Chương 213: Đến Quảng Đông
Thái Tấn
01/12/2015
Trong phòng hội nghị nhỏ của Huyện ủy.
Không khí trong phòng hội nghị lúc này có vẻ hơi nặng nề. Dương Chính Bình và Cao Viễn Sơn cũng đều là vội vã trở về thẳng từ công trường khu kinh tế mới.
Mùa hè ở Tây Bắc rất nóng bức. Giờ phút này, chiếc quạt điện của Dương Chính Bình cũng không quạt đủ được. Trong tay ông ta lúc này còn cầm chiếc mũ rơm, thỉnh thoảng quạt quạt.
Nhìn Phó Phòng Lý Nham của Phòng Xúc tiến thương mại bên cạnh, Dương Chính Bình cũng nhỏ giọng hỏi:
- Trưởng phòng Lý, xảy ra chuyện gì vậy. Nhiếp lão đại hôm nay làm sao vậy, đột nhiên triệu tập toàn bộ chúng ta trở về.
Bây giờ bên Ủy ban nhân dân huyện Lê, các cán bộ phía dưới đều đặt tên hiệu cho Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp lão đại, chứng minh Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn xứng đáng là lão đại của Ủy ban nhân dân huyện hiện nay.
Lý Nham lúc này cũng có chút thắc mắc. Khi chính mình nhận được thông báo thì là đang trên đường đi Bá Châu. Lý Nham chuẩn bị đi đến đài truyền hình thành phố Bá Châu để lấy băng ghi hình nghi thức đổ móng của công ty Mẫn Nông trước đó. Nhưng thật không ngờ, một cuộc điện thoại đến liền trực tiếp triệu bản thân về, cũng may là đi chưa xa, nếu không Lý Nham sẽ không kịp đến được rồi. Nghe câu hỏi của Dương Chính Bình, Lý Nham cũng lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Bí thư Dương, tôi cũng đang thắc mắc đây. Tôi đây vừa ra khỏi huyện thành không đến 5km, đang chuẩn bị đi thành phố một chuyến liền phải quay đầu trở về.
Lúc này, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Lê, Ba Nhã Nhĩ, Lý Lâm, Nghiêm Phượng Kiều và Phó Chủ tịch thường trực huyện Bạch Lực Khắc cũng đi vào với nét mặt nghiêm túc. Cuối cùng, Nhiếp Chấn Bang cùng Trưởng phòng Xúc tiến thương mại Phạm Chấn Minh cũng đi vào, nhìn chung quanh một lượt.
Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Mấy đồng chí hút thuốc trước tiên tắt thuốc đi. Tôi muốn nói một tin tức khẩn cấp vừa nhận được.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến cho đám người Bạch Lực Khắc hơi sửng sốt. Trước kia đi họp, chuyện hút thuốc không phải là không có, nếu là trong hội nghị thường vụ Huyện ủy thì về cơ bản đều là bộ dạng mù mịt khói thuốc. Ủy ban nhân dân bên này vẫn coi như là để ý hai vị nữ Phó Chủ tịch huyện, khi hút thuốc thì cơ bản đều là thay phiên hút. Nhiếp Chấn Bang trước đó cũng không quản chuyện này, thậm chí thỉnh thoảng bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng châm một điếu. Hôm nay lại yêu cầu tắt thuốc, tình huống này có vẻ hơi quỷ dị rồi đây.
Theo lời nói của Nhiếp Chấn Bang, tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Nhiếp Chấn Bang, đợi Nhiếp Chấn Bang lên tiếng.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang lại nhìn Nghiêm Phượng Kiều bên cạnh, nói:
- Chủ tịch Nghiêm, chuyện này vẫn luôn là chị đang liên hệ, chị nói đi.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào người Nghiêm Phượng Kiều. Hôm nay quần áo của Nghiêm Phượng Kiều đã đổi rồi, là quần áo thể thao. Bình thường sau khi tan sở mà mặc thì không vấn đề gì, nhưng trong trường hợp chính thức này vẫn là nên mặc trang phục nghiêm chỉnh một chút.
Trầm ngâm một lát, Nghiêm Phượng Kiều cũng lên tiếng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, các vị lãnh đạo, các đồng chí. Đề nghị tham gia hội nghị quảng giao lần này là do tôi đưa ra. Sau đó, tôi đặc biệt phụ trách liên hệ với phía ban tổ chức hội nghị quảng giao. Thông qua liên lạc của văn phòng thành phố Bá Châu ở Quảng Đông, thời gian trước, tôi đã liên hệ trực tiếp với bên tổ chức hội nghị quảng giao, nói rõ với bọn họ về tình huống của chúng ta. Câu trả lời của bên đó là, trường hợp lấy danh nghĩa của một đơn vị hành chính, của huyện để tham gia hội nghị quảng giao như thế này, cũng là chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử của bọn họ. Hơn nữa, cái chúng ta giới thiệu không phải là đặc sản của bản địa huyện Lê mà là để thu hút đầu tư. Vì vậy, bọn họ cảm thấy cũng rất khó để có thể kịp dành ra một chỗ, bởi vậy họ hẹn trong khoảng thời gian này cho chúng ta tin tức. Vào lúc chiều nay, tôi nhận được điện thoại của bên đó, ý của bọn họ là không có cách nào dành ra được một nơi triển lãm cho chúng ta.
Thấy bộ dạng mọi người đều ngây ra, Nghiêm Phượng Liều liền bổ sung thêm một câu:
- Cũng chính là nói, lần này, chuyến đi hội nghị quảng giao của chúng ta rất có thể sẽ không thành.
Lời nói của Nghiêm Phượng Kiều vừa dứt, trong phòng hội nghị lập tức đều bàn tán xôn xao lên. Trong khoảng thời gian này, Ủy ban nhân dân huyện bên này còn đỡ, bên phía khu kinh tế mới và Phòng Xúc tiến đầu tư đều là đang tập trung xoay quanh việc này. Tốn mất thời gian gần một tháng, tiêu tốn lượng lớn sức người sức của, bây giờ đều làm xong bản thảo rồi lại đột nhiên được tin không đi được, đương nhiên là ồn ào, bức xúc rồi.
Sắc mặt Nghiêm Phượng Kiều cũng có chút khó coi. Chuyện này là ý tưởng mà mình đưa ra, mặc dù cuối cùng là Nhiếp Chấn Bang quyết định, nhưng người đề xướng dù sao cũng là mình. Bây giờ, làm bao nhiêu công việc xoay quanh cái chuyện này lâu như vậy, bỗng đột nhiên lại phát hiện ra tất cả đều là phí công, tâm trạng không cần nghĩ cũng biết.
- Chủ tịch, các đồng chí, tôi muốn nói mấy câu thế này.
Lúc này, Ba Nhã Nhĩ chậm rãi nói.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Ba Nhã Nhĩ lập tức cũng gật đầu nói:
- Chuyện hội nghị quảng giao kỳ thực lúc đầu tôi đã giữ ý kiến không đồng ý. Người ta là cấp đơn vị gì chứ, đó là hội chợ thương mại nổi tiếng trên cả nước, là một đối tác được rất nhiều nơi muốn gặp gỡ. Chúng ta chỉ là một huyện nhỏ nhoi đi đến đó, người ta cũng không dễ dàng mà bố trí được. Tôi thấy, vẫn là đánh chắc từng bước một chút thì hơn. Thông qua các đơn vị và cơ cấu thường trú trong thành phố, có thể kéo được bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Nghe được câu này, chân mày của Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu lại, này cũng không phải là bởi vì Ba Nhã Nhĩ công kích Nghiêm Phượng Kiều, mà đây chính là luận sự. Loại người giống như Ba Nhã Nhĩ thì trong cơ quan chính quyền cũng không phải là số ít. Bình thường thì luôn là bộ dạng cười haha, với ai cũng rất hòa khí, nhưng một khi có vấn đề gì lại khẩn cấp nhảy ra chỉ trích cái này cái kia, dường như cả thế giới chỉ có ông ta là chính xác vậy.
Vẻ mặt của Nghiêm Phượng Kiều cũng không dễ coi, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Dù sao thì chuyện làm thành cái dạng này, chính mình nói không có chút trách nhiệm nào thì cũng không thể nói vậy được.
Bên cạnh, Bạch Lực Khắc lại lên tiếng nói:
- Đồng chí Ba Nhã Nhĩ, tôi lại cảm thấy, lời của anh có chút quá mức, có vẻ có ý tứ nâng cao mức độ hậu quả của chuyện rồi đấy. Lúc đầu chuyện này là do Chủ tịch huyện Nghiêm đưa ra quả thật không sai. Nhưng lúc đó cũng là thông qua thảo luận của tập thể, tôi còn nhớ anh cũng bỏ phiếu tán thành mà, sao đến bây giờ lại biến thành lỗi của Chủ tịch Nghiêm rồi?
Hiện nay trong Ủy ban nhân dân huyện, cái mà Ba Nhã Nhĩ phụ trách là công tác y tế văn hóa giáo dục. Mặc dù xếp hạng và kinh nghiệm làm việc thì coi như là thứ ba, xếp sau Bạch Lực Khắc, nhưng những công việc này, đều thuộc những thứ nằm ngoài rìa nhất, tức không có tầm quan trọng nhất. Ba Nhã Nhĩ nói như vậy, cũng là có ý như ném đá xuống giếng.
Nhìn cái đoạn đối thoại này của Bạch Lực Khắc và Ba Nhã Nhĩ, Nhiếp Chấn Bang một lần nữa nhíu mày. Trong ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện xuất hiện tình huống như vậy là một dấu hiệu rất không tốt, nhất định phải ngăn chặn, nếu không, cứ công kích lẫn nhau vậy, công việc sau này sẽ không dễ mà triển khai được.
Nhiếp Chấn Bang liền bưng chén trà uống một ngụm, rồi mở miệng nói:
- Được rồi, đã là chuyện trôi qua rồi, không cần tranh luận vấn đề ai đúng ai sai nữa.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang lập tức khiến Bạch Lực Khắc và Ba Nhã Nhĩ đều yên lặng. Uy tín của Nhiếp lão đại vẫn là có. Có ai dám đóng băng nguồn tài chính của Bí thư Huyện ủy, có ai dám xông vào trung tâm của trận động đất? Cả cái quy mô to lớn như hiện nay của huyện Lê, đều là Nhiếp Chấn Bang một tay quy hoạch lên cả. Bây giờ trong huyện Lê, bất luận trong suy nghĩ của cán bộ hay là nhân dân, Nhiếp Chấn Bang đều là nhân vật như sấm đánh bên tai.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Chuyện đã qua thì không cần nói nữa, hãy nói vấn đề hiện tại đi. Bây giờ hội chợ quảng giao đã từ chối rồi, vậy chúng ta phải làm thế nào, rốt cuộc là nên bố trí thế nào, mọi người cũng nên tự khai thác từ ý tưởng của mình đi, tất cả đều có thể nói thoải mái.
- Chủ tịch, tôi nhưng lại cảm thấy, chúng ta đã làm như vậy rồi thì nên tiếp tục làm, đi trăm dặm, nửa chín mươi. Bây giờ chúng ta coi như là đi được nửa đoạn đường rồi, chỉ kém cuối cùng một bước này thôi. Nếu chỉ vì phía hội chợ quảng giao từ chối chúng ta mà từ bỏ, lần sau mà muốn làm lại thì sẽ phải tiêu hao không ít sức người sức của. Từ góc độ kinh tế học mà nói, cũng là một sự lãng phí. Như vậy chi bằng tiếp tục đem bản “Kim chỉ nam đầu tư vào huyện Lê” này làm ra, lúc này chưa dùng đến sẽ có lúc khác dùng đến.
Phạm Chấn Minh sau khi nghe thấy không thể đến hội chợ quảng giao liền vẫn luôn trầm tư về vấn đề này. Lời của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, Phạm Chấn Minh liền nói ra ý nghĩ của mình.
Ngay sau đó, Lý Lâm cũng là hiếm thấy lên tiếng:
- Chủ tịch, tôi cũng đồng ý với ý kiến của Trưởng phòng Phạm. Bây giờ nếu đều đã làm gần xong công việc của giai đoạn đầu rồi, tôi cũng tán thành tiếp tục làm.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng gật đầu nói:
- Ừm, ý kiến của Trưởng phòng Phạm và Chủ tịch Lý rất hay. Làm, nhất định là phải làm, hơn nữa…
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, rất kiên định nói:
- Trưởng phòng Phạm, các anh nắm chặt thời gian. Chỉ có thời gian một tháng, hãy nhanh chóng tạo ra các thứ dành cho việc tuyên truyền đi. Hội chơ quảng giao lần này, chúng ta là phải đi. Người ta không đồng ý thì chúng ta liền không làm sao? Trước tiên đến xem tình hình, với lượng người của hội chợ quảng giao, cho dù là ở bên ngoài tìm một chỗ, chúng ta cũng có thể làm tuyên truyền được, và cũng sẽ có hiệu quả.
Có lời nói của Nhiếp Chấn Bang, đám người Phạm Chấn Minh cũng bắt đầu hành động. Một tháng thời gian nháy mắt đã qua đi. Lúc này đã vào mùa thu rồi, tháng mười đẹp nhất của mùa thu, kim quế đưa hương. Trong huyện thành huyện Lê, suốt hai tháng nay, khách sạn của tập đoàn Ốc Gia cũng đã hoàn thành công việc san bằng mặt phẳng công trình cũng như giai đoàn làm móng, tiến độ của công trình cũng đã tăng rồi.
Công ty Mẫn Nông, lô sản phẩm đầu tiên được Lưu Côn trực tiếp tiêu thụ ở khu vực Trung Đông. Sau chiến tranh vùng Vịnh, ngày tháng của đồng chí lão Saddam cũng không dễ qua. Có Nhiếp Chấn Bang, tầng quan hệ này, Lưu Côn đi đến đó cũng là thượng khách, xuất khẩu thịt cừu nhiều như vậy, lão Saddam đương nhiên là mừng rỡ ngoài mong đợi, suýt nữa còn cho Lưu Côn quốc tịch.
Mà Nhiếp Chấn Bang bên này, Ủy ban nhân dân huyện Lê cũng đã tiến hành xong công việc chuẩn bị xuất phát. Lần này ngoài Nhiếp Chấn Bang đích thân dần đầu đội ngũ đi ra, Chủ nhiệm ủy ban quản lý Nghiêm Phượng Kiều đương nhiên là phải đi. Mặt khác, Phó Chủ nhiệm ủy ban quản lý Cao Viễn Sơn, cùng với Phạm Chấn Minh và Lý Nham của phòng Xúc tiến thương mại, cộng thêm Dịch Quân và thư ký của Nghiêm Phượng Kiều, Hô Diên Ngạo Bác vả mấy nhân viên công tác của Phòng Xúc tiến thương mại, một đoàn mười bảy người, tụ tập đầy đủ, nhộn nhịp ở cổng lớn trụ sở Ủy ban nhân dân.
Lúc này, Trương Sở Bân cũng đích thân đến đây. Chuyện Ủy ban nhân dân huyện Lê muốn tham gia triển lãm bị bên phía hội chợ quảng giao từ chối sớm đã truyền ra khắp huyện Lê rồi. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang lại nhất quyết muốn đi, Trương Sở Bân lúc này lại có một loại tâm trạng giống như là đứng xem kịch vui vậy.
- Chủ tịch Nhiếp, lần này đi, các cậu gánh trên vai trọng trách của sự phát triển huyện Lê. Tôi ở đây liền chúc cậu thuận buồm xuôi gió.
Trương Sở Bân thân thiết bắt tay Nhiếp Chấn Bang nói.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại mang vẻ mặt cười thản nhiên, gật đầu nói:
- Bí thư Trương, ở nhà phiền anh vất vả rồi. Anh hãy ngồi đợi tin tốt của tôi đi.
Không khí trong phòng hội nghị lúc này có vẻ hơi nặng nề. Dương Chính Bình và Cao Viễn Sơn cũng đều là vội vã trở về thẳng từ công trường khu kinh tế mới.
Mùa hè ở Tây Bắc rất nóng bức. Giờ phút này, chiếc quạt điện của Dương Chính Bình cũng không quạt đủ được. Trong tay ông ta lúc này còn cầm chiếc mũ rơm, thỉnh thoảng quạt quạt.
Nhìn Phó Phòng Lý Nham của Phòng Xúc tiến thương mại bên cạnh, Dương Chính Bình cũng nhỏ giọng hỏi:
- Trưởng phòng Lý, xảy ra chuyện gì vậy. Nhiếp lão đại hôm nay làm sao vậy, đột nhiên triệu tập toàn bộ chúng ta trở về.
Bây giờ bên Ủy ban nhân dân huyện Lê, các cán bộ phía dưới đều đặt tên hiệu cho Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp lão đại, chứng minh Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn xứng đáng là lão đại của Ủy ban nhân dân huyện hiện nay.
Lý Nham lúc này cũng có chút thắc mắc. Khi chính mình nhận được thông báo thì là đang trên đường đi Bá Châu. Lý Nham chuẩn bị đi đến đài truyền hình thành phố Bá Châu để lấy băng ghi hình nghi thức đổ móng của công ty Mẫn Nông trước đó. Nhưng thật không ngờ, một cuộc điện thoại đến liền trực tiếp triệu bản thân về, cũng may là đi chưa xa, nếu không Lý Nham sẽ không kịp đến được rồi. Nghe câu hỏi của Dương Chính Bình, Lý Nham cũng lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Bí thư Dương, tôi cũng đang thắc mắc đây. Tôi đây vừa ra khỏi huyện thành không đến 5km, đang chuẩn bị đi thành phố một chuyến liền phải quay đầu trở về.
Lúc này, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Lê, Ba Nhã Nhĩ, Lý Lâm, Nghiêm Phượng Kiều và Phó Chủ tịch thường trực huyện Bạch Lực Khắc cũng đi vào với nét mặt nghiêm túc. Cuối cùng, Nhiếp Chấn Bang cùng Trưởng phòng Xúc tiến thương mại Phạm Chấn Minh cũng đi vào, nhìn chung quanh một lượt.
Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Mấy đồng chí hút thuốc trước tiên tắt thuốc đi. Tôi muốn nói một tin tức khẩn cấp vừa nhận được.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến cho đám người Bạch Lực Khắc hơi sửng sốt. Trước kia đi họp, chuyện hút thuốc không phải là không có, nếu là trong hội nghị thường vụ Huyện ủy thì về cơ bản đều là bộ dạng mù mịt khói thuốc. Ủy ban nhân dân bên này vẫn coi như là để ý hai vị nữ Phó Chủ tịch huyện, khi hút thuốc thì cơ bản đều là thay phiên hút. Nhiếp Chấn Bang trước đó cũng không quản chuyện này, thậm chí thỉnh thoảng bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng châm một điếu. Hôm nay lại yêu cầu tắt thuốc, tình huống này có vẻ hơi quỷ dị rồi đây.
Theo lời nói của Nhiếp Chấn Bang, tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Nhiếp Chấn Bang, đợi Nhiếp Chấn Bang lên tiếng.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang lại nhìn Nghiêm Phượng Kiều bên cạnh, nói:
- Chủ tịch Nghiêm, chuyện này vẫn luôn là chị đang liên hệ, chị nói đi.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào người Nghiêm Phượng Kiều. Hôm nay quần áo của Nghiêm Phượng Kiều đã đổi rồi, là quần áo thể thao. Bình thường sau khi tan sở mà mặc thì không vấn đề gì, nhưng trong trường hợp chính thức này vẫn là nên mặc trang phục nghiêm chỉnh một chút.
Trầm ngâm một lát, Nghiêm Phượng Kiều cũng lên tiếng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, các vị lãnh đạo, các đồng chí. Đề nghị tham gia hội nghị quảng giao lần này là do tôi đưa ra. Sau đó, tôi đặc biệt phụ trách liên hệ với phía ban tổ chức hội nghị quảng giao. Thông qua liên lạc của văn phòng thành phố Bá Châu ở Quảng Đông, thời gian trước, tôi đã liên hệ trực tiếp với bên tổ chức hội nghị quảng giao, nói rõ với bọn họ về tình huống của chúng ta. Câu trả lời của bên đó là, trường hợp lấy danh nghĩa của một đơn vị hành chính, của huyện để tham gia hội nghị quảng giao như thế này, cũng là chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử của bọn họ. Hơn nữa, cái chúng ta giới thiệu không phải là đặc sản của bản địa huyện Lê mà là để thu hút đầu tư. Vì vậy, bọn họ cảm thấy cũng rất khó để có thể kịp dành ra một chỗ, bởi vậy họ hẹn trong khoảng thời gian này cho chúng ta tin tức. Vào lúc chiều nay, tôi nhận được điện thoại của bên đó, ý của bọn họ là không có cách nào dành ra được một nơi triển lãm cho chúng ta.
Thấy bộ dạng mọi người đều ngây ra, Nghiêm Phượng Liều liền bổ sung thêm một câu:
- Cũng chính là nói, lần này, chuyến đi hội nghị quảng giao của chúng ta rất có thể sẽ không thành.
Lời nói của Nghiêm Phượng Kiều vừa dứt, trong phòng hội nghị lập tức đều bàn tán xôn xao lên. Trong khoảng thời gian này, Ủy ban nhân dân huyện bên này còn đỡ, bên phía khu kinh tế mới và Phòng Xúc tiến đầu tư đều là đang tập trung xoay quanh việc này. Tốn mất thời gian gần một tháng, tiêu tốn lượng lớn sức người sức của, bây giờ đều làm xong bản thảo rồi lại đột nhiên được tin không đi được, đương nhiên là ồn ào, bức xúc rồi.
Sắc mặt Nghiêm Phượng Kiều cũng có chút khó coi. Chuyện này là ý tưởng mà mình đưa ra, mặc dù cuối cùng là Nhiếp Chấn Bang quyết định, nhưng người đề xướng dù sao cũng là mình. Bây giờ, làm bao nhiêu công việc xoay quanh cái chuyện này lâu như vậy, bỗng đột nhiên lại phát hiện ra tất cả đều là phí công, tâm trạng không cần nghĩ cũng biết.
- Chủ tịch, các đồng chí, tôi muốn nói mấy câu thế này.
Lúc này, Ba Nhã Nhĩ chậm rãi nói.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Ba Nhã Nhĩ lập tức cũng gật đầu nói:
- Chuyện hội nghị quảng giao kỳ thực lúc đầu tôi đã giữ ý kiến không đồng ý. Người ta là cấp đơn vị gì chứ, đó là hội chợ thương mại nổi tiếng trên cả nước, là một đối tác được rất nhiều nơi muốn gặp gỡ. Chúng ta chỉ là một huyện nhỏ nhoi đi đến đó, người ta cũng không dễ dàng mà bố trí được. Tôi thấy, vẫn là đánh chắc từng bước một chút thì hơn. Thông qua các đơn vị và cơ cấu thường trú trong thành phố, có thể kéo được bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Nghe được câu này, chân mày của Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu lại, này cũng không phải là bởi vì Ba Nhã Nhĩ công kích Nghiêm Phượng Kiều, mà đây chính là luận sự. Loại người giống như Ba Nhã Nhĩ thì trong cơ quan chính quyền cũng không phải là số ít. Bình thường thì luôn là bộ dạng cười haha, với ai cũng rất hòa khí, nhưng một khi có vấn đề gì lại khẩn cấp nhảy ra chỉ trích cái này cái kia, dường như cả thế giới chỉ có ông ta là chính xác vậy.
Vẻ mặt của Nghiêm Phượng Kiều cũng không dễ coi, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Dù sao thì chuyện làm thành cái dạng này, chính mình nói không có chút trách nhiệm nào thì cũng không thể nói vậy được.
Bên cạnh, Bạch Lực Khắc lại lên tiếng nói:
- Đồng chí Ba Nhã Nhĩ, tôi lại cảm thấy, lời của anh có chút quá mức, có vẻ có ý tứ nâng cao mức độ hậu quả của chuyện rồi đấy. Lúc đầu chuyện này là do Chủ tịch huyện Nghiêm đưa ra quả thật không sai. Nhưng lúc đó cũng là thông qua thảo luận của tập thể, tôi còn nhớ anh cũng bỏ phiếu tán thành mà, sao đến bây giờ lại biến thành lỗi của Chủ tịch Nghiêm rồi?
Hiện nay trong Ủy ban nhân dân huyện, cái mà Ba Nhã Nhĩ phụ trách là công tác y tế văn hóa giáo dục. Mặc dù xếp hạng và kinh nghiệm làm việc thì coi như là thứ ba, xếp sau Bạch Lực Khắc, nhưng những công việc này, đều thuộc những thứ nằm ngoài rìa nhất, tức không có tầm quan trọng nhất. Ba Nhã Nhĩ nói như vậy, cũng là có ý như ném đá xuống giếng.
Nhìn cái đoạn đối thoại này của Bạch Lực Khắc và Ba Nhã Nhĩ, Nhiếp Chấn Bang một lần nữa nhíu mày. Trong ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện xuất hiện tình huống như vậy là một dấu hiệu rất không tốt, nhất định phải ngăn chặn, nếu không, cứ công kích lẫn nhau vậy, công việc sau này sẽ không dễ mà triển khai được.
Nhiếp Chấn Bang liền bưng chén trà uống một ngụm, rồi mở miệng nói:
- Được rồi, đã là chuyện trôi qua rồi, không cần tranh luận vấn đề ai đúng ai sai nữa.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang lập tức khiến Bạch Lực Khắc và Ba Nhã Nhĩ đều yên lặng. Uy tín của Nhiếp lão đại vẫn là có. Có ai dám đóng băng nguồn tài chính của Bí thư Huyện ủy, có ai dám xông vào trung tâm của trận động đất? Cả cái quy mô to lớn như hiện nay của huyện Lê, đều là Nhiếp Chấn Bang một tay quy hoạch lên cả. Bây giờ trong huyện Lê, bất luận trong suy nghĩ của cán bộ hay là nhân dân, Nhiếp Chấn Bang đều là nhân vật như sấm đánh bên tai.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Chuyện đã qua thì không cần nói nữa, hãy nói vấn đề hiện tại đi. Bây giờ hội chợ quảng giao đã từ chối rồi, vậy chúng ta phải làm thế nào, rốt cuộc là nên bố trí thế nào, mọi người cũng nên tự khai thác từ ý tưởng của mình đi, tất cả đều có thể nói thoải mái.
- Chủ tịch, tôi nhưng lại cảm thấy, chúng ta đã làm như vậy rồi thì nên tiếp tục làm, đi trăm dặm, nửa chín mươi. Bây giờ chúng ta coi như là đi được nửa đoạn đường rồi, chỉ kém cuối cùng một bước này thôi. Nếu chỉ vì phía hội chợ quảng giao từ chối chúng ta mà từ bỏ, lần sau mà muốn làm lại thì sẽ phải tiêu hao không ít sức người sức của. Từ góc độ kinh tế học mà nói, cũng là một sự lãng phí. Như vậy chi bằng tiếp tục đem bản “Kim chỉ nam đầu tư vào huyện Lê” này làm ra, lúc này chưa dùng đến sẽ có lúc khác dùng đến.
Phạm Chấn Minh sau khi nghe thấy không thể đến hội chợ quảng giao liền vẫn luôn trầm tư về vấn đề này. Lời của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, Phạm Chấn Minh liền nói ra ý nghĩ của mình.
Ngay sau đó, Lý Lâm cũng là hiếm thấy lên tiếng:
- Chủ tịch, tôi cũng đồng ý với ý kiến của Trưởng phòng Phạm. Bây giờ nếu đều đã làm gần xong công việc của giai đoạn đầu rồi, tôi cũng tán thành tiếp tục làm.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng gật đầu nói:
- Ừm, ý kiến của Trưởng phòng Phạm và Chủ tịch Lý rất hay. Làm, nhất định là phải làm, hơn nữa…
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, rất kiên định nói:
- Trưởng phòng Phạm, các anh nắm chặt thời gian. Chỉ có thời gian một tháng, hãy nhanh chóng tạo ra các thứ dành cho việc tuyên truyền đi. Hội chơ quảng giao lần này, chúng ta là phải đi. Người ta không đồng ý thì chúng ta liền không làm sao? Trước tiên đến xem tình hình, với lượng người của hội chợ quảng giao, cho dù là ở bên ngoài tìm một chỗ, chúng ta cũng có thể làm tuyên truyền được, và cũng sẽ có hiệu quả.
Có lời nói của Nhiếp Chấn Bang, đám người Phạm Chấn Minh cũng bắt đầu hành động. Một tháng thời gian nháy mắt đã qua đi. Lúc này đã vào mùa thu rồi, tháng mười đẹp nhất của mùa thu, kim quế đưa hương. Trong huyện thành huyện Lê, suốt hai tháng nay, khách sạn của tập đoàn Ốc Gia cũng đã hoàn thành công việc san bằng mặt phẳng công trình cũng như giai đoàn làm móng, tiến độ của công trình cũng đã tăng rồi.
Công ty Mẫn Nông, lô sản phẩm đầu tiên được Lưu Côn trực tiếp tiêu thụ ở khu vực Trung Đông. Sau chiến tranh vùng Vịnh, ngày tháng của đồng chí lão Saddam cũng không dễ qua. Có Nhiếp Chấn Bang, tầng quan hệ này, Lưu Côn đi đến đó cũng là thượng khách, xuất khẩu thịt cừu nhiều như vậy, lão Saddam đương nhiên là mừng rỡ ngoài mong đợi, suýt nữa còn cho Lưu Côn quốc tịch.
Mà Nhiếp Chấn Bang bên này, Ủy ban nhân dân huyện Lê cũng đã tiến hành xong công việc chuẩn bị xuất phát. Lần này ngoài Nhiếp Chấn Bang đích thân dần đầu đội ngũ đi ra, Chủ nhiệm ủy ban quản lý Nghiêm Phượng Kiều đương nhiên là phải đi. Mặt khác, Phó Chủ nhiệm ủy ban quản lý Cao Viễn Sơn, cùng với Phạm Chấn Minh và Lý Nham của phòng Xúc tiến thương mại, cộng thêm Dịch Quân và thư ký của Nghiêm Phượng Kiều, Hô Diên Ngạo Bác vả mấy nhân viên công tác của Phòng Xúc tiến thương mại, một đoàn mười bảy người, tụ tập đầy đủ, nhộn nhịp ở cổng lớn trụ sở Ủy ban nhân dân.
Lúc này, Trương Sở Bân cũng đích thân đến đây. Chuyện Ủy ban nhân dân huyện Lê muốn tham gia triển lãm bị bên phía hội chợ quảng giao từ chối sớm đã truyền ra khắp huyện Lê rồi. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang lại nhất quyết muốn đi, Trương Sở Bân lúc này lại có một loại tâm trạng giống như là đứng xem kịch vui vậy.
- Chủ tịch Nhiếp, lần này đi, các cậu gánh trên vai trọng trách của sự phát triển huyện Lê. Tôi ở đây liền chúc cậu thuận buồm xuôi gió.
Trương Sở Bân thân thiết bắt tay Nhiếp Chấn Bang nói.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại mang vẻ mặt cười thản nhiên, gật đầu nói:
- Bí thư Trương, ở nhà phiền anh vất vả rồi. Anh hãy ngồi đợi tin tốt của tôi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.