Chương 220: Động Thái Của Chu Gia
Thái Tấn
08/12/2015
Đúng bảy giờ tối, tất cả cán bộ huyện Lê đã tập hợp trong phòng Nhiếp Chấn Bang. Khách sạn Lệ Hoa, phòng 609, đây chính là phòng của Nhiếp Chấn Bang.
Cả căn phòng theo kiểu một phòng ngủ cùng một phòng khách.
Dù sao, Nhiếp Chấn Bang cũng là đại diện cho bộ mặt của Ủy ban nhân dân huyện Lê. Đường đường là một Chủ tịch huyện, mà còn phải cùng với những người khác chen chúc trong một căn phòng, có vẻ cũng không được tốt. Tuy nhiên hiện giờ, tòan bộ phòng ngủ và phòng khách đều chất đầy các loại tài liệu tuyên truyền.
Lúc này tất cả mọi người đều tụ họp lại ở trong đây. Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là ngồi ở ghế sô pha đối diện với TV, ngay bên cạnh, phía bên phải là Nghiêm Phượng Kiều, phía bên trái là Phạm Chấn Minh, đây là hai trong số các cán bộ tới Việt Đông lần này, có chức vụ cao nhất, ngoài Nhiếp Chấn Bang ra. Hai bên sô pha, một bên là Dịch Quân và Hô Diên Ngạo Bác, một bên là Lý Nham và Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư. Còn các nhân viên công tác khác thì cũng chỉ có thể đứng phía sau nhìn.
Theo đúng như giờ đã báo, chương trình “7h mỗi ngày” đúng giờ phát sóng. Phần đầu chủ yếu là đưa tin các lãnh đạo quốc gia tham dự các hoạt động cùng với công tác thị sát ở các nơi. Phần tiếp theo, hình ảnh của người phát thanh viên xuất hiện, dùng tiếng phổ thông vô cùng chuẩn nói:
- Ngày hôm trước, hội chợ quảng giao chính thức được khai mạc tại Việt Châu. Số lượng doanh nghiệp cùng với các khách hàng thương mại tham dự vào hội chợ đạt đến một con số lớn. Trong hội chợ quảng giao lần này, đến từ Khu tự trị Tây Bắc, Ủy ban nhân dân huyện Lê lần đầu tiên lấy danh nghĩa của một đơn vị chính quyền tham gia triển lãm.
Tiếp theo, hình ảnh thay đổi, chuyển đến hiện trường hội chợ Quảng Giao. Những người có liên quan thấy chính mình xuất hiện trên ti vi đều rất kích động. Trong phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại đang nghe lời thuyết minh trên truyền hình. Phóng viên thông tấn xã Hoa Hạ đưa tin: ngày hôm qua, hội chợ Quảng Giao nghênh đón một đoàn khách đặc biệt là các nhân viên công tác tại Ủy ban nhân dân huyện Lê thuộc khu tự trị Tây Bắc. Họ mang đến những quyển sách tuyên truyền cũng như quyển sách hướng dẫn mang tên “Kim chỉ nam khi đầu từ vào huyện Lê” được chế tác tinh mỹ. Ngoài ra, họ còn mang theo cả những đặc sản chỉ có riêng ở huyện Lê. Đây là một sáng kiến nhận được rất nhiều sự hưởng ứng trên toàn quốc và những bình luận tốt của các tầng lớp trong xã hội. Chỉ trong một ngày, chính quyền huyện Lê đã bước đầu đạt được hơn mười lời đề nghị đầu tư. Điều này cũng đã mở ra con đường xây dựng kinh tế và phát triển cho chính quyền các địa phương trên toàn quốc. Làm thế nào để thay đổi quan niệm, từ chờ đợi đến việc chủ động đi mời chào tới. Đây cũng là một tìm tòi mới trong công cuộc xây dựng Chủ nghĩa khoa học, xã hội.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng an tâm một chút. “Bảy giờ mỗi ngày” là kênh phát ngôn của quốc gia. Thường thường, những thay đổi phương hướng của các ban ngành cấp trên đều có thể tìm ra được một ít dấu hiệu từ nơi này. Từ tin tức về các hoạt động, di chuyển và những sắp xếp của lãnh đạo, có thể nhìn ra được không khí ở các cơ quan cấp cao đang như thế nào.
Lần này, cùng với tin tức về huyện Lê, lời nói phát ngôn của “Bảy giờ mỗi ngày” có vẻ vẫn giữ đúng quy củ, không có chỗ nào khác lạ. Nhưng suy nghĩ sâu xa một chút thì trong ý tứ vẫn hàm ẩn một chút ý biểu dương: “Nhận được sự hưởng ứng rất lớn, những lời khen ngợi sâu sắc”, cũng chỉ ra thành quả thu được của huyện Lê. Lời kết luận cuối cùng “mở ra một con đường mới cho chính quyền các địa phương”, những lời này nhìn qua thì chẳng có gì thu hút, nhưng ý tứ biểu đạt ra lại rất nhiều.
Sau khi tin tức này chấm dứt, tin tức tiếp theo được phát thì tất cả mọi người trong phòng đều hoan hô lên. Nghiêm Phượng Kiều liếc mắt một cái, đang chuẩn bị nói thì Nhiếp Chấn Bang ngăn lại:
- Chủ tịch Nghiêm, không cần phải nghiêm khắc như vậy. Lúc này mọi người cũng nên chúc mừng một chút, vui vẻ một chút.
Việc mà Nhiếp Chấn Bang đã làm ở Việt Châu lúc này, cũng đã tạo ra một cơn sóng ngầm tại thủ đô. Trong tứ hợp viện của Dương gia
Giờ phút này, Dương lão đang ở trong thư phòng của mình múa bút vẩy mực. Bên cạnh, thầy thuốc chăm sóc sức khỏe nhìn đồng hồ trên tay một cái. Dựa vào tình hình sức khỏe của Dương lão, mỗi ngày quy định chỉ được làm những gì, ăn bao nhiêu, bổ sung thêm thực vật gì, thực đơn dinh dưỡng như thế nào, hút mấy điếu thuốc, tản bộ bao lâu, những cái này đều phải có quy định nghiêm chỉnh. Về phần rượu thì càng không thể uống rồi. Bệnh của Dương lão là liên quan tới xuất huyết não, uống rượu không khác gì với chuyện ông cụ ăn thạch tín cả, ngại mình sống lâu quá rồi.
Chữ của Dương lão rất chỉnh tề, mỗi nét đều vuông vắn ngay thẳng, người cũng như chữ, tính cách của Dương lão cũng là như thế.
Một chữ ‘Tĩnh” theo lối chữ Khải bừng bừng trên trang giấy. Dường như cũng cảm thấy rất hài lòng, bởi vậy Dương lão lập tức buông bút xuống, cầm hộp thuốc trên bàn lên, đang chuẩn bị hút một điếu, thoải mái một chút, bác sĩ riêng vốn đang đứng ngay bên cạnh đã đi đến:
- Thủ trưởng, mỗi ngày chỉ được hút bốn điếu, hôm nay đã hút hai điếu rồi, buổi tối sau khi ăn cơm xong hút một điếu, trước khi đi ngủ, ngài chắc là sẽ không hút nữa rồi?
Nghe những lời này, Dương lão hơi ngạc nhiên, lập tức đặt xuống, cười nói:
- Tiểu Trương cậu nha, tôi thấy mình hiện tại còn không bằng một lão già nông thôn. Bọn họ mặc dù không có bác sĩ bảo vệ sức khỏe gì đó nhưng vẫn sống rất thoải mái, muốn ăn gì thì ăn, hút gì thì hút.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy vào từ bên ngoài. Đương nhiệm Bộ trưởng của Hoa Hạ, Dương Thắng Lợi cũng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Dương lão và Bác sĩ chăm sóc sức khỏe đều ở đây liền cười nói:
- Bác sĩ Trương cũng ở đây à, sức khỏe của bố tôi thực sự là phải nhờ cả vào anh rồi.
Bác sĩ Trương lúc này cũng khách khí đứng lên cười nói:
- Bộ trưởng Dương về rồi à. Phục vụ thủ trưởng là việc chúng tôi nên làm. Anh và thủ trưởng nói chuyện đi, tôi ra ngoài đây.
Lúc này, bác sĩ Trương mà còn ở lại thì thật là không sáng suốt rồi. Sự việc đã bày ra rõ rành rành như thế, Dương lão cũng chẳng vô duyên vô cớ mà viết chữ “Tĩnh”. Hơn nữa, Dương Thắng Lợi từ vị trí Phó chủ tịch thường trực thành phố ở thủ đô điều nhiệm đến tỉnh Giang Nam đảm nhiệm vị trí Chủ tịch tỉnh, còn chưa tới ba năm đột nhiên lại triệu hồi về thủ đô vào Bộ Ủy trung ương làm Bộ trưởng. Mặc dù cũng không thay đổi là mấy, nhưng trong mắt người ngoài đây chính là giáng chức rồi. Nhân vật đứng đầu của một Bộ ủy trung ương, đâu có thoải mái được như làm Đại tướng nơi biên cương.
Sau khi bác sĩ chăm sóc sức khỏe rời khỏi, Dương lão cũng ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, cầm thuốc qua, nhả ra một hơi khói, cười nói:
- Tiểu Trương này, thật đúng là bóp chặt lấy mạng của cha mà. Một ngày bốn điếu, chẳng quá là chịu tội sao.
Hít một hơi thật sâu, Dương lão nhìn Dương Thắng Lợi nói:
- Con là vì việc của Nhiếp Chấn Bang mà trở về đúng không?
Lão đại nhà Dương gia trước nay vẫn ở trên mặt trận tuyên truyền. Lần này, mấy kênh truyền thông quan trọng của quốc gia, nhất là “7h mỗi ngày” đưa tin cũng là có ý bảo vệ Nhiếp Chấn Bang.
Dương lão lúc này lại cười nói:
- Thắng Lợi à, có biết vì sao để con nhậm chức ở bộ Thông tin và Truyền thông một lần không? Ngoài các vấn đề về tuổi tác, kinh nghiệm lý lịch ra, hàm ý bên trong chính là hy vọng con có thể ở trong bộ Truyền thông mà cẩn thận nhận thức một chút về tính cân bằng trong chính trị.
Nhiếp gia lúc này cũng đang chú ý đến chuyện này. Địa vị hiện giờ của Nhiếp Chấn Bang đã được xác định rồi. Lần này tạo ra dư luận lớn như vậy, tất cả những người trong Nhiếp gia từ trên xuống dưới tự nhiên là rất quan tâm. Ông cụ bên đó lại còn tự mình đến chỗ Nam lão để nói chuyện một phen.
Mà giờ phút này, trong căn nhà của Chu gia ở thủ đô, mấy người của Chu gia đều ngồi lại với nhau trong phòng khách, Chu lão gia nhắm mắt dưỡng thần. Hiện giờ, thế hệ trước đều đã lui ra rồi, nhưng thế hệ mới của Chu gia lại không được để ý. Một lựa chọn sai lầm khiến cho Chu gia hiện tại ở ngoài vòng quyền lực. Đây cũng là chuyện vô cùng bất đắc dĩ.
Cũng may là Chu lão đã ra quyết định thật nhanh, quyết đoán mà làm tráng sĩ tự chặt cổ tay, cũng coi như không thua quá thê thảm. Thế hệ thứ hai của Chu gia, hai anh em Chu Hoành Vĩ, Chu Hoành Đồ, trong đó lão đại Chu Hoành Vĩ hiện giờ đang là Thứ trưởng thường trực bộ Công an (cấp bậc Bộ trưởng), Chu Hoành Đồ kém hơn một chút, mặc dù chỉ nhậm chức ở bộ Nông nghiệp nhưng cũng là cấp Bộ trưởng. Hiện giờ, Chu gia đang dốc toàn lực để tạo lập mối quan hệ tốt với Thủ tướng hiện giờ, cũng coi như kéo lại tình thế một chút. Nhưng, một bước đi sai, mọi bước đều thua. Lúc này, hai đứa con trai lão Nhiếp kia, một người là đứng đầu đại quân khu, một người cũng là quan cao cấp bộ trưởng. Loại trình độ này, Chu lão gia cực kì khinh thường.
Càng quan trọng hơn là, hiện giờ đời thứ ba của Chu gia vừa mới đi bước khởi đầu mà cũng đã thua một bậc. Đây mới là điều Chu lão gia căm tức nhất.
- Cha, người nói Dương gia bảo vệ Nhiếp Chấn Bang như vậy, có phải vì tiểu công chúa nhà họ Dương không?
Chu Hoành vĩ lúc này lên tiếng hỏi.
Tiếp theo, Chu Hoành Đồ cũng liền mở miệng nói:
- Không phải đâu? Chỉ ngay kẻ khôn khéo như cái tên Dương Thắng Lợi đấy, Dương gia sẽ làm cái việc hồ đồ đấy sao? Dù có cưng chiều thế nào cũng sẽ không đem vận mệnh tiền đồ ra nói đùa được.
Chu lão giờ phút này cũng chậm rãi nói:
- Lão Dương sẽ không làm chuyện hồ đồ như vậy. Đây cũng chỉ là nước đẩy thuyền trôi, thuận theo thời thế mà thôi. Hiện giờ Trần gia đã là thông gia của Nhiếp gia, Lý gia tự nhiên sẽ lo lắng. Đây chẳng qua chỉ là một lần chèn ép cùng với bảo vệ bình thường, không cần thiết phải khẩn trương như vậy. Hiện giờ không giống như trước kia. Trong tình hình mà cục diện đều đã ổn định lại như thế này, các nhà đều sẽ kiềm chế. Chúng ta không thích hợp ra mặt lại nữa rồi.
Nói xong, Chu lão nhìn Chu thần ở bên cạnh, nói:
- Thần nhi hiện tại đã là cán bộ cấp Cục trưởng rồi đúng không?
Những lời này nghe có vẻ mơ hồ không rõ ràng, tuy nhiên Chu Hoành Vĩ cũng đoán được một ít tâm tư của ông cụ, lập tức gật đầu nói:
- Vâng, tiểu Thần lần đó xuống cơ sở xem như đúng chỗ rồi, sau một năm liền thăng lên cấp phó Cục trưởng. Lúc đứa con riêng nhà họ Nhiếp kia nhậm chức ở Chi Đoàn thì tiểu Thần đã thăng lên chức Cục trưởng rồi. Hiện giờ thằng bé đang ở văn phòng bộ Nông nghiệp đảm nhiệm công tác Thư kí, cũng đã hơn ba năm rồi.
Chu Thần lúc này ngồi bên cạnh, có vẻ rất là ngoan ngoãn. Ở bên ngoài là một Chu gia đại thiếu gia nói một không hai, nhưng ở nhà cũng là cực kỳ thành thật, nghe lời. Một người 28 tuổi, không ngờ lại giống như một đứa trẻ, nghe đoạn nói chuyện của ông nội cùng cha mình, Chu Thần cũng trở nên hưng phấn. Chẳng lẽ nói, muốn tiến thêm một bước, dịch chuyển chức vị lên trước một cái sao?
Quả nhiên, Chu lão trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi nói:
- Ồ, đã 28 tuổi, cũng đến lúc thay đổi một chút rồi. Ta thấy có thể đi Tây Bắc nhậm chức, đến Bá Châu đảm nhiệm cái chức Phó chủ tịch thành phố, không thì Phó chủ tịch thường vụ. Cái này vẫn có thể được đấy.
Vừa nghe thấy lời ấy, Chu Hoành Vĩ liền biết ông cụ chuẩn bị để cho cháu trai qua đó nẫng tay trên thành quả của Nhiếp Chấn Bang rồi. Hơn nữa phải chia phần mà còn phải dạy cho Nhiếp Chấn Bang một bài học. Năm xưa đứa con này của mình bị Nhiếp Chấn Bang bức ép phải về nông thôn, bây giờ nó có thể đấu được nổi với Nhiếp Chấn Bang sao? Chu Hoành Vĩ lo lắng nói:
- Cha, để Tiểu Thần đi Bá Châu, có phải hay không là hơi khó khăn đối với tiểu Thần?
Giờ phút này, đầu óc Chu Thần trở nên trống rỗng. Làm Phó giám đốc Sở nhưng thật ra cũng là thăng lên, nhưng mà đi lại là Tây Bắc. Tuy nhiên, nghĩ tới việc chính mình chỉ thoáng cái liền trở thành lãnh đạo trực tiếp của Nhiếp Chấn Bang. Nghĩ đến đây Chu Thần khó nén hưng phấn đứng lên nói: “Ông nội, người cứ để con đi Bá Châu. Con không sợ khó khăn.”
Cả căn phòng theo kiểu một phòng ngủ cùng một phòng khách.
Dù sao, Nhiếp Chấn Bang cũng là đại diện cho bộ mặt của Ủy ban nhân dân huyện Lê. Đường đường là một Chủ tịch huyện, mà còn phải cùng với những người khác chen chúc trong một căn phòng, có vẻ cũng không được tốt. Tuy nhiên hiện giờ, tòan bộ phòng ngủ và phòng khách đều chất đầy các loại tài liệu tuyên truyền.
Lúc này tất cả mọi người đều tụ họp lại ở trong đây. Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là ngồi ở ghế sô pha đối diện với TV, ngay bên cạnh, phía bên phải là Nghiêm Phượng Kiều, phía bên trái là Phạm Chấn Minh, đây là hai trong số các cán bộ tới Việt Đông lần này, có chức vụ cao nhất, ngoài Nhiếp Chấn Bang ra. Hai bên sô pha, một bên là Dịch Quân và Hô Diên Ngạo Bác, một bên là Lý Nham và Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư. Còn các nhân viên công tác khác thì cũng chỉ có thể đứng phía sau nhìn.
Theo đúng như giờ đã báo, chương trình “7h mỗi ngày” đúng giờ phát sóng. Phần đầu chủ yếu là đưa tin các lãnh đạo quốc gia tham dự các hoạt động cùng với công tác thị sát ở các nơi. Phần tiếp theo, hình ảnh của người phát thanh viên xuất hiện, dùng tiếng phổ thông vô cùng chuẩn nói:
- Ngày hôm trước, hội chợ quảng giao chính thức được khai mạc tại Việt Châu. Số lượng doanh nghiệp cùng với các khách hàng thương mại tham dự vào hội chợ đạt đến một con số lớn. Trong hội chợ quảng giao lần này, đến từ Khu tự trị Tây Bắc, Ủy ban nhân dân huyện Lê lần đầu tiên lấy danh nghĩa của một đơn vị chính quyền tham gia triển lãm.
Tiếp theo, hình ảnh thay đổi, chuyển đến hiện trường hội chợ Quảng Giao. Những người có liên quan thấy chính mình xuất hiện trên ti vi đều rất kích động. Trong phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại đang nghe lời thuyết minh trên truyền hình. Phóng viên thông tấn xã Hoa Hạ đưa tin: ngày hôm qua, hội chợ Quảng Giao nghênh đón một đoàn khách đặc biệt là các nhân viên công tác tại Ủy ban nhân dân huyện Lê thuộc khu tự trị Tây Bắc. Họ mang đến những quyển sách tuyên truyền cũng như quyển sách hướng dẫn mang tên “Kim chỉ nam khi đầu từ vào huyện Lê” được chế tác tinh mỹ. Ngoài ra, họ còn mang theo cả những đặc sản chỉ có riêng ở huyện Lê. Đây là một sáng kiến nhận được rất nhiều sự hưởng ứng trên toàn quốc và những bình luận tốt của các tầng lớp trong xã hội. Chỉ trong một ngày, chính quyền huyện Lê đã bước đầu đạt được hơn mười lời đề nghị đầu tư. Điều này cũng đã mở ra con đường xây dựng kinh tế và phát triển cho chính quyền các địa phương trên toàn quốc. Làm thế nào để thay đổi quan niệm, từ chờ đợi đến việc chủ động đi mời chào tới. Đây cũng là một tìm tòi mới trong công cuộc xây dựng Chủ nghĩa khoa học, xã hội.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng an tâm một chút. “Bảy giờ mỗi ngày” là kênh phát ngôn của quốc gia. Thường thường, những thay đổi phương hướng của các ban ngành cấp trên đều có thể tìm ra được một ít dấu hiệu từ nơi này. Từ tin tức về các hoạt động, di chuyển và những sắp xếp của lãnh đạo, có thể nhìn ra được không khí ở các cơ quan cấp cao đang như thế nào.
Lần này, cùng với tin tức về huyện Lê, lời nói phát ngôn của “Bảy giờ mỗi ngày” có vẻ vẫn giữ đúng quy củ, không có chỗ nào khác lạ. Nhưng suy nghĩ sâu xa một chút thì trong ý tứ vẫn hàm ẩn một chút ý biểu dương: “Nhận được sự hưởng ứng rất lớn, những lời khen ngợi sâu sắc”, cũng chỉ ra thành quả thu được của huyện Lê. Lời kết luận cuối cùng “mở ra một con đường mới cho chính quyền các địa phương”, những lời này nhìn qua thì chẳng có gì thu hút, nhưng ý tứ biểu đạt ra lại rất nhiều.
Sau khi tin tức này chấm dứt, tin tức tiếp theo được phát thì tất cả mọi người trong phòng đều hoan hô lên. Nghiêm Phượng Kiều liếc mắt một cái, đang chuẩn bị nói thì Nhiếp Chấn Bang ngăn lại:
- Chủ tịch Nghiêm, không cần phải nghiêm khắc như vậy. Lúc này mọi người cũng nên chúc mừng một chút, vui vẻ một chút.
Việc mà Nhiếp Chấn Bang đã làm ở Việt Châu lúc này, cũng đã tạo ra một cơn sóng ngầm tại thủ đô. Trong tứ hợp viện của Dương gia
Giờ phút này, Dương lão đang ở trong thư phòng của mình múa bút vẩy mực. Bên cạnh, thầy thuốc chăm sóc sức khỏe nhìn đồng hồ trên tay một cái. Dựa vào tình hình sức khỏe của Dương lão, mỗi ngày quy định chỉ được làm những gì, ăn bao nhiêu, bổ sung thêm thực vật gì, thực đơn dinh dưỡng như thế nào, hút mấy điếu thuốc, tản bộ bao lâu, những cái này đều phải có quy định nghiêm chỉnh. Về phần rượu thì càng không thể uống rồi. Bệnh của Dương lão là liên quan tới xuất huyết não, uống rượu không khác gì với chuyện ông cụ ăn thạch tín cả, ngại mình sống lâu quá rồi.
Chữ của Dương lão rất chỉnh tề, mỗi nét đều vuông vắn ngay thẳng, người cũng như chữ, tính cách của Dương lão cũng là như thế.
Một chữ ‘Tĩnh” theo lối chữ Khải bừng bừng trên trang giấy. Dường như cũng cảm thấy rất hài lòng, bởi vậy Dương lão lập tức buông bút xuống, cầm hộp thuốc trên bàn lên, đang chuẩn bị hút một điếu, thoải mái một chút, bác sĩ riêng vốn đang đứng ngay bên cạnh đã đi đến:
- Thủ trưởng, mỗi ngày chỉ được hút bốn điếu, hôm nay đã hút hai điếu rồi, buổi tối sau khi ăn cơm xong hút một điếu, trước khi đi ngủ, ngài chắc là sẽ không hút nữa rồi?
Nghe những lời này, Dương lão hơi ngạc nhiên, lập tức đặt xuống, cười nói:
- Tiểu Trương cậu nha, tôi thấy mình hiện tại còn không bằng một lão già nông thôn. Bọn họ mặc dù không có bác sĩ bảo vệ sức khỏe gì đó nhưng vẫn sống rất thoải mái, muốn ăn gì thì ăn, hút gì thì hút.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy vào từ bên ngoài. Đương nhiệm Bộ trưởng của Hoa Hạ, Dương Thắng Lợi cũng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Dương lão và Bác sĩ chăm sóc sức khỏe đều ở đây liền cười nói:
- Bác sĩ Trương cũng ở đây à, sức khỏe của bố tôi thực sự là phải nhờ cả vào anh rồi.
Bác sĩ Trương lúc này cũng khách khí đứng lên cười nói:
- Bộ trưởng Dương về rồi à. Phục vụ thủ trưởng là việc chúng tôi nên làm. Anh và thủ trưởng nói chuyện đi, tôi ra ngoài đây.
Lúc này, bác sĩ Trương mà còn ở lại thì thật là không sáng suốt rồi. Sự việc đã bày ra rõ rành rành như thế, Dương lão cũng chẳng vô duyên vô cớ mà viết chữ “Tĩnh”. Hơn nữa, Dương Thắng Lợi từ vị trí Phó chủ tịch thường trực thành phố ở thủ đô điều nhiệm đến tỉnh Giang Nam đảm nhiệm vị trí Chủ tịch tỉnh, còn chưa tới ba năm đột nhiên lại triệu hồi về thủ đô vào Bộ Ủy trung ương làm Bộ trưởng. Mặc dù cũng không thay đổi là mấy, nhưng trong mắt người ngoài đây chính là giáng chức rồi. Nhân vật đứng đầu của một Bộ ủy trung ương, đâu có thoải mái được như làm Đại tướng nơi biên cương.
Sau khi bác sĩ chăm sóc sức khỏe rời khỏi, Dương lão cũng ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, cầm thuốc qua, nhả ra một hơi khói, cười nói:
- Tiểu Trương này, thật đúng là bóp chặt lấy mạng của cha mà. Một ngày bốn điếu, chẳng quá là chịu tội sao.
Hít một hơi thật sâu, Dương lão nhìn Dương Thắng Lợi nói:
- Con là vì việc của Nhiếp Chấn Bang mà trở về đúng không?
Lão đại nhà Dương gia trước nay vẫn ở trên mặt trận tuyên truyền. Lần này, mấy kênh truyền thông quan trọng của quốc gia, nhất là “7h mỗi ngày” đưa tin cũng là có ý bảo vệ Nhiếp Chấn Bang.
Dương lão lúc này lại cười nói:
- Thắng Lợi à, có biết vì sao để con nhậm chức ở bộ Thông tin và Truyền thông một lần không? Ngoài các vấn đề về tuổi tác, kinh nghiệm lý lịch ra, hàm ý bên trong chính là hy vọng con có thể ở trong bộ Truyền thông mà cẩn thận nhận thức một chút về tính cân bằng trong chính trị.
Nhiếp gia lúc này cũng đang chú ý đến chuyện này. Địa vị hiện giờ của Nhiếp Chấn Bang đã được xác định rồi. Lần này tạo ra dư luận lớn như vậy, tất cả những người trong Nhiếp gia từ trên xuống dưới tự nhiên là rất quan tâm. Ông cụ bên đó lại còn tự mình đến chỗ Nam lão để nói chuyện một phen.
Mà giờ phút này, trong căn nhà của Chu gia ở thủ đô, mấy người của Chu gia đều ngồi lại với nhau trong phòng khách, Chu lão gia nhắm mắt dưỡng thần. Hiện giờ, thế hệ trước đều đã lui ra rồi, nhưng thế hệ mới của Chu gia lại không được để ý. Một lựa chọn sai lầm khiến cho Chu gia hiện tại ở ngoài vòng quyền lực. Đây cũng là chuyện vô cùng bất đắc dĩ.
Cũng may là Chu lão đã ra quyết định thật nhanh, quyết đoán mà làm tráng sĩ tự chặt cổ tay, cũng coi như không thua quá thê thảm. Thế hệ thứ hai của Chu gia, hai anh em Chu Hoành Vĩ, Chu Hoành Đồ, trong đó lão đại Chu Hoành Vĩ hiện giờ đang là Thứ trưởng thường trực bộ Công an (cấp bậc Bộ trưởng), Chu Hoành Đồ kém hơn một chút, mặc dù chỉ nhậm chức ở bộ Nông nghiệp nhưng cũng là cấp Bộ trưởng. Hiện giờ, Chu gia đang dốc toàn lực để tạo lập mối quan hệ tốt với Thủ tướng hiện giờ, cũng coi như kéo lại tình thế một chút. Nhưng, một bước đi sai, mọi bước đều thua. Lúc này, hai đứa con trai lão Nhiếp kia, một người là đứng đầu đại quân khu, một người cũng là quan cao cấp bộ trưởng. Loại trình độ này, Chu lão gia cực kì khinh thường.
Càng quan trọng hơn là, hiện giờ đời thứ ba của Chu gia vừa mới đi bước khởi đầu mà cũng đã thua một bậc. Đây mới là điều Chu lão gia căm tức nhất.
- Cha, người nói Dương gia bảo vệ Nhiếp Chấn Bang như vậy, có phải vì tiểu công chúa nhà họ Dương không?
Chu Hoành vĩ lúc này lên tiếng hỏi.
Tiếp theo, Chu Hoành Đồ cũng liền mở miệng nói:
- Không phải đâu? Chỉ ngay kẻ khôn khéo như cái tên Dương Thắng Lợi đấy, Dương gia sẽ làm cái việc hồ đồ đấy sao? Dù có cưng chiều thế nào cũng sẽ không đem vận mệnh tiền đồ ra nói đùa được.
Chu lão giờ phút này cũng chậm rãi nói:
- Lão Dương sẽ không làm chuyện hồ đồ như vậy. Đây cũng chỉ là nước đẩy thuyền trôi, thuận theo thời thế mà thôi. Hiện giờ Trần gia đã là thông gia của Nhiếp gia, Lý gia tự nhiên sẽ lo lắng. Đây chẳng qua chỉ là một lần chèn ép cùng với bảo vệ bình thường, không cần thiết phải khẩn trương như vậy. Hiện giờ không giống như trước kia. Trong tình hình mà cục diện đều đã ổn định lại như thế này, các nhà đều sẽ kiềm chế. Chúng ta không thích hợp ra mặt lại nữa rồi.
Nói xong, Chu lão nhìn Chu thần ở bên cạnh, nói:
- Thần nhi hiện tại đã là cán bộ cấp Cục trưởng rồi đúng không?
Những lời này nghe có vẻ mơ hồ không rõ ràng, tuy nhiên Chu Hoành Vĩ cũng đoán được một ít tâm tư của ông cụ, lập tức gật đầu nói:
- Vâng, tiểu Thần lần đó xuống cơ sở xem như đúng chỗ rồi, sau một năm liền thăng lên cấp phó Cục trưởng. Lúc đứa con riêng nhà họ Nhiếp kia nhậm chức ở Chi Đoàn thì tiểu Thần đã thăng lên chức Cục trưởng rồi. Hiện giờ thằng bé đang ở văn phòng bộ Nông nghiệp đảm nhiệm công tác Thư kí, cũng đã hơn ba năm rồi.
Chu Thần lúc này ngồi bên cạnh, có vẻ rất là ngoan ngoãn. Ở bên ngoài là một Chu gia đại thiếu gia nói một không hai, nhưng ở nhà cũng là cực kỳ thành thật, nghe lời. Một người 28 tuổi, không ngờ lại giống như một đứa trẻ, nghe đoạn nói chuyện của ông nội cùng cha mình, Chu Thần cũng trở nên hưng phấn. Chẳng lẽ nói, muốn tiến thêm một bước, dịch chuyển chức vị lên trước một cái sao?
Quả nhiên, Chu lão trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi nói:
- Ồ, đã 28 tuổi, cũng đến lúc thay đổi một chút rồi. Ta thấy có thể đi Tây Bắc nhậm chức, đến Bá Châu đảm nhiệm cái chức Phó chủ tịch thành phố, không thì Phó chủ tịch thường vụ. Cái này vẫn có thể được đấy.
Vừa nghe thấy lời ấy, Chu Hoành Vĩ liền biết ông cụ chuẩn bị để cho cháu trai qua đó nẫng tay trên thành quả của Nhiếp Chấn Bang rồi. Hơn nữa phải chia phần mà còn phải dạy cho Nhiếp Chấn Bang một bài học. Năm xưa đứa con này của mình bị Nhiếp Chấn Bang bức ép phải về nông thôn, bây giờ nó có thể đấu được nổi với Nhiếp Chấn Bang sao? Chu Hoành Vĩ lo lắng nói:
- Cha, để Tiểu Thần đi Bá Châu, có phải hay không là hơi khó khăn đối với tiểu Thần?
Giờ phút này, đầu óc Chu Thần trở nên trống rỗng. Làm Phó giám đốc Sở nhưng thật ra cũng là thăng lên, nhưng mà đi lại là Tây Bắc. Tuy nhiên, nghĩ tới việc chính mình chỉ thoáng cái liền trở thành lãnh đạo trực tiếp của Nhiếp Chấn Bang. Nghĩ đến đây Chu Thần khó nén hưng phấn đứng lên nói: “Ông nội, người cứ để con đi Bá Châu. Con không sợ khó khăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.