Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 170: Trở Về Huyện Lê

Thái Tấn

17/11/2015

Lời nói của Tưởng Chấn Toàn khiến Nhiếp Chấn Bang có chút lưỡng lự. Chính mình vào phòng làm việc của Tưởng Chấn Toàn, đầu tiên là bị lạnh nhạt nửa tiếng đồng hồ, hàm ý này, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được. Dù sao một cán bộ cấp huyện mâu thuẫn với một lãnh đạo cấp phó bộ, lãnh đạo không phê chuẩn cho anh tiền kinh phí, anh hay lắm, trực tiếp từ các bộ và ủy ban trung ương tìm một nguồn kinh phí lớn về. Hơn nữa, không ít lãnh đạo các bộ và ủy ban cũng đích thân gọi điện đến hỏi, còn nói rõ số tiền đầu tư này chỉ được chuyển thẳng cho huyện Lê dùng để kiến thiết và phát triển kinh tế của huyện Lê. Mặc dù giữa Nhiếp Chấn Bang và Tào Dương Minh không bao giờ có giao chiến trực tiếp, nhưng ai cũng hiểu được ý tứ bên trong. Nếu xét theo chiều hướng thu nhỏ lại thì đây là Nhiếp Chấn Bang không coi lãnh đạo ra gì, còn xét theo chiều hướng nặng nề thì là không có tính tổ chức kỷ luật, ỷ vào bối cảnh để chèn ép người.

Mà nói theo vị trí của Tưởng Chấn Toàn thì, Nhiếp Chấn Bang cậu có vênh váo đến đâu, hậu thuẫn vững chắc đến thế nào thì, bây giờ cậu chẳng qua cũng chỉ là một cán bộ cấp huyện. Cứ như vậy mà mặc kệ không hỏi không nói, vậy thì công việc tại khu tự trị Tây Bắc còn phát triển thế nào được, qua một thời gian nữa, Nhiếp Chấn Bang cậu còn không cưỡi lên đầu lên cổ của Đảng ủy khu tự trị sao? Cho nên, cách làm của Tưởng Chấn Toàn cũng ẩn chứa hàm ý cảnh cáo.

- Bí thư Tưởng, ngài đổ oan cho tôi rồi. Lần này, tôi cũng không ngờ rằng lại gây ra chuyện như vậy. Đây là tôi không đúng, tôi xin được đề nghị Bí thư Tưởng phê bình tôi. Tôi phạm phải sai lầm là đã có tư tưởng chủ quan, làm tổ chức trở nên bị động. Xin ngài hãy phê bình tôi.

Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức liền bày ra thái độ ăn năn, khiêm tốn, chủ động thừa nhận sai lầm.

Câu nói này khiến Tưởng Chấn Toàn cũng mỉm cười. Tên nhóc Nhiếp Chấn Bang này, thật sự là quá láu cá. Chính mình đây mới chỉ là một cái suy nghĩ, thế mà tên nhóc này lại ngay lập tức bày ra một bộ, mặc người làm thịt,lại còn thừa nhận khuyết điểm, rồi là yêu cầu xử phạt, thế này ngược lại là khiến Tưởng Chấn Toàn khó có thể nói gì thêm nữa. Dù sao đằng sau hậu thuẫn của Nhiếp Chấn Bang còn bày ra đó, Nhiếp lão rốt cuộc là có thái độ như thế nào thật đúng là khó mà nói được. Hơn nữa, nếu Nhiếp lão đã yên tâm đưa Nhiếp Chấn Bang tới bên Tây Bắc này, Tưởng Chấn Toàn tin rằng chắc chắn là cũng có người chiếu cố. Nhưng sau khi đắn đo suy nghĩ khắp trong khu tự trị thì, Lý Dật Phong có khả năng lớn nhất. Dù sao, Lý Dật Phong và Nhiếp lão còn có một đoạn quan hệ thầy trò tồn tại.

Nghĩ tới đây, Tưởng Chấn Toàn cười nói:

- Thôi được rồi, đồng chí tiểu Nhiếp cậu cũng không cần phải giả vờ đáng thương trước mặt tôi nữa đâu. Nếu muốn xử lý cậu, tôi đã không tìm cậu tới đây rồi. Nhưng có chút việc, cậu có thể hoàn toàn thông qua tôi, thông qua đồng chí Dật Phong ra mặt giúp cậu giải quyết. Đừng gặp phải việc gì, hơi một tí là chọc lên cấp trên, nói thế nào nhỉ, cậu bây giờ cũng là cán bộ Tây Bắc rồi. Ít nhiều cũng phải suy nghĩ cho thể diện của Tây Bắc nữa.

Dừng lại một chút rồi Tưởng Chấn Toàn lại tiếp tục nói:

- Chuyện ồn ào lần này đó, nghe nói là vì phương án quy hoạch khu phát triển kinh tế mới của cậu cần đến kinh phí đầu tư. Thế nào, cậu không định lấy ra cho tôi xem sao?

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng sớm có chuẩn bị, lập tức lấy từ trong túi ra bản phương án quy hoạch đã chuẩn bị xong, đưa tới trước mặt Tưởng Chấn Toàn, cười nói:

- Bí thư Tưởng, vừa rồi không phải là ngài tức giận sao? Tôi sợ quá nên cũng quên mất việc này.

Thái độ của Nhiếp Chấn Bang khiến Tưởng Chấn Toàn có cảm giác như đang đối diện với hậu bối của mình vậy. Tên tiểu tử Nhiếp Chấn Bang này, trong cảm giác đắn đo về thái độ cư xử, thật sự là quá giỏi rồi. Trước mặt chính mình, Nhiếp Chấn Bang căn bản không biểu hiện một chút gì cảm giác sợ sệt căng thẳng, có lúc còn dám đùa giỡn, cảm giác này khiến Tưởng Chấn Toàn rất hài lòng. Toàn bộ vùng Tây Bắc, bao gồm cả các cán bộ cấp cục hay sở ở bên trong nữa,e rằng chưa có ai dám như Nhiếp Chấn Bang thế này. Cứ như vậy, Tưởng Chấn Toàn ngược lại lại không nổi giận, có thể nói, Tưởng Chấn Toàn dường như cũng có chút hưởng thụ cái cảm giác đó.



Nhận lấy bản phương án quy hoạch của Nhiếp Chấn Bang, vừa nhìn lướt qua, Tưởng Chấn Toàn đã hiện lên vẻ hài lòng và gật đầu nói:

- Chữ viết khá tốt, xem chừng còn bỏ ra khá nhiều công sức.

Ước chừng nửa giờ đồng hộ, Tưởng Chấn Toàn đã xem rất cẩn thận. Xem xong, trong lòng Tưởng Chấn Toàn cũng cảm thấy có chút tán thưởng. Xét từ góc độ công chính mà nói, bản quy hoạch này của Nhiếp Chấn Bang gần như không có sai sót nào. Càng hiếm thấy ở chỗ, Nhiếp Chấn Bang còn đề xuất được một số quan điểm mới mẻ, độc đáo. Nếu so sánh với vấn đề phát triển bền vững mà gần nhất trên trung ương mới đề xuất ra thì dù cách làm có khác nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ.

Trong đường lối suy nghĩ và các vấn đề về phát triển khu kinh tế mới lẫn việc thu hút các nhà đầu tư, hoàn toàn đã xem xét và suy tính được kĩ càng về môi trường tài nguyên vốn có và những đặc sắc của bản địa. Không có tham vọng viển vông, cũng khôngchạy theo kỹ thuật hiện đại cao một cách phiến diện mà theo đuổi hiệu ứng về thương hiệu nổi tiếng. Hiện giờ, từ sau khi thành phố Ô khai thác mở rộng khu kinh tế mới đầu tiên ở Tây Bắc, trong các khu vực trực thuộc Tây bắc, không ít thành phố trực thuộc khu tự trị đều lần lượt đề xuất phương án phát triển khu kinh tế mới.

Nhưng trên những phương án đó không nói là sẽ thu hút bao nhiêu công ty khoa học kỹ thuật mới hiện đại, chỉ nói đến sẽ thu hút những công ty danh tiếng nào. Mấy cái bản quy hoạch này, theo cái nhìn của Tưởng Chấn Toàn, đều là không thực tế. Với tình trạng giao thông của Tây Bắc, tình trạng đầu tư và công nghiệp của Tây Bắc hiện nay, công ty nào sẽ đến đây. Đây căn bản là một trò cười thôi. Nhưng ngược lại, trên bản quy hoạch của Nhiếp Chấn Bang, dựa vào nguồn tài nguyên nông nghiệp chăn nuôi của huyện Lê, thu hút các xí nghiệp gia công thịt, các xí nghiệp chế tạo bì thảo, các xí nghiệp dệt len, do đó, lợi dụng các ưu thế nguồn tài nguyên sẵn có, tiếp nhận và đưa vào chế tạo các đồ dùng bằng da, và các công xưởng hạ du sản xuất các sản phẩm dệt len, cách suy nghĩ này thiết thực hơn nhiều.

Tưởng Chấn Toàn cũng rất hài lòng, gật đầu, sau khi để tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang. Tưởng Chấn Toàn lấy mắt kính xuống lau và nói:

- Đồng chí Chấn Bang, phương án này của cậu rất tốt, rất thiết thực. Cân nhắc đến vấn đề diện tích khu phát triển kinh tế, cũng suy nghĩ rất chu đáo về năng lực chống đỡ của bản thân huyện Lê.

- Không khoa trương, không buông tay quá mức, điểm này tôi tán thành. Sao vẫn còn viết tay thế này, chưa chính thức in ra sao?

Nghe những chất vấn của Tưởng Chấn Toàn, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút ngượng ngùng, đứng dậy cười ngượng nói:

- Bí thư Tưởng, bản kế hoạch này, huyện ủy huyện Lê chúng tôi vẫn chưa thảo luận chính thức thông qua. Tôi bước đầu chỉ báo cáo qua với Chủ tịch Đinh. Nói đến vấn đề thiếu hụt kinh phí đầu tư, trong lòng cũng sốt ruột nên trực tiếp đến tỉnh ủy luôn.

Tưởng Chấn Toàn vào lúc này cũng cười lên. Tâm trạng bức thiết bởi vì dân mà làm việc của Nhiếp Chấn Bang khiến Tưởng Chấn Toàn rất tán thưởng. Trong bản kế hoạch, Nhiếp Chấn Bang không đề cập đến các phương diện khác, không cần chức cần quyền, điều này khiến Tưởng Chấn Toàn rất hài lòng. Giờ không ít các thành phố phát triển khu khai thác, động hay không cũng đều là hy vọng trong khu vực có thể dành chút chính sách ưu đãi nào đó, dành chút quyền lực nào đó. Nhưng Nhiếp Chấn Bang thì không, đó mới là tác phong của công việc. Tưởng Chấn Toàn lập tức cười nói:

- Cậu cứ về trước đi, về việc tiền bạc, tôi sẽ gọi điện thoại cho bí thư Văn Thanh, cậu cứ yên tâm đi. Toàn bộ khu tự trị tây bắc sẽ không có ai dám động đến số tiền đầu tư này của cậu. Nhưng, những điều không hay tôi cũng đã nói với cậu trước rồi. Tôi sẽ trọng điểm chú ý đến khu phát triển kinh tế mới của huyện Lê đấy. Tôi cho cậu thời gian hai năm phải làm tốt. Đến lúc đó, tôi sẽ đích thân đến viết tặng biển hiệu, chúc mừng cho cậu. Làm không tốt thì cậu cuốn gói về nhà cho tôi. Bao nhiêu sự trợ giúp, bao nhiêu ưu thế như vậy mà cậu còn không làm tốt, thì thế là đáng.

Đến lúc này, Tưởng Chấn Toàn cũng đã hiểu ra. Con người như Nhiếp Chấn Bang, cần dành cho cậu ta một áp lực nhất định, trong lúc dành cho cậu ta những điều tốt, thì cũng đồng thời tạo cho cậu ta chút áp lực, con người này nhất định sẽ cho mình thấy một kỳ tích.



Sau khi nhìn Nhiếp Chấn Bang rời khỏi, Tưởng Chấn Toàn lại xem tiếp tài liệu trên bàn. Năng lực của Nhiếp Chấn Bang, Tưởng Chấn Toàn từ đáy lòng cũng cảm thấy mãn nguyện, con người như vậy cần có nhiều áp lực một chút, Nhiếp Chấn Bang sẽ không vĩnh viễn dừng lại ở khu Tây Bắc này. Thừa dịp này tạo chút áp lực, cũng gọi là ít nhiều cống hiến cho Tây bắc. Tưởng Chấn Toàn lập tức gọi điện cho Lưu Văn Thanh.

Sáng sớm Lưu Văn Thanh đang ở văn phòng, nhận được báo cáo bên cục tài chính thành phố, trong một ngày, tổng cộng có 1.2 tỷ được chuyển đến tài khoản của cục tài chính thành phố Bá Châu, thêm vào đó vẫn còn ghi chú rõ ràng mục đích của khoản tiền đó. Điều này khiến cho Lưu Văn Thanh có chút không hiểu gì cả. Chẳng lẽ khoản tiền này chỉ vì khu kinh tế mới của huyện Lê mà chuẩn bị? Nhưng, khu kinh tế mới này của huyện Lê không phải vẫn chỉ là một bản quy hoạch sao? Đến thường ủy huyện Lê còn chưa thảo luận, việc này cũng nhanh quá đi.

Đúng trong lúc này, chiếc điện thoại đỏ trên bàn kêu, khiến cho Lưu Văn Thanh đang ngây người lập tức tỉnh lại.

Trên bàn làm việc của Lưu Văn Thanh có tổng cộng ba chiếc điện thoại, một cái màu đỏ, một cái màu trắng và một cái màu nâu. Trong đó, điện thoại màu đỏ là điện thoại quan trọng nhất, bình thường điện thoại gọi đến đều là số điện thoại liên lạc của cấp trên. Lúc này nhìn thấy chiếc điện thoại đỏ kêu, Lưu Văn Thanh lập tức ngồi thẳng người, cầm điện thoại nói:

-Alô, xin chào, tôi là Lưu Văn Thanh.

Đầu dây bên kia, giọng của Tưởng Chấn Toàn cũng đã được truyền tới:

- Đồng chí Văn Thanh, tôi là Tưởng Chấn Toàn. Giờ không làm quấy rầy cậu chứ.

Câu nói này khiến Lưu Văn Thanh có chút rung động, điện thoại bí thư đảng ủy khu tự trị Tưởng Chấn Toàn, dù cho tự mình có việc cũng sẽ nói là không có việc gì. Lưu Văn Thanh lập tức cười nói:

- Chào bí thư Tưởng. Bí thư Tưởng, tôi cũng đang khó hiểu, cục Tài chính thành phố Bá Châu vừa nhận được một khoản tiền đầu tư lớn, nói là khoản chuyên dụng cho huyện Lê. Việc này có phải là nhầm không?

Tưởng Chấn Toàn lập tức cũng cười lớn nói:

- Tôi biết ngay cậu sẽ cân nhắc chuyện này mà. Sự việc này, đúng là không có gì nhầm lẫn cả. Khoản tiền kinh phí này là từ các bộ và ủy ban trung ương trực tiếp chuyển xuống. Ở trên khu tự trị cũng không giữ lại. Tôi gọi điện cho đồng chí cũng là vì chuyện này. Số tiền này, thành phố Bá Châu cũng không nên có suy nghĩ muốn giữ lại, toàn bộ đều để gửi tới huyện Lê. Dù sao, đây cũng là số kinh phí mà đồng chí Nhiếp Chấn Bang tự mình xin lấy được, đều là vì việc phát triển khu kinh tế mới của huyện Lê. Các cậu cũng đừng tìm có ý nghĩ dùng vào việc khác. Phương án kế hoạch của Đồng chí Tiểu Nhiếp, tôi đã xem, rất tốt. Trong những vấn đề của khu kinh tế mới, có thể dựa vào nguồn tài nguyên địa phương của huyện Lê. Cam đoan tính liên tục của sự phát triển, những điều đều rất có ý tưởng, cũng rất hiếm thấy. Thành phố Bá Châu các cậu cũng cần dành nhiều ủng hộ và trợ giúp. Huyện Lê làm tốt rồi, đó cũng là công lao của Bá Châu mà.

Trong khi Tưởng Chấn Toàn và Lưu Văn Thanh đang nói chuyện, thì vào lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng vừa bước ra khỏi cổng lớn trụ sở lớn của Đảng ủy khu tự trị, liền nhận được điện thoại của Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển, hai cô gái này đã tới thành phố Ô rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook