, cũng có thể cho mình một chút ám chỉ chứ.
Oán giận Đậu Thuần là một chuyện, cũng không thể quên đại sự. Tin Hạ gia Tây Bắc làm phản quá bất ngờ. Thái tử nhớ là chưa từng đọc qua sách sử nói rằng Hạ gia tạo phản, bởi vậy vừa nghe thấy Hạ gia tạo phản , xác thực làm Thái tử khiếp sợ. Dù sao Hạ gia là trung thần, một lòng chỉ trung với Hoàng thượng, một gia tộc võ tướng như thế sao lại tạo phản , thật sự là làm người ta khó có thể tin.
Bỏ qua chuyện Đậu Thuần giả ngốc, đem chuyện Hạ gia suy nghĩ cẩn thận, vẫn cảm thấy thực khiếp sợ. Bởi vậy Thái tử gọi Phục Linh, giao phó nàng âm thầm đi dò hỏi bất cứ tin tức gì liên quan Hạ gia ở bên ngoài cung. Về phần tin tức trong cung có Hữu Song đi lo liệu, Đậu Thuần đem người cho mình , mình cũng không cần khách khí lấy dùng… .
Mấy ngày sau, tin tức được đưa vào cung, Phục Linh vội vã đi bẩm báo. Nghe xong, Trác công tử lúc đó đang ngã người trên tràng kỷ lập tức đứng thẳng lên, gấp gáp hỏi:
“Ngươi xác định? Tin tức đều truyền ra ?”
“Thưa công tử, nô tỳ nghe rõ ràng, vô cùng chính xác .”
Phục Linh trên mặt mang theo lo lắng, liên tục gật đầu.
Vốn là đang chờ “nổi loạn Vĩnh An” phát sinh, nhưng không nghĩ đến, Hạ gia lại cùng Tần Vương và Sở Vương cấu kết, Hạ gia tại sao đứng về phe Tần vương cùng Sở vương ? Thái tử nhớ rõ sách sử ghi là trung thần võ tướng bình loạn chính là Hạ gia, sao lúc này đây Hạ gia thành nổi loạn…..
Tần Vương cùng Sở Vương tạo phản, tin tức này gần đây thật ồn ào huyên náo , mà ngay cả tin Hạ gia cũng nhanh chóng truyền ra. Tin Hạ gia tạo phản truyền ra, người trong Hoài Vương phủ có liên can liền bị đưa vào ngục. Đậu Tuần, Đậu Chỉ Dung cùng tiểu thiếu gia mới một tuổi cũng không ngoại lệ, chỉ còn có Hoài Vương phi bởi vì ở trong điện Lập Chính không biết tin tức bên ngoài đang biến động .
Ngày đó Hạ Thời Nương ngã xuống, hôn mê ba ngày mới tỉnh lại. Hoàng hậu cùng Vương cô cô đã đem người để ở thiên điện, phái vài cung nữ hầu hạ, bởi vì Hoàng thượng thường xuyên phái người đến hỏi han, làm cho Hoàng hậu không thể không chú ý chăm sóc người cẩn thận. Đến khi Hạ Thời Nương tỉnh lại, Hoàng hậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Thời Nương tỉnh lại rất kinh ngạc khi thấy mình còn lưu lại trong cung, bà mấy lần muốn nhờ Hoàng hậu truyền lời đến Hoàng thượng nhưng đều bị Hoàng hậu cự tuyệt. Hoàng hậu cũng không giấu giếm nói rõ ràng,
“Truyền lời? Hoài Vương phi còn nhìn không ra sao? Bổn cung sớm đã bị giam lỏng tại điện Lập Chính, đừng nói là truyền lời , bổn cung ngay cả ra khỏi điện Lập Chính còn không được.”
Trong lòng của Hoài Vương phi dâng lên cảm giác lạnh cả người. Hoàng thượng đem bà đưa vào điện Lập Chính, chẳng lẽ cũng muốn giam bà lại ? Nhất thời tâm bà hỗn loạn, không chỉ lo lắng Hạ gia, càng lo lắng tình hình trong Vương phủ. Bất quá bà lại thấy có chút may mắn, may mà còn chưa đem Đậu Tuần đưa đi Tây Bắc, nếu không Đậu Tuần cũng bị liên lụy, thanh danh cả đời này cũng bị hủy.
Hoài Vương phi tỉnh lại không bao lâu, thân thể chống đỡ không nổi lại hôn mê bất tỉnh. Bà gần đây quá lao tâm lao lực, khiến cho thân thể vốn không tốt đã suy sụp hoàn toàn. Cũng may khi đến chỗ Hoàng hậu, thái y đã đến kịp thời, bởi vì Hoàng thượng trước đó đã giao phó. Hoàng hậu nghe nói xong, trong lòng hiện lên một tia cổ quái, bất quá sau đó đã bà đã bỏ qua.
Thái y tới khám và kê toa xong, thái y cung kính hướng Hoàng hậu bẩm báo,
“Thưa nương nương, Hoài Vương phi phải tĩnh dưỡng, không thể cử động nhiều, cũng không thể suy nghĩ nhiều, nếu trong lòng tích tụ quá nhiều u phiền không giải được, dùng ít thuốc và kim châm cũng không có hiệu quả, xin nương nương bên cạnh khuyên nhủ Hoài Vương phi mới tốt.”
“Bổn cung đã biết , lui ra đi.”
Hoàng hậu vẻ mặt âm trầm, cho thái y lui. Đợi cho thái y lui ra xong, Hoàng hậu lúc này mới quay đầu nhìn Vương cô cô,
“Cô cô, có phải Hoàng thượng đối với Hạ Thời Nương thật quá tốt không ?”
Vương cô cô nghe vậy cả kinh, thấp giọng nói:
“Nương nương, lời này cũng không thể nói lung tung, người tại sao có thể nghĩ như vậy chứ ?”
“Cô cô, Bổn cung vốn tưởng rằng Hoàng thượng đem Hạ Thời Nương đưa đến điện Lập Chính là để giam lỏng, nhưng ngươi xem, trước khi nàng ta tỉnh , một ngày Hoàng thượng bao nhiêu lần phái người đến hỏi thăm ? Bổn cung ngay cả cửa đại điện cũng ra không được, nhưng nàng ta vừa vào thái y liền được đưa đến. Hiện tại ngay cả thái y cũng nói bổn cung khuyên giải nàng ta, ngươi nói, là ai bảo bọn hắn làm vậy ?”
Hoàng hậu càng nói càng tức giận, cũng càng nghĩ càng không thích hợp.
“Nương nương, thứ lão nô lắm miệng, có thể người nghĩ quá nhiều, lão nô ngược lại cho rằng, sợ là Hoài vương ở bên ngoài làm chuyện gì, cho nên Hoàng thượng mới giữ Hoài Vương phi trong cung. Vả lại một người còn sống sẽ hữu dụng hơn xác chết phải không ? Hoàng thượng quan tâm Hoài Vương phi, nhất định là vì muốn dùng nàng ta để kiềm chế Hoài vương, người đừng quên Hoài Vương dã tâm rất lớn.”
Vương cô cô tiến đến bên Hoàng hậu nhỏ giọng nói.
Vương cô cô trong lòng nghĩ như vậy, dù bà không cho là Hoàng thượng có gì mờ ám với phu nhân Hoàng đệ, nhưng khẳng định có liên quan Hoài Vương. Cho nên Vương cô cô nhanh chóng khuyên giải Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu có thể đem Hoài Vương phi chăm sóc tốt, Hoàng thượng có thể thấy tấm lòng Hoàng hậu tốt, như vậy đối với Hoàng hậu mới có lợi.
Hoàng hậu nghe Vương cô cô nói xong, nhíu mày, Vương cô cô nói cũng có lý, nhưng bà trong lòng vẫn có nghi hoặc. Tuy rằng Hoàng thượng chưa từng tự mình đến thăm Hạ Thời Nương, nhưng Lữ Phúc mang người đưa đến điện Lập Chính cũng đã dặn dò nhiều lần. Lữ Phúc là nội thị cận thân, có đôi khi có thể thay Hoàng thượng biểu lộ ý tứ.
Khi Hoàng hậu còn đang suy đoán tâm ý Hoàng thượng, lúc này, Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung, cộng thêm tiểu thiếu gia một tuổi còn có vài nha hoàn, cũng bị đưa vào điện Lập Chính.
Vương cô cô nhìn thấy càng thêm khẳng định suy đoán của mình, cả Hoàng hậu cũng dao động. Xem ra Hoàng thượng quả thực đối phó Hoài vương cho nên mới đem vợ con của hắn bắt lại, nhưng mà vì sao không đưa bọn họ vào ngục, mà đem toàn bộ đưa đến điện Lập Chính chứ ? Chẳng lẽ điện Lập Chính đã trở thành nơi giam giữ phạm nhân rồi ?
Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung cũng thực kinh ngạc, ngày đó Vũ Lâm quân xông vào Hoài Vương phủ bắt toàn bộ người. Sau đó bọn họ đã bị đưa vào đại lao, bất quá bọn họ chỉ ở đại lao mấy ngày, tiếp theo lại bị đưa vào cung. Bọn họ còn tưởng rằng Hoàng thượng muốn hỏi tội, ai ngờ lại trực tiếp đưa đến chỗ Hoàng hậu.
Tuy có nghi hoặc nhưng khi thấy Hoàng hậu, họ nhanh chóng hướng Hoàng hậu hành lễ thỉnh an. Mà Hoàng hậu cũng im lặng thật lâu dùng ánh mắt cổ quái nhìn bọn họ chằm chằm. Sau đó vẫn là do Vương cô cô trộm kéo kéo tay áo Hoàng hậu nhắc nhở, Hoàng hậu lúc này mới bừng tỉnh miễn lễ cho họ.
“Nếu Hoàng thượng đã đem bọn ngươi đưa đến chỗ bổn cung, như vậy bổn cung sẽ phụ trách chiếu cố các ngươi…”
Hoàng hậu chậm rãi nói, chỉ là còn chưa nói xong, Lữ Phúc đã đến. Hoàng hậu bị cắt lời, sắc mặt không được tự nhiên, do hiện nay bà đã bị cấm túc , trong tay một chút quyền lực đều không có, đương nhiên không dám đắc tội Lữ Phúc, bởi vậy chỉ bình tĩnh nhìn Lữ Phúc hành lễ thỉnh an.
“Thật sự là khó nhìn thấy Lữ công công, không biết Lữ công công lần này đến có chuyện gì quan trọng sao ?”
“Thưa nương nương, tiểu nhân phụng ý chỉ, đặc biệt đến mời Hoài Vương Thế tử cùng tiểu nhân đi một chuyến đến Đông Cung.”
“Hoài Vương Thế tử?”
Hoàng hậu ngẩn người, Hoài Vương vẫn chưa có chọn con kế thừa sắc phong Thế tử, này Hoài Vương Thế tử ở chỗ nào tới? Không chỉ Hoàng hậu ngây ngẩn cả người, mà Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung cũng kinh ngạc.
“Thưa nương nương, đúng vậy, xin Thế tử cùng lão nô đi một chuyến.”
Lữ Phúc vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía Đậu Tuần. Đậu Tuần lập tức trừng lớn mắt, không dám tin lời Lữ Phúc. Đậu Chỉ Dung cũng kinh ngạc vạn phần, bất quá nàng lập tức kịp phản ứng, lập tức âm thầm kéo kéo tay Đậu Tuần, Đậu Tuần nhanh chóng khom mình hành lễ, khách khí nói:
“Xin phiền công công dẫn đường.”
Lữ Phúc cứ như vậy dẫn Đậu Tuần rời khỏi điện Lập Chính.
Đợi cho Lữ Phúc cùng Đậu Tuần rời khỏi, Hoàng hậu mới bắt đầu sắp xếp cho Đậu Chỉ Dung cùng mấy người còn lại. Bà lười hao tâm tổn trí, trực tiếp đem Đậu Chỉ Dung đến chỗ Hạ Thời Nương để cho mẹ con họ đoàn viên, mà ngay tiểu thiếu gia cùng bọn nha hoàn cũng đều đưa đến một chỗ. Không cần biết dụng ý Hoàng thượng làm gì, đã đưa vào điện Lập Chính bố trí như thế nào còn không phải do bà định đoạt sao, tóm lại bà sẽ cho họ ăn no uống đủ.
Khi Hạ Thời Nương thấy con gái, lập tức lệ tuôn như suối trào, bà suy yếu nằm ở giường, không đứng dậy được. Đậu Chỉ Dung nhìn thấy mẫu thân tiều tụy, mắt cũng đỏ, lập tức bổ nhào đến bên giường hỏi:
“Mẫu thân, người vẫn tốt phải không ? Có chỗ nào không thoải mái không ?”
“Mẫu thân vô sự, nhìn thấy con ta an tâm.”
Hạ Thời Nương đưa tay nhẹ nhàng vỗ về hai má con gái, dừng một chút, có chút sốt ruột hỏi:
“Con sao có thể tiến cung ? Ca ca đâu? Vương phủ hiện nay như thế nào ?”
Đậu Chỉ Dung nắm tay mẫu thân, chậm rãi đem sự tình nói một lần, Hạ Thời Nương nghe nói Đậu Tuần được phong Thế tử, mà còn đi theo Lữ Phúc đến Đông Cung, trong mắt dần dần sáng lên, khóe miệng cũng chậm rãi cong lên, cả người thoạt nhìn như là toả sáng.
“Tốt! Tốt! Tốt! Ha ha ha… Hạ gia quả nhiên không phải loạn thần tặc tử!”
Hạ Thời Nương vừa khóc vừa cười, Đậu Chỉ Dung nghe không hiểu bà nói gì, nhưng thấy mẫu thân vui vẻ, trong lòng cũng vui lây. Nhưng tiếng cười của Hạ Thời Nương bỗng dưng im bặt, tiếp theo trong nháy mắt, sắc mặt tái mét, cả người bất động. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.