Chương 193: Tình Hình Thu Hút Đầu Tư
Thái Tấn
22/11/2015
Khu kinh tế mới của huyện Lê
Công việc di dời cơ quan chính quyền huyện Lê bắt đầu tiến hành, cộng thêm xây dựng cơ sở vật chất của Lý Lệ Tuyết khởi công, bây giờ huyện Lê trở thành một địa phương bận rộn nhất trong toàn thành phố Bá Châu. Công nhân từ bên ngoài ồ ạt đi vào huyện Lê để tham gia xây dựng ít nhất là hơn năm nghìn người, hơn nữa, một số người còn mang theo cả người nhà. Bây giờ nhân khẩu ở thị trấn của huyện Lê cũng nhiều hơn, kinh doanh của cửa hàng cũng tốt lên nhiều.
Sự gia tăng nhân khẩu đương nhiên là kéo theo sự phồn vinh của kinh doanh. Đây là kết quả tất yếu, là quy luật của kinh tế thị trường. Lúc này, các cửa hàng tư nhân ở huyện Lê cũng nhiều lên, quán cơm cũng mọc lên nhiều dần. Có cái nhu cầu này, đương nhiên là có người nhìn ra được cái thị trường này rồi.
Đường lớn thành Lê.
Đây là con đường quốc lộ chủ đạo của thành phố mới mà huyện Lê lấy con đường quốc lộ cũ làm cơ sở, tiến hành bê tông hóa mà thành. Thiết kế hai chiều sáu làn xe chạy song song, suy tính đầy đủ đến nhu cầu phát triển của huyện Lê trong tương lai. Còn về hai chiều gồm tám làn xe thì không có cần thiết rồi. Với số lượng nhân khẩu của huyện Lê, cho dù là mười năm sau, con đường này chắc chắn cũng sẽ không bị quá tải, đây là quy hoạch đi trước thời gian của Nhiếp Chấn Bang.
Trong thời gian sau này, không ít lãnh đạo địa phương khi quy hoạch và phát triển, chỉ suy xét đến trước mắt, kết quả là đường xá hoặc là cơ sở vật chất mới vừa được xây dựng, kiến thiết lên thường thường dùng không đến mấy năm đã quá tải, xuống cấp nghiêm trọng, hoặc là lạc hậu rồi. Đây cũng là một loại xây dựng lặp lại. Nhiếp Chấn Bang bản thân là người đã từng trải qua thời đại mới sau này, đương nhiên sẽ không phạm sai lầm cấp thấp giống như vậy.
Ở hai bên quốc lộ Lê Thành, trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân và Huyện ủy huyện Lê hiện giờ đã bắt đầu xây dựng nền móng rồi. Toàn bộ Ủy ban nhân dân và Huyện ủy huyện Lê chiếm diện tích gần một trăm mẫu. Trước tòa nhà quy hoạch thiết kế một hoa viên có đài phun nước vô cùng lớn có diện tích sáu nghìn mét vuông.
Còn về các cơ quan trực thuộc huyện khác lại bố trí nằm ngang theo đường Nghênh Tân. Bên trong quy hoạch của Nhiếp Chấn Bang, trong phạm vi năm mươi mét hai bên đường lớn, sau này đều sẽ là đất tái nghiệp, đây là quy định mang tính cứng rắn. Nhất định phải để trống ra, nếu không ở bên cạnh trụ sở Ủy ban nhân dân, hội đồng nhân dân huyện lại là một nhà máy, hình tượng và quy hoạch tổng thể vô hình chung liền bị phá vỡ rồi.
- Chủ tịch, toàn bộ khu kinh tế mới, bây giờ đang xây dựng ba mươi bảy công trình, trừ công trình do phía chính phủ tự xây ra, nhà máy gia công chế biến thực phẩm thịt bò, dê và nhà máy dệt La bố ma của Tập đoàn Ốc gia đang gấp rút thời gian xây dựng, dự tính sau nửa năm có thể xây dựng hoàn thành và đi vào sử dụng. Tính đến hiện nay thì khu kinh tế mới đã thu hút tổng số hợp đồng đầu tư có trị giá là một trăm ba mươi triệu, thực tế tiền đầu tư là sáu mươi mốt triệu.
Chủ nhiệm Ủy ban quản lý khu kinh tế mới Nghiêm Phượng Kiều lúc này đứng báo cáo ở bên cạnh Nhiếp Chấn Bang.
Trên người Nghiêm Phượng Kiều mơ hồ có mùi thơm nhè nhẹ, như mùi hoa Lan vậy. Đây là người phụ nữ rất hiểu cách nắm bắt đầy đủ ưu thế của phụ nữ.
Phụ nữ trong cơ quan đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, phân thành ba loại. Một loại chính là giống như Nghiêm Phượng Kiều, lãnh đạo tán thưởng, lại có chút thông minh của người phụ nữa. Tiền đồ của loại phụ nữ này luôn là lớn nhất, cũng là rạng rỡ nhất. Phụ nữ loại thứ hai là phụ nữ siêng năng, thật thà làm việc, đây coi như là nền tảng của cán bộ nữ bên trong đơn vị. Có không ít đơn vị, bên trong lớp cán bộ trung tầng, loại phụ nữ này chiếm đa số. Đương nhiên, phụ nữ loại này tiền đồ cũng chỉ là như vậy. Giỏi lắm là đến khi nghỉ hưu, lăn lộn được đến cái cấp Phó phòng cũng coi như là tốt rồi. Loại cuối cùng là giống như Vương Lệ Lệ, loại người này bề ngoài rất có rạng rỡ, nhưng lại là loại khiến người khác không ưa nhất.
Người phụ nữ này rất biết làm người, quan hệ với Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết hơn một tháng vừa qua thôi mà đã rất thân rồi. Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang rất ngạc nhiên. Tính cách của Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang rất rõ. Nghiêm Phượng Kiều có thể có được sự công nhận của Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết đúng là chuyện không đơn giản.
Nghe lời của Nghiêm Phượng Kiều, Nhiếp Chấn Bang trầm tư một lúc. Hiện nay, đầu tư giai đoạn trước chủ yếu là tập trung ở Tập đoàn Ốc gia, sáu mươi mốt triệu, chỉ sợ là Tập đoàn Ốc gia chiếm đến trên tám lăm phần trăm, thu hút đầu tư được có 20%, vẫn là không đủ được.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:
- Hình thức của khu kinh tế mới bước đầu đã hiện ra rồi. Tôi thấy, trong vấn đề thu hút đầu tư, ở huyện phải suy nghĩ kỹ hơn. Như vậy đi, đợi đến chiều, Ủy ban nhân dân huyện mở cuộc họp lớn, thành viên trong bộ máy Ủy ban nhân dân, cộng thêm các đồng chí trong phòng Xúc tiến đầu tư và bộ máy Ban quản lý, cùng đến dự họp, thảo luận một chút về chuyện, công việc tiếp theo của huyện Lê nên làm thế nào, hướng đi thế nào, nhất định phải có một chương trình cụ thể.
Lý Lâm lúc này vẫn là kiêm nhiệm cả chức vụ Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, bây giờ Dịch Quân cũng đã đề bạt đến vị trí Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn chưa đưa ra vấn đề lựa chọn Chánh văn phòng. Lãnh đạo huyện Lê đều hiểu rõ, vị trí này sợ là để dành cho thư ký Dịch Quân rồi.
Lý Lâm đương nhiên là vô cùng cảm kích, đối với công việc của Nhiếp Chấn Bang cũng tận tâm tận lực, lập tức cười nói:
- Chủ tịch, như vậy buổi chiều sẽ sắp xếp phòng hội nghị lớn của Ủy ban nhân dân huyện là được rồi.
Hai giờ chiều
Phòng họp lớn của Ủy ban nhân dân huyện.
Về phòng hội nghị này, Nhiếp Chấn Bang thực sự không có ấn tượng gì, nói thực thì Nhiếp Chấn Bang trước giờ còn chưa từng bước vào đây. Chủ tịch huyện tổ chức họp thì là ở trong phòng hội nghị nhỏ, họp thường vụ lại càng là trong Huyện ủy bên kia, còn mấy cái hội nghị cán bộ khác đều ở trong hội trường của huyện Ủy. Lần này coi như là Nhiếp Chấn Bang lần đầu tiên bắt đầu dùng phòng họp lớn.
Ở tầng trên cùng của trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, bốn phòng hội nghị lớn nhỏ, mái nhà cũng không phải là mái bằng đổ bê tông, tòa nhà xây dựng những năm sáu mươi, lúc này cũng đã có chút rách nát rồi. Ngoài ra, trên tường của phòng hội nghị có thể nhìn thấy dấu vết của việc thấm nước.
Diện tích phòng họp khoảng một trăm mét vuông, bàn hội nghị là dùng các cái bàn làm việc đơn quây lại, không phải là bàn hội nghị hình bầu dục. Bàn cũng rất cũ kỹ, hẳn là cái đám bàn đáng nhẽ đã bị bỏ đi. Với đặc sắc của con người Ngô Chí Hùng, quả thật là sẽ không cố ý đi thay mới chúng. Lấy tình hình tài chính ngày trước, duy trì vận hành đã khó khăn rồi, Ngô Chí Hùng đâu còn hơi đâu mà quan tâm những thứ này, có thể dùng là được rồi. Phòng hội nghị lớn như vậy quanh năm cũng dùng không đến mấy lần. Còn Nhiếp Chấn Bang, mặc dù bây giờ bên tài chính có tiền rồi, nhưng, tòa nhà làm việc mới đang xây dựng, đương nhiên là không cần phải lãng phí tiền bạc tiếp làm gì. Tuy nhiên, nhìn qua thì có vẻ rất sạch sẽ, xem ra trưa nay Lý Lâm đã bố trí người đến đặc biệt quét dọn qua rồi.
- Hà hà, cái phòng hội nghị này, tôi gần hai năm chưa đến rồi!
Vừa vào cửa, Phó Chủ tịch thường trực huyện, Bạch Lực Khắc liền cười nói.
Bên cạnh, Nghiêm Phượng Kiều cũng nhíu mày:
- Bàn làm việc này thực sự là lâu năm rồi, có một lỗ hổng như vậy.
Lời vừa dứt thì bên cạnh Phó Chủ tịch huyện Ba Nhã Nhĩ cũng cười nói:
- Chủ nhiệm Nghiêm, cái lỗ hổng mà cô nói không có lớn, cô xem bàn của tôi này, lỗ hổng này còn lớn hơn so với cô.
Lời này có vẻ có hơi mập mờ. Loại chuyện này trên quan trường cũng là thường xảy ra, có điều, chủ yếu là tập trung vào cái cấp bậc ở xã huyện này, đặc biệt là ở xã, thị trấn. Giữa nam nữ, nói những câu đùa thô thiển, mập mờ như vậy với nhau cũng coi như là một loại đặc sắc của bậc cơ sở ở Hoa Hạ.
Nghiêm Phượng Kiều mặc dù ở trong thành phố, nhưng cũng rất hiểu điều này, lập tức nói:
- Chủ tịch Ba, nếu không tôi lấy cái chẹn bàn bằng thủy tinh này trên bàn của tôi đưa cho anh, để anh lấp nó lại.
Ba Nhã Nhĩ cũng phất phất tay, mỉm cười nói:
- Điều này không dám, cho tôi rồi, cái lỗ hổng này của Chủ nhiệm Nghiêm cô mở ra càng lớn, lọt cái gì vào đó, thế thì không hay rồi.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng từ ngoài đi vào, toàn bộ ban lãnh đạo Huyện ủy, Phó Chủ tịch huyện thường trực Bạch Lực Khắc, Phó Chủ tịch huyện Ba Nhã Nhĩ, Nghiêm Phượng Kiều, Lý Lâm và Phó Bí thư công ủy của khu kinh tế phát triển Dương Chính Bình, Phó Chủ nhiệm Ủy ban quản lý Cao Viễn Sơn, Lãnh Quốc Hoa, Trưởng phòng Phòng Xúc tiến đầu tư thương mại Phạm Chấn Minh và Phó phòng Lý Nham lúc này cũng đều đứng lên.
Uy thế của Chủ tịch Nhiếp, cán bộ huyện Lê đều hiểu rõ. Hình Văn Bưu vênh váo không phải vào tù sao? Đến chỗ dựa như núi của Hình Văn Bưu cũng đổ rồi, nhìn vậy mà còn không hiểu cục diện thì đó là uổng công lăn lộn trên quan trường.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười, đưa tay lên, ra hiệu cho mọi người cùng ngồi xuống, lập tức mở miệng nói:
- Điều kiện của phòng hội nghị lớn thật kém.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười hiểu ý. Thái độ của lãnh đạo quyết định tính chất của hội nghị, là thoải mái hay là nghiêm túc, hay là áp lực, điều này là có liên quan đến lời mở màn của lãnh đạo.
- Các đồng chí, điều kiện khó khăn một chút, vậy cũng không sao, có thể thể hiện được quyết tâm công tác của ban lãnh đạo của Ủy ban huyện Lê chúng ta trong cái hoàn cảnh làm việc này. Tôi thấy, những bộ bàn ghế này về sau nhất định phải bảo tồn lại mới được.
Nhiếp Chấn Bang dùng phương thức hài hước, thoải mái để mở màn.
Công tác thu hút đầu tư mặc dù là đặc biệt nặng nề, nhưng quá nghiêm khắc cũng không tốt. Cái mà Nhiếp Chấn Bang cần, chính là tiếp thu ý kiến quần chúng. Phát triển của huyện Lê, mình là người cầm lái, nhưng trí tuệ của tập thể cũng cần đồng bộ, theo kịp với mình. Nếu chỉ dựa vào mình thôi, huyện Lê bây giờ có lẽ là có thể phát triển tiếp được, nhưng mình không thể làm cả đời ở huyện Lê, thậm chí, ngay cả thành phố Bá Châu có khả năng cũng sẽ không tiếp tục ở lại nữa. Đến lúc đó, phát triển kinh tế của huyện Lê vẫn phải dựa vào đám người hiện nay này.
Nhìn mọi người một lượt, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Về vấn đề thu hút đầu tư, mọi người có ý tưởng gì không. Hiện giờ ban lãnh đạo khu kinh tế mới đều có mặt đầy đủ, mọi người đều là cán bộ tinh anh đến từ toàn thành phố, có ý tưởng gì có thể mạnh dạn đề xướng, mạnh dạn phát biểu.
Lúc này trong phòng hội nghị liền yên lặng. Khu kinh tế mới đối với những người ngồi ở đây mà nói, đều là lần đầu tiên tiếp xúc, lần đầu tiên gặp được. Hơn nữa, đối với khu kinh tế mới của huyện Lê, sau khi những người này thực sự đi vào thì mới cảm nhận được, tính cực hạn quá lớn, rất nhiều thứ không thể làm, xí nghiệp ô nhiễm không làm, không liên quan với huyện Lê cũng không được làm, cái này không làm, cái kia không làm, có hạn chế này, tư duy của mọi người cũng giới hạn.
Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười, lập tức nói:
- Mọi người nếu đều phát huy được phong cách, vậy tôi liền điểm danh vậy. Trưởng phòng Phạm, anh là Trưởng phòng Phòng Xúc tiến đầu tư thương mại, phụ trách toàn bộ công tác thu hút đầu tư của huyện, khu kinh tế mới là một gánh nặng cực kỳ lớn trong công tác của anh, Trưởng phòng Phạm có ý tưởng cụ thể gì không?
Phạm Chấn Minh lúc này nhưng cũng không thoái thác nữa. Chủ tịch đã điểm danh rồi, cho dù không có ý tưởng Phạm Chấn Minh cũng nhất định phải kiên trì nói ra. Mình là Trưởng phòng, phụ trách chính là công tác thu hút đầu tư, cái cửa này là không trốn được. Lập tức, Phạm Chấn Minh trong lòng sắp xếp một chút, rồi mới trầm giọng nói:
- Chủ tịch, các vị lãnh đạo, về công tác thu hút đầu tư của huyện chúng ta, ý của tôi là chúng ta có nên nghĩ thoáng một chút, đi ra ngoài.
Công việc di dời cơ quan chính quyền huyện Lê bắt đầu tiến hành, cộng thêm xây dựng cơ sở vật chất của Lý Lệ Tuyết khởi công, bây giờ huyện Lê trở thành một địa phương bận rộn nhất trong toàn thành phố Bá Châu. Công nhân từ bên ngoài ồ ạt đi vào huyện Lê để tham gia xây dựng ít nhất là hơn năm nghìn người, hơn nữa, một số người còn mang theo cả người nhà. Bây giờ nhân khẩu ở thị trấn của huyện Lê cũng nhiều hơn, kinh doanh của cửa hàng cũng tốt lên nhiều.
Sự gia tăng nhân khẩu đương nhiên là kéo theo sự phồn vinh của kinh doanh. Đây là kết quả tất yếu, là quy luật của kinh tế thị trường. Lúc này, các cửa hàng tư nhân ở huyện Lê cũng nhiều lên, quán cơm cũng mọc lên nhiều dần. Có cái nhu cầu này, đương nhiên là có người nhìn ra được cái thị trường này rồi.
Đường lớn thành Lê.
Đây là con đường quốc lộ chủ đạo của thành phố mới mà huyện Lê lấy con đường quốc lộ cũ làm cơ sở, tiến hành bê tông hóa mà thành. Thiết kế hai chiều sáu làn xe chạy song song, suy tính đầy đủ đến nhu cầu phát triển của huyện Lê trong tương lai. Còn về hai chiều gồm tám làn xe thì không có cần thiết rồi. Với số lượng nhân khẩu của huyện Lê, cho dù là mười năm sau, con đường này chắc chắn cũng sẽ không bị quá tải, đây là quy hoạch đi trước thời gian của Nhiếp Chấn Bang.
Trong thời gian sau này, không ít lãnh đạo địa phương khi quy hoạch và phát triển, chỉ suy xét đến trước mắt, kết quả là đường xá hoặc là cơ sở vật chất mới vừa được xây dựng, kiến thiết lên thường thường dùng không đến mấy năm đã quá tải, xuống cấp nghiêm trọng, hoặc là lạc hậu rồi. Đây cũng là một loại xây dựng lặp lại. Nhiếp Chấn Bang bản thân là người đã từng trải qua thời đại mới sau này, đương nhiên sẽ không phạm sai lầm cấp thấp giống như vậy.
Ở hai bên quốc lộ Lê Thành, trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân và Huyện ủy huyện Lê hiện giờ đã bắt đầu xây dựng nền móng rồi. Toàn bộ Ủy ban nhân dân và Huyện ủy huyện Lê chiếm diện tích gần một trăm mẫu. Trước tòa nhà quy hoạch thiết kế một hoa viên có đài phun nước vô cùng lớn có diện tích sáu nghìn mét vuông.
Còn về các cơ quan trực thuộc huyện khác lại bố trí nằm ngang theo đường Nghênh Tân. Bên trong quy hoạch của Nhiếp Chấn Bang, trong phạm vi năm mươi mét hai bên đường lớn, sau này đều sẽ là đất tái nghiệp, đây là quy định mang tính cứng rắn. Nhất định phải để trống ra, nếu không ở bên cạnh trụ sở Ủy ban nhân dân, hội đồng nhân dân huyện lại là một nhà máy, hình tượng và quy hoạch tổng thể vô hình chung liền bị phá vỡ rồi.
- Chủ tịch, toàn bộ khu kinh tế mới, bây giờ đang xây dựng ba mươi bảy công trình, trừ công trình do phía chính phủ tự xây ra, nhà máy gia công chế biến thực phẩm thịt bò, dê và nhà máy dệt La bố ma của Tập đoàn Ốc gia đang gấp rút thời gian xây dựng, dự tính sau nửa năm có thể xây dựng hoàn thành và đi vào sử dụng. Tính đến hiện nay thì khu kinh tế mới đã thu hút tổng số hợp đồng đầu tư có trị giá là một trăm ba mươi triệu, thực tế tiền đầu tư là sáu mươi mốt triệu.
Chủ nhiệm Ủy ban quản lý khu kinh tế mới Nghiêm Phượng Kiều lúc này đứng báo cáo ở bên cạnh Nhiếp Chấn Bang.
Trên người Nghiêm Phượng Kiều mơ hồ có mùi thơm nhè nhẹ, như mùi hoa Lan vậy. Đây là người phụ nữ rất hiểu cách nắm bắt đầy đủ ưu thế của phụ nữ.
Phụ nữ trong cơ quan đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, phân thành ba loại. Một loại chính là giống như Nghiêm Phượng Kiều, lãnh đạo tán thưởng, lại có chút thông minh của người phụ nữa. Tiền đồ của loại phụ nữ này luôn là lớn nhất, cũng là rạng rỡ nhất. Phụ nữ loại thứ hai là phụ nữ siêng năng, thật thà làm việc, đây coi như là nền tảng của cán bộ nữ bên trong đơn vị. Có không ít đơn vị, bên trong lớp cán bộ trung tầng, loại phụ nữ này chiếm đa số. Đương nhiên, phụ nữ loại này tiền đồ cũng chỉ là như vậy. Giỏi lắm là đến khi nghỉ hưu, lăn lộn được đến cái cấp Phó phòng cũng coi như là tốt rồi. Loại cuối cùng là giống như Vương Lệ Lệ, loại người này bề ngoài rất có rạng rỡ, nhưng lại là loại khiến người khác không ưa nhất.
Người phụ nữ này rất biết làm người, quan hệ với Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết hơn một tháng vừa qua thôi mà đã rất thân rồi. Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang rất ngạc nhiên. Tính cách của Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang rất rõ. Nghiêm Phượng Kiều có thể có được sự công nhận của Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết đúng là chuyện không đơn giản.
Nghe lời của Nghiêm Phượng Kiều, Nhiếp Chấn Bang trầm tư một lúc. Hiện nay, đầu tư giai đoạn trước chủ yếu là tập trung ở Tập đoàn Ốc gia, sáu mươi mốt triệu, chỉ sợ là Tập đoàn Ốc gia chiếm đến trên tám lăm phần trăm, thu hút đầu tư được có 20%, vẫn là không đủ được.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:
- Hình thức của khu kinh tế mới bước đầu đã hiện ra rồi. Tôi thấy, trong vấn đề thu hút đầu tư, ở huyện phải suy nghĩ kỹ hơn. Như vậy đi, đợi đến chiều, Ủy ban nhân dân huyện mở cuộc họp lớn, thành viên trong bộ máy Ủy ban nhân dân, cộng thêm các đồng chí trong phòng Xúc tiến đầu tư và bộ máy Ban quản lý, cùng đến dự họp, thảo luận một chút về chuyện, công việc tiếp theo của huyện Lê nên làm thế nào, hướng đi thế nào, nhất định phải có một chương trình cụ thể.
Lý Lâm lúc này vẫn là kiêm nhiệm cả chức vụ Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, bây giờ Dịch Quân cũng đã đề bạt đến vị trí Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn chưa đưa ra vấn đề lựa chọn Chánh văn phòng. Lãnh đạo huyện Lê đều hiểu rõ, vị trí này sợ là để dành cho thư ký Dịch Quân rồi.
Lý Lâm đương nhiên là vô cùng cảm kích, đối với công việc của Nhiếp Chấn Bang cũng tận tâm tận lực, lập tức cười nói:
- Chủ tịch, như vậy buổi chiều sẽ sắp xếp phòng hội nghị lớn của Ủy ban nhân dân huyện là được rồi.
Hai giờ chiều
Phòng họp lớn của Ủy ban nhân dân huyện.
Về phòng hội nghị này, Nhiếp Chấn Bang thực sự không có ấn tượng gì, nói thực thì Nhiếp Chấn Bang trước giờ còn chưa từng bước vào đây. Chủ tịch huyện tổ chức họp thì là ở trong phòng hội nghị nhỏ, họp thường vụ lại càng là trong Huyện ủy bên kia, còn mấy cái hội nghị cán bộ khác đều ở trong hội trường của huyện Ủy. Lần này coi như là Nhiếp Chấn Bang lần đầu tiên bắt đầu dùng phòng họp lớn.
Ở tầng trên cùng của trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, bốn phòng hội nghị lớn nhỏ, mái nhà cũng không phải là mái bằng đổ bê tông, tòa nhà xây dựng những năm sáu mươi, lúc này cũng đã có chút rách nát rồi. Ngoài ra, trên tường của phòng hội nghị có thể nhìn thấy dấu vết của việc thấm nước.
Diện tích phòng họp khoảng một trăm mét vuông, bàn hội nghị là dùng các cái bàn làm việc đơn quây lại, không phải là bàn hội nghị hình bầu dục. Bàn cũng rất cũ kỹ, hẳn là cái đám bàn đáng nhẽ đã bị bỏ đi. Với đặc sắc của con người Ngô Chí Hùng, quả thật là sẽ không cố ý đi thay mới chúng. Lấy tình hình tài chính ngày trước, duy trì vận hành đã khó khăn rồi, Ngô Chí Hùng đâu còn hơi đâu mà quan tâm những thứ này, có thể dùng là được rồi. Phòng hội nghị lớn như vậy quanh năm cũng dùng không đến mấy lần. Còn Nhiếp Chấn Bang, mặc dù bây giờ bên tài chính có tiền rồi, nhưng, tòa nhà làm việc mới đang xây dựng, đương nhiên là không cần phải lãng phí tiền bạc tiếp làm gì. Tuy nhiên, nhìn qua thì có vẻ rất sạch sẽ, xem ra trưa nay Lý Lâm đã bố trí người đến đặc biệt quét dọn qua rồi.
- Hà hà, cái phòng hội nghị này, tôi gần hai năm chưa đến rồi!
Vừa vào cửa, Phó Chủ tịch thường trực huyện, Bạch Lực Khắc liền cười nói.
Bên cạnh, Nghiêm Phượng Kiều cũng nhíu mày:
- Bàn làm việc này thực sự là lâu năm rồi, có một lỗ hổng như vậy.
Lời vừa dứt thì bên cạnh Phó Chủ tịch huyện Ba Nhã Nhĩ cũng cười nói:
- Chủ nhiệm Nghiêm, cái lỗ hổng mà cô nói không có lớn, cô xem bàn của tôi này, lỗ hổng này còn lớn hơn so với cô.
Lời này có vẻ có hơi mập mờ. Loại chuyện này trên quan trường cũng là thường xảy ra, có điều, chủ yếu là tập trung vào cái cấp bậc ở xã huyện này, đặc biệt là ở xã, thị trấn. Giữa nam nữ, nói những câu đùa thô thiển, mập mờ như vậy với nhau cũng coi như là một loại đặc sắc của bậc cơ sở ở Hoa Hạ.
Nghiêm Phượng Kiều mặc dù ở trong thành phố, nhưng cũng rất hiểu điều này, lập tức nói:
- Chủ tịch Ba, nếu không tôi lấy cái chẹn bàn bằng thủy tinh này trên bàn của tôi đưa cho anh, để anh lấp nó lại.
Ba Nhã Nhĩ cũng phất phất tay, mỉm cười nói:
- Điều này không dám, cho tôi rồi, cái lỗ hổng này của Chủ nhiệm Nghiêm cô mở ra càng lớn, lọt cái gì vào đó, thế thì không hay rồi.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng từ ngoài đi vào, toàn bộ ban lãnh đạo Huyện ủy, Phó Chủ tịch huyện thường trực Bạch Lực Khắc, Phó Chủ tịch huyện Ba Nhã Nhĩ, Nghiêm Phượng Kiều, Lý Lâm và Phó Bí thư công ủy của khu kinh tế phát triển Dương Chính Bình, Phó Chủ nhiệm Ủy ban quản lý Cao Viễn Sơn, Lãnh Quốc Hoa, Trưởng phòng Phòng Xúc tiến đầu tư thương mại Phạm Chấn Minh và Phó phòng Lý Nham lúc này cũng đều đứng lên.
Uy thế của Chủ tịch Nhiếp, cán bộ huyện Lê đều hiểu rõ. Hình Văn Bưu vênh váo không phải vào tù sao? Đến chỗ dựa như núi của Hình Văn Bưu cũng đổ rồi, nhìn vậy mà còn không hiểu cục diện thì đó là uổng công lăn lộn trên quan trường.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười, đưa tay lên, ra hiệu cho mọi người cùng ngồi xuống, lập tức mở miệng nói:
- Điều kiện của phòng hội nghị lớn thật kém.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười hiểu ý. Thái độ của lãnh đạo quyết định tính chất của hội nghị, là thoải mái hay là nghiêm túc, hay là áp lực, điều này là có liên quan đến lời mở màn của lãnh đạo.
- Các đồng chí, điều kiện khó khăn một chút, vậy cũng không sao, có thể thể hiện được quyết tâm công tác của ban lãnh đạo của Ủy ban huyện Lê chúng ta trong cái hoàn cảnh làm việc này. Tôi thấy, những bộ bàn ghế này về sau nhất định phải bảo tồn lại mới được.
Nhiếp Chấn Bang dùng phương thức hài hước, thoải mái để mở màn.
Công tác thu hút đầu tư mặc dù là đặc biệt nặng nề, nhưng quá nghiêm khắc cũng không tốt. Cái mà Nhiếp Chấn Bang cần, chính là tiếp thu ý kiến quần chúng. Phát triển của huyện Lê, mình là người cầm lái, nhưng trí tuệ của tập thể cũng cần đồng bộ, theo kịp với mình. Nếu chỉ dựa vào mình thôi, huyện Lê bây giờ có lẽ là có thể phát triển tiếp được, nhưng mình không thể làm cả đời ở huyện Lê, thậm chí, ngay cả thành phố Bá Châu có khả năng cũng sẽ không tiếp tục ở lại nữa. Đến lúc đó, phát triển kinh tế của huyện Lê vẫn phải dựa vào đám người hiện nay này.
Nhìn mọi người một lượt, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Về vấn đề thu hút đầu tư, mọi người có ý tưởng gì không. Hiện giờ ban lãnh đạo khu kinh tế mới đều có mặt đầy đủ, mọi người đều là cán bộ tinh anh đến từ toàn thành phố, có ý tưởng gì có thể mạnh dạn đề xướng, mạnh dạn phát biểu.
Lúc này trong phòng hội nghị liền yên lặng. Khu kinh tế mới đối với những người ngồi ở đây mà nói, đều là lần đầu tiên tiếp xúc, lần đầu tiên gặp được. Hơn nữa, đối với khu kinh tế mới của huyện Lê, sau khi những người này thực sự đi vào thì mới cảm nhận được, tính cực hạn quá lớn, rất nhiều thứ không thể làm, xí nghiệp ô nhiễm không làm, không liên quan với huyện Lê cũng không được làm, cái này không làm, cái kia không làm, có hạn chế này, tư duy của mọi người cũng giới hạn.
Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười, lập tức nói:
- Mọi người nếu đều phát huy được phong cách, vậy tôi liền điểm danh vậy. Trưởng phòng Phạm, anh là Trưởng phòng Phòng Xúc tiến đầu tư thương mại, phụ trách toàn bộ công tác thu hút đầu tư của huyện, khu kinh tế mới là một gánh nặng cực kỳ lớn trong công tác của anh, Trưởng phòng Phạm có ý tưởng cụ thể gì không?
Phạm Chấn Minh lúc này nhưng cũng không thoái thác nữa. Chủ tịch đã điểm danh rồi, cho dù không có ý tưởng Phạm Chấn Minh cũng nhất định phải kiên trì nói ra. Mình là Trưởng phòng, phụ trách chính là công tác thu hút đầu tư, cái cửa này là không trốn được. Lập tức, Phạm Chấn Minh trong lòng sắp xếp một chút, rồi mới trầm giọng nói:
- Chủ tịch, các vị lãnh đạo, về công tác thu hút đầu tư của huyện chúng ta, ý của tôi là chúng ta có nên nghĩ thoáng một chút, đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.