Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 347: Ngọn đuốc thứ nhất

Thái Tấn

27/04/2016

Khu người nhà Thành ủy thành phố Lương Khê, căn nhà số một.

Nơi này là nơi mà các cán bộ thành phố Lương Khê hi vọng được đi vào nhất. Có tư cách vào đây, tức là đại biểu đã được sự thừa nhận của Bí thư Thành ủy Phạm Thường Thắng. Từ nay về sau, trong phạm vi đất của thành phố Lương Khê, có sự ủng hộ của nhân vật số một Thành ủy, tiền đồ sẽ là thuận gió thuận nước, không lúc nào là không lợi.

Đương nhiên, đây chỉ là trước kia, còn bây giờ thì sao? Trong hội nghị làm việc Chủ tịch thành phố, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lý Quốc Hoa bị làm tan rã quyền lực, luân lạc đến chuyên môn phụ trách công tác cải cách thể chế khu dệt may, từ miệng của thư ký và các lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố truyền ra. Tin rằng đợi đến ngày mai, trong mắt các cán bộ của thành phố Lương Khê, ngoài Phạm Thường Thắng ra thì còn phải tăng thêm một Chủ tịch Nhiếp nữa.

Chỉ đáng tiếc, Chủ tịch Nhiếp không ở tòa nhà số hai của khu người nhà Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố. Căn cứ theo tin đồn, Chủ tịch Nhiếp đã mua đứt một căn nhà ở thành phố, có điều, cụ thể ở tiểu khu nào thì hiện tại vẫn chưa có ai biết.

Lúc này, trong tòa nhà số một.

Căn nhà nhỏ ba tầng kiểu trung, kết hợp với phong cách của vùng sông nước Giang Nam của thành phố Lương Khê, cộng thêm dòng nước chảy uốn lượn ở cổng tòa nhà, cả khu nhà ở dành cán bộ được kết hợp khéo léo thành phong cách lâm viên đương phong.

Trong phòng khách, phong cách trang trí kiểu Trung Quốc cổ điển, bên trong khiêm tốn, lộ ra một phong cách xa hoa và cổ xưa. Ghế sô pha bằng gỗ, điêu khắc tinh xảo, do là mùa đông nên trên sô pha có đặt nệm ghế bông bọt biển dày, bên ngoài da nhung màu vàng sáng, kết hợp hoàn mỹ với đồ gia dụng, sẽ không thể hiện nhiều sự quá lệch lạc.

Lúc này, trên ghế sô pha, sắc mặt của Lý Quốc Hoa có chút ủ dột, nhìn Phạm Thường Thắng bên cạnh một cái. Lý Quốc Hoa cũng hiểu rõ, Phạm Thường Thắng mặc dù nói là người của Lý hệ, nhưng nói một cách thực sự thì Phạm Thường Thắng nên được coi là người của Thẩm Ngôn Thạc, đây là cái thứ nhất. Thứ hai, ở thành phố Lương Khê, mình là đến để lấy tiếng, mục đích của Phạm Thường Thắng là bảo vệ mình lấy tiếng thơm một cách thuận lợi, sau đó đợi mình đi lấy người, chứ không phải là vì mình mà vứt bỏ tiền đồ của bản thân.

Vì vậy, Lý Quốc Hoa cũng không thể, cũng không dám giống như chỉ huy nô tài đi theo, ra vẻ trước mặt Phạm Thường Thắng. Điều quan trọng nhất là bất luận là mình cũng được, hay là Nhiếp Chấn Bang cũng được, ai cũng đều sẽ không thể hiện bối cảnh của mình ra. Hận không thể treo tấm biển trên đầu mình, nói là cháu ông nào đó, cách làm này chắc chắn là đang tìm cái chết. Điều này khiến cho lãnh đạo đương nhiệm, khiến cho Tổng Bí thư Viên và Thủ tưởng Vân bọn họ đối diện với dân chúng thế nào? Đây là độc chiếm thiên hạ sao?

Từ trên bàn trà lấy một bao Tiểu Hùng Miêu màu vàng, đây là thuốc lá đặc cung chất lượng tốt được sản xuất ở tỉnh Thái Vân, thậm chí còn tốt hơn so với Trung Hoa sản xuất ở Thượng Hải.

Châm thuốc, hít một hơi, một loạt động tác giống như là mây trôi nước chảy, rất lưu loát và thành thạo, trong lòng trầm tư một chút, Lý Quốc Hoa cũng đang suy nghĩ nên nói thế nào. Hiện này, Nhiếp Chấn Bang nhân cơ hội chèn ép mình xuống, nói là đợi sau chuyện khu dệt may mới phân công lại. Tuy nhiên, ai cũng đều hiểu rõ, nếu thật sự đợi đến lúc này, e là đã là chuyện của sau một năm. Đến lúc đó, cơm canh đều lạnh rồi, Phó Chủ tịch thường trực thành phố mình ướp lạnh một năm, cho dù trở ra thì công tác phía dưới cũng không quen thuộc, mối quan hệ cũng không còn, công tác triển khai thế nào. Lúc này, Lý Quốc Hoa dường như cảm thấy mình đã bị Nhiếp Chấn Bang ép vào đường cùng rồi.

- Bí thư Phạm, xảy ra chuyện này e là tôi đã không thể lui được nữa rồi.

Lý Quốc Hoa trầm mặc một lát lại là mở miệng bằng phương thức như vậy. Mục đích cũng rất rõ ràng, chính là muốn cho Phạm Thường Thắng biết, hiện nay mình đã bị Nhiếp Chấn Bang ép đến đường cùng, nếu ông không nhúng tay vào, giữa tôi và Nhiếp Chấn Bang sớm muộn cũng có trận chiến. Đến lúc đó, Phạm Thường Thắng ông khó tránh khỏi sẽ bị liên lụy theo, tổ chim bị phá lẽ nào còn lại trứng.

Đau đầu, đúng vậy, lúc này đây chính là cảm giác đầu tiên của Phạm Thường Thắng. Hơn nữa, Phạm Thường Thắng cũng không ngờ Nhiếp Chấn Bang không ra tay thì thôi, ra tay rồi thì là chiêu rất độc. Không giúp đỡ Lý Quốc Hoa, rất hiển nhiên đây là điều không thể. Nhưng giúp đỡ thế nào thì cũng phải chú ý, không thể giúp đỡ mù quáng được, vẫn phải chú ý biện pháp phương thức, giúp đỡ dưới tiền đề bảo vệ tiền đồ và vị trí của mình, đây mới là điều quan trọng nhất.

Trầm mặc một lúc, Phạm Thường Thắng cũng rút ra một điếu thuốc trong bao thuốc ở trên bàn trà, châm lửa, ánh mắt hướng về phía Lý Quốc Hoa ở bên cạnh:

- Quốc Hoa, ý của cậu là?



Trên mặt của Lý Quốc Hoa lộ ra tia ác độc, trầm giọng nói:

- Bí thư Phạm, ý của Nhiếp Chấn Bang là để tôi chuyên môn phụ trách việc của khu dệt may. Ý của tôi là, mặc kệ không làm, người cam kết là Nhiếp Chấn Bang hắn, tôi lại muốn xem xem, sau ba ngày, hắn ta thu dọn hiện trường thế nào. Đến lúc đó, kinh động đến Tỉnh ủy, Nhiếp Chấn Bang hắn còn thảm hơn tôi nhiều.

Lời của Lý Quốc Hoa khiến mày của Phạm Thường Thắng cau lại. Quả nhiên là như vậy. Một Lý Quốc Hoa luôn tao nhã, lịch sự, sóng lớn trước mặt cũng không sợ hãi của bình thường, lúc này cũng bị khiêu khích rồi. Người như vậy cũng không hiếm thấy, rất nhiều người đều chỉ có thể sinh tồn trong hoàn cảnh thuận tiện, khi thuận gió thuận nước thì biểu hiện các mặt đều không thể bắt bẻ, có thể nói là nhân vật kiệt xuất. Tuy nhiên, một khi trong nghịch cảnh thì tâm thái của họ sẽ thay đổi, loại biểu hiện điển hình nhất chính là giống như Lý Quốc Hoa lúc này, thích đi theo cực đoan.

Quả thực lời cam kết ba ngày là do Nhiếp Chấn Bang đưa ra, không phải giả. Nhưng chuyện này không phải là trách nhiệm của cá nhân hay hai người. Nếu thật sự kinh động đến Tỉnh ủy, thân là Bí thư Thành ủy nhân vật số một, trong công tác làm ổn định địa phương không đủ tư cách, các người đều là nhân vật có bối cảnh lớn, Phạm Thường Thắng tôi có thể so được với các người sao?

Nghĩ đến đây, Phạm Thường Thắng lại lắc đầu nói:

- Quốc Hoa, suy nghĩ này tôi thấy cậu vẫn nên ép xuống đi. Nhiếp Chấn Bang đã dám làm như vậy, nhất định sẽ có tay sau. Nếu cậu làm như vậy, đến cuối cùng, ngược lại sẽ hại bản thân mang tiếng xấu, hơn nữa, sẽ cho lãnh đạo trong tỉnh cảm giác ban lãnh đạo không đoàn kết. Tôi thấy, vẫn là phải nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Phạm Thường Thắng nói như vậy đã rất rõ ràng rồi, đến tầng này nói chuyện làm việc đều phải mang theo chút thâm ý sâu xa. Nói trắng ra, quan trường Hoa Hạ chính là như vậy. Là cán bộ lãnh đạo, muốn cho người ta cảm giác cao thâm bí hiểm, lời nói ngăn cản rõ ràng, Phạm Thường Thắng tuyệt đối sẽ không nói ra. Nói đến tầng này, Lý Quốc Hoa tự mình đi nghiền ngẫm là được rồi.

Sắc mặt của Lý Quốc Hoa lúc này có chút không tốt. Ý của Phạm Thường Thắng, Lý Quốc Hoa đã rất rõ ràng rồi.

Điều này khiến cho Lý Quốc Hoa có chút tức giận. Nếu không phải là biết rõ Phạm Thường Thắng là người của Thẩm Ngôn Thạc thì lúc này Lý Quốc Hoa e là sẽ cho rằng Phạm Thường Thắng và Nhiếp Chấn Bang mới là một phe đó.

Tuy nhiên, thân là cháu ruột của Lý gia, chút giác ngộ chính trị này vẫn là có được. Tâm thái của Phạm Thường Thắng, Lý Quốc Hoa cũng có thể hiểu. Người ta đi đến bước hiện tại, chỗ dựa là Thẩm Ngôn Thạc chứ không phải là Lý gia.

Lập tức, Lý Quốc Hoa cũng đứng dậy nói:

- Bí thư Phạm, ý của anh tôi hiểu, xin anh yên tâm, tôi sẽ nỗ lực giúp đỡ Chủ tịch Nhiếp làm tốt công tác của khu dệt may.

Câu này cũng coi như là Lý Quốc Hoa bày tỏ thái độ rồi. Điều này khiến Phạm Thường Thắng rất hài lòng, cũng đứng dậy, mỉm cười nói:

- Quốc Hoa, có thái độ, suy nghĩ như vậy là rất tốt. Làm việc cho tốt, tài chính thành phố vẫn là sẽ ủng hộ cậu.

Nghe được câu này, hai mắt Lý Quốc Hoa sáng lên, mình sao lại quên mất điều này chứ. Bây giờ mặc dù mình bị suy yếu, nhưng chỉ cần tài chính thành phố còn trong tay chúng ta, Ủy ban nhân dân thành phố chỉ là một cái thùng rỗng.

Trụ sở làm việc Ủy ban nhân dân thành phố, Nhiếp Chấn Bang vừa đi làm, Dịch Quân liền bưng một chén trà Long Tỉnh Minh Tiền đã pha xong đặt lên bàn. Sau khi thấy Dịch Quân đặt chén trà xuống, chưa rời đi, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút nghi hoặc. Quan hệ trên dưới nhiều năm, tính cách và phương thức làm việc của Dịch Quân Nhiếp Chấn Bang rất quen thuộc.



Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng cười nói:

- Tiểu Dịch, sao vậy? Có gì muốn nói.

- Chủ tịch, biết không giấu được anh. Chuyện hội nghị làm việc Chủ tịch thành phố tối qua, không đến hai giờ liền truyền khắp thành phố Lương Khê. Sáng hôm nay tôi còn chưa đi làm liền nhận được mấy cuộc điện thoại, chủ yếu có Bí thư quận ủy quận Quỹ Thành đồng chí Lục Võ, Phó Phó chủ tịch quận Đại Hồ đồng chí Tương Ngọc Tài và Cục trưởng Cục địa chính thành phố Lưu Khôn Sơn…

Thân là thư ký, chỉ làm tốt công việc bản chức của thư ký thì chưa được. Thư ký, phải luyện bản lĩnh mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng. Có lúc, vẫn cần làm người truyền đạt tin tức và người thu thập tình báo. Về mặt này, Dịch Quân chắc chắn vô cùng đủ tư cách.

Mấy người này ngoài Lục Võ ra, hai người còn lại Nhiếp Chấn Bang đều không quen. Xem ra, hai người này cũng là chuẩn bị giành trước tiên cơ rồi.

Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:

- Tiểu Dịch, không phải là hẹn xong sáng này đến Cục Công an thành phố thị sát sao? Những chuyện đã định sẵn trước rồi, tôi thấy không cần thay đổi. Thế này, buổi chiều cậu sắp xếp thời gian một chút, buổi sáng chúng ta vẫn đến Cục Công an thành phố như hẹn.

Chuyện có nặng nhẹ từ từ, gấp gáp, đến Cục Công an trợ uy cho Trần Nhạc đây là cực kỳ quan trọng. Điều này liên quan đến công tác trong tương lai của Nhiếp Chấn Bang có thuận lợi hay không, không thể coi thường được.

Còn ba người kia, có vẻ không quan trọng như vậy. Trong hệ thống của Nhiếp Chấn Bang, ba cán bộ cấp huyện thật sự không quan trọng như vậy. Đương nhiên, có thể có người gia nhập vào thì đó cũng là chuyện tốt.

Khoảng tám rưỡi sáng, Nhiếp Chấn Bang đã đi thang máy đến đại sảnh tầng một, thỉnh thoảng có nhân viên công tác lui tới đều dừng lại cung kính chào Nhiếp Chấn Bang. Trong trụ sở làm việc Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê, vẫn sẽ không xuất hiện tình trạng người không nhận ra Nhiếp Chấn Bang.

Đi ra khỏi trụ sở, lúc này ở cổng trụ sở, thường vụ Thành ủy, Bí thư Ủy ban chính pháp (Bí thư Đảng ủy Công an) Hoàng Giang, Phó Chủ tịch thành phố phân quản công an Kim Ái Hoa, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Lưu Vệ Quân, cũng đều đã đợi ở bên cạnh. Chủ tịch thành phố xuất hành thị sát, là lãnh đạo phân quản, Hoàng Giang và Kim Ái Hoa tham dự là điều đương nhiên. Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Lưu Vệ Quân, đó cũng là người phải theo sát Chủ tịch thành phố. Lưu Vệ Quân lúc này đang nỗ lực vì vị trí của mình, đương nhiên là phải biểu hiện tốt một chút.

Nhìn thấy đám người, Nhiếp Chấn Bang lập tức mỉm cười nói:

- Bí thư Hoàng, Chủ tịch Kim đều đến rồi, thực sự là ngại quá, để hai vị đợi lâu, mọi người đều lên xe đi.

Lời của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, bên cạnh, mấy vị lãnh đạo và thư ký lần lượt đi đến trước xe công của mình, giúp lãnh đạo của mình mở cửa xe. Nhiếp Chấn Bang bên này, Lưu Vệ Quân lại giành trước Dịch Quân một bước, giúp Nhiếp Chấn Bang mở cửa xe trước. Cảnh này khiến Dịch Quân sửng sốt, lập tức cười mở cửa ghế phụ xe ngồi lên. Đoàn người dưới sự dẫn đường của xe mở đường, trùng điệp đi về bên Cục Công an thành phố.

Lúc này, trên xe của Hoàng Giang, nhìn cảnh đường phố Lương Khê qua cửa sổ xe, Hoàng Giang cũng thở dài một tiếng, xem ra, bó đuốc đầu tiên của Chủ tịch thành phố là chuẩn bị đốt Cục Công an rồi….

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook