Chương 465
Thái Tấn
27/04/2016
Lý Cư Bằng! An Quốc Vũ hóa ra đã tính toán rất kỹ rồi. Lý Cư Bằng này nhìn từ mọi mặt đều thấy rất tốt, về năng lực, nhìn vào bài văn phía sau phần tư liệu là một bản dự thảo rất chính quy. Trong đó miêu tả chính xác được tình hình chính trị đương thời, cũng nắm được rất đúng những điểm quan trọng trong nhịp đập của thời đại trước mắt. Có thể nói, về bản lĩnh văn chương của người tên Lý Cư Bằng này cũng coi như không tệ. Duy chỉ có một điều đáng tiếc đó là đối với những quan điểm chính trị mới thái độ còn chưa đủ tầm, bài viết có thể nói là đúng quy củ quy cách.
Nhưng làm như vậy cũng là điều có thể lý giải được, dù sao Lý Cư Bằng cũng không biết được tính cách của bản thân Nhiếp Chấn Bang là gần như khá bảo thủ? Mang xu hướng cấp tiến hoặc tư tưởng vượt khỏi quy định cũng không hiểu rõ, dùng một bài văn như vậy là thích hợp nhất.
Nhưng kỳ lạ nhất chính là cũng không phải trực hệ gì, căn bản cũng không thể bối cảnh quan hệ nhân sự của Lý Cư Bằng, từ điểm này có thể nhìn ra được đây là cố ý.
Kế tiếp, lại nhìn tư liệu nhân sự của người thứ hai, người này rất trẻ, cũng không có điểm gì khác biệt. Thoạt nhìn dường như rất ổn, thân thế trong sạch, lại là người trẻ tuổi có năng lực, nhưng càng như vậy Nhiếp Chấn Bang lại càng không có hứng thú mấy. Bởi vì quá ưu tú lại không thích hợp lắm, già níu đứt giây, chuyện trở nên khác thường ắt có điểm không đúng, đây là đạo lý trước giờ Nhiếp Chấn Bang vẫn hiểu rõ. Bản thân anh còn vừa mới đến, thư ký cũng coi như tai mắt của mình, chọn được thư ký chuẩn cũng trợ giúp lớn cho công việc, nếu chọn không chuẩn ngược lại cũng ảnh hưởng tiêu cực tới công việc.
Lúc này, An Quốc Vũ tự mình ôm một chồng văn kiện tư liệu thật dày đi tới, e là đem cả báo cáo công việc của chính quyền trong 10 năm trở lại đây mất.
Đường đường là một Trưởng ban thư ký UBND thành phố, lại đích thân làm công việc này, không quan tâm liệu có phải An Quốc Vũ đang thể hiện trước mặt mình hay không nhưng với tinh thần làm việc như vậy Nhiếp Chấn Bang vẫn phải công nhận.
- Trưởng ban thư ký Quốc Vũ vất vả rồi. Nhiều hồ sơ như vậy mà anh không phái một vài đồng chí phòng dữ liệu mang qua giúp anh.
Lại còn phải đích thân làm việc này.
Vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang rất ôn hòa, xưng hô cũng thay đổi, từ Trưởng ban thư ký An thành Trưởng ban thư ký Quốc Vũ
Chỉ một sự thay đổi rất nhỏ nhưng lại khiến An Quốc Vũ trở nên vui vẻ, đặt tư liệu xuống cười nói:
- Báo cáo công tác của UBND thành phố đều do tôi lưu trữ chỉnh lý, những người ở phòng dữ liệu đó cũng không biết rõ ngọn nguồn. Chủ tịch thành phố Nhiếp muốn xem những tư liệu này tốt nhất vẫn nên để tôi tự mình xử lý một chút.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cầm tư liệu của Lý Cư Bằng lên, mỉm cười nói:
- Trưởng ban thư ký Quốc Vũ, anh cảm thấy Lý Cư Bằng này thế nào?
Nghe câu Nhiếp Chấn Bang vừa nói, ánh mắt của An Quốc Vũ thoáng sửng sốt, hiện qua một tia kinh ngạc và nuối tiếc. Điểm này cũng không qua được khỏi cái nhìn của Nhiếp Chấn Bang. Quả nhiên là như vậy, nhân vật ứng tuyển chức vụ thư ký này quả nhiên có vấn đề.
Nếu không phải do ánh mắt của anh tinh tường vượt xa người thường, thật sự cũng không thể phát hiện sự dao động trong phút chốc của An Quốc Vũ.
- Chủ tịch thành phố, nói về Lý Cư Bằng này thật ra cũng có vài điều.
An Quốc Vũ rất nhanh điều chỉnh tâm lý, mỉm cười trả lời.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang không lên tiếng tỏ vẻ đồng ý, tiếp tục nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, Lý Cư Bằng này là cháu ngoại của Bí thư Tề Tư Nguyên của Ủy ban Kỷ luật. Ban đầu, Bí thư Tề có ý muốn sắp xếp Lý Cư Bằng đến bộ phận Ủy ban Kỷ luật công tác, nhưng thằng nhóc này trời sinh lại không giống với con đường của Bí thư Tề, rất cố chấp muốn vào làm thư ký của UBND thành phố bên này.
Nói tới đây, An Quốc Vũ dừng lại một chút, có vẻ nghiền ngẫm nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, ngài biết đấy, thân phận của Bí thư Tư Nguyên ở đây ai cũng biết. Có thể thấy, công tác của Lý Cư Bằng ở phòng Thư ký có chút bị ảnh hưởng, thời gian làm việc đã được 4 năm, biểu hiện các mặt đều rất tốt.
Những câu này An Quốc Vũ nói cũng không phải là không có căn cứ, người như An Quốc Vũ tuyệt đối có thể được coi là cáo già rồi, bất luận là trong trường hợp nào cũng không thể tỏ ra thái độ quá mức bất thường. Nhiếp Chấn Bang nhìn ra được thái độ của An Quốc Vũ, vào thời điểm này người mà anh có thể chiếu cố được không thể là hắn. Cứ như vậy thì chi bằng cứ thuận nước đưa thuyền, ít nhất cũng không lưu lại trong lòng Nhiếp Chấn Bang một ấn tượng xấu, cũng sẽ không đắc tội với Tề Tư Nguyên.
Nghe những lời của An Quốc Vũ, Nhiếp Chấn Bang rơi vào trầm tư một hồi, ý tứ trong những lời này Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được, thân phận của Lý Cư Bằng vốn là cháu ngoại ruột của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, bất kỳ lãnh đạo nào cũng sẽ phải suy xét và do dự. Ít nhất, về vấn đề mẫu chốt là Lý Cư Bằng cũng ít nhiều phụ thuộc vào định hướng của Tề Tư Nguyên. Đây cũng là lý do khiến Lý Cư Bằng vẫn chưa trực tiếp tham gia công tác cũng với lãnh đạo nào cả, thật ra cũng là do thân phận này hại hắn.
Nhưng đối với bản thân Nhiếp Chấn Bang, anh cũng không sợ, trong trí nhớ thì vụ án của tdah cũng không có Tề Tư Nguyên, điều này có thể khẳng định con người này vẫn là một cán bộ chính trực. Chỉ cần dựa vào điểm này là hai bên đã có đường để cùng hợp tác rồi.
Mặt khác, từ góc độ của Nhiếp Chấn Bang mà nói, từ trước đến giờ anh đều làm việc một cách quang minh chính đại, không có gì che dấu. Mặc dù Lý Cư Bằng là cháu ngoại của Tề Tư Nguyên, vậy thì sao chứ, bản thân anh cần chính là một người hiểu rõ Vọng Hải, cũng có khả năng làm thư ký mà không phải là chọn một người phục vụ bảo gì nghe nấy. So với những người khác lại yên tâm hơn với Lý Cư Bằng, ngoài ra, nếu chọn Lý Cư Bằng làm thư ký cũng có thể biến quan hệ của anh với Tề Tư Nguyên thân thiết hơn một chút, chuyện như vậy sao lại không làm chứ.
Nghĩ đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng hạ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Quốc Vũ, tôi thấy thế này là được, trước hết để đồng chí Lý Cư Bằng theo tôi một thời gian ngắn rồi tính sau.
Những câu này coi như đã khẳng định ra thân phận thư ký của Lý Cư Bằng rồi, chỉ có điều còn cần phải trải qua một thời gian để thích ứng, về phần Lý Cư Bằng có thể làm cho Nhiếp Chấn Bang vừa lòng hay không thì phải dựa vào năng lực của bản thân Lý Cư Bằng rồi.
Chuyện Chủ tịch thành phố Nhiếp chọn tuyển chọn thư ký, chọn cháu ngoại của Tề Tư Nguyên thuộc Ủy ban Kỷ luật, tên Lý Cư Bằng làm thư ký, tới khi Lý Cư Bằng đến văn phòng Nhiếp Chấn Bang báo danh thì cũng đã truyền khắp toàn bộ thành phố Vọng Hải.
Lý Cư Bằng lúc này còn đang đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn, vô cùng kích động, đã chờ đợi 4 năm cuối cùng cơ hội đã đến, Lý Cư Bằng rất khinh thường công tác ở Ủy ban Kỷ luật, lúc còn trẻ tâm lý thường chống đối, khiến Lý Cư Bằng tránh khỏi sự chiếu cố của ông cậu, luôn suy nghĩ muốn đi con đường của chính mình bằng chính năng lực của bản thân.
Nhưng sự thật tàn khốc đã khiến Lý Cư Bằng bắt đầu hối hận rồi. Một chút đáng thương còn khiến Lý Cư Bằng có thể chống đỡ được, nhưng không ngờ đúng vào lúc bản thân sắp tuyệt vọng lại có thể nhận được một cơ hội để thay đổi, bản thân hắn không ngờ đã được Phó Chủ tịch thành phố thường trực thành phố Nhiếp Chấn Bang ngay đầu tiên đã để ý.
Chạy tới văn phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Nhiếp, vừa vào cửa Lý Cư Bằng đã điều chỉnh tốt tâm lý của bản thân, đè nén xuống những hưng phấn trong lòng. Nhẹ giọng nói:
- Chủ tịch thành phố!
Nhiếp Chấn Bang liếc nhìn Lý Cư Bằng một chút, đúng là một nhân tài không tồi, lập tức gật gật đầu, lấy một chiếc điện thoại di động và một quyển sổ thông tin và một quyển sổ ghi chép nhỏ từ trong ngăn bàn nói:
- Tiểu Tề đến rồi hả, những thứ này cậu cầm lấy trước, ngoài ra sổ ghi chép này là để sắp xếp lịch trình. Trong hai ngày tới tôi sẽ xem xét tài liệu trước, tạm thời không sắp xếp những hoạt động khác. Sau hai ngày đó thì sắp xếp lịch trình cậu liên lạc và thảo luận với Trưởng ban thư ký An một chút, từ nay về sau tôi sẽ nghe sự sắp xếp của cậu.
Câu nói cuối cùng hơi đùa một chút, khiến cho không khí trong phòng thoải mái hơn rất nhiều, Lý Cư Bằng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khí chất uy nghiêm của Chủ tịch thành phố Nhiếp cuối cùng gã cũng được lĩnh giáo, trong lòng không khỏi có chút khâm phục. Thoạt nhìn, Chủ tịch thành phố Nhiếp so với gã cũng không nhiều tuổi lắm, nhưng ở trước mặt Chủ tịch thành phố Nhiếp lại cảm giác như ở trước mặt Bí thư Thạch, vô cùng khẩn trương. Kỳ thật, Lý Cư Bằng cũng không biết, đây chẳng qua là biểu hiện tự nhiên của tâm lý mà thôi, sở dĩ trước mặt Nhiếp Chấn Bang khẩn trương chỉ yếu là do hiện tại gã trở thành thư ký của Nhiếp Chấn Bang.
Ngay vào lúc khi Lý Cư Bằng bắt đầu quen thuộc với công việc làm thư ký, phía thành phố không ít lãnh đạo cũng đã chú ý về chuyện sự lựa chọn của Nhiếp Chấn Bang.
Bên Thành ủy, Thạch Nghị Vũ giờ phút này đang ngồi trước bàn làm việc của mình, thần sắc vô cùng nghiêm túc, nói năng thận trọng. Trong văn phòng, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lưu Tư Tồn liếc nhìn Thạch Nghị Vũ, thấp giọng nói:
- Bí thư, cách làm này của Nhiếp Chấn Bang sợ là có dụng tâm khác. Lão Tề từ trước đến nay không cùng đường với chúng ta, Nhiếp Chấn Bang tuyển chọn cháu ngoại Lão Tề làm thư ký, chỉ e mục đích còn nằm trên người Lão Tề nữa. Hơn nữa, Bí thư, có câu này tôi không biết có nên nói không?
Nghe câu này, Thạch Nghị Vũ nhướn mày, bất mãn nói:
- Đồng chí Tư Tồn, đồng chí trước giờ đều làm rất tốt, sao hôm nay đến nói chuyện cũng trở nên ấp úng như vậy. Người làm việc của Đảng cộng sản từ trước đến nay đều thẳng thắn không gì lay động được, không có gì phải che dấu, có chuyện gì muốn nói không cần phải vòng vo, tỏ vẻ thần bí như vậy.
Lưu Tư Tồn cứ như vậy bị Thạch Nghị Vũ phê bình vài câu, sắc mặt có chút xấu hổ, sau đó lại cười trừ nói:
- Đúng, đúng, Bí thư phê bình rất đúng, làm chức quan này một thời gian cũng bị nhiễm một vài tính xấu rồi. Về sau nhất định tôi sẽ tăng cường học tập.
Nói xong, Lưu Tư Tồn lại tiếp tục:
- Bí thư, tôi nghe nói, Nhiếp Chấn Bang là do Phó Bí thư Kiều cố ý điều từ tỉnh gb đến đây, vì việc này, Phó Bí thư Kiều còn tìm các lãnh đạo Trung ương, về việc này chỉ e không đơn giản, như tôi thấy là muốn đối phó với Vọng Hải mà tới.
Nghe đến đó, Thạch Nghị Vũ khoát tay, hạ giọng nói:
- Đồng chí Tư Tồn, có một số việc đừng vội nói khi chưa có căn cứ, vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa. Mặc kệ Nhiếp Chấn Bang hắn đến đây vì cái gì, ở thành phố Vọng Hải này còn có tôi ở đây, còn không thể dịch thiên sao. Thành tích của Vọng Hải đã giành được sự khẳng định của Trung ương, cũng không ai có thể phủ định. Chuyện này không cần nhắc lại, nhưng phải nói tôi đã có chút xem thường tên Nhiếp Chấn Bang này, chỉ nhìn từ điểm này đã thấy hắn rất có khí phách.
Lầu 9 trụ sở làm việc của Thành ủy, ở tầng ký túc xá Ủy ban Kỷ luật thành phố, lúc này trong phòng làm việc của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố.
Sắc mặt Tề Tư Nguyên bình tĩnh, nghe thư ký Tống Xuân Vượng báo cáo. Chủ tịch thành phố Nhiếp không ngờ lại chọn Lý Cư Bằng đảm nhiệm thư ký kề cận? Chuyện Lý Cư Bằng là cháu ngoại của mình, toàn bộ Vọng Hải không có lãnh đạo nào là không biết, Nhiếp Chấn Bang tuy mới đến nhưng khẳng định cũng biết, nhất định sẽ có những người khác nói cho Nhiếp Chấn Bang.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn chọn Lý Cư Bằng làm thư ký cho mình, về chuyện này anh đã nghĩ kỹ. Vì bản thân anh đơn thuần chỉ coi trọng năng lực của Lý Cư Bằng? Cũng khó nói, Chủ tịch thành phố Nhiếp quả không đơn giản.
Nghĩ đến đây, Tề Tư Nguyên gật đầu thấp giọng nói:
- Xuân Vượng, chuyện này dừng ở đây, đừng có nhắc lại nữa.
Nhưng làm như vậy cũng là điều có thể lý giải được, dù sao Lý Cư Bằng cũng không biết được tính cách của bản thân Nhiếp Chấn Bang là gần như khá bảo thủ? Mang xu hướng cấp tiến hoặc tư tưởng vượt khỏi quy định cũng không hiểu rõ, dùng một bài văn như vậy là thích hợp nhất.
Nhưng kỳ lạ nhất chính là cũng không phải trực hệ gì, căn bản cũng không thể bối cảnh quan hệ nhân sự của Lý Cư Bằng, từ điểm này có thể nhìn ra được đây là cố ý.
Kế tiếp, lại nhìn tư liệu nhân sự của người thứ hai, người này rất trẻ, cũng không có điểm gì khác biệt. Thoạt nhìn dường như rất ổn, thân thế trong sạch, lại là người trẻ tuổi có năng lực, nhưng càng như vậy Nhiếp Chấn Bang lại càng không có hứng thú mấy. Bởi vì quá ưu tú lại không thích hợp lắm, già níu đứt giây, chuyện trở nên khác thường ắt có điểm không đúng, đây là đạo lý trước giờ Nhiếp Chấn Bang vẫn hiểu rõ. Bản thân anh còn vừa mới đến, thư ký cũng coi như tai mắt của mình, chọn được thư ký chuẩn cũng trợ giúp lớn cho công việc, nếu chọn không chuẩn ngược lại cũng ảnh hưởng tiêu cực tới công việc.
Lúc này, An Quốc Vũ tự mình ôm một chồng văn kiện tư liệu thật dày đi tới, e là đem cả báo cáo công việc của chính quyền trong 10 năm trở lại đây mất.
Đường đường là một Trưởng ban thư ký UBND thành phố, lại đích thân làm công việc này, không quan tâm liệu có phải An Quốc Vũ đang thể hiện trước mặt mình hay không nhưng với tinh thần làm việc như vậy Nhiếp Chấn Bang vẫn phải công nhận.
- Trưởng ban thư ký Quốc Vũ vất vả rồi. Nhiều hồ sơ như vậy mà anh không phái một vài đồng chí phòng dữ liệu mang qua giúp anh.
Lại còn phải đích thân làm việc này.
Vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang rất ôn hòa, xưng hô cũng thay đổi, từ Trưởng ban thư ký An thành Trưởng ban thư ký Quốc Vũ
Chỉ một sự thay đổi rất nhỏ nhưng lại khiến An Quốc Vũ trở nên vui vẻ, đặt tư liệu xuống cười nói:
- Báo cáo công tác của UBND thành phố đều do tôi lưu trữ chỉnh lý, những người ở phòng dữ liệu đó cũng không biết rõ ngọn nguồn. Chủ tịch thành phố Nhiếp muốn xem những tư liệu này tốt nhất vẫn nên để tôi tự mình xử lý một chút.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cầm tư liệu của Lý Cư Bằng lên, mỉm cười nói:
- Trưởng ban thư ký Quốc Vũ, anh cảm thấy Lý Cư Bằng này thế nào?
Nghe câu Nhiếp Chấn Bang vừa nói, ánh mắt của An Quốc Vũ thoáng sửng sốt, hiện qua một tia kinh ngạc và nuối tiếc. Điểm này cũng không qua được khỏi cái nhìn của Nhiếp Chấn Bang. Quả nhiên là như vậy, nhân vật ứng tuyển chức vụ thư ký này quả nhiên có vấn đề.
Nếu không phải do ánh mắt của anh tinh tường vượt xa người thường, thật sự cũng không thể phát hiện sự dao động trong phút chốc của An Quốc Vũ.
- Chủ tịch thành phố, nói về Lý Cư Bằng này thật ra cũng có vài điều.
An Quốc Vũ rất nhanh điều chỉnh tâm lý, mỉm cười trả lời.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang không lên tiếng tỏ vẻ đồng ý, tiếp tục nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, Lý Cư Bằng này là cháu ngoại của Bí thư Tề Tư Nguyên của Ủy ban Kỷ luật. Ban đầu, Bí thư Tề có ý muốn sắp xếp Lý Cư Bằng đến bộ phận Ủy ban Kỷ luật công tác, nhưng thằng nhóc này trời sinh lại không giống với con đường của Bí thư Tề, rất cố chấp muốn vào làm thư ký của UBND thành phố bên này.
Nói tới đây, An Quốc Vũ dừng lại một chút, có vẻ nghiền ngẫm nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, ngài biết đấy, thân phận của Bí thư Tư Nguyên ở đây ai cũng biết. Có thể thấy, công tác của Lý Cư Bằng ở phòng Thư ký có chút bị ảnh hưởng, thời gian làm việc đã được 4 năm, biểu hiện các mặt đều rất tốt.
Những câu này An Quốc Vũ nói cũng không phải là không có căn cứ, người như An Quốc Vũ tuyệt đối có thể được coi là cáo già rồi, bất luận là trong trường hợp nào cũng không thể tỏ ra thái độ quá mức bất thường. Nhiếp Chấn Bang nhìn ra được thái độ của An Quốc Vũ, vào thời điểm này người mà anh có thể chiếu cố được không thể là hắn. Cứ như vậy thì chi bằng cứ thuận nước đưa thuyền, ít nhất cũng không lưu lại trong lòng Nhiếp Chấn Bang một ấn tượng xấu, cũng sẽ không đắc tội với Tề Tư Nguyên.
Nghe những lời của An Quốc Vũ, Nhiếp Chấn Bang rơi vào trầm tư một hồi, ý tứ trong những lời này Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được, thân phận của Lý Cư Bằng vốn là cháu ngoại ruột của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, bất kỳ lãnh đạo nào cũng sẽ phải suy xét và do dự. Ít nhất, về vấn đề mẫu chốt là Lý Cư Bằng cũng ít nhiều phụ thuộc vào định hướng của Tề Tư Nguyên. Đây cũng là lý do khiến Lý Cư Bằng vẫn chưa trực tiếp tham gia công tác cũng với lãnh đạo nào cả, thật ra cũng là do thân phận này hại hắn.
Nhưng đối với bản thân Nhiếp Chấn Bang, anh cũng không sợ, trong trí nhớ thì vụ án của tdah cũng không có Tề Tư Nguyên, điều này có thể khẳng định con người này vẫn là một cán bộ chính trực. Chỉ cần dựa vào điểm này là hai bên đã có đường để cùng hợp tác rồi.
Mặt khác, từ góc độ của Nhiếp Chấn Bang mà nói, từ trước đến giờ anh đều làm việc một cách quang minh chính đại, không có gì che dấu. Mặc dù Lý Cư Bằng là cháu ngoại của Tề Tư Nguyên, vậy thì sao chứ, bản thân anh cần chính là một người hiểu rõ Vọng Hải, cũng có khả năng làm thư ký mà không phải là chọn một người phục vụ bảo gì nghe nấy. So với những người khác lại yên tâm hơn với Lý Cư Bằng, ngoài ra, nếu chọn Lý Cư Bằng làm thư ký cũng có thể biến quan hệ của anh với Tề Tư Nguyên thân thiết hơn một chút, chuyện như vậy sao lại không làm chứ.
Nghĩ đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng hạ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Quốc Vũ, tôi thấy thế này là được, trước hết để đồng chí Lý Cư Bằng theo tôi một thời gian ngắn rồi tính sau.
Những câu này coi như đã khẳng định ra thân phận thư ký của Lý Cư Bằng rồi, chỉ có điều còn cần phải trải qua một thời gian để thích ứng, về phần Lý Cư Bằng có thể làm cho Nhiếp Chấn Bang vừa lòng hay không thì phải dựa vào năng lực của bản thân Lý Cư Bằng rồi.
Chuyện Chủ tịch thành phố Nhiếp chọn tuyển chọn thư ký, chọn cháu ngoại của Tề Tư Nguyên thuộc Ủy ban Kỷ luật, tên Lý Cư Bằng làm thư ký, tới khi Lý Cư Bằng đến văn phòng Nhiếp Chấn Bang báo danh thì cũng đã truyền khắp toàn bộ thành phố Vọng Hải.
Lý Cư Bằng lúc này còn đang đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn, vô cùng kích động, đã chờ đợi 4 năm cuối cùng cơ hội đã đến, Lý Cư Bằng rất khinh thường công tác ở Ủy ban Kỷ luật, lúc còn trẻ tâm lý thường chống đối, khiến Lý Cư Bằng tránh khỏi sự chiếu cố của ông cậu, luôn suy nghĩ muốn đi con đường của chính mình bằng chính năng lực của bản thân.
Nhưng sự thật tàn khốc đã khiến Lý Cư Bằng bắt đầu hối hận rồi. Một chút đáng thương còn khiến Lý Cư Bằng có thể chống đỡ được, nhưng không ngờ đúng vào lúc bản thân sắp tuyệt vọng lại có thể nhận được một cơ hội để thay đổi, bản thân hắn không ngờ đã được Phó Chủ tịch thành phố thường trực thành phố Nhiếp Chấn Bang ngay đầu tiên đã để ý.
Chạy tới văn phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Nhiếp, vừa vào cửa Lý Cư Bằng đã điều chỉnh tốt tâm lý của bản thân, đè nén xuống những hưng phấn trong lòng. Nhẹ giọng nói:
- Chủ tịch thành phố!
Nhiếp Chấn Bang liếc nhìn Lý Cư Bằng một chút, đúng là một nhân tài không tồi, lập tức gật gật đầu, lấy một chiếc điện thoại di động và một quyển sổ thông tin và một quyển sổ ghi chép nhỏ từ trong ngăn bàn nói:
- Tiểu Tề đến rồi hả, những thứ này cậu cầm lấy trước, ngoài ra sổ ghi chép này là để sắp xếp lịch trình. Trong hai ngày tới tôi sẽ xem xét tài liệu trước, tạm thời không sắp xếp những hoạt động khác. Sau hai ngày đó thì sắp xếp lịch trình cậu liên lạc và thảo luận với Trưởng ban thư ký An một chút, từ nay về sau tôi sẽ nghe sự sắp xếp của cậu.
Câu nói cuối cùng hơi đùa một chút, khiến cho không khí trong phòng thoải mái hơn rất nhiều, Lý Cư Bằng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khí chất uy nghiêm của Chủ tịch thành phố Nhiếp cuối cùng gã cũng được lĩnh giáo, trong lòng không khỏi có chút khâm phục. Thoạt nhìn, Chủ tịch thành phố Nhiếp so với gã cũng không nhiều tuổi lắm, nhưng ở trước mặt Chủ tịch thành phố Nhiếp lại cảm giác như ở trước mặt Bí thư Thạch, vô cùng khẩn trương. Kỳ thật, Lý Cư Bằng cũng không biết, đây chẳng qua là biểu hiện tự nhiên của tâm lý mà thôi, sở dĩ trước mặt Nhiếp Chấn Bang khẩn trương chỉ yếu là do hiện tại gã trở thành thư ký của Nhiếp Chấn Bang.
Ngay vào lúc khi Lý Cư Bằng bắt đầu quen thuộc với công việc làm thư ký, phía thành phố không ít lãnh đạo cũng đã chú ý về chuyện sự lựa chọn của Nhiếp Chấn Bang.
Bên Thành ủy, Thạch Nghị Vũ giờ phút này đang ngồi trước bàn làm việc của mình, thần sắc vô cùng nghiêm túc, nói năng thận trọng. Trong văn phòng, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lưu Tư Tồn liếc nhìn Thạch Nghị Vũ, thấp giọng nói:
- Bí thư, cách làm này của Nhiếp Chấn Bang sợ là có dụng tâm khác. Lão Tề từ trước đến nay không cùng đường với chúng ta, Nhiếp Chấn Bang tuyển chọn cháu ngoại Lão Tề làm thư ký, chỉ e mục đích còn nằm trên người Lão Tề nữa. Hơn nữa, Bí thư, có câu này tôi không biết có nên nói không?
Nghe câu này, Thạch Nghị Vũ nhướn mày, bất mãn nói:
- Đồng chí Tư Tồn, đồng chí trước giờ đều làm rất tốt, sao hôm nay đến nói chuyện cũng trở nên ấp úng như vậy. Người làm việc của Đảng cộng sản từ trước đến nay đều thẳng thắn không gì lay động được, không có gì phải che dấu, có chuyện gì muốn nói không cần phải vòng vo, tỏ vẻ thần bí như vậy.
Lưu Tư Tồn cứ như vậy bị Thạch Nghị Vũ phê bình vài câu, sắc mặt có chút xấu hổ, sau đó lại cười trừ nói:
- Đúng, đúng, Bí thư phê bình rất đúng, làm chức quan này một thời gian cũng bị nhiễm một vài tính xấu rồi. Về sau nhất định tôi sẽ tăng cường học tập.
Nói xong, Lưu Tư Tồn lại tiếp tục:
- Bí thư, tôi nghe nói, Nhiếp Chấn Bang là do Phó Bí thư Kiều cố ý điều từ tỉnh gb đến đây, vì việc này, Phó Bí thư Kiều còn tìm các lãnh đạo Trung ương, về việc này chỉ e không đơn giản, như tôi thấy là muốn đối phó với Vọng Hải mà tới.
Nghe đến đó, Thạch Nghị Vũ khoát tay, hạ giọng nói:
- Đồng chí Tư Tồn, có một số việc đừng vội nói khi chưa có căn cứ, vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa. Mặc kệ Nhiếp Chấn Bang hắn đến đây vì cái gì, ở thành phố Vọng Hải này còn có tôi ở đây, còn không thể dịch thiên sao. Thành tích của Vọng Hải đã giành được sự khẳng định của Trung ương, cũng không ai có thể phủ định. Chuyện này không cần nhắc lại, nhưng phải nói tôi đã có chút xem thường tên Nhiếp Chấn Bang này, chỉ nhìn từ điểm này đã thấy hắn rất có khí phách.
Lầu 9 trụ sở làm việc của Thành ủy, ở tầng ký túc xá Ủy ban Kỷ luật thành phố, lúc này trong phòng làm việc của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố.
Sắc mặt Tề Tư Nguyên bình tĩnh, nghe thư ký Tống Xuân Vượng báo cáo. Chủ tịch thành phố Nhiếp không ngờ lại chọn Lý Cư Bằng đảm nhiệm thư ký kề cận? Chuyện Lý Cư Bằng là cháu ngoại của mình, toàn bộ Vọng Hải không có lãnh đạo nào là không biết, Nhiếp Chấn Bang tuy mới đến nhưng khẳng định cũng biết, nhất định sẽ có những người khác nói cho Nhiếp Chấn Bang.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn chọn Lý Cư Bằng làm thư ký cho mình, về chuyện này anh đã nghĩ kỹ. Vì bản thân anh đơn thuần chỉ coi trọng năng lực của Lý Cư Bằng? Cũng khó nói, Chủ tịch thành phố Nhiếp quả không đơn giản.
Nghĩ đến đây, Tề Tư Nguyên gật đầu thấp giọng nói:
- Xuân Vượng, chuyện này dừng ở đây, đừng có nhắc lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.