Chương 261: Điều chỉnh trong toàn thành phố
Thái Tấn
19/12/2015
Dựa theo kế hoạch này của Nhiếp Chấn Bang, ngoại trừ bộ máy ủy viên thường vụ thành ủy cần phải tiến hành một sự điều chỉnh nhỏ ra, ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tuyên giáo Tiết Đại Minh điều nhiệm tới Hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê đảm nhiệm Phó bí thư Đảng ủy hội đồng nhân dân; Phó Bí thư thường vụ hội đồng nhân dân thành phố Tân lê Nghiêm Phương Kiều tiếp nhận chức vụ ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng Ban Tuyên giáo thành ủy. Ngoài ra là, Cục trưởng Tài chính Lâm Vĩ Dân đảm nhiệm Phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê.
Cứ như vậy, bố cục cho bộ máy hội nghị thường ủy thành phố Tân Lê của Nhiếp Chấn Bang coi như là hoàn thành bước đầu. Ở bên trong bộ máy ủy viên thường vụ, Nhiếp Chấn Bang bản thân là Bí thư thành ủy, có được một quyền phủ quyết. Mặt khác, Phó Bí thư thành ủy Tạ Dật, Bí thư chính ủy Trần Nhạc, trưởng ban tuyên giáo Nghiêm Phượng Kiều, lại thêm chính mình, đều xem như là người của Nhiếp Chấn Bang. Đây chính là năm phiếu. Lại thêm Tạ Cửu Đạt, Tôn Khắc Văn, Hoàng Thư Dũng cùng với Khúc Phong, bộ máy ủy viên thường vụ thành ủy, chỗ này là chín phiếu. Chu Thần xuống dưới nhậm chức, đây còn không phải là một gã tư lệnh tay không có quyền sao?
Mặt khác, tuyển thêm lấy nguyên Phó chủ tịch huyện Vân, Thang Phương Minh làm Phó chủ tịch thành phố Tân Lê, nguyên Phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân huyện Vân, Mễ Phú Quý làm Phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê, đây tương đương với, hai vị cán bộ này của huyện Vân đều sẽ cảm kích Nhiếp Chấn Bang. Cái thành phố Tân Lê này, dùng hình ảnh giang sơn thiết dũng đề hình dung cũng không quá đáng.
Càng khiến cho Bạch Lực Khắc khiếp sợ chính là, sự điều chỉnh mà Nhiếp Chấn Bang phác họa cho khu hành chính ở thành phố Tân Lê. Ba xã, thị trấn được sát nhập từ Khố thị là Đại Phong, Hồng Kỳ, Xa Đài, chỉnh thể đều nhập vào khu Khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật thành phố Tân Lê. Cứ như vậy, diện tích quy hoạch của toàn bộ khu kinh tế mới sẽ đạt tới trên 130 km vuông, diện tích của trung tâm khu kinh tế mới cũng sẽ đạt tới 40 km vuông. Đây mới thực sự là một khoản kinh phí lớn.
Ít nhất, một cái kế hoạch quy hoạch này đưa ra, nguồn tài chính đầu tư vào khi kinh tế mới năm nay của thành phố Tân Lê, tuyệt đối là sẽ không thấp hơn năm trước. Hiện giờ, tài chính của Tân Lê cũng coi như là dư thừa. Nhưng, đó cũng không phải đủ để chống đỡ được cái lần đầu tư này.
Hơn nữa, cả cái kế hoạch hoàn chỉnh này, còn chẳng qua chỉ là một mở đầu. Kế tiếp, quy hoạch và điều chỉnh mà Nhiếp Chấn Bang dành cho huyện Vân ban đầu, đó mới chính là phần kịch bản quan trọng nhất.
Huyện Vân trước kia, diện tích khu trực thuộc rất rộng lớn, sáu xã, thị trấn tập trung ở khu vực xung quanh thị trấn Vân Sơn. Từng xã, thị trấn một đều có sự phát triển rất lạc hậu. Lúc này đây, dựa theo sự điều chỉnh của Nhiếp Chấn Bang, sáu xã, thị trấn này sẽ sát nhập lại làm bốn. Trong đó, thị trấn Vân Sơn là thị trấn trung tâm ban đầu của huyện có cơ sở vững chắc nên sẽ không có sự điều chỉnh gì. Những nơi khác, xã Đại Minh và xã Hòa Bình, hai xã này cách nhau chưa đến ba cây số nên sát nhập vào nhau, thành lập thị trấn hòa bình, lấy xã Hòa Bình làm trung tâm. Mặc khác, xã Bạch Điền chia làm hai, mỗi bên sát nhập vào thị trấn Khiêu Mã và xã Tân Lâu.
Như vậy, các đơn vị hành chính của huyện Vân nguyên lai trải qua một hồi phân tách, sát nhập sau, chỉ còn lại có bốn xã, thị trấn gồm thị trấn Vân Sơn, thị trấn Hòa Bình, thị trấn Khiêu Mã và xã Tân Lâu. Đối với Đảng ủy và Thành ủy Tân Lê mà nói, giảm bớt số lượng đơn vị hành chính quản hạt, cũng có thể xúc tiến chỉnh thể quy hoạch cùng phát triển của thành phố Tân Lê đối với toàn thành phố.
- Bí thư, kế hoạch này, tốt thì tốt. Nếu sát nhập thành công, đối với công tác khai thác, phát triển của thành phố cũng là có sự thúc đẩy rất to lớn. Như vậy, toàn thành phố quản hạt bên dưới gồm một khu kinh tế mới, mười xã, thị trấn, trọng điểm công việc là có thể nắm giữ được rồi. Nhưng, Bí thư, ở trong việc điều chỉnh nhân sự, sợ là Thành ủy sẽ không đồng ý.
Bạch Lực Khắc trầm tư một hồi, liền quyết định ý kiến của mình.
Dừng một chút, Bạch Lực Khắc cũng có chút lo lắng nói:
- Hơn nữa, Bí thư Nhiếp, tôi lo lắng rằng, các thành viên khác bên trong bộ máy thành ủy, trong lòng cũng sẽ có suy nghĩ khác đó. Lần này, Chu Thần điều nhiệm tới thành phố Tân Lê chúng ta, chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Quyết định lúc này của Thành ủy, nhất định sẽ gây ra một ít ảnh hưởng đối với uy tín của anh ở thành phố Tân Lê.
Lời nói của Bạch Lực Khắc rất chân thực, hoàn toàn là một dạng thái độ như đang bày tỏ tâm sự. Mày Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu lại. Quả thật, giống như lời nói của Bạch Lực Khắc vậy, việc điều chỉnh của khu vực hành chính Tân Lê, cái kế hoạch này nói thì dễ, lấy sự ủng hộ của Đinh Ái Quốc đối với mình, chính quyền thành phố Bá Châu bên kia, chắc có lẽ không có bất kỳ sự dị nghị nào. Nhưng, vấn đề chủ yếu, vẫn còn là trong việc điều chỉnh nhân sự của hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê. Phía mình làm ra sao, thì một mặt chính là đè ép một chút Tiết Đại minh.
Tiết Đại Minh này, am hiểu đầu cơ trục lợi. Trước kia, lúc Trương Sở Bân còn tại nhiệm, cũng xuất hiện không ít chuyện xấu. Hiện tại, theo Chu Thần đi tới, Tiết Đại Minh chắc chắn sẽ bám đi vào. Mặc dù biết đi theo Chu Thần có phiêu lưu, nhưng Tiết Đại Minh vẫn sẽ là giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Dù sao, thiêu thân lao đầu vào lửa, có khả năng cái ngọn lửa này chỉ là một ngọn nến nhỏ, nói như vậy, vẫn còn có khả năng dập tắt cái ngọn lửa nhỏ bé đó. Nhưng, nếu như không bám đi vào, vậy Tiết Đại Minh nhất định sẽ phải chết. Nhiếp Chấn Bang sẽ không bỏ qua gã được. Cho nên, cái điều chỉnh này là bắt buộc phải làm.
Lúc này đây, Lưu Văn Thanh đột nhiên thay đổi, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang có cảm giác trở tay không kịp. Quả nhiên, trong chốn quan trường chính trị, không có bạn bè mãi mãi, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Lúc trước, dựa vào năng lực của mình, Lưu Văn Thanh ủng hộ hết mình, thoạt nhìn, hai người thật sự có quan hệ cấp trên cấp dưới rất tốt, thuộc cùng một phe phái. Nhưng, xét đến cùng, đó là bởi vì bảng thành tích của Nhiếp Chấn Bang ở huyện Lê có thể giúp cho thành tích của Lưu Văn Thanh được cộng thêm điểm vào đó. Nói trắng ra là, đây chẳng qua cũng chỉ là một mối liên hợp lợi ích mà thôi.
Hiện giờ, Lưu Văn Thanh bởi vì chức vụ cấp tỉnh mà mình tha thiết ước mơ đã lâu có thể quay đầu lại ủng hộ Chu Thần. Phải biết rằng, trước năm mới, Lưu Văn Thanh tới Ủy ban Giáo dục thành phố để làm công tác điều tra, chỉ đạo, vẫn còn mù mờ phê bình công tác của Chu Thần làm không tốt. Thế này chỉ mới thoáng qua một cái lễ mừng năm mới xong, thì cũng đã ra sức ủng hộ Chu Thần trở thành Chủ tịch thành phố mới của thành phố Tân Lê. Đây cũng là một sự hợp tác lợi ích. Và đây cũng là hiện thực của quan trường.
Càng thêm ghê tởm hơn chính là, chuyện này xảy ra tạo một sự ảnh hưởng liên đới, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, thật sự là rất lớn. Trong quan trường, những người này đều là lão quỷ cả rồi, mà nói cho dễ nghe thì, đó là có khứu giác chính trị nhạy bén. Còn nói không được dễ nghe thì, đó là có ánh mắt của chó.
Lưu Văn Thanh cố sức ủng hộ Chu Thần, đó không phải là nói rằng giữa Bí thư Nhiếp và Bí thư Lưu có hiểu lầm xuất hiện sao? Giữa một bên là nhân vật đứng đầu Thành ủy cấp Giám đốc sở và một bên là nhân vật đứng đầu Thành ủy của cấp Phó giám đốc sở, chỉ sợ có lẽ đều sẽ lựa chọn người đầu tiên. Hiện giờ, bên trong bộ máy thành ủy thành phố Tân Lê, Nhiếp Chấn Bang có thể tin tưởng được vào, có lẽ là chỉ có Trần Nhạc và Tạ Dật mà thôi. Hiện tại, có lẽ có thể tính thêm cả Bạch Lực Khắc vào nữa. Cho nên, lúc này Nhiếp Chấn Bang mới khẩn cấp muốn đặt Nghiêm Phượng Kiều lên trên vị trí Trưởng ban Tuyên giáo.
Nhìn Bạch Lực Khắc, hiện giờ, Bạch Lực Khắc làm một Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nguyên bản rất có hy vọng để tiến thêm một bước nữa mà đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Nhưng, đến hiện giờ, đó cũng đã bị Chu Thần chiếm được lấy. Trong lòng Bạch Lực Khắc chắc chắn rất bất mãn. Bởi vậy, đây mới là nguyên nhân mà Bạch Lực Khắc chấp nhận giãi bày cảm xúc với mình. Giữa Bí thư và chủ tịch thành phố, Bạch Lực Khắc lựa chọn chính mình, này cũng coi như là một loại lựa chọn dựa trên lợi ích.
Về sau, nếu Chu Thần có thể đưa cho Bạch Lực Khắc càng nhiều lợi ích hơn nữa, có lẽ, Bạch Lực Khắc cũng sẽ thay đổi. Tuy nhiên, giờ phút này, Bạch Lực Khắc vẫn còn có thể tin tưởng được. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Lão Bạch à, lo lắng của anh, tôi cũng hiểu được. Ngăn cản, chắc chắn là sẽ có. Nhưng, tâm ý của tôi đã kiên quyết rồi, anh cũng đừng có khuyên thêm nữa.
Trên thực tế, còn có một câu mà Nhiếp Chấn Bang không nói ra. Nếu bàn về kinh nghiệm, lý lịch, lựa chọn Lý Lâm là tốt nhất. Nhưng, ưu thế của Nghiêm Phượng Kiều, Lý Lâm đó là so sánh không bằng được. Bởi vì, ở phía đằng sau của Nghiêm Phượng Kiều, còn có một Phạm Quốc Lương. Có cái tầng thân phận này, chuyện này, cũng không phải là không có khả năng.
…
Ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang liền đi ô tô chạy tới thành phố Bá Châu. Ở trụ sở làm việc của Hội đồng nhân dân, Ủy ban nhân dân thành phố, trong văn phòng của Đinh Ái Quốc, giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đã ngồi nghiêm chỉnh, nhìn sắc mặt của Đinh Ái Quốc, Nhiếp Chấn Bang rất là chú ý.
Sau một lúc lâu rồi, Đinh Ái Quốc mới buông tài liệu ở trên tay xuống, tháo mắt kính ra, Đinh Ái Quốc cũng cười nói:
- Chấn Bang à, cái phương án điều chỉnh này của cậu, tôi thấy tốt lắm. Ở trong việc phân phối, vừa đảm bảo sự phát triển sau này của khu kinh tế mới, đồng thời cũng đảm bảo quy hoạch chỉnh thể của thành phố Tân Lê. Mà ở trong việc phân chia, sát nhập đơn vị hành chính của huyện Vân, giàu nghèo phối hợp, hợp lý mà đều nhau, cái ý tưởng này, tôi không có bất kỳ ý kiến gì cả. Cứ yên tâm, to gan mà đi làm đi. Ủy ban cùng với hội đồng chính quyền thành phố vẫn luôn ủng hộ cậu, tôi cũng sẽ luôn ủng hộ cậu.
Lời nói của Đinh Ái Quốc, nói được rất là mịt mờ. Ở trong vấn đề Chu Thần nhậm chức Chủ tịch thành phố Tân Lê, Đinh Ái Quốc lựa chọn là bảo lưu ý kiến, Nhiếp Chấn Bang có mặt ngay tại hiện trường. Đây là sự thật, từ chối cũng không có ý nghĩa. Có đôi khi, bảo lưu ý kiến cùng với việc kiên quyết phản đối, đó là hai cái khái niệm khác hẳn nhau. Bởi vậy, giờ phút này, Đinh Ái Quốc cũng muốn e dè cảm thụ của Nhiếp Chấn Bang.
Đối với lựa chọn của Lưu Văn Thanh, Đinh Ái Quốc cũng không tiện đi đánh giá. Bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang và Chu Thần đều rất bí ẩn. Nếu sau lưng Chu Thần có thể dẫn động khiến Lưu Văn Thanh thay đổi thái độ, người đứng đằng sau Nhiếp Chấn Bang, có phải là sẽ có ý kiến đối với Lưu Văn Thanh hay không? Chuyện này, Lưu Văn Thanh rốt cuộc là đúng hay sai, trong một khoảng thời gian ngắn, thật đúng là cũng không dễ mà đánh giá được. Tuy nhiên, bản thân Đinh Ái Quốc, cũng là phải khôi phục, xóa bỏ bớt vết rách giữa ông và Nhiếp Chấn Bang. Ý tứ của những lời nói vừa rồi, liền rất rõ ràng. Tuy rằng, lần trước chính tôi bảo lưu lại ý kiến, nhưng, tôi còn là ủng hộ cậu đấy.
Nhiếp Chấn Bang vào lúc này cũng gật đầu nói:
- Sự ủng hộ cùng với giúp đỡ của Chủ tịch thành phố đối với tôi, tôi vẫn rất rõ ràng. Về sau, không thể thiếu chuyện còn phải làm phiền chủ tịch. Nếu như vậy rồi, tôi cũng xin phép đi về trước rồi.
Kế hoạch này, Nhiếp Chấn Bang báo cáo lên phía trên, ngay lập tức tạo ra một sự chấn động ở thành phố Bá Châu. Giờ phút này, ở trong văn phòng của Lưu Văn Thanh, sắc mặt của ông ta thật sự là khó nhìn. Theo cái nhìn của Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang tiến hành điều chỉnh bộ máy ủy viên thường vụ thành ủy Tân Lê, đây là một loại biến dạng của việc không hài lòng, và đây là không hài lòng với quyết định của Thành ủy. Rất rõ ràng là, lần này sau khi Chu Thần đi xuống đó, chỉ sợ cũng sẽ bị bộ máy thành ủy Tân Lê cô lập mà thôi.
Vừa lúc đó, thư ký Phùng Đại Dũng cũng là thật cẩn thận đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Lưu Văn Thanh đang chau mày, Phùng Đại Dũng biết rất rõ, giờ phút này, Bí thư Lưu chỉ sợ là đang căm tức vì chuyện của thành phố Tân Lê. Lập tức, hắn liền nhỏ giọng nói:
- Bí thư, Chủ tịch Chu đã tới. Anh xem?
Chu Thần đã tới? Điều này khiến cho Lưu Văn Thanh cũng có hơi kinh ngạc, ngón tay gõ gõ ở trên bàn, đây là một cái thói quen của Lưu Văn Thanh, mỗi nghĩ suy nghĩ chuyện gì hoặc là lúc phải nói chuyện, vẫn luôn làm cái động tác này. Trầm ngâm một chút, Lưu Văn Thanh vẫn là quyết định gặp Chu Thần này một lần. Lập tức, ông ta quay sang nói với Phùng Đại Dũng:
- Ừ, để cho cậu ta vào đi.
Giờ phút này, Chu Thần cũng có chút khó chịu. Nhiếp Chấn Bang làm điều chỉnh, rõ ràng là cho thấy sự châm chọc đối với chính mình. Hiện giờ, thành phố Tân Lê này bị hắn “kinh doanh” được giống như là một cái nồi đồng vách sắt vậy. Chính mình đi qua đó, vậy chẳng phải rõ ràng là chờ bị mất quyền rồi sao? Cho nên, Chu Thần lúc này mới vô cùng lo lắng mà chạy tới văn phòng của Lưu Văn Thanh.
Vừa vào cửa, Chu Thần liền có vẻ có chút nôn nóng, người còn chưa ngồi xuống liền mở miệng nói thẳng:
- Bí thư Lưu, lần này Nhiếp Chấn Bang đề xuất cái phương án này, ngài nhưng là ngàn vạn lần đừng đáp ứng đấy. Đây không phải là châm chọc tôi rất rõ ràng rồi sao?
Vừa nghe tới câu nói của Chu Thân, sắc mặt Lưu Văn Thanh liền thay đổi. Cái tên Chu Thần này, thật đúng là coi mình là nhân vật gì rồi chắc. Tuy rằng, Chủ tịch Khu tự trị Thiết Lực Oanh Mã Đề đã đích thân đánh tiếng chào hỏi với mình, mà tuy rằng Chu Thần mi cũng có bối cảnh sâu đấy, nhưng, nói như vậy cũng tính là cái gì? Trong mắt mi còn có bản thân ta đây một Bí thư thành ủy không hả? Lập tức, sắc mặt Lưu Văn Thanh cũng âm trầm cả lại.
Cứ như vậy, bố cục cho bộ máy hội nghị thường ủy thành phố Tân Lê của Nhiếp Chấn Bang coi như là hoàn thành bước đầu. Ở bên trong bộ máy ủy viên thường vụ, Nhiếp Chấn Bang bản thân là Bí thư thành ủy, có được một quyền phủ quyết. Mặt khác, Phó Bí thư thành ủy Tạ Dật, Bí thư chính ủy Trần Nhạc, trưởng ban tuyên giáo Nghiêm Phượng Kiều, lại thêm chính mình, đều xem như là người của Nhiếp Chấn Bang. Đây chính là năm phiếu. Lại thêm Tạ Cửu Đạt, Tôn Khắc Văn, Hoàng Thư Dũng cùng với Khúc Phong, bộ máy ủy viên thường vụ thành ủy, chỗ này là chín phiếu. Chu Thần xuống dưới nhậm chức, đây còn không phải là một gã tư lệnh tay không có quyền sao?
Mặt khác, tuyển thêm lấy nguyên Phó chủ tịch huyện Vân, Thang Phương Minh làm Phó chủ tịch thành phố Tân Lê, nguyên Phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân huyện Vân, Mễ Phú Quý làm Phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê, đây tương đương với, hai vị cán bộ này của huyện Vân đều sẽ cảm kích Nhiếp Chấn Bang. Cái thành phố Tân Lê này, dùng hình ảnh giang sơn thiết dũng đề hình dung cũng không quá đáng.
Càng khiến cho Bạch Lực Khắc khiếp sợ chính là, sự điều chỉnh mà Nhiếp Chấn Bang phác họa cho khu hành chính ở thành phố Tân Lê. Ba xã, thị trấn được sát nhập từ Khố thị là Đại Phong, Hồng Kỳ, Xa Đài, chỉnh thể đều nhập vào khu Khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật thành phố Tân Lê. Cứ như vậy, diện tích quy hoạch của toàn bộ khu kinh tế mới sẽ đạt tới trên 130 km vuông, diện tích của trung tâm khu kinh tế mới cũng sẽ đạt tới 40 km vuông. Đây mới thực sự là một khoản kinh phí lớn.
Ít nhất, một cái kế hoạch quy hoạch này đưa ra, nguồn tài chính đầu tư vào khi kinh tế mới năm nay của thành phố Tân Lê, tuyệt đối là sẽ không thấp hơn năm trước. Hiện giờ, tài chính của Tân Lê cũng coi như là dư thừa. Nhưng, đó cũng không phải đủ để chống đỡ được cái lần đầu tư này.
Hơn nữa, cả cái kế hoạch hoàn chỉnh này, còn chẳng qua chỉ là một mở đầu. Kế tiếp, quy hoạch và điều chỉnh mà Nhiếp Chấn Bang dành cho huyện Vân ban đầu, đó mới chính là phần kịch bản quan trọng nhất.
Huyện Vân trước kia, diện tích khu trực thuộc rất rộng lớn, sáu xã, thị trấn tập trung ở khu vực xung quanh thị trấn Vân Sơn. Từng xã, thị trấn một đều có sự phát triển rất lạc hậu. Lúc này đây, dựa theo sự điều chỉnh của Nhiếp Chấn Bang, sáu xã, thị trấn này sẽ sát nhập lại làm bốn. Trong đó, thị trấn Vân Sơn là thị trấn trung tâm ban đầu của huyện có cơ sở vững chắc nên sẽ không có sự điều chỉnh gì. Những nơi khác, xã Đại Minh và xã Hòa Bình, hai xã này cách nhau chưa đến ba cây số nên sát nhập vào nhau, thành lập thị trấn hòa bình, lấy xã Hòa Bình làm trung tâm. Mặc khác, xã Bạch Điền chia làm hai, mỗi bên sát nhập vào thị trấn Khiêu Mã và xã Tân Lâu.
Như vậy, các đơn vị hành chính của huyện Vân nguyên lai trải qua một hồi phân tách, sát nhập sau, chỉ còn lại có bốn xã, thị trấn gồm thị trấn Vân Sơn, thị trấn Hòa Bình, thị trấn Khiêu Mã và xã Tân Lâu. Đối với Đảng ủy và Thành ủy Tân Lê mà nói, giảm bớt số lượng đơn vị hành chính quản hạt, cũng có thể xúc tiến chỉnh thể quy hoạch cùng phát triển của thành phố Tân Lê đối với toàn thành phố.
- Bí thư, kế hoạch này, tốt thì tốt. Nếu sát nhập thành công, đối với công tác khai thác, phát triển của thành phố cũng là có sự thúc đẩy rất to lớn. Như vậy, toàn thành phố quản hạt bên dưới gồm một khu kinh tế mới, mười xã, thị trấn, trọng điểm công việc là có thể nắm giữ được rồi. Nhưng, Bí thư, ở trong việc điều chỉnh nhân sự, sợ là Thành ủy sẽ không đồng ý.
Bạch Lực Khắc trầm tư một hồi, liền quyết định ý kiến của mình.
Dừng một chút, Bạch Lực Khắc cũng có chút lo lắng nói:
- Hơn nữa, Bí thư Nhiếp, tôi lo lắng rằng, các thành viên khác bên trong bộ máy thành ủy, trong lòng cũng sẽ có suy nghĩ khác đó. Lần này, Chu Thần điều nhiệm tới thành phố Tân Lê chúng ta, chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Quyết định lúc này của Thành ủy, nhất định sẽ gây ra một ít ảnh hưởng đối với uy tín của anh ở thành phố Tân Lê.
Lời nói của Bạch Lực Khắc rất chân thực, hoàn toàn là một dạng thái độ như đang bày tỏ tâm sự. Mày Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu lại. Quả thật, giống như lời nói của Bạch Lực Khắc vậy, việc điều chỉnh của khu vực hành chính Tân Lê, cái kế hoạch này nói thì dễ, lấy sự ủng hộ của Đinh Ái Quốc đối với mình, chính quyền thành phố Bá Châu bên kia, chắc có lẽ không có bất kỳ sự dị nghị nào. Nhưng, vấn đề chủ yếu, vẫn còn là trong việc điều chỉnh nhân sự của hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê. Phía mình làm ra sao, thì một mặt chính là đè ép một chút Tiết Đại minh.
Tiết Đại Minh này, am hiểu đầu cơ trục lợi. Trước kia, lúc Trương Sở Bân còn tại nhiệm, cũng xuất hiện không ít chuyện xấu. Hiện tại, theo Chu Thần đi tới, Tiết Đại Minh chắc chắn sẽ bám đi vào. Mặc dù biết đi theo Chu Thần có phiêu lưu, nhưng Tiết Đại Minh vẫn sẽ là giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Dù sao, thiêu thân lao đầu vào lửa, có khả năng cái ngọn lửa này chỉ là một ngọn nến nhỏ, nói như vậy, vẫn còn có khả năng dập tắt cái ngọn lửa nhỏ bé đó. Nhưng, nếu như không bám đi vào, vậy Tiết Đại Minh nhất định sẽ phải chết. Nhiếp Chấn Bang sẽ không bỏ qua gã được. Cho nên, cái điều chỉnh này là bắt buộc phải làm.
Lúc này đây, Lưu Văn Thanh đột nhiên thay đổi, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang có cảm giác trở tay không kịp. Quả nhiên, trong chốn quan trường chính trị, không có bạn bè mãi mãi, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Lúc trước, dựa vào năng lực của mình, Lưu Văn Thanh ủng hộ hết mình, thoạt nhìn, hai người thật sự có quan hệ cấp trên cấp dưới rất tốt, thuộc cùng một phe phái. Nhưng, xét đến cùng, đó là bởi vì bảng thành tích của Nhiếp Chấn Bang ở huyện Lê có thể giúp cho thành tích của Lưu Văn Thanh được cộng thêm điểm vào đó. Nói trắng ra là, đây chẳng qua cũng chỉ là một mối liên hợp lợi ích mà thôi.
Hiện giờ, Lưu Văn Thanh bởi vì chức vụ cấp tỉnh mà mình tha thiết ước mơ đã lâu có thể quay đầu lại ủng hộ Chu Thần. Phải biết rằng, trước năm mới, Lưu Văn Thanh tới Ủy ban Giáo dục thành phố để làm công tác điều tra, chỉ đạo, vẫn còn mù mờ phê bình công tác của Chu Thần làm không tốt. Thế này chỉ mới thoáng qua một cái lễ mừng năm mới xong, thì cũng đã ra sức ủng hộ Chu Thần trở thành Chủ tịch thành phố mới của thành phố Tân Lê. Đây cũng là một sự hợp tác lợi ích. Và đây cũng là hiện thực của quan trường.
Càng thêm ghê tởm hơn chính là, chuyện này xảy ra tạo một sự ảnh hưởng liên đới, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, thật sự là rất lớn. Trong quan trường, những người này đều là lão quỷ cả rồi, mà nói cho dễ nghe thì, đó là có khứu giác chính trị nhạy bén. Còn nói không được dễ nghe thì, đó là có ánh mắt của chó.
Lưu Văn Thanh cố sức ủng hộ Chu Thần, đó không phải là nói rằng giữa Bí thư Nhiếp và Bí thư Lưu có hiểu lầm xuất hiện sao? Giữa một bên là nhân vật đứng đầu Thành ủy cấp Giám đốc sở và một bên là nhân vật đứng đầu Thành ủy của cấp Phó giám đốc sở, chỉ sợ có lẽ đều sẽ lựa chọn người đầu tiên. Hiện giờ, bên trong bộ máy thành ủy thành phố Tân Lê, Nhiếp Chấn Bang có thể tin tưởng được vào, có lẽ là chỉ có Trần Nhạc và Tạ Dật mà thôi. Hiện tại, có lẽ có thể tính thêm cả Bạch Lực Khắc vào nữa. Cho nên, lúc này Nhiếp Chấn Bang mới khẩn cấp muốn đặt Nghiêm Phượng Kiều lên trên vị trí Trưởng ban Tuyên giáo.
Nhìn Bạch Lực Khắc, hiện giờ, Bạch Lực Khắc làm một Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nguyên bản rất có hy vọng để tiến thêm một bước nữa mà đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Nhưng, đến hiện giờ, đó cũng đã bị Chu Thần chiếm được lấy. Trong lòng Bạch Lực Khắc chắc chắn rất bất mãn. Bởi vậy, đây mới là nguyên nhân mà Bạch Lực Khắc chấp nhận giãi bày cảm xúc với mình. Giữa Bí thư và chủ tịch thành phố, Bạch Lực Khắc lựa chọn chính mình, này cũng coi như là một loại lựa chọn dựa trên lợi ích.
Về sau, nếu Chu Thần có thể đưa cho Bạch Lực Khắc càng nhiều lợi ích hơn nữa, có lẽ, Bạch Lực Khắc cũng sẽ thay đổi. Tuy nhiên, giờ phút này, Bạch Lực Khắc vẫn còn có thể tin tưởng được. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Lão Bạch à, lo lắng của anh, tôi cũng hiểu được. Ngăn cản, chắc chắn là sẽ có. Nhưng, tâm ý của tôi đã kiên quyết rồi, anh cũng đừng có khuyên thêm nữa.
Trên thực tế, còn có một câu mà Nhiếp Chấn Bang không nói ra. Nếu bàn về kinh nghiệm, lý lịch, lựa chọn Lý Lâm là tốt nhất. Nhưng, ưu thế của Nghiêm Phượng Kiều, Lý Lâm đó là so sánh không bằng được. Bởi vì, ở phía đằng sau của Nghiêm Phượng Kiều, còn có một Phạm Quốc Lương. Có cái tầng thân phận này, chuyện này, cũng không phải là không có khả năng.
…
Ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang liền đi ô tô chạy tới thành phố Bá Châu. Ở trụ sở làm việc của Hội đồng nhân dân, Ủy ban nhân dân thành phố, trong văn phòng của Đinh Ái Quốc, giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đã ngồi nghiêm chỉnh, nhìn sắc mặt của Đinh Ái Quốc, Nhiếp Chấn Bang rất là chú ý.
Sau một lúc lâu rồi, Đinh Ái Quốc mới buông tài liệu ở trên tay xuống, tháo mắt kính ra, Đinh Ái Quốc cũng cười nói:
- Chấn Bang à, cái phương án điều chỉnh này của cậu, tôi thấy tốt lắm. Ở trong việc phân phối, vừa đảm bảo sự phát triển sau này của khu kinh tế mới, đồng thời cũng đảm bảo quy hoạch chỉnh thể của thành phố Tân Lê. Mà ở trong việc phân chia, sát nhập đơn vị hành chính của huyện Vân, giàu nghèo phối hợp, hợp lý mà đều nhau, cái ý tưởng này, tôi không có bất kỳ ý kiến gì cả. Cứ yên tâm, to gan mà đi làm đi. Ủy ban cùng với hội đồng chính quyền thành phố vẫn luôn ủng hộ cậu, tôi cũng sẽ luôn ủng hộ cậu.
Lời nói của Đinh Ái Quốc, nói được rất là mịt mờ. Ở trong vấn đề Chu Thần nhậm chức Chủ tịch thành phố Tân Lê, Đinh Ái Quốc lựa chọn là bảo lưu ý kiến, Nhiếp Chấn Bang có mặt ngay tại hiện trường. Đây là sự thật, từ chối cũng không có ý nghĩa. Có đôi khi, bảo lưu ý kiến cùng với việc kiên quyết phản đối, đó là hai cái khái niệm khác hẳn nhau. Bởi vậy, giờ phút này, Đinh Ái Quốc cũng muốn e dè cảm thụ của Nhiếp Chấn Bang.
Đối với lựa chọn của Lưu Văn Thanh, Đinh Ái Quốc cũng không tiện đi đánh giá. Bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang và Chu Thần đều rất bí ẩn. Nếu sau lưng Chu Thần có thể dẫn động khiến Lưu Văn Thanh thay đổi thái độ, người đứng đằng sau Nhiếp Chấn Bang, có phải là sẽ có ý kiến đối với Lưu Văn Thanh hay không? Chuyện này, Lưu Văn Thanh rốt cuộc là đúng hay sai, trong một khoảng thời gian ngắn, thật đúng là cũng không dễ mà đánh giá được. Tuy nhiên, bản thân Đinh Ái Quốc, cũng là phải khôi phục, xóa bỏ bớt vết rách giữa ông và Nhiếp Chấn Bang. Ý tứ của những lời nói vừa rồi, liền rất rõ ràng. Tuy rằng, lần trước chính tôi bảo lưu lại ý kiến, nhưng, tôi còn là ủng hộ cậu đấy.
Nhiếp Chấn Bang vào lúc này cũng gật đầu nói:
- Sự ủng hộ cùng với giúp đỡ của Chủ tịch thành phố đối với tôi, tôi vẫn rất rõ ràng. Về sau, không thể thiếu chuyện còn phải làm phiền chủ tịch. Nếu như vậy rồi, tôi cũng xin phép đi về trước rồi.
Kế hoạch này, Nhiếp Chấn Bang báo cáo lên phía trên, ngay lập tức tạo ra một sự chấn động ở thành phố Bá Châu. Giờ phút này, ở trong văn phòng của Lưu Văn Thanh, sắc mặt của ông ta thật sự là khó nhìn. Theo cái nhìn của Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang tiến hành điều chỉnh bộ máy ủy viên thường vụ thành ủy Tân Lê, đây là một loại biến dạng của việc không hài lòng, và đây là không hài lòng với quyết định của Thành ủy. Rất rõ ràng là, lần này sau khi Chu Thần đi xuống đó, chỉ sợ cũng sẽ bị bộ máy thành ủy Tân Lê cô lập mà thôi.
Vừa lúc đó, thư ký Phùng Đại Dũng cũng là thật cẩn thận đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Lưu Văn Thanh đang chau mày, Phùng Đại Dũng biết rất rõ, giờ phút này, Bí thư Lưu chỉ sợ là đang căm tức vì chuyện của thành phố Tân Lê. Lập tức, hắn liền nhỏ giọng nói:
- Bí thư, Chủ tịch Chu đã tới. Anh xem?
Chu Thần đã tới? Điều này khiến cho Lưu Văn Thanh cũng có hơi kinh ngạc, ngón tay gõ gõ ở trên bàn, đây là một cái thói quen của Lưu Văn Thanh, mỗi nghĩ suy nghĩ chuyện gì hoặc là lúc phải nói chuyện, vẫn luôn làm cái động tác này. Trầm ngâm một chút, Lưu Văn Thanh vẫn là quyết định gặp Chu Thần này một lần. Lập tức, ông ta quay sang nói với Phùng Đại Dũng:
- Ừ, để cho cậu ta vào đi.
Giờ phút này, Chu Thần cũng có chút khó chịu. Nhiếp Chấn Bang làm điều chỉnh, rõ ràng là cho thấy sự châm chọc đối với chính mình. Hiện giờ, thành phố Tân Lê này bị hắn “kinh doanh” được giống như là một cái nồi đồng vách sắt vậy. Chính mình đi qua đó, vậy chẳng phải rõ ràng là chờ bị mất quyền rồi sao? Cho nên, Chu Thần lúc này mới vô cùng lo lắng mà chạy tới văn phòng của Lưu Văn Thanh.
Vừa vào cửa, Chu Thần liền có vẻ có chút nôn nóng, người còn chưa ngồi xuống liền mở miệng nói thẳng:
- Bí thư Lưu, lần này Nhiếp Chấn Bang đề xuất cái phương án này, ngài nhưng là ngàn vạn lần đừng đáp ứng đấy. Đây không phải là châm chọc tôi rất rõ ràng rồi sao?
Vừa nghe tới câu nói của Chu Thân, sắc mặt Lưu Văn Thanh liền thay đổi. Cái tên Chu Thần này, thật đúng là coi mình là nhân vật gì rồi chắc. Tuy rằng, Chủ tịch Khu tự trị Thiết Lực Oanh Mã Đề đã đích thân đánh tiếng chào hỏi với mình, mà tuy rằng Chu Thần mi cũng có bối cảnh sâu đấy, nhưng, nói như vậy cũng tính là cái gì? Trong mắt mi còn có bản thân ta đây một Bí thư thành ủy không hả? Lập tức, sắc mặt Lưu Văn Thanh cũng âm trầm cả lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.