Chương 34: Thay đổi vị trí
Thái Tấn
14/02/2014
- Cái gì? Quân số 9 xuất động, bắt người của chính quyền địa phương sao? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Tiết Lập Công vừa nghe vậy, lập tức liền ngồi dậy, cơn buồn ngủ cũng tỉnh hơn một nửa.
Sau một lúc lâu rồi, Tiết Lập Công liền đưa ra quyết định dứt khoát:
- Đồng chí Chính Nam, thông báo cho các Ủy viên Thường vụ có mặt tại địa phương, lập tức đến phòng họp tỉnh ủy.
Ngay khi trên dưới tỉnh Việt Đông đang bị chấn động, lúc này Nhiếp Chấn Bang lại đang ngồi ở trong nhà khách quân đội của quân số 9 trú đóng ở Bằng Thành.
Quân đoàn trưởng quân số 9, Trình Bang Quốc lúc này cũng đang ngồi bên cạnh. Thân là thiếu tướng quân đoàn trưởng, nhưng vào lúc này, Trình Bang Quốc cũng không có bày ra cái tư thái của một vị tướng, mà ngược lại, thật ra lại giống như đang nói việc nhà vậy.
Nhìn người thiếu niên trẻ chưa đến mười tám tuổi trước mặt, Trình Bang Quốc không có chút thái độ xem thường nào, ông ta mỉm cười nói:
- Chấn Bang, sớm đã nghe Quốc Đống nói tới cậu, hôm nay mới gặp mặt, quả nhiên là tuấn dật phi thường. Những người kia, bác Trình bắt đến đây cho cháu rồi, vậy kế tiếp cháu định làm gì?
Trước khi đến, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nghe La Bình An nói nên cũng hiểu được, anh trai của Ngụy Văn Hải, Ngụy Văn Kỳ, làm Bí thư Quận ủy khu bến cảng. Bởi vì giáp với Hương Cảng, nên nơi này còn có tên gọi khác, là quan nội. Là khu quan trọng nhất của Bằng Thành, Bí thư Quận ủy, còn treo thêm tấm biển Ủy viên thường vụ. Mà người đứng sau Ngụy Văn Kỳ, chính là Phó bí thư Lý của thành ủy Bằng Thành.
Cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, cho tới bây giờ, Nhiếp Chấn Bang cũng không tin cái gọi là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Trong quân đội còn có câu, "binh hùng hùng nhất cá, tương hùng hùng nhất oa" (nếu binh lính mạnh thì cũng chỉ mạnh một, còn nếu tướng mạnh thì sẽ mạnh cả đội), nếu Phó bí thư Lý là người tốt thì Ngụy Đặc Kỳ kia còn dám làm càn vậy sao? Hiển nhiên điều này là không có khả năng.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Bác Trình, chuyện lần này, Chấn Bang xin được thay mặt cha mẹ cảm ơn bác. Chuyện bên này, còn xin nhờ bác Trình nhìn chặt một chút. Nhất định phải đào ra hết các chứng cứ vi phạm pháp luật của mấy kẻ này. Cháu cũng đã gọi điện thoại cho cha mẹ cháu rồi. Bọn họ đang trên đường đến đây, phỏng chừng đêm nay rạng sáng là có thể tới nơi.
Những lời này đã khiến cho Trình Bang Quốc kinh ngạc. Mới đầu Trình Bang Quốc còn tưởng đây chỉ là sự tức giận giữa trẻ con với nhau mà thôi. Mặc kệ thân phận của Nhiếp Chấn Bang trước kia là gì, hiện tại hắn là con cháu của Nhiếp gia. Bây giờ ở bên ngoài bị người coi thường, trưởng bối trong nhà mới ủng hộ một chút mà thôi. Nhưng bây giờ xem ra, chuyện xa không có đơn giản như tưởng tượng vậy.
Chỉ dựa vào Nhiếp Chấn Bang mà có thể đưa tới được vợ chồng Nhiếp Quốc Uy, này cũng đã nói rõ hết mọi vấn đề.
Ngay lập tức, Trình Bang Quốc cũng nghiêm mặt nói:
- Chấn Bang, cháu yên tâm đi. Ở trong doanh trại quân trinh sát này của bác, mặc kệ hắn là ai, mặc kệ là miệng cứng đến thế nào, không phải là bác nói khoác gì đâu, chỉ trong vòng ba tiếng, tuyệt đối cam đoan với cháu, sẽ khiến cho tên đó thành thật khai báo một cách triệt để mọi thứ ra.
Khi nói lời này, trên mặt Trình Bang Quốc hiện lên vẻ tự hào. Phải biết rằng, ở năm trước đó, quân số 9 đã tham gia chiến dịch phản kích quân đội Việt (đấy chính là vụ chiến dịch biên giới thu đông năm 79 tại phía Bắc, do quân đội Trung Quốc đã cố ý lấn biên giới). Sau thời kỳ xây dựng đất nước, đây cũng là một quân đoàn ít ỏi trong quốc nội đã trải qua chiến tranh chân chính, trải qua bom đạn, máu thịt.
Trong bộ đội có phương pháp riêng của bộ đội. Thời đại này cũng không cái quy định nào nói là không thể dùng tra tấn hay một số thứ này nọ. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu nói:
- Bác Trình, cháu xin cảm ơn bác trước.
- Thủ trưởng, bên ngoài quân khu có mấy chiếc xe đậu ở cửa, nói là Bí thư quận ủy của bến cảnh, muốn gặp thủ trưởng một chuyến, thủ trưởng xem?
Lúc này, có gã binh lính chạy bên ngoài vào thông báo lên Trình Bang Quốc.
Trình Bang Quốc khoát tay áo, vào lúc này, trên mặt Trình Ma Tử (Ma tử còn có nghĩa là mặt rỗ) cũng lộ ra một tia giận dữ. Cái tên Bí thư Quận ủy của khu bến cảng Ngụy Đặc Thù này cũng đã quá đề cao bản thân rồi. Chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc, mà dám công khai tìm đến tận cửa, lại còn muốn gặp mặt trực tiếp với ông.
Phải biết rằng, quân hàm của Trình Ma Tử và Tư lệnh quân khu tỉnh Việt Đông chính là không cùng một cấp bậc. Cấp bậc của hai người vốn dĩ không ở trong cùng một hệ thống. Nói một cách khác, Trình Ma Tử thuộc bên quân đội, hơn nữa còn là hệ thống quân đội dã chiến. Đây cũng đã là một sự khác biệt. Trình Ma Tử căn bản cũng sẽ không thèm để ý tới, ông nhìn người tham mưu bên cạnh nói:
- Tham mưu Cố, cậu giúp tôi đi ra trả lời rằng, tôi đang tham dự hội nghị khẩn cấp của quân khu Việt Châu. Không có thời gian.
Còn hiện giờ, trên mặt Ngụy Đặc Kỳ cũng tràn đầy sự lo lắng. Cái người em trai này của hắn vừa xảy ra chuyện, hắn liền nhanh chóng chạy tới. Bị quân đội bắt đi, thế này thì vẫn còn cứu vãn được. Ngụy Đặc Thù cũng biết rất rõ người em trai này của gã, bình thường cũng gây không ít chuyện. Nhưng ngoại trừ nguyên nhân do mẹ gã vốn cưng chiều ra, thì Ngụy Văn Hải cũng đã mang tới một sự trợ giúp không nhỏ cho gã, đây mới chính là nguyên nhân khiến Ngụy Đặc Kỳ sốt ruột.
Đã là đêm khuya hơn mười một giờ, lúc này, thấy một chiếc xe có giấy thông hành đặc biệt của Việt Hải chạy tới, vừa băng qua trước mặt liền lái thẳng vào nơi trú đóng của quân số 9, điều này khiến cho Ngụy Đặc Kỳ càng thêm lo lắng.
Hiện giờ, đèn đuốc bên trong nhà khách vẫn sáng trưng, Nhiếp Quốc Uy và Diệp Thục Nhàn vừa vào đến cửa, Nhiếp Chấn Bang đã đứng lên, nhìn vẻ mặt quan tâm lo lắng của Diệp Thục Nhàn, Nhiếp Chấn Bang cũng thấy cảm động dần. Nói thật thì người mẹ kế này đối xử với hắn cũng không tệ chút nào, bất kể là kiếp trước hay hiện tại, bà vẫn hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ kế nên làm đối với hắn.
Vào thời điểm này, cái loại cảm xúc đó rất khó mà có thể giả vở thể hiện ra bên ngoài được. Nghĩ đến đây, lại nhìn sang Trình Ma Tử đang đứng bên cạnh, bởi có người ngoài ở nên Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ mỉm cười nói:
- Mẹ, sao mẹ cũng đến đây, Tử Ngư ở nhà một mình sẽ sợ đấy.
Những lời này của Nhiếp Chấn Bang khiến Diệp Thục Nhàn có chút sửng sốt, cả người bà khẽ run rẩy. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, thần sắc Diệp Thục Nhàn có chút kích động, lập tức bà chỉ gật đầu, hai mắt nhưng đã ngấn đầy lệ.
Nhiếp Quốc Uy cũng có chút kinh ngạc. Quan hệ của ông ta và đứa con này không được tốt lắm, có thể nói, Nhiếp Quốc Uy không làm tròn bổn phận của người cha. Nhiếp Chấn Bang nghĩ gì? Làm gì? Cần gì? Nhiếp Quốc Uy thật sự không hiểu được. Thậm chí con đường làm quan của ông ta còn nhờ đứa con này tham mưu giúp đỡ. Điều này làm cho Nhiếp Quốc Uy có chút xấu hổ. Thái độ của ông đã bắt đầu có sự thay đổi dần dần.
Vào lúc này, Nhiếp Quốc Uy cũng nhanh trí cười nói:
- Thục Nhàn, ngồi xuống trước đã. Ngồi xe xa vậy, em đã mệt rồi, nghỉ chút đi. Chấn Bang, con cũng đừng lo lắng cho Tử Ngư. Cha đã bảo thư ký của cha ở Việt Hải chăm sóc giúp rồi. Không có chuyện gì đâu.
Diệp Thục Nhàn cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù sao cũng là con cháu của gia tộc cách mạng, nề nếp gia đình của Diệp gia từ trước đến nay luôn là thư hương dòng dõi. Diệp lão năm đó có tiếng tăm lừng lẫy là tướng quân thư sinh, gia giáo vô cùng nghiêm khắc. Diệp Thục Nhàn cũng mỉm cười nói:
- Tử Ngư không có chuyện gì. Nhưng ngược lại là con đó, Chấn Bang. Con có bị thương ở đâu không? Nhận được điện thoại của bác Trình, mẹ và cha con đã nhanh chóng chạy đến. Thật sự không hiểu được đây là cái thế đạo gì nữa? Lại dám vận dụng cơ cấu quốc gia phục vụ cho lợi ích cá nhân.
Nói xong, Diệp Thục Nhàn nhìn Trình Ma Tử nói:
- Trình đại ca, chuyện này anh nhất định phải điều tra chặt chẽ đấy.
Trình Ma Tử lúc này cũng gật gật đầu, lời nói của Nhiếp gia, Trình Ma Tử có thể không nghe nhưng lời nói của Diệp Thục Nhàn nhất định phải nghe. Năm đó Trình Ma Tử là cảnh vệ viên dưới tay của Diệp lão, có thể có được như ngày hôm nay, có thể nói là do một tay Diệp gia cất nhắc. Cái gọi là có ơn tất báo, phải nhìn chính là thời khắc mấu chốt như vậy.
Thấy mấy người trong gia đình này dường như là có chuyện muốn nói với nhau, bởi vậy Trình Ma Tử cũng rất thức thời nói:
- Quốc Uy, Thục Nhàn, người nhà cô chú cứ nói chuyện với nhau trước đi. Anh còn có chút chuyện cho nên không ngồi tiếp được hai người nữa rồi.
Đợi sau khi Trình Ma Tử đi rồi, Nhiếp Quốc Uy cũng nghiêm mặt nói:
- Chấn Bang, con làm chuyện quái quỷ gì thế? Chỉ bị sỉ nhục, bắt nạt thì đã có lão Trình ở đây rồi, còn có bác cả của con giúp đỡ nữa, không có chuyện gì, gọi chúng ta đến đây làm gì?
Nhìn vẻ mặt của Diệp Thục Nhàn có chút nghi hoặc, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Đây cũng là con nhất thời nảy sinh ý tưởng. Đúng lúc nơi này có người đưa đến cửa. Mẹ, mẹ có biết hiện tại cha có thể thay đổi vị trí rất dễ dàng sao?
Tiết Lập Công vừa nghe vậy, lập tức liền ngồi dậy, cơn buồn ngủ cũng tỉnh hơn một nửa.
Sau một lúc lâu rồi, Tiết Lập Công liền đưa ra quyết định dứt khoát:
- Đồng chí Chính Nam, thông báo cho các Ủy viên Thường vụ có mặt tại địa phương, lập tức đến phòng họp tỉnh ủy.
Ngay khi trên dưới tỉnh Việt Đông đang bị chấn động, lúc này Nhiếp Chấn Bang lại đang ngồi ở trong nhà khách quân đội của quân số 9 trú đóng ở Bằng Thành.
Quân đoàn trưởng quân số 9, Trình Bang Quốc lúc này cũng đang ngồi bên cạnh. Thân là thiếu tướng quân đoàn trưởng, nhưng vào lúc này, Trình Bang Quốc cũng không có bày ra cái tư thái của một vị tướng, mà ngược lại, thật ra lại giống như đang nói việc nhà vậy.
Nhìn người thiếu niên trẻ chưa đến mười tám tuổi trước mặt, Trình Bang Quốc không có chút thái độ xem thường nào, ông ta mỉm cười nói:
- Chấn Bang, sớm đã nghe Quốc Đống nói tới cậu, hôm nay mới gặp mặt, quả nhiên là tuấn dật phi thường. Những người kia, bác Trình bắt đến đây cho cháu rồi, vậy kế tiếp cháu định làm gì?
Trước khi đến, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nghe La Bình An nói nên cũng hiểu được, anh trai của Ngụy Văn Hải, Ngụy Văn Kỳ, làm Bí thư Quận ủy khu bến cảng. Bởi vì giáp với Hương Cảng, nên nơi này còn có tên gọi khác, là quan nội. Là khu quan trọng nhất của Bằng Thành, Bí thư Quận ủy, còn treo thêm tấm biển Ủy viên thường vụ. Mà người đứng sau Ngụy Văn Kỳ, chính là Phó bí thư Lý của thành ủy Bằng Thành.
Cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, cho tới bây giờ, Nhiếp Chấn Bang cũng không tin cái gọi là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Trong quân đội còn có câu, "binh hùng hùng nhất cá, tương hùng hùng nhất oa" (nếu binh lính mạnh thì cũng chỉ mạnh một, còn nếu tướng mạnh thì sẽ mạnh cả đội), nếu Phó bí thư Lý là người tốt thì Ngụy Đặc Kỳ kia còn dám làm càn vậy sao? Hiển nhiên điều này là không có khả năng.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Bác Trình, chuyện lần này, Chấn Bang xin được thay mặt cha mẹ cảm ơn bác. Chuyện bên này, còn xin nhờ bác Trình nhìn chặt một chút. Nhất định phải đào ra hết các chứng cứ vi phạm pháp luật của mấy kẻ này. Cháu cũng đã gọi điện thoại cho cha mẹ cháu rồi. Bọn họ đang trên đường đến đây, phỏng chừng đêm nay rạng sáng là có thể tới nơi.
Những lời này đã khiến cho Trình Bang Quốc kinh ngạc. Mới đầu Trình Bang Quốc còn tưởng đây chỉ là sự tức giận giữa trẻ con với nhau mà thôi. Mặc kệ thân phận của Nhiếp Chấn Bang trước kia là gì, hiện tại hắn là con cháu của Nhiếp gia. Bây giờ ở bên ngoài bị người coi thường, trưởng bối trong nhà mới ủng hộ một chút mà thôi. Nhưng bây giờ xem ra, chuyện xa không có đơn giản như tưởng tượng vậy.
Chỉ dựa vào Nhiếp Chấn Bang mà có thể đưa tới được vợ chồng Nhiếp Quốc Uy, này cũng đã nói rõ hết mọi vấn đề.
Ngay lập tức, Trình Bang Quốc cũng nghiêm mặt nói:
- Chấn Bang, cháu yên tâm đi. Ở trong doanh trại quân trinh sát này của bác, mặc kệ hắn là ai, mặc kệ là miệng cứng đến thế nào, không phải là bác nói khoác gì đâu, chỉ trong vòng ba tiếng, tuyệt đối cam đoan với cháu, sẽ khiến cho tên đó thành thật khai báo một cách triệt để mọi thứ ra.
Khi nói lời này, trên mặt Trình Bang Quốc hiện lên vẻ tự hào. Phải biết rằng, ở năm trước đó, quân số 9 đã tham gia chiến dịch phản kích quân đội Việt (đấy chính là vụ chiến dịch biên giới thu đông năm 79 tại phía Bắc, do quân đội Trung Quốc đã cố ý lấn biên giới). Sau thời kỳ xây dựng đất nước, đây cũng là một quân đoàn ít ỏi trong quốc nội đã trải qua chiến tranh chân chính, trải qua bom đạn, máu thịt.
Trong bộ đội có phương pháp riêng của bộ đội. Thời đại này cũng không cái quy định nào nói là không thể dùng tra tấn hay một số thứ này nọ. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu nói:
- Bác Trình, cháu xin cảm ơn bác trước.
- Thủ trưởng, bên ngoài quân khu có mấy chiếc xe đậu ở cửa, nói là Bí thư quận ủy của bến cảnh, muốn gặp thủ trưởng một chuyến, thủ trưởng xem?
Lúc này, có gã binh lính chạy bên ngoài vào thông báo lên Trình Bang Quốc.
Trình Bang Quốc khoát tay áo, vào lúc này, trên mặt Trình Ma Tử (Ma tử còn có nghĩa là mặt rỗ) cũng lộ ra một tia giận dữ. Cái tên Bí thư Quận ủy của khu bến cảng Ngụy Đặc Thù này cũng đã quá đề cao bản thân rồi. Chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc, mà dám công khai tìm đến tận cửa, lại còn muốn gặp mặt trực tiếp với ông.
Phải biết rằng, quân hàm của Trình Ma Tử và Tư lệnh quân khu tỉnh Việt Đông chính là không cùng một cấp bậc. Cấp bậc của hai người vốn dĩ không ở trong cùng một hệ thống. Nói một cách khác, Trình Ma Tử thuộc bên quân đội, hơn nữa còn là hệ thống quân đội dã chiến. Đây cũng đã là một sự khác biệt. Trình Ma Tử căn bản cũng sẽ không thèm để ý tới, ông nhìn người tham mưu bên cạnh nói:
- Tham mưu Cố, cậu giúp tôi đi ra trả lời rằng, tôi đang tham dự hội nghị khẩn cấp của quân khu Việt Châu. Không có thời gian.
Còn hiện giờ, trên mặt Ngụy Đặc Kỳ cũng tràn đầy sự lo lắng. Cái người em trai này của hắn vừa xảy ra chuyện, hắn liền nhanh chóng chạy tới. Bị quân đội bắt đi, thế này thì vẫn còn cứu vãn được. Ngụy Đặc Thù cũng biết rất rõ người em trai này của gã, bình thường cũng gây không ít chuyện. Nhưng ngoại trừ nguyên nhân do mẹ gã vốn cưng chiều ra, thì Ngụy Văn Hải cũng đã mang tới một sự trợ giúp không nhỏ cho gã, đây mới chính là nguyên nhân khiến Ngụy Đặc Kỳ sốt ruột.
Đã là đêm khuya hơn mười một giờ, lúc này, thấy một chiếc xe có giấy thông hành đặc biệt của Việt Hải chạy tới, vừa băng qua trước mặt liền lái thẳng vào nơi trú đóng của quân số 9, điều này khiến cho Ngụy Đặc Kỳ càng thêm lo lắng.
Hiện giờ, đèn đuốc bên trong nhà khách vẫn sáng trưng, Nhiếp Quốc Uy và Diệp Thục Nhàn vừa vào đến cửa, Nhiếp Chấn Bang đã đứng lên, nhìn vẻ mặt quan tâm lo lắng của Diệp Thục Nhàn, Nhiếp Chấn Bang cũng thấy cảm động dần. Nói thật thì người mẹ kế này đối xử với hắn cũng không tệ chút nào, bất kể là kiếp trước hay hiện tại, bà vẫn hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ kế nên làm đối với hắn.
Vào thời điểm này, cái loại cảm xúc đó rất khó mà có thể giả vở thể hiện ra bên ngoài được. Nghĩ đến đây, lại nhìn sang Trình Ma Tử đang đứng bên cạnh, bởi có người ngoài ở nên Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ mỉm cười nói:
- Mẹ, sao mẹ cũng đến đây, Tử Ngư ở nhà một mình sẽ sợ đấy.
Những lời này của Nhiếp Chấn Bang khiến Diệp Thục Nhàn có chút sửng sốt, cả người bà khẽ run rẩy. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, thần sắc Diệp Thục Nhàn có chút kích động, lập tức bà chỉ gật đầu, hai mắt nhưng đã ngấn đầy lệ.
Nhiếp Quốc Uy cũng có chút kinh ngạc. Quan hệ của ông ta và đứa con này không được tốt lắm, có thể nói, Nhiếp Quốc Uy không làm tròn bổn phận của người cha. Nhiếp Chấn Bang nghĩ gì? Làm gì? Cần gì? Nhiếp Quốc Uy thật sự không hiểu được. Thậm chí con đường làm quan của ông ta còn nhờ đứa con này tham mưu giúp đỡ. Điều này làm cho Nhiếp Quốc Uy có chút xấu hổ. Thái độ của ông đã bắt đầu có sự thay đổi dần dần.
Vào lúc này, Nhiếp Quốc Uy cũng nhanh trí cười nói:
- Thục Nhàn, ngồi xuống trước đã. Ngồi xe xa vậy, em đã mệt rồi, nghỉ chút đi. Chấn Bang, con cũng đừng lo lắng cho Tử Ngư. Cha đã bảo thư ký của cha ở Việt Hải chăm sóc giúp rồi. Không có chuyện gì đâu.
Diệp Thục Nhàn cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù sao cũng là con cháu của gia tộc cách mạng, nề nếp gia đình của Diệp gia từ trước đến nay luôn là thư hương dòng dõi. Diệp lão năm đó có tiếng tăm lừng lẫy là tướng quân thư sinh, gia giáo vô cùng nghiêm khắc. Diệp Thục Nhàn cũng mỉm cười nói:
- Tử Ngư không có chuyện gì. Nhưng ngược lại là con đó, Chấn Bang. Con có bị thương ở đâu không? Nhận được điện thoại của bác Trình, mẹ và cha con đã nhanh chóng chạy đến. Thật sự không hiểu được đây là cái thế đạo gì nữa? Lại dám vận dụng cơ cấu quốc gia phục vụ cho lợi ích cá nhân.
Nói xong, Diệp Thục Nhàn nhìn Trình Ma Tử nói:
- Trình đại ca, chuyện này anh nhất định phải điều tra chặt chẽ đấy.
Trình Ma Tử lúc này cũng gật gật đầu, lời nói của Nhiếp gia, Trình Ma Tử có thể không nghe nhưng lời nói của Diệp Thục Nhàn nhất định phải nghe. Năm đó Trình Ma Tử là cảnh vệ viên dưới tay của Diệp lão, có thể có được như ngày hôm nay, có thể nói là do một tay Diệp gia cất nhắc. Cái gọi là có ơn tất báo, phải nhìn chính là thời khắc mấu chốt như vậy.
Thấy mấy người trong gia đình này dường như là có chuyện muốn nói với nhau, bởi vậy Trình Ma Tử cũng rất thức thời nói:
- Quốc Uy, Thục Nhàn, người nhà cô chú cứ nói chuyện với nhau trước đi. Anh còn có chút chuyện cho nên không ngồi tiếp được hai người nữa rồi.
Đợi sau khi Trình Ma Tử đi rồi, Nhiếp Quốc Uy cũng nghiêm mặt nói:
- Chấn Bang, con làm chuyện quái quỷ gì thế? Chỉ bị sỉ nhục, bắt nạt thì đã có lão Trình ở đây rồi, còn có bác cả của con giúp đỡ nữa, không có chuyện gì, gọi chúng ta đến đây làm gì?
Nhìn vẻ mặt của Diệp Thục Nhàn có chút nghi hoặc, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Đây cũng là con nhất thời nảy sinh ý tưởng. Đúng lúc nơi này có người đưa đến cửa. Mẹ, mẹ có biết hiện tại cha có thể thay đổi vị trí rất dễ dàng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.