Chương 74: Không Có Tiền Thì Tìm Con
Thái Tấn
26/10/2015
- Sân bay quốc tế sao?
Nghe được câu này, Nhiếp Quốc Uy cũng hơi ngây người. Mặc dù đứa con này của ông từ sau khi vào Nhiếp gia, việc mà nó làm đa số đều khiến ông ngạc nhiên, nhưng ý tưởng này vẫn khiến cho Nhiếp Quốc Uy có chút kinh ngạc. Cả Thành ủy Bằng Thành hiện nay đều có ý kiến bất đồng đối với vấn đề xây dựng sân bay, dù sao, sân bay Việt Châu đã là cảng hàng không lớn cấp quốc tế rồi, trong nước cũng chỉ đứng sau sân bay Bắc Kinh và sân bay Thượng Hải.
Bằng Thành cách Việt Châu không được coi là quá xa, thêm nữa, Hồng Công và Macao ở bên đối diện cũng có sân bay, hôm nay ở hội nghị, lúc sớm cũng có lãnh đạo chỉ ra vấn đề xây dựng lặp lại, lãng phí tài nguyên.
Lúc này, đến vấn đề có xây dựng sân bay hay không còn chưa giải quyết được. Bây giờ còn hay hơn, con mình lại kiến nghị trực tiếp làm sân bay quốc tế.
Trầm tư một lúc, Nhiếp Quốc Uy nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Sân bay quốc tế à? Đây không giống với sân bay nội địa. Sân bay quốc tế bắt buộc phải có đường băng mà máy bay loại lớn có thể cất cánh và hạ cánh, đồng thời cung cấp nơi chứa máy bay loại lớn đỗ lại. Thêm nữa, trạm đứng cũng phải phân ra để xây dựng, làm lối ra trong nước và quốc tế, đầu tư vào đó so với đầu tư sân bay nội địa trong nước lớn hơn nhiều. Hơn nữa, điều này có tất yếu sao?
Nhiếp Chấn Bang cũng cười, sợ là kiếp trước Thành ủy Bằng Thành cũng là suy nghĩ này, lúc này mới không một bước đến vị trí, trực tiếp lên sân bay quốc tế. Nhưng là một người đã trải qua, đối với sự phát triển trong tương lai của Bằng Thành, Nhiếp Chấn Bang là cực kỳ rõ ràng.
Kiếp trước, Bằng Thành sau khi xây dựng sân bay quốc tế, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi liền nhảy vọt trở thành cảng hàng không quốc tế lớn thứ tư trong nước, tiềm lực như vậy là đủ rồi.
Hơn nữa, trong thời đại sau này, toàn bộ khu tam giác Chu Giang, mật độ phân bố sân bay không được coi là nhỏ. Chỉ riêng Việt Hải và Bằng Thành, hai nơi này cộng thêm Hồng Công, Ma cao ở bên bờ đối diện, diện tích không lớn nhưng lại tụ tập bốn sân bay quốc tế thông thường, điều này mới là lãng phí tài nguyên.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Cha, gan của mọi người cũng quá nhỏ rồi. Hơn nữa, đối với sự phát triển của Bằng Thành, có lẽ cũng quá bảo thủ rồi. Trước mắt, sự phát triển của thương nghiệp, kinh tế và công nghiệp của Bằng Thành hầu như là đang phát triển với tốc độ trên hai mươi phần trăm mỗi năm. Con dám khẳng định, không đến năm năm, Bằng Thành sẽ trở thành một đô thị lớn mang tầm quốc tế. Đô thị lớn như vậy, nhất định phải có một sân bay quốc tế theo đúng nguyên bộ. Nếu so với việc chờ đến sau này khi nó phát triển rồi mới mở rộng xây dựng thêm thì không bằng bây giờ một bước đến đúng chỗ luôn. Mặc dù bây giờ phải vất vả một chút, nhưng nếu so sánh với với việc, xây dựng sân bay xong, giá trị đất đai vùng xung quanh tăng lên lại tiến hành xây dựng thêm, sau này lãng phí tài chính sẽ càng nhiều.
Nhiếp Quốc Uy lúc này trong lòng cũng đang cân nhắc. Từ sau khi Nhiếp Quốc Uy đến địa phương nhậm chức, so sánh với các bộ, ủy ban ở thủ đô, bầu không khí ung dung bước đi từng bước cùng với sự thoải mái, yên lặng hơn so với đấu tranh bên trong các bộ, ủy ban trung ương, đó quả thật chỉ là trò chơi con nít.
Lúc này, qua khoảng thời gian rèn luyện hơn nửa năm, tư tưởng chính trị của Nhiếp Quốc Uy cũng thành thục nhiều rồi. Sau khi trầm ngâm một lúc, Nhiếp Quốc Uy vẫn là lắc đầu nói:
- Suy nghĩ này của con chỉ là phỏng đoán. Mặc dù rất có khả năng như vậy, nhưng, hiện nay vẫn không đủ sức thuyết phục được cha. Trong này, thành phần phán đoán chủ quan quá nhiều, hơn nữa, cho dù là kế hoạch hiện tại thì về mặt tài chính, cũng có không ít lỗ hổng. Vẫn phải cần cha và Bí thư Chấn Dũng đến thủ đô, đến trên tỉnh thảo luận điểm mạnh cũng như điểm yếu của nó. Nếu lên tới sân bay quốc tế ngay lập tức, số tiến này làm thế nào để có cũng là một vấn đề. Cha cảm thấy vẫn là từng bước một thì tốt hơn.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại cười, nói:
- Cha, vấn đề tài chính thì mọi người không có, con có mà! Lỗ hổng còn lại đó con có thể đầu tư mà. Thành phố Bằng Thành chiếm cổ phần năm mươi mốt phần trăm, cổ phần mà Ốc gia chúng con nắm giữ chiếm bốn mươi chín phần trăm. Theo tỉ lệ thì trừ đi đầu tư của chúng ta, lỗ hổng tài chính còn lại có thể do chúng ta bên này ứng ra, sau đó lấy tiền lãi của sân bay để thanh toán. Điều này đối với chính quyền thành phố Bằng Thành không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nói tới đây, Nhiếp Quốc Uy nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chưa từng có tiền lệ này đâu. Sân bay là tài nguyên chiến lược quan trọng của quốc gia, chính sách cho phép sao? Việc này cha thấy con không cần phải nói đến. Có điều, Chấn Bang, ý tưởng sân bay quốc tế mà con kiến nghị cha lại có thể giúp con đề cập với Bí thư Chấn Dũng, còn về Bí thư Chấn Dũng có thái độ thế nào cha cũng không bảo đảm đâu.
Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, lập tức cũng cười, vừa rồi nói rất hứng khởi, lại không che đậy đem chuyện hợp tác đầu tư nói hết ra rồi. Tư nhân tham gia vào việc xây dựng sân bay phải đến tận thế kỷ hai mốt rồi thì nó mới xem như dần dần mở cửa với doanh nghiệp tư nhân và tư bản tư nhân. Lúc này, đừng nói là Thành ủy Bằng Thành bên này, cho dù là Tỉnh ủy Việt Đông Tiết Lập Công cũng không có lá gan đó. Việc lần này bắt buộc phải đến trung ương mới có thể quyết định được. Xem ra, việc lần này Nhiếp Chấn Bang chỉ có thể đợi sau khi trở về thủ đô tìm ông nội hoặc là Dương lão mới có thể giải quyết rồi.
Nhưng nếu có thể thuyết phục Thành ủy Bằng Thành trực tiếp đi đến sân bay quốc tế thì cho dù là mình không tham gia cổ phần thì điều này cũng đáng rồi. Dù sao thì lúc này cha hắn đang đương nhiệm ở đây, công lao đưa lên nhất định sẽ có tên của ông ấy.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang rất sảng khoái nói:
- Được ạ, nếu như Bí thư Chấn Dũng đồng ý thì con lại không ngại đi tìm Thành ủy Bằng Thành giải thích một chút cho mấy vị lãnh đạo là tại sao phải làm sân bay quốc tế. Con tin rằng con có thể thuyết phục ban lãnh đạo Thành ủy Bằng Thành.
Thấy Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt tự tin, khí phách như vậy, Nhiếp Quốc Uy cũng cười vui mừng. So với đứa con này của ông, ông thực sự là kém hơn nhiều. Ít nhất là về tính mạnh dạn, ông cũng kém hơn rồi. Lập tức, Nhiếp Quốc Uy cũng cười, rất thoải mái nói:
- Con đấy, cha thấy nhà chúng ta cũng chỉ có con là giống ông nội nhất.
…
Trụ sở làm việc của Thành ủy Bằng Thành.
Hiện tại, phòng làm việc của Bí thư nằm ở tấng bảy. Quan trường Hoa Hạ rất chú ý tới một số điều. Người trong thương trường thì thích số tám, còn trên quan trường, không ít lãnh đạo đều thích số bảy. Tục ngữ nói, thất thượng bát hạ mà! Số này chính là một con số may mắn.
Phòng làm việc của Nhiếp Quốc Uy và phòng làm việc của Bí thư Thành ủy Bằng Thành Lý Chấn Dũng cách nhau không xa. Sáng hôm sau vừa đi làm không lâu, Nhiếp Quốc Uy liền vào phòng của Lý Chấn Dũng.
Lúc này, vừa thấy Nhiếp Quốc Uy, thư ký của Lý Chấn Dũng, Mã Quân cũng đứng lên, rất cung kính, rất nhiệt tình nói:
- Bí thư Nhiếp, ông đến à, ông tới tìm Bí thư sao? Mau mời vào trong!
Trên quan trường, thông thường gọi chức phó đều là lấy họ thêm vào, còn xưng hô Bí thư chính lại trực tiếp lấy chức vụ làm cách xưng hô, lấy đó làm sự khác biệt giữa chính phó.
Thấy Nhiếp Quốc Uy đẩy cửa đi vào, lập tức, Lý Chấn Dũng đang ngồi trước bàn làm việc cũng đứng dậy. Bối cảnh không khác biệt lắm, lại cùng một hệ phái cải cách, điều này khiến quan hệ giữa hai người rất tốt.
Lý Chấn Dũng đã đứng dậy, mỉm cười nói:
- Bí thư Quốc Uy đến sớm vậy, nghe nói, con của anh đến đây rồi. Hôm qua còn gọi anh qua đây, thật là ngại quá.
Nhiếp Quốc Uy cũng cười nói:
- Bí thư Lý nặng lời rồi, thân là cán bộ của Đảng, lấy mình làm gương, đây là tất yếu mà. Bí thư Lý nhậm chức ở Bằng Thành chỉ có một mình, đây mới là tấm gương mà tôi cần học tập đấy.
Lý Chấn Dũng cũng cười, lập tức nghiêm mặt nói:
- Bí thư Quốc Uy, anh đến tìm tôi có chuyện gì vậy?
Nhiếp Quốc Uy vừa nghe cũng gật đầu nói:
- Bí thư Lý, thực sự có chuyện muốn báo cáo với anh. Tối hôm qua khi tôi về nhà, tiểu tử nhà tôi và tôi tán gẫu về chuyện sân bay Bằng Thành của chúng ta. Nó lại đưa ra ý tưởng có chút khác với thông thường, tôi nghe cảm thấy cũng là có lý có cứ. Này không, hôm nay qua đây muốn nói với anh một chút.
Nói xong, Nhiếp Quốc Uy liền đem ý tưởng của Nhiếp Chấn Bang về xây dựng sân bay Bằng Thành nói hết ra. Nghe đến sân bay quốc tế, sắc mặt Lý Chấn Dũng liền thay đổi, có cảm giác ánh mắt sáng lên, nhưng sau khi nghe đến Nhiếp Chấn Bang có ý tưởng hợp tác với thành phố Bằng Thành, Lý Chấn Dũng cũng là lắc lắc đầu.
Đợi Nhiếp Quốc Uy nói xong, Lý Chấn Dũng trầm tư một lúc, cũng mở miệng bày tỏ thái độ nói:
- Bí thư Quốc Uy, tôi thực sự ngưỡng mộ anh đấy, đứa nhỏ Chấn Bang này thực sự là rất xuất sắc. Ý tưởng sân bay quốc tế rất mới mẻ, rất mạnh dạn. Khí phách của người trẻ tuổi quả nhiên là lớn hơn so với những lão già chúng ta rồi. Có điều, suy nghĩ cẩn thận một chút, ý tưởng này của Chấn Bang, tính khả thi lại rất cao. Nhưng mà, việc hợp tác đầu tư tôi thấy không cần nói đến.
Dừng một chút, Lý Chấn Dũng lại tiếp tục nói:
- Thế này, Bí thư Quốc Uy, tôi thấy hoàn toàn có thể triệu tập thành viên ban lãnh đạo Thành ủy lại, để Chấn Bang giảng giải kỹ một chút cho chúng ta nghe, anh xem thế nào?
Nghe được câu này, Nhiếp Quốc Uy cũng hơi ngây người. Mặc dù đứa con này của ông từ sau khi vào Nhiếp gia, việc mà nó làm đa số đều khiến ông ngạc nhiên, nhưng ý tưởng này vẫn khiến cho Nhiếp Quốc Uy có chút kinh ngạc. Cả Thành ủy Bằng Thành hiện nay đều có ý kiến bất đồng đối với vấn đề xây dựng sân bay, dù sao, sân bay Việt Châu đã là cảng hàng không lớn cấp quốc tế rồi, trong nước cũng chỉ đứng sau sân bay Bắc Kinh và sân bay Thượng Hải.
Bằng Thành cách Việt Châu không được coi là quá xa, thêm nữa, Hồng Công và Macao ở bên đối diện cũng có sân bay, hôm nay ở hội nghị, lúc sớm cũng có lãnh đạo chỉ ra vấn đề xây dựng lặp lại, lãng phí tài nguyên.
Lúc này, đến vấn đề có xây dựng sân bay hay không còn chưa giải quyết được. Bây giờ còn hay hơn, con mình lại kiến nghị trực tiếp làm sân bay quốc tế.
Trầm tư một lúc, Nhiếp Quốc Uy nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Sân bay quốc tế à? Đây không giống với sân bay nội địa. Sân bay quốc tế bắt buộc phải có đường băng mà máy bay loại lớn có thể cất cánh và hạ cánh, đồng thời cung cấp nơi chứa máy bay loại lớn đỗ lại. Thêm nữa, trạm đứng cũng phải phân ra để xây dựng, làm lối ra trong nước và quốc tế, đầu tư vào đó so với đầu tư sân bay nội địa trong nước lớn hơn nhiều. Hơn nữa, điều này có tất yếu sao?
Nhiếp Chấn Bang cũng cười, sợ là kiếp trước Thành ủy Bằng Thành cũng là suy nghĩ này, lúc này mới không một bước đến vị trí, trực tiếp lên sân bay quốc tế. Nhưng là một người đã trải qua, đối với sự phát triển trong tương lai của Bằng Thành, Nhiếp Chấn Bang là cực kỳ rõ ràng.
Kiếp trước, Bằng Thành sau khi xây dựng sân bay quốc tế, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi liền nhảy vọt trở thành cảng hàng không quốc tế lớn thứ tư trong nước, tiềm lực như vậy là đủ rồi.
Hơn nữa, trong thời đại sau này, toàn bộ khu tam giác Chu Giang, mật độ phân bố sân bay không được coi là nhỏ. Chỉ riêng Việt Hải và Bằng Thành, hai nơi này cộng thêm Hồng Công, Ma cao ở bên bờ đối diện, diện tích không lớn nhưng lại tụ tập bốn sân bay quốc tế thông thường, điều này mới là lãng phí tài nguyên.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Cha, gan của mọi người cũng quá nhỏ rồi. Hơn nữa, đối với sự phát triển của Bằng Thành, có lẽ cũng quá bảo thủ rồi. Trước mắt, sự phát triển của thương nghiệp, kinh tế và công nghiệp của Bằng Thành hầu như là đang phát triển với tốc độ trên hai mươi phần trăm mỗi năm. Con dám khẳng định, không đến năm năm, Bằng Thành sẽ trở thành một đô thị lớn mang tầm quốc tế. Đô thị lớn như vậy, nhất định phải có một sân bay quốc tế theo đúng nguyên bộ. Nếu so với việc chờ đến sau này khi nó phát triển rồi mới mở rộng xây dựng thêm thì không bằng bây giờ một bước đến đúng chỗ luôn. Mặc dù bây giờ phải vất vả một chút, nhưng nếu so sánh với với việc, xây dựng sân bay xong, giá trị đất đai vùng xung quanh tăng lên lại tiến hành xây dựng thêm, sau này lãng phí tài chính sẽ càng nhiều.
Nhiếp Quốc Uy lúc này trong lòng cũng đang cân nhắc. Từ sau khi Nhiếp Quốc Uy đến địa phương nhậm chức, so sánh với các bộ, ủy ban ở thủ đô, bầu không khí ung dung bước đi từng bước cùng với sự thoải mái, yên lặng hơn so với đấu tranh bên trong các bộ, ủy ban trung ương, đó quả thật chỉ là trò chơi con nít.
Lúc này, qua khoảng thời gian rèn luyện hơn nửa năm, tư tưởng chính trị của Nhiếp Quốc Uy cũng thành thục nhiều rồi. Sau khi trầm ngâm một lúc, Nhiếp Quốc Uy vẫn là lắc đầu nói:
- Suy nghĩ này của con chỉ là phỏng đoán. Mặc dù rất có khả năng như vậy, nhưng, hiện nay vẫn không đủ sức thuyết phục được cha. Trong này, thành phần phán đoán chủ quan quá nhiều, hơn nữa, cho dù là kế hoạch hiện tại thì về mặt tài chính, cũng có không ít lỗ hổng. Vẫn phải cần cha và Bí thư Chấn Dũng đến thủ đô, đến trên tỉnh thảo luận điểm mạnh cũng như điểm yếu của nó. Nếu lên tới sân bay quốc tế ngay lập tức, số tiến này làm thế nào để có cũng là một vấn đề. Cha cảm thấy vẫn là từng bước một thì tốt hơn.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại cười, nói:
- Cha, vấn đề tài chính thì mọi người không có, con có mà! Lỗ hổng còn lại đó con có thể đầu tư mà. Thành phố Bằng Thành chiếm cổ phần năm mươi mốt phần trăm, cổ phần mà Ốc gia chúng con nắm giữ chiếm bốn mươi chín phần trăm. Theo tỉ lệ thì trừ đi đầu tư của chúng ta, lỗ hổng tài chính còn lại có thể do chúng ta bên này ứng ra, sau đó lấy tiền lãi của sân bay để thanh toán. Điều này đối với chính quyền thành phố Bằng Thành không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nói tới đây, Nhiếp Quốc Uy nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chưa từng có tiền lệ này đâu. Sân bay là tài nguyên chiến lược quan trọng của quốc gia, chính sách cho phép sao? Việc này cha thấy con không cần phải nói đến. Có điều, Chấn Bang, ý tưởng sân bay quốc tế mà con kiến nghị cha lại có thể giúp con đề cập với Bí thư Chấn Dũng, còn về Bí thư Chấn Dũng có thái độ thế nào cha cũng không bảo đảm đâu.
Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, lập tức cũng cười, vừa rồi nói rất hứng khởi, lại không che đậy đem chuyện hợp tác đầu tư nói hết ra rồi. Tư nhân tham gia vào việc xây dựng sân bay phải đến tận thế kỷ hai mốt rồi thì nó mới xem như dần dần mở cửa với doanh nghiệp tư nhân và tư bản tư nhân. Lúc này, đừng nói là Thành ủy Bằng Thành bên này, cho dù là Tỉnh ủy Việt Đông Tiết Lập Công cũng không có lá gan đó. Việc lần này bắt buộc phải đến trung ương mới có thể quyết định được. Xem ra, việc lần này Nhiếp Chấn Bang chỉ có thể đợi sau khi trở về thủ đô tìm ông nội hoặc là Dương lão mới có thể giải quyết rồi.
Nhưng nếu có thể thuyết phục Thành ủy Bằng Thành trực tiếp đi đến sân bay quốc tế thì cho dù là mình không tham gia cổ phần thì điều này cũng đáng rồi. Dù sao thì lúc này cha hắn đang đương nhiệm ở đây, công lao đưa lên nhất định sẽ có tên của ông ấy.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang rất sảng khoái nói:
- Được ạ, nếu như Bí thư Chấn Dũng đồng ý thì con lại không ngại đi tìm Thành ủy Bằng Thành giải thích một chút cho mấy vị lãnh đạo là tại sao phải làm sân bay quốc tế. Con tin rằng con có thể thuyết phục ban lãnh đạo Thành ủy Bằng Thành.
Thấy Nhiếp Chấn Bang vẻ mặt tự tin, khí phách như vậy, Nhiếp Quốc Uy cũng cười vui mừng. So với đứa con này của ông, ông thực sự là kém hơn nhiều. Ít nhất là về tính mạnh dạn, ông cũng kém hơn rồi. Lập tức, Nhiếp Quốc Uy cũng cười, rất thoải mái nói:
- Con đấy, cha thấy nhà chúng ta cũng chỉ có con là giống ông nội nhất.
…
Trụ sở làm việc của Thành ủy Bằng Thành.
Hiện tại, phòng làm việc của Bí thư nằm ở tấng bảy. Quan trường Hoa Hạ rất chú ý tới một số điều. Người trong thương trường thì thích số tám, còn trên quan trường, không ít lãnh đạo đều thích số bảy. Tục ngữ nói, thất thượng bát hạ mà! Số này chính là một con số may mắn.
Phòng làm việc của Nhiếp Quốc Uy và phòng làm việc của Bí thư Thành ủy Bằng Thành Lý Chấn Dũng cách nhau không xa. Sáng hôm sau vừa đi làm không lâu, Nhiếp Quốc Uy liền vào phòng của Lý Chấn Dũng.
Lúc này, vừa thấy Nhiếp Quốc Uy, thư ký của Lý Chấn Dũng, Mã Quân cũng đứng lên, rất cung kính, rất nhiệt tình nói:
- Bí thư Nhiếp, ông đến à, ông tới tìm Bí thư sao? Mau mời vào trong!
Trên quan trường, thông thường gọi chức phó đều là lấy họ thêm vào, còn xưng hô Bí thư chính lại trực tiếp lấy chức vụ làm cách xưng hô, lấy đó làm sự khác biệt giữa chính phó.
Thấy Nhiếp Quốc Uy đẩy cửa đi vào, lập tức, Lý Chấn Dũng đang ngồi trước bàn làm việc cũng đứng dậy. Bối cảnh không khác biệt lắm, lại cùng một hệ phái cải cách, điều này khiến quan hệ giữa hai người rất tốt.
Lý Chấn Dũng đã đứng dậy, mỉm cười nói:
- Bí thư Quốc Uy đến sớm vậy, nghe nói, con của anh đến đây rồi. Hôm qua còn gọi anh qua đây, thật là ngại quá.
Nhiếp Quốc Uy cũng cười nói:
- Bí thư Lý nặng lời rồi, thân là cán bộ của Đảng, lấy mình làm gương, đây là tất yếu mà. Bí thư Lý nhậm chức ở Bằng Thành chỉ có một mình, đây mới là tấm gương mà tôi cần học tập đấy.
Lý Chấn Dũng cũng cười, lập tức nghiêm mặt nói:
- Bí thư Quốc Uy, anh đến tìm tôi có chuyện gì vậy?
Nhiếp Quốc Uy vừa nghe cũng gật đầu nói:
- Bí thư Lý, thực sự có chuyện muốn báo cáo với anh. Tối hôm qua khi tôi về nhà, tiểu tử nhà tôi và tôi tán gẫu về chuyện sân bay Bằng Thành của chúng ta. Nó lại đưa ra ý tưởng có chút khác với thông thường, tôi nghe cảm thấy cũng là có lý có cứ. Này không, hôm nay qua đây muốn nói với anh một chút.
Nói xong, Nhiếp Quốc Uy liền đem ý tưởng của Nhiếp Chấn Bang về xây dựng sân bay Bằng Thành nói hết ra. Nghe đến sân bay quốc tế, sắc mặt Lý Chấn Dũng liền thay đổi, có cảm giác ánh mắt sáng lên, nhưng sau khi nghe đến Nhiếp Chấn Bang có ý tưởng hợp tác với thành phố Bằng Thành, Lý Chấn Dũng cũng là lắc lắc đầu.
Đợi Nhiếp Quốc Uy nói xong, Lý Chấn Dũng trầm tư một lúc, cũng mở miệng bày tỏ thái độ nói:
- Bí thư Quốc Uy, tôi thực sự ngưỡng mộ anh đấy, đứa nhỏ Chấn Bang này thực sự là rất xuất sắc. Ý tưởng sân bay quốc tế rất mới mẻ, rất mạnh dạn. Khí phách của người trẻ tuổi quả nhiên là lớn hơn so với những lão già chúng ta rồi. Có điều, suy nghĩ cẩn thận một chút, ý tưởng này của Chấn Bang, tính khả thi lại rất cao. Nhưng mà, việc hợp tác đầu tư tôi thấy không cần nói đến.
Dừng một chút, Lý Chấn Dũng lại tiếp tục nói:
- Thế này, Bí thư Quốc Uy, tôi thấy hoàn toàn có thể triệu tập thành viên ban lãnh đạo Thành ủy lại, để Chấn Bang giảng giải kỹ một chút cho chúng ta nghe, anh xem thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.