Chương 402
Thái Tấn
27/04/2016
Đối với lời nói của Ninh Thủ Thường, Nhiếp Chấn Bang không có bất kỳ ngạc nhiên nào. Bản thân mình cũng có cửa tin tức riêng, huống chi là Ninh Thủ Thường. Là Chủ tịch tỉnh của Giang Bắc mặc dù là hội nghị quốc tế Phong Vân, thời thế tạo anh hùng làm cho Ninh Thủ Thường dễ dàng dành được, hơn nữa đã đi trên con đường nhà họ Nhiếp. Nhưng bất kể như thế nào Ninh Thủ Thường con người này tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Sự nghiêm khắc của ông cụ đối với người khác, Nhiếp Chấn Bang cũng biết. Mặc dù anh cả Nhiếp Quốc Đông năng lực chỉ có thể nói là bình thường, nhưng tài nhìn người cũng là được kế thừa từ ông cụ.
Con chuột có đường của con chuột, con mèo có đường của con mèo. Ninh Thủ Thường nếu không có một số nguồn tin tức, còn có thể giữ vững vị trí chủ tịch tỉnh tỉnh Giang Bắc trong cuộc đua tranh quyết liệt như vậy sao?
Ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhạt một cái nói:
- Chủ tịch tỉnh, ngài cũng biết rồi. Lần này ngài thấy trong ứng cử viên vào Trưởng ban Tổ chức của thành phố chúng tôi chưa?
Đây cũng là điểm khôn ngoan của Nhiếp Chấn Bang, mặc dù bối cảnh bản thân vững chắc, nhưng Nhiếp Chấn Bang đã luôn nhắc nhở bản thân mình không được dựa vào những thứ này.
Người khác kiêng nể bối cảnh của gia đình mình, đó là chuyện của người ta, mình sinh ra như vậy. Khó tránh khỏi sự xem thường của người khác, mặc dù bề ngoài người khác sẽ không nói gì, nhưng chưa chắc đã đối tốt với mình,
Lý Quốc Hoa lúc này đã phạm phải sai lầm như vậy, điều này mới trực tiếp gây ra tình thế bị động của chính anh ta.
Ninh Thủ Thường Trầm ngâm một chút, ngay sau đó gật đầu nói:
- Chuyện này ý của tôi là cậu không cần phải suy nghĩ nữa.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhiếp Chấn Bang, trong ánh mắt Ninh Thủ Thường thoáng hiện một chút khen ngợi, biết tiến biết lui, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Tên tiểu tử nhà mình cũng được coi là nhân tài kiệt xuất rồi, nhưng so sánh với Nhiếp Chấn Bang còn kém xa.
Chuyện này Ninh Thủ Thường nhìn rất rõ, thành phố Lương Sơn, ba nhà tranh bá. Ý kiến của Phạm Thường Thắng, Chu Trác Chân và Nhiếp Chấn Bang phải cùng nhau bãi bỏ. Chuyện này mới có được hành động của ba tỉnh thành lớn ở thành phố Lương Khê. Nhưng ở trong tỉnh tình hình lại không được như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là cấp bậc được nâng lên một cấp mà thôi.
Nếu nói vị trí này bên mình muốn có được cũng không phải không có cách, nhưng công bằng mà nói cái giá phải trả chăc chắn cũng sẽ không nhỏ. Vương Đạt An tuyệt đối sẽ không tốt bụng như thế, điều kiện gì cũng không nói cứ đem chức vị này cho vào tay người ta.
Nhưng công bằng mà nói chủ tịch Nhiếp Chấn Bang có được chức vụ này, cũng rất khó nói. Một mặt Nhiết Chấn Bang là thế lực từ bên ngoài đến, ở thành phố Lương Khê không có nhiều sự trợ giúp. Thứ hai bản thân là chủ tịch, dị tật bẩm sinh, nhất định Nhiếp Chấn Bang mặc dù có được chức vụ này cũng không có điều kiện tốt như Chu Trác Chân. Người ta dù sao cũng là Phó Bí thư chuyên trách, phân công quản lý công việc tổ chức nhân sự, kết hợp cùng với Trưởng ban Tổ chức, cũng chẳng phải sợ ai cả.
Và khác với Nhiếp Chấn Bang, Trưởng ban Tổ chức đã ở trong tay, một khi Bí thư Thành ủy và Phó Bí thư kết hợp gây áp lực, có khả năng hoàn toàn bị mất quyền lực thay vì như vậy còn không bằng theo Vương Đạt An để có một số lợi ích. Cho nên vừa bắt đầu Ninh Thủ Thường đã nói thẳng với Nhiếp Chấn Bang. Chức vị này chúng ta không nên suy nghĩ, không ở trong kế hoạch.
Ban đầu Ninh Thủ Thường vẫn cho rằng phải mất nhiều công sức để giải thích, không ngờ Nhiếp Chấn Bang lại đã nhìn thấu rồi.
Một khi đã như vậy Ninh Thủ Thường cũng tiếp tục nói:
- Nhưng tôi tin về phía Vương Đạt An vẫn có thể đưa ra một số điều kiện có lợi. Chuyện này các anh cũng đã làm đến tỉnh rồi, các anh cũng chỉ có thể đứng dưới mà nhìn thôi.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉn cười:
- Chủ tịch tỉnh bất kể là ai đảm nhiệm chức trưởng ban này, tôi cũng không có ý kiến, chỉ cần không phải là người của Phạm Thường Thắng là được.
Dừng lại một chút Nhiếp Chấn Bang chuyển sang chuyện khác, nói tiếp:
- Chủ tịch tỉnh, chuyện Trưởng ban Tổ chức, thêm một vấn đề khác. Lần này đến đây chủ yếu là muốn báo cáo một chút suy tính của tôi về việc phát triển toàn diện của thành phố Lương Khê với ngài.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang rất khiêm nhường và không nói kế hoạch gì, hơn nữa đã dùng từ suy tính này. Nói như vậy tính linh hoạt sẽ rất rộng, lãnh đạo cấp trên nếu không thích cũng có thể có nhiều thời gian để điều chỉnh. Như vậy, sẽ tạo cho lãnh đạo cấp trên một cảm giác bình tĩnh mặc dù có ý kiến và ý nghĩ gì, lãnh đạo có thắc mắc có lẽ cũng khó nói gì được, tuy nhiên sự ủng hộ sau đó chắc chắn sẽ ít đi.
- Oh ý kiến gì, tôi thật sự kỳ vọng.
Ninh Thủ Thưởng tỏ ra rất vui mừng, thái độ này không giống như đang giả tạo. Tiếng tăm của Nhiếp Chấn Bang bên ngoài, là một người làm kinh tế giỏi. Ninh Thủ Thường đã thật lòng nghe suy tính của Nhiếp Chấn Bang.
Kinh tế của thành phố Lương Khê phát triển rất nhanh, nhưng cũng gặp phải khó khăn, muốn duy trì tốc độ phát truển như thế này không dễ dàng, muốn có sáng chế mới càng không dễ dàng. Hơn nữa bản thân Ninh Thủ Thưởng cũng gặp vấn đề như vậy, tỉnh Giang Bắc lấy một tỉnh xem như tổng thể mà nói không khác gì tình hình của thành phố Lương Khê.
Vấn đề Nhiếp Chấn Bang gặp phải, Ninh Thủ Thường cũng đang gặp phải. Trong cơ chế có một tin đồn như thế, các cán bộ cũng giống như phải đến một nơi hẻo lánh nhậm chức vậy. Lời nói này tuyệt đối không phải là nói dối mà là thật lòng, bởi vì nơi càng nghèo càng dẽ có được thành tích. Cùng một khoản vốn đầu, cho dù 3 trăm triệu đối với tỉnh Giang Bắc mà nói, không ảnh hưởng đến đại cục, thậm chí được coi là khoản đầu tư nhỏ. Nhưng ở một số tỉnh nghèo nàn, đây tuyệt đối là khoản đầu tư lớn. Vừa vào đã có thể ngay lập tức thúc đẩy các dự án phát triển kinh tế.
Ba trăm triệu vào tỉnh Giang Bắc có lẽ cũng chỉ là thúc đẩy chưa được một điểm. Mà ở khu vực nghèo nàn có khả năng là một điểm thậm chí nhiều hơn, đây chính là thành tích.
Là chủ tịch thành phố, Nhiếp Chấn Bang phải suy tính sự phát triển của thành phố Lương Khê, còn Ninh Thủ Thường là chủ tịch tỉnh, cũng phải suy tính sự phát triển của tỉnh Giang Bắc. Thành phố Lương Khê và tỉnh Giang Bắc cùng tồn tại vấn đề giống nhau, như vậy suy tính của Nhiếp Chấn Bang, mình cũng không hẳn không thể tham khảo, cho nên lúc này Ninh Thủ Thường có vẻ rất quan tâm.
- Chủ tịch tỉnh, nền tảng kinh tế của chính thành phố Lương Khê thực lực hùng hậu, phía dưới quản lý năm quận hai thị xã. Các doanh nghiệp của các xã thị trấn ở thị xã Tư Sa và thị xã Diên Lăng đều rất phát triển. Suy tính ban đầu của tôi là cục diện kinh tế của thành phố Lương Khê không cần điều chỉnh nhiều, thực tế chứng minh con đường này vẫn có thể tiếp tục đi tiếp. Suy tính ban đầu của tôi là dựa vào những thôn này làm đơn vị, về mặt kinh doanh tiến hành chỉ đạo hợp lý, về mặt mở rộng quy mô và mở rộng phát triển. Để phụ trợ thành phố giới thiệu tiến cử lấy một số doanh nghiệp liên quan đến các doanh nghiệp này hình thành một khu để chế biến thu mua nguyên vật liệu.
- Đến một loạt các sản phẩm để nâng cao mở rộng dây chuyền công nghiệp. Cải thiện cơ cấu công nghiệp của thành phố, chọn ra một nhóm công ty lớn, doanh nghiệp lớn đều có sức ảnh hưởng lớn trong nước thậm chí là trên thế giới. Để thúc đẩy tăng trưởng kinh tế của thành phố.
Nhiếp Chấn Bang sau khi suy nghĩ một chút đã nói hết toàn bộ ý suy tính của mình.
Lúc này Ninh Thủ Thường cũng rơi vào trầm tư, suy tính của Nhiếp Chấn Bang, nói ra dường như to tát, rất phức tạp tóm tắt lại, thực tế chỉ có hai điểm, làm lớn làm mạnh, chỉ đạo đúng đắn.
Nhưng suy tính này đã làm vững lòng tin của Ninh Thủ Thường, có một số cán bộ mỗi khi đến một địa phương mới đối với suy tính và kế hoạch trước khi đến nhậm chức dường như thái độ hoàn toàn khác. Sau đó một lần nữa dựa theo suy tính của mình xây dựng dự án mới. Dường như không phải như vậy, giống như không đủ để cho thấy năng lực làm việc của bản thân.
Trên thực tế Ninh Thủ Thường cũng rất rõ, đây đều là lòng sĩ diện đang làm hại. Tình hình chung không có lãnh đạo nào có thể nói chắc chắn mình sẽ làm việc cả đời ở một nơi, nếu quả thật như vậy, điều đó có nghĩa cả đời này cũng không được thăng chức. Điều này bất kỳ lãnh đạo nào cũng không muốn. Về cơ bản mỗi vị lãnh đạo làm lâu là tám năm, ít là một năm rưỡi. Sau khi đi những dự án ban đầu tiêu tốn nhiều tiền của vẫn chưa có kết quả đã bị người đảm nhiệm sau cho bỏ đi. Bởi như vậy cái gì cũng không làm tốt.
Lúc này Ninh Thủ Thường nhìn ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng không tán thành rồi. Cán bộ địa phương nói chung sở dĩ không muốn đi theo con đường của người đảm nhiệm trước chính là sợ bị người khác nói xấu. . Nhiếp Chấn Bang tuổi còn trẻ, có thể phá bỏ điều này mà không quan tâm tới được mất danh dự của mình. Tâm lý này cũng là rất khó có được. Lúc này Ninh Thủ Thường hết lời khen ngợi, gật đầu nói:
- Tốt cậu có thể nghĩ như vậy, thật sự rất đáng quý. Tiếng đồn không sai, đã nói cậu Nhiếp Chấn Bang sẽ làm kinh tế. Trước kia tôi còn bàn tín bán nghi, cho rằng chẳng qua là thời thế tạo anh hùng, bây giờ tôi đã tin rồi.
Nói đến đây Ninh Thủ Thường dừng lại một chút, khẳng định nói:
- Phương án này tôi thấy rất được. Dựa vào thế mạnh của bản thân không phủ nhận thành quả của người tiền nhiệm. Mang suy tính phát triển đúng đắn này hãy tiếp tục thực hiện, làm lớn làm mạnh, đã là một sự phát triển các ý tưởng trong các lĩnh vực kinh tế phát triển. Làm cho tốt, Tỉnh ủng hộ.
- Chủ tịch tỉnh, Tôi còn có một ý tưởng muốn trao đổi với ngài một chút.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại là một bộ dạng thản nhiên, đã tiếp tục đưa ra một thông tin.
Lần này Ninh Thủ Thường lại càng kỳ vọng hơn. Nhìn Nhiếp Chấn Bang cũng mỉn cười nói:
- Chấn Bang, nói chuyện làm sao cũng không nói hết như vậy, ở chỗ bác đây có chuyện gì thì cứ nói, đừng có úp mở gì cả.
Nghe lời nói của Ninh Thủ Thường, Nhiếp Chấn Bang cũng đã bật cười, bí mật mà nói, giữa mình và Ninh Thủ Thường đã không cần khách khí như thế.
Tuy nhiên đây cũng là một sự suy tính của Nhiếp Chấn Bang, sau khi ông cụ qua đời, người lớn tuổi trong họ Nhiếp ngã xuống rồi, các gia tộc bên ngoài đều để ý đến. Nếu như còn lên giọng như mọi khi, khó tránh khỏi sẽ bị tiêu diệt, đạo lý cây mọc thành rừng, Nhiếp Chấn Bang có lẽ hiểu.
Cho nên bất kể là ở trước mặt người thân hay người ngoài, Nhiếp Chấn Bang cũng giữ một thái độ biết điều khiêm tốn. Đương nhiên đây không phải là nói rằng mặc kệ người khác làm gì thì làm. Nếu thật sự muốn gây chuyện, vậy Nhiếp Chấn Bang đã lên giọng anh ba nhà họ Nhiếp kia rồi.
Tổng hợp lai một chút lời và nói suy tính của mình, rất ngắn gọn dứt khoát nói:
- Bác Ninh, ý của cháu là, hiện nay phía tỉnh Quảng Đông, hội chợ thương mại rất sôi nổi, nước ngoài cũng có nhất nhiều cuộc triển lãm như vậy, nhưng nước ngoài gọi cái này là diễn dàn phát triển.
Diễn đàn phát triển? Nghe thấy cái từ ngữ này Ninh Thủ Thường lại cảm thấy có chút mới lạ, còn thì thầm một câu.
Nhiếp Chấn Bang mỉn cười một cái, diễn đàn gì, cái gì. E rằng vẫn phải đợi thế hệ sau, sau diễn đàn Châu Á mở rộng, từ diễn đàn này mới có thể dùng phổ biến ở đất nước Trung Quốc, sau đó là hội nghị thượng đỉnh, diễn đàn cấp cao gì gì đó. Nhiếp Chấn Bang muốn làm chính là nhân lúc khu vực này hiện nay không có gì, xác lập vào, đưa địa phương vào thành phố Lương Khê. Bởi vì như vậy đồi với tương lai thành phố Lương Khê cũng có lợi ích to lớn.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng giải thích nói:
- Bác Ninh diễn đàn phát triển, điều này chẳng qua chính là tham khảo một số từ ngữ mới của Âu Mỹ mà thôi, trên thực tế chính là một đất nước, thậm chí là hội nghị thượng đỉnh kinh doanh của đất nước và các khu vực khắp thế giới, doanh nghiệp trên khắp thế giới đều mời đến tham gia hội nghị, sau đó tỉnh Giang Bắc chúng ta thậm chí là xung quanh thành phố Thượng Hải, Giang Nam và Đông Bộ tất cả liên hợp lại, lấy ra trong số dự án thu hút đầu tư của chúng ta, tiến hành trưng bày trên diễn đàn, dùng cách này để đạt được mục đích thu hút đầu tư. Điều này so với hiện tại cách của các cá nhân tranh giành thu hút đầu tư tốt hơn rất nhiều, cũng có thể tránh xảy ra vấn đề một số kẻ lừa gạt nhà đầu tư. Cháu đặt tên cho cuộc triển lãm này là diễn đàn phát triển Đông Bộ.
Diễn đàn phát triển Đông Bộ, Ninh Thủ Thường lúc này cũng bị sốc, ban đầu nghe suy tính của Nhiếp Chấn Bang, Ninh Thủ Thường chẳng qua cho rằng đặc biệt vì sự đi lên của Lương Khê có một suy tính thu hút đầu tư. Nhưng bây giờ mà nói, liên quan đến phía đông thành phố Thượng Hải, Lỗ Đông, Giang Nam và Duyệt Nam, liên quan đến việc liên hệ giữa các tỉnh, chuyện cũng không đơn giản như vậy rồi. Trung gian phối hợp, thậm chí cũng sẽ làm cho những tỉnh phát triển này của vùng duyên hải phía đông Trung Quốc đều có hành động.
Tuy nhiên Ninh Thủ Thường cũng không phải là người bình thường, nếu như kế hoạch này triển khai hoạt động thành công, tỉnh Giang Bắc với tư cách là người khởi xướng, lợi ích có được sẽ rất lớn. Đây là một thành tích tuyệt vời của mình.
Nghĩ tới đây Ninh Thủ Thường cũng đã ngồi không yên, đứng thẳng lên, đi đi lại lại trong thư phòng. Sau một lúc lâu Ninh Thủ Thường dừng bước nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang về phương án diễn đàn phát triển Đông Bộ này, cháu có lập kế hoạch có hệ thống không?
Nhìn Nhiếp Chấn Bang gật đầu khẳng định, Ninh Thủ Thường lập tức cầm lên cặp công văn của mình, trầm giọng nói:
- Đi, cùng đi với bác đến Tỉnh ủy, chuyện này chúng ta tìm bí thư Thẩm báo cáo một chút.
Sự nghiêm khắc của ông cụ đối với người khác, Nhiếp Chấn Bang cũng biết. Mặc dù anh cả Nhiếp Quốc Đông năng lực chỉ có thể nói là bình thường, nhưng tài nhìn người cũng là được kế thừa từ ông cụ.
Con chuột có đường của con chuột, con mèo có đường của con mèo. Ninh Thủ Thường nếu không có một số nguồn tin tức, còn có thể giữ vững vị trí chủ tịch tỉnh tỉnh Giang Bắc trong cuộc đua tranh quyết liệt như vậy sao?
Ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhạt một cái nói:
- Chủ tịch tỉnh, ngài cũng biết rồi. Lần này ngài thấy trong ứng cử viên vào Trưởng ban Tổ chức của thành phố chúng tôi chưa?
Đây cũng là điểm khôn ngoan của Nhiếp Chấn Bang, mặc dù bối cảnh bản thân vững chắc, nhưng Nhiếp Chấn Bang đã luôn nhắc nhở bản thân mình không được dựa vào những thứ này.
Người khác kiêng nể bối cảnh của gia đình mình, đó là chuyện của người ta, mình sinh ra như vậy. Khó tránh khỏi sự xem thường của người khác, mặc dù bề ngoài người khác sẽ không nói gì, nhưng chưa chắc đã đối tốt với mình,
Lý Quốc Hoa lúc này đã phạm phải sai lầm như vậy, điều này mới trực tiếp gây ra tình thế bị động của chính anh ta.
Ninh Thủ Thường Trầm ngâm một chút, ngay sau đó gật đầu nói:
- Chuyện này ý của tôi là cậu không cần phải suy nghĩ nữa.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhiếp Chấn Bang, trong ánh mắt Ninh Thủ Thường thoáng hiện một chút khen ngợi, biết tiến biết lui, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Tên tiểu tử nhà mình cũng được coi là nhân tài kiệt xuất rồi, nhưng so sánh với Nhiếp Chấn Bang còn kém xa.
Chuyện này Ninh Thủ Thường nhìn rất rõ, thành phố Lương Sơn, ba nhà tranh bá. Ý kiến của Phạm Thường Thắng, Chu Trác Chân và Nhiếp Chấn Bang phải cùng nhau bãi bỏ. Chuyện này mới có được hành động của ba tỉnh thành lớn ở thành phố Lương Khê. Nhưng ở trong tỉnh tình hình lại không được như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là cấp bậc được nâng lên một cấp mà thôi.
Nếu nói vị trí này bên mình muốn có được cũng không phải không có cách, nhưng công bằng mà nói cái giá phải trả chăc chắn cũng sẽ không nhỏ. Vương Đạt An tuyệt đối sẽ không tốt bụng như thế, điều kiện gì cũng không nói cứ đem chức vị này cho vào tay người ta.
Nhưng công bằng mà nói chủ tịch Nhiếp Chấn Bang có được chức vụ này, cũng rất khó nói. Một mặt Nhiết Chấn Bang là thế lực từ bên ngoài đến, ở thành phố Lương Khê không có nhiều sự trợ giúp. Thứ hai bản thân là chủ tịch, dị tật bẩm sinh, nhất định Nhiếp Chấn Bang mặc dù có được chức vụ này cũng không có điều kiện tốt như Chu Trác Chân. Người ta dù sao cũng là Phó Bí thư chuyên trách, phân công quản lý công việc tổ chức nhân sự, kết hợp cùng với Trưởng ban Tổ chức, cũng chẳng phải sợ ai cả.
Và khác với Nhiếp Chấn Bang, Trưởng ban Tổ chức đã ở trong tay, một khi Bí thư Thành ủy và Phó Bí thư kết hợp gây áp lực, có khả năng hoàn toàn bị mất quyền lực thay vì như vậy còn không bằng theo Vương Đạt An để có một số lợi ích. Cho nên vừa bắt đầu Ninh Thủ Thường đã nói thẳng với Nhiếp Chấn Bang. Chức vị này chúng ta không nên suy nghĩ, không ở trong kế hoạch.
Ban đầu Ninh Thủ Thường vẫn cho rằng phải mất nhiều công sức để giải thích, không ngờ Nhiếp Chấn Bang lại đã nhìn thấu rồi.
Một khi đã như vậy Ninh Thủ Thường cũng tiếp tục nói:
- Nhưng tôi tin về phía Vương Đạt An vẫn có thể đưa ra một số điều kiện có lợi. Chuyện này các anh cũng đã làm đến tỉnh rồi, các anh cũng chỉ có thể đứng dưới mà nhìn thôi.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉn cười:
- Chủ tịch tỉnh bất kể là ai đảm nhiệm chức trưởng ban này, tôi cũng không có ý kiến, chỉ cần không phải là người của Phạm Thường Thắng là được.
Dừng lại một chút Nhiếp Chấn Bang chuyển sang chuyện khác, nói tiếp:
- Chủ tịch tỉnh, chuyện Trưởng ban Tổ chức, thêm một vấn đề khác. Lần này đến đây chủ yếu là muốn báo cáo một chút suy tính của tôi về việc phát triển toàn diện của thành phố Lương Khê với ngài.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang rất khiêm nhường và không nói kế hoạch gì, hơn nữa đã dùng từ suy tính này. Nói như vậy tính linh hoạt sẽ rất rộng, lãnh đạo cấp trên nếu không thích cũng có thể có nhiều thời gian để điều chỉnh. Như vậy, sẽ tạo cho lãnh đạo cấp trên một cảm giác bình tĩnh mặc dù có ý kiến và ý nghĩ gì, lãnh đạo có thắc mắc có lẽ cũng khó nói gì được, tuy nhiên sự ủng hộ sau đó chắc chắn sẽ ít đi.
- Oh ý kiến gì, tôi thật sự kỳ vọng.
Ninh Thủ Thưởng tỏ ra rất vui mừng, thái độ này không giống như đang giả tạo. Tiếng tăm của Nhiếp Chấn Bang bên ngoài, là một người làm kinh tế giỏi. Ninh Thủ Thường đã thật lòng nghe suy tính của Nhiếp Chấn Bang.
Kinh tế của thành phố Lương Khê phát triển rất nhanh, nhưng cũng gặp phải khó khăn, muốn duy trì tốc độ phát truển như thế này không dễ dàng, muốn có sáng chế mới càng không dễ dàng. Hơn nữa bản thân Ninh Thủ Thưởng cũng gặp vấn đề như vậy, tỉnh Giang Bắc lấy một tỉnh xem như tổng thể mà nói không khác gì tình hình của thành phố Lương Khê.
Vấn đề Nhiếp Chấn Bang gặp phải, Ninh Thủ Thường cũng đang gặp phải. Trong cơ chế có một tin đồn như thế, các cán bộ cũng giống như phải đến một nơi hẻo lánh nhậm chức vậy. Lời nói này tuyệt đối không phải là nói dối mà là thật lòng, bởi vì nơi càng nghèo càng dẽ có được thành tích. Cùng một khoản vốn đầu, cho dù 3 trăm triệu đối với tỉnh Giang Bắc mà nói, không ảnh hưởng đến đại cục, thậm chí được coi là khoản đầu tư nhỏ. Nhưng ở một số tỉnh nghèo nàn, đây tuyệt đối là khoản đầu tư lớn. Vừa vào đã có thể ngay lập tức thúc đẩy các dự án phát triển kinh tế.
Ba trăm triệu vào tỉnh Giang Bắc có lẽ cũng chỉ là thúc đẩy chưa được một điểm. Mà ở khu vực nghèo nàn có khả năng là một điểm thậm chí nhiều hơn, đây chính là thành tích.
Là chủ tịch thành phố, Nhiếp Chấn Bang phải suy tính sự phát triển của thành phố Lương Khê, còn Ninh Thủ Thường là chủ tịch tỉnh, cũng phải suy tính sự phát triển của tỉnh Giang Bắc. Thành phố Lương Khê và tỉnh Giang Bắc cùng tồn tại vấn đề giống nhau, như vậy suy tính của Nhiếp Chấn Bang, mình cũng không hẳn không thể tham khảo, cho nên lúc này Ninh Thủ Thường có vẻ rất quan tâm.
- Chủ tịch tỉnh, nền tảng kinh tế của chính thành phố Lương Khê thực lực hùng hậu, phía dưới quản lý năm quận hai thị xã. Các doanh nghiệp của các xã thị trấn ở thị xã Tư Sa và thị xã Diên Lăng đều rất phát triển. Suy tính ban đầu của tôi là cục diện kinh tế của thành phố Lương Khê không cần điều chỉnh nhiều, thực tế chứng minh con đường này vẫn có thể tiếp tục đi tiếp. Suy tính ban đầu của tôi là dựa vào những thôn này làm đơn vị, về mặt kinh doanh tiến hành chỉ đạo hợp lý, về mặt mở rộng quy mô và mở rộng phát triển. Để phụ trợ thành phố giới thiệu tiến cử lấy một số doanh nghiệp liên quan đến các doanh nghiệp này hình thành một khu để chế biến thu mua nguyên vật liệu.
- Đến một loạt các sản phẩm để nâng cao mở rộng dây chuyền công nghiệp. Cải thiện cơ cấu công nghiệp của thành phố, chọn ra một nhóm công ty lớn, doanh nghiệp lớn đều có sức ảnh hưởng lớn trong nước thậm chí là trên thế giới. Để thúc đẩy tăng trưởng kinh tế của thành phố.
Nhiếp Chấn Bang sau khi suy nghĩ một chút đã nói hết toàn bộ ý suy tính của mình.
Lúc này Ninh Thủ Thường cũng rơi vào trầm tư, suy tính của Nhiếp Chấn Bang, nói ra dường như to tát, rất phức tạp tóm tắt lại, thực tế chỉ có hai điểm, làm lớn làm mạnh, chỉ đạo đúng đắn.
Nhưng suy tính này đã làm vững lòng tin của Ninh Thủ Thường, có một số cán bộ mỗi khi đến một địa phương mới đối với suy tính và kế hoạch trước khi đến nhậm chức dường như thái độ hoàn toàn khác. Sau đó một lần nữa dựa theo suy tính của mình xây dựng dự án mới. Dường như không phải như vậy, giống như không đủ để cho thấy năng lực làm việc của bản thân.
Trên thực tế Ninh Thủ Thường cũng rất rõ, đây đều là lòng sĩ diện đang làm hại. Tình hình chung không có lãnh đạo nào có thể nói chắc chắn mình sẽ làm việc cả đời ở một nơi, nếu quả thật như vậy, điều đó có nghĩa cả đời này cũng không được thăng chức. Điều này bất kỳ lãnh đạo nào cũng không muốn. Về cơ bản mỗi vị lãnh đạo làm lâu là tám năm, ít là một năm rưỡi. Sau khi đi những dự án ban đầu tiêu tốn nhiều tiền của vẫn chưa có kết quả đã bị người đảm nhiệm sau cho bỏ đi. Bởi như vậy cái gì cũng không làm tốt.
Lúc này Ninh Thủ Thường nhìn ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng không tán thành rồi. Cán bộ địa phương nói chung sở dĩ không muốn đi theo con đường của người đảm nhiệm trước chính là sợ bị người khác nói xấu. . Nhiếp Chấn Bang tuổi còn trẻ, có thể phá bỏ điều này mà không quan tâm tới được mất danh dự của mình. Tâm lý này cũng là rất khó có được. Lúc này Ninh Thủ Thường hết lời khen ngợi, gật đầu nói:
- Tốt cậu có thể nghĩ như vậy, thật sự rất đáng quý. Tiếng đồn không sai, đã nói cậu Nhiếp Chấn Bang sẽ làm kinh tế. Trước kia tôi còn bàn tín bán nghi, cho rằng chẳng qua là thời thế tạo anh hùng, bây giờ tôi đã tin rồi.
Nói đến đây Ninh Thủ Thường dừng lại một chút, khẳng định nói:
- Phương án này tôi thấy rất được. Dựa vào thế mạnh của bản thân không phủ nhận thành quả của người tiền nhiệm. Mang suy tính phát triển đúng đắn này hãy tiếp tục thực hiện, làm lớn làm mạnh, đã là một sự phát triển các ý tưởng trong các lĩnh vực kinh tế phát triển. Làm cho tốt, Tỉnh ủng hộ.
- Chủ tịch tỉnh, Tôi còn có một ý tưởng muốn trao đổi với ngài một chút.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại là một bộ dạng thản nhiên, đã tiếp tục đưa ra một thông tin.
Lần này Ninh Thủ Thường lại càng kỳ vọng hơn. Nhìn Nhiếp Chấn Bang cũng mỉn cười nói:
- Chấn Bang, nói chuyện làm sao cũng không nói hết như vậy, ở chỗ bác đây có chuyện gì thì cứ nói, đừng có úp mở gì cả.
Nghe lời nói của Ninh Thủ Thường, Nhiếp Chấn Bang cũng đã bật cười, bí mật mà nói, giữa mình và Ninh Thủ Thường đã không cần khách khí như thế.
Tuy nhiên đây cũng là một sự suy tính của Nhiếp Chấn Bang, sau khi ông cụ qua đời, người lớn tuổi trong họ Nhiếp ngã xuống rồi, các gia tộc bên ngoài đều để ý đến. Nếu như còn lên giọng như mọi khi, khó tránh khỏi sẽ bị tiêu diệt, đạo lý cây mọc thành rừng, Nhiếp Chấn Bang có lẽ hiểu.
Cho nên bất kể là ở trước mặt người thân hay người ngoài, Nhiếp Chấn Bang cũng giữ một thái độ biết điều khiêm tốn. Đương nhiên đây không phải là nói rằng mặc kệ người khác làm gì thì làm. Nếu thật sự muốn gây chuyện, vậy Nhiếp Chấn Bang đã lên giọng anh ba nhà họ Nhiếp kia rồi.
Tổng hợp lai một chút lời và nói suy tính của mình, rất ngắn gọn dứt khoát nói:
- Bác Ninh, ý của cháu là, hiện nay phía tỉnh Quảng Đông, hội chợ thương mại rất sôi nổi, nước ngoài cũng có nhất nhiều cuộc triển lãm như vậy, nhưng nước ngoài gọi cái này là diễn dàn phát triển.
Diễn đàn phát triển? Nghe thấy cái từ ngữ này Ninh Thủ Thường lại cảm thấy có chút mới lạ, còn thì thầm một câu.
Nhiếp Chấn Bang mỉn cười một cái, diễn đàn gì, cái gì. E rằng vẫn phải đợi thế hệ sau, sau diễn đàn Châu Á mở rộng, từ diễn đàn này mới có thể dùng phổ biến ở đất nước Trung Quốc, sau đó là hội nghị thượng đỉnh, diễn đàn cấp cao gì gì đó. Nhiếp Chấn Bang muốn làm chính là nhân lúc khu vực này hiện nay không có gì, xác lập vào, đưa địa phương vào thành phố Lương Khê. Bởi vì như vậy đồi với tương lai thành phố Lương Khê cũng có lợi ích to lớn.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng giải thích nói:
- Bác Ninh diễn đàn phát triển, điều này chẳng qua chính là tham khảo một số từ ngữ mới của Âu Mỹ mà thôi, trên thực tế chính là một đất nước, thậm chí là hội nghị thượng đỉnh kinh doanh của đất nước và các khu vực khắp thế giới, doanh nghiệp trên khắp thế giới đều mời đến tham gia hội nghị, sau đó tỉnh Giang Bắc chúng ta thậm chí là xung quanh thành phố Thượng Hải, Giang Nam và Đông Bộ tất cả liên hợp lại, lấy ra trong số dự án thu hút đầu tư của chúng ta, tiến hành trưng bày trên diễn đàn, dùng cách này để đạt được mục đích thu hút đầu tư. Điều này so với hiện tại cách của các cá nhân tranh giành thu hút đầu tư tốt hơn rất nhiều, cũng có thể tránh xảy ra vấn đề một số kẻ lừa gạt nhà đầu tư. Cháu đặt tên cho cuộc triển lãm này là diễn đàn phát triển Đông Bộ.
Diễn đàn phát triển Đông Bộ, Ninh Thủ Thường lúc này cũng bị sốc, ban đầu nghe suy tính của Nhiếp Chấn Bang, Ninh Thủ Thường chẳng qua cho rằng đặc biệt vì sự đi lên của Lương Khê có một suy tính thu hút đầu tư. Nhưng bây giờ mà nói, liên quan đến phía đông thành phố Thượng Hải, Lỗ Đông, Giang Nam và Duyệt Nam, liên quan đến việc liên hệ giữa các tỉnh, chuyện cũng không đơn giản như vậy rồi. Trung gian phối hợp, thậm chí cũng sẽ làm cho những tỉnh phát triển này của vùng duyên hải phía đông Trung Quốc đều có hành động.
Tuy nhiên Ninh Thủ Thường cũng không phải là người bình thường, nếu như kế hoạch này triển khai hoạt động thành công, tỉnh Giang Bắc với tư cách là người khởi xướng, lợi ích có được sẽ rất lớn. Đây là một thành tích tuyệt vời của mình.
Nghĩ tới đây Ninh Thủ Thường cũng đã ngồi không yên, đứng thẳng lên, đi đi lại lại trong thư phòng. Sau một lúc lâu Ninh Thủ Thường dừng bước nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang về phương án diễn đàn phát triển Đông Bộ này, cháu có lập kế hoạch có hệ thống không?
Nhìn Nhiếp Chấn Bang gật đầu khẳng định, Ninh Thủ Thường lập tức cầm lên cặp công văn của mình, trầm giọng nói:
- Đi, cùng đi với bác đến Tỉnh ủy, chuyện này chúng ta tìm bí thư Thẩm báo cáo một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.