Chương 434: Chăm lo tam nông.
Thái Tấn
27/04/2016
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang nhìn chăm chú vào vị thủ trưởng đứng trước mặt, nhìn từ phía sai còn có rất nhiều quầng sáng của rất nhiều chức vụ. Ủy viên thường vụ bộ chính trị, Bí thư của ban bí thư Trung ương, hiệu trưởng trường Trung ương Đảng, phó chủ tịch nước…, dựa vào trí nhớ thì vào đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc cuối năm nay, đầu năm sau còn có thể tiếp nhận chức vụ Phó chủ tịch Quân ủy Trung ương và Phó chủ tịch Quân ủy quốc gia.
Đây chính là sự chuẩn bị cuối cùng cho việc chuyển giao nhiệm kỳ cũ của Tổng bí thư Viên. Cho đến lúc này, Tổng bí thư Viên cũng đã bị bỏ đi chức vụ Tổng bí thư, giữ lại chức Chủ tịch Quân ủy Trung ương, sau thời kỳ một năm quá độ, Tổng bí thư Viên sẽ về nghỉ, lúc đó sẽ trở thành sân khấu của Thẩm Tu Siêu
Đây chính là lãnh đạo trung tâm đời thứ tư của tập đoàn lãnh đạo, mặc dù Nhiếp Chấn Bang là con cháu của một gia đình giàu có, nhưng cũng không dám có loại kích động và chờ mong có danh hiệu nào đó.
Bước lên phía trước, giọng điệu rất cung kính, Nhiếp Chấn Bang chân thành nói:
- Xin chào thủ trưởng.
Nghe thấy lời của Nhiếp Chấn Bang, Thẩm Tu Siêu cũng mỉm cười nói với Mộc Định Kiên:
- Đồng chí Định Kiên, đây có phải là Nhiếp Chấn Bang trời không sợ đất không sợ trong ấn tượng của chúng ta đây ư?
Ở Thành phố Lê, chống đối Bí thư Thành ủy, xử lý cục trưởng cục thuế. Thậm chí, lật đổ Chủ tịch khu tự trị, tại Ủy ban Kỷ luật lại càng to gan hơn, ở thành phố Lương Khê lại xử đẹp các xí nghiệp tư, còn khiến chính phủ Mỹ phải lên tiếng thứ lỗi. Những công trạng liên tiếp đo so với biểu hiện của giây phút này có vẻ không tương đồng.
Lời nói của Thẩm Tu Siêu khiến Nhiếp Chấn Bang hơi ngượng, đi vào văn phòng làm việc của Thẩm Tu Siêu, bài trí trong phòng là các vật dụng mang màu sắc cổ xưa, có lẽ từ thời nhà Minh, Thanh, mội một vật dụng đều thể hiện là một cực phẩm của hoàng gia.
Sô pha bằng gỗ tử đàn rỗng có trạm trổ hoa, càng được coi là loại quý hiếm. Phải biết rằng, trên thế gian này có cách nói mười đàn chín không, đủ thấy gỗ tử đàn là loại gỗ quý báu như thế nào.
Sau khi ngồi xuống, vị thư ký hvs cũng đi từ ngoài vào, trên tay còn bưng một khay trà, sau khi đưa hai chén trà cho msk và Nhiếp Chấn Bang lập tức lui ra ngoài. Ở bên cạnh thủ tưởng đã lâu năm như vậy, hvs thực hiện những chi tiết nhỏ như vậy đương nhiên không một chút sai sót.
Lúc này, Thẩm Tu Siêu cũng chủ động lên tiếng:
- Chấn Bang này, lần này chuyện cậu ở Đông Cảng tôi cũng có chú ý tới. Sát phạt rất quyết đoán, dễ dàng khiến vốn lưu động bị thiệt hại nặng. Mà quan trọng hơn là duy trì sự ổn định, phồn vinh cho kinh tế Đông Cảng, đối với chính trị, xa hơn là đối với kinh tế ha.
Mộc Định Kiên lúc này cũng tỏ vẻ yêu quý Nhiếp Chấn Bang từ nội tâm, cười nói:
- Thủ trưởng, ngài đừng khen hắn nữa, tiểu tử này không nhân nhượng mà khen, sau khi trở về thành phố Lương Khê không biết còn làm ra những việc loạn gì nữa.
Những lời này khiến Thẩm Tu Siêu bật cười ha ha. Nói đến thật sự cũng vậy thật, trên cơ bản, mỗi lần Nhiếp Chấn Bang được giao thực hiện mưu lược việc lớn gì, không phải trước đó mà chính là sau đó, sẽ nhất định làm loạn một chút.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang rất rõ, lời nhẹ ý sâu, thủ trưởng và Bí thư Mộc có thể có vài phần coi trọng mình, vậy là đủ rồi. Đây không phải là mối quan hệ mà trong một thời gian ngắn có thể có được, những thứ như tình nghĩa phải trong thời gian dài bồi đắp và tích lũy.
Lúc này, ngươi đã khiến thủ trưởng vui mừng, cùng Mộc Định Kiên vui vẻ thảo luận tới vận mệnh chính trị trọng điểm, thảo luận các biến hóa trong hành động của các gia tộc, điều này rõ ràng là không thể xảy ra. Nhiếp Chấn Bang còn chưa đủ cấp bậc ấy, không không thể đạt tới mức độ khiến thủ trưởng hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng lúc này, nếu muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng thủ trưởng thì nhất định phải đưa ra thứ gì đó.
Đây không phải là muốn công danh lợi lộc, không phải là ham vàng bạc của cải. Những điều này đối với Thẩm Tu Siêu mà nói, với địa vị hiện tại của người ta, đi về có xe chuyên dụng, chuyên cơ đưa đón, sức khỏe không tốt cũng có bác sĩ chuyên trị trực tiếp. Có thể nói, Thẩm Tu Siêu hiện này là một người chính thức đứng đầu nhà nước, những vật ngoài thân khác, sống không dùng đến, chết không thể mang theo, mặc dù là một quan to cấp tỉnh, có trong tay đã nhiểu rồi huống chi cấp cao như vậy.
Như vậy, muốn khiến Thẩm Tu Siêu coi trọng mình, nhất định phải thể hiện khả năng trị quốc, trùng hợp thay, Nhiếp Chấn Bang cũng vừa nghĩ tới một chuyện.
Nhìn Mộc Định Kiên ngồi bên cạnh tỏ vẻ hài lòng, nhưng thật ra Nhiếp Chấn Bang hiểu, Bí thư Mộc là hài lòng đối với biểu hiện ngày hôm nay của mình.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang muốn nói một vài câu, lại thấp giọng nói:
- Thủ trưởng, Bí thư Mộc, theo tám năm chính trị trở lại đây, nhất là được rèn luyện vài năm ở khu tự trị tây bắc, sau khi trải qua hai năm ở Ủy ban Kỷ luật, trong lòng tôi có một vài suy nghĩ chưa được chín chắn cho lắm, muốn báo cáo lại với thủ trưởng một chút.
Cái gọi là suy nghĩ chưa chín chắn, đây chẳng qua chỉ là cách nói lịch sự, nếu thật là suy nghĩ chưa được chín chắn, Nhiếp Chấn Bang còn dám đem ra nói sao?
Nhất định là trong lòng đã có quyết định chi tiết, cân nhắc lại lợi hại mới dám đem ra nói, nghĩ đến con người Nhiếp Chấn Bang này thật thần kì. Những năm tám mười, có mấy bài văn đoán trước sự thành công của Liên Xô, lại còn tự tay khống chế, khiến cho nhà nước có được một lợi ích lớn, sau đó, liên tiếp những chiến lược phát triển cũng đều do con người này đưa ra, giao cho nhà nước hoàn thiện. Việc làm thí điểm tại Thành phố Lê cũng đã khiến mọi người được mở rộng tầm mắt rồi, mấy năm nay, liên tục có những chiến lược phát triển khắp cả nước, thể hiện được lực lượng rất cường thịnh.
Hiện giờ không ngờ lại có điều cần phải báo cáo trước với mình. Trong ánh mắt của Thẩm Tu Siêu vụt qua một ánh nhìn đầy thâm ý, Nhiếp Chấn Bang này quả không đơn giản, tuổi còn trẻ, mới chưa đến 30 mà đã có thể so bì với những vị chính khách lão luyện. Đây cũng là đang tạo quan hệ với mình, mục đích cũng không quá kho đoán, chính là vì sau khi lên chức, Nhiếp gia và hắn có thể tiếp tục duy trì trong một tập đoàn hàng đầu. Bắt đầu tính từ Nam lão, thậm chí tính từ Thái Tổ đối với ông cụ nhà Nhiếp gia. Nhiếp gia có thể nói là đã hoàng kim 3 đời rồi, hiện nay tính đến mình nữa là đời thứ tư rồi, một gia tộc như vậy có thể coi như một phần quan trọng của nhà nước.
Nếu không phải Nhiếp Chấn Bang vẫn đang ở thời ký giáp hạt, Thẩm Tu Siêu có chút lo lắng người này liệu có thể đoạt cả quyền của mình, cũng may là tình huống đó không tồn tại.
Đối với việc Nhiếp Chấn Bang có ý tốt. Thẩm Tu Siêu lại tiếp nhận rất toàn diện, mỉm cười gật đầu, quay sang Mộc Định Kiên nói đùa:
- Đồng chí Định Kiên, Tiểu Nhiếp này quá khiêm tốn rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng cảm giác mình bị vạch trần, ngượng đỏ mặt, cười nói:
- Thủ trưởng, ngài quá lời rồi, lần này tôi muốn báo cáo lại với thủ trưởng là về phương diện vấn đề tam nông.
Vấn đề tam nông trên thực tế chính là Thẩm Tu Siêu lần này thay mặt chính phủ đưa ra, Thẩm Tu Siêu lại có chút nghi hoặc.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười giải thích:
- Thủ trưởng, đây là tên gọi tắt của tôi. Cụ thể là, vấn đề tam nông chính là nông nghiệp, nông thôn và vấn đề nông dân. Nước ta có gần 800 triệu dân làm nông, có thể nói người nông dân có quan hệ rất lớn đến sự ổn định và phát triển của nước ta. Nếu làm tốt vấn đề tam nông, khẳng định là làm xong được một nửa kiến thiết đất nước rồi.
- Ồ, công tác tam nông? Cái danh từ này thật sự là tổng kết rất kinh điển, rất tiên phong, có thể nói rõ hơn được không?
Thẩm Tu Siêu rất tán thưởng, tiếp tục hỏi thêm.
Mấy thứ này ban đầu chính là sau việc tổng kết ra, đến lúc này Nhiếp Chấn Bang đưa ra cũng đã được hạ bút thành văn, anh chàng này đã không nhận ra thế nào là vi phạm bản quyền, thay vì chờ đợi cho màn sau, tự nhiên xuất hiện. Chi bằng ngay lúc này nhắc tới, ít nhất có thể được sự coi trọng của nhà nước, nếu như có thể trước tiên là để tạo phúc cho đông đảo dân chúng, cũng coi như là một cống hiến cho nước nhà.
Lập tức, sắp xếp lại từ ngữ rồi chậm rãi lên tiếng:
- Thủ trưởng, mấy năm nay, khi công tác tại Ủy ban Kỷ luật, tôi đã đi qua không ít địa phương là nông thông, đã từng tới công tác tại địa khu Tây Bắc xa xôi, theo kinh nghiệm tổng kết của tôi là nông thôn nước ta nghèo, nông dân đói khổ, nông nghiệp thì lầm vào cảnh nguy hiểm.
Nhưng lời này thực sự phát ra đúng ra phải vào hai năm sau, một xã Mỗ Thị, tỉnh Sở Bắc, một bộ phận thị trấn đã viết thư gửi đề xuất tới các cấp chính quyền.
Giờ phút này lại bị Nhiếp Chấn Bang đưa ra đề xuất như vậy, Thẩm Tu Siêu có chút bất ngờ, cũng có chút hoài nghi. Tuy nhiên, Thẩm Tu Siêu đã từng công tác trường kỳ tại những địa khu xa xôi, hiểu rất rõ những lời nói này.
Sau một lúc lâu trầm mặc, cũng rất nghiêm túc gật đầu nói:
- Chấn Bang này, một câu nói này của cậu quả thực đã nói ra vấn đề bản chất của nông dân nước ta.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Thủ trưởng, vấn đề tam nông kỳ thực từ bản chất có ba vấn đề. Đầu tiên đó là vấn đề nông thôn, kỳ thực chính là vấn đề về chế độ cải cách hộ tịch của nông thôn. Sự phát triển không cần bằng cảu thành thị và nông thôn khiến cho sự chênh lệnh về thành thị và nông thông càng lớn, đây là căn nguyên của mâu thuẫn. Nông thôn có dư sức lao động, không thể đưa ra ngoài, đây chính là bản chất về nơi ở. Thứ hai, vấn đề nông nghiệp, kỳ thực chính là sản phẩm của nông nghiệp, giá cả quá thấp, hoàn toàn loại bỏ tính tích cực giao trồng của nông dân, là vấn đề căn bản của nhà nước, tuyệt đối không thể dao động. Thứ ba, vấn đề nông dân, điều này tôi cảm thấy có thể chia thành hai bộ phận, một là gánh nặng của nông dân, một là về chất lượng của nông dân.
Dừng một chút, lại tiếp tục:
- Đến thời điểm hiện nay, vấn đề phổ cập giáo dục trên cả nước ước khoảng 90%, bao gồm cả nông thôn, 95% nhân khẩu nông thôn, kế hoạch hóa gia định đã bị phá vỡ, đây đều là những vấn đề không thể bỏ qua, càng sinh càng nghèo, cũng có liên quan tới chất lượng nông dân. Làm sao để đề cao năng lực người nông dân, đây là vấn đề mà nhà nước phải nghiên cứu. Dân cường thì nước phú, nông dân chiếm 2 phần 3 dân số quốc gia, đây là vấn đề trọng điểm.
- Giảm gánh nặng, trước mắt ngoại trừ thuế nông nghiệp của nhà nước ra, các tỉnh, các thành phố cũng không có cùng một quy định, ở các xã, thị trấn vẫn tồn tại nhiều khu nông nghiệp, những thứ này có thể tạo nên một danh mục phong phú.
- Phức tạp, cơ sở tổ chức trưng thu rút ra các khoản, thương có liên quan rất lớn tới hành chính chi của địa phương, chuyện nông dân chống lại nộp thuế cũng từng xuất hiện ở không ít nơi. Tôi cảm thấy đây là vấn đề lớn nhất, nếu như có thể, tôi đề nghị hủy bỏ thuế nông nghiệp, giúp nông dân giảm gánh nặng, nâng cao tinh thần tích cực giao trồng của nông dân.
Một vài câu nói này của Nhiếp Chấn Bang cũng khiến Thẩm Tu Siêu rất bất ngờ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đây quả là một nhân tài.
Tuy nhiên, Thẩm Tu Siêu cũng không tìm ra cách nào khác, một cán bộ như Nhiếp Chấn Bang chỉ có thể đặt tại địa phương mới có thể phát huy đúng khả năng của hắn. Lúc này, Thẩm Tu Siêu thực lòng lại nổi lên suy nghĩ muốn giữ người tài, suy nghĩ một hồi rồi hạ giọng nói:
- Chấn Bang, những điều này cậu sửa sang lại rồi đưa ra một tài liệu dạng văn bản, sau đó nhanh nhất có thể giao lại cho ta.
Đây chính là sự chuẩn bị cuối cùng cho việc chuyển giao nhiệm kỳ cũ của Tổng bí thư Viên. Cho đến lúc này, Tổng bí thư Viên cũng đã bị bỏ đi chức vụ Tổng bí thư, giữ lại chức Chủ tịch Quân ủy Trung ương, sau thời kỳ một năm quá độ, Tổng bí thư Viên sẽ về nghỉ, lúc đó sẽ trở thành sân khấu của Thẩm Tu Siêu
Đây chính là lãnh đạo trung tâm đời thứ tư của tập đoàn lãnh đạo, mặc dù Nhiếp Chấn Bang là con cháu của một gia đình giàu có, nhưng cũng không dám có loại kích động và chờ mong có danh hiệu nào đó.
Bước lên phía trước, giọng điệu rất cung kính, Nhiếp Chấn Bang chân thành nói:
- Xin chào thủ trưởng.
Nghe thấy lời của Nhiếp Chấn Bang, Thẩm Tu Siêu cũng mỉm cười nói với Mộc Định Kiên:
- Đồng chí Định Kiên, đây có phải là Nhiếp Chấn Bang trời không sợ đất không sợ trong ấn tượng của chúng ta đây ư?
Ở Thành phố Lê, chống đối Bí thư Thành ủy, xử lý cục trưởng cục thuế. Thậm chí, lật đổ Chủ tịch khu tự trị, tại Ủy ban Kỷ luật lại càng to gan hơn, ở thành phố Lương Khê lại xử đẹp các xí nghiệp tư, còn khiến chính phủ Mỹ phải lên tiếng thứ lỗi. Những công trạng liên tiếp đo so với biểu hiện của giây phút này có vẻ không tương đồng.
Lời nói của Thẩm Tu Siêu khiến Nhiếp Chấn Bang hơi ngượng, đi vào văn phòng làm việc của Thẩm Tu Siêu, bài trí trong phòng là các vật dụng mang màu sắc cổ xưa, có lẽ từ thời nhà Minh, Thanh, mội một vật dụng đều thể hiện là một cực phẩm của hoàng gia.
Sô pha bằng gỗ tử đàn rỗng có trạm trổ hoa, càng được coi là loại quý hiếm. Phải biết rằng, trên thế gian này có cách nói mười đàn chín không, đủ thấy gỗ tử đàn là loại gỗ quý báu như thế nào.
Sau khi ngồi xuống, vị thư ký hvs cũng đi từ ngoài vào, trên tay còn bưng một khay trà, sau khi đưa hai chén trà cho msk và Nhiếp Chấn Bang lập tức lui ra ngoài. Ở bên cạnh thủ tưởng đã lâu năm như vậy, hvs thực hiện những chi tiết nhỏ như vậy đương nhiên không một chút sai sót.
Lúc này, Thẩm Tu Siêu cũng chủ động lên tiếng:
- Chấn Bang này, lần này chuyện cậu ở Đông Cảng tôi cũng có chú ý tới. Sát phạt rất quyết đoán, dễ dàng khiến vốn lưu động bị thiệt hại nặng. Mà quan trọng hơn là duy trì sự ổn định, phồn vinh cho kinh tế Đông Cảng, đối với chính trị, xa hơn là đối với kinh tế ha.
Mộc Định Kiên lúc này cũng tỏ vẻ yêu quý Nhiếp Chấn Bang từ nội tâm, cười nói:
- Thủ trưởng, ngài đừng khen hắn nữa, tiểu tử này không nhân nhượng mà khen, sau khi trở về thành phố Lương Khê không biết còn làm ra những việc loạn gì nữa.
Những lời này khiến Thẩm Tu Siêu bật cười ha ha. Nói đến thật sự cũng vậy thật, trên cơ bản, mỗi lần Nhiếp Chấn Bang được giao thực hiện mưu lược việc lớn gì, không phải trước đó mà chính là sau đó, sẽ nhất định làm loạn một chút.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang rất rõ, lời nhẹ ý sâu, thủ trưởng và Bí thư Mộc có thể có vài phần coi trọng mình, vậy là đủ rồi. Đây không phải là mối quan hệ mà trong một thời gian ngắn có thể có được, những thứ như tình nghĩa phải trong thời gian dài bồi đắp và tích lũy.
Lúc này, ngươi đã khiến thủ trưởng vui mừng, cùng Mộc Định Kiên vui vẻ thảo luận tới vận mệnh chính trị trọng điểm, thảo luận các biến hóa trong hành động của các gia tộc, điều này rõ ràng là không thể xảy ra. Nhiếp Chấn Bang còn chưa đủ cấp bậc ấy, không không thể đạt tới mức độ khiến thủ trưởng hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng lúc này, nếu muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng thủ trưởng thì nhất định phải đưa ra thứ gì đó.
Đây không phải là muốn công danh lợi lộc, không phải là ham vàng bạc của cải. Những điều này đối với Thẩm Tu Siêu mà nói, với địa vị hiện tại của người ta, đi về có xe chuyên dụng, chuyên cơ đưa đón, sức khỏe không tốt cũng có bác sĩ chuyên trị trực tiếp. Có thể nói, Thẩm Tu Siêu hiện này là một người chính thức đứng đầu nhà nước, những vật ngoài thân khác, sống không dùng đến, chết không thể mang theo, mặc dù là một quan to cấp tỉnh, có trong tay đã nhiểu rồi huống chi cấp cao như vậy.
Như vậy, muốn khiến Thẩm Tu Siêu coi trọng mình, nhất định phải thể hiện khả năng trị quốc, trùng hợp thay, Nhiếp Chấn Bang cũng vừa nghĩ tới một chuyện.
Nhìn Mộc Định Kiên ngồi bên cạnh tỏ vẻ hài lòng, nhưng thật ra Nhiếp Chấn Bang hiểu, Bí thư Mộc là hài lòng đối với biểu hiện ngày hôm nay của mình.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang muốn nói một vài câu, lại thấp giọng nói:
- Thủ trưởng, Bí thư Mộc, theo tám năm chính trị trở lại đây, nhất là được rèn luyện vài năm ở khu tự trị tây bắc, sau khi trải qua hai năm ở Ủy ban Kỷ luật, trong lòng tôi có một vài suy nghĩ chưa được chín chắn cho lắm, muốn báo cáo lại với thủ trưởng một chút.
Cái gọi là suy nghĩ chưa chín chắn, đây chẳng qua chỉ là cách nói lịch sự, nếu thật là suy nghĩ chưa được chín chắn, Nhiếp Chấn Bang còn dám đem ra nói sao?
Nhất định là trong lòng đã có quyết định chi tiết, cân nhắc lại lợi hại mới dám đem ra nói, nghĩ đến con người Nhiếp Chấn Bang này thật thần kì. Những năm tám mười, có mấy bài văn đoán trước sự thành công của Liên Xô, lại còn tự tay khống chế, khiến cho nhà nước có được một lợi ích lớn, sau đó, liên tiếp những chiến lược phát triển cũng đều do con người này đưa ra, giao cho nhà nước hoàn thiện. Việc làm thí điểm tại Thành phố Lê cũng đã khiến mọi người được mở rộng tầm mắt rồi, mấy năm nay, liên tục có những chiến lược phát triển khắp cả nước, thể hiện được lực lượng rất cường thịnh.
Hiện giờ không ngờ lại có điều cần phải báo cáo trước với mình. Trong ánh mắt của Thẩm Tu Siêu vụt qua một ánh nhìn đầy thâm ý, Nhiếp Chấn Bang này quả không đơn giản, tuổi còn trẻ, mới chưa đến 30 mà đã có thể so bì với những vị chính khách lão luyện. Đây cũng là đang tạo quan hệ với mình, mục đích cũng không quá kho đoán, chính là vì sau khi lên chức, Nhiếp gia và hắn có thể tiếp tục duy trì trong một tập đoàn hàng đầu. Bắt đầu tính từ Nam lão, thậm chí tính từ Thái Tổ đối với ông cụ nhà Nhiếp gia. Nhiếp gia có thể nói là đã hoàng kim 3 đời rồi, hiện nay tính đến mình nữa là đời thứ tư rồi, một gia tộc như vậy có thể coi như một phần quan trọng của nhà nước.
Nếu không phải Nhiếp Chấn Bang vẫn đang ở thời ký giáp hạt, Thẩm Tu Siêu có chút lo lắng người này liệu có thể đoạt cả quyền của mình, cũng may là tình huống đó không tồn tại.
Đối với việc Nhiếp Chấn Bang có ý tốt. Thẩm Tu Siêu lại tiếp nhận rất toàn diện, mỉm cười gật đầu, quay sang Mộc Định Kiên nói đùa:
- Đồng chí Định Kiên, Tiểu Nhiếp này quá khiêm tốn rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng cảm giác mình bị vạch trần, ngượng đỏ mặt, cười nói:
- Thủ trưởng, ngài quá lời rồi, lần này tôi muốn báo cáo lại với thủ trưởng là về phương diện vấn đề tam nông.
Vấn đề tam nông trên thực tế chính là Thẩm Tu Siêu lần này thay mặt chính phủ đưa ra, Thẩm Tu Siêu lại có chút nghi hoặc.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười giải thích:
- Thủ trưởng, đây là tên gọi tắt của tôi. Cụ thể là, vấn đề tam nông chính là nông nghiệp, nông thôn và vấn đề nông dân. Nước ta có gần 800 triệu dân làm nông, có thể nói người nông dân có quan hệ rất lớn đến sự ổn định và phát triển của nước ta. Nếu làm tốt vấn đề tam nông, khẳng định là làm xong được một nửa kiến thiết đất nước rồi.
- Ồ, công tác tam nông? Cái danh từ này thật sự là tổng kết rất kinh điển, rất tiên phong, có thể nói rõ hơn được không?
Thẩm Tu Siêu rất tán thưởng, tiếp tục hỏi thêm.
Mấy thứ này ban đầu chính là sau việc tổng kết ra, đến lúc này Nhiếp Chấn Bang đưa ra cũng đã được hạ bút thành văn, anh chàng này đã không nhận ra thế nào là vi phạm bản quyền, thay vì chờ đợi cho màn sau, tự nhiên xuất hiện. Chi bằng ngay lúc này nhắc tới, ít nhất có thể được sự coi trọng của nhà nước, nếu như có thể trước tiên là để tạo phúc cho đông đảo dân chúng, cũng coi như là một cống hiến cho nước nhà.
Lập tức, sắp xếp lại từ ngữ rồi chậm rãi lên tiếng:
- Thủ trưởng, mấy năm nay, khi công tác tại Ủy ban Kỷ luật, tôi đã đi qua không ít địa phương là nông thông, đã từng tới công tác tại địa khu Tây Bắc xa xôi, theo kinh nghiệm tổng kết của tôi là nông thôn nước ta nghèo, nông dân đói khổ, nông nghiệp thì lầm vào cảnh nguy hiểm.
Nhưng lời này thực sự phát ra đúng ra phải vào hai năm sau, một xã Mỗ Thị, tỉnh Sở Bắc, một bộ phận thị trấn đã viết thư gửi đề xuất tới các cấp chính quyền.
Giờ phút này lại bị Nhiếp Chấn Bang đưa ra đề xuất như vậy, Thẩm Tu Siêu có chút bất ngờ, cũng có chút hoài nghi. Tuy nhiên, Thẩm Tu Siêu đã từng công tác trường kỳ tại những địa khu xa xôi, hiểu rất rõ những lời nói này.
Sau một lúc lâu trầm mặc, cũng rất nghiêm túc gật đầu nói:
- Chấn Bang này, một câu nói này của cậu quả thực đã nói ra vấn đề bản chất của nông dân nước ta.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Thủ trưởng, vấn đề tam nông kỳ thực từ bản chất có ba vấn đề. Đầu tiên đó là vấn đề nông thôn, kỳ thực chính là vấn đề về chế độ cải cách hộ tịch của nông thôn. Sự phát triển không cần bằng cảu thành thị và nông thôn khiến cho sự chênh lệnh về thành thị và nông thông càng lớn, đây là căn nguyên của mâu thuẫn. Nông thôn có dư sức lao động, không thể đưa ra ngoài, đây chính là bản chất về nơi ở. Thứ hai, vấn đề nông nghiệp, kỳ thực chính là sản phẩm của nông nghiệp, giá cả quá thấp, hoàn toàn loại bỏ tính tích cực giao trồng của nông dân, là vấn đề căn bản của nhà nước, tuyệt đối không thể dao động. Thứ ba, vấn đề nông dân, điều này tôi cảm thấy có thể chia thành hai bộ phận, một là gánh nặng của nông dân, một là về chất lượng của nông dân.
Dừng một chút, lại tiếp tục:
- Đến thời điểm hiện nay, vấn đề phổ cập giáo dục trên cả nước ước khoảng 90%, bao gồm cả nông thôn, 95% nhân khẩu nông thôn, kế hoạch hóa gia định đã bị phá vỡ, đây đều là những vấn đề không thể bỏ qua, càng sinh càng nghèo, cũng có liên quan tới chất lượng nông dân. Làm sao để đề cao năng lực người nông dân, đây là vấn đề mà nhà nước phải nghiên cứu. Dân cường thì nước phú, nông dân chiếm 2 phần 3 dân số quốc gia, đây là vấn đề trọng điểm.
- Giảm gánh nặng, trước mắt ngoại trừ thuế nông nghiệp của nhà nước ra, các tỉnh, các thành phố cũng không có cùng một quy định, ở các xã, thị trấn vẫn tồn tại nhiều khu nông nghiệp, những thứ này có thể tạo nên một danh mục phong phú.
- Phức tạp, cơ sở tổ chức trưng thu rút ra các khoản, thương có liên quan rất lớn tới hành chính chi của địa phương, chuyện nông dân chống lại nộp thuế cũng từng xuất hiện ở không ít nơi. Tôi cảm thấy đây là vấn đề lớn nhất, nếu như có thể, tôi đề nghị hủy bỏ thuế nông nghiệp, giúp nông dân giảm gánh nặng, nâng cao tinh thần tích cực giao trồng của nông dân.
Một vài câu nói này của Nhiếp Chấn Bang cũng khiến Thẩm Tu Siêu rất bất ngờ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đây quả là một nhân tài.
Tuy nhiên, Thẩm Tu Siêu cũng không tìm ra cách nào khác, một cán bộ như Nhiếp Chấn Bang chỉ có thể đặt tại địa phương mới có thể phát huy đúng khả năng của hắn. Lúc này, Thẩm Tu Siêu thực lòng lại nổi lên suy nghĩ muốn giữ người tài, suy nghĩ một hồi rồi hạ giọng nói:
- Chấn Bang, những điều này cậu sửa sang lại rồi đưa ra một tài liệu dạng văn bản, sau đó nhanh nhất có thể giao lại cho ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.