Chương 232: Cơn thịnh nộ của Nhiếp Chấn Bang
Thái Tấn
08/12/2015
Chiếc Land Rover chạy như bay trên quốc lộ từ thành phố Ô đến Bá Châu. Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang càng nghĩ càng lo lắng. Nguồn tài chính dành cho dự án đặc biệt về giáo dục của huyện Lê, đây là thứ mà mình không dễ dàng có được…Lúc này Dịch Quân gọi điện nói Ủy ban giáo dục xảy ra chuyện, nhất định là vấn đề về số tiền dành riêng cho giáo dục, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi không yên, suốt đêm lái xe vội trở về.
Từ thành phố Ô đến huyện Lê, xe đi gần bảy tiếng đồng hồ, Nhiếp Chấn Bang tận gần mười hai giờ đêm mới xuất phát. Cả một đường lúc nhanh lúc chậm, đến gần bảy giờ sáng hôm sau Nhiếp Chấn Bang mới xuất hiện ở khu vực thành phố Bá Châu. Chiếc xe đi thẳng vào sân lớn của Thành ủy, đỗ ở cổng sân nhà của Lưu Văn Thanh.
Lúc này, Lưu Văn Thanh đã dậy rồi. Bí thư Lưu trong ngày thường có một sở thích lớn nhất là dậy sớm tập thể dục. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang từ xe bước đến, nét mặt mệt mỏi, hai mắt đỏ au, Lưu Văn Thanh cũng sửng sốt, lập tức dừng tập, bước đến nói:
- Tiểu Nhiếp, cậu là từ thành phố Ô đến sao?
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, lập tức cũng nở nụ cười nói:
- Buổi tối nhận được tin, nói là Ủy ban giáo dục huyện Lê xảy ra chuyện, trong lòng sốt ruột, liền về thẳng đây. Bí thư, sự việc tôi cũng không rõ lắm, có điều, tôi dự định trước tiên từ chỗ của ngài thỉnh “thượng phương bảo tịch” rồi mới trở về.
Nhiếp Chấn Bang nói đùa một câu, khiến Lưu Văn Thanh cũng mỉm cười. Lưu Văn Thanh thực sự là có chút thích tính cách ngay thẳng này của Nhiếp Chấn Bang. Hơn nữa, cách thức làm việc của Nhiếp Chấn Bang cũng là chỗ mà Lưu Văn Thanh hài lòng.
Ủy ban giáo dục huyện Lê xảy ra chuyện, không biết là vấn đề gì, chạy đến đây muốn thượng phương bảo tịch cái gì, thái độ thẳng thắn chân thành này Lưu Văn Thanh rất hài lòng. Nhiếp Chấn Bang người này Lưu Văn Thanh vẫn là tin tưởng được, lập tức Lưu Văn Thanh cũng cười nói:
- Tiểu Nhiếp cậu đấy, thượng phương bảo khí cái gì chứ, không nói nữa. Tóm lại một câu, chỉ cần là cậu đúng, Ủy ban nhân dân Thành ủy thành phố đều là hậu thuẫn vững chắc của cậu.
Có lời này của Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên:
- Bí thư Lưu, có câu này của ngài, lá gan của tôi cũng lớn hơn rồi. Chuyện của huyện Lê vẫn chưa rõ ràng lắm, tôi xin phép chạy trở về trước vậy.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Lưu Văn Thanh hơi chút biến sắc. Thằng nhóc này còn muốn liểu mạng nữa. Đang chuẩn bị mở miệng, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đi đến bên ngoài sân, lên xe nhanh chóng khởi động rời đi.
Trụ sở Ủy ban nhân dân huyện Lê.
Xe của Nhiếp Chấn Bang đi thẳng vào trong, người của phòng bảo vệ căn bản đều nhận ra biển số xe này.
Thấy Nhiếp Chấn Bang từ xe bước xuống, toàn bộ nhân viên công tác trong Ủy ban nhân dân đều ngẩn cả người, không phải nói Chủ tịch Nhiếp đi trường Đảng khu tự trị học tập sao? Không phải là Ủy ban kỷ luật cũng chuẩn bị xuống điều tra Nhiếp Chấn Bang sao? Sao đột nhiên lại trở về rồi?
Suy đoán thì suy đoán, dù sao đây cũng chỉ là đoán. Mà lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang vẫn còn là Chủ tịch huyện. Một đường đi vào, thỉnh thoảng có nhân viên công tác cười chào Nhiếp Chấn Bang.
Phòng làm việc nằm ở tầng ba, đây là sau khi Nhiếp Chấn Bang rời đi khoảng một tháng, lần nữa đi vào phòng làm việc của mình. Lúc này, Dịch Quân ngồi phòng bên ngoài cũng đứng lên.
Nhiếp Chấn Bang đột ngột rời đi, Dịch Quân lúc này cũng đã cảm nhận được sự ấm lạnh của tình người. Những cán bộ vốn luôn xưng anh gọi em lúc trước đó bây giờ đều không thấy đâu, có liên hệ thì cũng chỉ có mấy người. Lúc này đây, Dịch Quân cũng đã lĩnh hội được chút bản chất trong chốn quan trường.
Thấy Nhiếp Chấn Bang đứng ở ngoài cửa, Dịch Quân cũng vui mừng nói:
- Chủ tịch, sao anh trở về nhanh như vậy.
Nhiếp Chấn Bang cởi áo ngoài ra, đi vào phòng làm việc của mình, treo áo lên trên giá quần áo, lập tức trầm giọng nói:
- Hôm qua sau khi nhận điện thoại, tôi cũng không ngủ được. Nói đi, rốt cuộc là tình hình thế nào, nghiêm trọng vậy sao?
Nghe thấy lời này của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân lập tức cũng nghiêm túc. Cho dù một tháng này, bất luận là Trần Nhạc hay là Nghiêm Phượng Kiều, Phạm Chấn Minh và Lâm Vỹ Dân, đều chịu áp lực không nhỏ, nhưng lúc này không phải là lúc kêu khổ.
Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân vô cùng hiểu rõ.
Lập tức, Dịch Quân cũng hết sức dứt khoát linh hoạt nói:
- Chủ tịch, từ sau khi anh đi, Phó Chủ tịch Ba Nhã Nhĩ, còn có Phó Chủ nhiệm Ủy ban quản lý Cao Viễn Sơn và Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Hoàng Bình An và Triệu Côn Luân đều lăn lộn cùng nhau. Nghe nói đều đầu nhập vào dưới trướng của Phó Chủ tịch Chu của thành phố rồi.
Nghe thấy lời nói của Dịch Quân, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang lần nữa trầm xuống. Ba Nhã Nhĩ và Triệu Côn Luân đầu nhập vào đấy, đây là chuyện sớm đã dự liệu được. Có điều, Cao Viễn Sơn và Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Hoàng Bình An, đây là điều mà Nhiếp Chấn Bang quả thật là không ngờ đến. Nhiếp Chấn Bang không phải là vì những chuyện này mà tức giận, bởi trong quan trường, chuyện ngả theo chiều gió đã có quá nhiều rồi. Nhiếp Chấn Bang tự nhận, chính mình cũng không phải là thánh nhân, mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, đây cũng là chuyện đương nhiên.
- Tiểu Dịch, sao một tháng không gặp mà cậu lại trở nên dông dài vậy? Những chuyện khác chúng ta không đi quản, mỗi người có lựa chọn và sự theo đuổi của mình, đây là chuyện của người ta. Cậu báo cáo ngay cho tôi, Ủy ban giáo dục có phải là xảy ra vấn đề về số tiền dành riêng cho hạng mục giáo dục rồi không?
Giọng điệu của Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trở nên nghiêm nghị.
Dịch Quân lúc này lắc đầu nói:
- Chủ tịch, số tiền đặc biệt đó vẫn dùng vào xây dựng trường học, có điều, trời, tôi cũng nói không ra lời, hay là anh đích thân xuống đi.
Trường tiểu học trung tâm xã Thắng Lợi huyện Lê, so với nửa năm trước thì trường tiểu học lúc này đã hoàn toàn trở nên rạng rỡ hẳn. Mặc dù diện tích không thay đổi, nhưng trường học hai tầng trước kia đã được sửa chữa và trang trí lại, chỗ cần gia cố thêm cũng đều được gia cố thêm.
Lúc này, bên cạnh, một tòa kiến trúc đặc biệt khiến Nhiếp Chấn Bang nhíu chặt mày lại. Một tòa nhà cực kỳ khác biệt nằm đối diện với khu nhà dạy học, nằm ngay bên cạnh sân thể dục, khiến cơn tức giận của Nhiếp Chấn Bang cũng dâng lên.
Giờ phút này Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu tại sao Dịch Quân lại không nói ra được nguyên nhân. Một nhà vệ sinh thôi mà lại xây được xa hoa hơn cả phòng học của trường học. Đá cẩm thạch lót nền màu trắng tinh khiết, đi vào trong nhà vệ sinh, một dãy bồn cầu ngồi xổm và đứng kiểu mới xếp thành hàng thẳng tắp. Đèn treo sáng choang. Ở bên ngoài nhà vệ sinh còn có một phòng rửa tay nhỏ, toàn bộ tường ốp kính. Nếu không phải là biết nơi này là trường học, sợ là còn tưởng đang đi vào khách sạn bốn sao rồi! Chỉ tính riêng mấy thứ trang trí cùng với những vật dụng trong một nhà vệ sinh này thôi, ít nhất phải chi ra khoảng ba mươi nghìn tệ. Với giá cả hiện nay, gần như là hơn một trăm nghìn tệ đã có thể xây dựng một trường tiểu học rồi. Nếu là ở khu phát triển vùng duyên hải phía Đông phát triển, giàu đến nứt đố đổ vách thì, xây dựng nhà vệ sinh tốt như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không phản đối gì. Tuy nhiên, ở cái nơi mà có không ít thôn xã, trường học đều là trường học xây bằng gạch đất như cái vùng Tây Bắc này, trường tiểu học ở một khu kinh tế mới mà lại xây dựng một nhà vệ sinh tốt như vậy, với Nhiếp Chấn Bang, đây là phạm tội, đây là không làm tròn trách nhiệm.
Cho dù là trường tiểu học toàn huyện đều sửa chữa, xây dựng lại rồi thì cũng có thể đem số tiền còn thừa đầu tư vào thiết bị giáo dục, trường trung học cơ sở, thậm chí là đầu tư cho những học sinh hoàn cảnh khó khăn.
Nhiếp Chấn Bang lập tức quay người, nói với Dịch Quân ở bên cạnh:
- Tiểu Dịch, đi, đi đến trường tiểu học và trung học cơ sở xã Mộc Lý xem xem…
Khi Nhiếp Chấn Bang và Dịch Quân đến xã Mộc Lý thì Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Hoàng Bình An và Phó Chủ tịch Ba Nhã Nhĩ trước đó đã nhận được tin nên cũng chạy đến rồi.
Sau khi từ trong nhà vệ sinh của trường trung học cơ sở xã Mộc Lý đi ra, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang nhìn không ra có biểu hiện gì thay đổi. Không có một ngoại lệ nào, tất cả nhà vệ sinh đều vô cùng xa hoa, thậm chí, không ít nhân dân còn nói đùa, nhà vệ sinh của trường học bây giờ còn tốt hơn so với phòng học rồi.
Thấy Hoàng Bình An và Ba Nhã Nhĩ đến trước mặt, Nhiếp Chấn Bang không nói gì, nhất thời, toàn bộ hiện trường đều trầm trọng xuống.
Trong lòng Ba Nhã Nhĩ có chút sợ hãi. Khí độ uy nghiêm của Nhiếp Chấn Bang là nổi danh trong huyện Lê. Trương Sở Bân là Bí thư Huyện ủy, lúc đó còn bị Nhiếp Chấn Bang thu thập, huống hồ chi là mình. Tuy nhiên, nghĩ đến mình bây giờ sau lưng cũng có người, Ba Nhã Nhĩ cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, ngài trở về rồi. Ngài xem, đột nhiên đến, nhất xuất như vậy…
Lời của Ba Nhã Nhĩ còn chưa nói xong, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên nói:
- Đến đâu nhất xuất? Đồng chí Ba Nhã Nhĩ, tôi thân là Chủ tịch huyện của Ủy ban nhân dân huyện Lê, xuống dưới thị sát công tác, còn phải thông qua anh một tiếng sao? Hay là nói, tôi ở đây động chạm đến thần kinh của một số người sao? Tôi đến là chuyện của tôi, tôi cũng không mời anh đến, anh cần phải kích động thế sao?
Cái lời nói như tát vào mặt vậy, trước mặt không ít quần chúng trong xã Mộc Lý, trước mặt giáo viên học sinh của trường trung học cơ sở Mộc Lý, Nhiếp Chấn Bang nói chuyện không nể mặt như vậy, hơn nữa còn là đối với một Phó Chủ tịch, điều này là chuyện trước nay chưa từng có. Ba Nhã Nhĩ bị Nhiếp Chấn Bang răn dạy một phen, lập tức cũng không nói được ra lời.
Nhiếp Chấn Bang liền quay đầu này, nhìn Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Hoàng Bình An ở bên cạnh, trầm tiếng nói:
- Chủ nhiệm Hoàng, tốt lắm! Nhà vệ sinh tôi thấy có thể đặt trong khách sạn năm sao ở Thượng Hải và Nam Hải đó. Chủ nhiệm Hoàng vì công tác an toàn vệ sinh của giáo viên và học sinh trong toàn huyện thật sự là nhọc lòng rồi…
Ý tứ trong lời nói ai cũng đều nghe hiểu, đây là lời nói mát của Nhiếp Chấn Bang. Hoàng Bình An lúc này cũng cúi thấp đầu, khúm núm nói:
- Chủ tịch, đây, đây cũng là một công trình hình tượng của huyện Lê mà.
- Chó má!
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn nổi giận. Nói thực, Nhiếp Chấn Bang có chút lý tưởng hóa thật. Ở trong lòng, Nhiếp Chấn Bang hi vọng tạo ra được một chính quyền toàn tâm toàn ý vì dân. Mà lúc này, không thể nghi ngờ một điều là, Ủy ban giáo dục đã chạm đến điểm mấu chốt của Nhiếp Chấn Bang rồi.
Đường đường chủ tịch huyện lại tuôn ra câu nói thô tục như vậy, nhất thời hiện trường lập tức yên tĩnh lại. Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang tràn đầy lửa giận, chỉ vào nhà vệ sinh khảm đá cẩm thạch lớn bên cạnh, tức giận nói:
- Đây chính là hình tượng sao? Đây chính là thể diện sao? Tôi thấy, đây chính là một nhà vệ sinh, nhà vệ sinh này tốn hết bao nhiêu tiền, đồng chí Hoàng Bình An, anh đã tính toán qua chưa? Nhà vệ sinh của trường tiểu học, mỗi cái ba mươi nghìn tệ, nhà vệ sinh của trường trung học cơ sở, mỗi cái năm mươi nghìn tệ.
- Anh tính cho tôi một chút, toàn huyện, căn cứ theo năm mươi trường tiểu học, mười trường trung học cơ sở để tính toán, chỉ là một đống đã tốn hết hai triệu. Hai triệu đó, có thể cho huyện Lê tăng thêm hai mươi trụ sở thôn, có thể xây dựng hai trường trung học cơ sở quy cách cao, có thể giúp cho hai trăm đứa trẻ học đến tốt nghiệp cấp ba đó. Thế mà nó lại tốn vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh, đó không phải là chỗ giải quyết đại tiểu tiện sao? Cần phải cao cấp vậy sao? Anh hỏi những bà con ở đây xem, nhà vệ sinh như vậy bọn họ có dám vào không? Các anh không phải là làm hình tượng, các anh là đang hủy hoại hình tượng của huyện Lê. Các anh, đây là phạm tội, là không làm tròn trách nhiệm.
Lời nói vừa nói xong, trong đám người có một âm thanh quát lên:
- Nói hay lắm, người như vậy theo tôi thấy, nên bắn chết.
Từ thành phố Ô đến huyện Lê, xe đi gần bảy tiếng đồng hồ, Nhiếp Chấn Bang tận gần mười hai giờ đêm mới xuất phát. Cả một đường lúc nhanh lúc chậm, đến gần bảy giờ sáng hôm sau Nhiếp Chấn Bang mới xuất hiện ở khu vực thành phố Bá Châu. Chiếc xe đi thẳng vào sân lớn của Thành ủy, đỗ ở cổng sân nhà của Lưu Văn Thanh.
Lúc này, Lưu Văn Thanh đã dậy rồi. Bí thư Lưu trong ngày thường có một sở thích lớn nhất là dậy sớm tập thể dục. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang từ xe bước đến, nét mặt mệt mỏi, hai mắt đỏ au, Lưu Văn Thanh cũng sửng sốt, lập tức dừng tập, bước đến nói:
- Tiểu Nhiếp, cậu là từ thành phố Ô đến sao?
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, lập tức cũng nở nụ cười nói:
- Buổi tối nhận được tin, nói là Ủy ban giáo dục huyện Lê xảy ra chuyện, trong lòng sốt ruột, liền về thẳng đây. Bí thư, sự việc tôi cũng không rõ lắm, có điều, tôi dự định trước tiên từ chỗ của ngài thỉnh “thượng phương bảo tịch” rồi mới trở về.
Nhiếp Chấn Bang nói đùa một câu, khiến Lưu Văn Thanh cũng mỉm cười. Lưu Văn Thanh thực sự là có chút thích tính cách ngay thẳng này của Nhiếp Chấn Bang. Hơn nữa, cách thức làm việc của Nhiếp Chấn Bang cũng là chỗ mà Lưu Văn Thanh hài lòng.
Ủy ban giáo dục huyện Lê xảy ra chuyện, không biết là vấn đề gì, chạy đến đây muốn thượng phương bảo tịch cái gì, thái độ thẳng thắn chân thành này Lưu Văn Thanh rất hài lòng. Nhiếp Chấn Bang người này Lưu Văn Thanh vẫn là tin tưởng được, lập tức Lưu Văn Thanh cũng cười nói:
- Tiểu Nhiếp cậu đấy, thượng phương bảo khí cái gì chứ, không nói nữa. Tóm lại một câu, chỉ cần là cậu đúng, Ủy ban nhân dân Thành ủy thành phố đều là hậu thuẫn vững chắc của cậu.
Có lời này của Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên:
- Bí thư Lưu, có câu này của ngài, lá gan của tôi cũng lớn hơn rồi. Chuyện của huyện Lê vẫn chưa rõ ràng lắm, tôi xin phép chạy trở về trước vậy.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Lưu Văn Thanh hơi chút biến sắc. Thằng nhóc này còn muốn liểu mạng nữa. Đang chuẩn bị mở miệng, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đi đến bên ngoài sân, lên xe nhanh chóng khởi động rời đi.
Trụ sở Ủy ban nhân dân huyện Lê.
Xe của Nhiếp Chấn Bang đi thẳng vào trong, người của phòng bảo vệ căn bản đều nhận ra biển số xe này.
Thấy Nhiếp Chấn Bang từ xe bước xuống, toàn bộ nhân viên công tác trong Ủy ban nhân dân đều ngẩn cả người, không phải nói Chủ tịch Nhiếp đi trường Đảng khu tự trị học tập sao? Không phải là Ủy ban kỷ luật cũng chuẩn bị xuống điều tra Nhiếp Chấn Bang sao? Sao đột nhiên lại trở về rồi?
Suy đoán thì suy đoán, dù sao đây cũng chỉ là đoán. Mà lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang vẫn còn là Chủ tịch huyện. Một đường đi vào, thỉnh thoảng có nhân viên công tác cười chào Nhiếp Chấn Bang.
Phòng làm việc nằm ở tầng ba, đây là sau khi Nhiếp Chấn Bang rời đi khoảng một tháng, lần nữa đi vào phòng làm việc của mình. Lúc này, Dịch Quân ngồi phòng bên ngoài cũng đứng lên.
Nhiếp Chấn Bang đột ngột rời đi, Dịch Quân lúc này cũng đã cảm nhận được sự ấm lạnh của tình người. Những cán bộ vốn luôn xưng anh gọi em lúc trước đó bây giờ đều không thấy đâu, có liên hệ thì cũng chỉ có mấy người. Lúc này đây, Dịch Quân cũng đã lĩnh hội được chút bản chất trong chốn quan trường.
Thấy Nhiếp Chấn Bang đứng ở ngoài cửa, Dịch Quân cũng vui mừng nói:
- Chủ tịch, sao anh trở về nhanh như vậy.
Nhiếp Chấn Bang cởi áo ngoài ra, đi vào phòng làm việc của mình, treo áo lên trên giá quần áo, lập tức trầm giọng nói:
- Hôm qua sau khi nhận điện thoại, tôi cũng không ngủ được. Nói đi, rốt cuộc là tình hình thế nào, nghiêm trọng vậy sao?
Nghe thấy lời này của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân lập tức cũng nghiêm túc. Cho dù một tháng này, bất luận là Trần Nhạc hay là Nghiêm Phượng Kiều, Phạm Chấn Minh và Lâm Vỹ Dân, đều chịu áp lực không nhỏ, nhưng lúc này không phải là lúc kêu khổ.
Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân vô cùng hiểu rõ.
Lập tức, Dịch Quân cũng hết sức dứt khoát linh hoạt nói:
- Chủ tịch, từ sau khi anh đi, Phó Chủ tịch Ba Nhã Nhĩ, còn có Phó Chủ nhiệm Ủy ban quản lý Cao Viễn Sơn và Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Hoàng Bình An và Triệu Côn Luân đều lăn lộn cùng nhau. Nghe nói đều đầu nhập vào dưới trướng của Phó Chủ tịch Chu của thành phố rồi.
Nghe thấy lời nói của Dịch Quân, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang lần nữa trầm xuống. Ba Nhã Nhĩ và Triệu Côn Luân đầu nhập vào đấy, đây là chuyện sớm đã dự liệu được. Có điều, Cao Viễn Sơn và Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Hoàng Bình An, đây là điều mà Nhiếp Chấn Bang quả thật là không ngờ đến. Nhiếp Chấn Bang không phải là vì những chuyện này mà tức giận, bởi trong quan trường, chuyện ngả theo chiều gió đã có quá nhiều rồi. Nhiếp Chấn Bang tự nhận, chính mình cũng không phải là thánh nhân, mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, đây cũng là chuyện đương nhiên.
- Tiểu Dịch, sao một tháng không gặp mà cậu lại trở nên dông dài vậy? Những chuyện khác chúng ta không đi quản, mỗi người có lựa chọn và sự theo đuổi của mình, đây là chuyện của người ta. Cậu báo cáo ngay cho tôi, Ủy ban giáo dục có phải là xảy ra vấn đề về số tiền dành riêng cho hạng mục giáo dục rồi không?
Giọng điệu của Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trở nên nghiêm nghị.
Dịch Quân lúc này lắc đầu nói:
- Chủ tịch, số tiền đặc biệt đó vẫn dùng vào xây dựng trường học, có điều, trời, tôi cũng nói không ra lời, hay là anh đích thân xuống đi.
Trường tiểu học trung tâm xã Thắng Lợi huyện Lê, so với nửa năm trước thì trường tiểu học lúc này đã hoàn toàn trở nên rạng rỡ hẳn. Mặc dù diện tích không thay đổi, nhưng trường học hai tầng trước kia đã được sửa chữa và trang trí lại, chỗ cần gia cố thêm cũng đều được gia cố thêm.
Lúc này, bên cạnh, một tòa kiến trúc đặc biệt khiến Nhiếp Chấn Bang nhíu chặt mày lại. Một tòa nhà cực kỳ khác biệt nằm đối diện với khu nhà dạy học, nằm ngay bên cạnh sân thể dục, khiến cơn tức giận của Nhiếp Chấn Bang cũng dâng lên.
Giờ phút này Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu tại sao Dịch Quân lại không nói ra được nguyên nhân. Một nhà vệ sinh thôi mà lại xây được xa hoa hơn cả phòng học của trường học. Đá cẩm thạch lót nền màu trắng tinh khiết, đi vào trong nhà vệ sinh, một dãy bồn cầu ngồi xổm và đứng kiểu mới xếp thành hàng thẳng tắp. Đèn treo sáng choang. Ở bên ngoài nhà vệ sinh còn có một phòng rửa tay nhỏ, toàn bộ tường ốp kính. Nếu không phải là biết nơi này là trường học, sợ là còn tưởng đang đi vào khách sạn bốn sao rồi! Chỉ tính riêng mấy thứ trang trí cùng với những vật dụng trong một nhà vệ sinh này thôi, ít nhất phải chi ra khoảng ba mươi nghìn tệ. Với giá cả hiện nay, gần như là hơn một trăm nghìn tệ đã có thể xây dựng một trường tiểu học rồi. Nếu là ở khu phát triển vùng duyên hải phía Đông phát triển, giàu đến nứt đố đổ vách thì, xây dựng nhà vệ sinh tốt như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không phản đối gì. Tuy nhiên, ở cái nơi mà có không ít thôn xã, trường học đều là trường học xây bằng gạch đất như cái vùng Tây Bắc này, trường tiểu học ở một khu kinh tế mới mà lại xây dựng một nhà vệ sinh tốt như vậy, với Nhiếp Chấn Bang, đây là phạm tội, đây là không làm tròn trách nhiệm.
Cho dù là trường tiểu học toàn huyện đều sửa chữa, xây dựng lại rồi thì cũng có thể đem số tiền còn thừa đầu tư vào thiết bị giáo dục, trường trung học cơ sở, thậm chí là đầu tư cho những học sinh hoàn cảnh khó khăn.
Nhiếp Chấn Bang lập tức quay người, nói với Dịch Quân ở bên cạnh:
- Tiểu Dịch, đi, đi đến trường tiểu học và trung học cơ sở xã Mộc Lý xem xem…
Khi Nhiếp Chấn Bang và Dịch Quân đến xã Mộc Lý thì Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Hoàng Bình An và Phó Chủ tịch Ba Nhã Nhĩ trước đó đã nhận được tin nên cũng chạy đến rồi.
Sau khi từ trong nhà vệ sinh của trường trung học cơ sở xã Mộc Lý đi ra, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang nhìn không ra có biểu hiện gì thay đổi. Không có một ngoại lệ nào, tất cả nhà vệ sinh đều vô cùng xa hoa, thậm chí, không ít nhân dân còn nói đùa, nhà vệ sinh của trường học bây giờ còn tốt hơn so với phòng học rồi.
Thấy Hoàng Bình An và Ba Nhã Nhĩ đến trước mặt, Nhiếp Chấn Bang không nói gì, nhất thời, toàn bộ hiện trường đều trầm trọng xuống.
Trong lòng Ba Nhã Nhĩ có chút sợ hãi. Khí độ uy nghiêm của Nhiếp Chấn Bang là nổi danh trong huyện Lê. Trương Sở Bân là Bí thư Huyện ủy, lúc đó còn bị Nhiếp Chấn Bang thu thập, huống hồ chi là mình. Tuy nhiên, nghĩ đến mình bây giờ sau lưng cũng có người, Ba Nhã Nhĩ cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, ngài trở về rồi. Ngài xem, đột nhiên đến, nhất xuất như vậy…
Lời của Ba Nhã Nhĩ còn chưa nói xong, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên nói:
- Đến đâu nhất xuất? Đồng chí Ba Nhã Nhĩ, tôi thân là Chủ tịch huyện của Ủy ban nhân dân huyện Lê, xuống dưới thị sát công tác, còn phải thông qua anh một tiếng sao? Hay là nói, tôi ở đây động chạm đến thần kinh của một số người sao? Tôi đến là chuyện của tôi, tôi cũng không mời anh đến, anh cần phải kích động thế sao?
Cái lời nói như tát vào mặt vậy, trước mặt không ít quần chúng trong xã Mộc Lý, trước mặt giáo viên học sinh của trường trung học cơ sở Mộc Lý, Nhiếp Chấn Bang nói chuyện không nể mặt như vậy, hơn nữa còn là đối với một Phó Chủ tịch, điều này là chuyện trước nay chưa từng có. Ba Nhã Nhĩ bị Nhiếp Chấn Bang răn dạy một phen, lập tức cũng không nói được ra lời.
Nhiếp Chấn Bang liền quay đầu này, nhìn Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Hoàng Bình An ở bên cạnh, trầm tiếng nói:
- Chủ nhiệm Hoàng, tốt lắm! Nhà vệ sinh tôi thấy có thể đặt trong khách sạn năm sao ở Thượng Hải và Nam Hải đó. Chủ nhiệm Hoàng vì công tác an toàn vệ sinh của giáo viên và học sinh trong toàn huyện thật sự là nhọc lòng rồi…
Ý tứ trong lời nói ai cũng đều nghe hiểu, đây là lời nói mát của Nhiếp Chấn Bang. Hoàng Bình An lúc này cũng cúi thấp đầu, khúm núm nói:
- Chủ tịch, đây, đây cũng là một công trình hình tượng của huyện Lê mà.
- Chó má!
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn nổi giận. Nói thực, Nhiếp Chấn Bang có chút lý tưởng hóa thật. Ở trong lòng, Nhiếp Chấn Bang hi vọng tạo ra được một chính quyền toàn tâm toàn ý vì dân. Mà lúc này, không thể nghi ngờ một điều là, Ủy ban giáo dục đã chạm đến điểm mấu chốt của Nhiếp Chấn Bang rồi.
Đường đường chủ tịch huyện lại tuôn ra câu nói thô tục như vậy, nhất thời hiện trường lập tức yên tĩnh lại. Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang tràn đầy lửa giận, chỉ vào nhà vệ sinh khảm đá cẩm thạch lớn bên cạnh, tức giận nói:
- Đây chính là hình tượng sao? Đây chính là thể diện sao? Tôi thấy, đây chính là một nhà vệ sinh, nhà vệ sinh này tốn hết bao nhiêu tiền, đồng chí Hoàng Bình An, anh đã tính toán qua chưa? Nhà vệ sinh của trường tiểu học, mỗi cái ba mươi nghìn tệ, nhà vệ sinh của trường trung học cơ sở, mỗi cái năm mươi nghìn tệ.
- Anh tính cho tôi một chút, toàn huyện, căn cứ theo năm mươi trường tiểu học, mười trường trung học cơ sở để tính toán, chỉ là một đống đã tốn hết hai triệu. Hai triệu đó, có thể cho huyện Lê tăng thêm hai mươi trụ sở thôn, có thể xây dựng hai trường trung học cơ sở quy cách cao, có thể giúp cho hai trăm đứa trẻ học đến tốt nghiệp cấp ba đó. Thế mà nó lại tốn vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh, đó không phải là chỗ giải quyết đại tiểu tiện sao? Cần phải cao cấp vậy sao? Anh hỏi những bà con ở đây xem, nhà vệ sinh như vậy bọn họ có dám vào không? Các anh không phải là làm hình tượng, các anh là đang hủy hoại hình tượng của huyện Lê. Các anh, đây là phạm tội, là không làm tròn trách nhiệm.
Lời nói vừa nói xong, trong đám người có một âm thanh quát lên:
- Nói hay lắm, người như vậy theo tôi thấy, nên bắn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.