Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 164: Đoạt Công Lao

Thái Tấn

14/11/2015



Trong phòng họp nhỏ của Huyện ủy.

Trên mặt bàn, một tấm bản vẽ quy hoạch quy mô lớn đã được mở rộng sẵn ra rồi. Lúc này, vẻ mặt Trương Sở Bân có vẻ có chút hưng phấn, chỉ tay vào bản vẽ, nói với Trình Tân Hoa:

- Bí thư Trình, anh xem, đây là phương án mà chúng tôi mới làm ra gần đây nhất. Theo suy tính ban đầu thì nó sẽ nằm ở khu vực thị trấn phía Bắc của huyện Lê, khu vực gần với bên thành phố Kho. Diện tích xác định ra là khoảng 20km2, làm khu Khai thác phát triển kinh tế của huyện Lê chúng tôi, đồng thời cũng là trụ sở làm việc mới của huyện Lê.

20km2? Vừa nghe tới mấy chữ này của Trương Sở Bân, Nhiếp Chấn Bang liền nhíu mày lại. Dường như, từ sau khi bắt đầu công tác chuẩn bị dự án khu kinh tế mới thì sự khác biệt giữa hai người đã dần dần tăng lên. 20km2, chỉ sợ là, hiện giờ toàn bộ thị trấn của huyện Lê cộng lại cũng không có diện tích lớn như vậy. Chỉ riêng cơ sở vật chất và phương tiện kỹ thuật xây dựng cũng đã là một gánh nặng khổng lồ rồi. Hoặc không, nói càng trắng ra một chút, đây căn bản là cái mà Ủy ban nhân dân huyện Lê không thể chịu đựng nổi.

Trình Tân Hoa hơi chút sửng sốt, cũng là thấy được bộ dáng nhíu mày lại của Nhiếp Chấn Bang. Trình Tân Hoa thực ra cũng rất hiểu suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang. Cái dự án khu kinh tế mới này nếu như là do thành phố Bá Châu đưa ra thì mặc dù là có hơi lớn một chút, nhưng, cũng không phải là không thể tiếp nhận được. Dù sao, lấy năng lực của cả thành phố, lấy ưu thế của một thành phố cấp tỉnh, vừa tung ra thì ít nhất cũng là khu Khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật cấp thành phố, cấp tỉnh cũng phải là vấn đề gì khó khăn. Hơn nữa, trong các vấn đề liên quan tới tài chính cũng sẽ có được một sự đảm bảo đầy đủ. Nhưng, nếu đổi thành huyện Lê mà nói, vậy thì có vẻ có chút mơ mộng hão huyền rồi. Hiện giờ, cái phương án này của huyện lê có chút cảm giác rất giống với Phù khoa phong của Đại nhảy vọt ngày trước.

Lúc này nếu như mà không có người thì Trình Tân Hoa quả thực là có thể không chút khách khí mà phê bình một hồi. Nhưng hiện giờ, dù sao cũng là ngay trước mặt của một đám ủy viên thường vụ có liên quan của huyện Lê, ít nhiều cũng phải giữ chút mặt mũi cho Trương Sở Bân. Hơn nữa, quan trọng là, Trình Tân Hoa suy tính, đó là mặt mũi của Lưu Văn Thanh. Nếu như ở huyện Lê, ngay trước mặt ban cán bộ huyện Lê, mình lại phê bình Trương Sở Bân, nếu rơi vào tai của Lưu Văn Thanh, khó tránh khỏi Bí thư Lưu sẽ có chút ý kiến gì đó. Nhưng, cứ như vậy để mặc cho Trương Sở Bân đứng khoác lác, đây là tự tra tấn chính mình. Trình Tân Hoa cũng không muốn chịu cái dạng này. Lập tức, Trình Tân Hoa cũng cười nói:

- Các đồng chí huyện Lê có được ý tưởng thế này, cũng là rất tốt. Tuy nhiên, có một số việc, vẫn là phải nghiên cứu, suy tính nhiều hơn. Ý tưởng về dự án khu kinh tế mới quả thật không tồi, nhưng mà, trong vấn đề thu hút đầu tư, trong vấn đề chính sách, những thứ phối hợp như thế này, còn cần phải gia tăng thêm một chút. Phải làm được, xây lên được, dẫn ra ngoài được, có hiệu quả, có thành công, như vậy, mới coi như là một khu kinh tế mới đủ tiêu chuẩn.

Huyện ủy huyện Lê

Trong phòng làm việc của Trương Sở Bân, lúc này, Trương Sở Bân đang nhìn bản báo cáo của Nhiếp Chấn Bang về việc phát triển quy hoạch khu kinh tế mới.

Xem hết toàn bộ báo cáo, hàng lông mày của Trương Sở Bân cũng nhíu lại vào nhau. So sánh với bản báo cáo của Nhiếp Chấn Bang, ý tưởng của chính mình, hiển nhiên chính là một cái phế phẩm. Trong vấn đề diện tích, Nhiếp Chấn Bang cũng điều chỉnh xuống còn 6km2, diện tích này, không lớn không nhỏ, đối với tình trạng hiện tại của huyện Lê mà nói, coi như là vừa vặn. Mặt khác, ở trong báo cáo, mấy điều mà Nhiếp Chấn Bang đề xuất ra, đều khiến cho Trương Sở Bân có cảm giác mở mang tầm mắt.

Thứ nhất, vấn đề bảo vệ môi trường. So với những khu kinh tế mới khác chỉ biết theo đuổi một cách phiến diện thành tích, kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang từ lúc vừa mới bắt đầu, liền chú trọng tới vấn đề bảo vệ môi trường. Trong vấn đề lựa chọn nhà đầu tư, một điều kiện rất rõ ràng chính là, muốn được đầu tư vào huyện Lê, phải thông qua được vòng khảo hạch, đánh giá hoàn cảnh. Trong vấn đề này, nếu như Cục bảo vệ môi trường không thông qua, vậy thì hết thảy đều không càn bàn bạc nữa.

Điểm này, ngay lập tức khiến cho chân mày Trương Sở Bân nhíu lại. Một cái địa phương nghèo như huyện Lê này, có nhà đầu tư tới đây cũng là không tệ rồi, còn có nhiều cửa phải qua như vậy, thế này thì còn thu hút đầu tư thế nào được.

Điều thứ hai, Trương Sở Bân cũng rất là đồng ý. Nhiếp Chấn Bang đề xuất ba thông hai không, tức là, tư tưởng cán bộ huyện Lê thông suốt, phục vụ thông suốt, môi trường thông suốt, đầu từ không thủ tục, ban ngành không đóng cửa. Điểm này, cũng có cùng ý nghĩa với đường giao thông màu xanh của huyện Dương Ngô.

Điều thứ ba, Nhiếp Chấn Bang có ý tứ là, dựa trên nguồn tài nguyên đặc sắc của bản địa, dựa vào ngành chăn nuôi nông nghiệp cũng như ngành công nghiệp khai thác đá của địa phương để thu hút các xí nghiệp gia công, chế biên sản phẩm từ thịt, các xí nghiệp dệt len, chế tạo sản phẩm thuộc da. Dựa vào tài nguyên chăn nuôi, trông trọt của huyện Lê, dựa vào công ty Mẫn Nông, từ đó hình thành một mô hình phát triển đầu tàu, hình thành một quy mô lớn dần từ chăn nuôi gia súc, đến giết mổ và gia công, chế biển các chế phẩm từ thịt và da. Tạo ra hiệu ứng, cố gắng đưa huyện Lê xây dựng thành một trung tâm cung cấp da, lông và một căn cứ thuộc da của địa khu Tây Bắc. Dựa trên cơ sở này, thu hút một số xí nghiệp sản xuất đồ dùng bằng da. Như vậy, có thể giảm thiểu rất nhiều chi phí sản xuất, giảm bớt chi phí lưu thông hàng hóa.

Suốt hơn mười trang giấy bản quy hoạch phát triển, Trương Sở Bân tốn gần nửa tiếng đồng hồ mới đọc xong. Giờ phút này, thả tài liệu xuống, Trương Sở Bân cũng có chút cảm xúc dần, quay sang nói với Trưởng ban tuyên giáo Tiết Đại Minh đang ngồi trên sô pha:



- Lão Tiết này, cậu cũng nhìn thử bản quy hoạch này của Nhiếp Chấn Bang đi, Cao ốc kiến linh (mượn từ chuyện của Lưu Bang và Hàn Tín, trong đó câu này có nghĩa là đứng từ trên cao nhìn xuống mà không có thứ gì có thể ngăn trở được, giống như là cầm bình nước đổ từ trên đỉnh lầu xuống mà không bị cản trở, tác giả viết nhầm chữ , đáng nhẽ phải là chữ mới đúng), rất có ý tưởng. Nhiếp Chấn Bang quả nhiên không hổ danh là nghiên cứu sinh về kinh tế học, là một người rất có tài.

Tiết Đại Minh nhận tập tài liệu, cũng không có đọc. Theo cái nhìn của Tiết Đại Minh thì, Trương Sở Bân làm như thế này cũng là có vẻ hơi quá mức. Bí thư huyện ủy, nhưng chuyện gì cũng nhường Chủ tịch huyện. Chỉ sợ, còn tiếp tục như vậy thì toàn bộ cán bộ huyện Lê sẽ chỉ còn biết có Nhiếp Chấn Bang mà không biết có Bí thư Trương nữa. Mà nói theo một ý nghĩa càng sâu hơn chính là, Tiết Đại Minh cũng là suy tính cho chính mình nữa. Là người thuộc cùng một dây với Trương Sở Bân, chỉ khi Trương Sở Bân càng cường thế thì chính mình cũng như địa vị của chính mình ở huyện Lê mới có thể càng cao hơn được.

Lập tức, Tiết Đại Minh cũng cười nói:

- Bí thư, có mấy lời này, tôi không biết có nên nói hay không?

Là một tâm phúc của chính mình, do chính mình thu nhận, Trương Sở Bân tự nhiên là tín nhiệm vô cùng, lập tức, Trương Sở Bân cũng cười nói:

- Lão Tiết cậu đấy, ở chỗ này của tôi còn phải khách sáo như vậy. Cái gì mà nên nói hay không chứ. Giữa chúng ta còn có cái gì phải chú ý sao? Cậu cứ việc nói, coi như là một cuộc nói chuyện phiếm bình thường là được rồi.

Tiết Đại Minh gật gật đầu, lập tức cũng nở nụ cười. Với thái độ đó của Trương Sở Bân, Tiết Đại Minh thật vui sướng, điều này thể hiện rõ rằng, địa vị của mình ở trong lòng Trương Sở Bân là như thế nào. Trầm tư trong đầu một chút, Tiết Đại Minh cũng mở miệng nói:

- Bí thư, anh thử suy nghĩ xem, kế hoạch này, tốt thì tốt, nhưng, tôi cảm thấy rằng, vẫn còn có một vài thiếu sót. Chỉnh thể mà nói, tư tưởng cá nhân của nông dân hơi nặng nề một chút. Dựa vào ngành chăn nuôi, nông nghiệp cùng với khai thác quặng đá, thế này có phải là có chút khác biệt so với ý nghĩa ban đầu của khu kinh tế mới rồi không? Tôi thấy, vẫn là phải xây dựng dựa vào khoa học kỹ thuật hiện đại, xây dựng các xí nghiệp công nghệ cao, như vậy mới coi như là phù hợp với khác niệm cơ bản của khu kinh tế mới. Hơn nữa, Bí thư, anh ngẫm lại mà xem, trong vấn đề lựa chọn chủ nhiệm cho khu kinh tế mới, tôi đề nghị Bí thư anh vẫn là nên suy xét một cách thận trọng hơn.

- Tôi thấy Bí thư công ủy của khu kinh tế mới bên phía huyện Dương Ngô đều là do Phó bí thư huyện ủy kiêm nhiệm. Chủ nhiệm Ban quản lý cũng là đề bạt các cán bộ lên. Trong phương diện này, tôi cảm thấy được, hay là để cho Bí thư anh tự mình kiêm nhiệm Bí thư công ủy khu kinh tế mới thì thỏa đáng hơn.

- Hả? Tôi tự mình kiêm nhiệm Bí thư công ủy?

Trương Sở Bân cũng hơi chút sửng sốt. Vấn đề này, đúng là Trương Sở Bân chưa từng nghĩ tới thật.

Giờ phút này, Tiết Đại Minh cũn gật đầu nói:

- Bí thư, anh thử ngẫm lại đi, khu kinh tế mới này của chúng ta, chỉ sợ là khu kinh tế mới

đầu tiên ở trong khu tự trị Tây Bắc này, ngoại trừ khu Khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật của thành phố Ô bên kia. Cái này một khi bắt đầu, chỉ sợ toàn bộ đặc khu đều sẽ chấn động, đây cũng là một cái thành tích không thể bỏ qua được. Hơn nữa, hơn nữa, hiện tại trong lớp cán bộ huyện Lê phía dưới, cũng đã có chút đồn thổi.

Ý tứ của Tiết Đại Minh, Trương Sở Bân rất rõ ràng. Đối với người cấp dưới này, Trương Sở Bân vẫn còn đủ hiểu biết, nếu nói có năng lực nhiều thế nào thì thật ra là không có. Nhưng, Tiết Đại Minh có một ưu điểm lớn nhất chính là, lòng trung thành đối với chính mình. Ý tứ của lời nói này, Trương Sở Bân cũng rất hiểu. Cái khu kinh tế mới này, là một cái bánh ngọt rất lớn, khi đã làm xong thì đây chính là một cái thành tích rất quan trọng. Nếu như khu kinh tế mới này nằm trong tay của Nhiếp Chấn Bang thì chính mình tuy rằng cũng không thiếu một chân được, nhưng, cái miếng lớn nhất kia cũng là sẽ không chiếm được rồi.

Trương Sở Bân cũng có chút cảm động, liền cười nói:



- Nói cái gì, Đại Minh, tôi thế nào lại cảm thấy hôm nay cậu cứ ấp a ấp úng vậy, có đồn đãi gì, cứ việc nói thẳng ra là được.

Nhìn sắc mặt Trương Sở Bân, Tiết Đại Minh liền cũng gật đầu nói:

- Bí thư, tôi nói ra rồi thì anh cũng đừng nóng giận. Từ sau khi Chủ tịch nhiếp đề cử bốn trưởng phòng mới xong, hiện giờ, ở trong huyện đều đồn lên rằng, lời nói của Chủ tịch Nhiếp, chỉ sợ là còn có tác dụng hơn so với anh, đồng thời còn đều đồn rằng, Bí thư anh cũng chỉ là một cái biển treo ở đấy mà thôi.

Vừa nghe được câu này, sắc mặt của Trương Sở Bân cũng âm trầm cả xuống. Phất phất tay, ông ta mới trầm giọng nói:

- Đồng chí Đại Minh, lời nói như vậy, về sau bớt nói đi. Chủ tịch Nhiếp vẫn còn rất tôn trọng tôi đấy. Mấy cái lời nói kiểu phá hư tính đoàn kết của bộ máy như vậy, về sau không cần phải nhắc lại nữa.

Lời nói tuy là vậy, nhưng, cũng đã để lại một vài tia ngăn cách ở trong lòng Trương Sở Bân rồi. Liên hệ với tình hình trong khoảng thời gian gần đây, bên phía Nhiếp Chấn Bang, người tới cửa báo cáo, đó là ngựa xe như nước. Còn phía mình thì lại là vắng vẻ đìu hiu. Nếu nói không có suy nghĩ gì thì cũng là nói dối.

Lúc này Tiết Đại Minh cũng đứng thẳng lên, mục đích đã đạt được. Chỉ có câu dục vọng cũng như tâm tư của Trương Sở Bân lên rồi thì chuyện kế tiếp, sẽ dễ dàng thực hiện. Ngay lập tức, Tiết Đại Minh cũng cười nói:

- Bí thư, vậy anh cứ làm việc đi. Tôi xin phép về làm việc trước đây.

Đợi đến khi tiễn Tiết Đại Minh đi rồi, sắc mặt Trương Sở Bân cũng chìm hẳn xuống. Lời nói của TIết Đại Minh, quả thật khiến cho Trương Sở Bân động đậy không ít suy nghĩ. Nguyên bản, Trương Sở Bân còn có chút tán thưởng đối với kế hoạch này của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng, lúc này, sau khi đã thay đổi thái độ rồi, thấy thế nào cũng đều cảm thấy được có chút không vừa mắt. Lập tức, Trương Sở Bân đứng lên, gọi với ra bên ngoài:

- Tiểu Lưu, chuẩn bị một chút, thông báo cho Tiểu Mã một tiếng, chuẩn bị xe, chúng ta đi lên thành phố.

Từ huyện Lê đến nội thành thành phố Bá Châu, khoảng cách chừng 50 km, khi màn đêm mới vừa buông xuống thì lúc này, Trương Sở Bân mới tới được nội thành. Nhìn đèn đường bên ngoài cửa kính xe, Trương Sở Bân đồng thời cũng mở miệng phân phó một tiếng:

- Tiểu Mã, đi thẳng tới bên khu nhà ở của Thành ủy bên kia, sau đó, cậu với Tiểu Lưu đi trước tới khách sạn Bá Châu thuê sẵn phòng nghỉ ngơi. Sau mười giờ thì hãy tới đón tôi đi.

Bên phía Lưu Văn Thanh, Trương Sở Bân đã liên hệ trước đó sẵn rồi. Vừa đi vào phòng khách, Lưu Văn Thanh liền cười nói:

- Tiểu Trương, cậu vội vã tới đây như vậy, có chuyện gì sao?

Giờ phút này, Trương Sở Bân liền đi tới trước ghế sô pha, sau khi ngồi xuống, liền cầm bản kế hoạch mà chính mình viết về khu kinh tế mới đặt lên trên bàn, rồi lúc này mới nói:

- Bí thư Lưu, muộn như vậy còn tới đây quấy rầy anh nghỉ ngơi, chủ yếu là muốn báo cáo với anh một chút về kế hoạch công việc mới nhất của huyện Lê

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook