Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 547: Một bức thư nặc danh

Thái Tấn

27/04/2016

Ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang lại khiến cho Giang Nhược Hiên có chút gì đó thất vọng xem lẫn că sự hiểu lầm. Mọi người đều nói chủ tịch Nhiếp Chấn Bang là một cán bộ lý tưởng, gương mẫu nhưng bây giờ xem ra chỉ có vậy thôi, vẫn thuộc loại đàn ông phàm phu tục tử, thấy con gái nhà người ta là lại dán mắt vào.

Giang Nhược Hiên lẩm bẩm một hồi rồi lại giơ microphone lên hỏi lại lần nữa:

- Chủ tịch Nhiếp, ngài có thể phát biểu vài lời được không?

Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang đã lấy lại được tinh thần, đối với cô phóng viên của đài truyền hình thành phố Vọng Hải này, Nhiếp Chấn Bang một chút ý đồ cũng không có. Việc Lý Lệ Tuyết ra nước ngoài là một đả kích quá lớn với Nhiếp Chấn Bang. Về phương diện này, từ trước tới giờ họ Nhiếp luôn rất thận trọng.

Nếu như bản thân thực sự có nhu cầu, thì ở thành phố Tân Lê với Nghiêm Phượng Kiều chẳng phải là quá dễ dàng hay sao. Ở thành phố Lương Khê bản thân càng phải nỗ lực xây dựng một hình tượng lạnh lùng, không màng đến nữ nhi.

Nhưng vào thời điểm hiện tại, Nhiếp Chấn Bang lại không có suy nghĩ đó. Đối với Giang Nhược Hiên đó không chỉ là sự hiếu kì mà còn là sự yêu thích.

Mới hơn 20 tuổi mà có thể đảm nhiệm được chức vụ quan trọng như vậy của đài truyền hình thành phố Vọng Hải. Kiểu người như thế này, Nhiếp chấn Bang không phải là chưa từng gặp qua. Trong trường hợp này ban tuyên truyền cũng tốt, mà đài truyền hình cũng tốt, nhân viên phục vụ đều là con át chủ bài, đều là nhân tài. Giang Nhược Hiên không phải dựa vào gia thế mà là có bản lĩnh thật sự.

- Vâng, việc khởi công chính thức đường cao tốc Vọng Thiên, đối với thành phố Vọng Hải chúng ta mà nói đúng là có một ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một lúc rồi dùng một cách mở đầu như thế này.

- Đường cao tốc Vọng Thiên,phía đông thì bắt đầu từ vọng Hải, phía tây thì kết thúc ở thiên Phủ, cả tuyến đường đi qua bốn tỉnh thành Hồng Giang, Sở Nam, Kiềm Châu, Du Châu và kéo dài qua sáu tỉnh thành, chiều dài thì lên đến hàng km. đường cao tốc Vọng thiên ở tỉnh Ba Thục, ở tỉnh Du Châu và một vài tỉnh nữa thì lại có những tên gọi khác nhau, đã khai thông một con đường ra hải khẩu của lục địa, và vọng hải của chúng ta đúng là một trong mười bến cảng lớn của đất nước. Sự phát triển ngành hằng hải của thành phố Vọng Hải, bến cảng mới của Vọng Hải hiện giờ đang được xây dựng với một khí thế hứng khởi, hừng hực như lửa. Có thể nói, đường cao tốc Vọng Hải sẽ khiến cho thành phố Vọng Hải trở thành cửa ngõ để cho 6 tỉnh thành kia ra biển. Bộ mặt giao thông của thành phố Vọng Hải cũng sẽ được hoàn thiện nốt cái khâu cuối cùng này. Từ nay về sau, việc xây dựng và phát triển kinh tế của thành phố vọng Hải sẽ giống như ô tô được cài đặt thêm động cơ hỏa tiễn. Điều này đối với thành phố Vọng Hải mà nói là một việc có ảnh hưởng rất sâu sắc.

Trong ngữ điệu của Nhiếp Chấn Bang, tốc độ nói thì không nhanh nhưng lúc nói chuyện lại rất dứt khoát, linh hoạt và toát ra cái khí phách hào hùng.

Giang Nhược Hiên ngắm nhìn một cách si mê, sự uy nghiêm của kẻ bề trên cùng với khí khái của kiểu đàn ông như Nhiếp Chấn Bang thì không phải người bình thường nào cũng có .

Nói như vậy thì trong một thể chế có được sự quyền uy của kẻ bề trên thì đều là

Vừa trẻ tuổi vừa có khí khái, đây là một điều không thể.

Thế nhưng, thật là trêu ngươi, Nhiếp Chấn Bang lại là một yêu nghiệt như vậy, hội tụ đủ cả hai yếu tố trên, một kiểu khí chất của sự tổng hợp, đúng là rất hấp dẫn.

Tuổi thật của giang Nhược hiên năm nay rơi đúng vào cái độ tuổi đẹp nhất của đời con gái. Tuy là đã qua cái thời con nít nhưng vẫn còn chút thích mơ mộng.

Trong lúc mà Giang Nhược Hiên đang ngây người ra, thì Nhiếp Chấn Bang lại sải những bước nhanh về phía đoàn xe của ủy viên ủy ban nhân dân thành phố.

Đứng bên cạnh, anh máy quay vỗ vỗ vai giang Nhược Hiên ngạo ngễ hỏi:

- Nhược Hiên, làm sao thế? Đang nhìn chủ tịch Nhiếp hả?



Những lời này khiến Giang Nhược Hiên đỏ mặt, quay lại lườm một cái và nói:

- Anh Văn, anh nói bậy cái gì vậy? Em làm gì có,anh à, anh thấy sao nếu em đề nghị với đài cho em làm một cuộc phỏng vấn chuyên đề với chủ tịch Nhiếp?

Nghe được câu này, Văn đại ca trong lòng thì cười thầm:

“ Con bé mà, vẫn còn cứng miệng lắm”

Nhưng ngoài miệng thì không nói vậy:

- Nhược Hiên, về chuyện này anh thấy là khó lắm, đài cũng chưa chắc đã quyết được, việc này anh e đến trưởng ban Lâm còn bó tay ý chứ.

Nghe thấy anh nói vậy, mặt Nhược Hiên lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và thất vọng. Xem ra, Giang Nhược Hiên cũng hiểu rõ muốn phỏng vấn Nhiếp Chấn Bang thì không phải một chuyên dễ dàng gì.

Nhìn đoàn xe bắt đàu lăn bánh, Giang Nhược Hiên lập tức nhảy vội lên một chiếc xe buýt cạnh đó, hung hăng xiết chặt nắm đấm rồi gật đầu:

- Hừ, em nhất định sẽ làm được một cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị.

Loại xe khách coaster là một loại xe mà ủy ban nhân dân thành ủy thành phố Vọng Hải chuyên dùng để đưa đón các quan chức lãnh đạo. Trong xe, thông qua vài lần cải tiến đã bỏ đi những ghế dư thừa, chỉ để lại 8 ghế, kiểu dáng của ghế cũng được đổi thành kiểu ghế như kiểu ghế ngồi trong toa hạng VIP của máy bay, có thể ngả về phía sau hoặc xoay tròn. Sau ghế của bác tài, ở giữa sẽ có vài ghế chính, giống như ở trên tàu hỏa vậy, hai ghế đối diện nhau và ở giữa có có một chiếc bàn gấp.

Trong xe, hệ thống ảnh -âm cũng rất thông minh. Loại xe này từ ngoài nhìn vào thì không thoáng mát bằng Audi nhưng tính thoải mái,tính thông thoángvà tính an toàn thì lại hơn hẳn Audi. Đây chính là lí do mà các quan chức lãnh đạo trong nước lại thích ngồi loại xe này .

Dẫn đấu là đoàn xe của cục công an thành phố Vọng Hải với nhiêm vụ là mở đường. Đoạn đường từ ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải khắp nơi đều là cảnh sát giao thông , đoàn xe men theo một con đường được đã được quy định để đảm bảo sự thông suốt của đoàn xe trong suốt lộ trình.

Nhiếp Chấn Bang đối với việc này kì thực là rất bất mãn, đây không phải là một hành vi gần với nhân dân, vô hình chung đã tạo ra một khoảng cách vô hình trong mối quan hệ giữa quần chúng nhân dân và người cán bộ. Mặc dù cái truyền thống từ cổ chí kim của giới quan trường đều có một câu nói cửa miệng là quan và dân không hề có sự đấu tranh, thế nhưng phần lớn cán bộ trong giới lãnh đạo lại tự thoát ly khỏi quần chúng nhân dân, trong mối qua hệ này lại luôn tỏ ra cao quý, bề trên.

Đối với sự việc này Nhiếp Chấn Bang tuy là có cảm nhận được nhưng lại không có cách nào để giải quyết. thời gian đầu dựng nước và giai đoạn trước giải phóng, các cán bộ lãnh đạo đều mang giày cỏ đi khắp hang cùng ngõ hẻm còn ngày nay vĩnh viễn không thể nào nhìn thấy cảnh tượng đó. Cùng với sự phát triển của thời đại, sự tiến bộ của xã hội thì đây chính là một xu thế tất yếu, không thể nào khác được.

Đoàn xe đi trên đường cao tốc, lúc sắp đến trung tâm thành phố và nhìn xuống dưới thì đột nhiên hai chiếc xe đi đằng trước dừng lại, phía trước đang tập trung không ít người.

Hai bên hàng rào đều treo kín những biển băng rôn, biểu ngữ chúc mừng đường cao tốc vọng Thiên chính thức kí kết nào là chất lượng tốt, hiệu quả cao của việc khởi công tốt đẹp đường cao tốc vọng Thiên, thúc đẩy việc xây dựng và phát triển kinh tế thành phố Vọng Hải, ...

Hai bên đường, người dân đang vẫy những là cờ tổ quốc nhỏ. Khung cảnh này thật giống với không khí náo nhiệt của ngày quốc khánh.

Nhiếp Chấn Bang nhìn đến đây thì lại nhíu mày một cái, gióng trống khua chiêng chào mừng, xe cảnh sát mở đường đã bộc lộ rõ ra cái được gọi là một vài đặc quyền, mà thôi coi như bỏ đi, dù sao hôm nay cũng là ngày đại hỉ, trong trường hợp này không nói cũng chẳng sao,cuối cùng sự đoàn kết của tập thể vẫn nên đặt lên hàng đầu.



Nhưng mà huy đông một lượng lớn, đông đảo quần chúng nhân dân tham gia chào đón như thế này chẳng phải là hơi phô trương, lộ liễu hay sao. Ngẩng đầu lên thì chạm đúng ánh mát của Lý Thái thạch.

Lúc này, Lý Thái Bạch lại bình thản cười mà đáp rằng:

- Chấn Bang, cậu không thấy nhận ra rằng vẫn là chúng ta đang được ưu ái ư.

Nhìn thấy cái gật đầu đồng ý của Nhiếp Chấn Bang, Lý Thái Bạch ngay lập tức đắc chí cười lớn, rồi nói một cách nghiêm chỉnh:

- Nhiếp Chấn Bang, tôi và cậu cùng hợp tác với nhau được vài tháng rồi, con người và phong cách làm việc của Lý Thái Thạch tôi đây, tôi tin rằng cậu là người hiểu hơn ai hết, theo cậu tôi là người có thể làm được cái việc tự lừa dối mình này không?

Đúng lúc đó, trưởng ban thư kí thành ủy Dịch Sướng cũng đã đến báo cáo:

- Thưa chủ tịch, bí thư, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho Đinh Kiến Huy của vùng Vọng Hạ, họ cho biết những người này không phải là là những người được sắp xếp trước, thông qua điều tra thì đám đông quần chúng nhân dân này hóa ra là những công nhân của tập đoàn Á Hải. Sự việc lần này là do họ tự phát đến để chào đón chủ tịch Nhiếp chiến thắng trở về.

Nghe được những lời này của Dịch Sướng thì cũng mỉn cười:

- Ngày trước, mọi người đều nói rằng, làm quan một nhiệm ký, tạo phúc một vùng, cổ xưa cũng có cách nói Vạn Dân Tán. Trước kia, chỉ nghe nói rằng, năm đó khi mà đồng chí Khổng Phồn Sâm qua đời đã có hàng nghìn người dân đến đưa tiễn, thật không ngờ ngày hôm nay, tại thành phố Vọng Hải của chúng ta cũng có cơ hội tận mắt chứng kiến cảnh đón tiếp long trọng của hàng nghìn người dân, tấm lòng của dân, tấm lòng của dân, anh Nhiếp à.

Nhiếp Chấn Bang lúc này đây cũng cảm nhận được sựu chân thành trong lời nói của Lý Thái Thạch và cũng không hề cảm thấy ghen ghét và bất mãn, trái lại mỉm cười và thành thật nói rằng:

- Bí thư Lý, anh quá lời rồi, cục diện không dễ mà có được của Vọng Hải, đâu phải là công lao của một mình tôi đâu, đây chính là công lao của cả một tập thể, của cả bộ máy thành ủy. Cái vinh dự này không nên chỉ thuộc về một mình tôi mà chính là vinh dự của cả tập thể.

Đoàn xe tiến thẳng vào đại viện của ủy ban nhân dân thành phố, đỗ ngay trước cửa hội trường, lúc này Lý Thái Thạch lại vô cùng thân thiết khoác tay rồi đi song song với Nhiếp Chấn Bang vào hội trường. Trong hội trường vang lên những tràng pháo tay giòn giã, nhiệt liệt.

Trong buổi hội nghị, Nhiếp Chấn Bang đã truyền đạt lại tinh thần, chỉ thị của ủy ban nhân nhân tỉnh ủy và báo cáo một cách chi tiết về tình hình của hạng mục đường cao tốc Vọng Thiên, sau đó yêu cầu toàn bộ cán bộ của tỉnh phải nắm bắt triệt để tinh thần của ủy ban nhân dân tỉnh ủy, khiến cho đường cao tốc Vọng Thiên sẽ trở thành việc được quan tâm hàng đầu trước mắt, phải làm tốt công tác giải phóng mặt bằng, bồi thường, bố trí trên toàn tuyến đường cao tốc Vọng Thiên, làm tốt công tác phục vụ của chuyên gia.

Làm xong đường cao tốc Vọng Thiên, Thành phố vọng Hải sẽ là một nơi thu hút được các dự án đầu tư.

Ngay sau đó, bí thư thành ủy Lý Thái Thạch cũng đứng dậy phát biểu đồng thời nhấn mạnh tính quan trọng của đường cao tốc vọng Hải, cuối cùng là kêu gọi toàn bộ cán bộ trong tỉnh hãy chung tay góp sức, cống hiến cho sự nghiệp xây dựng và phát triển kinh tế thành phố Vọng Hải.

Sau buổi hội nghị, cả đoàn người đi vào một nhà hàng lớn trong thành phố. Tại đây ủy ban nhân dân thành ủy đã chuẩn bị sẵn sàng tiệc rượu để chúc mừng sự thành công vang dội của Nhiếp Chấn Bang.

- Chủ tịch xin ngài đợi một chút, ở chỗ tôi có một lá thư từ chỗ cục thông tin đối ngoại chuyển đến, vì ngài và trưởng ban thư kí không có nhà nên thư vẫn chưa dám mở, nó vẫn còn đang ở chỗ tôi, mời ngài xem qua. Tiệc tan, Dịch Sướng đến bên cạnh Nhiếp Chấn Bang và nói, và cũng không quên mang lá thư viết bằng giấy dai gửi cho Nhiếp chấn bang.

Nhìn lá thư trước mặt, Nhiếp Chấn Bang khẽ nhíu mày, ở cột địa chỉ của lá thư viết rằng chủ tịch ủy ban nhân dan thành phố Vọng Hải, lùi vào một ô rồi viết 4 chữ to “gửi Nhiếp Chấn Bang”, địa chỉ và tên người gửi lại viết rất đơn giản và sơ lược, không còn nghi ngờ gì nữa đây đích thị là một bức thư nặc danh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook