Chương 64: Đừng Có Làm Bừa
Thái Tấn
26/10/2015
Thấy bộ dạng không coi ai ra gì của tên Hứa thiếu, Nhiếp Chấn Bang cũng chau mày lại. Mặc dù lúc này có Đại Long và Hổ Tử, bên hắn sẽ không chịu thiệt. Nhưng, trên thế giới này, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang thấp giọng nói:
- Côn tử, tên nhóc này xem chừng hậu trường rất vững chắc. Nếu không sẽ không dám hống hách ở thành phố Ngạch Cổ Na như thế này. Giờ cậu gọi điện thoại ngay cho Lương Lễ Quý, nói về tình hình của chúng ta. Xem anh ta đang ở đâu, có người ở Ngạch Cổ Na hay không.
Mặc dù chuyện phiền phức như thế này cũng có thể tìm Viên Hưng Hoa giải quyết, nhưng, nếu nhìn từ khu vực phòng thủ thì chỗ này thuộc về phạm vi trú đóng của quân 21. Tìm Viên Hưng Hoa thì khó tránh khỏi sẽ cách thêm một tầng. Mặc dù có thể giải quyết sự việc, nhưng lại khiến cho Viên Hưng Hoa phải nhờ vả người khác. Trên thế giới này, món nợ ân tình là món nợ dễ nợ nhưng khó trả nhất.
Vì vậy, Nhiếp Chấn Bang không suy nghĩ tới Viên Hưng Hoa. Người hắn nghĩ tới là Chủ tịch tỉnh Lương. Sau chuyện lần trước, ngày hôm sau Phó bí thư Lương liền đến thủ đô, sau khi gặp mặt ông cụ và Phó thủ tướng Hoàng, chức vụ của Phó bí thư Lương đã được đúng như theo như ý nguyện của ông ta. Đương nhiên, giờ đây Chủ tịch tỉnh Lương cũng đã được coi là người trong phe Nhiếp gia. Trong khu trực thuộc của tỉnh Thảo Nguyên, nếu không sử dụng mối quan hệ này thì thật phí hoài.
Bên này, sau một tiếng hét ra lệnh của Hứa thiếu, một đám người xông đến, Đại Long và Hổ Tử đứng trước, nhìn đám người này, Đại Long trầm giọng nói:
- Hổ Tử, bất kỳ ai dám đánh người của Tam thiếu, không cần phải nhẹ tay!
Giờ phút này, trong lúc cục diện rối loạn như vậy, không ai phát hiện ra, Lưu Côn đã chạy ra bên ngoài, tìm một bốt điện thoại công cộng, ngay lập tức gọi đến nhà Lương Lễ Quý.
Sau hai tiếng tút tút, điện thoại vừa thông, Lưu Côn đã nói trước:
- Xin hỏi, Lương Lễ Quý có ở nhà không? Tôi là bạn của cậu ấy, tên là Lưu Côn.
Ở đầu dây bên kia, một tiếng phụ nữ vang lên rất vui vẻ:
- Côn tử đấy à, mấy năm rồi không gặp. Lần này cô đã nghe Lễ Quý nói rồi, chuyện của cha nó cảm ơn cháu đã giới thiệu cho. Cháu còn nhớ cô không?
Lúc này, Lưu Côn đâu còn tâm trạng nói chuyện phiếm, ngay lập tức anh ta liền nói:
- Cô, cháu vẫn còn nhớ. Cô ơi, giờ cháu có chuyện rất quan trọng muốn tìm Lễ Quý. Cô mau bảo cậu ấy nghe điện thoại đi.
Lương Lễ Quý vừa mới thức dậy. Thời gian này, Lương Lễ Quy có thể nói là đường quan rộng mở. Ông già cơ duyên xảo hợp, nhảy lên chiếc thuyền lớn của Nhiếp gia, trở thành Chủ tịch tỉnh Thảo Nguyên như mơ ước, bước thêm một bước dài trên con đường làm quan. Là công thần lớn nhất, địa vị của Lương Lễ Quý trong nhà đã tăng lên rất nhiều.
Giờ đây, bộ dạng hom hem đã hết sạch, mái tóc dài cũng đã cắt, thay thành bộ tóc húi cua trông rất năng động. Bởi lẽ, Lương Lễ Quý cảm thấy rằng, Tam thiếu và Côn tử đều có hình tượng như vậy, vậy thì, anh ta là người cùng một phái, đương nhiên phải làm cho giống với Tam thiếu.
- Côn tử à, chuyện gì vây? Sao lại gấp đến thế. Chẳng phải cậu đi Liên Xô rồi sao? Sao lại về rồi.
Lương Lễ Quý nghe điện thoại liền hỏi thăm luôn.
- Lễ Quý, đừng nói gì cả. Ông già nhà cậu có người tin tưởng được ở thành phố Ngạch Cổ Na không? Giờ tôi đang ở thành phố Ngạch Cổ Na. Tam thiếu cũng ở đây. Giờ đang bị tên khỉ gió Hứa thiếu gì mà Bí thư Thành ủy Ngạch Cổ Na chặn lại ở xã Ân La. Cậu tìm người đến trợ giúp ngay. Tôi lo rằng Tam thiếu sẽ gặp nguy hiểm. Không nói nữa nhé. Tôi cúp máy đây.
Nói đoạn, Lưu Côn trực tiếp cúp máy.
Trong tình huống này, phải xem cha con Lương Lễ Quý có biết đối nhân xử thế không rồi. Lưu Côn đã nói những gì cần phải nói, làm những gì cần phải làm. Con cháu của Nhiếp gia, Tam thiếu, hơn nữa lại là người giới thiệu dẫn đường cho họ vào Nhiếp gia. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì trong khu trực thuộc tỉnh Thảo Nguyên, vậy thì có lẽ tiền đồ chính trị của Chủ tịch tỉnh Lương sẽ đặt dấu chấm hết.
Nhìn điện thoại, Lương Lễ Quý cũng ngớ ra. Thành phố Ngạch Cổ Na, chẳng phải đó là thị xã cấp huyện sao? Anh ta đường đường là một công tử con Chủ tịch tình, sao có thể quen đến chỗ đó chứ, anh ta chỉ quen đến người ở thành phố Hồ Luân mà thôi.
Nhớ tới việc Tam thiếu vẫn còn ở Ngạch Cổ Na, Lương Lễ Quý cũng không dám khinh thường, ngay lập tức lấy quần áo của mình rồi nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con không về ăn cơm đâu. Con có việc quan trọng, con tới chỗ cha đây.
Năm phút sau, Lương Lễ Quý liền hộc tốc chạy vào phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Lương, giờ đây, Chủ tịch tỉnh Lương đang xem tài liệu văn kiện, thấy dáng điệu của con trai, Chủ tịch tỉnh Lương liền chau mày, nói rất nghiêm khắc:
- Thở không ra hơi, con chạy đi đầu thai đấy à? Vội vàng hấp tấp, chẳng ra thể thống gì.
Lương Lễ Quý không để ý được nhiều đến vậy, ngay lập tức nói:
- Cha… Xảy…. Xảy ra chuyện rồi. Tam thiếu… Tam thiếu đang ở thành phố Ngạch Cổ Na, bị con trai của Bí thư Thành ủy Ngạch Cổ Na chặn đường.
Nghe đến đây, Chủ tịch tỉnh Lương cũng ngớ ra, ông ta đứng dậy nói:
- Tam thiếu gì cơ, tiểu tử này, con nói rõ ra xem nào.
Giờ đây, Lương Lễ Quý cũng đã hoãn lại được liền ngồi lên ghế sô pha rồi nói:
- Cha, Tam thiếu gia của Nhiếp gia, Nhiếp Chấn Bang!
Nghe đến đây, Chủ tịch tỉnh Lương cũng trở nên kinh ngạc, ngay lập tức, Chủ tịch tỉnh Lương liền nói:
- Lễ Quý, chẳng phải con có quan hệ rất tốt với tiểu tử nhà Phó bí thư Thành ủy thành phố Hồ Luân-Chu Thái Bình sao? Thế này đi, con ngay lập tức gọi điện cho tiểu tử Chu gia, hỏi xem cậu ta đang ở đâu. Bảo cậu ta ngay lập tức cùng các đồng chí Cục công an thành phố Hồ Luân đến thành phố Ngạch Cổ Na. Còn cha sẽ sắp xếp cho con và đồng chí Hình Vĩ Quốc của sở Công an tỉnh cùng xuất phát.
Khi Chủ tịch tỉnh Lương bắt đầu sắp xếp mọi việc, tại xã Ân La, mấy người đi theo Hứa thiếu đã bị Đại Long và Hổ Tử đánh gục. Đám người đó hoặc là trật khớp vai hoặc là trật khớp khuỷu tay. Toàn bộ đều bò lăn ra mặt đất, kêu thảm thiết.
Nhìn những người này to gan lớn mật như vậy, Hứa thiếu ngớ ra một chút, rồi ngay lập tức tức giận nói:
- Được lắm. Các người dám đánh cán bộ nhà nước. Các người muốn nghịch thiên rồi, muốn làm phản sao?
Nói xong, Hứa thiếu nói với Trưởng đồn công an ở bên cạnh:
- Đồn trưởng Cố, ông hãy liên lạc với bên Sở công an ngay lập tức, bảo họ phái cảnh sát đến đây ngay, bắt tất cả đám người to gan lớn mật này lại. Không ngờ chúng dám đánh lại nhân viên nhà nước. Đây là hành vi gì chứ. Tất cả đám người này phải tử hình hết.
Nghe thấy câu này, Nhiếp Chấn Bang hừ lạnh một tiếng, đặc biệt là khi nhìn thấy người của đồn cảnh sát vội đi liên lạc, Nhiếp Chấn Bang càng giận không kìm nổi. Hắn trầm giọng nói:
- Một đám bại hoại. Vốn dĩ tôi muốn chấm dứt chuyện này cho xong, nhưng giờ đã thế này, thì tôi sẽ làm lớn chuyện ra. Đại Long, Hổ Tử! Còng đám đốn mạt này vào cho tôi, đem về nhà Lệ Tuyết rồi nhốt lại. Tôi muốn xem xem, thiên hạ này còn là thiên hạ của Đảng, còn là thiên hạ của nhân dân nữa hay không. Tưởng rằng mình có thể một tay che cả bầu trời sao.
Đại Long và Hổ Tử nghe thấy Nhiếp Chấn Bang ra lệnh liền không hề có chút do dự nào. Khi xuất ngũ, Viên Hưng Hoa đã nói với họ, lấy mệnh lệnh của Nhiếp Chấn Bang làm trên hết. Hơn nữa đi theo Nhiếp Chấn Bang một thời gian lâu như vậy, hai người họ cũng biết bối cảnh hùng hậu của Nhiếp Chấn Bang. Lúc này, nếu như ai dám uy hiếp đến tính mạng của Nhiếp Chấn Bang, hai người họ nhất định sẽ nổ súng giết người, càng huống hồ giờ đây Nhiếp Chấn Bang chỉ yêu cầu còng lại.
Trước mặt hai tinh anh đặc chủng là Đại Long và Hổ Tử, dù là cảnh sát của đồn cảnh sát xã Ân La cũng không thể đánh trả lại. Trừ một viên cảnh sát đang đi tìm quân chi viện, tất cả mọi người, bao gồm cả Trưởng đồn Cố cũng đều bị bắt. Mười mấy người, đều bị nhốt ở trong phòng khách nhà Lý Lệ Tuyết.
Giờ đây, Nhiếp Chấn Bang và Lưu Côn cũng trở nên nghiêm túc. Nhìn ánh mắt âm trầm đến dọa người của Nhiếp Chấn Bang, Hứa thiếu cũng hơi sợ hãi. Đây là lần đầu tiên gã bị người khác quẳng xuống đất, lần đầu tiên bị người khác còng lại, Hứa thiếu vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Nhìn chăm chú vào Nhiếp Chấn Bang, Hứa thiếu cũng cảm thấy hơi chột dạ. Nhưng, gã vẫn nói bằng một giọng rất hung hăng:
- Mày… Mày muốn làm gì? Có biết hậu quả khi động vào tao không. Quan hệ giữa tao và công tử Quách Vận Lương của Chủ tịch thành phố Quách của thành phố Hồ Luân không phải hạng thường đâu. Mày nhớ cho kỹ.
Không đợi Nhiếp Chấn Bang lên tiếng, Lưu Côn cười rất thoải mái:
- Chủ tịch thành phố Quách à? Quan lớn quá nhỉ. Tôi sợ chết mất. Hứa thiếu nhà anh có bối cảnh lớn như vậy, sao tôi dám động tới anh.
Mặt ngoài thì Lưu Côn mang theo nụ cười rất hòa ái, nhưng khi ra tay thì cũng rất mạnh, bốp một tiếng, một cái tát vung ra. Trên mặt Hứa thiếu ngay lập tức xuất hiện năm vết ngón tay. Đồng thời, Lưu Côn còn vỗ vỗ vào mặt Hứa thiếu và nói:
- Anh là Hứa thiếu phải không. Dọa nam nạt nữ, bịa chuyện lập án. Xem ra, tội ác của anh không ít đâu. Tôi muốn xem xe, hôm nay ai cứu được cái mạng của anh.
Hứa thiếu lúc này cũng sợ run người, Lý Lệ Tuyết tìm được mấy hung thần này từ đâu vậy, họ thật sự dám ra tay.
Ôm lấy khuôn mặt còn đang nóng ran, Hứa thiếu nói run run:
- Mấy người… Mấy người… Mấy người muốn làm gì. Đừng có làm bừa.
Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang thấp giọng nói:
- Côn tử, tên nhóc này xem chừng hậu trường rất vững chắc. Nếu không sẽ không dám hống hách ở thành phố Ngạch Cổ Na như thế này. Giờ cậu gọi điện thoại ngay cho Lương Lễ Quý, nói về tình hình của chúng ta. Xem anh ta đang ở đâu, có người ở Ngạch Cổ Na hay không.
Mặc dù chuyện phiền phức như thế này cũng có thể tìm Viên Hưng Hoa giải quyết, nhưng, nếu nhìn từ khu vực phòng thủ thì chỗ này thuộc về phạm vi trú đóng của quân 21. Tìm Viên Hưng Hoa thì khó tránh khỏi sẽ cách thêm một tầng. Mặc dù có thể giải quyết sự việc, nhưng lại khiến cho Viên Hưng Hoa phải nhờ vả người khác. Trên thế giới này, món nợ ân tình là món nợ dễ nợ nhưng khó trả nhất.
Vì vậy, Nhiếp Chấn Bang không suy nghĩ tới Viên Hưng Hoa. Người hắn nghĩ tới là Chủ tịch tỉnh Lương. Sau chuyện lần trước, ngày hôm sau Phó bí thư Lương liền đến thủ đô, sau khi gặp mặt ông cụ và Phó thủ tướng Hoàng, chức vụ của Phó bí thư Lương đã được đúng như theo như ý nguyện của ông ta. Đương nhiên, giờ đây Chủ tịch tỉnh Lương cũng đã được coi là người trong phe Nhiếp gia. Trong khu trực thuộc của tỉnh Thảo Nguyên, nếu không sử dụng mối quan hệ này thì thật phí hoài.
Bên này, sau một tiếng hét ra lệnh của Hứa thiếu, một đám người xông đến, Đại Long và Hổ Tử đứng trước, nhìn đám người này, Đại Long trầm giọng nói:
- Hổ Tử, bất kỳ ai dám đánh người của Tam thiếu, không cần phải nhẹ tay!
Giờ phút này, trong lúc cục diện rối loạn như vậy, không ai phát hiện ra, Lưu Côn đã chạy ra bên ngoài, tìm một bốt điện thoại công cộng, ngay lập tức gọi đến nhà Lương Lễ Quý.
Sau hai tiếng tút tút, điện thoại vừa thông, Lưu Côn đã nói trước:
- Xin hỏi, Lương Lễ Quý có ở nhà không? Tôi là bạn của cậu ấy, tên là Lưu Côn.
Ở đầu dây bên kia, một tiếng phụ nữ vang lên rất vui vẻ:
- Côn tử đấy à, mấy năm rồi không gặp. Lần này cô đã nghe Lễ Quý nói rồi, chuyện của cha nó cảm ơn cháu đã giới thiệu cho. Cháu còn nhớ cô không?
Lúc này, Lưu Côn đâu còn tâm trạng nói chuyện phiếm, ngay lập tức anh ta liền nói:
- Cô, cháu vẫn còn nhớ. Cô ơi, giờ cháu có chuyện rất quan trọng muốn tìm Lễ Quý. Cô mau bảo cậu ấy nghe điện thoại đi.
Lương Lễ Quý vừa mới thức dậy. Thời gian này, Lương Lễ Quy có thể nói là đường quan rộng mở. Ông già cơ duyên xảo hợp, nhảy lên chiếc thuyền lớn của Nhiếp gia, trở thành Chủ tịch tỉnh Thảo Nguyên như mơ ước, bước thêm một bước dài trên con đường làm quan. Là công thần lớn nhất, địa vị của Lương Lễ Quý trong nhà đã tăng lên rất nhiều.
Giờ đây, bộ dạng hom hem đã hết sạch, mái tóc dài cũng đã cắt, thay thành bộ tóc húi cua trông rất năng động. Bởi lẽ, Lương Lễ Quý cảm thấy rằng, Tam thiếu và Côn tử đều có hình tượng như vậy, vậy thì, anh ta là người cùng một phái, đương nhiên phải làm cho giống với Tam thiếu.
- Côn tử à, chuyện gì vây? Sao lại gấp đến thế. Chẳng phải cậu đi Liên Xô rồi sao? Sao lại về rồi.
Lương Lễ Quý nghe điện thoại liền hỏi thăm luôn.
- Lễ Quý, đừng nói gì cả. Ông già nhà cậu có người tin tưởng được ở thành phố Ngạch Cổ Na không? Giờ tôi đang ở thành phố Ngạch Cổ Na. Tam thiếu cũng ở đây. Giờ đang bị tên khỉ gió Hứa thiếu gì mà Bí thư Thành ủy Ngạch Cổ Na chặn lại ở xã Ân La. Cậu tìm người đến trợ giúp ngay. Tôi lo rằng Tam thiếu sẽ gặp nguy hiểm. Không nói nữa nhé. Tôi cúp máy đây.
Nói đoạn, Lưu Côn trực tiếp cúp máy.
Trong tình huống này, phải xem cha con Lương Lễ Quý có biết đối nhân xử thế không rồi. Lưu Côn đã nói những gì cần phải nói, làm những gì cần phải làm. Con cháu của Nhiếp gia, Tam thiếu, hơn nữa lại là người giới thiệu dẫn đường cho họ vào Nhiếp gia. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì trong khu trực thuộc tỉnh Thảo Nguyên, vậy thì có lẽ tiền đồ chính trị của Chủ tịch tỉnh Lương sẽ đặt dấu chấm hết.
Nhìn điện thoại, Lương Lễ Quý cũng ngớ ra. Thành phố Ngạch Cổ Na, chẳng phải đó là thị xã cấp huyện sao? Anh ta đường đường là một công tử con Chủ tịch tình, sao có thể quen đến chỗ đó chứ, anh ta chỉ quen đến người ở thành phố Hồ Luân mà thôi.
Nhớ tới việc Tam thiếu vẫn còn ở Ngạch Cổ Na, Lương Lễ Quý cũng không dám khinh thường, ngay lập tức lấy quần áo của mình rồi nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con không về ăn cơm đâu. Con có việc quan trọng, con tới chỗ cha đây.
Năm phút sau, Lương Lễ Quý liền hộc tốc chạy vào phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Lương, giờ đây, Chủ tịch tỉnh Lương đang xem tài liệu văn kiện, thấy dáng điệu của con trai, Chủ tịch tỉnh Lương liền chau mày, nói rất nghiêm khắc:
- Thở không ra hơi, con chạy đi đầu thai đấy à? Vội vàng hấp tấp, chẳng ra thể thống gì.
Lương Lễ Quý không để ý được nhiều đến vậy, ngay lập tức nói:
- Cha… Xảy…. Xảy ra chuyện rồi. Tam thiếu… Tam thiếu đang ở thành phố Ngạch Cổ Na, bị con trai của Bí thư Thành ủy Ngạch Cổ Na chặn đường.
Nghe đến đây, Chủ tịch tỉnh Lương cũng ngớ ra, ông ta đứng dậy nói:
- Tam thiếu gì cơ, tiểu tử này, con nói rõ ra xem nào.
Giờ đây, Lương Lễ Quý cũng đã hoãn lại được liền ngồi lên ghế sô pha rồi nói:
- Cha, Tam thiếu gia của Nhiếp gia, Nhiếp Chấn Bang!
Nghe đến đây, Chủ tịch tỉnh Lương cũng trở nên kinh ngạc, ngay lập tức, Chủ tịch tỉnh Lương liền nói:
- Lễ Quý, chẳng phải con có quan hệ rất tốt với tiểu tử nhà Phó bí thư Thành ủy thành phố Hồ Luân-Chu Thái Bình sao? Thế này đi, con ngay lập tức gọi điện cho tiểu tử Chu gia, hỏi xem cậu ta đang ở đâu. Bảo cậu ta ngay lập tức cùng các đồng chí Cục công an thành phố Hồ Luân đến thành phố Ngạch Cổ Na. Còn cha sẽ sắp xếp cho con và đồng chí Hình Vĩ Quốc của sở Công an tỉnh cùng xuất phát.
Khi Chủ tịch tỉnh Lương bắt đầu sắp xếp mọi việc, tại xã Ân La, mấy người đi theo Hứa thiếu đã bị Đại Long và Hổ Tử đánh gục. Đám người đó hoặc là trật khớp vai hoặc là trật khớp khuỷu tay. Toàn bộ đều bò lăn ra mặt đất, kêu thảm thiết.
Nhìn những người này to gan lớn mật như vậy, Hứa thiếu ngớ ra một chút, rồi ngay lập tức tức giận nói:
- Được lắm. Các người dám đánh cán bộ nhà nước. Các người muốn nghịch thiên rồi, muốn làm phản sao?
Nói xong, Hứa thiếu nói với Trưởng đồn công an ở bên cạnh:
- Đồn trưởng Cố, ông hãy liên lạc với bên Sở công an ngay lập tức, bảo họ phái cảnh sát đến đây ngay, bắt tất cả đám người to gan lớn mật này lại. Không ngờ chúng dám đánh lại nhân viên nhà nước. Đây là hành vi gì chứ. Tất cả đám người này phải tử hình hết.
Nghe thấy câu này, Nhiếp Chấn Bang hừ lạnh một tiếng, đặc biệt là khi nhìn thấy người của đồn cảnh sát vội đi liên lạc, Nhiếp Chấn Bang càng giận không kìm nổi. Hắn trầm giọng nói:
- Một đám bại hoại. Vốn dĩ tôi muốn chấm dứt chuyện này cho xong, nhưng giờ đã thế này, thì tôi sẽ làm lớn chuyện ra. Đại Long, Hổ Tử! Còng đám đốn mạt này vào cho tôi, đem về nhà Lệ Tuyết rồi nhốt lại. Tôi muốn xem xem, thiên hạ này còn là thiên hạ của Đảng, còn là thiên hạ của nhân dân nữa hay không. Tưởng rằng mình có thể một tay che cả bầu trời sao.
Đại Long và Hổ Tử nghe thấy Nhiếp Chấn Bang ra lệnh liền không hề có chút do dự nào. Khi xuất ngũ, Viên Hưng Hoa đã nói với họ, lấy mệnh lệnh của Nhiếp Chấn Bang làm trên hết. Hơn nữa đi theo Nhiếp Chấn Bang một thời gian lâu như vậy, hai người họ cũng biết bối cảnh hùng hậu của Nhiếp Chấn Bang. Lúc này, nếu như ai dám uy hiếp đến tính mạng của Nhiếp Chấn Bang, hai người họ nhất định sẽ nổ súng giết người, càng huống hồ giờ đây Nhiếp Chấn Bang chỉ yêu cầu còng lại.
Trước mặt hai tinh anh đặc chủng là Đại Long và Hổ Tử, dù là cảnh sát của đồn cảnh sát xã Ân La cũng không thể đánh trả lại. Trừ một viên cảnh sát đang đi tìm quân chi viện, tất cả mọi người, bao gồm cả Trưởng đồn Cố cũng đều bị bắt. Mười mấy người, đều bị nhốt ở trong phòng khách nhà Lý Lệ Tuyết.
Giờ đây, Nhiếp Chấn Bang và Lưu Côn cũng trở nên nghiêm túc. Nhìn ánh mắt âm trầm đến dọa người của Nhiếp Chấn Bang, Hứa thiếu cũng hơi sợ hãi. Đây là lần đầu tiên gã bị người khác quẳng xuống đất, lần đầu tiên bị người khác còng lại, Hứa thiếu vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Nhìn chăm chú vào Nhiếp Chấn Bang, Hứa thiếu cũng cảm thấy hơi chột dạ. Nhưng, gã vẫn nói bằng một giọng rất hung hăng:
- Mày… Mày muốn làm gì? Có biết hậu quả khi động vào tao không. Quan hệ giữa tao và công tử Quách Vận Lương của Chủ tịch thành phố Quách của thành phố Hồ Luân không phải hạng thường đâu. Mày nhớ cho kỹ.
Không đợi Nhiếp Chấn Bang lên tiếng, Lưu Côn cười rất thoải mái:
- Chủ tịch thành phố Quách à? Quan lớn quá nhỉ. Tôi sợ chết mất. Hứa thiếu nhà anh có bối cảnh lớn như vậy, sao tôi dám động tới anh.
Mặt ngoài thì Lưu Côn mang theo nụ cười rất hòa ái, nhưng khi ra tay thì cũng rất mạnh, bốp một tiếng, một cái tát vung ra. Trên mặt Hứa thiếu ngay lập tức xuất hiện năm vết ngón tay. Đồng thời, Lưu Côn còn vỗ vỗ vào mặt Hứa thiếu và nói:
- Anh là Hứa thiếu phải không. Dọa nam nạt nữ, bịa chuyện lập án. Xem ra, tội ác của anh không ít đâu. Tôi muốn xem xe, hôm nay ai cứu được cái mạng của anh.
Hứa thiếu lúc này cũng sợ run người, Lý Lệ Tuyết tìm được mấy hung thần này từ đâu vậy, họ thật sự dám ra tay.
Ôm lấy khuôn mặt còn đang nóng ran, Hứa thiếu nói run run:
- Mấy người… Mấy người… Mấy người muốn làm gì. Đừng có làm bừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.