Chương 187: Lấy Lại Danh Dự.
Thái Tấn
21/11/2015
Nhìn bộ dạng sửng sốt của hai người, Nhiếp Chấn Bang lại nói:
- Tiền phạt, tôi sẽ bảo phòng Tài chính huyện lập tức gửi vào tài khoản của hai người. Chiều nay, hai người hãy khách khí, ân cần mà đi giải quyết cho rõ ràng, sạch sẽ nợ nần cho tôi.
Sau khi tiễn Giám đốc Trương và giám đốc Vương, Nhiếp Chấn Bang lập tức bấm điện goi cho phòng Tài chính huyện, Lâm Vĩ Dân. Trong điện thoại, Nhiếp Chấn Bang đầu tiên là nói tới việc chuyển tiền, rồi sau đó Nhiếp Chấn Bang lại nói tiếp:
- Vĩ Dân, trong khoảng thời gian này, phòng Tài chính hãy lập tức điều động nhân viên chuyên trách, đi kiểm tra lại một lượt toàn bộ các đơn vị hành chính sự nghiệp trong huyện. Hễ là đơn vị nào phải nộp thuế, đều phải tới đấy một lần cho tôi, điều tra rõ ràng các khoản, phải nộp thêm thuế, tất cả đều phải nộp hết. Đừng mang đến phiền toái cho tôi lần nữa, hôm nay một triệu, ngày mai một triệu, chút tiền ấy đối với tài chính của huyện, cũng không phải không chịu được.
Sau khi gác điện thoại, Nhiếp Chấn Bang lấy ra danh sách liên hệ của cán bộ lãnh đạo thành phố Bá Châu, tìm được số điện thoại của cục trưởng Cục thuế kiêm bí thư Đảng tổ thành phố Bá Châu, Tống Triều Huy.
Tống Triều Huy, người này trước khi nhậm chức cục trưởng cục thuế thành phố Bá Châu, là người được điều trực tiếp từ cục thuế khu tự trị. Ở thành phố Bá Châu là một người khá khiêm tốn. Ngày bình thường, giữa Nhiếp Chấn Bang và Tống Triều Huy không có qua lại gì nhiều.
Điện thoại vừa được nối thông, bên kia, giọng của Tống Triều Huy liền truyền tới:
- Chủ tịch Nhiếp, xin chào, xin chào! Hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi cho tôi thế này?
Dưới cái giọng điệu nhiệt tình ấy ẩn chứa một thái độ chống đối, người của cục thuế đều có tính khí như vậy, một cán bộ cấp phòng như Hình Văn Bưu còn giám nói giọng điệu đó với Nhiếp Chấn Bang, huống chi Tống Triều Huy và Nhiếp Chấn Bang là cùng cấp bậc.
Nhiếp Chấn Bang lúc này, lại có chút không khách khí, cười nói:
- Cục trưởng Tống khách khí rồi. Không có việc gì thì không được goi cho anh sao? Bên tôi còn muốn cảm ơn đồng chí Hình Văn Bưu của cục thuế huyện Lê vì đã ủng hộ công tác kiến thiết kinh tế của huyện Lê chúng tôi.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang cũng là có hàm ý khác. Ý của Tống Triều Huy, Nhiếp Chấn Bang đã hiểu rất rõ. Hình Văn Bưu gây ra chuyện phạt tiền lớn như vậy, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không tin Tống Triều Huy không biết chút gì. Dù sao nếu đã như vậy, cũng không cần phải nói thêm gì khác nữa. Lời nói tới đây, ngừng lại là được rồi. Tống Triều Huy nếu thông minh, tất nhiên sẽ thay đổi. Nhưng, nếu hắn không có động tĩnh gì, thì cũng đừng trách mình không khách khí.
Nhưng, Tống Triều Huy cũng không như những gì Nhiếp Chấn Bang nghĩ là sẽ chủ động giải hòa, ngược lại, hắn còn cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, khách khí rồi, ủng hộ công tác của địa phương, đây cũng là việc mà bên cơ quan thuế chúng tôi phải làm mà. Dù sao, chi cục thuế thu vào, huyện Lê cũng được phân bớt 25% mà. Về sau, còn phải nhờ Chủ tịch Nhiếp ủng hộ công tác của chi cục thuế nhiều hơn nữa.
Cúp máy, sắc mặt của Tống Triều Huy cũng trầm xuống, tên Nhiếp Chấn Bang này thực sự tự nghĩ mình là nhân vật lớn sao. Dưới cái chính quyền địa phương, ngươi vênh váo, tôi cũng không quan tâm, nhưng muốn giơ tay chạm tới cả cục thuế thì hoàn toàn không được. Hình Văn Bưu là cháu của vợ lãnh đạo cũ, việc này bất kể ra sao cũng phải quan tâm tới. Nếu ngay cả cái này cũng không quản được cho tốt, coi như đã phụ lòng tin của lãnh đạo cũ rồi.
Phía Chi cục thuế huyện Lê, trong văn phòng của Hình Văn Bưu, Phó trưởng phòng Mã Chí Hiền giờ phút này đứng ở bên cạnh, nhìn Hình Văn Bưu đang ngồi ở trên ghế, hai chân đặt tại trên bàn. Nói thật, vị trưởng phòng này, trong vấn đề cá nhân thì thật đúng là không được tốt lắm. Trong phòng làm việc mà lại có cái bộ dạng này, còn gì là bộ dáng của một cục trưởng nữa. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, ai bảo hắn ta là thuyền trưởng, ai bảo bên trên hắn vẫn còn có người chống chứ? Mã Chí Hiền giờ phút này cũng chỉ có thể võ tay theo lệnh mà thôi.
- Trưởng phòng, có một chuyện phải báo cáo với anh một chút. Hôm nay, người của phòng Tài chính huyện, Lâm Vĩ Dân và lão Vương và lão Trương của công ty xây dựng tới đây nộp tiền phạt rồi.
Mã Chí Hiền nói rất nhỏ, rất khúm núm, lúc nào cũng tạo cảm giác luôn được rất tôn trọng cho Hình Văn Bưu từ mình.
Nghe vậy, Hình Văn Bưu liền đặt chân xuống, ngồi thẳng người, ồ một tiếng, liền thản nhiên nói:
- Nộp thì nộp thôi, cũng vừa lúc, nhân cơ hội này, chúng ta cũng có thể xem xét để bình bầu một cái danh hiệu tiên tiến trong hệ thống chi cục thuế.
Mã Chí Hiền trên mặt co lại, Hình Văn Bưu con người này, thật đúng là to gan. uyện Lê làm như vậy, rõ ràng là coi chuyện này như chuyện công để xử lý. Với phong cách làm việc của Nhiếp Chấn Bang, chắc chắn còn có chiêu nữa đằng sau. Thế nhưng người này bây giờ còn có thể tập trung tâm trí vào nhiều chuyện như vậy, thật không biết cái chức trưởng phòng này là làm thế nào mà ngồi lên được đây.
Lập tức, Mã Chí Hiền liền nói:
- Trưởng phòng, còn có một chuyện, tôi phải báo cáo với anh một chút. Lần phạt tiền này, Lâm Vĩ Dân nộp thì đã nộp rồi, có điều… có điều…
Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Mã Chí Hiền, Hình Văn Bưu có chút khó chịu, lập tức nói:
- Có điều cái gì? Lão Mã, cậu làm sao mà lại ấp a ấp úng không giống một nam tử hán gì cả, cứ nói thẳng. Tôi ngược lại là muốn xem, Nhiếp Chấn Bang có thể làm gì. Số tiền phạt này, đã rõ ràng như vậy, hắn còn có thể giở trò gì?
Mã Chí Giền bị Hình Văn Bưu phê bình, cũng liều nói:
- Trưởng phòng, Lâm Vĩ Dân nộp tiền phạt nhưng lại rất vui vẻ, hắn trực tiếp khấu trừ 25% khoản tài chính rồi, nói là cuối năm đằng nào cũng phải đưa cho hắn, chi bằng giờ khấu trừ luôn, cho nên, hắn chỉ nộp có bảy mươi lăm phần trăm thôi.
Ở cục thuế, 75% là nộp lên trên trung ương, mặt khác 25% là lưu về địa phương, đây là quy định rồi. Nhưng, bình thường không có làm như vậy, hầu hết đều là kết toán theo năm, sao có thể trực tiếp khấu trừ như vậy được. Hình Văn Bưu có chút tức giận điên rồi, hắn lập tức đứng lên nói:
- Được, được lắm, hắn đã chơi với ta kiểu này, vậy chúng ta đã làm thì làm cho đến hết luôn đi. Tôi thấy, hệ thống chi cục thuế, có tất yếu phải hưởng ứng lần này rồi. Cấp trên đã chỉ thị rõ, kiểm tra hết một lần toàn bộ các đơn vị sự ngiệp, kiên quyết ngăn chặn hành vi trốn thuế, lậu thuế. Lão Mã, chuyện này, cậu tự tổ chức một chút, phái mấy tổ điều tra, đi rà soát hết một lượt, hễ là đơn vị nào liên lụy đến thuế, toàn bộ đều điều tra hết. Không phải là quỹ tài chính của huyện Lê bọn hắn có tiền lắm sao? Cứ để hắn khấu trừ lại 25% tiền đi. Tôi muốn xem xem, bọn họ có thể có bao nhiêu tiền nộp phạt.
Lời vừa nói xong, bỗng đèn điện của cả tòa nhà đều tắt phụt. Hình Văn Bưu lập tức đứng lên, có chút giận dữ:
- Sao lại thế này? Sao lại mất điện? Là đơn vị cơ quan hành chính của huyện Lê, việc cung ứng điện phải được ưu tiên chứ. Đây coi như là một loại quy tắc ngầm rồi. Bây giờ đột nhiên mất điện, lại không có bất cứ thông báo nào trước đó, có vẻ rất không bình thường rồi.
Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng của đơn vị, lúc này có rất nhiều nhân viên chi cục thuế đang tụ tập tranh luận.
Nhìn thấy Hình Văn Bưu đi ra, tất cả mọi người đều đứng thẳng lên. Hình Văn Bưu sắc mặt trầm xuống, tức giận nói:
- Làm gì đây? Đều đang làm gì hả? Không cần đi làm sao? Giờ làm việc, còn chạy ra ngoài, trở về làm việc hết đi!
- Trưởng phòng, cái tòa nhà văn phòng này của chúng ta, đều đã lâu năm rồi. Cái mặt bị khuất sáng đấy, nếu như mà bị mất điện, ánh sáng không đủ, quả thật là không có cách nào để bắt đầu công việc. Anh xem?
Lúc này, Chánh văn phòng Vương Lệ Lệ cũng đi tới giải thích.
Cùng lúc đó, mấy người đội mũ bảo hộ màu đỏ cũng từ bên ngoài đi vào. Hình Văn Bưu vừa thấy họ, liền lập tức tiến đến cười tiếp đón:
- Trưởng phòng Trịnh, có chuyện gì vậy? Phòng Điện lực tiến hành tu sửa sao? Trước tiên cũng nên có thông báo chứ, ông anh à, lần này ông anh làm vậy là không đúng rồi. Để sau chúng ta tới khách sạn Đại phú hào ở trên thành phố dùng cơm nhé, tôi mời.
Trưởng phòng Trịnh, đây là trưởng phòng điện lực của huyện Lê, nhân vật đứng đầu trong ban bí thư tổ đảng. Đều nói cái tên này lấy được thật đúng là hợp, vừa nghe đã có thanh hồ.
Nếu như là trước đây, Trưởng phòng Trịnh chắc chắn sẽ rất sảng khoái đáp ứng. Hình Văn Bưu con người này, ngang ngược thì có hơi ngang ngược, nhưng tiêu tiền thì rất thoáng. Có điều, hắn đắc tội với chủ tịch Nhiếp, cho nên Trưởng phòng Trịnh cũng không nể tình được. Lập tức ông cười nói:
- Trưởng phòng Hình à! Thật ngại quá, đường dây đột nhiên bị chút trục trặc, cho nên tiến hành tu sửa lâm thời. Hiện giờ, huyện Lê muốn phát triển toàn diện, cho nên toàn bộ điện lực đều trong tình trạng căng thẳng. Đường dây cũng đã cũ kỹ nghiêm trọng. Ủy ban nhân dân huyện đã nhiều lần nhắc nhở phải làm tốt công tác cung cấp điện. Lần này, việc tu sửa cũng là đột nhiên phát sinh. Bên chi cục thuế này, cả một vùng đều phải tu sửa lại hết. Vậy nên điện này, sợ là tạm thời sẽ không có. Tôi thấy bên chi cục thuế nên tự mình nghĩ biện pháp, có thể dùng vài cái máy phát điện chạy dầu ma-dút chẳng hạn. Bên tôi có thể cho vài người tới giúp. Tôi còn nhiều việc, nên không ngồi lại nữa, chuyện cơm nước sau này hãy nói đi, còn có nhiều cơ hội thôi. Máy phát điện mua xong rồi, trưởng phòng Hình bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ phái người đến.
Người của phòng Điện lực nhanh chóng rời khỏi. Bên kia, Vương Lệ Lệ liền đi tới. Vương Lệ Lệ này, ở chi cục thuế coi như là một bông hoa. Ba mươi tuổi, đã trở thành thành viên của tổ Đảng, Chánh văn phòng. Dáng người đầy đặn, ngực lại rất lớn, khi nói chuyện thì ỏn à ỏn ẻn, rất mê người.
- Trưởng phòng, tôi thấy không giống đâu. Ở bên cạnh, khu dân cư và các đơn vị khác đều có điện, chỉ có chi cục thuế chúng ta là mất, sợ là có kẻ cố tình giở trò.
Vương Lệ Lệ nhỏ giọng nói.
Hơi thở có mùi hòa lan, một loại mùi nước hoa rất bình thường, nhưng, Hình Văn Bưu lại ưa thích loại mùi này. Cảm giác rất thoải mái. Một đường đi qua, cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi, hơn nữa lại đánh son môi rừng rực như vậy, đúng là rất kích thích.
Hình Văn Bưu nhìn xem mà có chút nóng lên. Con kĩ nữa này, thật sự rất mê hoặc người khác, chỉ hận không thể xử nó ngay tại chỗ mới được. Tuy nhiên, nghe những lời này, Hình Văn Bưu cũng hiểu rõ, chỉ sợ đây là một thái độ của huyện Lê. Chi cục thuế của ngươi không phải là muốn phạt tiền sao? Vậy tôi bên này, trực tiếp cắt điện của ngươi. Xem ai có thể chịụ đựng được.
Bên phía chi cục thuế này, không chỉ có mỗi khu tòa nhà làm việc, phía sau còn có khu nhà dành cho cán bộ nhân viên nữa. Một khi không có điện, còn không gây náo loạn đến lật trời rồi sao? Máy phát điện cũng không thể cung cấp đủ điện đi được.
Nhưng, Hình Văn Bưu cũng nổi giận, lập tức nói:
- Chủ nhiệm Vương, cậu lập tức dẫn người vào thành phố một chuyến, qua công ty cơ điện xem bên đó có bao nhiêu máy phát điện, mua toàn bộ về. Chúng ta tự phát điện.
Vừa mới nói xong, đột nhiên, Chủ tịch Lưu của công đoàn, ủy viên Đảng tổ của chi cục thuế cũng từ ký túc xá đi ra, hùng hùng hổ hổ nói:
- Mẹ nó, làm sao mà điện ngắt rồi, đến nước cũng ngừng vậy?
Nghe được câu này, Hình Văn Bưu nổi trận lôi đình. Vấn đề về điện còn chưa giải quyết, bên này, nước cũng mất. Dùng nước giếng? Đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai giải quyết xong được.
Vừa đúng lúc đó, bên ngoài, một đám người đang sột soạt chuẩn bị hành động, tiếng chuyển xe, tiếng chỉ huy cũng vang lên. Hình Văn Bưu lúc này như một con chim sợ cành cong vậy, hắn lập tức chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy mấy chiếc xe, Hình Văn Bưu tức giận đứng lên:
- Nhiếp Chấn Bang, ***, bố sẽ không để yên cho mày đâu!
- Tiền phạt, tôi sẽ bảo phòng Tài chính huyện lập tức gửi vào tài khoản của hai người. Chiều nay, hai người hãy khách khí, ân cần mà đi giải quyết cho rõ ràng, sạch sẽ nợ nần cho tôi.
Sau khi tiễn Giám đốc Trương và giám đốc Vương, Nhiếp Chấn Bang lập tức bấm điện goi cho phòng Tài chính huyện, Lâm Vĩ Dân. Trong điện thoại, Nhiếp Chấn Bang đầu tiên là nói tới việc chuyển tiền, rồi sau đó Nhiếp Chấn Bang lại nói tiếp:
- Vĩ Dân, trong khoảng thời gian này, phòng Tài chính hãy lập tức điều động nhân viên chuyên trách, đi kiểm tra lại một lượt toàn bộ các đơn vị hành chính sự nghiệp trong huyện. Hễ là đơn vị nào phải nộp thuế, đều phải tới đấy một lần cho tôi, điều tra rõ ràng các khoản, phải nộp thêm thuế, tất cả đều phải nộp hết. Đừng mang đến phiền toái cho tôi lần nữa, hôm nay một triệu, ngày mai một triệu, chút tiền ấy đối với tài chính của huyện, cũng không phải không chịu được.
Sau khi gác điện thoại, Nhiếp Chấn Bang lấy ra danh sách liên hệ của cán bộ lãnh đạo thành phố Bá Châu, tìm được số điện thoại của cục trưởng Cục thuế kiêm bí thư Đảng tổ thành phố Bá Châu, Tống Triều Huy.
Tống Triều Huy, người này trước khi nhậm chức cục trưởng cục thuế thành phố Bá Châu, là người được điều trực tiếp từ cục thuế khu tự trị. Ở thành phố Bá Châu là một người khá khiêm tốn. Ngày bình thường, giữa Nhiếp Chấn Bang và Tống Triều Huy không có qua lại gì nhiều.
Điện thoại vừa được nối thông, bên kia, giọng của Tống Triều Huy liền truyền tới:
- Chủ tịch Nhiếp, xin chào, xin chào! Hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi cho tôi thế này?
Dưới cái giọng điệu nhiệt tình ấy ẩn chứa một thái độ chống đối, người của cục thuế đều có tính khí như vậy, một cán bộ cấp phòng như Hình Văn Bưu còn giám nói giọng điệu đó với Nhiếp Chấn Bang, huống chi Tống Triều Huy và Nhiếp Chấn Bang là cùng cấp bậc.
Nhiếp Chấn Bang lúc này, lại có chút không khách khí, cười nói:
- Cục trưởng Tống khách khí rồi. Không có việc gì thì không được goi cho anh sao? Bên tôi còn muốn cảm ơn đồng chí Hình Văn Bưu của cục thuế huyện Lê vì đã ủng hộ công tác kiến thiết kinh tế của huyện Lê chúng tôi.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang cũng là có hàm ý khác. Ý của Tống Triều Huy, Nhiếp Chấn Bang đã hiểu rất rõ. Hình Văn Bưu gây ra chuyện phạt tiền lớn như vậy, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không tin Tống Triều Huy không biết chút gì. Dù sao nếu đã như vậy, cũng không cần phải nói thêm gì khác nữa. Lời nói tới đây, ngừng lại là được rồi. Tống Triều Huy nếu thông minh, tất nhiên sẽ thay đổi. Nhưng, nếu hắn không có động tĩnh gì, thì cũng đừng trách mình không khách khí.
Nhưng, Tống Triều Huy cũng không như những gì Nhiếp Chấn Bang nghĩ là sẽ chủ động giải hòa, ngược lại, hắn còn cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, khách khí rồi, ủng hộ công tác của địa phương, đây cũng là việc mà bên cơ quan thuế chúng tôi phải làm mà. Dù sao, chi cục thuế thu vào, huyện Lê cũng được phân bớt 25% mà. Về sau, còn phải nhờ Chủ tịch Nhiếp ủng hộ công tác của chi cục thuế nhiều hơn nữa.
Cúp máy, sắc mặt của Tống Triều Huy cũng trầm xuống, tên Nhiếp Chấn Bang này thực sự tự nghĩ mình là nhân vật lớn sao. Dưới cái chính quyền địa phương, ngươi vênh váo, tôi cũng không quan tâm, nhưng muốn giơ tay chạm tới cả cục thuế thì hoàn toàn không được. Hình Văn Bưu là cháu của vợ lãnh đạo cũ, việc này bất kể ra sao cũng phải quan tâm tới. Nếu ngay cả cái này cũng không quản được cho tốt, coi như đã phụ lòng tin của lãnh đạo cũ rồi.
Phía Chi cục thuế huyện Lê, trong văn phòng của Hình Văn Bưu, Phó trưởng phòng Mã Chí Hiền giờ phút này đứng ở bên cạnh, nhìn Hình Văn Bưu đang ngồi ở trên ghế, hai chân đặt tại trên bàn. Nói thật, vị trưởng phòng này, trong vấn đề cá nhân thì thật đúng là không được tốt lắm. Trong phòng làm việc mà lại có cái bộ dạng này, còn gì là bộ dáng của một cục trưởng nữa. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, ai bảo hắn ta là thuyền trưởng, ai bảo bên trên hắn vẫn còn có người chống chứ? Mã Chí Hiền giờ phút này cũng chỉ có thể võ tay theo lệnh mà thôi.
- Trưởng phòng, có một chuyện phải báo cáo với anh một chút. Hôm nay, người của phòng Tài chính huyện, Lâm Vĩ Dân và lão Vương và lão Trương của công ty xây dựng tới đây nộp tiền phạt rồi.
Mã Chí Hiền nói rất nhỏ, rất khúm núm, lúc nào cũng tạo cảm giác luôn được rất tôn trọng cho Hình Văn Bưu từ mình.
Nghe vậy, Hình Văn Bưu liền đặt chân xuống, ngồi thẳng người, ồ một tiếng, liền thản nhiên nói:
- Nộp thì nộp thôi, cũng vừa lúc, nhân cơ hội này, chúng ta cũng có thể xem xét để bình bầu một cái danh hiệu tiên tiến trong hệ thống chi cục thuế.
Mã Chí Hiền trên mặt co lại, Hình Văn Bưu con người này, thật đúng là to gan. uyện Lê làm như vậy, rõ ràng là coi chuyện này như chuyện công để xử lý. Với phong cách làm việc của Nhiếp Chấn Bang, chắc chắn còn có chiêu nữa đằng sau. Thế nhưng người này bây giờ còn có thể tập trung tâm trí vào nhiều chuyện như vậy, thật không biết cái chức trưởng phòng này là làm thế nào mà ngồi lên được đây.
Lập tức, Mã Chí Hiền liền nói:
- Trưởng phòng, còn có một chuyện, tôi phải báo cáo với anh một chút. Lần phạt tiền này, Lâm Vĩ Dân nộp thì đã nộp rồi, có điều… có điều…
Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Mã Chí Hiền, Hình Văn Bưu có chút khó chịu, lập tức nói:
- Có điều cái gì? Lão Mã, cậu làm sao mà lại ấp a ấp úng không giống một nam tử hán gì cả, cứ nói thẳng. Tôi ngược lại là muốn xem, Nhiếp Chấn Bang có thể làm gì. Số tiền phạt này, đã rõ ràng như vậy, hắn còn có thể giở trò gì?
Mã Chí Giền bị Hình Văn Bưu phê bình, cũng liều nói:
- Trưởng phòng, Lâm Vĩ Dân nộp tiền phạt nhưng lại rất vui vẻ, hắn trực tiếp khấu trừ 25% khoản tài chính rồi, nói là cuối năm đằng nào cũng phải đưa cho hắn, chi bằng giờ khấu trừ luôn, cho nên, hắn chỉ nộp có bảy mươi lăm phần trăm thôi.
Ở cục thuế, 75% là nộp lên trên trung ương, mặt khác 25% là lưu về địa phương, đây là quy định rồi. Nhưng, bình thường không có làm như vậy, hầu hết đều là kết toán theo năm, sao có thể trực tiếp khấu trừ như vậy được. Hình Văn Bưu có chút tức giận điên rồi, hắn lập tức đứng lên nói:
- Được, được lắm, hắn đã chơi với ta kiểu này, vậy chúng ta đã làm thì làm cho đến hết luôn đi. Tôi thấy, hệ thống chi cục thuế, có tất yếu phải hưởng ứng lần này rồi. Cấp trên đã chỉ thị rõ, kiểm tra hết một lần toàn bộ các đơn vị sự ngiệp, kiên quyết ngăn chặn hành vi trốn thuế, lậu thuế. Lão Mã, chuyện này, cậu tự tổ chức một chút, phái mấy tổ điều tra, đi rà soát hết một lượt, hễ là đơn vị nào liên lụy đến thuế, toàn bộ đều điều tra hết. Không phải là quỹ tài chính của huyện Lê bọn hắn có tiền lắm sao? Cứ để hắn khấu trừ lại 25% tiền đi. Tôi muốn xem xem, bọn họ có thể có bao nhiêu tiền nộp phạt.
Lời vừa nói xong, bỗng đèn điện của cả tòa nhà đều tắt phụt. Hình Văn Bưu lập tức đứng lên, có chút giận dữ:
- Sao lại thế này? Sao lại mất điện? Là đơn vị cơ quan hành chính của huyện Lê, việc cung ứng điện phải được ưu tiên chứ. Đây coi như là một loại quy tắc ngầm rồi. Bây giờ đột nhiên mất điện, lại không có bất cứ thông báo nào trước đó, có vẻ rất không bình thường rồi.
Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng của đơn vị, lúc này có rất nhiều nhân viên chi cục thuế đang tụ tập tranh luận.
Nhìn thấy Hình Văn Bưu đi ra, tất cả mọi người đều đứng thẳng lên. Hình Văn Bưu sắc mặt trầm xuống, tức giận nói:
- Làm gì đây? Đều đang làm gì hả? Không cần đi làm sao? Giờ làm việc, còn chạy ra ngoài, trở về làm việc hết đi!
- Trưởng phòng, cái tòa nhà văn phòng này của chúng ta, đều đã lâu năm rồi. Cái mặt bị khuất sáng đấy, nếu như mà bị mất điện, ánh sáng không đủ, quả thật là không có cách nào để bắt đầu công việc. Anh xem?
Lúc này, Chánh văn phòng Vương Lệ Lệ cũng đi tới giải thích.
Cùng lúc đó, mấy người đội mũ bảo hộ màu đỏ cũng từ bên ngoài đi vào. Hình Văn Bưu vừa thấy họ, liền lập tức tiến đến cười tiếp đón:
- Trưởng phòng Trịnh, có chuyện gì vậy? Phòng Điện lực tiến hành tu sửa sao? Trước tiên cũng nên có thông báo chứ, ông anh à, lần này ông anh làm vậy là không đúng rồi. Để sau chúng ta tới khách sạn Đại phú hào ở trên thành phố dùng cơm nhé, tôi mời.
Trưởng phòng Trịnh, đây là trưởng phòng điện lực của huyện Lê, nhân vật đứng đầu trong ban bí thư tổ đảng. Đều nói cái tên này lấy được thật đúng là hợp, vừa nghe đã có thanh hồ.
Nếu như là trước đây, Trưởng phòng Trịnh chắc chắn sẽ rất sảng khoái đáp ứng. Hình Văn Bưu con người này, ngang ngược thì có hơi ngang ngược, nhưng tiêu tiền thì rất thoáng. Có điều, hắn đắc tội với chủ tịch Nhiếp, cho nên Trưởng phòng Trịnh cũng không nể tình được. Lập tức ông cười nói:
- Trưởng phòng Hình à! Thật ngại quá, đường dây đột nhiên bị chút trục trặc, cho nên tiến hành tu sửa lâm thời. Hiện giờ, huyện Lê muốn phát triển toàn diện, cho nên toàn bộ điện lực đều trong tình trạng căng thẳng. Đường dây cũng đã cũ kỹ nghiêm trọng. Ủy ban nhân dân huyện đã nhiều lần nhắc nhở phải làm tốt công tác cung cấp điện. Lần này, việc tu sửa cũng là đột nhiên phát sinh. Bên chi cục thuế này, cả một vùng đều phải tu sửa lại hết. Vậy nên điện này, sợ là tạm thời sẽ không có. Tôi thấy bên chi cục thuế nên tự mình nghĩ biện pháp, có thể dùng vài cái máy phát điện chạy dầu ma-dút chẳng hạn. Bên tôi có thể cho vài người tới giúp. Tôi còn nhiều việc, nên không ngồi lại nữa, chuyện cơm nước sau này hãy nói đi, còn có nhiều cơ hội thôi. Máy phát điện mua xong rồi, trưởng phòng Hình bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ phái người đến.
Người của phòng Điện lực nhanh chóng rời khỏi. Bên kia, Vương Lệ Lệ liền đi tới. Vương Lệ Lệ này, ở chi cục thuế coi như là một bông hoa. Ba mươi tuổi, đã trở thành thành viên của tổ Đảng, Chánh văn phòng. Dáng người đầy đặn, ngực lại rất lớn, khi nói chuyện thì ỏn à ỏn ẻn, rất mê người.
- Trưởng phòng, tôi thấy không giống đâu. Ở bên cạnh, khu dân cư và các đơn vị khác đều có điện, chỉ có chi cục thuế chúng ta là mất, sợ là có kẻ cố tình giở trò.
Vương Lệ Lệ nhỏ giọng nói.
Hơi thở có mùi hòa lan, một loại mùi nước hoa rất bình thường, nhưng, Hình Văn Bưu lại ưa thích loại mùi này. Cảm giác rất thoải mái. Một đường đi qua, cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi, hơn nữa lại đánh son môi rừng rực như vậy, đúng là rất kích thích.
Hình Văn Bưu nhìn xem mà có chút nóng lên. Con kĩ nữa này, thật sự rất mê hoặc người khác, chỉ hận không thể xử nó ngay tại chỗ mới được. Tuy nhiên, nghe những lời này, Hình Văn Bưu cũng hiểu rõ, chỉ sợ đây là một thái độ của huyện Lê. Chi cục thuế của ngươi không phải là muốn phạt tiền sao? Vậy tôi bên này, trực tiếp cắt điện của ngươi. Xem ai có thể chịụ đựng được.
Bên phía chi cục thuế này, không chỉ có mỗi khu tòa nhà làm việc, phía sau còn có khu nhà dành cho cán bộ nhân viên nữa. Một khi không có điện, còn không gây náo loạn đến lật trời rồi sao? Máy phát điện cũng không thể cung cấp đủ điện đi được.
Nhưng, Hình Văn Bưu cũng nổi giận, lập tức nói:
- Chủ nhiệm Vương, cậu lập tức dẫn người vào thành phố một chuyến, qua công ty cơ điện xem bên đó có bao nhiêu máy phát điện, mua toàn bộ về. Chúng ta tự phát điện.
Vừa mới nói xong, đột nhiên, Chủ tịch Lưu của công đoàn, ủy viên Đảng tổ của chi cục thuế cũng từ ký túc xá đi ra, hùng hùng hổ hổ nói:
- Mẹ nó, làm sao mà điện ngắt rồi, đến nước cũng ngừng vậy?
Nghe được câu này, Hình Văn Bưu nổi trận lôi đình. Vấn đề về điện còn chưa giải quyết, bên này, nước cũng mất. Dùng nước giếng? Đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai giải quyết xong được.
Vừa đúng lúc đó, bên ngoài, một đám người đang sột soạt chuẩn bị hành động, tiếng chuyển xe, tiếng chỉ huy cũng vang lên. Hình Văn Bưu lúc này như một con chim sợ cành cong vậy, hắn lập tức chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy mấy chiếc xe, Hình Văn Bưu tức giận đứng lên:
- Nhiếp Chấn Bang, ***, bố sẽ không để yên cho mày đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.